Nữ Sinh Báo Thù
Chương 15
#15
Tử Kỳ thấy Dạ Điệp mặc quần áo người bệnh liền hỏi
"Bạn học Tư bị sao vậy?"
Dạ Điệp cười nhẹ nhàng
"Mình bị tai nạn giao thông chút "
Nhưng giờ bà đây đã hồi phục rồi. Để chơi cùng bọn mày buổi tối
Tử Kỳ liền bước tới cầm tay cô lên, vẻ mặt lo lắng
"Cậu có sao không? Bị thương ở đâu?"
Cái tay mày,cái tay mày
Bỏ ngay ra không bà chém chết mày giờ
May cho mày là anh yêu của bà không còn ở đây nếu không này chết chắc rồi
Dạ Điệp cố kiềm chế cảm giác ghê tởm muốn nôn, cười gượng
"Mình không sao đâu. Bị ngất chút thôi"
Tay cô lặng lẽ muốn rút ra
Thế nhưng anh ta vẫn cố chấp cầm chặt lấy tay cô nói
"Cậu còn bị thương ở chỗ nào nữa không?"
Mẹ mày
Hỏi gì mà hỏi lắm thế
Mau bỏ tay bà ra. Nếu không bà chém bây giờ
Lục Mai lúc này đứng đằng sau nhìn Tử Kỳ nắm tay cô không muốn bỏ ra thì nghiến răng ken két
Con đĩ này
Mày dám quyến rũ bạn trai tao
Mày được lắm
Cô ta thu lại ánh mắt thâm độc sau đó ôm đầu kêu lên
"Á"
Tử Kỳ và Dạ Điệp liền quay lại nhìn cô ta
Anh ta chạy tới ôm lấy cô ta vào lòng, lo lắng hỏi
"Mai, em sao vậy?"
Lục Mai cất giọng yếu ớt, tay vẫn ôm đầu
"Đầu đầu em đau quá. Nó đau tới mức muốn nổ tung rồi"
Tử Kỳ liền nhíu mày
"Sao lại thế? Mau anh đưa em đi gặp bác sĩ"
Lục Mai đưa tay lên vuốt ve mặt anh ta
"Kỳ, có phải em sắp chết không? Có phải em sẽ không được gặp anh nữa không?"
"Em nói linh tinh gì vậy? Em sẽ không chết"
Dạ Điệp đứng nhìn Lục Mai diễn kịch mà chán nản, dụi dụi mắt
Diễn lố quá bà chị ơi
Xem mà chán đời ghê ý
Cô bảo với Tử Kỳ
"Mau đưa cô ấy vào phòng khám đi"
Mẹ nó ân ái vừa thôi,nói mấy lời mùi mẫn nó không khỏi bệnh được đâu
"Được rồi. Bạn học Tư, chúng ta nói chuyện sau"
Nói rồi anh ta bế Lục Mai lên đi về phía phòng bệnh
Lúc quay đi, cô nhận được ánh mắt như rắn độc của cô ta
Thôi rồi
Cô ta ghim cô rồi
[....]
12 giờ đêm
Một tia chớp loé sáng rọi vào phòng
"Đùng"
Cộng thêm tiếng sấm khiến cho Tử Kỳ tỉnh giấc
Anh ta khó chịu bước đến cạnh cửa sổ để đóng cửa, giọng lầm bầm khó chịu
"Kì lạ. Rõ ràng là đã đóng cửa rồi cơ mà"
Lúc ngớn ra để đóng cửa anh ta thấy có một người đang đi trong mưa
Người đó là một người con gái, dáng người khá cao, tóc dài ngang thắt lưng, ướt sũng dán vào người, mặc trên người một bộ đồng phục
Anh ta nhíu mày, cố nhìn rõ phù hiệu trường học trên tay áo
Kì lạ
Bộ đồng phục này nhìn quen quá
Bỗng người con gái kia từ từ quay lại
"Aaaaaaa"
Lục Kình Vũ
Thúy Vy
Dương Thanh Nhã
Huyền Trang
Hùng Trương
Hà M. Huyên
Chi Linh
Ác Ma
Biển Biển
Sejjs Iori
Mộc An Thiên Hy
Nhược Hy Ái Linh
Bé Útt
Phương Nhi
Chi Trần
Ẻm Nhung
Phùng. M.Diện
Nguyễn Nhi
Trúc Phương
Tử Kỳ thấy Dạ Điệp mặc quần áo người bệnh liền hỏi
"Bạn học Tư bị sao vậy?"
