Nữ Thần Trở Về
Chương 152: Phiên ngoại 1
"Chu Mạt Lỵ, có người tới thăm."
Từ loa phát thanh nghe được tên mình, Chu Mạt Lỵ sửng sốt, sau đó mờ mịt đi theo cảnh sát ra ngoài.
TRong ngục giam mấy tháng, không có mỹ phẩm dưỡng da, không có trang điểm, không có tạo hình thiết kế, cả người Chu Mạt Lỵ giống như bị phủ bởi một lớp bụi bặm, dập tắt hết hào quang của cô ta ngày trước.
Cô ta đi vào phòng gặp mặt, qua tấm kính thủy tinh trong suốt, nhìn cha mẹ tiều tụy đang ngồi chờ, ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với cha mẹ, đeo micro lên tai. Từ Micro nghe giọng nói nghẹn ngào của cha mẹ cô ta.
"Mạt Lỵ"
Chu Mạt Lỵ nhìn mẹ già chưa nói được gì đã rơi nước mắt, im lặng không biết phải trả lời như thế nào.
"Mạt Lỵ, con chịu khó ở trong này cải tạo cho tốt, nửa năm nữa thôi, con sẽ được ra ngoài."
Có lẽ sợ con gái mình khó chịu, mẹ Chu lau nước mắt trên mặt, cố gắng để nucớ mắt không tiếp tục rơi xuống.
"Tháng trước mẹ gửi cho con chăn mền, có ấm không, dùng có tốt không?"
Chu Mạt Lỵ khẽ gật đầu:
"Mẹ, đừng lo lắng, con không sao>"
Tội của cô ta không lớn, cộng thêm biểu hiện tốt, nên chỉ bị phán quyết hai năm cải tạo lao động. Bình thường sẽ làm một số đồ thủ công, cuối tuần có thời gian nghỉ ngơi, đồ ăn không hẳn là đồ ăn ngon, nhưng đảm bảo ăn no đủ. Chuyện ra nông nỗi này, cô cũng không thể nghĩ nhiều, cũng không biết phải nghĩ cái gì, đợi đến hết thời gian chịu tội, sẽ cố gắng sống tốt qua ngày.
"Mạt Lỵ, mẹ nói cho con biết, người đàn ông hại con ra nông nỗi này, tháng trước đã bị bắn chết."
Trên Mặt của mẹ Chu mang theo hận ý:
"Tên ác ôn đó, chết mười tám lần cũng đáng đời."
Nghe mẹ mình lên tiếng chửi bậy. Chu Mạt Lỵ cũng không có phản ứng gì, bởi vì mỗi lần bà ấy tới đều ra sức chửi anh em nhà Tưởng gia, cô ta nghe nhiều đến mức này đã không còn cảm giác.
Một năm trước, cô ở giới giải trí còn ăn khách, nhưng bây giờ là tội nhân, lúc đầu cô hận Ninh Tây, sau này lại hận cả Tưởng Hồng Khải, cho đến bây giờ, cô a hận chính mình. Bị giới giải trí phồn thịnh làm cho hoa mắt, đến bản chất con người mình cũng bị đổi thay.
Nếu như cô thanh thản tập trung vào quay phim, thì sẽ không rơi vào bước đường cùng này.
Oán trời, oán đất, oán người khác, cuối cùng chỉ có thể oán chính mình.
"Hai anh em Tưởng gia đều không có ai tốt đẹp, nghe nói tháng trước Tưởng gia tuyên bố phá sản."
Mẹ Chu còn đang luyên thuyên thêm mấy lời, sau đó nói thời gian sẽ trôi nhanh quá, bảo cô chịu khó chịu đựng. Chu MạtLy cúp điện thoại, trở về phòng giam trong đầu vẫn còn vang lên lời nói của mẹ mình.
Tưởng gia phá sản, Tưởng Hồng Khải bị phán quyết tử hình, hóa ra Tưởng Viễn Bằng và Trần Trân Trân còn có loại quan hệ đó, trước đây vì muốn giảm hình phạt nên biết được sự thật gì cô đều khai ra hết, có những việc cô chỉ nghi ngờ cũng nói ra, nhưng cô không nghĩ tới sự nghi ngờ của cô lại sát với sự thật đến thế.
