Nữ Thần Huyết Săn
Chương 34: Đào thoát trong hiểm cảnh(Hạ)
Tác giả: Mục Nguyệt
***
“Nếu em có đủ khả năng đó, cứ việc! Tấm thân này của tôi đã trao cho em rồi mà!"
“Cắt! Anh có thể dừng nói mấy câu buồn nôn như vậy được không?"
Đột nhiên Markle dừng lại nghe ngóng rồi đẩy nhanh vận tốc hơn trước. Bước chân của anh bắt đầu hơi dồn dập! Đây là lần thứ hai kể từ sự kiện Bạch Ngưng rơi xuống vực thẳm dung nham cô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng xuất hiện trên gương mặt của anh.
Dù có đối mặt với đầm lầy chết chóc hay dạo chơi trong lãnh địa zombie trùng trùng hiểm nguy nhưng Markle không hề run sợ, anh vẫn thản nhiên đón nhận hay thậm chí là đã dùng bộ óc phi phàm của mình dắt mũi cả đám zombie luôn tự nhận bản thân là nhà khoa học lỗi lạc như Hạo Trạch! Nhưng sao giờ đây anh lại run rẩy thế này? Có gì đó nguy hiểm lắm đang chờ họ tại đầu bên kia của thông đạo ư?
“Bạch Ngưng?"
“Tôi đây!"
“Em có đau không?"
“Anh thử nghĩ xem?"
“Chắc hẳn là đau lắm! Nếu như tôi được phép đau giúp em thì hay biết mấy!"
“..."Sao tự nhiên lại nói vậy chứ. Lại còn dùng chất giọng tha thiết trầm ấm đó nữa!
“Đôi lúc tôi đặt tay lên trái tim mình, tôi muốn cảm nhận nhịp đập nhẹ nhàng của nó, tôi muốn dòng máu ấm áp đỏ tươi hừng hực nhựa sống kia chảy khắp huyết mạch của tôi! Tôi muốn được ôm chặt lấy em bằng cơ thể ấm áp như cơ thể của em vậy! Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không có được xúc cảm tuyệt vời ấy!"
“Markle anh nói chuyện khó hiểu quá! Sao lại cần máu chảy khắp người? Không phải máu vẫn đang chảy trong anh đó sao? Có phải sắp gặp nguy hiểm nên đầu anh có vấn đề rồi không?"
“Em vĩnh viễn không hiểu!"
“Markle! Nếu như một ngày anh mở mắt ra và phát hiện anh không còn ở nơi anh vẫn quen thuộc, tất cả mọi thứ đều xa lạ! Bất cứ ai cũng muốn giết chết anh! Tới lúc đó anh sẽ hiểu mọi thứ kinh ngạc trên thế gian này còn nhiều lắm!"
“Vậy nếu tôi đem đến cho em một thứ kinh ngạc không kém như vậy?"
“Tôi tuyệt giao với anh!"
“..."
“Tôi đã chịu đủ kinh ngạc rồi!"
“..."Vẫn là nên che dấu cô ấy thì hơn.
“Vì sao chúng ta lại đổi hướng? Không phải sắp chạy hết thông đạo rồi sao?"
“Người thông minh như Khắc Liệt chắc chắn đã sớm đoán ra hai chúng ta sẽ chạy vào Thông đạo rồi, hắn chỉ việc cho người chặn ở hai đầu là chúng ta sẽ tự động lọt lưới thôi! Nhưng hắn có điều không biết, kẻ nắm giữ đại cục là kẻ biết từ trong nguy nan tìm ra lối thoát duy nhất!"
“Anh tìm thấy lối ra khác rồi? Tuyệt quá! Tôi không phải bỏ mạng tại đây rồi!"
“Tôi có nói tìm ra lối khác sao?"
“..."
“Anh vừa mới nói!"
“Vậy ư?"
“..."
“E rằng không kịp nữa rồi! Bạch Ngưng, em tự chạy được chứ? Bây giờ tôi chạy về phía này, em chạy về phía còn lại, lực lương của chúng bên đó chắc hẳn không quá mạnh em, với thể lực hiện tại hẳn là em sẽ tự chống đỡ được khoảng 5 phút! Tôi sẽ giải quyết đám Khắc Liệt trong vòng 5 phút rồi quay lại bên em! Được chứ?"
“Không được, năng lực chiến đấu của anh yếu như vậy làm sao đánh thắng được Khắc Liệt! Hơn nữa hắn ta còn đem theo rất nhiều đồng bọn! Chỉ sợ khi anh vừa tới gần chúng đã cho anh banh xác!"
