Nữ Thần Hotsearch
Chương 8
Vóc dáng của anh rất cao, mặc gì cũng đẹp.
Như anh mặc một cái áo khoác nhưng bên trong lót lông phối với một cái khăn quàng màu xanh cũng rất đẹp.
"Nào." Chu Lập Quần nhe răng bật cười. Cái người nói một đằng làm một nẻo này, chắc vừa rồi đang ở trên đường tới đây chứ gì?
"Cửa tại sao phải treo loại vật kỳ quái này?" Lâm Thâm cau mày.
Chu Lập Quần vuốt tay: "Bởi vì có lúc tôi ở trong nhà không nghe được. Được rồi, nơi này giao cho cậu, tôi đi tránh."
Trong lòng Kiều Tinh Lâm vui vẻ, làm bộ như ngẩng đầu nhìn giá đỡ đàn, Lâm Thâm đã đi tới bên cạnh cô. Mùi hương trên người anh giống như là mùi cam quất nhàn nhạt, dư vị mang chút ngọt ngào.
"Cần tôi giúp không?"
"Tôi tưởng anh sẽ không tới." Kiều Tinh Lâm cố gắng nói một cách nhẹ nhàng thoải mái.
"Tôi cảm thấy Chu Lập Quần không quá đáng tin, vẫn đích thân tới nhìn một chút." Anh nhìn đàn violon trên tay Kiều Tinh Lâm, "Em chọn cái này?"
"Tùy tiện cầm, không biết như thế nào."
Lâm Thâm nhìn một cái: "Cây đàn này trị giá khoảng ba ngàn."
"Ông chủ Chu nói đàn ở chỗ này của anh ấy đắt tiền nhất là ba chục ngàn, là mức trình diễn. Mặc dù tôi là người mới nhưng dùng đàn ba ngàn cũng không tốt lắm thì phải?"
"Với tôi từ năm ngàn trở xuống đều không coi là đàn."
"..."
Lâm Thâm lại hỏi: "Nếu như em mua để trưng bày hoặc làm đồ dùng biểu diễn thì mấy ngàn cũng đủ dùng rồi."
"Tôi cần vật thật để luyện tập một chút, có phải nên mua đàn tốt chút hay không?"
Lâm Thâm nhìn cô: "Đó là vấn đề kỹ thuật, không liên quan đến đàn tốt hay xấu."
Kiều Tinh Lâm thiếu chút nữa phát cáu. Cho dù là sự thật thì anh không biết diễn đạt uyển chuyển chút hay sao?
"Không vì quay phim, tôi cũng muốn mua một cây đàn tốt cất ở nhà..." Kiều Tinh Lâm sờ đường vân da hổ trên đàn violon. Mặc dù cô không hiểu âm nhạc cổ điển, cũng không hiểu đàn violon nhưng toàn bộ thời cao trung, cậu nhóc kéo đàn violon chính là ánh sáng trong lòng cô.
Cô cố gắng như vậy chính là muốn đứng ở nơi có thể nhìn thấy anh.
Cô muốn xứng với anh.
Lâm Thâm lấy đàn trong tay cô đi, "Tôi đến phòng làm việc mua giúp em. Đàn ở đây không thích hợp để cất giữ."
"Còn có phòng làm việc chuyên chế tạo đàn violon?" Kiều Tinh Lâm tò mò hỏi.
"Thợ sẽ làm đàn thủ công định kỳ nhưng giá cả không rẻ."
"Không sao." Kiều Tinh Lâm vốn muốn nói tiền không là vấn đề, nhưng nhớ tới lời nói ngày đó của Hạ Đan, cô lại nuốt câu này vào lại, đến phòng nhỏ của Chu Lập Quần nhìn một cái.
"Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm hay không?"
Người ta đã dọn tiệm ra rồi mà bọn họ chọn nửa ngày lại không mua.
"Cậu ta quen rồi." Lâm Thâm nói, "Tôi đi vào chào cậu ta một tiếng."
