Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
Chương 36: Chiến tiệc
“ Thể theo nguyện vọng của một số bạn. Mình sẽ viết các chương dài hơn từ bây h
Aikaba Hikori. “
Hạ Nhâm cũng bị tiếng kêu bên đầu dây làm cho đinh tai, nhức óc, một tay anh bịt tai lại rồi nói như điên vào màn hình :
“ Em đang ở đâu ? Hả ? Em có biết chỉ còn 5 tiếng nữa là bữa tiệc sẽ bắt đầu rồi không ? Trở về ngay..."
Hạ Nhâm hét xong, tay lại đưa lên day trán. Thời gian thì vô cùng gấp rút, Dương gia thì đang trong tình trạng căng thẳng vậy mà cái người quan trọng nhất vẫn chưa đến, thậm chí biến mất từ hôm qua đến giờ, điện thoại của Hạ Tuyết thì là loại không thể dò bằng vệ tinh . Thử hỏi, làm sao Hạ Nhâm không lộn tiết lên cho được cơ chứ !
“ Jezzz! Anh không cần hét lên to vậy đâu! À mà anh đừng có cho người đi tìm kiếm em nữa, hiện tại em đang không ở trong nước “
Giọng nói thản nhiên của Hạ Tuyết vừa cất lên thì chả khác gì sét đánh ngang tai Hạ Nhâm. Anh gồng người, cố không để dáng một quyền vào chiếc xe ô tô bên cạnh, giọng chất vấn :
“ Không ở trong nước ! Vậy em ở đâu ?"
Ngay lập tức, bên đầu dây vang lên tiếng thở dài, ngay sau đó có giọng nói khe khẽ :
“ Nhật Bản “
“ NHẬT BẢN!!!" Hạ Nhâm gào đến khản cổ họng “ EM ĐẾN NHẬT LÀM CÁI QUÁI GÌ ?"
“ Anh vừa phải thôi Hạ Nhâm nhé !" Hạ Tuyết nói chối chết “ Em đi gặp sư phụ mình không được sao ?"
“ Sư phụ ? Ngài Tamaguchi á ?" Hạ Nhâm trừng mắt “ Vậy thì mau cáo từ ngài ấy đi rồi về đây ngay !"
“ Em không thể !"
“ Tại sao ?"
Nghe Hạ Nhâm nói về vấn đề này giọng Hạ Tuyết bỗng trở nên hào hứng hẳn lên :
“ Anh có nhớ tác giả truyện tranh em yêu thích không ? “
“ Ờ ! Akira Amano sensei ! Thì sao ?"
“ Em đã gặp sư phụ rồi nhưng tiện đường em có ghé qua Aikihabara* và hôm nay có buổi họp mặt fan của bà ấy ở đó. Anh biết không, trong hôm nay người ta sẽ bán 100 bộ truyện nổi tiếng của bà ấy kèm chữ kí gốc... Á..á.. Anh tưởng tưởng được không ? “
(Aikihabara : Khu phố truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản... Như các bạn thấy đấy, tôi là một otaku )
“ Không...!!!" Hạ Nhâm lấy đầu đập đập vào thành xe bên cạnh “ Anh...không tưởng tượng nổi !"
“ Hiện giờ em đang xếp hàng để vào mua .... Ồ, người ta mở cửa rồi ! Thôi em đi đây, không muốn là người cuối cùng có bộ truyện này đâu !"
Nhận ra Hạ Tuyết có ý định ngắt máy , Hạ Nhâm bèn lên tiếng ngăn cản :
“ Khoan đã... Tuyết Nhi... Em phải về ngay lập tức “
“ Xin lỗi anh hai, yên tâm em sẽ về kịp lúc. “ Hạ Tuyết lên tiếng đùa cợt “ Hẹn anh ở Myanmar nhé ! Byeeeeee...."
“ Hạ Tuyết... Hạ... “
Tút...tút...
“ Chết tiệt !" Hạ Nhâm chửi thề, ngay sau đó anh tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, các linh kiện văng tứ tung trên nền xi măng đồng thời cũng khiến khuôn mặt những người vệ sĩ thêm phần xanh mét.