“Ai nói với em tôi sẽ cùng hắn cận chiến chứ! Tôi đâu có ngốc!"
Vậy chứ ai nói sẽ giải quyết chúng trong vòng 5 phút hả?
“Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, tuyệt đối không được, nếu hết đường rồi tôi và anh cùng liều mạng, hai chúng ta tuyệt đối phải chết chung!
Sau khi nói ra những lời này bản thân Bạch Ngưng cảm thấy vô cùng hối hận, sau lời tốt tình vô ý kia, ánh mắt của Markle dường như nóng bỏng hơn rất nhiều!
Cô chỉ là không muốn phơi xác một mình trong cô đơn lạnh lẽo nên muốn rủ bạn cùng chết chung cho vui thôi mà! Đừng có hiểu nhầm hay xuyên tạc lời nói của cô như vậy chứ!
“Thì ra em yêu thương tôi nhiều như vậy! Được rồi, đã vậy thì chúng ta sống chết cũng phải có nhau!"
“..."
Mỗi bước chân đi là càng tới gần cái chết hơn, cảm giác này tuyệt đối là khó chịu vô cùng! Dù bạn biết sẽ không có ngày mai nhưng bạn vẫn quyết tâm lao vào vì chỉ có lao vào bạn mới có một tia hy vọng sống sót nhỏ nhoi! Lật thuyền trong rãnh nước chưa bao giờ là dễ dàng!
Hai tay Bạch Ngưng vòng qua ôm lấy cổ của Markle, dường như chỉ làm vậy cô mới lấy lại được chút tự tin cùng ấm áp! Cùng lắm thì cá chết lưới rách, máu cô không phải là kịch độc với zombie đó sao! Chúng cũng chẳng làm gì được cô!
Tiếng gió thổi vù vù cùng âm thanh rên rỉ không biết phát ra từ đâu dội về trong đại não đánh thức mọi giác quan đang bị căng thẳng đè nén tới tột độ quay trở lại chức năng vốn có của chúng. Xung quanh vẫn tối đen như mực, chỉ thấy tia sáng yếu ớt lọt qua một bãi lầy đen đặc thật lớn! Ánh sáng nhợt nhạt dần bị màn đêm nuốt gọn, tất cả tấu lên một bản hoà tấu đẫm máu đáng sợ!
Tiếng rên rỉ mỗi lúc một rõ dần, đứt quãng từng nhịp rồi lại nhịp nhàng trở lại! Tới khi Bạch Ngưng nhìn rõ bóng dáng kia thì cũng là lúc làn mưa bom bão đạn ập tới!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng rõ ràng Bạch Ngưng đã thấy đôi đồng tử đỏ sẫm cùng cặp răng năng bén nhọn của người đàn bà đó! Cô ta không phải con người cũng không phải zombie, cô ta là Vampire!
Lần đầu tiên Bạch Ngưng thấy một Vampire thuần chủng tới vậy! Cô đã từng kề vai chiến đấu với Vampire trong trận chiến tại thành cổ Hambus, tình thế lúc đó khiến cô buộc phải ký hiệp ước đồng mình với Vampire, cùng trung tướng Matt Pamon lừa Hạo Trạch vào tròng!
Matt Pamon cũng là một Vampire thuần huyết nhưng độ tinh khiết trong dòng máu của ông ta chắc chắn không thể sánh với nữ Vampire này.
Sao tại tinh cầu của zombie lại xuất hiện một Vampire? Chẳng lẽ cô ta cũng có sở thích đi dạo thăm thú đó đây giống như Markle?
“Thu lại suy nghĩ vớ vẩn của em đi! Cô ta là bị bắt tới đây!"
“..."Sao anh biết tôi đang nghĩ gì chứ!
“Điều em muốn nói hiện hết trên mặt em rồi kìa!"
“..."
Mặc dù nói như vậy nhưng có vẻ như Markle không hề trấn tĩnh như dáng vẻ bên ngoài! Anh nắm chặt tay Bạch Ngưng che khuất tầm nhìn của nữ Vampire kia ngăn không cho cô ta nhìn thấy cô! Hành động này giấy lên trong tim Bạch Ngưng những xúc cảm mãnh liệt! Thì ra lúc khó khăn cũng sẽ có một người cho bạn đôi vai để tựa vào, bạn sẽ không còn mãi cô đơn nữa!
“Haha...ra là như vậy!" “Nếu không ngại thì hợp tác đi!"