Kiều Tinh Lâm nhìn ánh sáng nhàn nhạt trong phòng nhỏ lộ ra bao phủ trên người Lâm Thâm, Chu Lập Quần đi tới ôm vai anh, bị anh đẩy ra không khách khí. Rõ ràng vẻ mặt anh kiểu nói năng thận trọng nhưng cả người thoải mái hơn lần đầu tiên gặp nhiều.
Cô không nhịn được cầm lấy điện thoại ra, bấm nút chụp hình. Sau đó sợ bị anh phát hiện, lại xoay người nhìn nhạc khí.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà mới vừa rồi biểu cảm Lâm Thâm nhìn đàn violon rất phức tạp.
Không phải kiểu trong mắt lóe sáng đầy hứng thú mà lộ ra vẻ sợ hãi.
Rốt cuộc tại sao vậy chứ?
Tại sao không từ mà biệt, mười năm tin tức hoàn toàn không có. Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
Hai người từ trong tiệm đi ra, đêm gió thổi một cái, Kiều Tinh Lâm không nhịn được hắt hơi một cái.
Lâm Thâm cởi khăn quàng xuống, không nói hai lời quấn ở trên cổ cô.
Khăn quàng mang nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh lập tức bao bọc cô lại.
"Trời lạnh, sau này mặc nhiều chút." Anh nói rất dịu dàng.
Kiều Tinh Lâm ngửa đầu nhìn anh, trái tim tựa như bị bóp một cái, mềm nhũn.
Lâm Thâm đối mặt với cô.
Cô bao bọc kỹ càng, chỉ lộ ra một đôi mắt, lông mi dài mà cong, đôi mắt đen láy trong suốt giống như tinh linh thuần khiết nhất thế gian này.
Anh bỗng nhiên cúi đầu: "Xoay người, có người đang chụp lén."
Kiều Tinh Lâm sửng sốt một chút, nhanh chóng xoay người, Lâm Thâm lập tức chắn ở trước người cô: "Em đi trước đi, để tôi xử lý."
Tài xế đã dừng xe ở ven đường đợi cô.
Kiều Tinh Lâm không yên tâm để anh một mình, nhưng dẫu sao mình mới là nhân vật công chúng, nếu như cô tiếp tục lằng nhằng không đi, có thể sẽ còn bị chụp một vài bức hình không giải thích rõ ràng được với Lâm Thâm thì đó mới là phiền phức lớn nhất mang tới cho bộ phim và công ty.
Thời đại Internet, một khi tạo ra quả cầu tuyết thì có thể sẽ dẫn tới tuyết lở.
Cô nghe lời, cúi đầu cấp tốc lên xe, đến khi nhìn lại trên đường thì đã sớm không cái bóng của Lâm Thâm đâu.
"Cô Kiều, cô sao rồi?" Tài xế quay đầu quan tâm hỏi cô, "Sắc mặt không được tốt cho lắm."
"Không có sao. Chú lái xe đi."
Tài xế liếc lên cái khăn quàng mới được thêm trên người cô, kiểu nam nên ông cũng không hỏi nhiều. Giống như nghề của bọn họ, vẫn rất giỏi giả câm giả điếc.
Trên đường trở về, Kiều Tinh Lâm không nhịn được gọi điện thoại cho Đường Giai Dĩnh.
Vang lên chưa được hai tiếng thì Đường Giai Dĩnh đã bắt máy: "Trễ như vậy đã xảy ra chuyện gì?"
"Mới vừa rồi em đi cửa hàng đàn bị người ta chụp lén."
"Chắc là paparazzi, cô đoạt tài nguyên của một số người, đương nhiên muốn tìm người bôi đen cô rồi. Đừng lo lắng, để tôi xử lý." Đường Giai Dĩnh tỉnh táo nói.
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Lúc ấy em ở chung với một người nam..."
Tiếng nói của Đường Giai Dĩnh lập tức căng thẳng lên: "Cô hẹn hò?"
"Không phải, bạn học cấp 3. Tình cờ gặp ở cửa hàng đàn."
