Nữ Thần Diễn Xuất
Chương 45
Đương nhiên giấc ngủ này vô cùng ngắn ngủi, cùng với động tác của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang nhanh chóng mở mắt ra, nhưng đầu óc vẫn váng vất, đến khi tài xế phía trước khởi động xe, cô mới giật mình tỉnh lại.
Nhưng vậy thì sao chứ, Vụ Mang Mang mệt mỏi đến mức mí mắt đang đánh nhau rồi.
Lộ Tùy vỗ vỗ nhẹ vào đùi mình, Vụ Mang Mang cũng bất chấp động tác này của anh giống như đang đùa cún con, gối đần lên đùi anh, co chân lên ghế ngủ luôn.
Còn về hình tượng hay gì đó, trước cơn buồn ngủ thì hoàn toàn có thể bỏ qua.
Buổi sáng khi Vụ Mang Mang tỉnh lại trên chiếc giường lớn mềm mại, cực kỳ thoải mái vươn vai vặn người, Anne kéo rèm cửa cho ánh nắng rọi vào, Aida cũng bắt đầu vào giúp cô chải tóc.
Cuục sống dễ chịu tới mức Vụ Mang Mang đã quên mất cô thuộc tầng lớp làm công ăn lương, đến khi cô hí hửng xuống lầu, nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo hiệu mới kêu lên "OMG", trễ giờ làm mất rồi, đặc biệt là còn phải xuất phát từ khu hồ này.
Vụ Mang Mang lao dến bàn ăn, cầm ly sữa lên uống ừng ực sau đó trong ánh mắt hơi kinh ngạc của lão Peter, cô dùng khăn ăn chùi miệng rồi giải thích: "Tôi sắp trễ giờ rồi."
Tuy Peter vẫn không thể hiểu nổi vì sao Lộ Tùy lại tìm một cô gái hồ đồ như vậy làm bạn gái, nhưng ông ta vẫn làm tròn trách nhiệm, sắp xếp xe cho Vụ Mang Mang đi.
Vụ Mang Mang lại thò tay lấy một miếng bánh sandwich, nghe tiếng ho khẽ thì quay đầu lại, trông thấy Lộ Tùy đi từ trên tầng xuống, cô chạy tới cười hì hì chào anh, "Chào buổi sáng, anh bệnh rồi sao?"
Mặt Lộ Tùy hơi tái là dấu hiệu của bệnh, Vụ Mang Mang thầm nghĩ chắc không phải do tối qua đứng giữa trời tuyết nên bị cảm lạnh rồi đấy chứ?
Hệ miễn dịch của người già suy giảm quá, bạn thấy đó, cô chẳng bị gì cả, hiện tại hoạt bát nhanh nhẹn biết bao, lại là một tiểu phi long rồi.
"Xin lỗi, là em hại anh đúng không? Nhưng sức đề kháng của anh có phải là hơi kém không? Anh nên tìm bác sĩ đông y để điều chỉnh lại hệ thống miễn dịch đi nhé." Vụ Mang Mang tỏ ra quan tâm.
Lộ Tùy làm sao không hiểu ý tứ của Vụ Mang Mang, "Em công kích tuổi tác của anh trước, bây giờ lại chuyển sang công kích hệ miễn dịch của anh phải không?"
Vụ Mang Mang "ưm" một tiếng, trời đất bao la người bệnh to nhất, nên cô lặng lẽ làm động tác kéo khóa miệng lại, rồi lại làm dấu OK bên miệng, ra hiệu sẽ không nói gì nữa. "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong", Peter nói sau lưng hai người. Vụ Mang Mang đáp một câu "Tôi ra ngay đây", rồi nhảy đến hôn chụt lên má Lộ Tùy, "Em đi làm đây, anh phải giữ sức khỏe nhé." Sau đó không nhịn được lại chêm một câu, "Em sẽ không chê bai hệ miễn dịch của anh đâu."