Nữ vampire tiếp tục cất giọng tràn đầy khủng bố! Có vẻ như cô ta đã bị bắt nhốt khá lâu rồi, quần áo rách nát lộ ra cả mảng lớn da thịt trước ngực trắng như tuyết liên, mịn màng như ngọc! Dáng người...con mẹ nó thật quyến rũ chết đi được! Cô là phụ nữ mà còn có ta định phạm tội huống chị là đàn ông! Lại nghía qua Markle, tên này dường như vô cảm với sắc đẹp thì phải! Có lẽ hắn không tìm ra ai đẹp hơn được mình nên mới như vậy chăng?
Một làn đạn laze tiếp tục bắn tới, bây giờ thì quả thật Bạch Ngưng đã loáng thoáng thấy bóng dáng của Khắc Liệt sau làn đạn đó rồi, còn cả gương mặt rất quen thuộc của Hạo Trạch, đúng là oan gia ngõ hẹp, càng muốn tránh lại càng dễ gặp nhau!
“Bạch Ngưng, lại gặp nhau rồi, lần này cô sẽ không thoát được đâu!"
“Hạo Trạch, bớt nói những lời thừa thãi đi! Bắt bọn chúng lại cho ta!"
“Thuộc hạ tuân lệnh Vương!"
“Haiz! Tưởng thoát được chứ, ra là bọn chúng định bắt các ngươi à! Leo lên “thuyền" của hai người các ngươi không biết là đúng hay sai đây!"
“Bắt cả ả Vampire đó lại!"
Nữ vampire xinh đẹp: “..."
“Markle, đặt tôi xuống đi! Anh đứng ra sau, tôi bảo vệ anh!"
Quý ngài xinh đẹp nào đó cảm động không thôi, tình yêu của nhân loại này với ngài đã lớn tới mức đó rồi sao? Quả nhiên không ai có thể vượt qua sức quyến rũ chết người của ngài mà!
“..."
“Cô gái nhân loại dễ mến này, vị đi cùng cô trông cũng không yếu tới mức phải núp sau váy đàn bà chứ! Haiz! Thôi bỏ đi, trông đúng là khá “yếu"!
Bất cứ người đàn ông nào bị nói là yếu cũng đều không dễ chịu gì huống chi lại là người xinh đẹp tuyệt trần, nhắn sắc tinh xảo như Markle!
“Venus, nói nhiều không phải đức tính tốt đâu!"
Ý! Markle, anh biết tên của cô ấy à?
“Không! Sao tôi phải biết cô ta! Đừng hạ thấp trí thông minh của tôi như vậy!"
“..."không phải anh mới vừa gọi tên cô ta rất to và dõng dạc đấy à!
Khi Bạch Ngưng vẫn còn đang suy nghĩ về việc sao Markle lại biết tên của nữ Vampire kia thì cũng là lúc cuộc chiến thực thụ của những kẻ mạnh nhất trong vũ trụ chính thức diễn ra!
Sàn đấu là một khu đất nhấp nhô rậm rạp bóng cây nằm ở phía bên ngoài của ngục thất! Nền đất ở đây xám đen một màu sắc rất khó hiểu. Không biết đó có phải máu người đã khô không nữa!
Hiện tại trên tinh cầu Ossimit đã là rạng sáng, hừng đông yếu ớt vật vờ những rạng đỏ màu máu quỷ dị, mùi gỉ sét tanh tưởi bốc lên khiến người ta như muốn nôn mửa!
Khắc Liệt mặc bộ đồ hoa lệ dành cho Vua zombie, hôm nay là lễ sinh thần của hắn nên trang phục càng thêm hoa lệ! Đối lập với hắn là bộ đồ quân trang màu đen của đám lính vũ trụ mà Markle đã cướp được! Phía trên vạt áo bị rách đôi chỗ do xích sắt cứa qua lộ ra làn da trắng nõn cường trắng, khuôn mặt tuấn tú giống như một kiệt tác của tạo hoá, lúc này trên gương mặt tuyệt mĩ ấy đang hiện lên rõ vẻ tức giận nhàn nhạt!!
Tất cả các chủng tộc trong vũ trụ đều biết, người như Estienne nhìn qua rất thân sĩ trầm lặng nhưng đó chỉ đơn giản là bạn chưa chạm vào giới hạn của anh ta thôi! Nếu bạn đi quá xa thì con người vốn thân sĩ ấy sẽ cho bạn nếm thử mùi vị thống khổ!
Thanh kiếm màu bạc đã trở về tay chủ cũ đương nhiên sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có của nó! Dù thực sự không mấy khi tham gia các trận chiến chinhphạt nhưng năng lực chiến đấu của Estienne tuyệt đối không có ai dám xem nhẹ!
