Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 43: Tần gia chấn động
Tần Vi Nhiên lái xe, nhớ tới một nhà Hồ Khải Diệp gặp lại, không khỏi thở dài một hơi. Hồ Khải Diệp căn bản không biết đối phương là ai, cho nên chuyện này là một vụ ắn không manh mối. Cho dù cô muốn vid sự bất công của hắn, muốn giúp hắn báo thù, cũng không biết tìm ai báo thù. Tần Vi Nhiên cau mày, nếu như muốn báo thù, xem ra phải để Hồ Khải Diệp mạo hiểm.
Trở về Tần gia, khóe miệng Tần Vi Nhiên nâng lên nụ cười lạnh lùng. Mặc kề là đối phương muốn đối phó Trần gia hay Tần gia, nhược điểm của Tần gia rơi vào tay người khác là sự thực. Chuyện này đối với cô mà nói dường như là một tin tức tốt.
Trầm Linh còn ở dưới lầu pha cà phê, nhìn thấy Tần Vi Nhiên trở về, cau mày nói: “Muộn như vậy mới trở về, hôm nay lại có nhiệm vụ sao?"
Tần Vi Nhiên không trả lời: “Muộn vậy rồi, pha cà phê cho ai?"
“Đương nhiên là cha của con. Dì không giống như mẹ con, trước giờ đều không pha cho cha con được một ly trà, cũng không biết cô ta nghĩ gì."
Con ngươi Tần Vi Nhiên nheo lại nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Ai cũng có tư cách nói mẹ tôi, chỉ có bà là không có tư cách. Nếu không muốn chết thì giữ chặt cái miệng của mình."
Trầm Linh bị Tần Vi Nhiên dọa hết hồn, miệng giật giật, ngây ngốc không nói nên lời, đợi Tần Vi Nhiên xoay người lên lầu mới phục hồi tinh thần, nhất thời khóc rống chạy lên lầu: “Lang Phi, em không muốn sống nữa… Anh nói đi, em sai ở chỗ nào chứ…"
Tiếng khóc của Trầm Linh rất lớn, đánh thức cả Tần gia. Tần Lăng Phi là người đầu tiên chạy ra, cau mày hỏi: “Linh Nhi, sao vậy?"
Trầm Linh nhào vào lồng ngực Tần Lăng Phi: “Lăng Phi, em chỉ quan tâm Vi Nhiên, cho nên mới hỏi nó sao về muộn như vậy, có phải có nhiệm vụ gì không, nhưng mà nó không những không cảm kích, còn nói nếu như em không muốn chết thì coi chừng cái miệng của mình. Em rốt cuộc là làm sai điều gì, lại phải chịu đối xử như vậy?"
Tần Lăng Phi nổi giận, vọt tới trước cửa phòng Tần Vi Nhiên, đập cửa thật mạnh, cả giận nói: “Tần Vi Nhiên, đứa con bất hiếu này, mày ra đây cho ta!"
Tần Vi Nhiên mở cửa, mắt lạnh nhìn Tần Lăng Phi, ánh mắt kia như nhìn một người xa lạ, khiến tâm Tần Lăng Phi run rẩy không lý do.
Tần Ngạo Thiên cùng Tần Phi Nhiên cũng đi ra, Tần Ngạo Thiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nửa đêm nửa hôm cãi nhau cái gì?"
Trầm Linh nghẹn ngào khóc rống: “Ba, con xin lỗi đã đánh thức ba, chỉ là con thực sự oan ức. Nhiều năm như vậy, Vi Nhiên chưa từng gọi con một tiếng mẹ thì thôi, nhưng ít ra tôn trọng con lại không có, còn nói muốn giết con, con thực khổ sở, xin lỗi."
Tần Phi Nhiên giận dữ: “Tần Vi Nhiên, cô muốn giết mẹ tôi? Tiện nhân cô dựa vào cái gì?"
Tần Vi Nhiên cười gằn: “Cô đừng quên, mẹ cô lúc trước gả vào đây mới nửa năm đã sinh ra cô, cô có phải con cháu Tần gia hay không cũng không nhất định. Ai mới là tiện nhân, vừa nhìn đã biết."
