Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 33: Hiệu ứng bươm bướm
* Hiệu ứng bươm bướm (Butterfly effect) là cụm từ dung để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Tìm hiểu thêm ở google ca ca
Tần Vi Nhiên trở lại phòng làm việc của mình, lập tức mở phần mềm, đồng thời thông báo cho các thành viên khác trong Lục Tổ Quốc An.
Cùng lúc đó, điện thoại của Minh Thủy đồng thời rung động, trên điện thoại không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ có một cái khung trống. Minh Thủy mở điện thoại ra, sau đó nhập mật mã vào khung, trên màn hình xuất hiện một khung thời gian, 20:20. Minh Thủy xem xong liền lập tức xóa khung đi, không một dấu vết, kế tiếp thì giống như bình thường, không có bất kỳ sơ hở nào.
Xế chiều hôm nay, sân huấn luyện có rất nhiều người, nguyên nhân chỉ có một, hôm qua, Tần Vi Nhiên đã nói, chiều nay cô sẽ huấn luyện bọn họ. Hiệu lệnh của huấn luyện viên mỹ nữ Tần Vi Nhiên đương nhiên có sức hiệu lực không bình thường, không chỉ đông nam sĩ, phụ nữ cũng xuất hiện không ít. Sân huấn luyện to lớn đông người hơn hẳn.
Trung úy Miêu sung bái nhìn Tần Vi Nhiên nói: “Thiếu tá Tần, cô thật lợi hại. Bình thường chúng tôi nói một câu cũng không có mấy người đáp lại. Tôi tới đây một năm, lần đầu tiên mới thấy sân huấn luyện đông người như vậy đó."
Tần Vi Nhiên không có bất kỳ phản cảm gì với Trung úy Miêu, ngược lại cô cảm thấy hắn không có tâm cơ, là người rất dễ thân thiết, nên cũng không keo kiệt, tặng một nụ cười: “Tôi cũng may mắn thôi."
“Không, cô là nữ Thiếu tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ chúng ta, nếu không có thực lực, làm sao có thể đi tới vị trí như hôm nay. Thiếu tá Tần, tôi tin rằng cô nhất định sẽ thành công, không cho phé người trong Cục Quốc An chúng ta thấy Thiếu tá Tần bước cao mà nói ra nói vào."
Tần Vi Nhiên cười nhạt, không đáp lại. Về sau, mỗi lần nhớ đến người đàn ông tươi cười tỏa sáng này, gương mặt Tần Vi Nhiên luôn hiện lên vẻ đáng tiếc, tự trách.
Tần Vi Nhiên phát hiện, Phi Hồ và Hông Ưng cũng có mặt, ngay cả Bạch Điệp cũng đến, nhưng cô không nhìn thấy Quỷ Thủ. Tần Vi Nhiên cũng không ngại, có lẽ là Quỷ Thủ có chuyện khác muốn làm. Cô cũng không nghĩ tới việc bọn họ đều cùng tham gia huấn luyện.
Tần Vi Nhiên tiến lên, nói với các thành viên trong Cục Quốc An: “Tôi cho các người hai phương án huấn luyện, có thể tự lựa chọn. Phương án thứ nhất, chính là nâng cao nền tảng. Tôi biết các người đều có công phu, chỉ là nếu so với cao thủ thì vẫn còn kém một đoạn. Cao thủ sở dĩ trở thành cao thủ, đó và bởi vì bọn họ công phu tốt. Các người nên biết, không phải chiêu thức cao minh khó lường là có thể trở thành cao thủ. Nếu các người cảm thấy nền tảng của mình chưa đủ vững, tôi đề nghị các người đứng trung bình tấn, mỗi ngày đứng ba tiếng trở lên. Tôi đả bảo sau một tháng, các người sẽ cảm nhận được sự biến hóa của mình."
Tần Vi Nhiên vừa dứt lời, bên dưới liền bắt đầu xôn xao.
“Huấn luyện viên, ba tiếng có phải là daì quá không?"
“Tôi có thể cho các người biết, từ khi tôi bảy tuổi, tôi đã bắt đầu đứng trung bình tấn mỗi ngày. Ba tiếng là tiêu chuẩn thấp nhất của tôi. Một đứa bé bảy tuổi còn có thể làm được, lẽ nào các người nghĩ mình không bằng tôi lúc bảy tuổi sao?"
Người vừa nói chuyện sửng sốt một chút, lập tức kiên định nói: “Huấn luyện viên bảy tuổi đã làm được, nam tử hán như tôi nhất định cũng làm được."