Khắc Liệt né tránh một nhát kiếm sắc bén phát ra từ Estienne rồi mượn đà đạp gót sau bật lên chém một đường về phía đối thủ! Quả nhiên chiêu thức này có tác dụng, Estienne bị đánh bật lại vài bước, miệng anh phun ra một búng máu tươi, bộ đồ du hành càng thêm rách nát! Quả thật đã lâu anh chưa gặp một đối thủ nặng ký tới vậy!
Điều làm quý ngài cao quý nào đó buồn bực không thôi đó là dù có muốn nhưng anh cũng không dám bộc lộ hết khả năng! Ngài sợ “ai đó" phát hiện ra thân phận chứ sao!
Tuy nhiên suy nghĩ của Quý ngài nào đó có vẻ là thừa thãi rồ, Bạch Ngưng bây giờ còn đang bận rộn tới chết để đánh lại đám zombie kia chứ lấy đâu ra sức mà quan tâm tới ngài!
Nhưng cô cũng tình cờ phát hiện ra một việc rất đáng ngạc nhiên nhé! Nữ vampire quyến rũ kia ấy vậy mà có năng lực chiến đấu vô cùng phi phàm! Cô ta chỉ dùng một nửa sức mạnh đã có thể đem Hạo Trạch xoay lòng vòng tới chóng mặt rồi. Vậy nếu người này dùng toàn bộ thực lực thật không biết còn mạnh hơn cô gấp bao nhiêu lần nữa!
Vampire đều mạnh như vậy sao? Nếu quả thật là như vậy thì cô cũng bắt đầu hiểu lý do vì sao loài người lại phải chịu thảm cảnh đói rét như vậy rồi!
Thử nghĩ xem khi bạn vô tình ra ngoài đường thì gặp một cô ả huyết tộc và cô ta chỉ cần dùng vài chiêu là có thể đánh thắng cả người mạnh nhất trên tinh cầu của bạn! Điều đó đáng sợ tới mức nào chứ! Vẫn là không nên đắc tội với vampire thì hơn.
Trận chiến này vẫn tiếp tục nhưng lợi thế rõ ràng nghiêng về phía zombie! Càng lúc càng có nhiều zombie lao vào cuộc chiến, chúng dường như đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn!
Bạch Ngưng cảm thấy khí lực của mình đang dần bị rút cạn! Trên người cô chi chít vết chém cùng dấu máu, Venus và Markle cũng không tốt hơn cô là bao, cô thấy rõ cánh tay với vết chém dài sâu tới lộ cả xương trên người Venus, cũng thấy miệng Markle không ngừng đổ máu! Có lẽ ba người bọn họ sẽ bỏ mạng tại đây rồi làm ma tại một tinh cầu xa lạ! Thật đáng buồn biết bao!
“Đừng sợ Bạch Ngưng! Những kẻ ngu ngốc vĩnh viễn không biết bản thân mình có thể ngốc tới cỡ nào!"
Câu nói nhẹ nhàng của Markle vang lên bên tai, Bach Ngưng không còn thấy gì nữa, cô chỉ biết trong khoảng khắc ấy cô thấy như có một luồng sức mạnh tinh thần khủng bố nào đó dội vào lồng ngực! Nguồn sức mạnh ấy dù vô hình không nhìn thấy nhưng mạnh tới nỗi làm rung chuyển cả một ngọn núi, mặt đất rung lắc dữ dội, đất dưới chân họ dần nứt ra những vách vực khổng lồ như miệng của một con quái thú to lớn đang giận dữ chuẩn bị nuốt trọn tất cả!
Sức ép quá khủng khiếp ấy khiến cho đám zombie không ngừng thổ huyết, chính Bạch Ngưng cũng cảm thấy một nỗi đau xé rách đang giày xéo lục phủ ngũ tạng! Cô thấy tai mình ù đi, thứ duy nhất cô vẫn còn cảm nhận được là vòng ôm ấm áp của Markle!
Gương mặt Khắc Liệt ánh lên sự kinh hoàng luống cuống, hắn bay lên cao rồi biến mất sau tán cây nhưng cơ thể Vĩnh viễn không chống lại được tác dụng của lực hấp dẫn mà rơi vào vực thẳm muôn trượng!
Mọi thứ trở về với bóng tối vĩnh hằng, Bạch Ngưng thấy bản thân mình dường như đã chết rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được trái tim mình có nhịp đập, dù chỉ rất nhẹ! Cô thấy bóng dáng của Markle đang nhìn cô bằng một ánh mắt xa lạ như không hề quen biết! Cô thấy Venus đang ôm eo anh và nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu! Cô muốn cất tiếng gọi Markle nhưng không thể cất thành lời! Thế rồi thế giới ấy lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối...
