Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh
Chương 87
Sau khi Khang Tịch kéo Quý Ưu Trạch đi được một lúc, đột nhiên thấy không kéo được nữa.
Lúc này, đột nhiên Quý Ưu Trạch buông tay Khang Tịch ra, xoay người chạy về chỗ vừa mới bị tạt đồ bẩn. Đám người kia vẫn chưa tản đi hoàn toàn.
Những người đó bị bảo vệ chặn lại, không có cách nào xông qua. Nhưng mà không tìm được ai là người ném chai.
Quý Ưu Trạch tức giận đến toàn thân run lên, mở to hai mắt nhìn mọi người xung quanh.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy đầu óc mình gần như không thể suy nghĩ kỹ. Môi ngập ngừng, siết chặt bàn tay, thậm chí lưng cũng trở nên cứng ngắc không gì sánh được.
Trong những người đứng ngoài xem trò vui, có khi là khuôn mặt sợ hãi, hoặc có một số cười ha ha, giống như đang tò mò sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
“Có gan thì ra đây đi! Trốn gì mà trốn, núp gì mà núp?!" Tâm trạng của Quý Ưu Trạch hoàn toàn mất kiểm soát, bước về phía trước duỗi chân dài, giẫm một cước lên cái chai lăn dưới đất. Thân bình bị giẫm nát.
Quý Ưu Trạch tức giận lớn như vậy, ai ở đây cũng đều bị dọa sợ, bảo vệ bên cạnh thấy thế, phải cố gắng hết sức để duy trì trật tự tại hiện trường, không cho Quý Ưu Trạch và những quần chúng bình thường xảy ra đụng chạm cơ thể.
“Các người chụp tôi như vậy vui lắm à? Ai mới ném thứ đồ dơ đó, các người chụp lại được không? Các người nhiều người nhiều điện thoại nhiều camera như vậy, không một ai chụp được sao?!" Quý Ưu Trạch đẩy bảo vệ ra, sau đó tháo kính mát xuống, ném mạnh về phía thùng rác, vuốt lại tóc, cười gằn ngẩng đầu nhìn mọi người, đồng thời ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
“Nào nào nào, chụp, chụp đi! Các người tiếp tục đi, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng sao cả!" Quý Ưu Trạch nói, lại gỡ mũ xuống, vò lại ném lên đất.
“Người ném chai ném đồ bẩn, tao cảnh cáo mày. Mày trốn, được, không sao. Nhưng dù mày trốn đến chân trời góc biển, tao cũng sẽ không tha cho mày!"
Nói xong, Quý Ưu Trạch xoay người nắm lấy Khang Tịch đã rơi vào hôn mê, đi về xe.
Người ở đây đều khϊế͙p͙ sợ, nhìn theo Quý Ưu Trạch rời đi.
Có những người qua đường đang đứng đó, sững sờ nói: “Vừa rồi có phải tôi… thấy thứ gì ghê gớm lắm đúng không?"
Lúc sau, Quý Ưu Trạch rút khăn giấy ra không nói một lời, động tác lau những thứ đồ bẩn thanh hôi khó ngửi đó có chút máy móc.
Mùi đó rất kỳ quái, bên trong hình như không chỉ có trứng gà sống bị đập nát, mà còn có mùi sữa tươi. Với lại còn có thịt băm, trong màu vàng hiện lên màu vàng xanh lá. Cảm thấy giống như là thứ đồ ăn thối rữa.
Từ đầu tới cuối, Quý Ưu Trạch không mở miệng nói chuyện. Chỉ là đôi mắt ấy, giống như con báo ẩn nấp trong đêm tối, mang theo sự im lặng nguy hiểm.
Lần đầu tiên Khang Tịch thấy biểu cảm như vậy của Quý Ưu Trạch, cũng có chút chưa tỉnh hồn, chỉ mặc cho Quý Ưu Trạch xử lý da mặt, quần áo, và đồ bẩn trêи tóc mình.
Bởi vì ở đây không gần chỗ ở, nên hai người tìm khách sạn gần đó để ở.
Sau khi Khang Tịch đi vào tắm gội, Quý Ưu Trạch ngồi một mình trêи mép ghế xoay ngẩn ra, suy nghĩ về sự việc phát sinh lần này.
Cô nên đau lòng sao? Nhưng vào lúc này, có một người kiên định như Khang Tịch ở bên cạnh mình, giúp mình chắn vài thứ đó. Nếu như cô lại tỏ ra sa sút tinh thần, ngược lại là cảm thấy có lỗi với Khang Tịch.
