Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 46: Có vẻ như là ghen
“Trải qua nhiều mặt điều tra, tôi tra được khoảng 12 giờ trưa mỗi thứ năm sẽ có người chuyên đưa đồ dung hằng ngày tới. Trong biệt thự có hai bảo vệ, một người giúp việc. Người giao hàng căn bản là không có cơ hội đi vào, trừ phi giết chết hai bảo vệ kia. Nhưng nếu như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, Cuồng Lang nghe được phong phanh, nhất định sẽ từ bỏ Lý Văn Lệ, kế hoạch của chúng ta xem như uổng phí."
Ở đây là nhà trọ của Phi Hồ, bây giờ mọi người đang ngồi vây quanh bàn ăn, Phi Hồ thiết kế chỗ này thành phòng họp tạm thời, có đầy đủ máy tình và máy chiếu. Tần Vi Nhiên cũng rất hài lòng.
Nghe Bạch Điệp báo cáo xong, Tần Vi Nhiên gật gật đầu hỏi: “Mọi người có đề nghị gì không?"
Tất cả mọi người lắc lắc đầu. Tần Vi Nhiên khẽ cau mày trầm tư.
Minh Thủy cười cười: “Thật ra muốn tách tai mắt ra thì cũng vô cùng đơn giản."
Mọi người vừa nghe, lập tức nhìn Minh Thủy.
“Nếu muốn vào trong nhà, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội trà trộn vào những vật dụng hằng ngày là có thể vào trong. Biệt thự lớn như vậy, chỉ có hai bảo vệ vào một người hầu, muốn tránh né tầm mắt của bọn họ cũng không quá khó."
Mấy người đều gật gù. Phi Hồ cau mày: “Nhưng mà, chúng ta cùng lắm chỉ có thể vào được một người, phái ai đi đây?"
Bạch Điệp khởi thân : “Để tôi đi cho, đối với việc này tôi cũng khá rành."
Tần Vi Nhiên lắc đầu: “Lần này để tôi, hai ngày nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi nhận được tin tức từ Lý Văn Lệ, chúng ta còn một trận đại chiến, hai ngày này mọi người chú ý nghỉ ngơi."
Bạch Điệp có chút cảm động. Cô ở trong Lục Tổ Quốc An hai năm. Lục Tổ Quốc An luôn hướng đến những nhiệm vụ lớn, lúc nào thì có người quan tâm tới bọn họ? Không sai, hai ngày nay cô ban ngày làm việc, tối phải điều tra, quả thực vô cùng mệt mỏi.
Bạch Điệp nhìn Tần Vi Nhiên, gật đầu: “Cám ơn lão đại."
“Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Ngày mai là thứ năm, tôi sẽ dựa vào đường Bạch Điệp mà hành động. Minh Thủy, chuyện ở sân huấn luyện, cậu giám sát đi."
“Ừm, không thành vấn đề. Cô chú ý an toàn."
Trên đường trở về, Tần Vi Nhiên đúng lúc đi ngang qua cửa nhà hàng Phong Vân Quốc tế, cũng không biết Phó Vân vô tình hay cố ý, chiếc Aston Martin của hắn nghênh ngang đậu trước cửa lớn, thật sự không muốn nhìn thấy cũng khó.
Tần Vi Nhiên đột nhiên nghĩ, hắn nói muốn hẹn mỹ nữ đi ăn tối, trong long buồn bực không lý do. Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ. Buổi tối bọn họ mãi thảo luận, ngay cả cơm cũng quên ăn. Lúc họp thì không thấy đói, bây giờ lại cảm thấy hơi đói bụng. Tần Vi Nhiên nghĩ vậy, liền muốn lái xe vào nhà hàng.
“Tin tin." Hai tiếng còi xe ô tô vang lên.
Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Minh Thủy. Tần Vi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, nghe thấy âm thanh hòa nhã của hắn: “Cùng nhau ăn cơm?"
Tần Vi Nhiên không nghĩ nhiều, liền gật đầu. Hai người một trước một sau lãi vào bãi đậu, thật trùng hợp, cạnh xe Phó Vân có hai chỗ trống. Hai người đậu vào, kẹp xe Phó Vân vào giữa.