Tần Lăng Phi giận dữ, giơ tay muốn tát Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên một tay bắt lấy tay Tần Lăng Phi, sức mạnh lớn như muốn bóp nát tay Tần Lăng Phi.
Tần Lăng Phi kinh hãi, cổ tay đau đớn làm cho ông biết, đứa con gái này đã không còn là Tần Vi Nhiên tủy ý cho bọn họ xoa tròn giẫm nát: “Nghiệt tử, mày dám động thủ với cha mày?"
Tần Vi Nhiên hất tay Tần Lăng Phi ra, Tần Lăng Phi lùi lại ba bước mới dừng lại, đáy mắt rõ ràng khiếp sợ. Tần Ngạo Thiên cũng khiếp sợ không thôi. Thân thủ của Tần Lăng Phi, ông vô cùng rõ ràng. Cho dù là ba quân nhân trong bộ đội liên thủ lại cũng không nhất định đụng tới Tần Lăng Phi, không nghĩ tới hôm nay lại bị con gái của mình nhẹ nhàng hất ra đã lùi lại ba bước liên tiếp. Tần Ngạo Thiên nhìn thần sắc hờ hững của Tần Vi Nhiên, nhíu mày.
“Cha, nếu như không phải cha muốn đánh con, con cũng sẽ không ra tay. Hơn nữa, nếu không phải Trầm Linh nói năng lỗ mãng với mẹ con, con cũng sẽ không cảnh cáo bà ta. Con hy vọng các người biết rõ, con không phải nói suông. Nếu lần sau con còn nghe được lời đàm tiếu mẹ con trong miệng Trầm Linh, con thật sự đích thân giết bà ta."
Tần Phi Nhiên cả giận nói: “Hừ, nếu cô dám đụng vào một sợi tóc của mẹ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô chết không chỗ chôn."
Tần Vi Nhiên xem thường cười cợt, đem giấy chứng nhận trong túi áo ném cho Tần Lăng Phi, lạnh giọng nói: “Con nghĩ cha rõ hơn ai hết những điều viết trên tờ giấy này. Hôm nay cho dù con có giết chết Trầm Linh, con cũng không có bất kỳ chuyện gì, ngược lại, Trầm Linh sẽ bị ghép vào tội phản quốc. Cha, ông nội, con cảm ơn hai người đã đưa con tới nơi đó, bởi vì điều này đã khiến cho con chiếm được quyền lực vô thượng. Cái cảm giác này cũng không quá kém." Tần Vi Nhiên cầm lại giấy chứng nhận, xoay người về phòng, thuận thế đóng cửa lại.
Tần Phi Nhiên nổi giận đùng đùng muốn xông lên, muốn gọi Tần Vi Nhiên ra, lại bị Tần Lăng Phi kéo lại. Tần Phi Nhiên nhìn Tần Lăng Phi: “Ba, cô ta đối xử với mẹ như vậy, lẽ nào ba đã quên?"
“Chị con nói không sai, cho dù nó giết mẹ con, nó cũng không sao?"
Tần Ngạo Thiên cau mày: “Lăng Phi, trong bản chứng nhận đó viết cái gì?"
Tần Lăng Phi thở dài nói: “Quyền lực của Vi Nhiên là quyền lực cao nhất trong Cục Quốc An, không chỉ có thể tùy ý điều động quân đội, hơn nữa bất kỳ ai cãi lời nó, nó có thể tiền trảm hậu tấu (*), người bị giết đều như nhau: bị ghép tội phản quốc."
(* tiền trảm hậu tấu: giết trước tâu sau)
Trầm Linh lui về sau hai bước: “Cái gì? Sao cô ta có quyền lực to lớn như vậy?"
Tần Ngạo Thiên thở dài: “Lăng Phi, có lẽ chúng ta thật sự làm sai rồi. Đáng tiếc, bây giờ không kịp quay đầu nữa rồi. Không còn sớm nữa các con đều đi ngủ đi. Trầm Linh, sau này ăn nói phải chú ý một chút."
Trầm Linh gật đầu: “Dạ ba, con biết rồi."
