Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh
Chương 159
Nữ Thần Quốc Dân CHƯƠNG 159: UY HIẾP TRUYỀN THÔNG
“Được rồi."
Tần Tranh lên tiếng cắt ngang lời của anh ta.
“Tôi biết các anh cũng không dễ dàng gì, sự việc đã xảy ra rồi, tổn thất tạo ra không thể vãn hồi, cái này tôi không trách anh, có điều…"
Anh ta hơi khựng lại, ánh mắt lăng lệ nhìn anh ta: “Loại chuyện báo án giả như này, các anh nên triệt để điều tra!"
Cảnh sát Lý sững ra.
Chuyện này theo lý mà nói, cho dù là báo án giả, dù sao ở hiện trường quả thật lục soát được đồ.
Chỉ là thứ này rốt cuộc là của ai, cần phải điều tra rõ.
Đang nghĩ như thế, giây tiếp theo thì nghe thấy tiếng của Tần Tranh.
“Thứ này không phải của Khang Lạc Dao, vậy thì là của người khác, trống rỗng xuất hiện loại đồ này, các anh tóm lại phải làm rõ ngọn nguồn có phải không?"
Cảnh sát Lý vội vàng gật đầu: “Phải, điểm này cậu Tần xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Tần Tranh lúc này mới hài lòng gật đầu: “Vậy cô ấy bây giờ có thể đi rồi chứ?"
“Đương nhiên có thể, cậu Tần, cậu đi thong thả."
Tần Tranh lúc này mới dẫn Khang Lạc Dao rời khỏi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh ta, vừa mới đi ra khỏi cục cảnh sát, các phóng viên đã đã nghe tin mà vây kín đường đi rồi.
Xe của bọn họ đỗ ở bên ngoài, không xuyên qua đám truyền thông thì căn bản không lên xe được.
“Cô Khang, nghe nói có người báo án trên người cô tàng trữ ma túy, đây là thật sao?"
“Cô Khang, xin hỏi cô từ khi nào hút ma túy? Có tiền sử mấy năm rồi?"
“Cô Khang, cô bây giờ ra ngoài, là vì công ty quản lý của cô đã đứng ra bảo lãnh cho cô sao?"
“Cô Khang, nghe nói bộ phim mới của cô sắp phát sóng, vào lúc này xảy ra loại chuyện này, trong lòng cô có cảm nghĩ gì?"
Vô số ống kính micro chĩa vào, Khang Lạc Dao vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, nhất thời bị dọa có hơi không biết làm sao.
Vào lúc này, đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Ai nói với mấy người cô Khang tàng trữ ma túy?"
Mọi người ngây ra.
Khi nhìn thấy người đứng ra là Tần Tranh, bỗng tất cả mọi người đều nóng lên.
Một đám đổ xô lại.
“Cậu Tần, xin hỏi cậu muộn như vậy lại xuất hiện ở đây, là đến bảo lãnh giúp cô Khang sao?"
“Cậu Tần, như này cho thấy tin đồn cô Khang tàng trữ ma túy là thật rồi?"
Vô số súng ống đạn pháo lập tức chĩa vào Tần Tranh.
Sắc mặt của Tần Tranh vô cùng lạnh lùng, đanh giọng nói: “Tiểu Lưu!"
“Dạ!"
“Cho người dẹp đường!"
“Vâng!"
Hai hàng vệ sĩ lập tức chạy đến, đẩy phóng viên sang hai bên.
Tần Tranh ôm Khang Lạc Dao, bảo vệ cô ta đi ra ngoài.
“Cậu Tần! Xin cậu cho chúng tôi một lời giải thích!"
“Cậu Tần, cậu cho rằng không nói thì có thể giấu chuyện này đi sao?"
Tần Tranh căn bản không quan tâm đến bọn họ, sau khi đưa Khang Lạc Dao lên xe, xoạt một phát đóng cửa xe lại.
Ra lệnh cho tài xế lái xe đưa cô ta về trước, sau đó, mới quay người lại, đối mặt với cánh truyền thông.
