Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
Chương 64: Thế mạng
" Đính chính lần thứ n : TRUYỆN MÌNH KO PHẢI LẤY TRÊN WEIBO, MÌNH TỰ VIẾT, TỪ HỒI CHA SINH MẸ ĐỂ ĐẾN H KHÔNG BIẾT MỘT CHỮ TIẾNG TRUNG NÀO CẢ !!!
Xl cả nhà, ko phải mình lười đâu, mình bí văn quá, các đoạn sau mình đã suy nghĩ hết rồi, chỉ còn cái đoạn then chốt này bí ko hiểu nổi... Xin hãy thứ tha..
Aikaba Hikori. "
Lúc này, Mặc Lãnh Phong chỉ thấy hai cặp mắt ngây thơ và ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn, còn hắn thì tựa như trông thấy hai quỷ thần đang đứng trước mặt mình.
Hai màu sắc đó, đều thật đẹp, thật hiếm có và hoà hợp đến không ngờ. Một xám, một tím chiếu thẳng vào hắn, nhưng đôi mắt màu tím kia là thứ khiến Mặc Lãnh Phong chú ý hơn cả.
Nó giống như một bản sao hoàn hảo của đôi mắt hắn. Sâu thẳm, tuyệt mĩ và khác thường. Giống đến không thể tìm ra điểm khác biệt...
Tại sao hai đứa trẻ này lại có chúng ? Thứ màu mắt hiếm có vốn chỉ được lưu truyền trong dòng họ của hắn... Tại sao ?
Vội vàng vươn tay, Mặc Lãnh Phong vội túm lấy cánh tay hai đứa trẻ. Hành động bất ngờ ấy của hắn khiến hai cẳng tay của Lam Thiên và Tử Y đau nhói. Cánh tay yếu ớt của chúng căn bản không thể chống chọi lại bàn tay rắn như thép của Mặc Lãnh Phong.
Quay đầu, đôi mắt hai màu thoáng hoảng loạn của hai đứa trẻ phải đối diện với cặp mắt hoang dại của Mặc Lãnh Phong. Khuôn mặt hắn lúc này không hề có một tia giận dữ, nhưng thứ hàn băng đong đầy trong mắt kia cảm tưởng còn nặng nề hơn tất thảy.
Thời gian lặng lẽ trôi, ba người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, mãi cho đến khi giọng nói của Mặc Lãnh Phong vang lên, xoá tan sự tĩnh lặng :
" Nói đi !!! "
" Hả !!! " Lam Thiên và Tử Y vội vàng ngẩn ra, không hiểu Mặc Lãnh Phong đang ám chỉ điều gì, chỉ biết trân trân nhìn hắn.
Chứng kiến vẻ mặt hồn nhiên đó của chúng, Mặc Lãnh Phong vội nheo mắt, hỏi lại :
" Sao mắt của hai nhóc lại như vậy ? Người đàn bà đó, cô ta định làm cái gì hả ? "
Nói rồi bàn tay hắn lại càng tăng lực thêm, siết chặt cánh tay của hai đứa trẻ khiến cho khuôn mặt chúng trở nên tái xanh lại. Thế nhưng tuyệt nhiên hai đứa trẻ lại không kêu khóc, cũng không tỏ thái độ sợ sệt, chúng chỉ ngước nhìn Mặc Lãnh Phong bằng một cặp mắt kiên cường, thách thức hắn.
Đây là điều mà từ nhỏ Hạ Tuyết chúng đã dạy chúng. Một chút cũng không được tỏ ra sợ hãi hay e ngại những kẻ muốn ức hiếp mình, như thế sẽ chỉ khiến những kẻ đó thêm " ngư ômg đắc lợi " mà thôi ! Và Mặc Lãnh Phong, quả nhiên đã bị thái độ kiên cường này làm cho cảm thấy khó chịu vô cùng.Đôi mắt màu xám bạc kia quả thật giống người phụ nữ đó. Mờ mịt như màn sương mù nước Anh ngày mưa, nhưng cũng sáng lạn và đẹp đẽ như thuỷ tinh. Mạnh mẽ đến thật chướng mắt.
Lâm Nhã bên cạnh thấy bàn tay bị bóp chặt của của hai đứa nhóc mà chạnh lòng, hắn bèn ra giọng ngăn cản :
" Phong, cậu thả bọn trẻ ra đi. Để chúng nói, cậu sắp làm hoại tử tay chúng rồi đấy ! "
Nghiêm mặt trước câu nói của Lâm Nhã, Mặc Lãnh Phong khẽ chuyển hướng về hai tay đang bị siết chặt của Lam Thiên và Tử T. Bất chợt hắn thả tay hai đứa trẻ ra rồi dựa vào ghế sôfa. Được tự do, Lam Thiên và Tử Y vội vã nắm lấy cẳng tay rồi xoa nắn. Thật là, chỉ thiếu chút nữa thôi là hai cánh tay của chúng đã bị người đàn ông này bóp nát không ra hình dạng.