Điện thoại bên kia trầm mặc mấy giây, yên tĩnh đến mức Kiều Tinh Lâm cho rằng cô ấy đã cúp điện thoại.
"Chị Giai Dĩnh?"
"Cô đi về trước, tôi muốn tìm người của bộ quan hệ xã hội họp." Đường Giai Dĩnh nói xong rồi cúp điện thoại.
Đã gần mười giờ tối, Lâm Thâm đứng ở trong công viên nhỏ phía sau cây ngân hạnh, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đẩy một người vóc dáng tầm thường cầm máy chụp hình tới trước mặt anh.
Thật ra thì Lâm Thâm cũng không muốn động dùng sức mạnh của Lâm Thế Hằng.
Trên thực tế, từ khi anh trở về nước, Lâm Thế Hằng đã phái vệ sĩ đi theo anh. Mang tiếng là bảo vệ, thật ra thì giống như giám thị. Anh biết chỉ cần trở về nước, mọi cử động của mình không thoát khỏi mắt nhà họ Lâm.
"Các người làm gì đó? Đây là xâm phạm nhân quyền, tôi có thể kiện mấy người!" Đàn ông ầm ỉ.
"Cậu chủ, chính là anh ta." Vệ sĩ mặc âu phục bình tĩnh nói.
"Còn cậu chủ nữa chứ, có phải các người đang diễn phim thần tượng không!" Đàn ông vẫn kiêu căng phách lối như cũ.
Lâm Thâm đi tới trước mặt anh ta, không nói lời nào giật lấy máy chụp hình của anh ta, nhấn xem hình, xóa từng cái một. Quả nhiên chụp được không ít, hơn nữa góc độ phải nói là tuyệt diệu.
"Làm gì, các người rốt cuộc là ai!" Đàn ông muốn nhào tới cướp máy chụp hình, lại bị vệ sĩ đè lại.
"Lục soát điện thoại cho tôi." Lâm Thâm lại ra lệnh.
Vệ sĩ không nói lời gì bắt đầu lục soát người, lấy điện thoại ra giao cho anh.
"Tôi biết bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, thứ đã xóa cũng có thể khôi phục lại cho nên hai thứ này tôi không trả lại nữa." Lâm Thâm nhìn về phía người đàn ông, "Bất kể là ai phái anh tới, không được chụp hình Kiều Tinh Lâm nữa."
"Anh cho mình là ai hả? Còn uy hiếp tôi? Dựa vào cái gì mà cập đồ của tôi, tôi muốn kiện anh!" Đàn ông kêu to, "Có gan nói cho tên họ cho tôi, tôi nhất định để cho anh thân bại danh liệt..."
Lâm Thâm không để ý tới anh ta, dặn dò vệ sĩ đôi câu rồi đi trước.
Vệ sĩ lấy ra một tấm danh thiếp, ném lên mặt người đàn ông: "Ngày mai đến sảnh tòa nhà Hằng Thông lấy tiền. Cậu chủ chúng tôi trả tiền máy cho anh và cả tiền ém miệng. Sau này không cho phép lại theo cô Kiều nữa, nếu không tòa soạn nhỏ kia của anh sẽ không giữ được nữa."
Người đàn ông ngẩn người, giọng điệu của đối phương lớn như vậy, chẳng lẽ lai lịch thật sự không nhỏ? Nói ra có thể hù chết anh ta vậy.
Anh ta cầm danh thiếp nhìn một cái: "Tôi..." Anh ta thật sự sắp bị hù chết rồi!
Vệ sĩ lạnh lùng nói: "Trước khi anh sống tiếp cũng phải điều tra rõ. Có vài người thật sự không phải là anh có thể chọc nổi."
Kiều Tinh Lâm trở lại tiểu khu. Cô nói tiếng cảm ơn với tài xế rồi đi vào thang máy, còn đang suy nghĩ chuyện vừa xảy ra trên đường.
Dồn dập lộn xộn giống như bông tuyết vậy.