“ Cô ấy nói đang bận hả ? “
Hạ Nhâm quay đầu, hướng mắt về phía cô gái có giọng nói vô tư vừa rồi. Cô đứng tựa vào thành xe, trên tay cầm một tờ báo lớn che già nửa khuôn mặt, chiếc váy bút chì màu thiên thanh làm nổi bật bộ dáng xinh đẹp của cô, mái tóc den dài, quăn lọn bao trọn lấy khuôn mặt tuyệt sắc, nhìn qua giống như một con chim bạch yến tuyệt đẹp của đất trời.
Hạ Nhâm nhìn cô rồi thở dài :
“ Mẫn Đường, con bé đang ở Nhật Bản. Phải làm sao đây ? “
Triệu Mẫn Đường không ngẩng đầu khỏi tờ báo, chỉ khẽ hỏi :
“ Cô ấy có nói là sẽ đến không ?"
“ Ừm... Có..." Hạ Nhâm chậm rãi đáp “ Con bé nói sẽ đến !"
Nhận được câu trả lời, Mẫn Đường mới buông tờ báo, cầm tay Hạ Nhâm tiến về phía máy bay, những người vệ sĩ thấy thế thì cũng nhanh nhảu chạy theo họ. Hạ Nhâm thấy Mẫn Đường kéo mình đi thì cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bình thản hỏi :
“ Chúng ta không chờ con bé sao ?"
Mẫn Đường không quay lại, chỉ một mực kéo Hạ Nhâm đi nhanh hơn, giọng cương quyết :
“ Nếu Hạ Tuyết nói cô ấy sẽ đến...thì cô ấy sẽ không bao giờ trễ hẹn, việc bây giờ của chúng ta là làm theo cô ấy thôi"
Nói rồi cô nhanh chóng kéo Hạ Nhâm về phía chiếc phi cơ đang trực chờ sẵn. Để rồi sau đó, trên bầu trời của Copenhanger, bóng chiếc phi cơ ấy biến mất hút vào ánh hoàng hôn đỏ rực... ( Aikaba: Sắp hết từ để tả máy bay rồi ! )
***
Myanmar
Một đất nước xinh đẹp nằm ở phía Tây Nam Đông Nam Á với những ngôi chùa dát vàng huyền thoại, đạo Phật và đạo Bamar ở đây đã phát triển một cách thịnh vượng nhất... Đây cũng là nơi các nền văn hoá được giao thoa và phổ biến rộng rãi trong khu vực .
Nhưng hôm nay, đất nước này chào đón một sự kiện đặc biệt hơn cả. Một sự kiện có thể xoay vần cả giới hắc đạo chỉ trong một đêm...
...
7 h tối, theo giờ địa phương.
Dinh thự rộng lớn màu trắng ngà, từng ánh đèn led chói loá càng làm nổi bật kiến trúc Roman xa hoa, tuyệt mĩ nơi đây... Xung quanh khu nhà, những lối đi đều được trang hoàng bằng thứ ánh sáng xinh đẹp tinh khiết khiến cho không chỉ cả dinh thự mà cả khu vườn đều như được tắm trong một thứ sắc màu rực rỡ.
Đúng 7h, từng đoàn xe sang trọng lần lượt dừng trước cổng khu dinh thự rộng lớn. Từ trong xe, những người đàn ông trong những bộ âu phục sang trọng bước ra, theo sau họ là những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, thập phần quyến rũ. Từng đoàn người di chuyển, như một cuộc diễu binh trong cái mê lộ đầy ánh sáng khiến cho không gian ban đêm càng thêm phần náo nhiệt...
“ Sao con bé vẫn chưa đến ?" Dương Hạ Nhâm ngồi trong xe sốt ruột hỏi Triệu Mẫn Đường đang ngồi bên cạnh mình.
Mẫn Đường ngước nhìn anh, đôi mắt bồ câu xinh đẹp chớp chớp, cô khẽ nói :
“ Thật sự, anh vẫn sốt sắng khác hẳn cái bộ dạng của anh hiện giờ đấy, củ cải ạ !"
Quả thật, hôm nay Hạ Nhâm đúng là ăn vận sang trọng khác thường, mọi khi thì quần jean, áo thun đầy bụi bặm khiến anh trông như một học sinh trung học nhưng khi nhìn bộ âu phục màu xám trên người anh, Mẫn Đường mới chân chính cảm nhận được anh trưởng thành, cao ngạo như cái tuổi 22 của mình.