Nhưng câu cuối không nói thành tiếng, mà chỉ thì thào nho nhỏ.
Vụ Mang Mang nói xong liền chạy ra cửa, quay lại hôn gió thật kêu với Lộ Tùy.
* * *
Giờ tan sở, Vụ Mang Mang vừa ra đến cổng đã trông thấy chiếc xe quen dùng của Lộ Tùy, cô không có lựa chọn khác, đành lên xe.
Xe chạy vào nhà họ Lộ, Anne đã đứng sẵn bên cổng chờ đợi.
"Lộ Tùy đâu?" Vụ Mang Mang hỏi.
"Thiếu gia đang nghỉ ngơi trong phòng", Anne đáp.
Vụ Mang Mang đi thẳng đến phòng của Lộ Tùy.
Lúc cô vào thì Lộ Tùy đang ngủ, người bị cảm nên nghỉ ngơi nhiều, Vụ Mang Mang ngồi bên giường thưởng thức mỹ nam đang ngủ, trong lòng rất hối lỗi.
Buổi sáng khi ngồi trong xe cô mới sực nhớ ra, tối qua lúc Lộ Tùy xuống xe hình như không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, ai ngờ bị cô lôi ra ngoài chịu gió lạnh, cơ thể có là gang thép cũng không chịu nổi.
Vụ Mang Mang ngồi cạnh chăm sóc Lộ Tùy, muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi, nào ngờ thấy anh ngủ quá ngon, chính cô cũng bắt đầu gà gật theo.
Dứt khoát cởi váy len và giày ra, vạch chăn rồi chui vào nằm cạnh Lộ Tùy, ấm áp hệt như cô tưởng tượng.
Không đến năm giây sau, Vụ Mang Mang đã bước vào giấc mơ ngọt ngào.
Giấc ngủ của người trẻ đúng là tốt quá.
Lộ Tùy bị nóng đến tỉnh giấc, anh ngồi lên cúi xuống nhìn áo pull bị nước dãi thấm ướt một mảng, đưa tay khẽ đẩy Vụ Mang Mang đang ngủ ngon lành.
Vụ Mang Mang làu bàu một tiếng, gạt cái tay của người làm phiền cô ra, cái gì vậy cứ đập đập làm cô giật mình tỉnh giấc.
Vụ Mang Mang ngồi lên, dụi dụi mắt, nhìn thấy Lộ Tùy mới nhớ ra nơi này là nơi nào.
"Anh đỡ hơn chưa?" Vụ Mang Mang lúng túng giơ tay sờ trán Lộ Tùy, định hóa giải tình huống xấu hổ này.
"Sao em lại ngủ trên giường anh?" Lộ Tùy hỏi, giọng khàn khàn chắc là vì ho, tự dưng lại tăng lên vài phần quyến rũ.
Vụ Mang Mang nhìn mắt Lộ Tùy, không rõ là anh chê cô ngủ trên giường mình, hay chỉ đơn thuần là hỏi thôi.
Nhưng dù anh có tâm trạng thế nào thi Vụ Mang Mang đã có câu trả lời tiêu chuẩn.
"Em lo cho sức khỏe của anh nên đến thăm, anh đang ngủ, em sợ lát nữa lỡ anh cần uống nước mà không có ai chăm sóc nên ở lại, ai ngờ nhìn anh ngủ, em cũng thấy buồn ngủ theo." Vụ Mang Mang giải thích.
Trọng tâm câu này là: Em ở lại là để chăm sóc anh đó.
"Không cần em chăm sóc đâu, lây bệnh cho em thì sao." Lộ Tùy nói.
"Em không sợ, anh bệnh là do em hại, anh cứ để em lấy công chuộc tội đi", Vụ Mang Mang từ chối.
"Không liên quan đến em, là do sức đề kháng của anh yếu, hệ thống miễn dịch bị lão hóa", Lộ Tùy khước từ.