Trước đây cô ta bị Tưởng Viễn Bằng lợi dụng, bị cảnh sát bắt giữ, cô ta hận Tưởng Viễn Bằng đến cực điểm, nên mới nói nghi ngờ trong lòng mình ra khiến cảnh sát nghi ngờ cái chết của Trần Trân Trân không minh bạch. Dù sao người cũng đã chết rồi, mà cô đã nói với cảnh sát đây chỉ là nghi ngờ của cô, cũng không phải là cô hô to gọi nhỏ khẳng định vu khống ông ta.
Nghĩ tới đây, Chu Mạt Lỵ không nhịn được cười lớn, cái gì mà gia tộc giàu có, cái gì mà anh em một nhà tương thân tương ái, chẳng qua cũng chỉ là thứ súc sinh. Chu Mạt Lỵ khẳng định mình không phải người tốt, mà anh em Tưởng gia lại càng không phải người tốt.
"Chu Mạt Lỵ, cô đang cười cái gì, mau làm việc cho xong đi."
Cảnh ngục đi tới, thấy cô cười như ngây ngô, mở miệng nhắc nhở cô ta một câu.
Ở đây còn cười vui vẻ thỏa mãn đến mức đó, cũng khó mà gặp được.
"Hôm nay mặt trời nắng chói quá."
Ninh Tây nằm sấp ở trên cửa kính xe nhìn ra ngoài, cả người không có tinh thần. Cô nghiêng đầu mắt nhìn bên cạnh Thường Thời Quy, anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cả người nhìn nhẹ nhàng khoan khoái.
"Vậy chúng ta trở về.?"
Thường Thời Quy thấy bộ dáng nằm như con mèo lười của cô, chỉ cười cười.
"Đêm nay em còn phải tham gia chương trình, không thử trang phục, nhơc may không vừa người thì biết làm sao?"
Ninh Tây thu hồi ánh mắt của mình, thở dài:
"Vậy nên em cực kì ghét mùa hè."
Bộ phim (tình thương của cha như núi) được đề danh giải thưởng bộ phim xuất sắc nhất, Ninh Tây cũng được đề cử vai diễn nữ chính xuất sắc nhất, với vị trí và tuổi nghề của Ninh Tây, chưa nói đến việc có nhận được giải hay không, được đề cử thôi cũng tối lắm rồi.
Nhưng mà cho dù không nhận được giải thưởng nhưng lễ phục bước lên thảm đỏ cũng không thể qua loa được. Lễ phục mà Ninh Tây mặc lần này là do một nhãn hiệu thời trang trực thuộc của Thường Thị thiết kế riêng cho cô. Để bày tỏ sự tôn trọng đối với nhà thiết kế, Ninh Tây tự mình đi thử trang phục, mà không yêu cầu nhà thiết kế đưa trang phục đến nhà.
Đến phòng làm việc của nhà thiết kế, Ninh Tây và Thường Thời Quy được tiếp đón nhiệt tình, nhà thiết kế nhìn Ninh Tây hai mắt tỏa sáng, sau đó bảo trợ lý đem trang phục ra cho Ninh Tây, tràn ngập mong chờ Ninh Tây đi thử đồ.
Thực sự Ninh Tây vô cùng thích hợp với bộ lễ phục này, một người đàn ông chững chạc như Thường Thời Quy cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh diễm khi nhìn vợ mình.
Còn các thứ đồ trang sức phụ kiện đi kèm thì sau khi kết hôn, mấy thứ đó cô đeo không hết, có người trên mạng nhiều khi nhàm chán còn đem các món đồ phụ kiện của cô ra soi nhãn hiệu và giá cả.
Khó xử nhất là hai tháng trước, cô được mời tham gia tiệc từ thiện, không ngờ có nữ minh tinh kia mặc đụng lễ phục cùng cô, lại bị bạn bè trên mạng phát hiện trang phục của cô minh tinh kia chỉ là hàng nhái, cô ấy ở trên mạng bị chế giễu một thời gian.
Vậy nên hiện tại cô muốn tham gia hoạt động gì đều liên hệ với mấy nghệ sĩ quan hệ tốt nói một tiếng, tránh trường hợp giống đồ như trước.
