Nữ Thần Là Phải Đem Về Sủng
Chương 45: Em mới chính là đồ ngốc!
"Tôi đã tìm cho em một người cố vấn, nhưng đương nhiên là lời bài hát vẫn phải do chính em viết, em trước tiên có thể nghe thử một chút, cảm nhận ca khúc một cách tổng thể đi." Nhà sản xuất nói, tay di chuyển con trỏ, mở ra một file khác.
Là một giọng nữ có thiên hướng trong trẻo, lời bài hát cũng là nàng ngẫu hứng hát, nhưng chính là bài hứa dựa trên giai điệu đơn thuần thêm vào một chút vui tươi ngọt ngào, nhưng là chỉ dùng giọng mũi ngân nga lại có thể tạo ra thanh âm khiến người nghe cảm nhận được tư vị mùa xuân mà nhạc sĩ muốn gửi gắm.
"Có muốn nghe một bài hát khác không?" Nhà sản xuất có lòng tốt hỏi thăm, có lẽ là bởi vì Nhược Duẫn, đối với nữ nhân mang khẩu trang này, hắn không hiểu vì sao lại xuất hiện loại cảm giác muốn chiếu cố.
"Lúc Nhược Duẫn thu âm cũng có người cố vấn sao?" Ấn Hàn chú ý tới một file mang tên Nhược Duẫn, ít nhiều có chút hiếu kỳ.
"Ân, bất quá cũng không dùng nhiều lắm, phần lớn đều là những bài hát tự sáng tác, nhạc nền của bài hát cũng không cần đến người khác sắp xếp." Nhà sản xuất lắc đầu "Em trước tiên tự xem qua một chút đi, hiểu rõ hơn một chút cũng tốt đó."
Trong file này, đem những bài luyện tập trong mấy năm qua phân loại ra, Ấn Hàn nhãn tình sáng lên, chọn lấy file đầu tiên, bên trong đều là lúc mới ra mắt của nữ vương đại nhân, cô nhìn hướng nhà sản xuất.
"Rất nhiều đều là lưu lại lúc vừa mới bắt đầu thu âm, thành phẩm em cứ tự nhiên nghe." Ấn Hàn đeo headphone lên, nhấn chuột trái vào file, nghe thấy một đoạn ngắn tạp âm, nốt đầu tiên rơi vào tai cô, là một giọng nữ, mà giọng nữ này chỉ xuất hiện ở phần nhạc nền trong album đầu tiên của Nhược Duẫn.
Cùng với lúc trước kia nghe được có điểm khác biệt, chính là, lúc này đây giọng nữ ấy ngân nga trọn vẹn cả phần đầu, rất khác so với chất giọng trầm thấp của Nhược Duẫn, giọng nữ rất trong trẻo, mang theo nét tươi trẻ đặc trưng, qua cách thể hiện của cô ấy, đây không giống một bài hát trữ tình thể hiện bi thương nữa, mà trái lại có sự cởi mở vén lên lớp sương mù dày đặc, dường như chỉ có những người có phong thái như vậy mới có thể thể hiện được cái hồn vốn có của bài hát.
Ấn Hàn cau mày, mở ra một file ở bên dưới, quả nhiên là một ca khúc hướng dẫn, cũng là cô ấy, cũng là hoàn toàn bất đồng với phiên bản của Nhược Duẫn, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, Ấn Hàn tháo headphone xuống, nhìn sang phía nhà sản xuất đang ngồi ở một bên.
"Người hướng dẫn cho Nhược Duẫn lúc mới ra mắt là ai, anh biết không?"
"A, em nói là cô ấy sao?" Nhà sản xuất nhíu mày "Tôi cũng rất muốn biết cô ấy đang ở đâu, đáng tiếc đó là một bí mật." Dường như nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt nhà sản xuất hiện lên vẻ tiếc nuối.