Cô gửi cho Lâm Thâm mấy tin nhắn nhưng anh đều không trả lời.
Cô lại gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Giang: "Em giúp chị đi đường Hoài Hải nhìn thử. Có một cửa hàng đàn Lục Nghệ, vừa rồi chị gặp chút phiền phức, bạn học giải quyết giúp chị, cũng không biết tình hình bên đó thế nào."
Thang máy đến tầng cô ở, cô cúi đầu đi ra ngoài, thấy Tống Tú Anh phu nhân nhà bọn họ đang lởn vởn trước cửa nhà cô, nói chuyện video với ai đó.
Cô sợ hết hồn: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Bà Tống vội vàng cười híp mắt với điện thoại: "Tinh Tinh nhà chúng tôi đã về rồi, tôi cúp trước nha."
Kiều Tinh Lâm giúp Bà Tống cầm hành lý, mở khóa cửa.
"Không phải con đã nói mật khẩu nhà với mẹ rồi sao?"
"Quá cao cấp, người già như mẹ dùng không quen loại vật này. Được rồi, cũng không chờ bao lâu." Bà Tống không thèm để ý cười cười.
"Mẹ tới làm sao cũng không nói trước với con một tiếng, con sắp xếp người đi đón mẹ." Kiều Tinh Lâm để đồ bà ở trong phòng khách, vào phòng bếp rót một ly nước cho bà.
Bà Tống nói: "Con bận rộn công việc, mẹ biết đường. Từ trạm xe lửa đón xe tới cũng không bao xa."
"Ba con đâu?"
Bà Tống không lên tiếng.
Kiều Tinh Lâm hiểu rõ: "Mẹ lại gây gỗ với ba, sau đó bỏ nhà ra đi?"
Bà Tống vừa muốn bắt đầu tố cáo người chồng không nhân tính, không hiểu lãng mạn, cuồng công việc đó nhưng lại lanh mắt thấy khăn quàng trên cổ Kiều Tinh Lâm, lập tức níu lấy: "Tinh Tinh, đây là khăn quàng của đàn ông!"
Kiều Tinh Lâm vội vàng lấy khăn quàng xuống để ở sau lưng.
Bà Tống đâu chịu tùy tiện bỏ qua như vậy, lại giật lấy đặt dưới mũi ngửi một cái: "Mùi nước hoa này anh họ con đã dùng một lần rồi. Con hẹn hò?!"
"Không có." Trong lòng Kiều Tinh Lâm than thở một tiếng. Mẹ cô nên làm chó chứ không nên làm bác sĩ khám bệnh.
"Cần một đồ dùng biểu diễn nên con đi mua. Chắc là mùi trên người nhân viên trong tiệm."
"Cả buổi tối đi ra ngoài mua một cái khăn quàng đàn ông?" Bà Tống kéo Kiều Tinh Lâm đến trước mặt, "Có tình yêu con cũng không thể gạt mẹ."
Kiều Tinh Lâm không muốn thảo luận với bà Tống về lai lịch chiếc khăn quàng này: "Mẹ, trễ lắm rồi. Con đi dọn phòng khách cho mẹ."
Bà Tống không chịu yên lặng, đi theo cô vào phòng khách: "Tinh Tinh, con cũng sắp hai mươi tám rồi, không phải mẹ thúc giục con, Tiểu Lệ nhà hàng xóm còn nhỏ hơn con mà đứa trẻ đã đầy tháng rồi. Sự nghiệp có thành công đi chăng nữa thì cũng không thể sống một mình cả đời có phải không?"
Kiều Tinh Lâm mở tủ quần áo ra, lấy những thứ như chăn mền. Mỗi lần gặp mặt đều nói những chuyện này, tai cô nghe đến muốn chai luôn rồi. Nhưng cô không thể trả lời, mỗi lần trả lời thì bà Tống nhất định sẽ nói một tràng.
"Lần này mẹ đã chọn cho con một chàng trai rất giỏi, có thời gian hẹn người ta đi ăn một bữa cơm nhé?"
