Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ
Chương 15: Cô hút gái thì có!
_Đính chính lại chúng gọi ai à!- Anh tiếp tục ăn bánh nhưng vẫn đáp lại.
_ Hàn Tuyết tỷ tỷ! Em yêu tỷ!
_Tỷ ơi! Làm bạn trai em đi!
_Tỷ thật đẹp! Còn giỏi nữa!
_Hàn Tuyết lấy muội đi!
............
........
....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lược bỏ N câu la hét của fan nữ =3=! Ta vừa hãnh diện vừa nhục!
Sau một lúc ngồi nghĩ thì thấy sân bóng rổ tập trung khá đông người thì tò mò lại xem. Dù sao ở kiếp trước cô rất thích môn bóng rổ này.
_ Nè! Chơi thử không?- Cô nhàn nhạt nhìn anh ánh mắt vài tia phấn khích cùng vui vẻ.
_ Cô biết chơi?- Anh nhìn cô đầy nghi hoặc.
_ Ân- Cô trả lời gọn còn mắt thì chăm chú quan sát trận đấu. Là Mạc Tĩnh (Anh ý là đội trưởng đội bóng rổ nên bị Lam Thiên Băng nhắm tới. )
Bỗng trái bóng rơi xuống chỗ cô, theo phản xạ mà cô bắt lấy. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chụp lấy quả bóng mà do lực đạo của người ném mà cả một anh chàng to khỏe cũng khó lòng mà đỡ được.
Mọi người mắt chữ A mồn chữ O nhìn cô. Thật sự cô đưa họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chỉ thấy cô nhếch mép nhìn trái bóng nằm yên trong lòng cô.
_ Trả lại cho bọn anh được không?- Mạc Tĩnh bước lại gần cô nhẹ giọng hỏi.
_Nếu... Anh chơi với tôi một trận một chọi một! Tôi rất có hứng thú với cái danh vua bóng rổ mà mọi người thường gọi anh đấy... Mạc thiếu gia- Cô nhàn nhạt nói.
_ Nhưng cá một thứ không?- Anh nở nụ cười giảo hoạt nhìn anh.
_ Cá thứ gì?- Cô từ tốn hỏi.
_ Cái hôn ước phải được lặp lại- Anh nhìn cô đầy thích thú.
_ Nếu tôi thắng?- Cô nhìn anh cao ngạo đứng đó mà thấy thú vị.
_Làm... Người hầu cho em một tháng- Anh ngập ngừng một lúc rồi trả lời. Thật ra cái nào anh cũng có lợi. Một cái anh có thể ràng buộc cô bên anh. Cái còn lại anh có thể thấy cô mỗi ngày.
_Sao cũng được mặc dù tôi chẳng cần người hầu- Cô lạnh lùng buộc mái tóc màu nâu của mình lên cao.
_ Nè! Chơi thật hả? Cô không đi dạy tôi à!- Lưu Nhật Thiên đứng bên cạnh nói nhỏ.
_ Coi như lệnh phóng thích đi... Anh thích tập lắm à?- Giọng nói của cô đều đều phát ra.
_Oh No- Anh cười khổ nói.
Thế là hai người thi đấu. Đương nhiên là... Tuyết tỷ thắng (Tg: Sau một hồi suy nghĩ tg cho Tuyết tỷ thắng vì sợ bị chọi đá nha các nàng!)
_ Thua rồi?- Cô hiên ngang đứng trước mặt anh phán một câu khiến cả trường chết lặng.
_ Ok- Anh vẫn vui vẻ đi lại gần cô nói nhỏ-"Mèo con vậy một tháng này tôi sẽ làm em thành của tôi! Em thua rồi"- Anh nhếch mép nhìn cô. Bất giác khuôn mặt cô tối sầm lại, hai lỗ tai đỏ ửng lên vì thẹn.(Tg: Vì chơi mà bị gạt ấy! Chứ không phải là vì câu trước)
Vài phút sau một tên nhóc nào đó không biết sống chết mà lao đầu kêu cô tỉnh dậy.
_ Nè! Tên đó nói gì mà cô đứng đực ra đó vậy?- Mỗ nam Lưu Nhật Thiên không biết sống chết hỏi. Nhận lại từ câu hỏi là cái liếc nhìn và luồng sát khí mạnh chưa từng thấy xuất hiện suốt quãng đường về nhà.
