Nữ Tổng Thống
Chương 37: Cô Đè
Trans: Xiêu Xiêu
Trình Ngôn Khoản đứng một bên, dáng lưng thẳng tắp, “Hôm nay ngày 23, lễ trưởng thành của ngài vào ngày mùng 7 tháng 7, vẫn còn hai tháng mười ba ngày nữa, thời gian hẳn không quá gấp gáp"
Dạ Tư Hàn chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Trình Ngôn Khoản cũng im lặng đứng một bên.
Tư Đồ không kìm được liếc mắt nhìn Trình Ngôn Khoản. Hai người cùng là sỹ quan bên người Tứ thiếu, nhưng cậu ta vẫn luôn không bì được với vị này. Bởi khuôn mặt của Trình sỹ quan vĩnh viễn bất biến, sừng sững bất động!
Rạng sáng ngày đó, nếu như đổi lại là sỹ quan Trình, cậu ta tin rằng chuyện tai nạn xe cộ chắc chắn sẽ không xảy ra.
Trình Ngôn Khoản đứng đó, khẽ liếc về phía Tư Đồ. Tư Đồ cười lại một cái, đột nhiên cảm thấy trình độ chuyên nghiệp của bản thân đang rất cần thiết được update!
…………………..
Sau ba tiếng, bác sĩ Phong cuối cùng đã đẩy Hạ Lâm ra ngoài. Ông nhìn về phía Dạ Tư Hàn, xấu hổ lên tiếng: “Tứ thiếu…"
Nói rồi chợt nhận ra không biết nên xưng hô với vị tiếu thư này thế nào.
Dạ Tư Hàn quét mắt qua vẻ mặt an tĩnh của Hạ Lâm, nhớ đến ngày đó cô nói mình họ Đè, tên Chết Anh, “Họ Đè, cô Đè"
Bác sĩ Phong nghe xong, hiển nhiên đã nghe nhầm, “Tình trạng cơ thể của cô Đẹp rất kỳ lạ, không thể kiểm tra ra được bất cứ bất thường nào"
Dạ Tư Hàn nâng mắt nhìn ông, bác sĩ Phong liền thận trọng lên tiếng, “Không biết Tứ thiếu đã từng nghe nói đến Cổ chưa?"
Lông mày Dạ Tư Hàn nhíu lại.
Trình Ngôn Khoản nhìn bác sĩ Phong, cười khẽ: “Bác sĩ Phong, ông cũng là người có học vấn, loại chuyện mê tín lạc hậu như vậy cũng tin"
Bác sĩ Phong nhìn Trình Ngôn Khoản, “Trước đây tôi cũng không tin, nhưng mấy năm gần đây có từng gặp một trường hợp có triệu chứng giống như cô Đẹp. Đích thân từng trải, không thể không tin"
Trình Ngôn Khoản tuy rằng miệng cười, nhưng ánh mắt lạnh toát, “Vậy chỉ có thể chứng minh rằng trình độ của bác sĩ Phong vẫn chưa đủ"
Bác sĩ Phong, “…"
Nếu như đổi lại là mấy năm trước ông nghe thấy loại chuyện thế này, thì thái độ của ông chắc chắn cũng giống như sỹ quan Trình hiện giờ. Nhưng…
Ông nhìn Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn nhớ đến giám định DNA, liền thấp giọng, “Bao giờ có kết quả?"
Tuy rằng bác sĩ Phong cũng không hiểu mẫu máu kia có gì bất thường, nhưng cũng không dám hỏi vấn đề không nên hỏi, “Tôi đích thân theo vào phòng thí nghiệm, sau năm tiếng nữa sẽ có"
Dạ Tư Hàn liếc mắt nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ, “Tứ thiếu, đệ đi chuẩn bị xe"
Dạ Tư Hàn đứng dậy nhìn Hạ Lâm nằm trên xe đẩy. Anh nhấc tay xách cô lên ôm vào lòng, chân đi về phía cửa thang máy.