Như anh mặc một cái áo khoác nhưng bên trong lót lông phối với một cái khăn quàng màu xanh cũng rất đẹp.
"Nào." Chu Lập Quần nhe răng bật cười. Cái người nói một đằng làm một nẻo này, chắc vừa rồi đang ở trên đường tới đây chứ gì?
"Cửa tại sao phải treo loại vật kỳ quái này?" Lâm Thâm cau mày.
Chu Lập Quần vuốt tay: "Bởi vì có lúc tôi ở trong nhà không nghe được. Được rồi, nơi này giao cho cậu, tôi đi tránh."
Trong lòng Kiều Tinh Lâm vui vẻ, làm bộ như ngẩng đầu nhìn giá đỡ đàn, Lâm Thâm đã đi tới bên cạnh cô. Mùi hương trên người anh giống như là mùi cam quất nhàn nhạt, dư vị mang chút ngọt ngào.
"Cần tôi giúp không?"
"Tôi tưởng anh sẽ không tới." Kiều Tinh Lâm cố gắng nói một cách nhẹ nhàng thoải mái.
"Tôi cảm thấy Chu Lập Quần không quá đáng tin, vẫn đích thân tới nhìn một chút." Anh nhìn đàn violon trên tay Kiều Tinh Lâm, "Em chọn cái này?"
"Tùy tiện cầm, không biết như thế nào."
Lâm Thâm nhìn một cái: "Cây đàn này trị giá khoảng ba ngàn."
"Ông chủ Chu nói đàn ở chỗ này của anh ấy đắt tiền nhất là ba chục ngàn, là mức trình diễn. Mặc dù tôi là người mới nhưng dùng đàn ba ngàn cũng không tốt lắm thì phải?"
"Với tôi từ năm ngàn trở xuống đều không coi là đàn."
"..."
Lâm Thâm lại hỏi: "Nếu như em mua để trưng bày hoặc làm đồ dùng biểu diễn thì mấy ngàn cũng đủ dùng rồi."
"Tôi cần vật thật để luyện tập một chút, có phải nên mua đàn tốt chút hay không?"
Lâm Thâm nhìn cô: "Đó là vấn đề kỹ thuật, không liên quan đến đàn tốt hay xấu."
Kiều Tinh Lâm thiếu chút nữa phát cáu. Cho dù là sự thật thì anh không biết diễn đạt uyển chuyển chút hay sao?
"Không vì quay phim, tôi cũng muốn mua một cây đàn tốt cất ở nhà..." Kiều Tinh Lâm sờ đường vân da hổ trên đàn violon. Mặc dù cô không hiểu âm nhạc cổ điển, cũng không hiểu đàn violon nhưng toàn bộ thời cao trung, cậu nhóc kéo đàn violon chính là ánh sáng trong lòng cô.
Cô cố gắng như vậy chính là muốn đứng ở nơi có thể nhìn thấy anh.
Cô muốn xứng với anh.
Lâm Thâm lấy đàn trong tay cô đi, "Tôi đến phòng làm việc mua giúp em. Đàn ở đây không thích hợp để cất giữ."
"Còn có phòng làm việc chuyên chế tạo đàn violon?" Kiều Tinh Lâm tò mò hỏi.
"Thợ sẽ làm đàn thủ công định kỳ nhưng giá cả không rẻ."
"Không sao." Kiều Tinh Lâm vốn muốn nói tiền không là vấn đề, nhưng nhớ tới lời nói ngày đó của Hạ Đan, cô lại nuốt câu này vào lại, đến phòng nhỏ của Chu Lập Quần nhìn một cái.
"Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm hay không?"
Người ta đã dọn tiệm ra rồi mà bọn họ chọn nửa ngày lại không mua.
"Cậu ta quen rồi." Lâm Thâm nói, "Tôi đi vào chào cậu ta một tiếng."
