Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
Chương 5: Người đàn ông bí ẩn
Vầng trăng non đầu mùa hạ chiếu sáng vành vạch trên bầu trời,mang một cảm giác yên bình khó tả. Những cơn gió thổi dịu mát từ phía con sông nơi ngoại ô thành phố làm xua tan đi cái nóng nực lúc về đêm.
......
Khách sạn Houston Plaza , trong căn phòng Tổng Thống xa hoa,đẹp đẽ. Giấy dán tường màu vàng kim hoành tráng , những món đồ nội thất gỗ cao cấp cùng ánh sáng vàng dịu của mặt trăng khiến cho không gian căn phòng mang vẻ ấm áp, yên bình.
Nhưng ngay cả không gian ấy cũng không thể xua tan đi sự lãnh lẽo phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên chiếc trường kỉ . Hắn mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen được làm bằng tay tinh xảo,toát lên một vẻ xa xỉ, đắt tiền.
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt nhắm hờ hững. Làm lộ ra những đường nét tinh tế ,rắn rỏi và lãnh khốc. Khuôn mặt góc cạnh,vuông vức. Sống mũi cao thẳng. Khoé môi mỏng kiêu ngạo khẽ nhếch lên. Không hề mang lại cảm giác vui vẻ , an lành mà chỉ có sự chua xót cùng bi thương tới chạnh lòng. Tất cả hoà hợp như chạm khắc nên một vẻ đẹp hoàn mĩ tựa thiên thần nhưng đồng thời....cũng độc địa như ác quỉ.
Thời gian chầm chậm như thoi đưa.
.......
Từng giây....từng phút ......rồi từng giờ trôi qua......
Bóng hình cô độc vẫn cứ ngồi đó . Chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư của chính mình. Mãi cho đến khi chiếc điện thoại bên cạnh phát ra tiếng nhạc chuông êm dịu , người đàn ông mới từ từ mở đôi mắt mệt mỏi,nhìn chằm chằm vào phía trước .
Một màu tím hiếm có xuất hiện,bao trùm cả không gian .Đó là một màu sắc đẹp nhưng bị che lấp bởi sự lạnh lùng và độc đoán . Ánh tím trong đó tản mát ra càng thêm phần ma mị,tưởng như không phải đôi mắt của một con người. Mà là hoá thân của một con ác quỉ hung tàn, bạo lực.
Người đàn ông thở dài. Nhìn chiếc điện thoại trên bàn . Do dự một hồi bèn cầm lên . Thoáng liếc qua số máy gọi đến , ánh tím nơi đáy mắt lại càng thẫm đen hơn nữa.
Tiếng chuông mỗi lúc một to , liên tục, đều đặn không dứt . Mãi cho tới khi nó làm mất đi sự yên tĩnh của căn phòng, người đàn ông mới chầm chậm áp chiếc điện thoại lên tai . Trong không gian bèn vang lên một giọng nói khàn đặc:
“ Cận Nhiên , ....cô ấy...thế nào rồi?"
Giật mình, người bên đầu dây thoáng chững lại. Mơ hồ, Chung Cận Nhiên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông. Một cảm giác mà mặc dù có cách xa cả nghìn cây số cũng khiến hắn phải run rẩy.
Thấy Chung Cận Nhiên ngập ngừng , người đàn ông thoáng nhăn mặt . Quát lớn:
“ NÓI !!!!"
Im lặng bao trùm. Sự chờ đợi kéo dài tới cả thế kỉ , như muốn dày vò con người. Mãi cho tới một lúc sau , đầu dây kia mới vang lên một giọng nói trầm thấp :
“ Mặc Tổng , mọi chuyện....đã xong rồi!"
Người đàn ông chững lại. Im lặng đến rợn người . Hắn nhắm chặt đôi mắt mờ ảo , cảm nhận được sự đau đớn trong tim. Nỗi đau mà ban đầu vốn chỉ âm ỉ thôi mà nay đã lan rộng ,ngập tràn cả cõi lòng.
Đau quá!....Thật là khó chịu đến chết mất!
Bất chợt, người đàn ông mở to đôi mắt . Một sự thản nhiên hiếm có đến ngạc nhiên hiện ra. Nhưng có trời mới biết , nó báo trước một trận cuồng phong khủng khiếp đến thế nào!
Và rồi cũng như ánh mắt ấy,một giọng nói còn vô tình hơn vang lên trong đêm đen :
“ Thế thì thôi vậy! Cận Nhiên, cậu nghỉ ngơi đi"
Cận Nhiên sững người . Không tin nổi vào tai mình. Đi theo người này nhiều năm, hắn thừa biết đối với tổng tài người phụ nữ đó quan trọng đến thế nào. Thế mà chỉ một chữ “ Thôi “ là kết thúc sao? Sẽ chấm dứt được mọi việc ư? Cận Nhiên chần chừ, một lúc sau mới lên tiếng:
“ Ngài.....sẽ ổn chứ ? Mặc......"