_ Hàn Tuyết tỷ tỷ! Em yêu tỷ!
_Tỷ ơi! Làm bạn trai em đi!
_Tỷ thật đẹp! Còn giỏi nữa!
_Hàn Tuyết lấy muội đi!
............
........
....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lược bỏ N câu la hét của fan nữ =3=! Ta vừa hãnh diện vừa nhục!
Sau một lúc ngồi nghĩ thì thấy sân bóng rổ tập trung khá đông người thì tò mò lại xem. Dù sao ở kiếp trước cô rất thích môn bóng rổ này.
_ Nè! Chơi thử không?- Cô nhàn nhạt nhìn anh ánh mắt vài tia phấn khích cùng vui vẻ.
_ Cô biết chơi?- Anh nhìn cô đầy nghi hoặc.
_ Ân- Cô trả lời gọn còn mắt thì chăm chú quan sát trận đấu. Là Mạc Tĩnh (Anh ý là đội trưởng đội bóng rổ nên bị Lam Thiên Băng nhắm tới. )
Bỗng trái bóng rơi xuống chỗ cô, theo phản xạ mà cô bắt lấy. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chụp lấy quả bóng mà do lực đạo của người ném mà cả một anh chàng to khỏe cũng khó lòng mà đỡ được.
Mọi người mắt chữ A mồn chữ O nhìn cô. Thật sự cô đưa họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chỉ thấy cô nhếch mép nhìn trái bóng nằm yên trong lòng cô.
_ Trả lại cho bọn anh được không?- Mạc Tĩnh bước lại gần cô nhẹ giọng hỏi.
_Nếu... Anh chơi với tôi một trận một chọi một! Tôi rất có hứng thú với cái danh vua bóng rổ mà mọi người thường gọi anh đấy... Mạc thiếu gia- Cô nhàn nhạt nói.
_ Nhưng cá một thứ không?- Anh nở nụ cười giảo hoạt nhìn anh.
_ Cá thứ gì?- Cô từ tốn hỏi.
_ Cái hôn ước phải được lặp lại- Anh nhìn cô đầy thích thú.
_ Nếu tôi thắng?- Cô nhìn anh cao ngạo đứng đó mà thấy thú vị.
_Làm... Người hầu cho em một tháng- Anh ngập ngừng một lúc rồi trả lời. Thật ra cái nào anh cũng có lợi. Một cái anh có thể ràng buộc cô bên anh. Cái còn lại anh có thể thấy cô mỗi ngày.
_Sao cũng được mặc dù tôi chẳng cần người hầu- Cô lạnh lùng buộc mái tóc màu nâu của mình lên cao.
_ Nè! Chơi thật hả? Cô không đi dạy tôi à!- Lưu Nhật Thiên đứng bên cạnh nói nhỏ.
_ Coi như lệnh phóng thích đi... Anh thích tập lắm à?- Giọng nói của cô đều đều phát ra.
_Oh No- Anh cười khổ nói.
Thế là hai người thi đấu. Đương nhiên là... Tuyết tỷ thắng (Tg: Sau một hồi suy nghĩ tg cho Tuyết tỷ thắng vì sợ bị chọi đá nha các nàng!)
_ Thua rồi?- Cô hiên ngang đứng trước mặt anh phán một câu khiến cả trường chết lặng.
_ Ok- Anh vẫn vui vẻ đi lại gần cô nói nhỏ-"Mèo con vậy một tháng này tôi sẽ làm em thành của tôi! Em thua rồi"- Anh nhếch mép nhìn cô. Bất giác khuôn mặt cô tối sầm lại, hai lỗ tai đỏ ửng lên vì thẹn.(Tg: Vì chơi mà bị gạt ấy! Chứ không phải là vì câu trước)
Vài phút sau một tên nhóc nào đó không biết sống chết mà lao đầu kêu cô tỉnh dậy.
_ Nè! Tên đó nói gì mà cô đứng đực ra đó vậy?- Mỗ nam Lưu Nhật Thiên không biết sống chết hỏi. Nhận lại từ câu hỏi là cái liếc nhìn và luồng sát khí mạnh chưa từng thấy xuất hiện suốt quãng đường về nhà.
Tác giả :
anhthuvonguyen