"Không phải do anh sản xuất sao?" Ấn Hàn có chút sốt ruột, cái cảm giác gần nắm lấy được cái gì rồi lại không thể đạt được, khiến cho cô thực sự rất chán ghét.
"Cái này cũng chính là Nhược Duẫn đưa cho tôi, lúc đó em ấy nói hy vọng có thể thu âm lại lần nữa, cho nên, những ca khúc này, nghiêm túc mà nói, Nhược Duẫn có thể chỉ là người cover ca khúc lại mà thôi!" Nhà sản xuất giang tay ra, tỏ ý mình cũng bất lực.
"Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo nắm bắt cảm xúc, nhanh chóng đem những ý tưởng của em viết thành lời bài hát đi." Nhà sản xuất vỗ đầu một phá vỡ ít nhiều phá vỡ bầu không khí có chút tĩnh lặng, rốt cuộc cũng nhớ ra việc chính.
"Ân, không cần phải cố gắng bắt chước theo phong cách của bài hát, cứ đem cả bài hát tưởng tượng thành một màn đối thoại của em cùng Nhược Duẫn, rồi đem suy nghĩ của em đối với Nhược Duẫn sáng tác một cách tự nhiên, thì có thể đạt đến tiêu chuẩn của bài hát này rồi." Nhà sản xuất chú ý tới Ấn Hàn nhíu chân mày, thiện ý mà nhắc nhở.
Ấn Hàn gật đầu, nhẹ khẽ cắn bút, lời muốn nói đối với Nhược Duẫn sao, kiểu viết thư tay như vậy mấy năm này nàng thực ra đã viết qua không ít, từ lúc vừa mới bắt đầu cẩn thận từng li từng tí biểu đạt sự yêu mến cùng hâm mộ đối với nữ nhân đại vương, mãi cho đến gần đây nhất cũng là thường xuyên dặn dò Nhược Duẫn phải chiếu cố thật tốt chính mình.
Ấn Hàn nhắm mắt lại, ký ức trong sáu năm qua tựa như những thước phim hiện lên trong đầu cô, bởi vì thực sự đã ở bên cạnh nàng làm bạn từ rất lâu, cho nên, lời muốn nói đều đã nói hết, nhưng là mỗi lần nhìn thấy nàng, nghĩ đến nàng, lời nói từ tận đáy lòng mình cũng ấp ủ thật nhiều, muốn kể cho người ta biết mình cùng với nàng đã quyết tâm ở cùng một chỗ như thế nào, muốn tuyên bố trong lòng mình rất thích, rất thích nữ vương đại nhân, cô, bất luận là với tư cách Ấn Hàn, hay là Bunny, đều muốn ở bên tai nàng nói ra những lời đó.
Ngòi bút nhẹ nhàng xẹt qua trên giấy, Ấn Hàn viết rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ có hơi ngơ ngẩn, sau đó cẩn thận nhẩm lại trước khi viết thành lời bài hát, cân nhắc nhiều lần, một lần nữa viết ra từng phần tâm ý của mình. Dường như thời gian đã qua lâu thật lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa " Cốc cốc." Cửa phòng thu âm bị đẩy ra, chính là Nhược Duẫn đầu đội mũ lưỡi trai. Bởi vì bận phải tham gia một vai diễn, nên nàng so với giờ hẹn có trễ hơn một chút, lúc này, bên ngoài đã là chạng vạng tối.
"Bunny... " Chú ý tới thân ảnh quen thuộc kia đang nằm ở trên bàn, Nhược Duẫn lập tức lên tiếng, thời gian cũng đã hơi trễ, nhà sản xuất cũng không ở nơi này, ở trong phòng thu cũng chỉ có một mình Bunny.