“Đầu tiên, từ đầu đến cuối không có bất kỳ ai nói Khang Lạc Dao bị dẫn đi là vì tàng trữ ma túy! Tôi không biết các người từ đâu nghe được tin tức này, nhưng tôi ở đây nói rõ. tôi đến đây không phải để bảo lãnh, cục cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện hôm nay không có liên quan đến cô ấy, chỉ là một số người muốn bôi nhọ cô ấy. Nếu như các người không tin, đằng sau chính là cục cảnh sát, các người có thể tự mình đi hỏi rõ. Nếu mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm, vậy thì tôi không hy vọng từ trên bất kỳ báo đài của các người nhìn thấy tin tức liên quan đến chuyện này. Nếu như để tôi nhìn thấy có bất kỳ nhà đài nào đưa tin sai sự thật, đó chính là phỉ báng! Có sự tổn hại đến danh tiếng của tất cả nghệ sĩ dưới trướng của An Ninh Quốc Tế, chúng tôi sẽ lấy tội phỉ báng để kiện ra tòa, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, các người không tin có thể thử!"
Anh ta nói xong thì xoay người lớn tiếng nói với một vệ sĩ bên cạnh: “Lý Tam, đi! Nhớ lại tên của tất cả phương tiện truyền thông ở đây lại, không bỏ sót một ai!"
“Vâng!
Sau khi Tần Tranh nói xong thì lên xe rời khỏi.
Giới truyền thông bị lời nói của anh ta làm cho ngây người, một lúc sau, thật sự có người đi tới, ghi lại tên của mỗi một người bọn họ.
Những người đó bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.
“Các người dựa vào đâu mà ghi tên của chúng tôi lại! Các anh làm như thế không hợp quy tắc!"
“Quy tắc? Ha!" Lý Tam cười lạnh: “Làm nghề này các người còn giảng quy tắc! Trắng cũng có thể nói thành đen! Từ trong miệng của các người nói quy tắc, đừng có sỉ nhục hai từ quy tắc như thế!"
Nói rồi, cũng không quan tâm sự phản kháng của anh ta, giật lấy ví tiền trong túi của anh ta ra.
Lấy chứng minh thư ra, ghi lại tên.
Người đó tức đến mức cả người run rẩy.
“Các, các người đây là có ý gì? Uy hiếp dọa dẫm?"
“Đúng! Các người phải ghi lại tên công ty của chúng tôi, chúng tôi không nói, nhưng các người ghi lại tên riêng của chúng tôi để làm gì?"
“Lẽ nào các người còn muốn báo thù?"
Lý Tam cười chế giễu một tiếng.
“An Ninh Quốc Tế của chúng tôi là doanh nghiệp chính quy, sao có thể làm ra loại chuyện trả thù được chứ? Có điều ghi lại tên của các vị trước, dù sao tin tức lớn như thế, nếu như tên của các vị xuất hiện trên bản tin, chúng tôi thế nào cũng phải có ấn tượng không phải sao?"
Người đó bỗng trợn to mắt.
“Anh, anh còn dám nói các người không phải muốn trả thù! Các người đây là muốn kìm hãm chúng tôi?"
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được."
Lý Tam lười nói nhảm với bọn họ, rất nhanh đã ghi lại hết tên của bọn họ, dẫn người rời khỏi.
Các phóng viên nhìn vào bóng của đội xe rời khỏi, vừa khẩn trương vừa tức.
Nhưng cái gì cũng không dám làm.
Tần Tranh là người có tính cách gì, mọi người đều biết, anh ta không giống Lục Trình Niên, chính là loại phú nhị đại chọc vào thật sự sẽ chơi chết bạn.
Nếu như đối phương là Lục Trình Niên, bọn họ còn có thể suy nghĩ đến lựa lời mà nói.
Dù sao nghề bọn họ làm chính là nghề tin tức trong lĩnh vực giải trí, tin tức lớn như thế, không tung ra, ai cam lòng chứ?