Ra khỏi phòng làm việc của nhà thiết kế, Ninh Tây đeo kính râm lên, hận không thể trùm kín bản thân hơn nữa.
"Bịch"
Một nhân viên đụng phải người Ninh Tây, Thường Thời Quy nhanh mắt lẹ tay che chở cô trong ngực, nhưng mà cô nhân viên kia thì không may mắn như thế, cả người đều ngã nhoài ra đất.
"Cô không sao chứ?"
Ninh Tây ngồi xổm xuống nhìn cô gái bị ngã nhưng khi đối phương ngẩng đầu lên, cả Ninh Tây và cô ta đều sửng sốt.
Sau một lát im lặng, cô gái kia đứng dậy, Ninh Tây lui về sau một bước, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể im lặng.
Sau một lát lúng túng, Ninh Tây lên tiếng trước:
"Cô... ngã có bị thương chỗ nào không?"
Tưởng Vân đưa mắt nhìn Thường Thời Quy sau lưng Ninh Tây, nhưng Thường Thời Quy vẫn một mực chỉ nhìn Ninh Tây, lúc này cô ta mới lắc đầu:
"Tôi không sao."
Tưởng Vân và Ninh Tây thật sự không có gì để nói với nhau. Trước kia cô ta là đại tiểu thư của Tưởng gia, mà Ninh Tây chỉ là một diễn viên nhỏ mới góp mặt vào vài bộ phim. Hiện tại đối phương sắp là Thường phu nhân, còn là một minh tinh nổi tiếng, mà cô chỉ là con gái của tội phạm giết người, công ty tuyên bố phá sản, cô từ một đại tiểu thư cao cao tại thượng biến thành một nhân viên bình thường trong công ty nhỏ. Sự thay đổi này, đến giờ Tưởng Vân vẫn còn thấy bỡ ngỡ.
"Không sao thì tốt."
Ninh Tây gật gật đầu, sau đó bước đi về phía trước, Thường Thời Quy cũng bước theo sau.
"Ninh Tây."
Tưởng Vân đột nhiên gọi Ninh Tây, nhưng ngay cả chính cô ấy cũng không biết phải gọi lại làmgì.
Ninh Tây quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Vân,
"Còn có việc gì sao?"
Tưởng Vân nhìn Ninh Tây một lúc, sau đó im lặng lắc đầu.
Có mấy lời, trước kia cô ta không hỏi, nay lại càng không cần hỏi.
Tưởng vân biết bản thân hận Ninh Tây, oán Ninh Tây. biết chính mình hẳn là hận Ninh Tây, hoặc là oán nàng. Chính vì Ninh Tây nên ba cô mới chết, bác cả phá sản, sản nghiệp bao đời bị hủy hết, cô mới đến mức như ngày hôm nay. Nhưng nghĩ tới việc ác mà cha cô đã làm, thì Tưởng Vân lại không dám đối mặt với Ninh Tây.
Tài sản của Tưởng gia sau khi tuyên bố phá sản thì bị ngân hàng tịch thu toàn bộ, hiện tại phòng ở của cô là do Tưởng Thành cho
Tưởng vân và anh họ Tưởng Thành quan hệ vẫn luôn không tốt lắm, nhưng khi cô đến bước đường nhà cũng không có để ở thì chỉ có anh ta vươn tay ra giúp đỡ.
Cùng là người của Tưởng gia, nhưng anh ấy lại tốt hơn nhiều, Đào gia và Tưởng gia bây giờ như nước với lửa, nhưng anh ấy còn có bác dâu, Đào gia sẽ không gây khó dễ cho anh ấy, có khi còn bồi dưỡng anh vào công ty làm việc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không cần đi theo bác cả chịu khổ. Tưởng vân không thân thiết với anh họ thực chất là do năm đó cô chính mắt nhìn thấy bác cả với Trần Trân Trân làm chuyện không minh bạch, cho nên đối với cả nhà bác cả đều chán ghét.
Mà có lẽ năm đó người biết hành vi của bác cả không chỉ có cô, có thể anh họ cũng biết, vậy nên mấy năm nay anh ấy mới luôn ghét nữ minh tinh, không bao giờ để họ vào mắt.