Mặc Lãnh Phong bình thản ngồi ghế, khác hẳn cái kẻ hung hãn vừa rồi. Hắn đan tay vào nhau rồi khẽ mở miệng :
" Hai nhóc mau nói đi, mắt của hai nhóc sao lại như thế này ? "
Lam Thiên là người đầu tiên có phản ứng, lần này không chậm trễ, cậu đáp lại hắn :
" Đây...đây là từ khi sinh ra bọn cháu đã thế này rồi ! Mẹ, mẹ bảo cặp mắt này rất dễ gây chú ý nên khi ra ngoài bọn cháu phải đeo kính áp tròng. Bọn cháu xin lỗi, chúng cháu không có ý định lừa dối chú đâu, chú Mặc Tổng ! "
Từ nhỏ đã thế này... Mặc Lãnh Phong thoáng giật nảy. Sự nghi ngờ ngày một lớn hơn, hắn dần thấy một câu trả lời cho bài toán hóc búa này. Tuy nhiên, vì vẫn muốn kiếm cho mình thêm bằng chứng, hắn tiếp tục dò hỏi :
" Vậy đôi mắt màu tím đó là sao ? Trả lời đi ! "
" Cái này !!! " Lam Thiên chần chừ, còn Tử Y thì liếc nhìn cặp mắt của Mặc Lãnh Phong. Cô bé đâu phải là một kẻ ngốc, cô bé có thể hiểu người đàn ông này đang muốn dò hỏi vấn đề gì. Lam Thiên đương nhiên cũng nhận ra, và cậu cũng biết mình không thể trì hoãn. Nghĩ vậy, cậu bé tiếp lời :
" Nó là từ cha cháu !!! "
" Cha !!! " Mặc Lãnh Phong cứng người. Đằng sau hắn, Chung Cận Nhiên cũng thảng thốt vô cùng, hai đứa bé này nói của cha chúng. Mà từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa bao giờ gặp ai có màu mắt hiếm có như Mặc Tổng... Không thể nào ? Chả lẽ.....
Và trong khi Chung Cận Nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hoá tình huống nan giải này thì giọng điệu âm lãnh của Mặc Lãnh Phong lại tiếp tục :
" Vậy cha của hai nhóc là ai ? "
Lam Thiên và Tử Y vội quay ra nhìn nhau, rồi cùng ngước nhìn Mặc Lãnh Phong và chậm rãi nói :
" Chúng cháu không biết, mẹ nói rằng mẹ cũng không biết mặt cha. Mẹ chỉ bảo rằng 6 năm trước mẹ đã gặp một người đàn ông có cặp mắt màu tím này rồi sinh ra bọn cháu. Cha bọn cháu căn bản là một người xa lạ hoàn toàn, cháu cũng không biết một chút gì ông ấy cả ! Một cơn chấn động bỗng đánh mạnh vào người Mặc Lãnh Phong, cái người đàn ông mà ngay cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ ấy thế mà giờ đây lại như chết điếng người trước lời nói của một đứa trẻ. Quả thật trong cuộc đời dài 33 năm của hắn, chưa một lần nào hắn nghe được một tin tức đáng sợ đến vậy...
Mặc Lãnh Phong hắn thế mà lại có hai đứa con... Mà không chỉ có vậy, lại còn là với một người phụ nữ mà hắn đang cố giết.
Từng xâu chuỗi, từng mảnh ký ức theo đó cũng được chắp vá tạo thành một bức tranh rõ rệt. Cuộc gặp gỡ 6 năm trước kia, sự biến mất bất ngờ của Dương Hạ Tuyết khỏi HongKong và vẻ mặt thất thần của cô ta khi thấy đôi mắt thật sự của hắn...
Tất cả đều đã có lời giải...
" Rầm!!! " Tiếng va đập kinh hoàng bỗng vang lên sau lưng làm thức tỉnh tất cả mọi người có mặt trong phòng. Một người thuộc hạ của Mặc Lãnh Phong đứng sừng sững ở cửa, khuôn mặt hắn đỏ bừng, thở hồng hộc như sắp hết hơi nhưng ánh mắt hắn tràn ngập vẻ hoảng loạn đầy kinh hãi.
Lâm Nhã thấy người thuộc hạ vừa phá đám kia thì quát tiếng :
" Ai cho cậu vào đây, đã bảo không có lệnh của chủ tử thì không được tiếp cận cơ mà ! "
Người thuộc hạ giật mình, nhưng Mặc Lãnh Phong ngồi trên ghế đã ngăn cản hắn :
" Nhã, bình tĩnh ! Để cậu ta nói đã "
Người thuộc hạ nghe vậy thì thở hồng hộc nhưng vẫn cố gắng nói bằng thứ giọng đứt quãng :
" Chủ...chủ tử.... Người phụ nữ đó, cô ta...cô ta đã tiến vào đây rồi, chúng thuộc hạ không thể ngăn chặn. Cô ta, rất đáng sợ ! "
" Cái gì !!! " Mặc Lãnh Phong đứng bật dậy, rồi ngay lập tức vớ lấy một chiếc điều khiển bên cạnh và bật nút. Một bức tường theo đó cũng mở ra để lộ một dàn máy theo dõi ở nhiều góc độ khác nhau. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Mặc Lãnh hơn cả lại nằm ở một màn hình góc trái bức tường.
Trong thứ tiếng động nhốn nháo, có sáu thân ảnh đen đặc chồm lên, tấn công lần lượt tất cả cả vệ sĩ. Từ lối vào, sân trước rồi tiến tới hành lang trong khu biệt viện, không nơi đâu là không có những vệt máu cùng tiếng kêu đau đớn của bao người đang nằm la liệt trên sàn. Và trong cái cơn lốc đẫm máu ấy, hiện diện một con quái thú nổi trội hơn tất thảy.