Hai người sóng vai cùng tiến vào nhà hàng. Gác cửa nhìn thấy hai người, lập tức cung kính khom lưng: “Tô thiếu."
Tần Vi Nhiên cười khẩy nhìn Minh Thủy: “Xem ra câu là khách quen ở đây."
“Hiếm khi tới đây, hôm nay chỉ đặt trước một chỗ. Tới phòng ăn tầng cao nhất đi."
“Ừm."
Khi hai người bước vào phòng ăn đã hấp dẫn không ít ánh mắt, bởi vì bây giờ đã qua thời gian bữa tối, Tần Vi Nhiên và Minh Thủy đến đương nhiên là gây ra không ít sự chú ý của mọi người, Hơn nữa, hai người trai tài gái sắc, lại cười cười nói nói hợp nhau như vậy, hấp dẫn ánh mắt của người khác cũng không kỳ quái chút nào. Đương nhiên, bên trong những ánh mắt này, cũng bao gồm Phó Vân.
Lông mày Phó Vân khẽ động, khóe miệng giật giật. Cô gái ngồi đối diện với Phó Vân quả thực rất đẹp, tóc dài hơi xoăn đậu trên bờ vai, làn da cô rất trắng, lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, càng nhìn càng mê người. Cánh tay trắng nõn tinh tế cầm ly cao cổ, tao nhã thưởng thức rượu ngon, chất lỏng màu đỏ xuyên thấu qua cánh môi béo mập, trong sự trong veo mang theo quyến rũ mê hoặc. Đặt ly rượu xuống, gương mặt tinh xảo lộ ra. Mặt trái xoan tinh xảo lập thể, phối hợp với đôi mắt to linh động, mũi thanh tú. Cô như thiên sư kết hợp với ma quỷ, khiến người ta chỉ nhìn một chút liền không ngừng được.
Ở trong mắt Tần Vi Nhiên, cô gái đối diện với Phó Vân vô cùng hoàn mỹ. Hai người thấp giọng không biết đang nói gì, cô gái khẽ cau mày. Phó Vân như là cười nói gì đó, cô gái sửng sốt một chút, cũng nở nụ cười. Hai người dường như trò chuyện thân mật vui vẻ. Xem ra cô không cần qua đó chào hỏi, không chừng người ta còn chê cô chướng mắt.
Nhưng trời không chìu ý người, vị trí Minh Thủy đặt đúng lúc sát vách bàn của Phó Vân, giữa hai bàn chỉ cách nhau một tấm ván gỗ. Tần Vi Nhiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cho rằng không quen biết.
Phó Vân đúng là không do dự gì, cười nói: “Vi Nhiên, thì ra hôm nay em có hẹn với cậu ta."
“Cậu ta là động nghiệp của tôi, chúng tôi đúng lúc vừa làm việc xong, thuận đường ăn cơm."
Phó Vân nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, thuận miệng nói một câu: “Em không cần giải thích, anh tin tưởng em mà." Nói xong, hắn lại ôn như với cô gái đối diện: “Mạt Mạt, bánh gato hương trà em thích đến rồi kìa." Dứt tiếng, một khối bánh gato tinh xảo màu trà được người phục vụ đặt trước mặt cô gái.
Mạt Mạt? Gọi thật thân thiết. Tần Vi Nhiên nhìn người phục vụ đưa thực đơn tới, buồn bực nói một câu: “Giống như tiên sinh bàn đối diện."
Người phục vụ nhận thực đơn, cười nói một tiếng ‘được’.
Minh Thủy chọn món xong, cũng không nói chuyện với Tần Vi Nhiên, bầu không khí bỗng nhiên có chút quỷ dị.
Cô gái rốt cuộc cũng ăn xong bánh gato trà xanh, tùy ý lau miệng, nói với Minh Thủy: “Bảo tử cậu không tốt, sao ăn cơm muộn vậy?"
Tần Vi Nhiên hơi dại ra. Tình huống bây giờ là sao, cô không hiểu.
