Nữ Quan Lan Châu
Chương 50: Khách quý
Editor: Trang
Ngô tiểu thiếu gia là đứa nhỏ nghịch ngợm ngang bướng nhất mà tôi từng gặp.
Ngô Tham tướng nắm chòm râu thưa thớt, nói lời thấm thía cho tôi biết: "Lúc nhỏ tiểu nhi rất thông minh, chỉ tiếc thầy giáo dạy học không có năng lực."
Vì vậy áp lực của tôi khá lớn.
Huống chi đứa bé này có liên quan đến khoản thu buôn bán năm tiếp theo của tôi.
Nói là dạy học, không bằng nói lấy lòng thì đúng hơn. Tôi chọn tứ thư dễ học nhất, sau đó dạy từng chữ từng chữ để cậu bé học. Tôi viết chữ to, sau đó để cậu bé mô phỏng lại. Mỗi khi cậu bé viết, tôi đều khen một chữ "tốt".
Mẹ của Ngô tiểu thiếu gia là tiểu thiếp Ngô Tham tướng sủng ái nhất. Ngô tiểu thiếu gia vui vẻ, mẹ của cậu bé vui vẻ, Ngô tham tướng cũng vui vẻ theo.
Từ dưới lên trên, từ nhỏ đến lớn. Tầng tầng quan hệ này cần phải cẩn thận mà làm theo.
Ngày đó, tôi đang viết phỏng chữ cho cậu bé, Ngô tiểu thiếu gia nằm úp ở một bên, cánh tay nhỏ mập mạp chống lên hai má mũm mĩm trắng nõn, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị cậu bé nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu qua nhìn lại cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia đang nhìn cái gì vậy?"
Ngô tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, nói: "Tiên sinh* thật là đẹp." (tiên sinh = thầy)
Tôi nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, chỉ có nữ tử mới được gọi là đẹp, đối với nam tử, tuyệt đối không được."
Tôi lại suy nghĩ một chút: "Ít nhất, không thể nói ngay trước mặt như thế."
Khuôn mặt trắng mập của Ngô tiểu thiếu gia hơi đỏ lên: "Tiên sinh không vui sao?"
Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại trấn định. Mấy chục năm nay tôi đều suy nghĩ, dường như ngoài vị Ngô tiểu thiếu gia ở trước mắt này ra, thì chưa từng có ai nói tôi “đẹp".
Nói không vui, là gạt người.
Nhưng hôm nay, lừa gạt này, còn phải tiếp tục tản đi.
Tôi tiếp tục nghiêm mặt: "Đúng vậy, thấy giáo có chút không thích."
Ngô tiểu thiếu gia nghiêng đầu, nói: "Tiên sinh thật kỳ quái. Hôm trước tam cữu cữu của ta dẫn một ca ca đến, hai người ở lại trong phòng rất lâu. Ta muốn tìm tam cữu cữu chơi nên leo cửa sổ vào, đúng lúc nhìn thấy ca ca kia và tam cữu cữu nằm chung một chỗ. Dáng dấp của ca ca kia rất đẹp."
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngô tiểu thiếu gia tiếp tục nói: "Lúc ấy ta nói ‘xinh đẹp’, vị ca ca kia còn cười hì hì. Tam cữu cữu cũng vui vẻ, còn cho ta một cây phật thủ khắc bằng gỗ hồ đào cho ta chơi…"
Tôi vội vàng cắt đứt lời của cậu bé: "Người này… có chút khác biệt… với người khác…"
Ngô tiểu thiếu gia vẫn không buông tha thì thầm trong miệng như cũ: "Ca ca kia thật đúng là rất đẹp, trắng nõn, làn da tựa như tượng sứ Quan Âm màu trắng ở trong phòng mẹ, nhưng lại trắng giống như không có chút máu vậy..."
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: "Thiếu gia, chúng ta phải luyện chữ rồi. Nếu không lệnh tôn hỏi thì rất khó mà trả lời."
Nhưng Ngô tiểu thiếu gia căn bản không nghe lời tôi: "Tiên sinh tiên sinh, người nói xem, vì sao ca ca kia vui vẻ khi ta khen đẹp còn người thì lại không?"