Vừa nghe đến cái biệt danh chói tai ấy, Dương Hạ Nhâm bỗng lồng lộn lên, giọng đầy tức giận :
“ Mẫn Đường, đừng có trêu anh bằng cái biệt danh đó,anh đang lo lắng lắm đây này !"
Mẫn Đường thấy thế thì chỉ nhún vai :
“ Em thấy kể cũng lạ! Một người luôn lo lắng như anh thì tóc lại đen đầy đầu, còn cái người vô tư lự, chả biết sự đời như Hạ Tuyết thì lại bạc trắng ! Không hiểu là do anh lạ đời hay Hạ Tuyết lạ đời đây !"
Hạ Nhâm nhíu mày, anh thật sự không thể chịu nổi cái kiểu chả treo này của Mẫn Đường nữa. Mở cửa, anh vùng vằng ra khỏi xe, không quên ném lại cho Mẫn Đường một câu bực bội :
“ Em có ra không ? Anh không đợi được lâu đâu !"
Mẫn Đường nghe vậy thì bình tĩnh đi ra, theo sau cô là những vệ sĩ tinh nhuệ của Dương gia rồi vào toà dinh thự. Dọc đường đi, những người nhận ra Hạ Nhâm thì lập tức dạt sang một bên, nhường đường cho anh, dù sao địa vị của Dương gia cũng hơn họ nhiều bậc, bọn họ có thái độ coi trọng cũng là lẽ thường tình. Hạ Nhâm nhìn thấy điều này nhưng cũng chả để tâm,chỉ một mực cùng Mẫn Đường đi qua cửa chính.
Đại sảnh hoa lệ, mặt sàn đá hoa cương đen bóng tương phản với màu tường trắng toát xung quanh. Trên trần là một vòm kính lớn được trang hoàng bởi một bộ đèn chùm pha lê của Ý nặng đến ngàn cân, mỗi chân đế được gắn một viên thạch anh lớn khiến cho cả khu đại sảnh càng thêm thập phần mỹ lệ.
Hạ Nhâm vừa ngước nhìn thứ ánh sáng ấy, vừa thầm cảm thán sự xa xỉ của bữa tiệc thì một giọng nói đã nhẹ nhàng vang lên sau lưng anh :
“ Xin lỗi, ngài có phải là thiếu gia Dương Hạ Nhâm của Dương gia không ạ ? “
Giọng nói từ tốn thu hút sự chú ý của Hạ Nhâm, anh quay đầu thì bắt gặp một người phục vụ trẻ tuổi, bề ngoài nho nhã, chín chắn đang đứng sau lưng mình. Tò mò, Hạ Nhâm lên tiếng :
“ Đúng vậy ! Còn cậu là..."
Người phục vụ không nhanh, không chậm cúi đầu chào anh, từ tốn nói :
“ À! Xin Dương thiếu gia cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Vân quản gia, hôm nay đặc biệt được ngài Minh Chấn giao cho nhiệm vụ phục vụ Dương gia các vị, rất vui được gặp ngài !"
Hạ Nhâm thấy thế thì hơi nheo mắt, dò xét hỏi :
“ Minh lão đại lo lắng như vậy, chả lẽ muốn quản giáo Dương gia chúng tôi ?"
Trước thái độ nghi hoặc của Hạ Nhâm, Vân quản gia không chút lúng túng, trái lại còn tự tin đáp :
“ Ồ, không ! Minh lão đại chúng tôi cũng chỉ muốn tạo sự tiếp đón chu đáo cho Dương lão đại nên mới cho tôi ra đón tiếp. Nếu tôi vừa có thái độ bất kính gì với các vị thì mong Hạ Nhâm thiếu gia thứ lỗi vậy !"
Thái độ của người quản gia bình tĩnh và nho nhã khiến Hạ Nhâm cũng hơi ngạc nhiên. Vị quản gia này, cung cách khác hẳn một vị quản gia bình thường, chắc hẳn cũng là một tâm phúc của Minh Chấn, không thể xem thường được.
Nghĩ vậy, Dương Hạ Nhâm bèn nở nụ cười thân thiện :
“ Nếu vậy, chúng tôi cũng không khách sáo nữa, Vân quản gia hãy chỉ chỗ đi !"