Ông già kiêu ngạo!
Vụ Mang Mang thầm sỉ nhục Lộ Tùy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân thành: "Em nhớ ra rồi, lúc đó anh không mặc áo khoác, là siêu nhân xuất hiện thì cũng lạnh đến chảy nước mũi thôi. Hơn nữa, bệnh là ở người anh, đau là ở tim em, anh cứ để em ở lại chăm sóc anh đi."
Vẻ mặt cầu khẩn của Vụ Mang Mang lại chỉ đổi lại tiếng “hừ" kiêu ngạo của Lộ Tùy.
"Nói năng ngọt xớt", Lộ Tùy bình luận.
Câu này đều là phụ nữ nói với đàn ông mà, sao đến Vụ Mang Mang và Lộ Tùy thì đổi vai thế này.
Vụ Mang Mang mỉa mai nghĩ, xem ra tương lai cô và Lộ Tùy sẽ là, Lộ Tùy phụ trách xinh đẹp như hoa, cô phụ trách nói lời tình tứ.
"A, suýt thì quên, em có quà tặng anh đây", Vụ Mang Mang từ trên giường nhảy tót xuống, lục túi xách.
Hôm nay cô mang theo túi lớn, bên trong rất nhiều đồ, cô đành ngồi xổm xuống, quay mông lại, lục tìm trong túi.
"Tìm thấy rồi!" Vụ Mang Mang kêu lên, quay lại thì thấy ánh mắt né tránh của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng kéo chiếc váy lót hai dây xuống, dù có lộ hàng hay không thì lúc này phải giả vờ như chưa có gì xảy ra, để mọi người đều đỡ ngại.
"Tặng anh", Vự Mang Mang đưa chiếc hộp màu xanh, thắt nơ màu hồng cho Lộ Tùy, "Anh mở ra xem đi."
Đãi ngộ này đối với Lộ Tùy khá mới mẻ, tuy khi mừng sinh nhật anh cũng nhận được rất nhiều quà, nhưng bình thường rất hiếm ai tặng quà cho anh.
Đương nhiên đó không phải là do người ta không muốn tặng, mà là mỗi lần muốn tặng đều rất băn khoăn:
Tóm lại tặng anh cái gì đây? Hình như anh chẳng thiếu gì, mà cũng chẳng có hứng thú với cái gì cả.
Thế nên tặng quà cho Lộ Tùy đúng là một vấn đề cực khó.
Lộ Tùy mở gói quà ngay trước mặt Vụ Mung Mang, bên trong một chiếc hộp nhỏ hình tròn màu xanh da trời. .
"Anh không biết cái này là gì đúng không?" Vụ Mang Mang hào hứng lấy chiếc hộp lại, "Đây là hộp thuốc có thể đặt giờ nhắc nhở, anh xem phim chưa? Đây chính là kiểu mà Triệu Vy tặng cho Từ Tranh đó. Có thể ghi âm lại, em ghi cho anh một đoạn nhé."
Nói xong Vụ Mang Mang cũng không quan tâm Lộ Tùy nghĩ gì, mở nút ghi âm trên hộp ra, ai ngờ đó là nút phát, bên trong vẳng ra tiếng mô phỏng Đài Loan của cô, "Bảo bối à, mẹ đút yoyo thuốc cho con nhé—"
Vụ Mang Mang ngượng ngập cười, định giả lả cho qua chuyện, "Cái này là em thử ghi âm lúc mới mua, em ghi lại đoạn khác cho anh nhé."
"Thuốc không thể ngừng, thuốc không thể ngừng." Vụ Mang Mang lặp lại với chiếc hộp.
"Vụ Mang Mang!" Lộ Tùy bất đắc dĩ xoa xoa trán. "Không thích sao?"
Vụ Mang Mang cúi xuống, thò đầu sang nhìn mặt Lộ Tùy.
"Thế em ghi lại cho anh đoạn khác vậy."