Dạ Điệp cười nhẹ nhàng
"Mình bị tai nạn giao thông chút "
Nhưng giờ bà đây đã hồi phục rồi. Để chơi cùng bọn mày buổi tối
Tử Kỳ liền bước tới cầm tay cô lên, vẻ mặt lo lắng
"Cậu có sao không? Bị thương ở đâu?"
Cái tay mày,cái tay mày
Bỏ ngay ra không bà chém chết mày giờ
May cho mày là anh yêu của bà không còn ở đây nếu không này chết chắc rồi
Dạ Điệp cố kiềm chế cảm giác ghê tởm muốn nôn, cười gượng
"Mình không sao đâu. Bị ngất chút thôi"
Tay cô lặng lẽ muốn rút ra
Thế nhưng anh ta vẫn cố chấp cầm chặt lấy tay cô nói
"Cậu còn bị thương ở chỗ nào nữa không?"
Mẹ mày
Hỏi gì mà hỏi lắm thế
Mau bỏ tay bà ra. Nếu không bà chém bây giờ
Lục Mai lúc này đứng đằng sau nhìn Tử Kỳ nắm tay cô không muốn bỏ ra thì nghiến răng ken két
Con đĩ này
Mày dám quyến rũ bạn trai tao
Mày được lắm
Cô ta thu lại ánh mắt thâm độc sau đó ôm đầu kêu lên
"Á"
Tử Kỳ và Dạ Điệp liền quay lại nhìn cô ta
Anh ta chạy tới ôm lấy cô ta vào lòng, lo lắng hỏi
"Mai, em sao vậy?"
Lục Mai cất giọng yếu ớt, tay vẫn ôm đầu
"Đầu đầu em đau quá. Nó đau tới mức muốn nổ tung rồi"
Tử Kỳ liền nhíu mày
"Sao lại thế? Mau anh đưa em đi gặp bác sĩ"
Lục Mai đưa tay lên vuốt ve mặt anh ta
"Kỳ, có phải em sắp chết không? Có phải em sẽ không được gặp anh nữa không?"
"Em nói linh tinh gì vậy? Em sẽ không chết"
Dạ Điệp đứng nhìn Lục Mai diễn kịch mà chán nản, dụi dụi mắt
Diễn lố quá bà chị ơi
Xem mà chán đời ghê ý
Cô bảo với Tử Kỳ
"Mau đưa cô ấy vào phòng khám đi"
Mẹ nó ân ái vừa thôi,nói mấy lời mùi mẫn nó không khỏi bệnh được đâu
"Được rồi. Bạn học Tư, chúng ta nói chuyện sau"
Nói rồi anh ta bế Lục Mai lên đi về phía phòng bệnh
Lúc quay đi, cô nhận được ánh mắt như rắn độc của cô ta
Thôi rồi
Cô ta ghim cô rồi
[....]
12 giờ đêm
Một tia chớp loé sáng rọi vào phòng
"Đùng"
Cộng thêm tiếng sấm khiến cho Tử Kỳ tỉnh giấc
Anh ta khó chịu bước đến cạnh cửa sổ để đóng cửa, giọng lầm bầm khó chịu
"Kì lạ. Rõ ràng là đã đóng cửa rồi cơ mà"
Lúc ngớn ra để đóng cửa anh ta thấy có một người đang đi trong mưa
Người đó là một người con gái, dáng người khá cao, tóc dài ngang thắt lưng, ướt sũng dán vào người, mặc trên người một bộ đồng phục
Anh ta nhíu mày, cố nhìn rõ phù hiệu trường học trên tay áo
Kì lạ
Bộ đồng phục này nhìn quen quá
Bỗng người con gái kia từ từ quay lại
"Aaaaaaa"
Lục Kình Vũ
Thúy Vy
Dương Thanh Nhã
Huyền Trang
Hùng Trương
Hà M. Huyên
Chi Linh
Ác Ma
Biển Biển
Sejjs Iori
Mộc An Thiên Hy
Nhược Hy Ái Linh
Bé Útt
Phương Nhi
Chi Trần
Ẻm Nhung
Phùng. M.Diện
Nguyễn Nhi
Trúc Phương
Tác giả :
Tuyết Dương