“ Rất hân hạnh, Dương thiếu gia “ Vân quản gia lịch sự cúi người, đưa tay về phía trước làm động tác mời Hạ Nhâm. Hạ Nhâm quay đầu, nói lại với Triệu Mẫn Đường ở phía sau mình :
“ Mẫn Đường, đi thôi !"
“ Được... “ Mẫn Đường cũng không phản bác, nhẹ nhàng bước theo Hạ Nhâm và Vân quản gia vào trung tâm bữa tiệc...
Cũng giống như trên đường đi vào dinh thự, những khách mời tham gia bữa tiệc lần lượt cung kính nhường đường cho người của Dương gia đi qua. Nhưng đồng thời, những tiếng xì xào bàn tán cũng ngày một nhiều :
“ Đó là Dương Hạ Nhâm của Dương gia kìa !"
“ Phải! Nhưng Dương lão đại đâu ? Bữa tiệc quan trọng thế này sao lại không thấy ? “
“ Hay do không muốn đối đầu ?"
“ Làm gì có chuyện đó, chưa biết phần thắng đừng có nói bừa"
Dù đám đông cố gắng nói nhỏ hết cỡ nhưng những tiếng xầm xì ngày một rõ nét hơn khiến cho Mẫn Đường hận không thể nhét giẻ vào mồm mấy người ấy. Nhưng trái với đám đông ồn ào, Hạ Nhâm vẫn thật bình tĩnh tiêu sái về phía trước, như thể đây là chuyện cơm bữa anh phải trải qua hàng ngày vậy.
Đi được một lúc, dường như cũng bị ảnh hưởng bởi những lời bình phẩm xung quanh ,Vân quả gia quay đầu hỏi :
“ Xin lỗi, tôi đã mạo muội nhưng sao Dương lão đại vẫn chưa đến vậy !"
Lúc này Hạ Nhâm mới có phản ứng, anh từ tốn đáp:
“ Ngài ấy có chút việc bận, nhưng quản gia không cần lo lắng, ngài ấy nhất định sẽ đến thôi !"
“ Ồ! Vậy sao ? “ Vân quản gia lộ rõ vẻ hào hứng “ Minh lão đại chúng tôi lâu nay đã rất hâm mộ Dương lão đại của các ngài, nhưng hôm nay được diện kiến thì quả là một điều hân hạnh !"
“ Cũng là vinh hạnh của chúng tôi “ Hạ Nhâm đáp một cách khiêm tốn.
Triệu Mẫn Đường một bên nhìn họ câu qua câu lại mà phải lắc đầu. Rõ ràng lời họ nói ra thật nhã nhặn và lịch sự nhưng lại đầy mùi giả tạo, tâng bốc quá vô duyên. Chả trách sao Hạ Tuyết không bao giờ tham gia mấy vụ gặp mặt này, toàn đùn đẩy cho Hạ Nhâm làm! Đúng là một lão đại khôn lỏi...
Đúng lúc Mẫn Đường đang chuyên tâm suy nghĩ thì ngay lập tức cô nhận ra nhưng tiếng xì xào xung quanh nay lại càng ồn ã hơn. Đám người này thật nhiều chuyện, sao lại nói nhiều vậy chứ ! Rời mắt, không để tâm đến họ, cô quay sang phía Hạ Nhâm nhưng chỉ trong một thoáng, ánh mắt Mẫn Đường chợt khựng lại, bởi nét mặt đó của anh... Thật sự rất khó coi... Bao nhiêu năm quen biết Hạ Nhâm, cô biết rằng, nó như một tín hiệu báo trước cho một điều không lành sắp xảy đến...
Chột dạ, Mẫn Đường chầm chầm quay đầu rồi trong phút chốc như nín thở...
Nhưng không chỉ Mẫn Đường, mà toàn bộ những con người trong đại sảnh đều đang bị nuốt chửng bởi một bầu không khí ghê rợn và căng thẳng tới cực độ. Mà tất cả đều xuất phát từ một bóng hình đang đứng yên vị ở lối vào khu nhà, những tiếng xì xào mỗi lúc một nhiều, như từng đợt lửa nóng dữ dội đánh thẳng vào tinh thần của Mẫn Đường và Hạ Nhâm :
“ Thần chết, đến rồi...!!!"