Đó là một cô gái với hai màu tóc trắng đen lẫn lộn, theo sau cô là một tốp năn người đàn ông vô cùng khoẻ mạnh tiến theo. Cô gái đi trước, căn bản không có nhiều biến hoá, chỉ xoay người là khiến cho những tên bù nhìn trước mặt rơi lả tả trên nền đất.
Người con gái ấy một chút cũng không có vẻ gì là sợ hãi, cũng chẳng có vẻ gì là yếu ớt, thậm chí vừa đánh, cô ta còn vừa cười. Một nụ cười thật phấn khích, thật điên loạn, nương theo từng cú đấm, từng cái nhấc chân vào tất cả các đối thủ xung quanh cô.Càng đánh càng hưng phấn, càng giết chóc thì nụ cười kia càng thêm phần " bệnh hoạn ". Tựa như một con yêu nữ đang khát máu các nạn nhân của mình trên chiến trường.
" Mẹ !!! " Lam Thiên thấy thân ảnh kia thì lên tiếng còn Tử Y lại ôm lấy tay anh, điệu bộ tỏ rõ sự lo lắng cho người phụ nữ trên màn hình. Còn Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên thì được một phen hoá đá. Bọn họ bao năm nay lăn lộn trong hắc đạo, các cao thủ trong chiến đấu cũng đã gặp qua nhiều, thế nhưng lại chẳng đáng để so sánh với con quái vật trong màn hình.
Chiến đấu mà như thưởng thức, chiến đấu mà như một trò chơi, thậm chí không cần những người đàn ông kia, một mình cô gái này cũng đủ để tiêu diệt tất cả vệ sĩ trong biệt viện này.
" Không thể nào ! " Hắn vô thức lẩm
bẩm " Cô ta sao có thể vào đây được, đây là căn cứ bí mật của chúng ta ở HongKong, sao có thể tìm ra nhanh vậy được ? "
Nói đến đây, bất giác, Lâm Nhã vội quay sang Mặc Lãnh Phong như muốn xem phản ứng của hắn. Và lạ kì chưa, thân thể người bạn chí cốt của hắn đang run lên bần bật, tựa hồ không thể giữ nổi bình tĩnh...chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình...
Lâm Nhã giật mình, không lẽ Phong đang e ngại người đàn bà này sao ? Một kẻ cao ngạo, lạnh lùng như hắn lại có thể run sợ trước một đối thủ ư ? Thế thời đảo điên rồi !
....
Một lát sau khi cả khuôn viên biệt viện la liệt người nằm rải rác, cô gái kia mới vứt thanh sắt đang cầm trên tay xuống đất. Cả người chẳng có một chút thương tích, chỉ khẽ khàng quệt vết máu trên mặt mình. Bất thình lình cô quay lại, nhìn trân trân vào camera nơi góc tường.
Dưới màn hình màu, nụ cười của cô gái vẫn còn nguyên vẹn, không thay đổi. Sau đó cô từ từ giơ nắm đấm lên và đẩy ngón giữa của mình ra trước camera, mồm mấp máy một câu chửi thề phác hoạ lại ngón tay ấy. Rồi ngay lập tức cùng với năm người đàn ông kia rời khỏi tầm nhìn máy quay...
Không gian trong căn phòng theo đó cũng trở nên im ắng, giống như toàn khuôn viên biệt viện bị cô gái kia đưa vào giấc ngủ...
Hahaha...!!! Cả căn phòng giật mình vì bị tiếng cười của người đàn ông trong bộ âu phục đen kia làm choáng ngợp.
Dưới góc nhìn của họ, Mặc Lãnh Phong cười khúc khích, cả người hắn run lên. Lúc này Lâm Nhã mới nhận ra Mặc Lãnh Phong cười không phải vì sợ hãi mà là vì phấn khích... Bất giác hắn quay đầu, nhìn chăm chú vào Lâm Nhã, ánh mắt tím thẫm sáng lạn và một nụ cười căng tràn trên khuôn mặt. Nhìn gần thật chẳng khác gì nụ cười ma quỷ của người phụ nữ trong màn hình là mấy..
Và điều này báo hiệu cho Lâm Nhã biết, Mặc Lãnh Phong đang ở chế độ nghiêm túc cùng cực đến mức nào. Lúc này, hắn thật sự muốn giết cô gái Dượg Hạ Tuyết kia.
" Nhã !!! Cậu khinh thường cô ta quá rồi đấy ! Tôi đã nói gì nào, Dương Hạ Tuyết không phải một kẻ đơn giản mà ! "Rồi hắn lại quay lại, nhìn đống màn hình trên tường, càng lúc càng cảm thấy vui vẻ :
" Cậu biết không ? Lâu lắm rồi, tôi mới gặp lại một đối thủ thú vị như thế này ! Cậu biết điều này là gì không, Nhã ? "
Nói đến đây hắn dứt lời, vứt điếu thuốc đã gần cháy tàn trên tay xuống đất rồi vừa dẫm nát vừa nói :
" Thế tức là máu của cô ta khi đổ xuống sẽ đẹp hơn những kẻ khác nhiều ! Cậu nghĩ vậy không ? "
" Không !!! " Lam Thiên và Tử Y bây giờ mới có phản ứng, chúng lao đến bám lấy tay Mặc Lãnh Phong :
" Chú không thể, không được giết mẹ bọn cháu, không được !!! "
Mặc Lãnh Phong nheo mắt, nhìn hai khuôn mặt giống mình như đúc này, suýt nữa thì hắn đã quên, đây chính là con của hắn. Hắn biết, dựa theo sự thông minh của mình vừa rồi, chúng mơ hồ cũng có thể đoán được hắn là ai.