Trong mắt Nhược Duẫn hàm chứa tiếu ý, rón ra rón rén tới gần bàn làm việc, mấy trang giấy bày ra lộn xộn mà Bunny đang gối lấy tay của mình, nhàn nhạt ngủ. Mang theo chút hiếu kỳ, Nhược Duẫn cầm trang giấy ở trên bàn lên, a, đúng là sáng tác bài hát đây mà, Nhược Duẫn rất nhanh biết được công việc cô đang tiến hành, thu hồi tâm lý đùa giỡn, nhìn xem rất là nghiêm túc.
"Biết được từng thói quen của em, muốn đến thật gần bên em nhưng tôi lại không đủ dũng khí, đành thu vào trong tim mỗi một nụ cười của em, trốn ở phía sau ống kính theo đuổi em, tôi... " Tuy là có chút ít non nớt, nhưng là ca từ như vậy nàng rất thích, nữ vương đại nhân mím môi một cái, mang theo một chút ánh mắt thỏa mãn tiếp tục xem tiếp, sau đó, ngón tay dần dần nắm chặt tờ giấy, Nhược Duẫn có chút kinh ngạc nhìn câu sau cùng:
" Đã quen mang một lớp mặt nạ, bất tri bất giác mất đi dũng khí đối mặt với em, vô số lần muốn bật thốt lên thân phận của tôi, em biết không?"
Ấn Hàn viết đến đây, trầm tư cực kỳ lâu, mấy ngày nay cô kỳ thực vẫn luôn suy tư một vấn đề, vì sao vẫn cần kiên trì mang lớp khẩu trang màu đen để ẩn dấu thân phận của mình, nếu như lúc ban đầu mục đích là vì cố gắng tránh đi phiền phức, nhưng dần dần nhận ra nội tâm của mình, nếu dùng thân phận Ấn Hàn này sẽ thu được thật nhiều quan tâm của Nhược Duẫn, cô ngược lại bắt đầu lo sợ phá vỡ sự cân bằng này.
Lo sợ bởi vì sự rung động của mình, sẽ mất đi cơ hội ở bên cạnh nàng, sợ nàng hiểu lầm, thậm chí sợ nàng chán ghét, mang lớp khẩu trang màu đen, thay vì nói là che giấu thân phận của mình, không bằng nói là vì sự nhỏ mọn muốn duy trì mối quan hệ giữa hai người đi, bởi vì không còn cách nào nói ra tình cảm, cho nên nguyện ý đem thân phận của mình ẩn dấu trong bụi rậm.
Hoặc có lẽ là, thay vì rầu rỉ về việc có nên cởi lớp mặt nạ đó xuống hay không, trong tiềm thức, Ấn Hàn càng thêm hy vọng, là nữ vương đại nhân có thể tự tay tháo đi lớp che đậy của mình, cho nên mới không phải chủ động thân cận nàng, hoặc để lộ ra cho nàng một ít manh mối, thậm chí khi biết Nhược Duẫn nhặt được ví tiền của mình, cô tự nhiên khẩn trương sau đó còn mơ hồ có chút chờ mong bị phát hiện, muốn bị nàng nhận ra, bởi vì cô muốn trở thành người đặc biệt trong cuộc sống của nàng.
Trong lòng khẽ kêu lên một tiếng, đứa ngốc này, đôi mắt Nhược Duẫn có chút chua xót, thật là, vẫn cho rằng mình là một người thông minh sao? Nhẹ nhàng thả tay đang gắt gao nắm từng trang giấy xuống, Nhược Duẫn hơi hơi cúi người, nhìn hài tử xinh đẹp đang nằm ở trên bàn, mí mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, lông mi thật dài ôn nhu ở hốc mắt, vốn vẫn mang lớp khẩu trang trang màu đen theo sự yêu cầu mạnh mẽ của nàng, rốt cục biến thành dáng ngủ không sâu, cho dù ở lúc ngủ, vẫn hảo hảo mà che đậy đi mặt gương mặt của mình.
