Nữ Quan Vận Sự
Chương 79: Khó có được nhã hứng
Bàn tay cầm bút của Cố Khinh Âm hơi run, từ từ vẽ từng đóa hồng mai trên tấm lụa trắng thượng hạng, màu đỏ rực kết hợp với trắng tinh tạo nên sắc thái đối lập, cánh hoa như nở bung, tỏa hương thơm ngát.
“Cố đại nhân quả nhiên rất có tài hội họa." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng, như mang theo chút ý cười, “Bông hoa tiếp theo lại phải làm phiền Cố đại nhân rồi."
Hơi thở của hắn như phất qua má nàng, mùi đàn hương tự nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi, khiến trái tim nàng đập nhanh hơn, nàng phải hít sâu vài lần mới miễn cưỡng kìm lại được. Nàng nhấc bút, tiếp tục vẽ một bông mai khác, bỗng nhiên trượt tay, nhìn chiếc bút lông sói sắp rơi thẳng xuống tấm lụa trắng.
May mà có một bàn tay ấm áp hữu lực kịp lúc bắt được tay nàng, điểm thêm vài nét trên bông mai chưa kịp vẽ xong, mới hài lòng buông tay, dịu dàng nói: “Cố đại nhân không cần nóng vội, cứ từ từ."
Tay hắn hơi thô ráp khô ráo, dày rộng, hữu lực, hơi ấm trong thoáng chốc đó khiến Cố Khinh Âm hơi thất thần, nên không nghe thấy hắn nói gì, chỉ đáp bừa một tiếng “ừm", cố gắng thu hồi tinh thần tập trung vẽ tranh.
Hôm nay nàng chủ động tìm Thượng Quan Dung Khâm là muốn báo cho hắn biết, Dương Tuyết Dao sắp không chống cự được nữa, rồi cả chuyện Nguyễn Hạo Chi phái cứu binh đến và kế hoạch trốn đi của nàng. Nhưng Thượng Quan Dung Khâm vẫn chỉ cúi đầu vẽ tranh, hờ hững không quan tâm, cũng chẳng nỏi một lời khiến nàng không thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
Nàng chưa bao giờ phải làm việc gì có liên quan đến Thượng Quan Dung Khâm, nên hoàn toàn không biết phong cách làm việc của hắn như thế nào. Nhưng lần này nàng tìm hắn, nói toàn bộ những thông tin mà nàng có được và cả kế hoạch chạy trốn của nàng, không chỉ vì nàng muốn rời khỏi đây mà còn vì nàng tin tưởng hắn, một niềm tin mãnh liệt. Đây là cảm giác nàng chưa từng có với những người mới gặp mặt vài ba lần.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ấy như có sóng nước lăn tăn. Hắn nói: “Cố đại nhân còn có hứng thú vẽ mai nữa không?"
Suy nghĩ như bay xa, từng đóa hồng mai trên tấm lụa trắng như nở rộ. Nàng không quay đầu nhìn lại, nhưng cũng biết hắn đang ở rất gần nàng, và cũng không làm gì vượt quá quy củ.
Đến khi cả mười một đóa hồng mai nở rộ trên tấm lụa trắng, Cố Khinh Âm mới đặt bút xuống, thở phào một hơi.
“Ngày tốt cảnh đẹp, tài tử giai nhân, bản tướng không quấy nhiễu đến nhã hứng của hai vị đại nhân chứ?" Một giọng nói lười biếng thổi đến, Hàn Cẩm Khanh đứng cách bọn họ hai mươi bước đang thong thả đến gần.
Cố Khinh Âm đứng thẳng lên, sắc mặt lạnh đi.
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ: “Hàn đại nhân quá lời rồi, chỉ là không có chuyện gì để làm, nên mới vẽ vời chút giết thời gian."
Bọn họ đang đứng ở đại hiên của Ngâm Phong các, ba mặt gần hồ, còn Hàn Cẩm Khanh đang từ phía cầu gỗ cửu khúc đi đến đây.
Hắn mặc bộ cẩm y thêu hoa văn chìm đẹp đẽ quý giá, mái tóc mượt mà tung bay, trên đầu cài một cây trâm ngọc, đôi mắt phượng tà tứ nhướng lên, bên môi thấp thoáng ý cười. Hắn thản nhiên nói: “Cũng là Thượng Quan đại nhân biết tránh nặng tìm nhẹ, mới có thể giết thời gian, lại còn được Cố đại nhân tiếp đãi. Đúng không, Cố đại nhân?"