Minh Thủy cười cười: “Trong xe tôi có chuẩn bị thức ăn, đã ăn một chút, đừng lo."
“Tự cậu chú ý một chút đi, đừng làm cho mẹ lo lắng."
“Biết rồi, chị."
Một tiếng ‘chị’ này làm Tần Vi Nhiên sửng sốt triệt để, theo bản năng nhìn Phó Vân.
Phó Vân có lòng tốt nói: “À, anh quên giới thiệu. Vi Nhiên, đây là em họ của anh Tô Hiểu Mạt. Còn người đang ngồi đối diện với em, là em hộ anh Tô Hiểu Thần. Mạt Mạt, Thần Thần, đúng lúc giới thiệu cho hai đứa, bạn gái của anh Tần Vi Nhiên."
Tần Vi Nhiên kinh ngạc nhìn Minh Thủy. Trong ấn tượng, Minh Thủy thực sự đã từng nói với cô, hắn tên là Tô Hiểu Thần. Tần Vi Nhiên nhìn Minh Thủy, lại nhìn Phó Vân, nhất thời cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều bị đùa giỡn, cũng không có tâm trạng dùng cơm, đứng lên muốn đi.
“Vi Nhiên!"
Minh Thủy muốn đứng lên đuổi theo, lại bị Phó Vân kéo lại: “Thần Thần, bao tử em không tốt, ăn cơm đi. Chị dâu em chỉ là trẻ con với anh thôi, anh đi dỗ dành một chút là được. Mạt Mạt, em ở cùng Thần Thần đi."
Tô Hiểu Mạt nhàn nhạt nhìn hắn: “Cút đi. Em nhịn anh lâu rồi."
Phó Vân dường như đã quen thuộc, không quan tâm thái đọ của Tô Hiểu Mạt, cười híp mắt chạy đi.
Người trong phòng ăn đều sửng sốt. Bọn họ không có nhìn lầm, Vân thiếu cư nhiên đuổi theo một cô gái ra ngoài? Có mấy người có chút ấn tượng, cô gái kia hình như là cô gái mấy ngày trước đi dùng cơm với vân thiếu. Mọi người ở đây đều không có xa lạ gì với Tô Hiểu Mạt và Tô Hiểu Thần, đương nhiên cũng biết quan hệ của họ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, ngồi xem cuộc vui.
Ở đây là nhà trọ của Phi Hồ, bây giờ mọi người đang ngồi vây quanh bàn ăn, Phi Hồ thiết kế chỗ này thành phòng họp tạm thời, có đầy đủ máy tình và máy chiếu. Tần Vi Nhiên cũng rất hài lòng.
Nghe Bạch Điệp báo cáo xong, Tần Vi Nhiên gật gật đầu hỏi: “Mọi người có đề nghị gì không?"
Tất cả mọi người lắc lắc đầu. Tần Vi Nhiên khẽ cau mày trầm tư.
Minh Thủy cười cười: “Thật ra muốn tách tai mắt ra thì cũng vô cùng đơn giản."
Mọi người vừa nghe, lập tức nhìn Minh Thủy.
“Nếu muốn vào trong nhà, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội trà trộn vào những vật dụng hằng ngày là có thể vào trong. Biệt thự lớn như vậy, chỉ có hai bảo vệ vào một người hầu, muốn tránh né tầm mắt của bọn họ cũng không quá khó."
Mấy người đều gật gù. Phi Hồ cau mày: “Nhưng mà, chúng ta cùng lắm chỉ có thể vào được một người, phái ai đi đây?"
Bạch Điệp khởi thân : “Để tôi đi cho, đối với việc này tôi cũng khá rành."
Tần Vi Nhiên lắc đầu: “Lần này để tôi, hai ngày nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi nhận được tin tức từ Lý Văn Lệ, chúng ta còn một trận đại chiến, hai ngày này mọi người chú ý nghỉ ngơi."
Bạch Điệp có chút cảm động. Cô ở trong Lục Tổ Quốc An hai năm. Lục Tổ Quốc An luôn hướng đến những nhiệm vụ lớn, lúc nào thì có người quan tâm tới bọn họ? Không sai, hai ngày nay cô ban ngày làm việc, tối phải điều tra, quả thực vô cùng mệt mỏi.