Nhưng chưa kịp đợi hắn nói hết câu đầu dây bên kia bèn vang lên một tiếng “ Ruỳnh" thật lớn. Chung Cận Nhiên giật mình, mới biết mình lỡ lời . Trong cuộc đời vị tổng tài hắc ám mà hắn tôn thờ này , nói một là một, hai là hai. Anh chỉ được làm theo mệnh lệnh, không có trách nhiệm phải đặt ra câu hỏi. Mà hắn thì vừa phạm phải quy tắc bất di bất dịch đó.
Cận Nhiên cúi mình, nói nhỏ:
“ Tôi đã hiểu rồi Mặc Tổng. Tôi ...sẽ chấp nhận bất cứ hình phạt nào mà ngài ban!"
Người đàn ông bên đầu dây im lặng . Tắt phụt chiếc điện thoại . Ngay sau đó , bèn ném phăng nó về phía cửa kính ngoài ban công.
“Choang “ Một âm thanh giòn giã vang lên chua chát. Những mảnh thuỷ tinh rơi vãi , tán loạn trên mặt sàn . Như những mảnh trái tim của hắn,đã sớm không còn hình dạng.
Người đàn ông cúi đầu , rút từ trong túi một hộp xì gà bằng bạc. Mở nắp,lôi ra một điếu thuốc. Chầm chậm rít một hơi thật sâu rồi thở ra từng làn khói mỏng.
Trong bóng tối của căn phòng , hắn ngồi đó. Chỉ còn ánh trăng thanh tĩnh làm bạn. Thật đẹp nhưng cũng thật cô độc!
Bất giác , người đàn ông đứng phắt dậy. Cầm chiếc áo vét bên cạnh khoác vào . Bước về phía cửa , mở nó ra rồi đóng nhanh lại.
“Rầm “. Một tiếng động lớn vang lên rồi nhấn chìm cả căn phòng hỗn loạn dưới mảnh trăng non đầu mùa.
*****
Vài giờ sau đó.....
Trước cửa khách sạn Houston Plaza, một cô gái thản nhiên đứng đợi. Khuôn mặt tầm thường không trang điểm. Nhưng mái tóc bạch kim và đôi mắt sương mù ngời sáng ấy hoà lẫn với màu trăng càng làm toát lên vẻ ngạo nghễ, thách thức tới vô cùng. Cô gái mỉm cười thật ôn hoà, thật tự nhiên . Nhanh chóng bước chân vào khách sạn . Mà không hề ý thức được rằng:
“ Định mệnh của cô sắp thay đổi!!!"
......
Khách sạn Houston Plaza , trong căn phòng Tổng Thống xa hoa,đẹp đẽ. Giấy dán tường màu vàng kim hoành tráng , những món đồ nội thất gỗ cao cấp cùng ánh sáng vàng dịu của mặt trăng khiến cho không gian căn phòng mang vẻ ấm áp, yên bình.
Nhưng ngay cả không gian ấy cũng không thể xua tan đi sự lãnh lẽo phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên chiếc trường kỉ . Hắn mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen được làm bằng tay tinh xảo,toát lên một vẻ xa xỉ, đắt tiền.
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt nhắm hờ hững. Làm lộ ra những đường nét tinh tế ,rắn rỏi và lãnh khốc. Khuôn mặt góc cạnh,vuông vức. Sống mũi cao thẳng. Khoé môi mỏng kiêu ngạo khẽ nhếch lên. Không hề mang lại cảm giác vui vẻ , an lành mà chỉ có sự chua xót cùng bi thương tới chạnh lòng. Tất cả hoà hợp như chạm khắc nên một vẻ đẹp hoàn mĩ tựa thiên thần nhưng đồng thời....cũng độc địa như ác quỉ.
Thời gian chầm chậm như thoi đưa.
.......
Từng giây....từng phút ......rồi từng giờ trôi qua......
Bóng hình cô độc vẫn cứ ngồi đó . Chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư của chính mình. Mãi cho đến khi chiếc điện thoại bên cạnh phát ra tiếng nhạc chuông êm dịu , người đàn ông mới từ từ mở đôi mắt mệt mỏi,nhìn chằm chằm vào phía trước .
Một màu tím hiếm có xuất hiện,bao trùm cả không gian .Đó là một màu sắc đẹp nhưng bị che lấp bởi sự lạnh lùng và độc đoán . Ánh tím trong đó tản mát ra càng thêm phần ma mị,tưởng như không phải đôi mắt của một con người. Mà là hoá thân của một con ác quỉ hung tàn, bạo lực.
Người đàn ông thở dài. Nhìn chiếc điện thoại trên bàn . Do dự một hồi bèn cầm lên . Thoáng liếc qua số máy gọi đến , ánh tím nơi đáy mắt lại càng thẫm đen hơn nữa.