Hơn nửa tiếng sau, Khang Tịch tắm rửa xong đi ra. Quý Ưu Trạch nghe tiếng cửa mở, giật mình đứng lên. Vì động tác quá mạnh làm ghế xoay vòng tại chỗ.
“Cậu…"
Trêи người Khang Tịch quấn khăn tắm, da thịt trắng nõn như tuyết, bên trêи còn có vài giọt nước chưa lau sạch. Những đồ bẩn đó, đã rửa sạch sẽ, nhưng cảnh tượng lúc Khang Tịch bị đập trúng, vẫn không thể gạt ra khỏi đầu Quý Ưu Trạch.
“Lần này, nếu mình không bắt được tên kia, mình không phải Quý Ưu Trạch." Giơ tay lên vuốt sợi tóc ướt nhẹp của Khang Tịch, Quý Ưu Trạch cắn môi dưới, thấp giọng nói.
Khang Tịch vùi đầu ôm lấy Quý Ưu Trạch, hai tay nhẹ vỗ về tóc dài phủ dưới lưng gầy của đối phương, nhẹ giọng nói: "Hít thở sâu, A Trạch."
Chốc lát sau, đột nhiên Quý Ưu Trạch lại hỏi: “Tính cách mình như vậy, có phải rất không thích hợp lăn lộn trong giới này không?"
Khang Tịch buông Quý Ưu Trạch ra, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Sao tự dưng cậu lại nói đến điều này?"
Quý Ưu Trạch nhắm mắt lại nói: “Tính cách mình chính là như vậy, mình không đổi được. Ngày mai, chuyện của mình sẽ ồn ào hơn nữa nhỉ? Nói thật, mình không thích để ý những thứ này. Mình chỉ rất hối hận, vì mình cảm thấy mình vô tình mang đến một đống rắc rối cho cậu."
“Vì những lời mình nói trước đó sao? Lúc đó có lẽ là mình… nói hơi quá. Nhưng mà cậu có biết, ý của mình thật ra…"
“Không phải. Chỉ là, mình không nhìn nổi cậu vì mình mà gặp phải chuyện như vậy." Mấy hôm nay không phải Quý Ưu Trạch không quan tâm những dư luận đó. “Mình có ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu không… Đây là vấn đề mình luôn suy nghĩ mấy hôm nay."
Cô sẽ lo lắng, vì cô phát hiện, có người thậm chí vì mình mà bắt đầu công kϊƈɦ Khang Tịch.
Chuyện như vậy, cô không thể nào chấp nhận được. Cũng rất tự trách mình.
“Cậu biết sự nghiệp đối với mình có ý nghĩa như thế nào không?" Lúc Khang Tịch nói chuyện, nét mặt nghiêm túc, vẫn nhìn đôi mắt Quý Ưu Trạch.
“Sự nghiệp đối với mình mà nói, là sống để làm những gì mình thích. Nhưng chuyện mình thích rất nhiều, sao có thể chỉ giới hạn trong việc diễn xuất đóng phim?"
“Hửm?"
“Người mình thích nhất, là cậu. Việc mình thích nhất, là bên cậu." Khang Tịch nói rồi nhón chân lên hôn gò má Quý Ưu Trạch.
Câu nói ấy như có ma lực, nụ hôn ấy giống như là một loại thuốc kỳ hiệu. Trong phút chốc, tâm trạng của Quý Ưu Trạch trở nên bình thản hơn nhiều.
“Cậu nghĩ xem, mình cũng không phải cái máy, vì công việc vì đóng phim nên điều gì cũng ràng buộc chính mình, rất nhàm chán, đúng không?" Khang Tịch nói rồi ấn Quý Ưu Trạch lên ghế, duỗi đôi tay ra, nói: “Nào, mình mát xa cho cậu một chút, thả lỏng thần kinh. Tin mình, tất cả rồi cũng sẽ trời quang mây tạnh."
Nếu nói Quý Ưu Trạch nóng nảy như một dã thú giận dữ, thì Khang Tịch bình tĩnh chín chắn như một người thuần hóa dã thú lão luyện, có thể kéo tâm trạng của Quý Ưu Trạch về trạng thái bình thường ngay lập tức.
Quá trình tức giận của Quý Ưu Trạch, bị người ta quay lại không sót gì, rồi đăng lên mạng.
Video có vẻ hơi run rẩy, hơn nữa rất ồn ào, nhưng lại không bị mờ.
Trong video, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều bị quay lại trong khung hình.