Nếu không phải đời trước làm bậy, Tưởng gia sao lại rơi vào kết cục ngày hôm nay?
Từ loa phát thanh nghe được tên mình, Chu Mạt Lỵ sửng sốt, sau đó mờ mịt đi theo cảnh sát ra ngoài.
TRong ngục giam mấy tháng, không có mỹ phẩm dưỡng da, không có trang điểm, không có tạo hình thiết kế, cả người Chu Mạt Lỵ giống như bị phủ bởi một lớp bụi bặm, dập tắt hết hào quang của cô ta ngày trước.
Cô ta đi vào phòng gặp mặt, qua tấm kính thủy tinh trong suốt, nhìn cha mẹ tiều tụy đang ngồi chờ, ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với cha mẹ, đeo micro lên tai. Từ Micro nghe giọng nói nghẹn ngào của cha mẹ cô ta.
"Mạt Lỵ"
Chu Mạt Lỵ nhìn mẹ già chưa nói được gì đã rơi nước mắt, im lặng không biết phải trả lời như thế nào.
"Mạt Lỵ, con chịu khó ở trong này cải tạo cho tốt, nửa năm nữa thôi, con sẽ được ra ngoài."
Có lẽ sợ con gái mình khó chịu, mẹ Chu lau nước mắt trên mặt, cố gắng để nucớ mắt không tiếp tục rơi xuống.
"Tháng trước mẹ gửi cho con chăn mền, có ấm không, dùng có tốt không?"
Chu Mạt Lỵ khẽ gật đầu:
"Mẹ, đừng lo lắng, con không sao>"
Tội của cô ta không lớn, cộng thêm biểu hiện tốt, nên chỉ bị phán quyết hai năm cải tạo lao động. Bình thường sẽ làm một số đồ thủ công, cuối tuần có thời gian nghỉ ngơi, đồ ăn không hẳn là đồ ăn ngon, nhưng đảm bảo ăn no đủ. Chuyện ra nông nỗi này, cô cũng không thể nghĩ nhiều, cũng không biết phải nghĩ cái gì, đợi đến hết thời gian chịu tội, sẽ cố gắng sống tốt qua ngày.
"Mạt Lỵ, mẹ nói cho con biết, người đàn ông hại con ra nông nỗi này, tháng trước đã bị bắn chết."
Trên Mặt của mẹ Chu mang theo hận ý:
"Tên ác ôn đó, chết mười tám lần cũng đáng đời."
Nghe mẹ mình lên tiếng chửi bậy. Chu Mạt Lỵ cũng không có phản ứng gì, bởi vì mỗi lần bà ấy tới đều ra sức chửi anh em nhà Tưởng gia, cô ta nghe nhiều đến mức này đã không còn cảm giác.
Một năm trước, cô ở giới giải trí còn ăn khách, nhưng bây giờ là tội nhân, lúc đầu cô hận Ninh Tây, sau này lại hận cả Tưởng Hồng Khải, cho đến bây giờ, cô a hận chính mình. Bị giới giải trí phồn thịnh làm cho hoa mắt, đến bản chất con người mình cũng bị đổi thay.
Nếu như cô thanh thản tập trung vào quay phim, thì sẽ không rơi vào bước đường cùng này.
Oán trời, oán đất, oán người khác, cuối cùng chỉ có thể oán chính mình.
"Hai anh em Tưởng gia đều không có ai tốt đẹp, nghe nói tháng trước Tưởng gia tuyên bố phá sản."
Mẹ Chu còn đang luyên thuyên thêm mấy lời, sau đó nói thời gian sẽ trôi nhanh quá, bảo cô chịu khó chịu đựng. Chu MạtLy cúp điện thoại, trở về phòng giam trong đầu vẫn còn vang lên lời nói của mẹ mình.
Tưởng gia phá sản, Tưởng Hồng Khải bị phán quyết tử hình, hóa ra Tưởng Viễn Bằng và Trần Trân Trân còn có loại quan hệ đó, trước đây vì muốn giảm hình phạt nên biết được sự thật gì cô đều khai ra hết, có những việc cô chỉ nghi ngờ cũng nói ra, nhưng cô không nghĩ tới sự nghi ngờ của cô lại sát với sự thật đến thế.