Tiếng chuông mỗi lúc một to , liên tục, đều đặn không dứt . Mãi cho tới khi nó làm mất đi sự yên tĩnh của căn phòng, người đàn ông mới chầm chậm áp chiếc điện thoại lên tai . Trong không gian bèn vang lên một giọng nói khàn đặc:
“ Cận Nhiên , ....cô ấy...thế nào rồi?"
Giật mình, người bên đầu dây thoáng chững lại. Mơ hồ, Chung Cận Nhiên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông. Một cảm giác mà mặc dù có cách xa cả nghìn cây số cũng khiến hắn phải run rẩy.
Thấy Chung Cận Nhiên ngập ngừng , người đàn ông thoáng nhăn mặt . Quát lớn:
“ NÓI !!!!"
Im lặng bao trùm. Sự chờ đợi kéo dài tới cả thế kỉ , như muốn dày vò con người. Mãi cho tới một lúc sau , đầu dây kia mới vang lên một giọng nói trầm thấp :
“ Mặc Tổng , mọi chuyện....đã xong rồi!"
Người đàn ông chững lại. Im lặng đến rợn người . Hắn nhắm chặt đôi mắt mờ ảo , cảm nhận được sự đau đớn trong tim. Nỗi đau mà ban đầu vốn chỉ âm ỉ thôi mà nay đã lan rộng ,ngập tràn cả cõi lòng.
Đau quá!....Thật là khó chịu đến chết mất!
Bất chợt, người đàn ông mở to đôi mắt . Một sự thản nhiên hiếm có đến ngạc nhiên hiện ra. Nhưng có trời mới biết , nó báo trước một trận cuồng phong khủng khiếp đến thế nào!
Và rồi cũng như ánh mắt ấy,một giọng nói còn vô tình hơn vang lên trong đêm đen :
“ Thế thì thôi vậy! Cận Nhiên, cậu nghỉ ngơi đi"
Cận Nhiên sững người . Không tin nổi vào tai mình. Đi theo người này nhiều năm, hắn thừa biết đối với tổng tài người phụ nữ đó quan trọng đến thế nào. Thế mà chỉ một chữ “ Thôi “ là kết thúc sao? Sẽ chấm dứt được mọi việc ư? Cận Nhiên chần chừ, một lúc sau mới lên tiếng:
“ Ngài.....sẽ ổn chứ ? Mặc......"
Nhưng chưa kịp đợi hắn nói hết câu đầu dây bên kia bèn vang lên một tiếng “ Ruỳnh" thật lớn. Chung Cận Nhiên giật mình, mới biết mình lỡ lời . Trong cuộc đời vị tổng tài hắc ám mà hắn tôn thờ này , nói một là một, hai là hai. Anh chỉ được làm theo mệnh lệnh, không có trách nhiệm phải đặt ra câu hỏi. Mà hắn thì vừa phạm phải quy tắc bất di bất dịch đó.
Cận Nhiên cúi mình, nói nhỏ:
“ Tôi đã hiểu rồi Mặc Tổng. Tôi ...sẽ chấp nhận bất cứ hình phạt nào mà ngài ban!"
Người đàn ông bên đầu dây im lặng . Tắt phụt chiếc điện thoại . Ngay sau đó , bèn ném phăng nó về phía cửa kính ngoài ban công.
“Choang “ Một âm thanh giòn giã vang lên chua chát. Những mảnh thuỷ tinh rơi vãi , tán loạn trên mặt sàn . Như những mảnh trái tim của hắn,đã sớm không còn hình dạng.
Người đàn ông cúi đầu , rút từ trong túi một hộp xì gà bằng bạc. Mở nắp,lôi ra một điếu thuốc. Chầm chậm rít một hơi thật sâu rồi thở ra từng làn khói mỏng.
Trong bóng tối của căn phòng , hắn ngồi đó. Chỉ còn ánh trăng thanh tĩnh làm bạn. Thật đẹp nhưng cũng thật cô độc!
Bất giác , người đàn ông đứng phắt dậy. Cầm chiếc áo vét bên cạnh khoác vào . Bước về phía cửa , mở nó ra rồi đóng nhanh lại.
“Rầm “. Một tiếng động lớn vang lên rồi nhấn chìm cả căn phòng hỗn loạn dưới mảnh trăng non đầu mùa.
*****
Vài giờ sau đó.....
Trước cửa khách sạn Houston Plaza, một cô gái thản nhiên đứng đợi. Khuôn mặt tầm thường không trang điểm. Nhưng mái tóc bạch kim và đôi mắt sương mù ngời sáng ấy hoà lẫn với màu trăng càng làm toát lên vẻ ngạo nghễ, thách thức tới vô cùng. Cô gái mỉm cười thật ôn hoà, thật tự nhiên . Nhanh chóng bước chân vào khách sạn . Mà không hề ý thức được rằng:
“ Định mệnh của cô sắp thay đổi!!!"
Tác giả :
Aikaba Hikori