“Rất tốt, có long tin mới có thể kiên trì. Phương án thứ hai, nếu các người cho rằng nền tảng của mình đã vững, vậy thì các dụng cụ huấn luyện ở đây, các người cứ luyện từng cái. Thời gian không cần nhiều, mỗi thứ luyện mười phút là được. Tôi đã tính thử, luyện hết các dụng cụ, phải bỏ ra ba mươi tiếng. các người có thể mỗi ngày luyện ba tiếng, không tới mười ngày, sẽ có hiệu quả rõ ràng."
Tát cả mọi người liếc mắt nhìn nhau. Đây tuyệt đối là cuộc huấn luyện ma quỷ. Mọi dụng cụ ở đây đều khó nắm bắt. Ba tiếng, có lẽ là có thể khiến bọn họ ngã quỵ.
Tần Vi Nhiên bấm đồng hồ báo giờ, bắt đầu tính giờ, sau một phút, Tần Vi Nhiên hét lớn: “Huấn luyện bắt đầu!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh bắt đầu huấn luyện. Đại đa số đều chọn trung bình tấn, ngay cả mấy người Phi Hồ cũng chọn trung bình tấn, chỉ có hai mươi mấy người lựa chọn huấn luyện dụng cụ.
Minh Thủy đi tới bên cạnh Tần Vi Nhiên, không nói một lời liền lập tức đứng trung bình tấn, ý tứ hết sức rõ ràng. Trung úy Miêu ngẩn người, đi tới một bên khác của Tần Vi Nhiên, cũng bắt đầu đứng. Nhất thời, trên sân huấn luyện có hơn trăm người đứng trung bình tấn.
Cho tới bây giờ, những người lựa chọn huấn luyện dụng cụ mới bắt đầu hối hận. Đừng nói là ba tiếng, ba mươi phút cũng đã đủ khiến bọn họ gục ngã. Trong đó, có hai người không tới một tiếng đã bắt đầu ngã xuống đất không nhúc nhích nổi. Mấy người còn lại thì nghỉ ngơi một lúc, liền đi qua bắt đầu đứng trung bình tấn.
Tần Vi Nhiên cười nhạt, dường như đã sớm biết được kết cục này.
Có thể nói, ba tiếng này chính là ba tiếng dài nhất trong cuộc đời của bọn họ, tất cả mọi người đều đổ đầy mồ hôi, thậm chí có mấy người cước bộ không vững, nhiều lần suýt ngã xuống đất, thế nhưng khi nghĩ tới lời nói của Tần Vi Nhiên, tất cả đều mạnh mẽ nhịn xuống.
Bọn họ không muốn ngay cả một cô bé bảy tuổi cũng không bằng. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Tần Vi Nhiên, không một ai hoài nghi lời cô nói là thật hay giả, bởi vì bọn họ nhìn thấy cô không nhúc nhích, thật giống như đang thoải mái ngồi trên ghế. Nếu như không phải luyện tập trường kỳ, căn bản không thể có sức chịu đựng lớn như vậy.
Cùng lúc đó, trong văn phòng cục trưởng, một người đàn ông trung niên gõ cửa đi vào, cười nói: “Lão Vương, anh có nghe nói tới chuyện ở sân huấn luyện chưa?"
Vương Thế Quân kinh ngạc nâng mắt: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
“Chính là Thiếu tá Tần mà anh xem trọng đó, lại để cho tinh anh trong Cục Quốc An luyện trung bình tấn. Anh xem có buồn cười không? Như thế nào thì bọn họ cũng là công phu đầy mình, lại luyện trung bình tấn. Haizz… thật là…"
Vương Thế Quân ngẩn người, lập tức cười nói: “Lão Lâm, tôi thấy anh coi thường Thiếu tá Tần quá rồi đó. Cô ấy làm vậy, nhật định là có lý do."
“Anh đánh giá cô ta cao quá rồi. Chỉ là một cô bé mà thôi, nếu không phải vì Tần Ngạo Thiên, cô ta có thể ngồi lên vị trí này được không? Tôi thấy cô ta muốn bắt Cục Quốc An chúng ta làm trò cười mà thôi." Thân phận của Tần Vi Nhiên trong Cục Quốc An là bí mật, ngoại trừ Vương Thế Quân ra, không ai biết lai lịch của Tần Vi Nhiên, đối với cô không có tín nhiệm thì cũng là bình thường.