Kiều Tinh Lâm nhìn ánh sáng nhàn nhạt trong phòng nhỏ lộ ra bao phủ trên người Lâm Thâm, Chu Lập Quần đi tới ôm vai anh, bị anh đẩy ra không khách khí. Rõ ràng vẻ mặt anh kiểu nói năng thận trọng nhưng cả người thoải mái hơn lần đầu tiên gặp nhiều.
Cô không nhịn được cầm lấy điện thoại ra, bấm nút chụp hình. Sau đó sợ bị anh phát hiện, lại xoay người nhìn nhạc khí.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà mới vừa rồi biểu cảm Lâm Thâm nhìn đàn violon rất phức tạp.
Không phải kiểu trong mắt lóe sáng đầy hứng thú mà lộ ra vẻ sợ hãi.
Rốt cuộc tại sao vậy chứ?
Tại sao không từ mà biệt, mười năm tin tức hoàn toàn không có. Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
Hai người từ trong tiệm đi ra, đêm gió thổi một cái, Kiều Tinh Lâm không nhịn được hắt hơi một cái.
Lâm Thâm cởi khăn quàng xuống, không nói hai lời quấn ở trên cổ cô.
Khăn quàng mang nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh lập tức bao bọc cô lại.
"Trời lạnh, sau này mặc nhiều chút." Anh nói rất dịu dàng.
Kiều Tinh Lâm ngửa đầu nhìn anh, trái tim tựa như bị bóp một cái, mềm nhũn.
Lâm Thâm đối mặt với cô.
Cô bao bọc kỹ càng, chỉ lộ ra một đôi mắt, lông mi dài mà cong, đôi mắt đen láy trong suốt giống như tinh linh thuần khiết nhất thế gian này.
Anh bỗng nhiên cúi đầu: "Xoay người, có người đang chụp lén."
Kiều Tinh Lâm sửng sốt một chút, nhanh chóng xoay người, Lâm Thâm lập tức chắn ở trước người cô: "Em đi trước đi, để tôi xử lý."
Tài xế đã dừng xe ở ven đường đợi cô.
Kiều Tinh Lâm không yên tâm để anh một mình, nhưng dẫu sao mình mới là nhân vật công chúng, nếu như cô tiếp tục lằng nhằng không đi, có thể sẽ còn bị chụp một vài bức hình không giải thích rõ ràng được với Lâm Thâm thì đó mới là phiền phức lớn nhất mang tới cho bộ phim và công ty.
Thời đại Internet, một khi tạo ra quả cầu tuyết thì có thể sẽ dẫn tới tuyết lở.
Cô nghe lời, cúi đầu cấp tốc lên xe, đến khi nhìn lại trên đường thì đã sớm không cái bóng của Lâm Thâm đâu.
"Cô Kiều, cô sao rồi?" Tài xế quay đầu quan tâm hỏi cô, "Sắc mặt không được tốt cho lắm."
"Không có sao. Chú lái xe đi."
Tài xế liếc lên cái khăn quàng mới được thêm trên người cô, kiểu nam nên ông cũng không hỏi nhiều. Giống như nghề của bọn họ, vẫn rất giỏi giả câm giả điếc.
Trên đường trở về, Kiều Tinh Lâm không nhịn được gọi điện thoại cho Đường Giai Dĩnh.
Vang lên chưa được hai tiếng thì Đường Giai Dĩnh đã bắt máy: "Trễ như vậy đã xảy ra chuyện gì?"
"Mới vừa rồi em đi cửa hàng đàn bị người ta chụp lén."
"Chắc là paparazzi, cô đoạt tài nguyên của một số người, đương nhiên muốn tìm người bôi đen cô rồi. Đừng lo lắng, để tôi xử lý." Đường Giai Dĩnh tỉnh táo nói.
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Lúc ấy em ở chung với một người nam..."
Tiếng nói của Đường Giai Dĩnh lập tức căng thẳng lên: "Cô hẹn hò?"
"Không phải, bạn học cấp 3. Tình cờ gặp ở cửa hàng đàn."