Tất cả mọi người đều trở về phòng, nhưng đêm này, bọn họ có thể ngủ được hay không, thì không ai biết.
Tần Phi Nhiên đứng trước cửa phòng Tần Vi Nhiên, nhìn chòng chọc vào ván cửa, như muốn xuyên qua cánh cửa lăng trì Tần Vi Nhiên, hai tay nắm chặt, lẩm bẩm: “Tần Vi Nhiên, sẽ có một ngày, tôi muốn cô không còn gì cả!"
- - - o0o - - -
Chiếc Hummer màu đen đừng lại ở cửa tứ hợp viện. Hôm nay Tần Vi Nhiên không tới Cục Quốc An mà trực tiếp tới tứ hợp viện. Tất cả mọi người đều đứng trong sân, chờ Tần Vi Nhiên đến, khi thấy cô, đồng loạt cung kính hô: “Quân Vương!"
Tần Vi Nhiên nhìn bao cát trên sân huấn luyện, nói: “Bao cát đều đã thay mới, cũng đến lúc nên xem thành quả của các người. Anh, ra khỏi hàng!"
“Rõ."Người bị gọi là một thanh niên trẻ tuổi, tóc ngắn gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái. Tuy bây giờ hắn không mặc quân trang, nhưng toàn thân hắn đều lộ ra sự uy nghiêm của quân nhân. Cũng vì điều này nên Tần Vi Nhiên mới chọn hắn.
“Nói cho tôi biết tên của anh!"
“Lý Tĩnh Bình."
“Lý Tĩnh Bình, bây giờ dùng hết sức toàn thân, một đấm đánh vỡ bao cát."
“Rõ." Lý Tĩnh Bình không chút do dự, liền đi tới trước một bao cát mới, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ra quyền. “Oành". Bao cát bị một quyền của hắn đánh vỡ, hạt cát sàn sạt rơi xuống, khiến cho Lý Tĩnh Bình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh.
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Các người không cần kinh ngạc, bây giờ các người đều có thể làm được. Về đơn vị!"
“Rõ." Lý Tĩnh Bình trở về đội ngũ, đối với huấn luyện của Tần Vi Nhiên đều vô cùng mong đợi.
Mọi người cũng vậy, chờ mong nhìn Tần Vi Nhiên. Bọn họ đã biết được hiệu quả của huấn luyện, như thế nào lại không kích động?
Trở về Tần gia, khóe miệng Tần Vi Nhiên nâng lên nụ cười lạnh lùng. Mặc kề là đối phương muốn đối phó Trần gia hay Tần gia, nhược điểm của Tần gia rơi vào tay người khác là sự thực. Chuyện này đối với cô mà nói dường như là một tin tức tốt.
Trầm Linh còn ở dưới lầu pha cà phê, nhìn thấy Tần Vi Nhiên trở về, cau mày nói: “Muộn như vậy mới trở về, hôm nay lại có nhiệm vụ sao?"
Tần Vi Nhiên không trả lời: “Muộn vậy rồi, pha cà phê cho ai?"
“Đương nhiên là cha của con. Dì không giống như mẹ con, trước giờ đều không pha cho cha con được một ly trà, cũng không biết cô ta nghĩ gì."
Con ngươi Tần Vi Nhiên nheo lại nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Ai cũng có tư cách nói mẹ tôi, chỉ có bà là không có tư cách. Nếu không muốn chết thì giữ chặt cái miệng của mình."
Trầm Linh bị Tần Vi Nhiên dọa hết hồn, miệng giật giật, ngây ngốc không nói nên lời, đợi Tần Vi Nhiên xoay người lên lầu mới phục hồi tinh thần, nhất thời khóc rống chạy lên lầu: “Lang Phi, em không muốn sống nữa… Anh nói đi, em sai ở chỗ nào chứ…"
Tiếng khóc của Trầm Linh rất lớn, đánh thức cả Tần gia. Tần Lăng Phi là người đầu tiên chạy ra, cau mày hỏi: “Linh Nhi, sao vậy?"