***
“Nếu em có đủ khả năng đó, cứ việc! Tấm thân này của tôi đã trao cho em rồi mà!"
“Cắt! Anh có thể dừng nói mấy câu buồn nôn như vậy được không?"
Đột nhiên Markle dừng lại nghe ngóng rồi đẩy nhanh vận tốc hơn trước. Bước chân của anh bắt đầu hơi dồn dập! Đây là lần thứ hai kể từ sự kiện Bạch Ngưng rơi xuống vực thẳm dung nham cô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng xuất hiện trên gương mặt của anh.
Dù có đối mặt với đầm lầy chết chóc hay dạo chơi trong lãnh địa zombie trùng trùng hiểm nguy nhưng Markle không hề run sợ, anh vẫn thản nhiên đón nhận hay thậm chí là đã dùng bộ óc phi phàm của mình dắt mũi cả đám zombie luôn tự nhận bản thân là nhà khoa học lỗi lạc như Hạo Trạch! Nhưng sao giờ đây anh lại run rẩy thế này? Có gì đó nguy hiểm lắm đang chờ họ tại đầu bên kia của thông đạo ư?
“Bạch Ngưng?"
“Tôi đây!"
“Em có đau không?"
“Anh thử nghĩ xem?"
“Chắc hẳn là đau lắm! Nếu như tôi được phép đau giúp em thì hay biết mấy!"
“..."Sao tự nhiên lại nói vậy chứ. Lại còn dùng chất giọng tha thiết trầm ấm đó nữa!
“Đôi lúc tôi đặt tay lên trái tim mình, tôi muốn cảm nhận nhịp đập nhẹ nhàng của nó, tôi muốn dòng máu ấm áp đỏ tươi hừng hực nhựa sống kia chảy khắp huyết mạch của tôi! Tôi muốn được ôm chặt lấy em bằng cơ thể ấm áp như cơ thể của em vậy! Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không có được xúc cảm tuyệt vời ấy!"
“Markle anh nói chuyện khó hiểu quá! Sao lại cần máu chảy khắp người? Không phải máu vẫn đang chảy trong anh đó sao? Có phải sắp gặp nguy hiểm nên đầu anh có vấn đề rồi không?"
“Em vĩnh viễn không hiểu!"
“Markle! Nếu như một ngày anh mở mắt ra và phát hiện anh không còn ở nơi anh vẫn quen thuộc, tất cả mọi thứ đều xa lạ! Bất cứ ai cũng muốn giết chết anh! Tới lúc đó anh sẽ hiểu mọi thứ kinh ngạc trên thế gian này còn nhiều lắm!"
“Vậy nếu tôi đem đến cho em một thứ kinh ngạc không kém như vậy?"
“Tôi tuyệt giao với anh!"
“..."
“Tôi đã chịu đủ kinh ngạc rồi!"
“..."Vẫn là nên che dấu cô ấy thì hơn.
“Vì sao chúng ta lại đổi hướng? Không phải sắp chạy hết thông đạo rồi sao?"
“Người thông minh như Khắc Liệt chắc chắn đã sớm đoán ra hai chúng ta sẽ chạy vào Thông đạo rồi, hắn chỉ việc cho người chặn ở hai đầu là chúng ta sẽ tự động lọt lưới thôi! Nhưng hắn có điều không biết, kẻ nắm giữ đại cục là kẻ biết từ trong nguy nan tìm ra lối thoát duy nhất!"
“Anh tìm thấy lối ra khác rồi? Tuyệt quá! Tôi không phải bỏ mạng tại đây rồi!"
“Tôi có nói tìm ra lối khác sao?"
“..."
“Anh vừa mới nói!"
“Vậy ư?"
“..."
“E rằng không kịp nữa rồi! Bạch Ngưng, em tự chạy được chứ? Bây giờ tôi chạy về phía này, em chạy về phía còn lại, lực lương của chúng bên đó chắc hẳn không quá mạnh em, với thể lực hiện tại hẳn là em sẽ tự chống đỡ được khoảng 5 phút! Tôi sẽ giải quyết đám Khắc Liệt trong vòng 5 phút rồi quay lại bên em! Được chứ?"
“Không được, năng lực chiến đấu của anh yếu như vậy làm sao đánh thắng được Khắc Liệt! Hơn nữa hắn ta còn đem theo rất nhiều đồng bọn! Chỉ sợ khi anh vừa tới gần chúng đã cho anh banh xác!"
“Ai nói với em tôi sẽ cùng hắn cận chiến chứ! Tôi đâu có ngốc!"