Lúc ở trong sơn trang, lúc nào Cố Khinh Âm cũng mặc những bộ nữ trang mộc mạc đơn giản, bây giờ nàng đang mặc bộ váy dài màu xanh nước biển nhạt, chân váy xếp thành những ly nhỏ, không cài trang sức, khiến nàng càng giống như cánh bướm, có thể bay đi bất cứ lúc nào. Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, đôi mắt hắn như ngọc đen.
“Được tướng gia khoản đãi, tôi và Thượng Quan đại nhân mới có thời gian rảnh rỗi vẽ tranh, nói chuyện phiếm." Khuôn mặt thanh lệ của Cố Khinh Âm như không còn độ ấm, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại hắn.
Hàn Cẩm Khanh đi vào trong đại hiên, đối mặt với bọn họ: “Vẽ tranh, nói chuyện phiếm? Bản tướng lại không biết hai vị thân thiết từ khi nào vậy?"
Hắn thật sự không biết vì sao Cố Khinh Âm đối xử với hắn và Thượng
Quan Dung Khâm khác xa nhau như vậy? Hắn đứng từ xa nhìn nàng, nhìn nàng và Thượng Quan Dung Khâm yên lặng vẽ tranh, nhìn Thượng Quan Dung Khâm cầm tay nàng, nhìn thần sắc không được tự nhiên của nàng,… Nghe người khác báo lại là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, vì thế hắn không đến phòng nghị sự nữa mà đến nơi này.
Cố Khinh Âm đang muốn lên tiếng, Thượng Quan Dung Khâm đã lên tiếng trước: “Thú vui của ta và Cố đại nhân hợp nhau, hôm nay lại vừa vặn gặp nhau ở đây nên mới tán gẫu vài câu." Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa thanh đạm, như có khả năng trấn an người khác, đương nhiên trừ Hàn Cẩm Khanh.
“À, thì ra thú vui của hai vị giống nhau, đúng là chuyện tốt khó có được. Kỳ thực bản tướng cũng rất tâm đắc với khả năng vẽ tranh của mình, không bằng cùng hai vị…" Đôi mắt sáng ngời của Hàn Cẩm Khanh hơi nheo lại.
“Khó có dịp tướng gia có nhã hứng, đáng tiếc, bức tranh này đã vẽ xong rồi." Cố Khinh Âm lạnh lùng nói, ngón tay phủ lên tấm lụa trắng.
“Cố đại nhân quả nhiên rất có tài hội họa." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng, như mang theo chút ý cười, “Bông hoa tiếp theo lại phải làm phiền Cố đại nhân rồi."
Hơi thở của hắn như phất qua má nàng, mùi đàn hương tự nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi, khiến trái tim nàng đập nhanh hơn, nàng phải hít sâu vài lần mới miễn cưỡng kìm lại được. Nàng nhấc bút, tiếp tục vẽ một bông mai khác, bỗng nhiên trượt tay, nhìn chiếc bút lông sói sắp rơi thẳng xuống tấm lụa trắng.
May mà có một bàn tay ấm áp hữu lực kịp lúc bắt được tay nàng, điểm thêm vài nét trên bông mai chưa kịp vẽ xong, mới hài lòng buông tay, dịu dàng nói: “Cố đại nhân không cần nóng vội, cứ từ từ."
Tay hắn hơi thô ráp khô ráo, dày rộng, hữu lực, hơi ấm trong thoáng chốc đó khiến Cố Khinh Âm hơi thất thần, nên không nghe thấy hắn nói gì, chỉ đáp bừa một tiếng “ừm", cố gắng thu hồi tinh thần tập trung vẽ tranh.
Hôm nay nàng chủ động tìm Thượng Quan Dung Khâm là muốn báo cho hắn biết, Dương Tuyết Dao sắp không chống cự được nữa, rồi cả chuyện Nguyễn Hạo Chi phái cứu binh đến và kế hoạch trốn đi của nàng. Nhưng Thượng Quan Dung Khâm vẫn chỉ cúi đầu vẽ tranh, hờ hững không quan tâm, cũng chẳng nỏi một lời khiến nàng không thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
Nàng chưa bao giờ phải làm việc gì có liên quan đến Thượng Quan Dung Khâm, nên hoàn toàn không biết phong cách làm việc của hắn như thế nào. Nhưng lần này nàng tìm hắn, nói toàn bộ những thông tin mà nàng có được và cả kế hoạch chạy trốn của nàng, không chỉ vì nàng muốn rời khỏi đây mà còn vì nàng tin tưởng hắn, một niềm tin mãnh liệt. Đây là cảm giác nàng chưa từng có với những người mới gặp mặt vài ba lần.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ấy như có sóng nước lăn tăn. Hắn nói: “Cố đại nhân còn có hứng thú vẽ mai nữa không?"