Nhưng lại đụng phải cái tên Tần Tranh này!
Tên này trước nay làm việc không theo lý lẽ bình thường, thật sự chọc giận anh ta, nói không chừng thật sự làm ra loại chuyện trả thù!
Các phóng viên nghĩ đến đây, nhất thời đều có hơi không dám manh động.
Cuối cùng, toàn bộ chỉ đành quay về công ty của mình, trước tiên báo cáo tình hình với cấp trên rồi đưa quyết định.
Mà cùng lúc đó, Tần Tranh ngồi trên ô tô, gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng trong tay.
Lệnh bọn họ liên lạc với tất cả người phụ trách của các đơn vị truyền thông lớn có mặt ngày hôm nay, bán cho Tần Tranh anh ta một cái mặt mũi, đè tin tức này xuống.
May mắn, Khang Lạc Dao tuy nhận được “Ân Xuyên Phương Hoa Lục" và “Truy Phong", độ hot của “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục" trên mạng luôn rất cao.
Nhưng cô ta dù sao là người mới, không giống như những lưu lượng hàng đầu tuyến một tuyến hai.
Cho nên sau khi thương lượng, người phụ trách của các đơn vị truyền thông cũng đều bằng lòng bán cho anh ta một cái mặt mũi.
Dù sai, vì chút tin tức của một người mới mà đắc tội với một ông chủ lớn trong giới thương nghiệp, vụ làm ăn này không khả quan.
Hơn nữa hôm nay buông tha tin tức này, nói thế nào Tần Tranh cũng nợ bọn họ một cái nhân tình, tương lai sớm muộn cũng phải trả.
Cũng chính vì như thế, sự việc giải quyết coi như thuận lợi.
Làm xong tất cả chuyện này, Tần Tranh lại ấn số gọi cho Cảnh Ngọc Ninh.
Lúc đó khi Khang Lạc Dao bị dẫn đi, người nhìn thấy ngoài cánh truyền thông còn có những người khác.
“Được rồi."
Tần Tranh lên tiếng cắt ngang lời của anh ta.
“Tôi biết các anh cũng không dễ dàng gì, sự việc đã xảy ra rồi, tổn thất tạo ra không thể vãn hồi, cái này tôi không trách anh, có điều…"
Anh ta hơi khựng lại, ánh mắt lăng lệ nhìn anh ta: “Loại chuyện báo án giả như này, các anh nên triệt để điều tra!"
Cảnh sát Lý sững ra.
Chuyện này theo lý mà nói, cho dù là báo án giả, dù sao ở hiện trường quả thật lục soát được đồ.
Chỉ là thứ này rốt cuộc là của ai, cần phải điều tra rõ.
Đang nghĩ như thế, giây tiếp theo thì nghe thấy tiếng của Tần Tranh.
“Thứ này không phải của Khang Lạc Dao, vậy thì là của người khác, trống rỗng xuất hiện loại đồ này, các anh tóm lại phải làm rõ ngọn nguồn có phải không?"
Cảnh sát Lý vội vàng gật đầu: “Phải, điểm này cậu Tần xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Tần Tranh lúc này mới hài lòng gật đầu: “Vậy cô ấy bây giờ có thể đi rồi chứ?"
“Đương nhiên có thể, cậu Tần, cậu đi thong thả."
Tần Tranh lúc này mới dẫn Khang Lạc Dao rời khỏi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh ta, vừa mới đi ra khỏi cục cảnh sát, các phóng viên đã đã nghe tin mà vây kín đường đi rồi.
Xe của bọn họ đỗ ở bên ngoài, không xuyên qua đám truyền thông thì căn bản không lên xe được.
“Cô Khang, nghe nói có người báo án trên người cô tàng trữ ma túy, đây là thật sao?"
“Cô Khang, xin hỏi cô từ khi nào hút ma túy? Có tiền sử mấy năm rồi?"