Trình Ngôn Khoản bước theo sau.
Dạ Tư Hàn, “Có tin gì mới không?"
Trình Ngôn Khoản, “Tạm thời chưa có"
Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Lâm trong lòng Dạ Tư Hàn, đại úy sao lại lấy máu của cô ấy giám định với máu của cô Đường? “Lẽ nào cô Đẹp chính là cô Đường?"
Dạ Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn Trình Ngôn Khoản. Chỉ bằng ánh mắt này, Trình Ngôn Khoản cũng tự biết mình nhiều lời. Anh ta cúi đầu, không hỏi thêm nữa. Có điều anh ta hơi lo lắng, hơn hai tháng sau chính là lễ trưởng thành của đại úy, lúc đó sẽ công bố với bên ngoài về chuyện kế thừa vương vị. Vào thời điểm này, tư lệnh để đại úy tiếp nhận chuyện của Đường Uyển, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn trước khi đại úy thượng vị, để ngài lần đầu gột rửa kim quang với bên ngoài.
Thế nhưng chuyện Đường Uyển mất tích quá kỳ lạ. Đến bây giờ, dường như không có lấy một chút dấu vết. Người hạ thủ có năng lực trinh thám quá mạnh, đầu mối bị loại bỏ quá mức sạch sẽ.
Huống hồ bên Tam thiếu hiển nhiên cũng không chịu để đại úy xuôi chèo mát mái, chắc chắn sẽ không ngừng cản trở.
Đi đến trước cửa thang máy, Trình Ngôn Khoản sải bước lên phía trước ấn thang. Sau một lúc thang máy đã đến. Anh ta bước vào trước, sau đó vươn tay chặn lên cửa thang, cho đến khi Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm bước vào mới thu tay lại ấn lầu một.
Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Sau khi tôi đi, nếu Dạ Tư Lăng dám xông vào Bạch Hán Cung, trực tiếp nổ súng"
Trình Ngôn Khoản đứng một bên, dáng lưng thẳng tắp, “Hôm nay ngày 23, lễ trưởng thành của ngài vào ngày mùng 7 tháng 7, vẫn còn hai tháng mười ba ngày nữa, thời gian hẳn không quá gấp gáp"
Dạ Tư Hàn chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Trình Ngôn Khoản cũng im lặng đứng một bên.
Tư Đồ không kìm được liếc mắt nhìn Trình Ngôn Khoản. Hai người cùng là sỹ quan bên người Tứ thiếu, nhưng cậu ta vẫn luôn không bì được với vị này. Bởi khuôn mặt của Trình sỹ quan vĩnh viễn bất biến, sừng sững bất động!
Rạng sáng ngày đó, nếu như đổi lại là sỹ quan Trình, cậu ta tin rằng chuyện tai nạn xe cộ chắc chắn sẽ không xảy ra.
Trình Ngôn Khoản đứng đó, khẽ liếc về phía Tư Đồ. Tư Đồ cười lại một cái, đột nhiên cảm thấy trình độ chuyên nghiệp của bản thân đang rất cần thiết được update!
…………………..
Sau ba tiếng, bác sĩ Phong cuối cùng đã đẩy Hạ Lâm ra ngoài. Ông nhìn về phía Dạ Tư Hàn, xấu hổ lên tiếng: “Tứ thiếu…"
Nói rồi chợt nhận ra không biết nên xưng hô với vị tiếu thư này thế nào.
Dạ Tư Hàn quét mắt qua vẻ mặt an tĩnh của Hạ Lâm, nhớ đến ngày đó cô nói mình họ Đè, tên Chết Anh, “Họ Đè, cô Đè"
Bác sĩ Phong nghe xong, hiển nhiên đã nghe nhầm, “Tình trạng cơ thể của cô Đẹp rất kỳ lạ, không thể kiểm tra ra được bất cứ bất thường nào"
Dạ Tư Hàn nâng mắt nhìn ông, bác sĩ Phong liền thận trọng lên tiếng, “Không biết Tứ thiếu đã từng nghe nói đến Cổ chưa?"