Trầm Linh nhào vào lồng ngực Tần Lăng Phi: “Lăng Phi, em chỉ quan tâm Vi Nhiên, cho nên mới hỏi nó sao về muộn như vậy, có phải có nhiệm vụ gì không, nhưng mà nó không những không cảm kích, còn nói nếu như em không muốn chết thì coi chừng cái miệng của mình. Em rốt cuộc là làm sai điều gì, lại phải chịu đối xử như vậy?"
Tần Lăng Phi nổi giận, vọt tới trước cửa phòng Tần Vi Nhiên, đập cửa thật mạnh, cả giận nói: “Tần Vi Nhiên, đứa con bất hiếu này, mày ra đây cho ta!"
Tần Vi Nhiên mở cửa, mắt lạnh nhìn Tần Lăng Phi, ánh mắt kia như nhìn một người xa lạ, khiến tâm Tần Lăng Phi run rẩy không lý do.
Tần Ngạo Thiên cùng Tần Phi Nhiên cũng đi ra, Tần Ngạo Thiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nửa đêm nửa hôm cãi nhau cái gì?"
Trầm Linh nghẹn ngào khóc rống: “Ba, con xin lỗi đã đánh thức ba, chỉ là con thực sự oan ức. Nhiều năm như vậy, Vi Nhiên chưa từng gọi con một tiếng mẹ thì thôi, nhưng ít ra tôn trọng con lại không có, còn nói muốn giết con, con thực khổ sở, xin lỗi."
Tần Phi Nhiên giận dữ: “Tần Vi Nhiên, cô muốn giết mẹ tôi? Tiện nhân cô dựa vào cái gì?"
Tần Vi Nhiên cười gằn: “Cô đừng quên, mẹ cô lúc trước gả vào đây mới nửa năm đã sinh ra cô, cô có phải con cháu Tần gia hay không cũng không nhất định. Ai mới là tiện nhân, vừa nhìn đã biết."
Tần Lăng Phi giận dữ, giơ tay muốn tát Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên một tay bắt lấy tay Tần Lăng Phi, sức mạnh lớn như muốn bóp nát tay Tần Lăng Phi.
Tần Lăng Phi kinh hãi, cổ tay đau đớn làm cho ông biết, đứa con gái này đã không còn là Tần Vi Nhiên tủy ý cho bọn họ xoa tròn giẫm nát: “Nghiệt tử, mày dám động thủ với cha mày?"
Tần Vi Nhiên hất tay Tần Lăng Phi ra, Tần Lăng Phi lùi lại ba bước mới dừng lại, đáy mắt rõ ràng khiếp sợ. Tần Ngạo Thiên cũng khiếp sợ không thôi. Thân thủ của Tần Lăng Phi, ông vô cùng rõ ràng. Cho dù là ba quân nhân trong bộ đội liên thủ lại cũng không nhất định đụng tới Tần Lăng Phi, không nghĩ tới hôm nay lại bị con gái của mình nhẹ nhàng hất ra đã lùi lại ba bước liên tiếp. Tần Ngạo Thiên nhìn thần sắc hờ hững của Tần Vi Nhiên, nhíu mày.
“Cha, nếu như không phải cha muốn đánh con, con cũng sẽ không ra tay. Hơn nữa, nếu không phải Trầm Linh nói năng lỗ mãng với mẹ con, con cũng sẽ không cảnh cáo bà ta. Con hy vọng các người biết rõ, con không phải nói suông. Nếu lần sau con còn nghe được lời đàm tiếu mẹ con trong miệng Trầm Linh, con thật sự đích thân giết bà ta."
Tần Phi Nhiên cả giận nói: “Hừ, nếu cô dám đụng vào một sợi tóc của mẹ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô chết không chỗ chôn."
Tần Vi Nhiên xem thường cười cợt, đem giấy chứng nhận trong túi áo ném cho Tần Lăng Phi, lạnh giọng nói: “Con nghĩ cha rõ hơn ai hết những điều viết trên tờ giấy này. Hôm nay cho dù con có giết chết Trầm Linh, con cũng không có bất kỳ chuyện gì, ngược lại, Trầm Linh sẽ bị ghép vào tội phản quốc. Cha, ông nội, con cảm ơn hai người đã đưa con tới nơi đó, bởi vì điều này đã khiến cho con chiếm được quyền lực vô thượng. Cái cảm giác này cũng không quá kém." Tần Vi Nhiên cầm lại giấy chứng nhận, xoay người về phòng, thuận thế đóng cửa lại.