“Cô Khang, cô bây giờ ra ngoài, là vì công ty quản lý của cô đã đứng ra bảo lãnh cho cô sao?"
“Cô Khang, nghe nói bộ phim mới của cô sắp phát sóng, vào lúc này xảy ra loại chuyện này, trong lòng cô có cảm nghĩ gì?"
Vô số ống kính micro chĩa vào, Khang Lạc Dao vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, nhất thời bị dọa có hơi không biết làm sao.
Vào lúc này, đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Ai nói với mấy người cô Khang tàng trữ ma túy?"
Mọi người ngây ra.
Khi nhìn thấy người đứng ra là Tần Tranh, bỗng tất cả mọi người đều nóng lên.
Một đám đổ xô lại.
“Cậu Tần, xin hỏi cậu muộn như vậy lại xuất hiện ở đây, là đến bảo lãnh giúp cô Khang sao?"
“Cậu Tần, như này cho thấy tin đồn cô Khang tàng trữ ma túy là thật rồi?"
Vô số súng ống đạn pháo lập tức chĩa vào Tần Tranh.
Sắc mặt của Tần Tranh vô cùng lạnh lùng, đanh giọng nói: “Tiểu Lưu!"
“Dạ!"
“Cho người dẹp đường!"
“Vâng!"
Hai hàng vệ sĩ lập tức chạy đến, đẩy phóng viên sang hai bên.
Tần Tranh ôm Khang Lạc Dao, bảo vệ cô ta đi ra ngoài.
“Cậu Tần! Xin cậu cho chúng tôi một lời giải thích!"
“Cậu Tần, cậu cho rằng không nói thì có thể giấu chuyện này đi sao?"
Tần Tranh căn bản không quan tâm đến bọn họ, sau khi đưa Khang Lạc Dao lên xe, xoạt một phát đóng cửa xe lại.
Ra lệnh cho tài xế lái xe đưa cô ta về trước, sau đó, mới quay người lại, đối mặt với cánh truyền thông.
“Đầu tiên, từ đầu đến cuối không có bất kỳ ai nói Khang Lạc Dao bị dẫn đi là vì tàng trữ ma túy! Tôi không biết các người từ đâu nghe được tin tức này, nhưng tôi ở đây nói rõ. tôi đến đây không phải để bảo lãnh, cục cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện hôm nay không có liên quan đến cô ấy, chỉ là một số người muốn bôi nhọ cô ấy. Nếu như các người không tin, đằng sau chính là cục cảnh sát, các người có thể tự mình đi hỏi rõ. Nếu mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm, vậy thì tôi không hy vọng từ trên bất kỳ báo đài của các người nhìn thấy tin tức liên quan đến chuyện này. Nếu như để tôi nhìn thấy có bất kỳ nhà đài nào đưa tin sai sự thật, đó chính là phỉ báng! Có sự tổn hại đến danh tiếng của tất cả nghệ sĩ dưới trướng của An Ninh Quốc Tế, chúng tôi sẽ lấy tội phỉ báng để kiện ra tòa, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, các người không tin có thể thử!"
Anh ta nói xong thì xoay người lớn tiếng nói với một vệ sĩ bên cạnh: “Lý Tam, đi! Nhớ lại tên của tất cả phương tiện truyền thông ở đây lại, không bỏ sót một ai!"
“Vâng!
Sau khi Tần Tranh nói xong thì lên xe rời khỏi.
Giới truyền thông bị lời nói của anh ta làm cho ngây người, một lúc sau, thật sự có người đi tới, ghi lại tên của mỗi một người bọn họ.
Những người đó bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.
“Các người dựa vào đâu mà ghi tên của chúng tôi lại! Các anh làm như thế không hợp quy tắc!"
“Quy tắc? Ha!" Lý Tam cười lạnh: “Làm nghề này các người còn giảng quy tắc! Trắng cũng có thể nói thành đen! Từ trong miệng của các người nói quy tắc, đừng có sỉ nhục hai từ quy tắc như thế!"