Vương Thế Quân cười nhạt: “Không bằng chúng ta xem thử băng ghi hình ở sân huấn luyện. Sự thực là thế nào, sẽ rõ ràng cả thôi."
Lão Lâm cũng hứng thú, gật đầu: “Được."
Vương Thế Quân click chuột vào màn hình máy tính, lập tức hiện ra tình huống ở sân huấn luyện. Lão Lâm cũng tới gần, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi.
Tinh anh Cục Quốc An trong miệng ông, lại có hơn phân nửa không thể tiếp tục kiên trì, là Tần Vi Nhiên không được ông coi trong kia, lại vững vững vàng vàng, dường như chuyện này đối với cô chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Vương Thế Quân nhìn Tần Vi Nhiên trong màn hình: “Lão Lâm à, chúng ta không thể thừa nhận mình già rồi. Thiên hạ này, là của đám người trẻ tuổi này."
Trên mặt lão Lâm quẫn bách: “Không nghĩ tới lão hồ ly Tần Ngạo Thiên kia lại có thể dạy dỗ ra một cô cháu gái xuất sắc như vậy. Tôi thật sự không thể tin được."
“Việc gì cũng có ngoại lệ. Thiếu tá Tần và Tần gia, không nhất định là cá mè một lứa. Anh còn không biết rõ chuyện của Tần gia sao?"
Già Lam gật đầu: “Ừm, xem ra trưởng nữ Tần gia từ nhỏ đã mất mẹ này, vô cùng độc lập. Được rồi, tôi thu hồi lại thành kiến vừa rồi. Lão Vương, anh nói không sai, thiên hạ này là của đám người trẻ tuổi. Được rồi, tôi cũng phải trở về văn phòng đứng trung bình tấn, thử xem có thể kiên trì được bao lâu."
“Ha ha… Anh cũng nên kiềm chế một chút, gần gần là được."
“Tôi biết rồi, đi đây." Lão Lâm chắp tay sau lưng, tiêu sái đi ra ngoài.
Vương Thế Quân cười nhẹ nhìn bóng lưng lão Lâm, lập tức đứng lên, bắt đầu đứng trung bình tấn.
E là Tần Vi cả đời cũng sẽ không biết, ngày đó, hiệu ứng bươm bướm cô phát ra, ngay cả Vương Thế Quân cũng bị ảnh hưởng rồi.
Tần Vi Nhiên trở lại phòng làm việc của mình, lập tức mở phần mềm, đồng thời thông báo cho các thành viên khác trong Lục Tổ Quốc An.
Cùng lúc đó, điện thoại của Minh Thủy đồng thời rung động, trên điện thoại không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ có một cái khung trống. Minh Thủy mở điện thoại ra, sau đó nhập mật mã vào khung, trên màn hình xuất hiện một khung thời gian, 20:20. Minh Thủy xem xong liền lập tức xóa khung đi, không một dấu vết, kế tiếp thì giống như bình thường, không có bất kỳ sơ hở nào.
Xế chiều hôm nay, sân huấn luyện có rất nhiều người, nguyên nhân chỉ có một, hôm qua, Tần Vi Nhiên đã nói, chiều nay cô sẽ huấn luyện bọn họ. Hiệu lệnh của huấn luyện viên mỹ nữ Tần Vi Nhiên đương nhiên có sức hiệu lực không bình thường, không chỉ đông nam sĩ, phụ nữ cũng xuất hiện không ít. Sân huấn luyện to lớn đông người hơn hẳn.
Trung úy Miêu sung bái nhìn Tần Vi Nhiên nói: “Thiếu tá Tần, cô thật lợi hại. Bình thường chúng tôi nói một câu cũng không có mấy người đáp lại. Tôi tới đây một năm, lần đầu tiên mới thấy sân huấn luyện đông người như vậy đó."
Tần Vi Nhiên không có bất kỳ phản cảm gì với Trung úy Miêu, ngược lại cô cảm thấy hắn không có tâm cơ, là người rất dễ thân thiết, nên cũng không keo kiệt, tặng một nụ cười: “Tôi cũng may mắn thôi."
“Không, cô là nữ Thiếu tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ chúng ta, nếu không có thực lực, làm sao có thể đi tới vị trí như hôm nay. Thiếu tá Tần, tôi tin rằng cô nhất định sẽ thành công, không cho phé người trong Cục Quốc An chúng ta thấy Thiếu tá Tần bước cao mà nói ra nói vào."