Vậy chứ ai nói sẽ giải quyết chúng trong vòng 5 phút hả?
“Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, tuyệt đối không được, nếu hết đường rồi tôi và anh cùng liều mạng, hai chúng ta tuyệt đối phải chết chung!
Sau khi nói ra những lời này bản thân Bạch Ngưng cảm thấy vô cùng hối hận, sau lời tốt tình vô ý kia, ánh mắt của Markle dường như nóng bỏng hơn rất nhiều!
Cô chỉ là không muốn phơi xác một mình trong cô đơn lạnh lẽo nên muốn rủ bạn cùng chết chung cho vui thôi mà! Đừng có hiểu nhầm hay xuyên tạc lời nói của cô như vậy chứ!
“Thì ra em yêu thương tôi nhiều như vậy! Được rồi, đã vậy thì chúng ta sống chết cũng phải có nhau!"
“..."
Mỗi bước chân đi là càng tới gần cái chết hơn, cảm giác này tuyệt đối là khó chịu vô cùng! Dù bạn biết sẽ không có ngày mai nhưng bạn vẫn quyết tâm lao vào vì chỉ có lao vào bạn mới có một tia hy vọng sống sót nhỏ nhoi! Lật thuyền trong rãnh nước chưa bao giờ là dễ dàng!
Hai tay Bạch Ngưng vòng qua ôm lấy cổ của Markle, dường như chỉ làm vậy cô mới lấy lại được chút tự tin cùng ấm áp! Cùng lắm thì cá chết lưới rách, máu cô không phải là kịch độc với zombie đó sao! Chúng cũng chẳng làm gì được cô!
Tiếng gió thổi vù vù cùng âm thanh rên rỉ không biết phát ra từ đâu dội về trong đại não đánh thức mọi giác quan đang bị căng thẳng đè nén tới tột độ quay trở lại chức năng vốn có của chúng. Xung quanh vẫn tối đen như mực, chỉ thấy tia sáng yếu ớt lọt qua một bãi lầy đen đặc thật lớn! Ánh sáng nhợt nhạt dần bị màn đêm nuốt gọn, tất cả tấu lên một bản hoà tấu đẫm máu đáng sợ!
Tiếng rên rỉ mỗi lúc một rõ dần, đứt quãng từng nhịp rồi lại nhịp nhàng trở lại! Tới khi Bạch Ngưng nhìn rõ bóng dáng kia thì cũng là lúc làn mưa bom bão đạn ập tới!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng rõ ràng Bạch Ngưng đã thấy đôi đồng tử đỏ sẫm cùng cặp răng năng bén nhọn của người đàn bà đó! Cô ta không phải con người cũng không phải zombie, cô ta là Vampire!
Lần đầu tiên Bạch Ngưng thấy một Vampire thuần chủng tới vậy! Cô đã từng kề vai chiến đấu với Vampire trong trận chiến tại thành cổ Hambus, tình thế lúc đó khiến cô buộc phải ký hiệp ước đồng mình với Vampire, cùng trung tướng Matt Pamon lừa Hạo Trạch vào tròng!
Matt Pamon cũng là một Vampire thuần huyết nhưng độ tinh khiết trong dòng máu của ông ta chắc chắn không thể sánh với nữ Vampire này.
Sao tại tinh cầu của zombie lại xuất hiện một Vampire? Chẳng lẽ cô ta cũng có sở thích đi dạo thăm thú đó đây giống như Markle?
“Thu lại suy nghĩ vớ vẩn của em đi! Cô ta là bị bắt tới đây!"
“..."Sao anh biết tôi đang nghĩ gì chứ!
“Điều em muốn nói hiện hết trên mặt em rồi kìa!"
“..."
Mặc dù nói như vậy nhưng có vẻ như Markle không hề trấn tĩnh như dáng vẻ bên ngoài! Anh nắm chặt tay Bạch Ngưng che khuất tầm nhìn của nữ Vampire kia ngăn không cho cô ta nhìn thấy cô! Hành động này giấy lên trong tim Bạch Ngưng những xúc cảm mãnh liệt! Thì ra lúc khó khăn cũng sẽ có một người cho bạn đôi vai để tựa vào, bạn sẽ không còn mãi cô đơn nữa!
“Haha...ra là như vậy!" “Nếu không ngại thì hợp tác đi!"