"Thuốc thuốc! Cắt ra uống! Bánh rán hoa quả lấy ra ăn!" Vụ Mang Mang quay sang, bắt đầu hát hò.
"Đừng nghịch nữa!" Lộ Tùy lấy hộp thuốc lại.
Vụ Mang Mang bĩu môi, cô đang chơi vui mà. "Em cũng mua cho mình một cái, màu hồng, anh nhìn này." Vụ Mang Mang cũng lấy hộp thuốc của cô trong túi ra cho anh xem, "Là hộp thuốc tình nhân đó."
Tại sao ngay cả loại hộp thuốc này cũng phải bán cặp? Lộ Tùy thực sự khâm phục thủ đoạn kiếm tiền của con người bây giờ.
"Em dùng để đựng mấy thứ như vitamin thôi, anh đừng hiểu lầm." Vụ Mang Mang bổ sung giải thích.
“Anh không hiểu lầm đâu", Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang đưa hộp thuốc đến bên miệng Lộ Tùy, nịnh nọt: "Anh cũng thu cho em một câu đi."
"Thuốc không thể ngừng", Lộ Tùy đáp qua loa.
"Anh sáng tạo một chút được không?" Vụ Mang Mang tỏ ra thất vọng.
Cuối cùng người muốn ăn đòn bị ai đó đè xuống dưới.
Vụ Mang Mang hốt hoảng kêu lên, cảm giác cô bị đè dưới lớp bánh xếp.
"Thật không sợ lây bệnh chứ?" Môi Lộ Tùy mơn man vành tai Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhạy cảm rùng mình, cảm giác cổ ngứa ngáy, rất muốn cười to.
"Yamete (1)—"
"Hanashite(2) "
"Itai ii (3)~~"
"Soko, dame(4)"
"Iku(5) ~"
"Motto, motto(6) —“
Một mình Vụ Mang Mang sắp diễn hết cả bộ phim cần hai người diễn rồi.
(1) Đừng mà. (TG)
(2) Buông em ra. (TG)
(3) Đau quá. (TG)
(4) Chỗ đó không được. (TG)
(5) Sắp ra rổi. (TG)
(6) Nữa, nữa đi. (TG)
Còn Lộ Tùy đã lật người dậy, đứng lên mặc quần áo từ lâu, quay lại nhìn Vụ Mang Mang vẫn đang lăn lộn trên giường, lạnh lùng nói: "Sau này bớt xem mấy thứ quỷ quái đó đi."
Vụ Mang Mang "xì" một tiếng, "Nói như thể hồi học cấp ba anh chưa từng xem phim tình yêu hành động ấy."
"Em xem khi học cấp ba hả?" Lộ Tùy hỏi lại.
Biết nắm bắt trọng tâm quá nhỉ?! Vụ Mang Mang chỉ muốn dán miệng mình lại, thế là ra sức ho mấy tiếng, "Tệ quá, hình như bị anh lây bệnh rồi, em đi uống thuốc đây."
Vụ Mang Mang nhảy xuống giường, cả váy len cũng không kịp mặc, ôm ngực, mở cửa chạy như bay về phòng ngủ của mình ở đối diện.
Đến khi Vụ Mang Mang tắm rửa thay đồ xong mới phát hiện trên tủ đầu giường có hai chiếc hộp, một trong đó đúng là không thể rời mắt, là chiếc hộp có hình quả táo xinh đẹp.
Bên trong là một chiếc màu vàng hồng.
"Vạn tuế!" Vụ Mang Mang ôm điện thoại hôn hít, buổi trưa lúc đi mua điện thoại lại thiếu hàng, lên mạng đặt phải cần thời gian, lúc đi mua sắm mới nhìn thấy hộp thuốc, sực nghĩ phải tặng quà cho Lộ Tùy để tỏ lòng thành.
Chiếc hộp còn là hộp đựng máy ảnh chuyên nghiệp.