Tần Phi Nhiên nổi giận đùng đùng muốn xông lên, muốn gọi Tần Vi Nhiên ra, lại bị Tần Lăng Phi kéo lại. Tần Phi Nhiên nhìn Tần Lăng Phi: “Ba, cô ta đối xử với mẹ như vậy, lẽ nào ba đã quên?"
“Chị con nói không sai, cho dù nó giết mẹ con, nó cũng không sao?"
Tần Ngạo Thiên cau mày: “Lăng Phi, trong bản chứng nhận đó viết cái gì?"
Tần Lăng Phi thở dài nói: “Quyền lực của Vi Nhiên là quyền lực cao nhất trong Cục Quốc An, không chỉ có thể tùy ý điều động quân đội, hơn nữa bất kỳ ai cãi lời nó, nó có thể tiền trảm hậu tấu (*), người bị giết đều như nhau: bị ghép tội phản quốc."
(* tiền trảm hậu tấu: giết trước tâu sau)
Trầm Linh lui về sau hai bước: “Cái gì? Sao cô ta có quyền lực to lớn như vậy?"
Tần Ngạo Thiên thở dài: “Lăng Phi, có lẽ chúng ta thật sự làm sai rồi. Đáng tiếc, bây giờ không kịp quay đầu nữa rồi. Không còn sớm nữa các con đều đi ngủ đi. Trầm Linh, sau này ăn nói phải chú ý một chút."
Trầm Linh gật đầu: “Dạ ba, con biết rồi."
Tất cả mọi người đều trở về phòng, nhưng đêm này, bọn họ có thể ngủ được hay không, thì không ai biết.
Tần Phi Nhiên đứng trước cửa phòng Tần Vi Nhiên, nhìn chòng chọc vào ván cửa, như muốn xuyên qua cánh cửa lăng trì Tần Vi Nhiên, hai tay nắm chặt, lẩm bẩm: “Tần Vi Nhiên, sẽ có một ngày, tôi muốn cô không còn gì cả!"
- - - o0o - - -
Chiếc Hummer màu đen đừng lại ở cửa tứ hợp viện. Hôm nay Tần Vi Nhiên không tới Cục Quốc An mà trực tiếp tới tứ hợp viện. Tất cả mọi người đều đứng trong sân, chờ Tần Vi Nhiên đến, khi thấy cô, đồng loạt cung kính hô: “Quân Vương!"
Tần Vi Nhiên nhìn bao cát trên sân huấn luyện, nói: “Bao cát đều đã thay mới, cũng đến lúc nên xem thành quả của các người. Anh, ra khỏi hàng!"
“Rõ."Người bị gọi là một thanh niên trẻ tuổi, tóc ngắn gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái. Tuy bây giờ hắn không mặc quân trang, nhưng toàn thân hắn đều lộ ra sự uy nghiêm của quân nhân. Cũng vì điều này nên Tần Vi Nhiên mới chọn hắn.
“Nói cho tôi biết tên của anh!"
“Lý Tĩnh Bình."
“Lý Tĩnh Bình, bây giờ dùng hết sức toàn thân, một đấm đánh vỡ bao cát."
“Rõ." Lý Tĩnh Bình không chút do dự, liền đi tới trước một bao cát mới, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ ra quyền. “Oành". Bao cát bị một quyền của hắn đánh vỡ, hạt cát sàn sạt rơi xuống, khiến cho Lý Tĩnh Bình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh.
Tần Vi Nhiên gật đầu: “Các người không cần kinh ngạc, bây giờ các người đều có thể làm được. Về đơn vị!"
“Rõ." Lý Tĩnh Bình trở về đội ngũ, đối với huấn luyện của Tần Vi Nhiên đều vô cùng mong đợi.
Mọi người cũng vậy, chờ mong nhìn Tần Vi Nhiên. Bọn họ đã biết được hiệu quả của huấn luyện, như thế nào lại không kích động?
Tác giả :
Lạc Sắc