Nữ vampire tiếp tục cất giọng tràn đầy khủng bố! Có vẻ như cô ta đã bị bắt nhốt khá lâu rồi, quần áo rách nát lộ ra cả mảng lớn da thịt trước ngực trắng như tuyết liên, mịn màng như ngọc! Dáng người...con mẹ nó thật quyến rũ chết đi được! Cô là phụ nữ mà còn có ta định phạm tội huống chị là đàn ông! Lại nghía qua Markle, tên này dường như vô cảm với sắc đẹp thì phải! Có lẽ hắn không tìm ra ai đẹp hơn được mình nên mới như vậy chăng?
Một làn đạn laze tiếp tục bắn tới, bây giờ thì quả thật Bạch Ngưng đã loáng thoáng thấy bóng dáng của Khắc Liệt sau làn đạn đó rồi, còn cả gương mặt rất quen thuộc của Hạo Trạch, đúng là oan gia ngõ hẹp, càng muốn tránh lại càng dễ gặp nhau!
“Bạch Ngưng, lại gặp nhau rồi, lần này cô sẽ không thoát được đâu!"
“Hạo Trạch, bớt nói những lời thừa thãi đi! Bắt bọn chúng lại cho ta!"
“Thuộc hạ tuân lệnh Vương!"
“Haiz! Tưởng thoát được chứ, ra là bọn chúng định bắt các ngươi à! Leo lên “thuyền" của hai người các ngươi không biết là đúng hay sai đây!"
“Bắt cả ả Vampire đó lại!"
Nữ vampire xinh đẹp: “..."
“Markle, đặt tôi xuống đi! Anh đứng ra sau, tôi bảo vệ anh!"
Quý ngài xinh đẹp nào đó cảm động không thôi, tình yêu của nhân loại này với ngài đã lớn tới mức đó rồi sao? Quả nhiên không ai có thể vượt qua sức quyến rũ chết người của ngài mà!
“..."
“Cô gái nhân loại dễ mến này, vị đi cùng cô trông cũng không yếu tới mức phải núp sau váy đàn bà chứ! Haiz! Thôi bỏ đi, trông đúng là khá “yếu"!
Bất cứ người đàn ông nào bị nói là yếu cũng đều không dễ chịu gì huống chi lại là người xinh đẹp tuyệt trần, nhắn sắc tinh xảo như Markle!
“Venus, nói nhiều không phải đức tính tốt đâu!"
Ý! Markle, anh biết tên của cô ấy à?
“Không! Sao tôi phải biết cô ta! Đừng hạ thấp trí thông minh của tôi như vậy!"
“..."không phải anh mới vừa gọi tên cô ta rất to và dõng dạc đấy à!
Khi Bạch Ngưng vẫn còn đang suy nghĩ về việc sao Markle lại biết tên của nữ Vampire kia thì cũng là lúc cuộc chiến thực thụ của những kẻ mạnh nhất trong vũ trụ chính thức diễn ra!
Sàn đấu là một khu đất nhấp nhô rậm rạp bóng cây nằm ở phía bên ngoài của ngục thất! Nền đất ở đây xám đen một màu sắc rất khó hiểu. Không biết đó có phải máu người đã khô không nữa!
Hiện tại trên tinh cầu Ossimit đã là rạng sáng, hừng đông yếu ớt vật vờ những rạng đỏ màu máu quỷ dị, mùi gỉ sét tanh tưởi bốc lên khiến người ta như muốn nôn mửa!
Khắc Liệt mặc bộ đồ hoa lệ dành cho Vua zombie, hôm nay là lễ sinh thần của hắn nên trang phục càng thêm hoa lệ! Đối lập với hắn là bộ đồ quân trang màu đen của đám lính vũ trụ mà Markle đã cướp được! Phía trên vạt áo bị rách đôi chỗ do xích sắt cứa qua lộ ra làn da trắng nõn cường trắng, khuôn mặt tuấn tú giống như một kiệt tác của tạo hoá, lúc này trên gương mặt tuyệt mĩ ấy đang hiện lên rõ vẻ tức giận nhàn nhạt!!
Tất cả các chủng tộc trong vũ trụ đều biết, người như Estienne nhìn qua rất thân sĩ trầm lặng nhưng đó chỉ đơn giản là bạn chưa chạm vào giới hạn của anh ta thôi! Nếu bạn đi quá xa thì con người vốn thân sĩ ấy sẽ cho bạn nếm thử mùi vị thống khổ!
Thanh kiếm màu bạc đã trở về tay chủ cũ đương nhiên sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có của nó! Dù thực sự không mấy khi tham gia các trận chiến chinhphạt nhưng năng lực chiến đấu của Estienne tuyệt đối không có ai dám xem nhẹ!