Vu Mang Mang phải cảm thán sự chu đáo của Lộ tiên sinh, đúng là bệnh rồi vẫn không quên ân cần chăm sóc.
Nhưng vậy thì sao chứ, Vụ Mang Mang mệt mỏi đến mức mí mắt đang đánh nhau rồi.
Lộ Tùy vỗ vỗ nhẹ vào đùi mình, Vụ Mang Mang cũng bất chấp động tác này của anh giống như đang đùa cún con, gối đần lên đùi anh, co chân lên ghế ngủ luôn.
Còn về hình tượng hay gì đó, trước cơn buồn ngủ thì hoàn toàn có thể bỏ qua.
Buổi sáng khi Vụ Mang Mang tỉnh lại trên chiếc giường lớn mềm mại, cực kỳ thoải mái vươn vai vặn người, Anne kéo rèm cửa cho ánh nắng rọi vào, Aida cũng bắt đầu vào giúp cô chải tóc.
Cuục sống dễ chịu tới mức Vụ Mang Mang đã quên mất cô thuộc tầng lớp làm công ăn lương, đến khi cô hí hửng xuống lầu, nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo hiệu mới kêu lên "OMG", trễ giờ làm mất rồi, đặc biệt là còn phải xuất phát từ khu hồ này.
Vụ Mang Mang lao dến bàn ăn, cầm ly sữa lên uống ừng ực sau đó trong ánh mắt hơi kinh ngạc của lão Peter, cô dùng khăn ăn chùi miệng rồi giải thích: "Tôi sắp trễ giờ rồi."
Tuy Peter vẫn không thể hiểu nổi vì sao Lộ Tùy lại tìm một cô gái hồ đồ như vậy làm bạn gái, nhưng ông ta vẫn làm tròn trách nhiệm, sắp xếp xe cho Vụ Mang Mang đi.
Vụ Mang Mang lại thò tay lấy một miếng bánh sandwich, nghe tiếng ho khẽ thì quay đầu lại, trông thấy Lộ Tùy đi từ trên tầng xuống, cô chạy tới cười hì hì chào anh, "Chào buổi sáng, anh bệnh rồi sao?"
Mặt Lộ Tùy hơi tái là dấu hiệu của bệnh, Vụ Mang Mang thầm nghĩ chắc không phải do tối qua đứng giữa trời tuyết nên bị cảm lạnh rồi đấy chứ?
Hệ miễn dịch của người già suy giảm quá, bạn thấy đó, cô chẳng bị gì cả, hiện tại hoạt bát nhanh nhẹn biết bao, lại là một tiểu phi long rồi.
"Xin lỗi, là em hại anh đúng không? Nhưng sức đề kháng của anh có phải là hơi kém không? Anh nên tìm bác sĩ đông y để điều chỉnh lại hệ thống miễn dịch đi nhé." Vụ Mang Mang tỏ ra quan tâm.
Lộ Tùy làm sao không hiểu ý tứ của Vụ Mang Mang, "Em công kích tuổi tác của anh trước, bây giờ lại chuyển sang công kích hệ miễn dịch của anh phải không?"
Vụ Mang Mang "ưm" một tiếng, trời đất bao la người bệnh to nhất, nên cô lặng lẽ làm động tác kéo khóa miệng lại, rồi lại làm dấu OK bên miệng, ra hiệu sẽ không nói gì nữa. "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong", Peter nói sau lưng hai người. Vụ Mang Mang đáp một câu "Tôi ra ngay đây", rồi nhảy đến hôn chụt lên má Lộ Tùy, "Em đi làm đây, anh phải giữ sức khỏe nhé." Sau đó không nhịn được lại chêm một câu, "Em sẽ không chê bai hệ miễn dịch của anh đâu."
Nhưng câu cuối không nói thành tiếng, mà chỉ thì thào nho nhỏ.