Nói rồi, cũng không quan tâm sự phản kháng của anh ta, giật lấy ví tiền trong túi của anh ta ra.
Lấy chứng minh thư ra, ghi lại tên.
Người đó tức đến mức cả người run rẩy.
“Các, các người đây là có ý gì? Uy hiếp dọa dẫm?"
“Đúng! Các người phải ghi lại tên công ty của chúng tôi, chúng tôi không nói, nhưng các người ghi lại tên riêng của chúng tôi để làm gì?"
“Lẽ nào các người còn muốn báo thù?"
Lý Tam cười chế giễu một tiếng.
“An Ninh Quốc Tế của chúng tôi là doanh nghiệp chính quy, sao có thể làm ra loại chuyện trả thù được chứ? Có điều ghi lại tên của các vị trước, dù sao tin tức lớn như thế, nếu như tên của các vị xuất hiện trên bản tin, chúng tôi thế nào cũng phải có ấn tượng không phải sao?"
Người đó bỗng trợn to mắt.
“Anh, anh còn dám nói các người không phải muốn trả thù! Các người đây là muốn kìm hãm chúng tôi?"
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được."
Lý Tam lười nói nhảm với bọn họ, rất nhanh đã ghi lại hết tên của bọn họ, dẫn người rời khỏi.
Các phóng viên nhìn vào bóng của đội xe rời khỏi, vừa khẩn trương vừa tức.
Nhưng cái gì cũng không dám làm.
Tần Tranh là người có tính cách gì, mọi người đều biết, anh ta không giống Lục Trình Niên, chính là loại phú nhị đại chọc vào thật sự sẽ chơi chết bạn.
Nếu như đối phương là Lục Trình Niên, bọn họ còn có thể suy nghĩ đến lựa lời mà nói.
Dù sao nghề bọn họ làm chính là nghề tin tức trong lĩnh vực giải trí, tin tức lớn như thế, không tung ra, ai cam lòng chứ?
Nhưng lại đụng phải cái tên Tần Tranh này!
Tên này trước nay làm việc không theo lý lẽ bình thường, thật sự chọc giận anh ta, nói không chừng thật sự làm ra loại chuyện trả thù!
Các phóng viên nghĩ đến đây, nhất thời đều có hơi không dám manh động.
Cuối cùng, toàn bộ chỉ đành quay về công ty của mình, trước tiên báo cáo tình hình với cấp trên rồi đưa quyết định.
Mà cùng lúc đó, Tần Tranh ngồi trên ô tô, gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng trong tay.
Lệnh bọn họ liên lạc với tất cả người phụ trách của các đơn vị truyền thông lớn có mặt ngày hôm nay, bán cho Tần Tranh anh ta một cái mặt mũi, đè tin tức này xuống.
May mắn, Khang Lạc Dao tuy nhận được “Ân Xuyên Phương Hoa Lục" và “Truy Phong", độ hot của “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục" trên mạng luôn rất cao.
Nhưng cô ta dù sao là người mới, không giống như những lưu lượng hàng đầu tuyến một tuyến hai.
Cho nên sau khi thương lượng, người phụ trách của các đơn vị truyền thông cũng đều bằng lòng bán cho anh ta một cái mặt mũi.
Dù sai, vì chút tin tức của một người mới mà đắc tội với một ông chủ lớn trong giới thương nghiệp, vụ làm ăn này không khả quan.
Hơn nữa hôm nay buông tha tin tức này, nói thế nào Tần Tranh cũng nợ bọn họ một cái nhân tình, tương lai sớm muộn cũng phải trả.
Cũng chính vì như thế, sự việc giải quyết coi như thuận lợi.
Làm xong tất cả chuyện này, Tần Tranh lại ấn số gọi cho Cảnh Ngọc Ninh.
Lúc đó khi Khang Lạc Dao bị dẫn đi, người nhìn thấy ngoài cánh truyền thông còn có những người khác.
Tác giả :
Vân Thụ