Khẽ hất tay ra, lực tay hắn không đủ mạnh nhưng cũng đủ để hai đứa trẻ mất đà, ngã lăn xuống đất. Bị ngã đau, Lam Thiên lồm cồm bò dậy, đỡ Tử Y lên. Chúng vẫn không khóc, nhưng cơ thể run rẩy biểu hiện rằng hai đứa trẻ đang sợ hãi.
Mặc Lãnh Phong nhếch môi giễu cợt. Thiên tài thế nào thì trước mắt hắn cũng chỉ là hai đứa trẻ, căn bản quá vẫn còn quá non nớt trong mắt hắn.
Mặc Lãnh Phong vội ngồi xổm xuống nhìn vào hai đứa trẻ, rồi ngay lập tức hắn rút ra một khẩu súng trong túi áo, hướng về phía đầu Lam Thiên và Tử Y rồi lên đạn. Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên thấy vậy thì giật thót, hô lên :
" PHONG !!! "
" MẶC TỔNG !!! "
" IM LẶNG !!! " Mặc Lãnh Phong cảnh cáo Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên. Màu tím trong mắt hắn đen đặc khiến họ phải câm nín, nói đoạn hắn lại quay sang hai đứa trẻ :
" Không muốn ta giết mẹ hai nhóc... Có thể ! Nhưng nếu ta nói hai nhóc phải bán mạng cho ta thì thế nào ? "
Lam Thiên và Tử Y như bị choáng váng, dù là thiên tài nhưng chúng còn quá nhỏ để vững vàng. Họng súng đen ngòm ở trước mặt, chĩa thẳng vào hai anh em khiến nét mặt chúng tái đi...
Chúng không muốn chết, càng không muốn bán mạng cho người này... Người có thể là cha của chúng... Nhưng còn mẹ ? Chúng cũng không muốn mẹ phải chết ? Nếu mẹ có vấn đề gì, hai anh em chúng sẽ phải làm sao ?
Ngẩng đầu, Lam Thiên nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi :
" Làm sao bọn cháu có thể tin chú ? Nếu mẹ đến đây, chú cũng nuốt lời thì sao ? "
" Ha... Rất tự tin... Đúng là nhóc con của cô ta " Mặc Lãnh Phong càng cười lớn, rồi hướng súng vào đầu của Lam Thiên :
" Ta nói rồi, mẹ nhóc bước vào đây thì chắn chắc không thể sống. Chỉ cần ta giữ hai nhóc làm con tin, người phụ nữ đó căn bản cũng vô phương cứu giúp !!! Chỉ một viên đạn thôi, đâu cần nhiều ! "
" Ưm !!! " Tử Y ú ớ, cô bé tức giận nhìn Mặc Lãnh Phong, mắt đẹp phun lửa đầy vẻ chống chọi. Mặc Lãnh Phong nhìn vẻ mặt đấy thì lấy tay chạm vào cằm cô bé, giọng điệu thật nghiêm
túc :
" Mẹ hai nhóc sắp đến đây rồi đấy! Nào, quyết định đi, ta không có nhiều thời gian đâu ! "
Hai đứa trẻ lúc này đã hoảng loạn thật sự, không cần suy nghĩ, chúng gật đầu lia lịa. Không còn gì phải suy nghĩ, chúng quá non nớt, chúng chỉ muốn mẹ mình được ăn toàn...
" Tốt lắm !!! " Mặc Lãnh Phong hài lòng, hắn thu súng, rồi nâng cằm hai đứa trẻ. Đáy mắt lấp lánh hai màu theo đó cũng bị thân ảnh đen đặc kia che khuất, in đậm bóng hình một người đàn ông. Trông thật chẳng giống với con người :
" Hai nhóc đã bao giờ kí kết hợp đồng với Tử Thần chưa ? "
***
" Kia rồi, lão đại !!! " Người đàn ông trong bộ đồ đen chỉ về phía trước, Dương Hạ Tuyết theo đó cũng lao nhanh.
Cô nhìn cánh cửa gỗ đen ở trước mặt mà siết chặt tay, đúng rồi... Chỉ còn vài bước chân nữa thôi, chỉ còn vài bước chân nữa thôi là cô sẽ tiêu diệt tên khốn nạn kia và mang con của cô trở lại....
Mặc Lãnh Phong, anh cứ chờ xem !
Hôm nay là ngày tôi giết anh !
RẦM !!!
Tiếng va đập kinh hồn xuất hiện, cánh cửa gỗ lim mở toang, mang lại chút ánh sáng trắng dã cho căn phòng vàng vọt...
Qua đôi mắt màu sương mù sáng chói kia, Dương Hạ Tuyết thấy một thân ảnh cao lớn ngồi trong bóng tối. Màu khói vấn vương trên khuôn miệng trễ nải, cơ thể cao lớn trong bộ âu phục tối và... đôi mắt vực thẳm lạnh lẽo kia...