Trước đây cô ta bị Tưởng Viễn Bằng lợi dụng, bị cảnh sát bắt giữ, cô ta hận Tưởng Viễn Bằng đến cực điểm, nên mới nói nghi ngờ trong lòng mình ra khiến cảnh sát nghi ngờ cái chết của Trần Trân Trân không minh bạch. Dù sao người cũng đã chết rồi, mà cô đã nói với cảnh sát đây chỉ là nghi ngờ của cô, cũng không phải là cô hô to gọi nhỏ khẳng định vu khống ông ta.
Nghĩ tới đây, Chu Mạt Lỵ không nhịn được cười lớn, cái gì mà gia tộc giàu có, cái gì mà anh em một nhà tương thân tương ái, chẳng qua cũng chỉ là thứ súc sinh. Chu Mạt Lỵ khẳng định mình không phải người tốt, mà anh em Tưởng gia lại càng không phải người tốt.
"Chu Mạt Lỵ, cô đang cười cái gì, mau làm việc cho xong đi."
Cảnh ngục đi tới, thấy cô cười như ngây ngô, mở miệng nhắc nhở cô ta một câu.
Ở đây còn cười vui vẻ thỏa mãn đến mức đó, cũng khó mà gặp được.
"Hôm nay mặt trời nắng chói quá."
Ninh Tây nằm sấp ở trên cửa kính xe nhìn ra ngoài, cả người không có tinh thần. Cô nghiêng đầu mắt nhìn bên cạnh Thường Thời Quy, anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cả người nhìn nhẹ nhàng khoan khoái.
"Vậy chúng ta trở về.?"
Thường Thời Quy thấy bộ dáng nằm như con mèo lười của cô, chỉ cười cười.
"Đêm nay em còn phải tham gia chương trình, không thử trang phục, nhơc may không vừa người thì biết làm sao?"
Ninh Tây thu hồi ánh mắt của mình, thở dài:
"Vậy nên em cực kì ghét mùa hè."
Bộ phim (tình thương của cha như núi) được đề danh giải thưởng bộ phim xuất sắc nhất, Ninh Tây cũng được đề cử vai diễn nữ chính xuất sắc nhất, với vị trí và tuổi nghề của Ninh Tây, chưa nói đến việc có nhận được giải hay không, được đề cử thôi cũng tối lắm rồi.
Nhưng mà cho dù không nhận được giải thưởng nhưng lễ phục bước lên thảm đỏ cũng không thể qua loa được. Lễ phục mà Ninh Tây mặc lần này là do một nhãn hiệu thời trang trực thuộc của Thường Thị thiết kế riêng cho cô. Để bày tỏ sự tôn trọng đối với nhà thiết kế, Ninh Tây tự mình đi thử trang phục, mà không yêu cầu nhà thiết kế đưa trang phục đến nhà.
Đến phòng làm việc của nhà thiết kế, Ninh Tây và Thường Thời Quy được tiếp đón nhiệt tình, nhà thiết kế nhìn Ninh Tây hai mắt tỏa sáng, sau đó bảo trợ lý đem trang phục ra cho Ninh Tây, tràn ngập mong chờ Ninh Tây đi thử đồ.
Thực sự Ninh Tây vô cùng thích hợp với bộ lễ phục này, một người đàn ông chững chạc như Thường Thời Quy cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh diễm khi nhìn vợ mình.
Còn các thứ đồ trang sức phụ kiện đi kèm thì sau khi kết hôn, mấy thứ đó cô đeo không hết, có người trên mạng nhiều khi nhàm chán còn đem các món đồ phụ kiện của cô ra soi nhãn hiệu và giá cả.
Khó xử nhất là hai tháng trước, cô được mời tham gia tiệc từ thiện, không ngờ có nữ minh tinh kia mặc đụng lễ phục cùng cô, lại bị bạn bè trên mạng phát hiện trang phục của cô minh tinh kia chỉ là hàng nhái, cô ấy ở trên mạng bị chế giễu một thời gian.
Vậy nên hiện tại cô muốn tham gia hoạt động gì đều liên hệ với mấy nghệ sĩ quan hệ tốt nói một tiếng, tránh trường hợp giống đồ như trước.
Ra khỏi phòng làm việc của nhà thiết kế, Ninh Tây đeo kính râm lên, hận không thể trùm kín bản thân hơn nữa.