Lông mày Dạ Tư Hàn nhíu lại.
Trình Ngôn Khoản nhìn bác sĩ Phong, cười khẽ: “Bác sĩ Phong, ông cũng là người có học vấn, loại chuyện mê tín lạc hậu như vậy cũng tin"
Bác sĩ Phong nhìn Trình Ngôn Khoản, “Trước đây tôi cũng không tin, nhưng mấy năm gần đây có từng gặp một trường hợp có triệu chứng giống như cô Đẹp. Đích thân từng trải, không thể không tin"
Trình Ngôn Khoản tuy rằng miệng cười, nhưng ánh mắt lạnh toát, “Vậy chỉ có thể chứng minh rằng trình độ của bác sĩ Phong vẫn chưa đủ"
Bác sĩ Phong, “…"
Nếu như đổi lại là mấy năm trước ông nghe thấy loại chuyện thế này, thì thái độ của ông chắc chắn cũng giống như sỹ quan Trình hiện giờ. Nhưng…
Ông nhìn Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn nhớ đến giám định DNA, liền thấp giọng, “Bao giờ có kết quả?"
Tuy rằng bác sĩ Phong cũng không hiểu mẫu máu kia có gì bất thường, nhưng cũng không dám hỏi vấn đề không nên hỏi, “Tôi đích thân theo vào phòng thí nghiệm, sau năm tiếng nữa sẽ có"
Dạ Tư Hàn liếc mắt nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ, “Tứ thiếu, đệ đi chuẩn bị xe"
Dạ Tư Hàn đứng dậy nhìn Hạ Lâm nằm trên xe đẩy. Anh nhấc tay xách cô lên ôm vào lòng, chân đi về phía cửa thang máy.
Trình Ngôn Khoản bước theo sau.
Dạ Tư Hàn, “Có tin gì mới không?"
Trình Ngôn Khoản, “Tạm thời chưa có"
Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Lâm trong lòng Dạ Tư Hàn, đại úy sao lại lấy máu của cô ấy giám định với máu của cô Đường? “Lẽ nào cô Đẹp chính là cô Đường?"
Dạ Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn Trình Ngôn Khoản. Chỉ bằng ánh mắt này, Trình Ngôn Khoản cũng tự biết mình nhiều lời. Anh ta cúi đầu, không hỏi thêm nữa. Có điều anh ta hơi lo lắng, hơn hai tháng sau chính là lễ trưởng thành của đại úy, lúc đó sẽ công bố với bên ngoài về chuyện kế thừa vương vị. Vào thời điểm này, tư lệnh để đại úy tiếp nhận chuyện của Đường Uyển, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn trước khi đại úy thượng vị, để ngài lần đầu gột rửa kim quang với bên ngoài.
Thế nhưng chuyện Đường Uyển mất tích quá kỳ lạ. Đến bây giờ, dường như không có lấy một chút dấu vết. Người hạ thủ có năng lực trinh thám quá mạnh, đầu mối bị loại bỏ quá mức sạch sẽ.
Huống hồ bên Tam thiếu hiển nhiên cũng không chịu để đại úy xuôi chèo mát mái, chắc chắn sẽ không ngừng cản trở.
Đi đến trước cửa thang máy, Trình Ngôn Khoản sải bước lên phía trước ấn thang. Sau một lúc thang máy đã đến. Anh ta bước vào trước, sau đó vươn tay chặn lên cửa thang, cho đến khi Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm bước vào mới thu tay lại ấn lầu một.
Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Sau khi tôi đi, nếu Dạ Tư Lăng dám xông vào Bạch Hán Cung, trực tiếp nổ súng"
Tác giả :
Cố Lạc Bắc