Trong bóng đêm, người đàn ông đó nhìn cô, giọng nói trầm khàn của hắn theo đó cũng khuấy động không gian :
" Cô đây rồi ! Mẹ của các con tôi !!! "
Xl cả nhà, ko phải mình lười đâu, mình bí văn quá, các đoạn sau mình đã suy nghĩ hết rồi, chỉ còn cái đoạn then chốt này bí ko hiểu nổi... Xin hãy thứ tha..
Aikaba Hikori. "
Lúc này, Mặc Lãnh Phong chỉ thấy hai cặp mắt ngây thơ và ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn, còn hắn thì tựa như trông thấy hai quỷ thần đang đứng trước mặt mình.
Hai màu sắc đó, đều thật đẹp, thật hiếm có và hoà hợp đến không ngờ. Một xám, một tím chiếu thẳng vào hắn, nhưng đôi mắt màu tím kia là thứ khiến Mặc Lãnh Phong chú ý hơn cả.
Nó giống như một bản sao hoàn hảo của đôi mắt hắn. Sâu thẳm, tuyệt mĩ và khác thường. Giống đến không thể tìm ra điểm khác biệt...
Tại sao hai đứa trẻ này lại có chúng ? Thứ màu mắt hiếm có vốn chỉ được lưu truyền trong dòng họ của hắn... Tại sao ?
Vội vàng vươn tay, Mặc Lãnh Phong vội túm lấy cánh tay hai đứa trẻ. Hành động bất ngờ ấy của hắn khiến hai cẳng tay của Lam Thiên và Tử Y đau nhói. Cánh tay yếu ớt của chúng căn bản không thể chống chọi lại bàn tay rắn như thép của Mặc Lãnh Phong.
Quay đầu, đôi mắt hai màu thoáng hoảng loạn của hai đứa trẻ phải đối diện với cặp mắt hoang dại của Mặc Lãnh Phong. Khuôn mặt hắn lúc này không hề có một tia giận dữ, nhưng thứ hàn băng đong đầy trong mắt kia cảm tưởng còn nặng nề hơn tất thảy.
Thời gian lặng lẽ trôi, ba người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, mãi cho đến khi giọng nói của Mặc Lãnh Phong vang lên, xoá tan sự tĩnh lặng :
" Nói đi !!! "
" Hả !!! " Lam Thiên và Tử Y vội vàng ngẩn ra, không hiểu Mặc Lãnh Phong đang ám chỉ điều gì, chỉ biết trân trân nhìn hắn.
Chứng kiến vẻ mặt hồn nhiên đó của chúng, Mặc Lãnh Phong vội nheo mắt, hỏi lại :
" Sao mắt của hai nhóc lại như vậy ? Người đàn bà đó, cô ta định làm cái gì hả ? "
Nói rồi bàn tay hắn lại càng tăng lực thêm, siết chặt cánh tay của hai đứa trẻ khiến cho khuôn mặt chúng trở nên tái xanh lại. Thế nhưng tuyệt nhiên hai đứa trẻ lại không kêu khóc, cũng không tỏ thái độ sợ sệt, chúng chỉ ngước nhìn Mặc Lãnh Phong bằng một cặp mắt kiên cường, thách thức hắn.
Đây là điều mà từ nhỏ Hạ Tuyết chúng đã dạy chúng. Một chút cũng không được tỏ ra sợ hãi hay e ngại những kẻ muốn ức hiếp mình, như thế sẽ chỉ khiến những kẻ đó thêm " ngư ômg đắc lợi " mà thôi ! Và Mặc Lãnh Phong, quả nhiên đã bị thái độ kiên cường này làm cho cảm thấy khó chịu vô cùng.Đôi mắt màu xám bạc kia quả thật giống người phụ nữ đó. Mờ mịt như màn sương mù nước Anh ngày mưa, nhưng cũng sáng lạn và đẹp đẽ như thuỷ tinh. Mạnh mẽ đến thật chướng mắt.
Lâm Nhã bên cạnh thấy bàn tay bị bóp chặt của của hai đứa nhóc mà chạnh lòng, hắn bèn ra giọng ngăn cản :
" Phong, cậu thả bọn trẻ ra đi. Để chúng nói, cậu sắp làm hoại tử tay chúng rồi đấy ! "
Nghiêm mặt trước câu nói của Lâm Nhã, Mặc Lãnh Phong khẽ chuyển hướng về hai tay đang bị siết chặt của Lam Thiên và Tử T. Bất chợt hắn thả tay hai đứa trẻ ra rồi dựa vào ghế sôfa. Được tự do, Lam Thiên và Tử Y vội vã nắm lấy cẳng tay rồi xoa nắn. Thật là, chỉ thiếu chút nữa thôi là hai cánh tay của chúng đã bị người đàn ông này bóp nát không ra hình dạng.