Khắc Liệt né tránh một nhát kiếm sắc bén phát ra từ Estienne rồi mượn đà đạp gót sau bật lên chém một đường về phía đối thủ! Quả nhiên chiêu thức này có tác dụng, Estienne bị đánh bật lại vài bước, miệng anh phun ra một búng máu tươi, bộ đồ du hành càng thêm rách nát! Quả thật đã lâu anh chưa gặp một đối thủ nặng ký tới vậy!
Điều làm quý ngài cao quý nào đó buồn bực không thôi đó là dù có muốn nhưng anh cũng không dám bộc lộ hết khả năng! Ngài sợ “ai đó" phát hiện ra thân phận chứ sao!
Tuy nhiên suy nghĩ của Quý ngài nào đó có vẻ là thừa thãi rồ, Bạch Ngưng bây giờ còn đang bận rộn tới chết để đánh lại đám zombie kia chứ lấy đâu ra sức mà quan tâm tới ngài!
Nhưng cô cũng tình cờ phát hiện ra một việc rất đáng ngạc nhiên nhé! Nữ vampire quyến rũ kia ấy vậy mà có năng lực chiến đấu vô cùng phi phàm! Cô ta chỉ dùng một nửa sức mạnh đã có thể đem Hạo Trạch xoay lòng vòng tới chóng mặt rồi. Vậy nếu người này dùng toàn bộ thực lực thật không biết còn mạnh hơn cô gấp bao nhiêu lần nữa!
Vampire đều mạnh như vậy sao? Nếu quả thật là như vậy thì cô cũng bắt đầu hiểu lý do vì sao loài người lại phải chịu thảm cảnh đói rét như vậy rồi!
Thử nghĩ xem khi bạn vô tình ra ngoài đường thì gặp một cô ả huyết tộc và cô ta chỉ cần dùng vài chiêu là có thể đánh thắng cả người mạnh nhất trên tinh cầu của bạn! Điều đó đáng sợ tới mức nào chứ! Vẫn là không nên đắc tội với vampire thì hơn.
Trận chiến này vẫn tiếp tục nhưng lợi thế rõ ràng nghiêng về phía zombie! Càng lúc càng có nhiều zombie lao vào cuộc chiến, chúng dường như đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn!
Bạch Ngưng cảm thấy khí lực của mình đang dần bị rút cạn! Trên người cô chi chít vết chém cùng dấu máu, Venus và Markle cũng không tốt hơn cô là bao, cô thấy rõ cánh tay với vết chém dài sâu tới lộ cả xương trên người Venus, cũng thấy miệng Markle không ngừng đổ máu! Có lẽ ba người bọn họ sẽ bỏ mạng tại đây rồi làm ma tại một tinh cầu xa lạ! Thật đáng buồn biết bao!
“Đừng sợ Bạch Ngưng! Những kẻ ngu ngốc vĩnh viễn không biết bản thân mình có thể ngốc tới cỡ nào!"
Câu nói nhẹ nhàng của Markle vang lên bên tai, Bach Ngưng không còn thấy gì nữa, cô chỉ biết trong khoảng khắc ấy cô thấy như có một luồng sức mạnh tinh thần khủng bố nào đó dội vào lồng ngực! Nguồn sức mạnh ấy dù vô hình không nhìn thấy nhưng mạnh tới nỗi làm rung chuyển cả một ngọn núi, mặt đất rung lắc dữ dội, đất dưới chân họ dần nứt ra những vách vực khổng lồ như miệng của một con quái thú to lớn đang giận dữ chuẩn bị nuốt trọn tất cả!
Sức ép quá khủng khiếp ấy khiến cho đám zombie không ngừng thổ huyết, chính Bạch Ngưng cũng cảm thấy một nỗi đau xé rách đang giày xéo lục phủ ngũ tạng! Cô thấy tai mình ù đi, thứ duy nhất cô vẫn còn cảm nhận được là vòng ôm ấm áp của Markle!
Gương mặt Khắc Liệt ánh lên sự kinh hoàng luống cuống, hắn bay lên cao rồi biến mất sau tán cây nhưng cơ thể Vĩnh viễn không chống lại được tác dụng của lực hấp dẫn mà rơi vào vực thẳm muôn trượng!
Mọi thứ trở về với bóng tối vĩnh hằng, Bạch Ngưng thấy bản thân mình dường như đã chết rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được trái tim mình có nhịp đập, dù chỉ rất nhẹ! Cô thấy bóng dáng của Markle đang nhìn cô bằng một ánh mắt xa lạ như không hề quen biết! Cô thấy Venus đang ôm eo anh và nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu! Cô muốn cất tiếng gọi Markle nhưng không thể cất thành lời! Thế rồi thế giới ấy lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối...
Tác giả :
Mục Nguyệt