Tôi bị cậu bé nắm tay lắc qua lắc lại có chút đau đầu.
Tôi chỉ nói: "Tam cữu cữu của ngươi và vị…ca ca kia, thân nhau cho nên khi hai người bọn họ ở cùng nhau, người ngoài có thể khen đẹp."
Ngô tiểu thiếu gia nghiêm mặt nhìn vào tôi, tôi có chút hoảng hốt trong lòng, lại thấy bỗng nhiên cậu bé cười toe toét: "Hiểu rồi. Ta giúp tiên sinh tìm một người thân nhau là được rồi."
Tôi ha ha cười khổ. Dù gì Ngô tiểu thiếu gia cũng đã kết luận, cuối cùng cũng có thể tiếp tục luyện chữ.
Lại qua mấy ngày, tôi cho rằng đứa bé tinh nghịch kia đã sớm ném những lời nói nó lúc trước ra sau ót. Ai ngờ, sáng sớm ngày đó, sau khi tôi bàn giao chuyện trong xưởng xong lập tức vội vàng chạy tới phủ Ngô Tham tướng, thì nhìn thấy Ngô tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng vỗ tay nói: "Tiên sinh tiên sinh, tiên sinh mau tới đây."
Tôi cười đi tới, nói: "Thiếu gia, chào buổi sáng."
Ngô tiểu thiếu gia cầm lấy tay tôi kéo đến thư phòng, vỗ tay một cái, cười nói: "Tiên sinh, ta tìm được cho người một người thân nhau rồi nè."
Lòng tôi cả kinh, nhưng chỉ cười nói: "Ồ?"
Ngô tiểu thiếu gia toét miệng vui vẻ nói: "Ta phát hiện phụ thân giấu một vị khách khác ở trong hậu hoa viên của phủ. Phụ thân và mẹ đều không cho ta đi gặp hắn. Nhưng có một lần, ta len lén chạy đến hậu hoa viên thì nghe thấy hắn đánh đàn, rất là êm tai. Nhất định sẽ thành một đôi với tiên sinh ngài."
Rốt cuộc tôi cũng không nhìn được nữa nói: "Thiếu gia, tiên sinh tôi không phải là đoạn tụ."
Ngô tiểu thiếu gia mở to mắt nhìn tôi: "Cái gì là đoạn tụ?"
Tôi cẩn thận suy nghĩ về điển cố đoạn tụ một chút, cảm thấy e rằng cái này so với chuyện Tam cữu cữu của Ngô tiểu thiếu gia thì càng khó giải thích hơn, vì vậy nói: "Tiên sinh tôi không thích nam tử."
Ngô tiểu thiếu gia nóng nảy, kéo tay áo của tôi, nói: "Chỉ là để cho người và hắn thân nhau thôi, chứ không phải là để cho tiên sinh ngài thích hắn."
Tôi ngửa đầu nhìn nóc phòng, cảm thấy thực sự bất lực.
Tôi đành phải nói: "Tiên sinh tôi…có chút coi trọng. Nhất định phải là cực tốt, lại vừa…lại vừa…có quan hệ tốt…"
Ngô tiểu thiếu gia trợn to hai mắt: "Cực tốt? Tiên sinh chính là muốn dáng vẻ như sứ trắng kia sao?"
Tôi nghĩ đến dạng người giống như sứ trắng thì có chút rợn người, vì vậy cười nói: "Cũng....Không phải…."
Ngô tiểu thiếu gia nói: "Cho dù có phải là bộ dáng như sứ trắng hay không ta cũng không biết được, vị khách kia ta chưa bao giờ gặp mặt."
Đột nhiên cậu nhóc nhỏ giọng, cánh tay mập che lấy cái miệng nhỏ của nó, nói: "Ngày đó ta nghe thấy hắn đánh đàn, trước và trong cửa phòng của hắn có rất nhiều người canh chừng. Ta không dám đến gần."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Tiên sinh cũng có yêu cầu về tính tình. Những thứ không tốt kia, hiển nhiên là khá xấu."
Ngô tiểu thiếu gia nhìn tôi thật lâu, mới gật đầu một cái.