Mặc Lãnh Phong bình thản ngồi ghế, khác hẳn cái kẻ hung hãn vừa rồi. Hắn đan tay vào nhau rồi khẽ mở miệng :
" Hai nhóc mau nói đi, mắt của hai nhóc sao lại như thế này ? "
Lam Thiên là người đầu tiên có phản ứng, lần này không chậm trễ, cậu đáp lại hắn :
" Đây...đây là từ khi sinh ra bọn cháu đã thế này rồi ! Mẹ, mẹ bảo cặp mắt này rất dễ gây chú ý nên khi ra ngoài bọn cháu phải đeo kính áp tròng. Bọn cháu xin lỗi, chúng cháu không có ý định lừa dối chú đâu, chú Mặc Tổng ! "
Từ nhỏ đã thế này... Mặc Lãnh Phong thoáng giật nảy. Sự nghi ngờ ngày một lớn hơn, hắn dần thấy một câu trả lời cho bài toán hóc búa này. Tuy nhiên, vì vẫn muốn kiếm cho mình thêm bằng chứng, hắn tiếp tục dò hỏi :
" Vậy đôi mắt màu tím đó là sao ? Trả lời đi ! "
" Cái này !!! " Lam Thiên chần chừ, còn Tử Y thì liếc nhìn cặp mắt của Mặc Lãnh Phong. Cô bé đâu phải là một kẻ ngốc, cô bé có thể hiểu người đàn ông này đang muốn dò hỏi vấn đề gì. Lam Thiên đương nhiên cũng nhận ra, và cậu cũng biết mình không thể trì hoãn. Nghĩ vậy, cậu bé tiếp lời :
" Nó là từ cha cháu !!! "
" Cha !!! " Mặc Lãnh Phong cứng người. Đằng sau hắn, Chung Cận Nhiên cũng thảng thốt vô cùng, hai đứa bé này nói của cha chúng. Mà từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa bao giờ gặp ai có màu mắt hiếm có như Mặc Tổng... Không thể nào ? Chả lẽ.....
Và trong khi Chung Cận Nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hoá tình huống nan giải này thì giọng điệu âm lãnh của Mặc Lãnh Phong lại tiếp tục :
" Vậy cha của hai nhóc là ai ? "
Lam Thiên và Tử Y vội quay ra nhìn nhau, rồi cùng ngước nhìn Mặc Lãnh Phong và chậm rãi nói :
" Chúng cháu không biết, mẹ nói rằng mẹ cũng không biết mặt cha. Mẹ chỉ bảo rằng 6 năm trước mẹ đã gặp một người đàn ông có cặp mắt màu tím này rồi sinh ra bọn cháu. Cha bọn cháu căn bản là một người xa lạ hoàn toàn, cháu cũng không biết một chút gì ông ấy cả ! Một cơn chấn động bỗng đánh mạnh vào người Mặc Lãnh Phong, cái người đàn ông mà ngay cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ ấy thế mà giờ đây lại như chết điếng người trước lời nói của một đứa trẻ. Quả thật trong cuộc đời dài 33 năm của hắn, chưa một lần nào hắn nghe được một tin tức đáng sợ đến vậy...
Mặc Lãnh Phong hắn thế mà lại có hai đứa con... Mà không chỉ có vậy, lại còn là với một người phụ nữ mà hắn đang cố giết.
Từng xâu chuỗi, từng mảnh ký ức theo đó cũng được chắp vá tạo thành một bức tranh rõ rệt. Cuộc gặp gỡ 6 năm trước kia, sự biến mất bất ngờ của Dương Hạ Tuyết khỏi HongKong và vẻ mặt thất thần của cô ta khi thấy đôi mắt thật sự của hắn...
Tất cả đều đã có lời giải...
" Rầm!!! " Tiếng va đập kinh hoàng bỗng vang lên sau lưng làm thức tỉnh tất cả mọi người có mặt trong phòng. Một người thuộc hạ của Mặc Lãnh Phong đứng sừng sững ở cửa, khuôn mặt hắn đỏ bừng, thở hồng hộc như sắp hết hơi nhưng ánh mắt hắn tràn ngập vẻ hoảng loạn đầy kinh hãi.
Lâm Nhã thấy người thuộc hạ vừa phá đám kia thì quát tiếng :
" Ai cho cậu vào đây, đã bảo không có lệnh của chủ tử thì không được tiếp cận cơ mà ! "
Người thuộc hạ giật mình, nhưng Mặc Lãnh Phong ngồi trên ghế đã ngăn cản hắn :
" Nhã, bình tĩnh ! Để cậu ta nói đã "
Người thuộc hạ nghe vậy thì thở hồng hộc nhưng vẫn cố gắng nói bằng thứ giọng đứt quãng :
" Chủ...chủ tử.... Người phụ nữ đó, cô ta...cô ta đã tiến vào đây rồi, chúng thuộc hạ không thể ngăn chặn. Cô ta, rất đáng sợ ! "
" Cái gì !!! " Mặc Lãnh Phong đứng bật dậy, rồi ngay lập tức vớ lấy một chiếc điều khiển bên cạnh và bật nút. Một bức tường theo đó cũng mở ra để lộ một dàn máy theo dõi ở nhiều góc độ khác nhau. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Mặc Lãnh hơn cả lại nằm ở một màn hình góc trái bức tường.
Trong thứ tiếng động nhốn nháo, có sáu thân ảnh đen đặc chồm lên, tấn công lần lượt tất cả cả vệ sĩ. Từ lối vào, sân trước rồi tiến tới hành lang trong khu biệt viện, không nơi đâu là không có những vệt máu cùng tiếng kêu đau đớn của bao người đang nằm la liệt trên sàn. Và trong cái cơn lốc đẫm máu ấy, hiện diện một con quái thú nổi trội hơn tất thảy.