Video như vậy, nhất định chính là một tin tức có sức bùng nổ lớn.
Lúc này, đột nhiên Quý Ưu Trạch buông tay Khang Tịch ra, xoay người chạy về chỗ vừa mới bị tạt đồ bẩn. Đám người kia vẫn chưa tản đi hoàn toàn.
Những người đó bị bảo vệ chặn lại, không có cách nào xông qua. Nhưng mà không tìm được ai là người ném chai.
Quý Ưu Trạch tức giận đến toàn thân run lên, mở to hai mắt nhìn mọi người xung quanh.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy đầu óc mình gần như không thể suy nghĩ kỹ. Môi ngập ngừng, siết chặt bàn tay, thậm chí lưng cũng trở nên cứng ngắc không gì sánh được.
Trong những người đứng ngoài xem trò vui, có khi là khuôn mặt sợ hãi, hoặc có một số cười ha ha, giống như đang tò mò sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
“Có gan thì ra đây đi! Trốn gì mà trốn, núp gì mà núp?!" Tâm trạng của Quý Ưu Trạch hoàn toàn mất kiểm soát, bước về phía trước duỗi chân dài, giẫm một cước lên cái chai lăn dưới đất. Thân bình bị giẫm nát.
Quý Ưu Trạch tức giận lớn như vậy, ai ở đây cũng đều bị dọa sợ, bảo vệ bên cạnh thấy thế, phải cố gắng hết sức để duy trì trật tự tại hiện trường, không cho Quý Ưu Trạch và những quần chúng bình thường xảy ra đụng chạm cơ thể.
“Các người chụp tôi như vậy vui lắm à? Ai mới ném thứ đồ dơ đó, các người chụp lại được không? Các người nhiều người nhiều điện thoại nhiều camera như vậy, không một ai chụp được sao?!" Quý Ưu Trạch đẩy bảo vệ ra, sau đó tháo kính mát xuống, ném mạnh về phía thùng rác, vuốt lại tóc, cười gằn ngẩng đầu nhìn mọi người, đồng thời ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
“Nào nào nào, chụp, chụp đi! Các người tiếp tục đi, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng sao cả!" Quý Ưu Trạch nói, lại gỡ mũ xuống, vò lại ném lên đất.
“Người ném chai ném đồ bẩn, tao cảnh cáo mày. Mày trốn, được, không sao. Nhưng dù mày trốn đến chân trời góc biển, tao cũng sẽ không tha cho mày!"
Nói xong, Quý Ưu Trạch xoay người nắm lấy Khang Tịch đã rơi vào hôn mê, đi về xe.
Người ở đây đều khϊế͙p͙ sợ, nhìn theo Quý Ưu Trạch rời đi.
Có những người qua đường đang đứng đó, sững sờ nói: “Vừa rồi có phải tôi… thấy thứ gì ghê gớm lắm đúng không?"
Lúc sau, Quý Ưu Trạch rút khăn giấy ra không nói một lời, động tác lau những thứ đồ bẩn thanh hôi khó ngửi đó có chút máy móc.
Mùi đó rất kỳ quái, bên trong hình như không chỉ có trứng gà sống bị đập nát, mà còn có mùi sữa tươi. Với lại còn có thịt băm, trong màu vàng hiện lên màu vàng xanh lá. Cảm thấy giống như là thứ đồ ăn thối rữa.
Từ đầu tới cuối, Quý Ưu Trạch không mở miệng nói chuyện. Chỉ là đôi mắt ấy, giống như con báo ẩn nấp trong đêm tối, mang theo sự im lặng nguy hiểm.
Lần đầu tiên Khang Tịch thấy biểu cảm như vậy của Quý Ưu Trạch, cũng có chút chưa tỉnh hồn, chỉ mặc cho Quý Ưu Trạch xử lý da mặt, quần áo, và đồ bẩn trêи tóc mình.
Bởi vì ở đây không gần chỗ ở, nên hai người tìm khách sạn gần đó để ở.
Sau khi Khang Tịch đi vào tắm gội, Quý Ưu Trạch ngồi một mình trêи mép ghế xoay ngẩn ra, suy nghĩ về sự việc phát sinh lần này.
Cô nên đau lòng sao? Nhưng vào lúc này, có một người kiên định như Khang Tịch ở bên cạnh mình, giúp mình chắn vài thứ đó. Nếu như cô lại tỏ ra sa sút tinh thần, ngược lại là cảm thấy có lỗi với Khang Tịch.