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng dạy xong bài học ngày hôm đó. Từ đầu đến cuối Ngô tiểu thiếu gia đều chu môi lên, không có ý định để ý đến tôi. Cuối cùng, tôi vẽ trên giấy một con rùa một con cua một con quái vật một sừng mới dụ được cậu nhóc cười lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cáo từ đi ra cửa.
Lúc đi trên đường, tôi nhìn thấy Mã quản gia của phủ Ngô tham tướng: "Chào Mã quản gia."
Mã quản gia vội vã đi nhanh, đụng phải tôi nên dừng chân, nói: "A, thì ra là Châu lão bản. Sớm như vậy? Học xong rồi sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Thiếu gia thông minh lanh lợi, giảng một chút liền hiểu. Mã quản gia đang đi đâu vậy?"
Mã quản gia im lặng một chút, mới cười nói: "Lão gia có khách quý đến phủ, muốn ta đến “Minh Nguyệt lâu" mua đồ ăn ngon để chiêu đãi khách quý."
Tôi cười nói: "Là khách quý nào vậy, còn phải làm phiền đến Mã quản gia."
Mã quản gia cười một tiếng: "Lão gia giao phó, chúng tôi là hạ nhân, nào dám nghe ngóng."
Tôi cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Ông chắp tay, lại vội vã rời đi. Nhưng đi được vài bước, Mã quản gia đột nhiên quay đầu lại gọi tôi, nói: "Châu lão bản, nghe nói Châu lão bản biết đánh đàn, có biết trong thành này nơi nào bán dây cầm không?"
Tôi nói: "Là vị khách kia cần sao?"
Mã quản gia hơi chần chờ, gật đầu một cái.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Trong thành này đúng là không có. Nếu như người muốn, trong nhà tôi có một ít. Lát nữa tôi để người mang đến cho người."
Mã quản gia gật đầu một cái, lại nói: "Khi đưa đến, nói là cho ta là được rồi. Không cần để lão gia biết."
Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Đương nhiên rồi. Mã quản gia xin yên tâm."
Ngô tiểu thiếu gia là đứa nhỏ nghịch ngợm ngang bướng nhất mà tôi từng gặp.
Ngô Tham tướng nắm chòm râu thưa thớt, nói lời thấm thía cho tôi biết: "Lúc nhỏ tiểu nhi rất thông minh, chỉ tiếc thầy giáo dạy học không có năng lực."
Vì vậy áp lực của tôi khá lớn.
Huống chi đứa bé này có liên quan đến khoản thu buôn bán năm tiếp theo của tôi.
Nói là dạy học, không bằng nói lấy lòng thì đúng hơn. Tôi chọn tứ thư dễ học nhất, sau đó dạy từng chữ từng chữ để cậu bé học. Tôi viết chữ to, sau đó để cậu bé mô phỏng lại. Mỗi khi cậu bé viết, tôi đều khen một chữ "tốt".
Mẹ của Ngô tiểu thiếu gia là tiểu thiếp Ngô Tham tướng sủng ái nhất. Ngô tiểu thiếu gia vui vẻ, mẹ của cậu bé vui vẻ, Ngô tham tướng cũng vui vẻ theo.
Từ dưới lên trên, từ nhỏ đến lớn. Tầng tầng quan hệ này cần phải cẩn thận mà làm theo.
Ngày đó, tôi đang viết phỏng chữ cho cậu bé, Ngô tiểu thiếu gia nằm úp ở một bên, cánh tay nhỏ mập mạp chống lên hai má mũm mĩm trắng nõn, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị cậu bé nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu qua nhìn lại cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia đang nhìn cái gì vậy?"
Ngô tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, nói: "Tiên sinh* thật là đẹp." (tiên sinh = thầy)
Tôi nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, chỉ có nữ tử mới được gọi là đẹp, đối với nam tử, tuyệt đối không được."
Tôi lại suy nghĩ một chút: "Ít nhất, không thể nói ngay trước mặt như thế."
Khuôn mặt trắng mập của Ngô tiểu thiếu gia hơi đỏ lên: "Tiên sinh không vui sao?"
Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại trấn định. Mấy chục năm nay tôi đều suy nghĩ, dường như ngoài vị Ngô tiểu thiếu gia ở trước mắt này ra, thì chưa từng có ai nói tôi “đẹp".
Nói không vui, là gạt người.
Nhưng hôm nay, lừa gạt này, còn phải tiếp tục tản đi.
Tôi tiếp tục nghiêm mặt: "Đúng vậy, thấy giáo có chút không thích."
Ngô tiểu thiếu gia nghiêng đầu, nói: "Tiên sinh thật kỳ quái. Hôm trước tam cữu cữu của ta dẫn một ca ca đến, hai người ở lại trong phòng rất lâu. Ta muốn tìm tam cữu cữu chơi nên leo cửa sổ vào, đúng lúc nhìn thấy ca ca kia và tam cữu cữu nằm chung một chỗ. Dáng dấp của ca ca kia rất đẹp."
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngô tiểu thiếu gia tiếp tục nói: "Lúc ấy ta nói ‘xinh đẹp’, vị ca ca kia còn cười hì hì. Tam cữu cữu cũng vui vẻ, còn cho ta một cây phật thủ khắc bằng gỗ hồ đào cho ta chơi…"
Tôi vội vàng cắt đứt lời của cậu bé: "Người này… có chút khác biệt… với người khác…"
Ngô tiểu thiếu gia vẫn không buông tha thì thầm trong miệng như cũ: "Ca ca kia thật đúng là rất đẹp, trắng nõn, làn da tựa như tượng sứ Quan Âm màu trắng ở trong phòng mẹ, nhưng lại trắng giống như không có chút máu vậy..."
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: "Thiếu gia, chúng ta phải luyện chữ rồi. Nếu không lệnh tôn hỏi thì rất khó mà trả lời."
Nhưng Ngô tiểu thiếu gia căn bản không nghe lời tôi: "Tiên sinh tiên sinh, người nói xem, vì sao ca ca kia vui vẻ khi ta khen đẹp còn người thì lại không?"
Tôi bị cậu bé nắm tay lắc qua lắc lại có chút đau đầu.
Tôi chỉ nói: "Tam cữu cữu của ngươi và vị…ca ca kia, thân nhau cho nên khi hai người bọn họ ở cùng nhau, người ngoài có thể khen đẹp."
Ngô tiểu thiếu gia nghiêm mặt nhìn vào tôi, tôi có chút hoảng hốt trong lòng, lại thấy bỗng nhiên cậu bé cười toe toét: "Hiểu rồi. Ta giúp tiên sinh tìm một người thân nhau là được rồi."
Tôi ha ha cười khổ. Dù gì Ngô tiểu thiếu gia cũng đã kết luận, cuối cùng cũng có thể tiếp tục luyện chữ.
Lại qua mấy ngày, tôi cho rằng đứa bé tinh nghịch kia đã sớm ném những lời nói nó lúc trước ra sau ót. Ai ngờ, sáng sớm ngày đó, sau khi tôi bàn giao chuyện trong xưởng xong lập tức vội vàng chạy tới phủ Ngô Tham tướng, thì nhìn thấy Ngô tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng vỗ tay nói: "Tiên sinh tiên sinh, tiên sinh mau tới đây."
Tôi cười đi tới, nói: "Thiếu gia, chào buổi sáng."
Ngô tiểu thiếu gia cầm lấy tay tôi kéo đến thư phòng, vỗ tay một cái, cười nói: "Tiên sinh, ta tìm được cho người một người thân nhau rồi nè."
Lòng tôi cả kinh, nhưng chỉ cười nói: "Ồ?"
Ngô tiểu thiếu gia toét miệng vui vẻ nói: "Ta phát hiện phụ thân giấu một vị khách khác ở trong hậu hoa viên của phủ. Phụ thân và mẹ đều không cho ta đi gặp hắn. Nhưng có một lần, ta len lén chạy đến hậu hoa viên thì nghe thấy hắn đánh đàn, rất là êm tai. Nhất định sẽ thành một đôi với tiên sinh ngài."