Đó là một cô gái với hai màu tóc trắng đen lẫn lộn, theo sau cô là một tốp năn người đàn ông vô cùng khoẻ mạnh tiến theo. Cô gái đi trước, căn bản không có nhiều biến hoá, chỉ xoay người là khiến cho những tên bù nhìn trước mặt rơi lả tả trên nền đất.
Người con gái ấy một chút cũng không có vẻ gì là sợ hãi, cũng chẳng có vẻ gì là yếu ớt, thậm chí vừa đánh, cô ta còn vừa cười. Một nụ cười thật phấn khích, thật điên loạn, nương theo từng cú đấm, từng cái nhấc chân vào tất cả các đối thủ xung quanh cô.Càng đánh càng hưng phấn, càng giết chóc thì nụ cười kia càng thêm phần " bệnh hoạn ". Tựa như một con yêu nữ đang khát máu các nạn nhân của mình trên chiến trường.
" Mẹ !!! " Lam Thiên thấy thân ảnh kia thì lên tiếng còn Tử Y lại ôm lấy tay anh, điệu bộ tỏ rõ sự lo lắng cho người phụ nữ trên màn hình. Còn Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên thì được một phen hoá đá. Bọn họ bao năm nay lăn lộn trong hắc đạo, các cao thủ trong chiến đấu cũng đã gặp qua nhiều, thế nhưng lại chẳng đáng để so sánh với con quái vật trong màn hình.
Chiến đấu mà như thưởng thức, chiến đấu mà như một trò chơi, thậm chí không cần những người đàn ông kia, một mình cô gái này cũng đủ để tiêu diệt tất cả vệ sĩ trong biệt viện này.
" Không thể nào ! " Hắn vô thức lẩm
bẩm " Cô ta sao có thể vào đây được, đây là căn cứ bí mật của chúng ta ở HongKong, sao có thể tìm ra nhanh vậy được ? "
Nói đến đây, bất giác, Lâm Nhã vội quay sang Mặc Lãnh Phong như muốn xem phản ứng của hắn. Và lạ kì chưa, thân thể người bạn chí cốt của hắn đang run lên bần bật, tựa hồ không thể giữ nổi bình tĩnh...chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình...
Lâm Nhã giật mình, không lẽ Phong đang e ngại người đàn bà này sao ? Một kẻ cao ngạo, lạnh lùng như hắn lại có thể run sợ trước một đối thủ ư ? Thế thời đảo điên rồi !
....
Một lát sau khi cả khuôn viên biệt viện la liệt người nằm rải rác, cô gái kia mới vứt thanh sắt đang cầm trên tay xuống đất. Cả người chẳng có một chút thương tích, chỉ khẽ khàng quệt vết máu trên mặt mình. Bất thình lình cô quay lại, nhìn trân trân vào camera nơi góc tường.
Dưới màn hình màu, nụ cười của cô gái vẫn còn nguyên vẹn, không thay đổi. Sau đó cô từ từ giơ nắm đấm lên và đẩy ngón giữa của mình ra trước camera, mồm mấp máy một câu chửi thề phác hoạ lại ngón tay ấy. Rồi ngay lập tức cùng với năm người đàn ông kia rời khỏi tầm nhìn máy quay...
Không gian trong căn phòng theo đó cũng trở nên im ắng, giống như toàn khuôn viên biệt viện bị cô gái kia đưa vào giấc ngủ...
Hahaha...!!! Cả căn phòng giật mình vì bị tiếng cười của người đàn ông trong bộ âu phục đen kia làm choáng ngợp.
Dưới góc nhìn của họ, Mặc Lãnh Phong cười khúc khích, cả người hắn run lên. Lúc này Lâm Nhã mới nhận ra Mặc Lãnh Phong cười không phải vì sợ hãi mà là vì phấn khích... Bất giác hắn quay đầu, nhìn chăm chú vào Lâm Nhã, ánh mắt tím thẫm sáng lạn và một nụ cười căng tràn trên khuôn mặt. Nhìn gần thật chẳng khác gì nụ cười ma quỷ của người phụ nữ trong màn hình là mấy..
Và điều này báo hiệu cho Lâm Nhã biết, Mặc Lãnh Phong đang ở chế độ nghiêm túc cùng cực đến mức nào. Lúc này, hắn thật sự muốn giết cô gái Dượg Hạ Tuyết kia.
" Nhã !!! Cậu khinh thường cô ta quá rồi đấy ! Tôi đã nói gì nào, Dương Hạ Tuyết không phải một kẻ đơn giản mà ! "Rồi hắn lại quay lại, nhìn đống màn hình trên tường, càng lúc càng cảm thấy vui vẻ :
" Cậu biết không ? Lâu lắm rồi, tôi mới gặp lại một đối thủ thú vị như thế này ! Cậu biết điều này là gì không, Nhã ? "
Nói đến đây hắn dứt lời, vứt điếu thuốc đã gần cháy tàn trên tay xuống đất rồi vừa dẫm nát vừa nói :
" Thế tức là máu của cô ta khi đổ xuống sẽ đẹp hơn những kẻ khác nhiều ! Cậu nghĩ vậy không ? "
" Không !!! " Lam Thiên và Tử Y bây giờ mới có phản ứng, chúng lao đến bám lấy tay Mặc Lãnh Phong :
" Chú không thể, không được giết mẹ bọn cháu, không được !!! "
Mặc Lãnh Phong nheo mắt, nhìn hai khuôn mặt giống mình như đúc này, suýt nữa thì hắn đã quên, đây chính là con của hắn. Hắn biết, dựa theo sự thông minh của mình vừa rồi, chúng mơ hồ cũng có thể đoán được hắn là ai.