Bạch Điệp nhìn Tần Vi Nhiên, gật đầu: “Cám ơn lão đại."
“Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Ngày mai là thứ năm, tôi sẽ dựa vào đường Bạch Điệp mà hành động. Minh Thủy, chuyện ở sân huấn luyện, cậu giám sát đi."
“Ừm, không thành vấn đề. Cô chú ý an toàn."
Trên đường trở về, Tần Vi Nhiên đúng lúc đi ngang qua cửa nhà hàng Phong Vân Quốc tế, cũng không biết Phó Vân vô tình hay cố ý, chiếc Aston Martin của hắn nghênh ngang đậu trước cửa lớn, thật sự không muốn nhìn thấy cũng khó.
Tần Vi Nhiên đột nhiên nghĩ, hắn nói muốn hẹn mỹ nữ đi ăn tối, trong long buồn bực không lý do. Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ. Buổi tối bọn họ mãi thảo luận, ngay cả cơm cũng quên ăn. Lúc họp thì không thấy đói, bây giờ lại cảm thấy hơi đói bụng. Tần Vi Nhiên nghĩ vậy, liền muốn lái xe vào nhà hàng.
“Tin tin." Hai tiếng còi xe ô tô vang lên.
Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Minh Thủy. Tần Vi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, nghe thấy âm thanh hòa nhã của hắn: “Cùng nhau ăn cơm?"
Tần Vi Nhiên không nghĩ nhiều, liền gật đầu. Hai người một trước một sau lãi vào bãi đậu, thật trùng hợp, cạnh xe Phó Vân có hai chỗ trống. Hai người đậu vào, kẹp xe Phó Vân vào giữa.
Hai người sóng vai cùng tiến vào nhà hàng. Gác cửa nhìn thấy hai người, lập tức cung kính khom lưng: “Tô thiếu."
Tần Vi Nhiên cười khẩy nhìn Minh Thủy: “Xem ra câu là khách quen ở đây."
“Hiếm khi tới đây, hôm nay chỉ đặt trước một chỗ. Tới phòng ăn tầng cao nhất đi."
“Ừm."
Khi hai người bước vào phòng ăn đã hấp dẫn không ít ánh mắt, bởi vì bây giờ đã qua thời gian bữa tối, Tần Vi Nhiên và Minh Thủy đến đương nhiên là gây ra không ít sự chú ý của mọi người, Hơn nữa, hai người trai tài gái sắc, lại cười cười nói nói hợp nhau như vậy, hấp dẫn ánh mắt của người khác cũng không kỳ quái chút nào. Đương nhiên, bên trong những ánh mắt này, cũng bao gồm Phó Vân.
Lông mày Phó Vân khẽ động, khóe miệng giật giật. Cô gái ngồi đối diện với Phó Vân quả thực rất đẹp, tóc dài hơi xoăn đậu trên bờ vai, làn da cô rất trắng, lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, càng nhìn càng mê người. Cánh tay trắng nõn tinh tế cầm ly cao cổ, tao nhã thưởng thức rượu ngon, chất lỏng màu đỏ xuyên thấu qua cánh môi béo mập, trong sự trong veo mang theo quyến rũ mê hoặc. Đặt ly rượu xuống, gương mặt tinh xảo lộ ra. Mặt trái xoan tinh xảo lập thể, phối hợp với đôi mắt to linh động, mũi thanh tú. Cô như thiên sư kết hợp với ma quỷ, khiến người ta chỉ nhìn một chút liền không ngừng được.
Ở trong mắt Tần Vi Nhiên, cô gái đối diện với Phó Vân vô cùng hoàn mỹ. Hai người thấp giọng không biết đang nói gì, cô gái khẽ cau mày. Phó Vân như là cười nói gì đó, cô gái sửng sốt một chút, cũng nở nụ cười. Hai người dường như trò chuyện thân mật vui vẻ. Xem ra cô không cần qua đó chào hỏi, không chừng người ta còn chê cô chướng mắt.