Điện thoại bên kia trầm mặc mấy giây, yên tĩnh đến mức Kiều Tinh Lâm cho rằng cô ấy đã cúp điện thoại.
"Chị Giai Dĩnh?"
"Cô đi về trước, tôi muốn tìm người của bộ quan hệ xã hội họp." Đường Giai Dĩnh nói xong rồi cúp điện thoại.
Đã gần mười giờ tối, Lâm Thâm đứng ở trong công viên nhỏ phía sau cây ngân hạnh, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đẩy một người vóc dáng tầm thường cầm máy chụp hình tới trước mặt anh.
Thật ra thì Lâm Thâm cũng không muốn động dùng sức mạnh của Lâm Thế Hằng.
Trên thực tế, từ khi anh trở về nước, Lâm Thế Hằng đã phái vệ sĩ đi theo anh. Mang tiếng là bảo vệ, thật ra thì giống như giám thị. Anh biết chỉ cần trở về nước, mọi cử động của mình không thoát khỏi mắt nhà họ Lâm.
"Các người làm gì đó? Đây là xâm phạm nhân quyền, tôi có thể kiện mấy người!" Đàn ông ầm ỉ.
"Cậu chủ, chính là anh ta." Vệ sĩ mặc âu phục bình tĩnh nói.
"Còn cậu chủ nữa chứ, có phải các người đang diễn phim thần tượng không!" Đàn ông vẫn kiêu căng phách lối như cũ.
Lâm Thâm đi tới trước mặt anh ta, không nói lời nào giật lấy máy chụp hình của anh ta, nhấn xem hình, xóa từng cái một. Quả nhiên chụp được không ít, hơn nữa góc độ phải nói là tuyệt diệu.
"Làm gì, các người rốt cuộc là ai!" Đàn ông muốn nhào tới cướp máy chụp hình, lại bị vệ sĩ đè lại.
"Lục soát điện thoại cho tôi." Lâm Thâm lại ra lệnh.
Vệ sĩ không nói lời gì bắt đầu lục soát người, lấy điện thoại ra giao cho anh.
"Tôi biết bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, thứ đã xóa cũng có thể khôi phục lại cho nên hai thứ này tôi không trả lại nữa." Lâm Thâm nhìn về phía người đàn ông, "Bất kể là ai phái anh tới, không được chụp hình Kiều Tinh Lâm nữa."
"Anh cho mình là ai hả? Còn uy hiếp tôi? Dựa vào cái gì mà cập đồ của tôi, tôi muốn kiện anh!" Đàn ông kêu to, "Có gan nói cho tên họ cho tôi, tôi nhất định để cho anh thân bại danh liệt..."
Lâm Thâm không để ý tới anh ta, dặn dò vệ sĩ đôi câu rồi đi trước.
Vệ sĩ lấy ra một tấm danh thiếp, ném lên mặt người đàn ông: "Ngày mai đến sảnh tòa nhà Hằng Thông lấy tiền. Cậu chủ chúng tôi trả tiền máy cho anh và cả tiền ém miệng. Sau này không cho phép lại theo cô Kiều nữa, nếu không tòa soạn nhỏ kia của anh sẽ không giữ được nữa."
Người đàn ông ngẩn người, giọng điệu của đối phương lớn như vậy, chẳng lẽ lai lịch thật sự không nhỏ? Nói ra có thể hù chết anh ta vậy.
Anh ta cầm danh thiếp nhìn một cái: "Tôi..." Anh ta thật sự sắp bị hù chết rồi!
Vệ sĩ lạnh lùng nói: "Trước khi anh sống tiếp cũng phải điều tra rõ. Có vài người thật sự không phải là anh có thể chọc nổi."
Kiều Tinh Lâm trở lại tiểu khu. Cô nói tiếng cảm ơn với tài xế rồi đi vào thang máy, còn đang suy nghĩ chuyện vừa xảy ra trên đường.
Dồn dập lộn xộn giống như bông tuyết vậy.
Cô gửi cho Lâm Thâm mấy tin nhắn nhưng anh đều không trả lời.