Dù cho đã nhiều lần thấy qua, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi cảm giác mới mẽ đó, cho tới bây giờ chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, Nhược Duẫn đưa mắt nhìn đến cái mũ đang lót ở dưới che phủ đi gương mặt của cô, chướng mắt lớp khẩu trang nên nàng dừng lại cực kỳ lâu nơi đó, phân vân di chuyển cánh tay, sau đó khẽ cười một cái, lặng lẽ tới gần.
Lần đầu tiếp xúc qua lớp khẩu trang, nhưng môi lại có thể loáng thoáng cảm nhận được hơi ấm của người kia ở phía dưới khẩu trang, hô hấp Nhược Duẫn như ngừng lại, trợn tròn mắt nhìn cái người đang gần trong gang tấc, mùi hương quen thuộc vây quanh, cái mũ lớn lót ở dưới làm cho gương mặt bị che phủ, không gian như nhỏ bé lại, hết thảy tất cả đều để mặc đi, chỉ còn những xúc cảm tuyệt vời của cả hai ngừởi.
Môi mỏng nhẹ nhàng cử động, Nhược Duẫn nháy mắt một cái, lặng yên không một tiếng động phát ra trong không gian như vậy, rất là lãnh đạm gỡ mũ lưỡi trai xuống, lấy tay chỉnh sơ qua mái tóc có chút xốc xếch.
"Đừng." Lông mi giật giật, Ấn Hàn từ từ mở mắt, mơ mơ hồ hồ chứng kiến thân ảnh đang đung đưa ở trước mắt, thanh âm như trẻ con, mang theo khí tức vừa mới tỉnh ngủ "Nhược Duẫn, chị đã đến rồi." Như vậy cô đã phục hồi ý thức, một bên cố định lại khẩu trang, vừa dùng ngón tay xoa xoa đôi mắt đang ê ẩm, ngày hôm qua quá mệt mỏi, vừa mới nằm xuống vậy mà bất tri bất giác lại ngủ quên ở đây.
"Ân, vừa đến không lâu, lời bài hát này viết tốt vô cùng nha." Nhược Duẫn giơ giơ trang giấy lời nhạc cô vừa mới viết xong, nhíu mày.
"Vừa mới từ Studios chạy tới đây sao?" Tuy là nữ vương đại nhân cười, bất quá lại không giấu được sự uể oải nơi đáy mắt, tiến độ quay phim có chút gấp gáp, mấy ngày này giấc ngủ của Nhược Duẫn vẫn luôn không đủ, mặc dù có dùng đồ trang điểm che đi tì vết, nhưng vành mắt đen thế nào cũng đều không giấu được, lúc này trên người còn mặc nguyên trang phục diễn, xem ra chắc là vội vội vàng vàng chạy tới, ngay cả trên mặt cũng không kịp tẩy trang.
"Ngồi xuống đi, em giúp chị xoa bóp một chút, chị quá mệt mỏi rồi." Không đợi nói hết câu, Ấn Hàn đã ngồi dậy, kéo Nhược Duẫn qua để cho nàng ngồi trên ghế xoay, đưa ngón tay ra thành hình cầu, dùng đốt ngón tay cẩn thận ấn vào thái dương của nữ vương đại nhân.
Nhược Duẫn biết mình không còn cách nào cự tuyệt hảo ý của cô, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ. "Lời bài hát này đã viết xong chưa?" Nhược Duẫn vỗ nhè nhẹ ở sau lưng Ấn Hàn.
"Ân, nhà sản xuất nói em cứ đem những lời muốn nói cùng chị tự nhiên viết xuống là được rồi." Thanh âm Ấn Hàn ở phía sau dần dần nhỏ lại, lời bài hát, nàng đã xem qua sao... Ở phương diện này, cô cơ hồ không có kinh nghiệm gì, tuy là nỗ lực muốn viết thật xuất sắc một chút, nhưng mà luôn là lời đến khóe miệng lại khó có thể viết ra trên giấy.
----------------------------
Editor: Tử Mặc