Aikaba Hikori. “
Hạ Nhâm cũng bị tiếng kêu bên đầu dây làm cho đinh tai, nhức óc, một tay anh bịt tai lại rồi nói như điên vào màn hình :
“ Em đang ở đâu ? Hả ? Em có biết chỉ còn 5 tiếng nữa là bữa tiệc sẽ bắt đầu rồi không ? Trở về ngay..."
Hạ Nhâm hét xong, tay lại đưa lên day trán. Thời gian thì vô cùng gấp rút, Dương gia thì đang trong tình trạng căng thẳng vậy mà cái người quan trọng nhất vẫn chưa đến, thậm chí biến mất từ hôm qua đến giờ, điện thoại của Hạ Tuyết thì là loại không thể dò bằng vệ tinh . Thử hỏi, làm sao Hạ Nhâm không lộn tiết lên cho được cơ chứ !
“ Jezzz! Anh không cần hét lên to vậy đâu! À mà anh đừng có cho người đi tìm kiếm em nữa, hiện tại em đang không ở trong nước “
Giọng nói thản nhiên của Hạ Tuyết vừa cất lên thì chả khác gì sét đánh ngang tai Hạ Nhâm. Anh gồng người, cố không để dáng một quyền vào chiếc xe ô tô bên cạnh, giọng chất vấn :
“ Không ở trong nước ! Vậy em ở đâu ?"
Ngay lập tức, bên đầu dây vang lên tiếng thở dài, ngay sau đó có giọng nói khe khẽ :
“ Nhật Bản “
“ NHẬT BẢN!!!" Hạ Nhâm gào đến khản cổ họng “ EM ĐẾN NHẬT LÀM CÁI QUÁI GÌ ?"
“ Anh vừa phải thôi Hạ Nhâm nhé !" Hạ Tuyết nói chối chết “ Em đi gặp sư phụ mình không được sao ?"
“ Sư phụ ? Ngài Tamaguchi á ?" Hạ Nhâm trừng mắt “ Vậy thì mau cáo từ ngài ấy đi rồi về đây ngay !"
“ Em không thể !"
“ Tại sao ?"
Nghe Hạ Nhâm nói về vấn đề này giọng Hạ Tuyết bỗng trở nên hào hứng hẳn lên :
“ Anh có nhớ tác giả truyện tranh em yêu thích không ? “
“ Ờ ! Akira Amano sensei ! Thì sao ?"
“ Em đã gặp sư phụ rồi nhưng tiện đường em có ghé qua Aikihabara* và hôm nay có buổi họp mặt fan của bà ấy ở đó. Anh biết không, trong hôm nay người ta sẽ bán 100 bộ truyện nổi tiếng của bà ấy kèm chữ kí gốc... Á..á.. Anh tưởng tưởng được không ? “
(Aikihabara : Khu phố truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản... Như các bạn thấy đấy, tôi là một otaku )
“ Không...!!!" Hạ Nhâm lấy đầu đập đập vào thành xe bên cạnh “ Anh...không tưởng tượng nổi !"
“ Hiện giờ em đang xếp hàng để vào mua .... Ồ, người ta mở cửa rồi ! Thôi em đi đây, không muốn là người cuối cùng có bộ truyện này đâu !"
Nhận ra Hạ Tuyết có ý định ngắt máy , Hạ Nhâm bèn lên tiếng ngăn cản :
“ Khoan đã... Tuyết Nhi... Em phải về ngay lập tức “
“ Xin lỗi anh hai, yên tâm em sẽ về kịp lúc. “ Hạ Tuyết lên tiếng đùa cợt “ Hẹn anh ở Myanmar nhé ! Byeeeeee...."
“ Hạ Tuyết... Hạ... “
Tút...tút...
“ Chết tiệt !" Hạ Nhâm chửi thề, ngay sau đó anh tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, các linh kiện văng tứ tung trên nền xi măng đồng thời cũng khiến khuôn mặt những người vệ sĩ thêm phần xanh mét.