Rốt cuộc tôi cũng không nhìn được nữa nói: "Thiếu gia, tiên sinh tôi không phải là đoạn tụ."
Ngô tiểu thiếu gia mở to mắt nhìn tôi: "Cái gì là đoạn tụ?"
Tôi cẩn thận suy nghĩ về điển cố đoạn tụ một chút, cảm thấy e rằng cái này so với chuyện Tam cữu cữu của Ngô tiểu thiếu gia thì càng khó giải thích hơn, vì vậy nói: "Tiên sinh tôi không thích nam tử."
Ngô tiểu thiếu gia nóng nảy, kéo tay áo của tôi, nói: "Chỉ là để cho người và hắn thân nhau thôi, chứ không phải là để cho tiên sinh ngài thích hắn."
Tôi ngửa đầu nhìn nóc phòng, cảm thấy thực sự bất lực.
Tôi đành phải nói: "Tiên sinh tôi…có chút coi trọng. Nhất định phải là cực tốt, lại vừa…lại vừa…có quan hệ tốt…"
Ngô tiểu thiếu gia trợn to hai mắt: "Cực tốt? Tiên sinh chính là muốn dáng vẻ như sứ trắng kia sao?"
Tôi nghĩ đến dạng người giống như sứ trắng thì có chút rợn người, vì vậy cười nói: "Cũng....Không phải…."
Ngô tiểu thiếu gia nói: "Cho dù có phải là bộ dáng như sứ trắng hay không ta cũng không biết được, vị khách kia ta chưa bao giờ gặp mặt."
Đột nhiên cậu nhóc nhỏ giọng, cánh tay mập che lấy cái miệng nhỏ của nó, nói: "Ngày đó ta nghe thấy hắn đánh đàn, trước và trong cửa phòng của hắn có rất nhiều người canh chừng. Ta không dám đến gần."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Tiên sinh cũng có yêu cầu về tính tình. Những thứ không tốt kia, hiển nhiên là khá xấu."
Ngô tiểu thiếu gia nhìn tôi thật lâu, mới gật đầu một cái.
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng dạy xong bài học ngày hôm đó. Từ đầu đến cuối Ngô tiểu thiếu gia đều chu môi lên, không có ý định để ý đến tôi. Cuối cùng, tôi vẽ trên giấy một con rùa một con cua một con quái vật một sừng mới dụ được cậu nhóc cười lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cáo từ đi ra cửa.
Lúc đi trên đường, tôi nhìn thấy Mã quản gia của phủ Ngô tham tướng: "Chào Mã quản gia."
Mã quản gia vội vã đi nhanh, đụng phải tôi nên dừng chân, nói: "A, thì ra là Châu lão bản. Sớm như vậy? Học xong rồi sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Thiếu gia thông minh lanh lợi, giảng một chút liền hiểu. Mã quản gia đang đi đâu vậy?"
Mã quản gia im lặng một chút, mới cười nói: "Lão gia có khách quý đến phủ, muốn ta đến “Minh Nguyệt lâu" mua đồ ăn ngon để chiêu đãi khách quý."
Tôi cười nói: "Là khách quý nào vậy, còn phải làm phiền đến Mã quản gia."
Mã quản gia cười một tiếng: "Lão gia giao phó, chúng tôi là hạ nhân, nào dám nghe ngóng."
Tôi cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Ông chắp tay, lại vội vã rời đi. Nhưng đi được vài bước, Mã quản gia đột nhiên quay đầu lại gọi tôi, nói: "Châu lão bản, nghe nói Châu lão bản biết đánh đàn, có biết trong thành này nơi nào bán dây cầm không?"
Tôi nói: "Là vị khách kia cần sao?"
Mã quản gia hơi chần chờ, gật đầu một cái.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Trong thành này đúng là không có. Nếu như người muốn, trong nhà tôi có một ít. Lát nữa tôi để người mang đến cho người."
Mã quản gia gật đầu một cái, lại nói: "Khi đưa đến, nói là cho ta là được rồi. Không cần để lão gia biết."
Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Đương nhiên rồi. Mã quản gia xin yên tâm."
Tác giả :
Kinh Đốn Hải