Hơn nửa tiếng sau, Khang Tịch tắm rửa xong đi ra. Quý Ưu Trạch nghe tiếng cửa mở, giật mình đứng lên. Vì động tác quá mạnh làm ghế xoay vòng tại chỗ.
“Cậu…"
Trêи người Khang Tịch quấn khăn tắm, da thịt trắng nõn như tuyết, bên trêи còn có vài giọt nước chưa lau sạch. Những đồ bẩn đó, đã rửa sạch sẽ, nhưng cảnh tượng lúc Khang Tịch bị đập trúng, vẫn không thể gạt ra khỏi đầu Quý Ưu Trạch.
“Lần này, nếu mình không bắt được tên kia, mình không phải Quý Ưu Trạch." Giơ tay lên vuốt sợi tóc ướt nhẹp của Khang Tịch, Quý Ưu Trạch cắn môi dưới, thấp giọng nói.
Khang Tịch vùi đầu ôm lấy Quý Ưu Trạch, hai tay nhẹ vỗ về tóc dài phủ dưới lưng gầy của đối phương, nhẹ giọng nói: "Hít thở sâu, A Trạch."
Chốc lát sau, đột nhiên Quý Ưu Trạch lại hỏi: “Tính cách mình như vậy, có phải rất không thích hợp lăn lộn trong giới này không?"
Khang Tịch buông Quý Ưu Trạch ra, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Sao tự dưng cậu lại nói đến điều này?"
Quý Ưu Trạch nhắm mắt lại nói: “Tính cách mình chính là như vậy, mình không đổi được. Ngày mai, chuyện của mình sẽ ồn ào hơn nữa nhỉ? Nói thật, mình không thích để ý những thứ này. Mình chỉ rất hối hận, vì mình cảm thấy mình vô tình mang đến một đống rắc rối cho cậu."
“Vì những lời mình nói trước đó sao? Lúc đó có lẽ là mình… nói hơi quá. Nhưng mà cậu có biết, ý của mình thật ra…"
“Không phải. Chỉ là, mình không nhìn nổi cậu vì mình mà gặp phải chuyện như vậy." Mấy hôm nay không phải Quý Ưu Trạch không quan tâm những dư luận đó. “Mình có ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu không… Đây là vấn đề mình luôn suy nghĩ mấy hôm nay."
Cô sẽ lo lắng, vì cô phát hiện, có người thậm chí vì mình mà bắt đầu công kϊƈɦ Khang Tịch.
Chuyện như vậy, cô không thể nào chấp nhận được. Cũng rất tự trách mình.
“Cậu biết sự nghiệp đối với mình có ý nghĩa như thế nào không?" Lúc Khang Tịch nói chuyện, nét mặt nghiêm túc, vẫn nhìn đôi mắt Quý Ưu Trạch.
“Sự nghiệp đối với mình mà nói, là sống để làm những gì mình thích. Nhưng chuyện mình thích rất nhiều, sao có thể chỉ giới hạn trong việc diễn xuất đóng phim?"
“Hửm?"
“Người mình thích nhất, là cậu. Việc mình thích nhất, là bên cậu." Khang Tịch nói rồi nhón chân lên hôn gò má Quý Ưu Trạch.
Câu nói ấy như có ma lực, nụ hôn ấy giống như là một loại thuốc kỳ hiệu. Trong phút chốc, tâm trạng của Quý Ưu Trạch trở nên bình thản hơn nhiều.
“Cậu nghĩ xem, mình cũng không phải cái máy, vì công việc vì đóng phim nên điều gì cũng ràng buộc chính mình, rất nhàm chán, đúng không?" Khang Tịch nói rồi ấn Quý Ưu Trạch lên ghế, duỗi đôi tay ra, nói: “Nào, mình mát xa cho cậu một chút, thả lỏng thần kinh. Tin mình, tất cả rồi cũng sẽ trời quang mây tạnh."
Nếu nói Quý Ưu Trạch nóng nảy như một dã thú giận dữ, thì Khang Tịch bình tĩnh chín chắn như một người thuần hóa dã thú lão luyện, có thể kéo tâm trạng của Quý Ưu Trạch về trạng thái bình thường ngay lập tức.
Quá trình tức giận của Quý Ưu Trạch, bị người ta quay lại không sót gì, rồi đăng lên mạng.
Video có vẻ hơi run rẩy, hơn nữa rất ồn ào, nhưng lại không bị mờ.
Trong video, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều bị quay lại trong khung hình.
Video như vậy, nhất định chính là một tin tức có sức bùng nổ lớn.
Tác giả :
Mị Cốt