“ Cô ấy nói đang bận hả ? “
Hạ Nhâm quay đầu, hướng mắt về phía cô gái có giọng nói vô tư vừa rồi. Cô đứng tựa vào thành xe, trên tay cầm một tờ báo lớn che già nửa khuôn mặt, chiếc váy bút chì màu thiên thanh làm nổi bật bộ dáng xinh đẹp của cô, mái tóc den dài, quăn lọn bao trọn lấy khuôn mặt tuyệt sắc, nhìn qua giống như một con chim bạch yến tuyệt đẹp của đất trời.
Hạ Nhâm nhìn cô rồi thở dài :
“ Mẫn Đường, con bé đang ở Nhật Bản. Phải làm sao đây ? “
Triệu Mẫn Đường không ngẩng đầu khỏi tờ báo, chỉ khẽ hỏi :
“ Cô ấy có nói là sẽ đến không ?"
“ Ừm... Có..." Hạ Nhâm chậm rãi đáp “ Con bé nói sẽ đến !"
Nhận được câu trả lời, Mẫn Đường mới buông tờ báo, cầm tay Hạ Nhâm tiến về phía máy bay, những người vệ sĩ thấy thế thì cũng nhanh nhảu chạy theo họ. Hạ Nhâm thấy Mẫn Đường kéo mình đi thì cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bình thản hỏi :
“ Chúng ta không chờ con bé sao ?"
Mẫn Đường không quay lại, chỉ một mực kéo Hạ Nhâm đi nhanh hơn, giọng cương quyết :
“ Nếu Hạ Tuyết nói cô ấy sẽ đến...thì cô ấy sẽ không bao giờ trễ hẹn, việc bây giờ của chúng ta là làm theo cô ấy thôi"
Nói rồi cô nhanh chóng kéo Hạ Nhâm về phía chiếc phi cơ đang trực chờ sẵn. Để rồi sau đó, trên bầu trời của Copenhanger, bóng chiếc phi cơ ấy biến mất hút vào ánh hoàng hôn đỏ rực... ( Aikaba: Sắp hết từ để tả máy bay rồi ! )
***
Myanmar
Một đất nước xinh đẹp nằm ở phía Tây Nam Đông Nam Á với những ngôi chùa dát vàng huyền thoại, đạo Phật và đạo Bamar ở đây đã phát triển một cách thịnh vượng nhất... Đây cũng là nơi các nền văn hoá được giao thoa và phổ biến rộng rãi trong khu vực .
Nhưng hôm nay, đất nước này chào đón một sự kiện đặc biệt hơn cả. Một sự kiện có thể xoay vần cả giới hắc đạo chỉ trong một đêm...
...
7 h tối, theo giờ địa phương.
Dinh thự rộng lớn màu trắng ngà, từng ánh đèn led chói loá càng làm nổi bật kiến trúc Roman xa hoa, tuyệt mĩ nơi đây... Xung quanh khu nhà, những lối đi đều được trang hoàng bằng thứ ánh sáng xinh đẹp tinh khiết khiến cho không chỉ cả dinh thự mà cả khu vườn đều như được tắm trong một thứ sắc màu rực rỡ.
Đúng 7h, từng đoàn xe sang trọng lần lượt dừng trước cổng khu dinh thự rộng lớn. Từ trong xe, những người đàn ông trong những bộ âu phục sang trọng bước ra, theo sau họ là những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, thập phần quyến rũ. Từng đoàn người di chuyển, như một cuộc diễu binh trong cái mê lộ đầy ánh sáng khiến cho không gian ban đêm càng thêm phần náo nhiệt...
“ Sao con bé vẫn chưa đến ?" Dương Hạ Nhâm ngồi trong xe sốt ruột hỏi Triệu Mẫn Đường đang ngồi bên cạnh mình.
Mẫn Đường ngước nhìn anh, đôi mắt bồ câu xinh đẹp chớp chớp, cô khẽ nói :
“ Thật sự, anh vẫn sốt sắng khác hẳn cái bộ dạng của anh hiện giờ đấy, củ cải ạ !"
Quả thật, hôm nay Hạ Nhâm đúng là ăn vận sang trọng khác thường, mọi khi thì quần jean, áo thun đầy bụi bặm khiến anh trông như một học sinh trung học nhưng khi nhìn bộ âu phục màu xám trên người anh, Mẫn Đường mới chân chính cảm nhận được anh trưởng thành, cao ngạo như cái tuổi 22 của mình.