Vụ Mang Mang nói xong liền chạy ra cửa, quay lại hôn gió thật kêu với Lộ Tùy.
* * *
Giờ tan sở, Vụ Mang Mang vừa ra đến cổng đã trông thấy chiếc xe quen dùng của Lộ Tùy, cô không có lựa chọn khác, đành lên xe.
Xe chạy vào nhà họ Lộ, Anne đã đứng sẵn bên cổng chờ đợi.
"Lộ Tùy đâu?" Vụ Mang Mang hỏi.
"Thiếu gia đang nghỉ ngơi trong phòng", Anne đáp.
Vụ Mang Mang đi thẳng đến phòng của Lộ Tùy.
Lúc cô vào thì Lộ Tùy đang ngủ, người bị cảm nên nghỉ ngơi nhiều, Vụ Mang Mang ngồi bên giường thưởng thức mỹ nam đang ngủ, trong lòng rất hối lỗi.
Buổi sáng khi ngồi trong xe cô mới sực nhớ ra, tối qua lúc Lộ Tùy xuống xe hình như không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, ai ngờ bị cô lôi ra ngoài chịu gió lạnh, cơ thể có là gang thép cũng không chịu nổi.
Vụ Mang Mang ngồi cạnh chăm sóc Lộ Tùy, muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi, nào ngờ thấy anh ngủ quá ngon, chính cô cũng bắt đầu gà gật theo.
Dứt khoát cởi váy len và giày ra, vạch chăn rồi chui vào nằm cạnh Lộ Tùy, ấm áp hệt như cô tưởng tượng.
Không đến năm giây sau, Vụ Mang Mang đã bước vào giấc mơ ngọt ngào.
Giấc ngủ của người trẻ đúng là tốt quá.
Lộ Tùy bị nóng đến tỉnh giấc, anh ngồi lên cúi xuống nhìn áo pull bị nước dãi thấm ướt một mảng, đưa tay khẽ đẩy Vụ Mang Mang đang ngủ ngon lành.
Vụ Mang Mang làu bàu một tiếng, gạt cái tay của người làm phiền cô ra, cái gì vậy cứ đập đập làm cô giật mình tỉnh giấc.
Vụ Mang Mang ngồi lên, dụi dụi mắt, nhìn thấy Lộ Tùy mới nhớ ra nơi này là nơi nào.
"Anh đỡ hơn chưa?" Vụ Mang Mang lúng túng giơ tay sờ trán Lộ Tùy, định hóa giải tình huống xấu hổ này.
"Sao em lại ngủ trên giường anh?" Lộ Tùy hỏi, giọng khàn khàn chắc là vì ho, tự dưng lại tăng lên vài phần quyến rũ.
Vụ Mang Mang nhìn mắt Lộ Tùy, không rõ là anh chê cô ngủ trên giường mình, hay chỉ đơn thuần là hỏi thôi.
Nhưng dù anh có tâm trạng thế nào thi Vụ Mang Mang đã có câu trả lời tiêu chuẩn.
"Em lo cho sức khỏe của anh nên đến thăm, anh đang ngủ, em sợ lát nữa lỡ anh cần uống nước mà không có ai chăm sóc nên ở lại, ai ngờ nhìn anh ngủ, em cũng thấy buồn ngủ theo." Vụ Mang Mang giải thích.
Trọng tâm câu này là: Em ở lại là để chăm sóc anh đó.
"Không cần em chăm sóc đâu, lây bệnh cho em thì sao." Lộ Tùy nói.
"Em không sợ, anh bệnh là do em hại, anh cứ để em lấy công chuộc tội đi", Vụ Mang Mang từ chối.
"Không liên quan đến em, là do sức đề kháng của anh yếu, hệ thống miễn dịch bị lão hóa", Lộ Tùy khước từ.
Ông già kiêu ngạo!