Nhưng trời không chìu ý người, vị trí Minh Thủy đặt đúng lúc sát vách bàn của Phó Vân, giữa hai bàn chỉ cách nhau một tấm ván gỗ. Tần Vi Nhiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cho rằng không quen biết.
Phó Vân đúng là không do dự gì, cười nói: “Vi Nhiên, thì ra hôm nay em có hẹn với cậu ta."
“Cậu ta là động nghiệp của tôi, chúng tôi đúng lúc vừa làm việc xong, thuận đường ăn cơm."
Phó Vân nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, thuận miệng nói một câu: “Em không cần giải thích, anh tin tưởng em mà." Nói xong, hắn lại ôn như với cô gái đối diện: “Mạt Mạt, bánh gato hương trà em thích đến rồi kìa." Dứt tiếng, một khối bánh gato tinh xảo màu trà được người phục vụ đặt trước mặt cô gái.
Mạt Mạt? Gọi thật thân thiết. Tần Vi Nhiên nhìn người phục vụ đưa thực đơn tới, buồn bực nói một câu: “Giống như tiên sinh bàn đối diện."
Người phục vụ nhận thực đơn, cười nói một tiếng ‘được’.
Minh Thủy chọn món xong, cũng không nói chuyện với Tần Vi Nhiên, bầu không khí bỗng nhiên có chút quỷ dị.
Cô gái rốt cuộc cũng ăn xong bánh gato trà xanh, tùy ý lau miệng, nói với Minh Thủy: “Bảo tử cậu không tốt, sao ăn cơm muộn vậy?"
Tần Vi Nhiên hơi dại ra. Tình huống bây giờ là sao, cô không hiểu.
Minh Thủy cười cười: “Trong xe tôi có chuẩn bị thức ăn, đã ăn một chút, đừng lo."
“Tự cậu chú ý một chút đi, đừng làm cho mẹ lo lắng."
“Biết rồi, chị."
Một tiếng ‘chị’ này làm Tần Vi Nhiên sửng sốt triệt để, theo bản năng nhìn Phó Vân.
Phó Vân có lòng tốt nói: “À, anh quên giới thiệu. Vi Nhiên, đây là em họ của anh Tô Hiểu Mạt. Còn người đang ngồi đối diện với em, là em hộ anh Tô Hiểu Thần. Mạt Mạt, Thần Thần, đúng lúc giới thiệu cho hai đứa, bạn gái của anh Tần Vi Nhiên."
Tần Vi Nhiên kinh ngạc nhìn Minh Thủy. Trong ấn tượng, Minh Thủy thực sự đã từng nói với cô, hắn tên là Tô Hiểu Thần. Tần Vi Nhiên nhìn Minh Thủy, lại nhìn Phó Vân, nhất thời cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều bị đùa giỡn, cũng không có tâm trạng dùng cơm, đứng lên muốn đi.
“Vi Nhiên!"
Minh Thủy muốn đứng lên đuổi theo, lại bị Phó Vân kéo lại: “Thần Thần, bao tử em không tốt, ăn cơm đi. Chị dâu em chỉ là trẻ con với anh thôi, anh đi dỗ dành một chút là được. Mạt Mạt, em ở cùng Thần Thần đi."
Tô Hiểu Mạt nhàn nhạt nhìn hắn: “Cút đi. Em nhịn anh lâu rồi."
Phó Vân dường như đã quen thuộc, không quan tâm thái đọ của Tô Hiểu Mạt, cười híp mắt chạy đi.
Người trong phòng ăn đều sửng sốt. Bọn họ không có nhìn lầm, Vân thiếu cư nhiên đuổi theo một cô gái ra ngoài? Có mấy người có chút ấn tượng, cô gái kia hình như là cô gái mấy ngày trước đi dùng cơm với vân thiếu. Mọi người ở đây đều không có xa lạ gì với Tô Hiểu Mạt và Tô Hiểu Thần, đương nhiên cũng biết quan hệ của họ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, ngồi xem cuộc vui.
Tác giả :
Lạc Sắc