"Bịch"
Một nhân viên đụng phải người Ninh Tây, Thường Thời Quy nhanh mắt lẹ tay che chở cô trong ngực, nhưng mà cô nhân viên kia thì không may mắn như thế, cả người đều ngã nhoài ra đất.
"Cô không sao chứ?"
Ninh Tây ngồi xổm xuống nhìn cô gái bị ngã nhưng khi đối phương ngẩng đầu lên, cả Ninh Tây và cô ta đều sửng sốt.
Sau một lát im lặng, cô gái kia đứng dậy, Ninh Tây lui về sau một bước, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể im lặng.
Sau một lát lúng túng, Ninh Tây lên tiếng trước:
"Cô... ngã có bị thương chỗ nào không?"
Tưởng Vân đưa mắt nhìn Thường Thời Quy sau lưng Ninh Tây, nhưng Thường Thời Quy vẫn một mực chỉ nhìn Ninh Tây, lúc này cô ta mới lắc đầu:
"Tôi không sao."
Tưởng Vân và Ninh Tây thật sự không có gì để nói với nhau. Trước kia cô ta là đại tiểu thư của Tưởng gia, mà Ninh Tây chỉ là một diễn viên nhỏ mới góp mặt vào vài bộ phim. Hiện tại đối phương sắp là Thường phu nhân, còn là một minh tinh nổi tiếng, mà cô chỉ là con gái của tội phạm giết người, công ty tuyên bố phá sản, cô từ một đại tiểu thư cao cao tại thượng biến thành một nhân viên bình thường trong công ty nhỏ. Sự thay đổi này, đến giờ Tưởng Vân vẫn còn thấy bỡ ngỡ.
"Không sao thì tốt."
Ninh Tây gật gật đầu, sau đó bước đi về phía trước, Thường Thời Quy cũng bước theo sau.
"Ninh Tây."
Tưởng Vân đột nhiên gọi Ninh Tây, nhưng ngay cả chính cô ấy cũng không biết phải gọi lại làmgì.
Ninh Tây quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Vân,
"Còn có việc gì sao?"
Tưởng Vân nhìn Ninh Tây một lúc, sau đó im lặng lắc đầu.
Có mấy lời, trước kia cô ta không hỏi, nay lại càng không cần hỏi.
Tưởng vân biết bản thân hận Ninh Tây, oán Ninh Tây. biết chính mình hẳn là hận Ninh Tây, hoặc là oán nàng. Chính vì Ninh Tây nên ba cô mới chết, bác cả phá sản, sản nghiệp bao đời bị hủy hết, cô mới đến mức như ngày hôm nay. Nhưng nghĩ tới việc ác mà cha cô đã làm, thì Tưởng Vân lại không dám đối mặt với Ninh Tây.
Tài sản của Tưởng gia sau khi tuyên bố phá sản thì bị ngân hàng tịch thu toàn bộ, hiện tại phòng ở của cô là do Tưởng Thành cho
Tưởng vân và anh họ Tưởng Thành quan hệ vẫn luôn không tốt lắm, nhưng khi cô đến bước đường nhà cũng không có để ở thì chỉ có anh ta vươn tay ra giúp đỡ.
Cùng là người của Tưởng gia, nhưng anh ấy lại tốt hơn nhiều, Đào gia và Tưởng gia bây giờ như nước với lửa, nhưng anh ấy còn có bác dâu, Đào gia sẽ không gây khó dễ cho anh ấy, có khi còn bồi dưỡng anh vào công ty làm việc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không cần đi theo bác cả chịu khổ. Tưởng vân không thân thiết với anh họ thực chất là do năm đó cô chính mắt nhìn thấy bác cả với Trần Trân Trân làm chuyện không minh bạch, cho nên đối với cả nhà bác cả đều chán ghét.
Mà có lẽ năm đó người biết hành vi của bác cả không chỉ có cô, có thể anh họ cũng biết, vậy nên mấy năm nay anh ấy mới luôn ghét nữ minh tinh, không bao giờ để họ vào mắt.
Nếu không phải đời trước làm bậy, Tưởng gia sao lại rơi vào kết cục ngày hôm nay?
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh