Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh
Chương 46
CHƯƠNG 46: THỰC HIỆN CÁ CƯỢC
Nhìn chung với đường đua bốn cây số trong nước và ngoài nước, hình như còn chưa có ai từng giành được thành tích này!
Sắc mặt của mọi người lại biến đổi, Lục Diễn Chi ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn.
Ông ta trầm mặt nhìn Cảnh Ngọc Ninh: “Vậy thì thế nào? Nếu cô nói với tôi những điều này chỉ để tôi bỏ qua cuộc so tài, vậy tôi cho cô biết, tuyệt đối không thể!"
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười: “ông hiểu nhầm rồi! Tôi không phải bảo ông bỏ qua, chỉ muốn nói chuyện rất khách quan cho ông biết, lấy thực lực trước mắt của Hắc Mã mà muốn một lần nữa đoạt lại quán quân thì căn bản không có khả năng mà thôi."
“Cô!"
Sớm có người tức giận không nhịn được, có vẻ như muốn xông lên lại bị Lục Diễn Chi giơ tay ngăn cản.
ông ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh với vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy theo ý cô thì thế nào?"
Cảnh Ngọc Ninh thản nhiên cười: “Tôi có thể giúp ông đoạt được giải quán quân."
“Cái gì?"
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Cảnh Ngọc Ninh nói tiếp: “Chỉ cần ông hứa với tôi một điều kiện, tôi có thể bảo đảm quán quân lần này chỉ có thể là Hắc Mã mà thôi."
Lục Diễn Chi cười lạnh: “Tôi hiểu rõ ý của cô, nhưng rất xin lỗi, tôi không có hứng thú với đề nghị của cô, cũng không tin lời cô nói. Tôi thừa nhận Quý Lâm Uyên thật sự là một đối thủ rất đáng để khiêu chiến, nhưng không mạnh đến mức khiến cho Lục Diễn Chi tôi phải lùi bước."
Cảnh Ngọc Ninh còn muốn nói gì đó đã bị anh ta giơ tay lên cắt ngang.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì cô đi ra ngoài đi, tôi phải chuẩn bị so tài."
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Cô thấy dáng vẻ ông ta quyết tâm như vậy, không thể làm gì khác hơn là tạm thời rời đi trước.
Trận chung kết nhanh chóng bắt đầu.
Tay đua của bốn đội xe đã vào sân, tiếng còi vang lên, trận thi đấu bắt đầu.
Tất cả các xe đều lao vọt ra ngoài giống như mũi tên rời cung.
Ánh mắt các thành viên trong đội xe Hắc Mã vẫn tập trung theo sát xe đua bên mình, trong sân thi đấu hoàn toàn sôi trào.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào vai của anh ta.
Người kia quay đầu, đợi thấy rõ người đứng phía sau liền nhíu mày.
“Tại sao lại là cô? Cô còn chưa đi à?"
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, chỉ vào màn hình đang quay lại cảnh đoạn đường đua, nói: “Nhìn đi, đại ca nhà anh đã bị bỏ lại tới vị trí thứ ba rồi, cho dù miễn cưỡng qua được vòng này, vậy còn vòng tiếp theo có cố gắng thế nào đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể lên vị trí thứ hai mà thôi, muốn giành được quán quân là không thể."
Người kia bị cô nói vậy thì vô cùng tức giận, nhưng lời Cảnh Ngọc Ninh nói là sự thật, anh ta không phản bác được lời nào.
Phải thừa nhận, bốn năm trước cho dù thực lực của Lục Diễn Chi rất mạnh, nhưng trong giới này người mới xuất hiện vô số, đua xe lại là một vận động rất thử thách năng lực phản ứng và sự phối hợp giữa tay chân.
Anh ta… đã già rồi.
Trên màn ảnh chiếu tình hình ở các đoạn đường, chỉ thấy xe của Lục Diễn Chi vẫn duy trì ở vị trí thứ ba, cho dù bám sát xe thứ hai nhưng cách Quý Lâm Uyên đi đầu một đoạn rất lớn.
Tâm trạng của các thành viên trong đội dần dần giảm sút.
Hắc Mã đã chuẩn bị tròn bốn năm chính là muốn rửa nổi nhục trước đó.
Trong bốn năm này, bọn họ biết đã chịu bao nhiêu châm chọc và xem thường, tất cả đều im lặng cố nhịn, không ai nói thêm một câu nào chính là vì ngày hôm nay, có thể đường đường chính chính thắng lại một lần trên đường đua, giành lại vinh dự của mình về!
Cũng để cho những kẻ coi thường bọn họ phải thật sự tâm phục khẩu phục, nói cho đám người đó biết quán quân là thuộc về Hắc Mã! Vẫn luôn là vậy! Vĩnh viễn cũng là vậy!
Nhưng tình hình hiện nay…
Lẽ nào lần này thật sự không được sao?
Ban đầu các thành viên trong đội còn phấn chấn, bây giờ đã dần dần lo lắng và bất an.
Mãi đến khi hiệp đầu của trận thi đấu kết thúc, thành tích được công bố ra.
Quý Lâm Uyên lấy thành tích 1 phút 48 giây đứng đầu, người thứ hai là 1 phút 54 giây, mà Lục Diễn Chi đứng thứ ba, 1 phút 55 giây.
Thực lực cách xa thế nào, vừa nhìn lại biết.
Trọng tài tuyên bố ba đội xe này tiến vào trận chung kết cuối cùng, sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, trận chung kết sẽ bắt đầu.
Cho dù thành công tiến vào vòng trong nhưng khí thế cả đội xe Hắc Mã đều rất kém, vây lấy Lục Diễn Chi đi vào phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ, mọi người liếc nhìn vẻ mặt Lục Diễn Chi.
Một thành viên trong đội cẩn thận hỏi dò: “Anh Lục, khả năng chúng ta giành được giải vô địch lần này lớn tới mức nào?"
Lục Diễn Chi liếc nhìn cậu ta.
Vẻ mặt ông ta hơi trầm xuống, lát sau mới trầm giọng nói: “Xin lỗi, lần này có thể phải khiến cho các người thất vọng rồi."
Vừa rồi, ông ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chỉ giành được vị trí thứ ba.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, ông ta thật sự già rồi.
Cho dù kỹ thuật của ông ta vẫn đứng hàng đầu nhưng tốc độ phản ứng tay chân đã có phần không theo kịp, càng không bằng những tay đua cao cấp ở lứa tuổi vàng mới qua hai mươi.
Các thành viên trong đội nghe anh ta nói vậy thì nhất thời đều có chút áy náy.
“Anh Lục, anh đừng nói vậy, bọn em tin tưởng anh, anh chắc chắn có thể làm được!"
“Đúng, cho dù không giành được giải quán quân cũng không sao, anh vĩnh viễn vẫn là đại ca của bọn em!"
Lục Diễn Chi mỉm cười.
Mặc dù biết đám anh em của mình chân thành nói ra những lời này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó tránh khỏi tiếc nuối.
ông ta đã bốn mươi hai tuổi, nếu năm nay thua nữa thì trên cơ bản về sau sẽ vĩnh viễn không thể trở lại đường đua, tận mắt chứng kiến Hắc Mã trở lại vị trí quán quân được nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Một dáng người tuyệt đẹp chợt bước vào.
“Đạo diễn Lục, thế nào? Sau khi tự mình trải qua, có phải phát hiện ra lời tôi vừa nói không giả đúng không?"
Lục Diễn Chi nhìn Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lại thấy đau đầu liền giơ tay che trán.
Sao cô nhóc này lại tới đây thế?
“Cảnh Ngọc Ninh, cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Cảnh Ngọc Ninh tự tin nói: “Tôi nói, tôi muốn giúp các người lấy được giải quán quân."
ông ta ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Đua xe không phải là trò đùa, người không có kinh nghiệm tạm thời không nói lên đường đua có thắng hay không, còn rất có thể sẽ bị thương đấy. Cô xác định cô vẫn muốn đua sao?"
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, hơi cúi người.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lục Diễn Chi, gằn từng chữ một: “Tôi xác định. Nếu ông không tin, chúng ta có thể đánh cược. Nếu tôi thua, tùy ông xử lý thế nào cũng được. Nếu tôi thắng thì ông để lại vai diễn Diệp Lan Lạc trong “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục" cho tôi, anh thấy thế nào?"
Trong mắt Lục Diễn Chi lộ vẻ chấn động.
“Cô đến là vì “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục" à?"
“Đương nhiên rồi."
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hai người nhìn nhau, không ai chủ động nhường ai.
Một lát sau, Lục Diễn Chi mới hung hăng nghiến răng nói.
“Được, tôi đồng ý với cô."
“Anh Lục!"
“Anh Lục, không được!"
Người bên cạnh muốn khuyên lại bị ông ta giơ tay lên ngăn cản.
“Nhưng tôi cũng có một điều kiện, đó là nếu cô thắng, như vậy từ nay về sau cô phải gia nhập đội xe Hắc Mã, ít nhất trong vòng năm năm không thể rời đi!"
Tất cả mọi người chấn động mạnh.
Không thể không nói, Lục Diễn Chi đúng là suy nghĩ quá nhiều cho đội xe.
Mấy năm qua, thấy mấy đội xe Phi Ưng và Thiên Liệp càng lúc càng lớn mạnh, trong đó xuất hiện rất nhiều nhân tài, Quý Lâm Uyên càng giống như một con Hắc Mã lướt qua không trung xuất hiện, liên tiếp giành quán quân bốn lần, thực lực mạnh tới mức không thể khiêu chiến.
Trái lại bắt đầu từ bốn năm trước, đội xe Hắc Mã đã dần dần xuống dốc.
Đội xe từng đứng đầu trong nước, bây giờ thậm chí ngay cả một cuộc chiến bảo vệ danh hiệu cũng đánh không nổi, có thể tưởng tượng được những lo âu và bi thương trong đó.