Vụ Mang Mang thầm sỉ nhục Lộ Tùy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân thành: "Em nhớ ra rồi, lúc đó anh không mặc áo khoác, là siêu nhân xuất hiện thì cũng lạnh đến chảy nước mũi thôi. Hơn nữa, bệnh là ở người anh, đau là ở tim em, anh cứ để em ở lại chăm sóc anh đi."
Vẻ mặt cầu khẩn của Vụ Mang Mang lại chỉ đổi lại tiếng “hừ" kiêu ngạo của Lộ Tùy.
"Nói năng ngọt xớt", Lộ Tùy bình luận.
Câu này đều là phụ nữ nói với đàn ông mà, sao đến Vụ Mang Mang và Lộ Tùy thì đổi vai thế này.
Vụ Mang Mang mỉa mai nghĩ, xem ra tương lai cô và Lộ Tùy sẽ là, Lộ Tùy phụ trách xinh đẹp như hoa, cô phụ trách nói lời tình tứ.
"A, suýt thì quên, em có quà tặng anh đây", Vụ Mang Mang từ trên giường nhảy tót xuống, lục túi xách.
Hôm nay cô mang theo túi lớn, bên trong rất nhiều đồ, cô đành ngồi xổm xuống, quay mông lại, lục tìm trong túi.
"Tìm thấy rồi!" Vụ Mang Mang kêu lên, quay lại thì thấy ánh mắt né tránh của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng kéo chiếc váy lót hai dây xuống, dù có lộ hàng hay không thì lúc này phải giả vờ như chưa có gì xảy ra, để mọi người đều đỡ ngại.
"Tặng anh", Vự Mang Mang đưa chiếc hộp màu xanh, thắt nơ màu hồng cho Lộ Tùy, "Anh mở ra xem đi."
Đãi ngộ này đối với Lộ Tùy khá mới mẻ, tuy khi mừng sinh nhật anh cũng nhận được rất nhiều quà, nhưng bình thường rất hiếm ai tặng quà cho anh.
Đương nhiên đó không phải là do người ta không muốn tặng, mà là mỗi lần muốn tặng đều rất băn khoăn:
Tóm lại tặng anh cái gì đây? Hình như anh chẳng thiếu gì, mà cũng chẳng có hứng thú với cái gì cả.
Thế nên tặng quà cho Lộ Tùy đúng là một vấn đề cực khó.
Lộ Tùy mở gói quà ngay trước mặt Vụ Mung Mang, bên trong một chiếc hộp nhỏ hình tròn màu xanh da trời. .
"Anh không biết cái này là gì đúng không?" Vụ Mang Mang hào hứng lấy chiếc hộp lại, "Đây là hộp thuốc có thể đặt giờ nhắc nhở, anh xem phim chưa? Đây chính là kiểu mà Triệu Vy tặng cho Từ Tranh đó. Có thể ghi âm lại, em ghi cho anh một đoạn nhé."
Nói xong Vụ Mang Mang cũng không quan tâm Lộ Tùy nghĩ gì, mở nút ghi âm trên hộp ra, ai ngờ đó là nút phát, bên trong vẳng ra tiếng mô phỏng Đài Loan của cô, "Bảo bối à, mẹ đút yoyo thuốc cho con nhé—"
Vụ Mang Mang ngượng ngập cười, định giả lả cho qua chuyện, "Cái này là em thử ghi âm lúc mới mua, em ghi lại đoạn khác cho anh nhé."
"Thuốc không thể ngừng, thuốc không thể ngừng." Vụ Mang Mang lặp lại với chiếc hộp.
"Vụ Mang Mang!" Lộ Tùy bất đắc dĩ xoa xoa trán. "Không thích sao?"
Vụ Mang Mang cúi xuống, thò đầu sang nhìn mặt Lộ Tùy.
"Thế em ghi lại cho anh đoạn khác vậy."
"Thuốc thuốc! Cắt ra uống! Bánh rán hoa quả lấy ra ăn!" Vụ Mang Mang quay sang, bắt đầu hát hò.