Tần Vi Nhiên cười nhạt, không đáp lại. Về sau, mỗi lần nhớ đến người đàn ông tươi cười tỏa sáng này, gương mặt Tần Vi Nhiên luôn hiện lên vẻ đáng tiếc, tự trách.
Tần Vi Nhiên phát hiện, Phi Hồ và Hông Ưng cũng có mặt, ngay cả Bạch Điệp cũng đến, nhưng cô không nhìn thấy Quỷ Thủ. Tần Vi Nhiên cũng không ngại, có lẽ là Quỷ Thủ có chuyện khác muốn làm. Cô cũng không nghĩ tới việc bọn họ đều cùng tham gia huấn luyện.
Tần Vi Nhiên tiến lên, nói với các thành viên trong Cục Quốc An: “Tôi cho các người hai phương án huấn luyện, có thể tự lựa chọn. Phương án thứ nhất, chính là nâng cao nền tảng. Tôi biết các người đều có công phu, chỉ là nếu so với cao thủ thì vẫn còn kém một đoạn. Cao thủ sở dĩ trở thành cao thủ, đó và bởi vì bọn họ công phu tốt. Các người nên biết, không phải chiêu thức cao minh khó lường là có thể trở thành cao thủ. Nếu các người cảm thấy nền tảng của mình chưa đủ vững, tôi đề nghị các người đứng trung bình tấn, mỗi ngày đứng ba tiếng trở lên. Tôi đả bảo sau một tháng, các người sẽ cảm nhận được sự biến hóa của mình."
Tần Vi Nhiên vừa dứt lời, bên dưới liền bắt đầu xôn xao.
“Huấn luyện viên, ba tiếng có phải là daì quá không?"
“Tôi có thể cho các người biết, từ khi tôi bảy tuổi, tôi đã bắt đầu đứng trung bình tấn mỗi ngày. Ba tiếng là tiêu chuẩn thấp nhất của tôi. Một đứa bé bảy tuổi còn có thể làm được, lẽ nào các người nghĩ mình không bằng tôi lúc bảy tuổi sao?"
Người vừa nói chuyện sửng sốt một chút, lập tức kiên định nói: “Huấn luyện viên bảy tuổi đã làm được, nam tử hán như tôi nhất định cũng làm được."
“Rất tốt, có long tin mới có thể kiên trì. Phương án thứ hai, nếu các người cho rằng nền tảng của mình đã vững, vậy thì các dụng cụ huấn luyện ở đây, các người cứ luyện từng cái. Thời gian không cần nhiều, mỗi thứ luyện mười phút là được. Tôi đã tính thử, luyện hết các dụng cụ, phải bỏ ra ba mươi tiếng. các người có thể mỗi ngày luyện ba tiếng, không tới mười ngày, sẽ có hiệu quả rõ ràng."
Tát cả mọi người liếc mắt nhìn nhau. Đây tuyệt đối là cuộc huấn luyện ma quỷ. Mọi dụng cụ ở đây đều khó nắm bắt. Ba tiếng, có lẽ là có thể khiến bọn họ ngã quỵ.
Tần Vi Nhiên bấm đồng hồ báo giờ, bắt đầu tính giờ, sau một phút, Tần Vi Nhiên hét lớn: “Huấn luyện bắt đầu!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh bắt đầu huấn luyện. Đại đa số đều chọn trung bình tấn, ngay cả mấy người Phi Hồ cũng chọn trung bình tấn, chỉ có hai mươi mấy người lựa chọn huấn luyện dụng cụ.
Minh Thủy đi tới bên cạnh Tần Vi Nhiên, không nói một lời liền lập tức đứng trung bình tấn, ý tứ hết sức rõ ràng. Trung úy Miêu ngẩn người, đi tới một bên khác của Tần Vi Nhiên, cũng bắt đầu đứng. Nhất thời, trên sân huấn luyện có hơn trăm người đứng trung bình tấn.
Cho tới bây giờ, những người lựa chọn huấn luyện dụng cụ mới bắt đầu hối hận. Đừng nói là ba tiếng, ba mươi phút cũng đã đủ khiến bọn họ gục ngã. Trong đó, có hai người không tới một tiếng đã bắt đầu ngã xuống đất không nhúc nhích nổi. Mấy người còn lại thì nghỉ ngơi một lúc, liền đi qua bắt đầu đứng trung bình tấn.
Tần Vi Nhiên cười nhạt, dường như đã sớm biết được kết cục này.