Cô lại gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Giang: "Em giúp chị đi đường Hoài Hải nhìn thử. Có một cửa hàng đàn Lục Nghệ, vừa rồi chị gặp chút phiền phức, bạn học giải quyết giúp chị, cũng không biết tình hình bên đó thế nào."
Thang máy đến tầng cô ở, cô cúi đầu đi ra ngoài, thấy Tống Tú Anh phu nhân nhà bọn họ đang lởn vởn trước cửa nhà cô, nói chuyện video với ai đó.
Cô sợ hết hồn: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Bà Tống vội vàng cười híp mắt với điện thoại: "Tinh Tinh nhà chúng tôi đã về rồi, tôi cúp trước nha."
Kiều Tinh Lâm giúp Bà Tống cầm hành lý, mở khóa cửa.
"Không phải con đã nói mật khẩu nhà với mẹ rồi sao?"
"Quá cao cấp, người già như mẹ dùng không quen loại vật này. Được rồi, cũng không chờ bao lâu." Bà Tống không thèm để ý cười cười.
"Mẹ tới làm sao cũng không nói trước với con một tiếng, con sắp xếp người đi đón mẹ." Kiều Tinh Lâm để đồ bà ở trong phòng khách, vào phòng bếp rót một ly nước cho bà.
Bà Tống nói: "Con bận rộn công việc, mẹ biết đường. Từ trạm xe lửa đón xe tới cũng không bao xa."
"Ba con đâu?"
Bà Tống không lên tiếng.
Kiều Tinh Lâm hiểu rõ: "Mẹ lại gây gỗ với ba, sau đó bỏ nhà ra đi?"
Bà Tống vừa muốn bắt đầu tố cáo người chồng không nhân tính, không hiểu lãng mạn, cuồng công việc đó nhưng lại lanh mắt thấy khăn quàng trên cổ Kiều Tinh Lâm, lập tức níu lấy: "Tinh Tinh, đây là khăn quàng của đàn ông!"
Kiều Tinh Lâm vội vàng lấy khăn quàng xuống để ở sau lưng.
Bà Tống đâu chịu tùy tiện bỏ qua như vậy, lại giật lấy đặt dưới mũi ngửi một cái: "Mùi nước hoa này anh họ con đã dùng một lần rồi. Con hẹn hò?!"
"Không có." Trong lòng Kiều Tinh Lâm than thở một tiếng. Mẹ cô nên làm chó chứ không nên làm bác sĩ khám bệnh.
"Cần một đồ dùng biểu diễn nên con đi mua. Chắc là mùi trên người nhân viên trong tiệm."
"Cả buổi tối đi ra ngoài mua một cái khăn quàng đàn ông?" Bà Tống kéo Kiều Tinh Lâm đến trước mặt, "Có tình yêu con cũng không thể gạt mẹ."
Kiều Tinh Lâm không muốn thảo luận với bà Tống về lai lịch chiếc khăn quàng này: "Mẹ, trễ lắm rồi. Con đi dọn phòng khách cho mẹ."
Bà Tống không chịu yên lặng, đi theo cô vào phòng khách: "Tinh Tinh, con cũng sắp hai mươi tám rồi, không phải mẹ thúc giục con, Tiểu Lệ nhà hàng xóm còn nhỏ hơn con mà đứa trẻ đã đầy tháng rồi. Sự nghiệp có thành công đi chăng nữa thì cũng không thể sống một mình cả đời có phải không?"
Kiều Tinh Lâm mở tủ quần áo ra, lấy những thứ như chăn mền. Mỗi lần gặp mặt đều nói những chuyện này, tai cô nghe đến muốn chai luôn rồi. Nhưng cô không thể trả lời, mỗi lần trả lời thì bà Tống nhất định sẽ nói một tràng.
"Lần này mẹ đã chọn cho con một chàng trai rất giỏi, có thời gian hẹn người ta đi ăn một bữa cơm nhé?"
Tác giả :
Bạc Yên