Vừa nghe đến cái biệt danh chói tai ấy, Dương Hạ Nhâm bỗng lồng lộn lên, giọng đầy tức giận :
“ Mẫn Đường, đừng có trêu anh bằng cái biệt danh đó,anh đang lo lắng lắm đây này !"
Mẫn Đường thấy thế thì chỉ nhún vai :
“ Em thấy kể cũng lạ! Một người luôn lo lắng như anh thì tóc lại đen đầy đầu, còn cái người vô tư lự, chả biết sự đời như Hạ Tuyết thì lại bạc trắng ! Không hiểu là do anh lạ đời hay Hạ Tuyết lạ đời đây !"
Hạ Nhâm nhíu mày, anh thật sự không thể chịu nổi cái kiểu chả treo này của Mẫn Đường nữa. Mở cửa, anh vùng vằng ra khỏi xe, không quên ném lại cho Mẫn Đường một câu bực bội :
“ Em có ra không ? Anh không đợi được lâu đâu !"
Mẫn Đường nghe vậy thì bình tĩnh đi ra, theo sau cô là những vệ sĩ tinh nhuệ của Dương gia rồi vào toà dinh thự. Dọc đường đi, những người nhận ra Hạ Nhâm thì lập tức dạt sang một bên, nhường đường cho anh, dù sao địa vị của Dương gia cũng hơn họ nhiều bậc, bọn họ có thái độ coi trọng cũng là lẽ thường tình. Hạ Nhâm nhìn thấy điều này nhưng cũng chả để tâm,chỉ một mực cùng Mẫn Đường đi qua cửa chính.
Đại sảnh hoa lệ, mặt sàn đá hoa cương đen bóng tương phản với màu tường trắng toát xung quanh. Trên trần là một vòm kính lớn được trang hoàng bởi một bộ đèn chùm pha lê của Ý nặng đến ngàn cân, mỗi chân đế được gắn một viên thạch anh lớn khiến cho cả khu đại sảnh càng thêm thập phần mỹ lệ.
Hạ Nhâm vừa ngước nhìn thứ ánh sáng ấy, vừa thầm cảm thán sự xa xỉ của bữa tiệc thì một giọng nói đã nhẹ nhàng vang lên sau lưng anh :
“ Xin lỗi, ngài có phải là thiếu gia Dương Hạ Nhâm của Dương gia không ạ ? “
Giọng nói từ tốn thu hút sự chú ý của Hạ Nhâm, anh quay đầu thì bắt gặp một người phục vụ trẻ tuổi, bề ngoài nho nhã, chín chắn đang đứng sau lưng mình. Tò mò, Hạ Nhâm lên tiếng :
“ Đúng vậy ! Còn cậu là..."
Người phục vụ không nhanh, không chậm cúi đầu chào anh, từ tốn nói :
“ À! Xin Dương thiếu gia cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Vân quản gia, hôm nay đặc biệt được ngài Minh Chấn giao cho nhiệm vụ phục vụ Dương gia các vị, rất vui được gặp ngài !"
Hạ Nhâm thấy thế thì hơi nheo mắt, dò xét hỏi :
“ Minh lão đại lo lắng như vậy, chả lẽ muốn quản giáo Dương gia chúng tôi ?"
Trước thái độ nghi hoặc của Hạ Nhâm, Vân quản gia không chút lúng túng, trái lại còn tự tin đáp :
“ Ồ, không ! Minh lão đại chúng tôi cũng chỉ muốn tạo sự tiếp đón chu đáo cho Dương lão đại nên mới cho tôi ra đón tiếp. Nếu tôi vừa có thái độ bất kính gì với các vị thì mong Hạ Nhâm thiếu gia thứ lỗi vậy !"
Thái độ của người quản gia bình tĩnh và nho nhã khiến Hạ Nhâm cũng hơi ngạc nhiên. Vị quản gia này, cung cách khác hẳn một vị quản gia bình thường, chắc hẳn cũng là một tâm phúc của Minh Chấn, không thể xem thường được.
Nghĩ vậy, Dương Hạ Nhâm bèn nở nụ cười thân thiện :
“ Nếu vậy, chúng tôi cũng không khách sáo nữa, Vân quản gia hãy chỉ chỗ đi !"
“ Rất hân hạnh, Dương thiếu gia “ Vân quản gia lịch sự cúi người, đưa tay về phía trước làm động tác mời Hạ Nhâm. Hạ Nhâm quay đầu, nói lại với Triệu Mẫn Đường ở phía sau mình :
“ Mẫn Đường, đi thôi !"
“ Được... “ Mẫn Đường cũng không phản bác, nhẹ nhàng bước theo Hạ Nhâm và Vân quản gia vào trung tâm bữa tiệc...
Cũng giống như trên đường đi vào dinh thự, những khách mời tham gia bữa tiệc lần lượt cung kính nhường đường cho người của Dương gia đi qua. Nhưng đồng thời, những tiếng xì xào bàn tán cũng ngày một nhiều :
“ Đó là Dương Hạ Nhâm của Dương gia kìa !"
“ Phải! Nhưng Dương lão đại đâu ? Bữa tiệc quan trọng thế này sao lại không thấy ? “
“ Hay do không muốn đối đầu ?"
“ Làm gì có chuyện đó, chưa biết phần thắng đừng có nói bừa"
Dù đám đông cố gắng nói nhỏ hết cỡ nhưng những tiếng xầm xì ngày một rõ nét hơn khiến cho Mẫn Đường hận không thể nhét giẻ vào mồm mấy người ấy. Nhưng trái với đám đông ồn ào, Hạ Nhâm vẫn thật bình tĩnh tiêu sái về phía trước, như thể đây là chuyện cơm bữa anh phải trải qua hàng ngày vậy.
Đi được một lúc, dường như cũng bị ảnh hưởng bởi những lời bình phẩm xung quanh ,Vân quả gia quay đầu hỏi :
“ Xin lỗi, tôi đã mạo muội nhưng sao Dương lão đại vẫn chưa đến vậy !"
Lúc này Hạ Nhâm mới có phản ứng, anh từ tốn đáp:
“ Ngài ấy có chút việc bận, nhưng quản gia không cần lo lắng, ngài ấy nhất định sẽ đến thôi !"
“ Ồ! Vậy sao ? “ Vân quản gia lộ rõ vẻ hào hứng “ Minh lão đại chúng tôi lâu nay đã rất hâm mộ Dương lão đại của các ngài, nhưng hôm nay được diện kiến thì quả là một điều hân hạnh !"
“ Cũng là vinh hạnh của chúng tôi “ Hạ Nhâm đáp một cách khiêm tốn.
Triệu Mẫn Đường một bên nhìn họ câu qua câu lại mà phải lắc đầu. Rõ ràng lời họ nói ra thật nhã nhặn và lịch sự nhưng lại đầy mùi giả tạo, tâng bốc quá vô duyên. Chả trách sao Hạ Tuyết không bao giờ tham gia mấy vụ gặp mặt này, toàn đùn đẩy cho Hạ Nhâm làm! Đúng là một lão đại khôn lỏi...
Đúng lúc Mẫn Đường đang chuyên tâm suy nghĩ thì ngay lập tức cô nhận ra nhưng tiếng xì xào xung quanh nay lại càng ồn ã hơn. Đám người này thật nhiều chuyện, sao lại nói nhiều vậy chứ ! Rời mắt, không để tâm đến họ, cô quay sang phía Hạ Nhâm nhưng chỉ trong một thoáng, ánh mắt Mẫn Đường chợt khựng lại, bởi nét mặt đó của anh... Thật sự rất khó coi... Bao nhiêu năm quen biết Hạ Nhâm, cô biết rằng, nó như một tín hiệu báo trước cho một điều không lành sắp xảy đến...
Chột dạ, Mẫn Đường chầm chầm quay đầu rồi trong phút chốc như nín thở...
Nhưng không chỉ Mẫn Đường, mà toàn bộ những con người trong đại sảnh đều đang bị nuốt chửng bởi một bầu không khí ghê rợn và căng thẳng tới cực độ. Mà tất cả đều xuất phát từ một bóng hình đang đứng yên vị ở lối vào khu nhà, những tiếng xì xào mỗi lúc một nhiều, như từng đợt lửa nóng dữ dội đánh thẳng vào tinh thần của Mẫn Đường và Hạ Nhâm :
“ Thần chết, đến rồi...!!!"
Tác giả :
Aikaba Hikori