Khẽ hất tay ra, lực tay hắn không đủ mạnh nhưng cũng đủ để hai đứa trẻ mất đà, ngã lăn xuống đất. Bị ngã đau, Lam Thiên lồm cồm bò dậy, đỡ Tử Y lên. Chúng vẫn không khóc, nhưng cơ thể run rẩy biểu hiện rằng hai đứa trẻ đang sợ hãi.
Mặc Lãnh Phong nhếch môi giễu cợt. Thiên tài thế nào thì trước mắt hắn cũng chỉ là hai đứa trẻ, căn bản quá vẫn còn quá non nớt trong mắt hắn.
Mặc Lãnh Phong vội ngồi xổm xuống nhìn vào hai đứa trẻ, rồi ngay lập tức hắn rút ra một khẩu súng trong túi áo, hướng về phía đầu Lam Thiên và Tử Y rồi lên đạn. Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên thấy vậy thì giật thót, hô lên :
" PHONG !!! "
" MẶC TỔNG !!! "
" IM LẶNG !!! " Mặc Lãnh Phong cảnh cáo Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên. Màu tím trong mắt hắn đen đặc khiến họ phải câm nín, nói đoạn hắn lại quay sang hai đứa trẻ :
" Không muốn ta giết mẹ hai nhóc... Có thể ! Nhưng nếu ta nói hai nhóc phải bán mạng cho ta thì thế nào ? "
Lam Thiên và Tử Y như bị choáng váng, dù là thiên tài nhưng chúng còn quá nhỏ để vững vàng. Họng súng đen ngòm ở trước mặt, chĩa thẳng vào hai anh em khiến nét mặt chúng tái đi...
Chúng không muốn chết, càng không muốn bán mạng cho người này... Người có thể là cha của chúng... Nhưng còn mẹ ? Chúng cũng không muốn mẹ phải chết ? Nếu mẹ có vấn đề gì, hai anh em chúng sẽ phải làm sao ?
Ngẩng đầu, Lam Thiên nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi :
" Làm sao bọn cháu có thể tin chú ? Nếu mẹ đến đây, chú cũng nuốt lời thì sao ? "
" Ha... Rất tự tin... Đúng là nhóc con của cô ta " Mặc Lãnh Phong càng cười lớn, rồi hướng súng vào đầu của Lam Thiên :
" Ta nói rồi, mẹ nhóc bước vào đây thì chắn chắc không thể sống. Chỉ cần ta giữ hai nhóc làm con tin, người phụ nữ đó căn bản cũng vô phương cứu giúp !!! Chỉ một viên đạn thôi, đâu cần nhiều ! "
" Ưm !!! " Tử Y ú ớ, cô bé tức giận nhìn Mặc Lãnh Phong, mắt đẹp phun lửa đầy vẻ chống chọi. Mặc Lãnh Phong nhìn vẻ mặt đấy thì lấy tay chạm vào cằm cô bé, giọng điệu thật nghiêm
túc :
" Mẹ hai nhóc sắp đến đây rồi đấy! Nào, quyết định đi, ta không có nhiều thời gian đâu ! "
Hai đứa trẻ lúc này đã hoảng loạn thật sự, không cần suy nghĩ, chúng gật đầu lia lịa. Không còn gì phải suy nghĩ, chúng quá non nớt, chúng chỉ muốn mẹ mình được ăn toàn...
" Tốt lắm !!! " Mặc Lãnh Phong hài lòng, hắn thu súng, rồi nâng cằm hai đứa trẻ. Đáy mắt lấp lánh hai màu theo đó cũng bị thân ảnh đen đặc kia che khuất, in đậm bóng hình một người đàn ông. Trông thật chẳng giống với con người :
" Hai nhóc đã bao giờ kí kết hợp đồng với Tử Thần chưa ? "
***
" Kia rồi, lão đại !!! " Người đàn ông trong bộ đồ đen chỉ về phía trước, Dương Hạ Tuyết theo đó cũng lao nhanh.
Cô nhìn cánh cửa gỗ đen ở trước mặt mà siết chặt tay, đúng rồi... Chỉ còn vài bước chân nữa thôi, chỉ còn vài bước chân nữa thôi là cô sẽ tiêu diệt tên khốn nạn kia và mang con của cô trở lại....
Mặc Lãnh Phong, anh cứ chờ xem !
Hôm nay là ngày tôi giết anh !
RẦM !!!
Tiếng va đập kinh hồn xuất hiện, cánh cửa gỗ lim mở toang, mang lại chút ánh sáng trắng dã cho căn phòng vàng vọt...
Qua đôi mắt màu sương mù sáng chói kia, Dương Hạ Tuyết thấy một thân ảnh cao lớn ngồi trong bóng tối. Màu khói vấn vương trên khuôn miệng trễ nải, cơ thể cao lớn trong bộ âu phục tối và... đôi mắt vực thẳm lạnh lẽo kia...
Trong bóng đêm, người đàn ông đó nhìn cô, giọng nói trầm khàn của hắn theo đó cũng khuấy động không gian :
" Cô đây rồi ! Mẹ của các con tôi !!! "
Tác giả :
Aikaba Hikori