Có thể nói, ba tiếng này chính là ba tiếng dài nhất trong cuộc đời của bọn họ, tất cả mọi người đều đổ đầy mồ hôi, thậm chí có mấy người cước bộ không vững, nhiều lần suýt ngã xuống đất, thế nhưng khi nghĩ tới lời nói của Tần Vi Nhiên, tất cả đều mạnh mẽ nhịn xuống.
Bọn họ không muốn ngay cả một cô bé bảy tuổi cũng không bằng. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Tần Vi Nhiên, không một ai hoài nghi lời cô nói là thật hay giả, bởi vì bọn họ nhìn thấy cô không nhúc nhích, thật giống như đang thoải mái ngồi trên ghế. Nếu như không phải luyện tập trường kỳ, căn bản không thể có sức chịu đựng lớn như vậy.
Cùng lúc đó, trong văn phòng cục trưởng, một người đàn ông trung niên gõ cửa đi vào, cười nói: “Lão Vương, anh có nghe nói tới chuyện ở sân huấn luyện chưa?"
Vương Thế Quân kinh ngạc nâng mắt: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
“Chính là Thiếu tá Tần mà anh xem trọng đó, lại để cho tinh anh trong Cục Quốc An luyện trung bình tấn. Anh xem có buồn cười không? Như thế nào thì bọn họ cũng là công phu đầy mình, lại luyện trung bình tấn. Haizz… thật là…"
Vương Thế Quân ngẩn người, lập tức cười nói: “Lão Lâm, tôi thấy anh coi thường Thiếu tá Tần quá rồi đó. Cô ấy làm vậy, nhật định là có lý do."
“Anh đánh giá cô ta cao quá rồi. Chỉ là một cô bé mà thôi, nếu không phải vì Tần Ngạo Thiên, cô ta có thể ngồi lên vị trí này được không? Tôi thấy cô ta muốn bắt Cục Quốc An chúng ta làm trò cười mà thôi." Thân phận của Tần Vi Nhiên trong Cục Quốc An là bí mật, ngoại trừ Vương Thế Quân ra, không ai biết lai lịch của Tần Vi Nhiên, đối với cô không có tín nhiệm thì cũng là bình thường.
Vương Thế Quân cười nhạt: “Không bằng chúng ta xem thử băng ghi hình ở sân huấn luyện. Sự thực là thế nào, sẽ rõ ràng cả thôi."
Lão Lâm cũng hứng thú, gật đầu: “Được."
Vương Thế Quân click chuột vào màn hình máy tính, lập tức hiện ra tình huống ở sân huấn luyện. Lão Lâm cũng tới gần, vừa nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi.
Tinh anh Cục Quốc An trong miệng ông, lại có hơn phân nửa không thể tiếp tục kiên trì, là Tần Vi Nhiên không được ông coi trong kia, lại vững vững vàng vàng, dường như chuyện này đối với cô chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Vương Thế Quân nhìn Tần Vi Nhiên trong màn hình: “Lão Lâm à, chúng ta không thể thừa nhận mình già rồi. Thiên hạ này, là của đám người trẻ tuổi này."
Trên mặt lão Lâm quẫn bách: “Không nghĩ tới lão hồ ly Tần Ngạo Thiên kia lại có thể dạy dỗ ra một cô cháu gái xuất sắc như vậy. Tôi thật sự không thể tin được."
“Việc gì cũng có ngoại lệ. Thiếu tá Tần và Tần gia, không nhất định là cá mè một lứa. Anh còn không biết rõ chuyện của Tần gia sao?"
Già Lam gật đầu: “Ừm, xem ra trưởng nữ Tần gia từ nhỏ đã mất mẹ này, vô cùng độc lập. Được rồi, tôi thu hồi lại thành kiến vừa rồi. Lão Vương, anh nói không sai, thiên hạ này là của đám người trẻ tuổi. Được rồi, tôi cũng phải trở về văn phòng đứng trung bình tấn, thử xem có thể kiên trì được bao lâu."
“Ha ha… Anh cũng nên kiềm chế một chút, gần gần là được."
“Tôi biết rồi, đi đây." Lão Lâm chắp tay sau lưng, tiêu sái đi ra ngoài.
Vương Thế Quân cười nhẹ nhìn bóng lưng lão Lâm, lập tức đứng lên, bắt đầu đứng trung bình tấn.
E là Tần Vi cả đời cũng sẽ không biết, ngày đó, hiệu ứng bươm bướm cô phát ra, ngay cả Vương Thế Quân cũng bị ảnh hưởng rồi.
Tác giả :
Lạc Sắc