Suy nghĩ như bay xa, từng đóa hồng mai trên tấm lụa trắng như nở rộ. Nàng không quay đầu nhìn lại, nhưng cũng biết hắn đang ở rất gần nàng, và cũng không làm gì vượt quá quy củ.
Đến khi cả mười một đóa hồng mai nở rộ trên tấm lụa trắng, Cố Khinh Âm mới đặt bút xuống, thở phào một hơi.
“Ngày tốt cảnh đẹp, tài tử giai nhân, bản tướng không quấy nhiễu đến nhã hứng của hai vị đại nhân chứ?" Một giọng nói lười biếng thổi đến, Hàn Cẩm Khanh đứng cách bọn họ hai mươi bước đang thong thả đến gần.
Cố Khinh Âm đứng thẳng lên, sắc mặt lạnh đi.
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ: “Hàn đại nhân quá lời rồi, chỉ là không có chuyện gì để làm, nên mới vẽ vời chút giết thời gian."
Bọn họ đang đứng ở đại hiên của Ngâm Phong các, ba mặt gần hồ, còn Hàn Cẩm Khanh đang từ phía cầu gỗ cửu khúc đi đến đây.
Hắn mặc bộ cẩm y thêu hoa văn chìm đẹp đẽ quý giá, mái tóc mượt mà tung bay, trên đầu cài một cây trâm ngọc, đôi mắt phượng tà tứ nhướng lên, bên môi thấp thoáng ý cười. Hắn thản nhiên nói: “Cũng là Thượng Quan đại nhân biết tránh nặng tìm nhẹ, mới có thể giết thời gian, lại còn được Cố đại nhân tiếp đãi. Đúng không, Cố đại nhân?"
Lúc ở trong sơn trang, lúc nào Cố Khinh Âm cũng mặc những bộ nữ trang mộc mạc đơn giản, bây giờ nàng đang mặc bộ váy dài màu xanh nước biển nhạt, chân váy xếp thành những ly nhỏ, không cài trang sức, khiến nàng càng giống như cánh bướm, có thể bay đi bất cứ lúc nào. Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, đôi mắt hắn như ngọc đen.
“Được tướng gia khoản đãi, tôi và Thượng Quan đại nhân mới có thời gian rảnh rỗi vẽ tranh, nói chuyện phiếm." Khuôn mặt thanh lệ của Cố Khinh Âm như không còn độ ấm, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại hắn.
Hàn Cẩm Khanh đi vào trong đại hiên, đối mặt với bọn họ: “Vẽ tranh, nói chuyện phiếm? Bản tướng lại không biết hai vị thân thiết từ khi nào vậy?"
Hắn thật sự không biết vì sao Cố Khinh Âm đối xử với hắn và Thượng
Quan Dung Khâm khác xa nhau như vậy? Hắn đứng từ xa nhìn nàng, nhìn nàng và Thượng Quan Dung Khâm yên lặng vẽ tranh, nhìn Thượng Quan Dung Khâm cầm tay nàng, nhìn thần sắc không được tự nhiên của nàng,… Nghe người khác báo lại là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, vì thế hắn không đến phòng nghị sự nữa mà đến nơi này.
Cố Khinh Âm đang muốn lên tiếng, Thượng Quan Dung Khâm đã lên tiếng trước: “Thú vui của ta và Cố đại nhân hợp nhau, hôm nay lại vừa vặn gặp nhau ở đây nên mới tán gẫu vài câu." Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa thanh đạm, như có khả năng trấn an người khác, đương nhiên trừ Hàn Cẩm Khanh.
“À, thì ra thú vui của hai vị giống nhau, đúng là chuyện tốt khó có được. Kỳ thực bản tướng cũng rất tâm đắc với khả năng vẽ tranh của mình, không bằng cùng hai vị…" Đôi mắt sáng ngời của Hàn Cẩm Khanh hơi nheo lại.
“Khó có dịp tướng gia có nhã hứng, đáng tiếc, bức tranh này đã vẽ xong rồi." Cố Khinh Âm lạnh lùng nói, ngón tay phủ lên tấm lụa trắng.
Tác giả :
Tiểu Nhục Tống