"Đừng nghịch nữa!" Lộ Tùy lấy hộp thuốc lại.
Vụ Mang Mang bĩu môi, cô đang chơi vui mà. "Em cũng mua cho mình một cái, màu hồng, anh nhìn này." Vụ Mang Mang cũng lấy hộp thuốc của cô trong túi ra cho anh xem, "Là hộp thuốc tình nhân đó."
Tại sao ngay cả loại hộp thuốc này cũng phải bán cặp? Lộ Tùy thực sự khâm phục thủ đoạn kiếm tiền của con người bây giờ.
"Em dùng để đựng mấy thứ như vitamin thôi, anh đừng hiểu lầm." Vụ Mang Mang bổ sung giải thích.
“Anh không hiểu lầm đâu", Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang đưa hộp thuốc đến bên miệng Lộ Tùy, nịnh nọt: "Anh cũng thu cho em một câu đi."
"Thuốc không thể ngừng", Lộ Tùy đáp qua loa.
"Anh sáng tạo một chút được không?" Vụ Mang Mang tỏ ra thất vọng.
Cuối cùng người muốn ăn đòn bị ai đó đè xuống dưới.
Vụ Mang Mang hốt hoảng kêu lên, cảm giác cô bị đè dưới lớp bánh xếp.
"Thật không sợ lây bệnh chứ?" Môi Lộ Tùy mơn man vành tai Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhạy cảm rùng mình, cảm giác cổ ngứa ngáy, rất muốn cười to.
"Yamete (1)—"
"Hanashite(2) "
"Itai ii (3)~~"
"Soko, dame(4)"
"Iku(5) ~"
"Motto, motto(6) —“
Một mình Vụ Mang Mang sắp diễn hết cả bộ phim cần hai người diễn rồi.
(1) Đừng mà. (TG)
(2) Buông em ra. (TG)
(3) Đau quá. (TG)
(4) Chỗ đó không được. (TG)
(5) Sắp ra rổi. (TG)
(6) Nữa, nữa đi. (TG)
Còn Lộ Tùy đã lật người dậy, đứng lên mặc quần áo từ lâu, quay lại nhìn Vụ Mang Mang vẫn đang lăn lộn trên giường, lạnh lùng nói: "Sau này bớt xem mấy thứ quỷ quái đó đi."
Vụ Mang Mang "xì" một tiếng, "Nói như thể hồi học cấp ba anh chưa từng xem phim tình yêu hành động ấy."
"Em xem khi học cấp ba hả?" Lộ Tùy hỏi lại.
Biết nắm bắt trọng tâm quá nhỉ?! Vụ Mang Mang chỉ muốn dán miệng mình lại, thế là ra sức ho mấy tiếng, "Tệ quá, hình như bị anh lây bệnh rồi, em đi uống thuốc đây."
Vụ Mang Mang nhảy xuống giường, cả váy len cũng không kịp mặc, ôm ngực, mở cửa chạy như bay về phòng ngủ của mình ở đối diện.
Đến khi Vụ Mang Mang tắm rửa thay đồ xong mới phát hiện trên tủ đầu giường có hai chiếc hộp, một trong đó đúng là không thể rời mắt, là chiếc hộp có hình quả táo xinh đẹp.
Bên trong là một chiếc màu vàng hồng.
"Vạn tuế!" Vụ Mang Mang ôm điện thoại hôn hít, buổi trưa lúc đi mua điện thoại lại thiếu hàng, lên mạng đặt phải cần thời gian, lúc đi mua sắm mới nhìn thấy hộp thuốc, sực nghĩ phải tặng quà cho Lộ Tùy để tỏ lòng thành.
Chiếc hộp còn là hộp đựng máy ảnh chuyên nghiệp.
Vu Mang Mang phải cảm thán sự chu đáo của Lộ tiên sinh, đúng là bệnh rồi vẫn không quên ân cần chăm sóc.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang