Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài
Chương 25: Lòng con không qui phục
Sắc mặt của Hạ Vĩnh Tư trong phút chốc trở nên tươi tỉnh hẳn, ông quay đầu ra hiệu cho Dương Hạ Nhâm đang ngồi ở phía đối diện... Như đã được chuẩn bị trước, Hạ Nhâm lập tức thở dài, đứng dậy đi về phía chiếc tủ gỗ nằm ở góc phòng. Hạ Tuyết nhìn theo hành động của anh mà cảm thấy lạ lẫm, không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không? Nhưng cô không thể không cảnh giác cái không khí kì dị đang phát ra từ hai người bọn họ....
Sau hồi lục lọi, Dương Hạ Nhâm cuối cùng cũng lôi ra một tập tài liệu màu xanh nhạt, anh nhanh chóng đưa cho Hạ Vĩnh Tư, sắc mặt tựa hồ đã mang vài phần ảm đạm. Nhưng trái với điệu bộ sầu muộn này của anh, Hạ Vĩnh Tư lại vô cùng phấn khích, thậm chí trên khuôn mặt của ông còn có một nỗi vui sướng không thể diễn tả, ông đón lấy tập tài liệu, đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn Hạ Tuyết....
“ Cha..." Hạ Tuyết lên tiếng, đôi mắt bàng bạc đã xuất hiện một tia nghi hoặc rõ rệt, cô cất giọng dò hỏi :
“ Cái gì đây ?"
“ À...." Hạ Vĩnh Tư hết nhìn về phía Hạ Tuyết, rồi chuyển hướng về phía tập tài liệu trong tay mình. Chần chừ một hồi, ông chần chậm đưa nó cô :
“ Cha nghĩ con nên tự khám phá thì tốt hơn !"
Hạ Tuyết nghi hoặc nhìn ông, rồi chuyển hướng về phía Hạ Nhâm đang đứng dựa vào cửa sổ. Trong màu nắng mờ nhạt, anh đứng đó, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt màu sương mù trầm tư nhìn về phía những bông hoa đỗ quyên đỏ thắm ngoài cửa sổ tựa như một sự trốn tránh....Giữa những suy nghĩ rối ren này, anh chỉ còn biết lựa chọn cách im lặng...
Hạ Tuyết nhìn về phía Hạ Nhâm một lúc lâu rồi nhận lấy tập tài liệu màu xanh trong tay Hạ Vĩnh Tư, từ từ mở ra. Ngay lập tức, hàng lông mày của cô nhướng lên, những ngón tay nhỏ bé không nhanh không chậm lật giở từng trang giấy, cuối cùng cất giọng nói nặng nề hỏi:
“ Cha... Những người này là ai ?"
Trước mặt Hạ Tuyết giờ đây là sơ yếu lí lịch của hàng chục thanh niên khoảng chừng 19 đến 23 tuổi. Người nào người nấy đều toát ra vẻ ngoài đứng đắn và nho nhã, thậm chí công việc của họ cũng không khỏi làm cho người ta choáng ngợp. Có người đang là giảng viên đại học tại Harvard, có người lại là CEO một tập đoàn lớn, thậm chí có người còn là thành viên mật thiết của hoàng gia Anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây có thể coi là những người thanh niên ưu tú nhất của cả cái hành tinh này luôn không chừng !
“ Con thấy họ thế nào ? Xem kĩ một chút đi nhé rồi từ từ quyết định !"Một bên Hạ Vĩnh Tư vui vẻ dò hỏi, ông tuyệt nhiên để ý đến khuôn mặt càng ngày càng xám xịt của Hạ Tuyết. Những ngón tay siết chặt tập tài liệu, rồi nhanh như cắt, cô đứng bật dậy, hướng về phía cửa phòng đi ra ngoài...
Lúc này Hạ Vĩnh Tư mới chậm chạp có phản ứng, ông cũng vội vàng bật dậy, gọi với theo :
“ Tuyết nhi! Con đang định đi đâu đấy !"
“ Con về Trung Quốc !"
Cô trả lời khô khốc, gót giầy quay đi mà như muốn mài sạch cả mặt sàn, giọng nói mang thập phần tức giận...
“ Tuyết Nhi, quay lại cho cha !" Hạ Vĩnh Tư cao giọng ra lệnh, hiếm khi ông dùng giọng điệu này để nói chuyện với Hạ Tuyết nhưng chuyện hôm nay...là một sự ngoại lệ.
Quả nhiên như một hiệu lực, Hạ Tuyết dừng bước, cô quay ngoắt về phía ông, mắt đẹp tràn ngập lửa giận, quát lớn :
“ Cha...Con biết người định nói gì rồi! Hai người định sắp xếp cho con xem mắt sao ? Sao hai người có thể làm cái chuyện này chứ !"
Hạ Tuyết như gào lên, giọng nói như một cơn địa chấn làm rung chuyển cả căn phòng. Hai bàn tay đặt bên hông siết chặt, sự vui vẻ ban đầu cũng biến mất không một giấu vết, chỉ còn tồn tại một cơn thịnh nộ ngút trời....
“ Tuyết nhi... Nghe cha nói đã..." Hạ Vĩnh Tư lên tiếng, đôi mắt của ông sâu thẳm hiện lên sự nhẫn nại cùng khó xử vô cùng rồi tiếp lời “ Cha và Hạ Nhâm cũng đã suy nghĩ rất kĩ... Mặc dù không muốn ép buộc con nhưng đây là cách tốt nhất !!!"
.....
“ Tuyết nhi! Cha biết Lục Tâm đối với con mà nói rất quan trọng! Nhưng giờ con đã trả thù xong rồi ! Con cũng mang lại cho Dương gia chúng ta bao nhiêu là kì tích rồi ! Không cần phải làm gì thêm nữa.... Bằng cách này... Bằng cách này ...!"
“ Bằng cách này cha có thể làm cho con rời khỏi vị trí lão đại Dương gia phải không ?"
Hạ Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng nhưng giọng nói của cô khiến cho cả căn phòng như chìm trong sự căng thẳng tột độ...
Ánh mắt cô trầm đục nhìn về phía Hạ Vĩnh Tư ở trước mặt. Trong đôi mắt ấy mang một màu sắc phức tạp đến không thể nêu tên khiến cho căn phòng vốn sáng sủa lại chở nên u tối. Hai người đàn ông đều cúi gằm mặt, không dám nhìn vào người thiếu nữ. Mãi một lúc sau, khi áp suất xung quanh đã giảm xuống đến mức cực hạn, Dương Hạ Nhâm mới chầm chậm mở miệng :
“ Mẹ của chúng ta.....muốn em được sống hạnh phúc...Tuyết nhi ạ !"
Lời nói của Hạ Nhâm khiến cho cô gái trước mặt bỗng chốc ngẩn ra, sự tức giận cùng phẫn nộ vừa nãy lập tức bị thay thế, chỉ còn lại một nỗi tổn thương không tên tràn ngập. Như những mảnh thuỷ tinh tiêu tán và vỡ vụn trong không gian, ánh mắt Hạ Tuyết theo đó càng như bầu trời sương mù ảm đạm ngày đông giá. Càng nhìn càng ảo não...!!!
Cũng giống như cô, vẻ mặt của Hạ Vĩnh Tư và Dương Hạ Nhâm theo đó cũng mang đầy tâm trạng. Ba ánh mắt màu sương mù cứ thế nhìn nhau, quay cuồng trong không trung. Mang theo những tâm sự không sao có thể nói thành lời...
Có lẽ! Trong lòng họ, đây là một nỗi đau đớn không gì có thể bù đắp...!!!
Im ắng như vậy... Sầu muộn như vậy.... Mãi cho đến khi...
“ Cha..."
Hạ Tuyết nhỏ giọng nói, bàn tay nắm tập tài liệu nhàu nát nay đã được nới lỏng. Từ từ quay đầu, cô nói với một âm điệu kìm nén bi thương tới cực độ :
“ Con xin lỗi...!"
Một lời xin lỗi phát ra, như một sự tự trách duy nhất mà Hạ Tuyết có thể dành cho hai người bọn họ, coi như đó là một sự bất hiếu của cô cũng được...
Cô biết! Cô biết chứ! Rời khỏi giới hắc đạo cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ có một cuộc sống bình thường, một gia đình hạnh phúc như cô hằng mong muốn. Nhưng còn cha cô, anh trai cô, Mẫn Đường rồi mấy trăm con người của Dương gia đang trông cậy vào cô thì sao? Chỉ vì hạnh phúc của một mình cô mà cô để lại những ân oán của chính mình cho họ sao? Làm sao cô có thể làm thế được ! Vậy thì cô thà tự nhận hết tất cả trách nhiệm, tất cả khổ đau về mình còn hơn là để cho những người thân duy nhất của cô phải hứng chịu những điều đó...
Những gì mà mẹ cô không gánh vác được cho gia tộc này... Cô sẽ làm hết!!!
Rồi như một cơn gió, cả cơ thể Hạ Tuyết vụt lao đi, hướng cửa về phía, để lại hai người đàn ông trong gian phòng với những mảnh cảm xúc hỗn độn.....
Sau hồi lục lọi, Dương Hạ Nhâm cuối cùng cũng lôi ra một tập tài liệu màu xanh nhạt, anh nhanh chóng đưa cho Hạ Vĩnh Tư, sắc mặt tựa hồ đã mang vài phần ảm đạm. Nhưng trái với điệu bộ sầu muộn này của anh, Hạ Vĩnh Tư lại vô cùng phấn khích, thậm chí trên khuôn mặt của ông còn có một nỗi vui sướng không thể diễn tả, ông đón lấy tập tài liệu, đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn Hạ Tuyết....
“ Cha..." Hạ Tuyết lên tiếng, đôi mắt bàng bạc đã xuất hiện một tia nghi hoặc rõ rệt, cô cất giọng dò hỏi :
“ Cái gì đây ?"
“ À...." Hạ Vĩnh Tư hết nhìn về phía Hạ Tuyết, rồi chuyển hướng về phía tập tài liệu trong tay mình. Chần chừ một hồi, ông chần chậm đưa nó cô :
“ Cha nghĩ con nên tự khám phá thì tốt hơn !"
Hạ Tuyết nghi hoặc nhìn ông, rồi chuyển hướng về phía Hạ Nhâm đang đứng dựa vào cửa sổ. Trong màu nắng mờ nhạt, anh đứng đó, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt màu sương mù trầm tư nhìn về phía những bông hoa đỗ quyên đỏ thắm ngoài cửa sổ tựa như một sự trốn tránh....Giữa những suy nghĩ rối ren này, anh chỉ còn biết lựa chọn cách im lặng...
Hạ Tuyết nhìn về phía Hạ Nhâm một lúc lâu rồi nhận lấy tập tài liệu màu xanh trong tay Hạ Vĩnh Tư, từ từ mở ra. Ngay lập tức, hàng lông mày của cô nhướng lên, những ngón tay nhỏ bé không nhanh không chậm lật giở từng trang giấy, cuối cùng cất giọng nói nặng nề hỏi:
“ Cha... Những người này là ai ?"
Trước mặt Hạ Tuyết giờ đây là sơ yếu lí lịch của hàng chục thanh niên khoảng chừng 19 đến 23 tuổi. Người nào người nấy đều toát ra vẻ ngoài đứng đắn và nho nhã, thậm chí công việc của họ cũng không khỏi làm cho người ta choáng ngợp. Có người đang là giảng viên đại học tại Harvard, có người lại là CEO một tập đoàn lớn, thậm chí có người còn là thành viên mật thiết của hoàng gia Anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây có thể coi là những người thanh niên ưu tú nhất của cả cái hành tinh này luôn không chừng !
“ Con thấy họ thế nào ? Xem kĩ một chút đi nhé rồi từ từ quyết định !"Một bên Hạ Vĩnh Tư vui vẻ dò hỏi, ông tuyệt nhiên để ý đến khuôn mặt càng ngày càng xám xịt của Hạ Tuyết. Những ngón tay siết chặt tập tài liệu, rồi nhanh như cắt, cô đứng bật dậy, hướng về phía cửa phòng đi ra ngoài...
Lúc này Hạ Vĩnh Tư mới chậm chạp có phản ứng, ông cũng vội vàng bật dậy, gọi với theo :
“ Tuyết nhi! Con đang định đi đâu đấy !"
“ Con về Trung Quốc !"
Cô trả lời khô khốc, gót giầy quay đi mà như muốn mài sạch cả mặt sàn, giọng nói mang thập phần tức giận...
“ Tuyết Nhi, quay lại cho cha !" Hạ Vĩnh Tư cao giọng ra lệnh, hiếm khi ông dùng giọng điệu này để nói chuyện với Hạ Tuyết nhưng chuyện hôm nay...là một sự ngoại lệ.
Quả nhiên như một hiệu lực, Hạ Tuyết dừng bước, cô quay ngoắt về phía ông, mắt đẹp tràn ngập lửa giận, quát lớn :
“ Cha...Con biết người định nói gì rồi! Hai người định sắp xếp cho con xem mắt sao ? Sao hai người có thể làm cái chuyện này chứ !"
Hạ Tuyết như gào lên, giọng nói như một cơn địa chấn làm rung chuyển cả căn phòng. Hai bàn tay đặt bên hông siết chặt, sự vui vẻ ban đầu cũng biến mất không một giấu vết, chỉ còn tồn tại một cơn thịnh nộ ngút trời....
“ Tuyết nhi... Nghe cha nói đã..." Hạ Vĩnh Tư lên tiếng, đôi mắt của ông sâu thẳm hiện lên sự nhẫn nại cùng khó xử vô cùng rồi tiếp lời “ Cha và Hạ Nhâm cũng đã suy nghĩ rất kĩ... Mặc dù không muốn ép buộc con nhưng đây là cách tốt nhất !!!"
.....
“ Tuyết nhi! Cha biết Lục Tâm đối với con mà nói rất quan trọng! Nhưng giờ con đã trả thù xong rồi ! Con cũng mang lại cho Dương gia chúng ta bao nhiêu là kì tích rồi ! Không cần phải làm gì thêm nữa.... Bằng cách này... Bằng cách này ...!"
“ Bằng cách này cha có thể làm cho con rời khỏi vị trí lão đại Dương gia phải không ?"
Hạ Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng nhưng giọng nói của cô khiến cho cả căn phòng như chìm trong sự căng thẳng tột độ...
Ánh mắt cô trầm đục nhìn về phía Hạ Vĩnh Tư ở trước mặt. Trong đôi mắt ấy mang một màu sắc phức tạp đến không thể nêu tên khiến cho căn phòng vốn sáng sủa lại chở nên u tối. Hai người đàn ông đều cúi gằm mặt, không dám nhìn vào người thiếu nữ. Mãi một lúc sau, khi áp suất xung quanh đã giảm xuống đến mức cực hạn, Dương Hạ Nhâm mới chầm chậm mở miệng :
“ Mẹ của chúng ta.....muốn em được sống hạnh phúc...Tuyết nhi ạ !"
Lời nói của Hạ Nhâm khiến cho cô gái trước mặt bỗng chốc ngẩn ra, sự tức giận cùng phẫn nộ vừa nãy lập tức bị thay thế, chỉ còn lại một nỗi tổn thương không tên tràn ngập. Như những mảnh thuỷ tinh tiêu tán và vỡ vụn trong không gian, ánh mắt Hạ Tuyết theo đó càng như bầu trời sương mù ảm đạm ngày đông giá. Càng nhìn càng ảo não...!!!
Cũng giống như cô, vẻ mặt của Hạ Vĩnh Tư và Dương Hạ Nhâm theo đó cũng mang đầy tâm trạng. Ba ánh mắt màu sương mù cứ thế nhìn nhau, quay cuồng trong không trung. Mang theo những tâm sự không sao có thể nói thành lời...
Có lẽ! Trong lòng họ, đây là một nỗi đau đớn không gì có thể bù đắp...!!!
Im ắng như vậy... Sầu muộn như vậy.... Mãi cho đến khi...
“ Cha..."
Hạ Tuyết nhỏ giọng nói, bàn tay nắm tập tài liệu nhàu nát nay đã được nới lỏng. Từ từ quay đầu, cô nói với một âm điệu kìm nén bi thương tới cực độ :
“ Con xin lỗi...!"
Một lời xin lỗi phát ra, như một sự tự trách duy nhất mà Hạ Tuyết có thể dành cho hai người bọn họ, coi như đó là một sự bất hiếu của cô cũng được...
Cô biết! Cô biết chứ! Rời khỏi giới hắc đạo cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ có một cuộc sống bình thường, một gia đình hạnh phúc như cô hằng mong muốn. Nhưng còn cha cô, anh trai cô, Mẫn Đường rồi mấy trăm con người của Dương gia đang trông cậy vào cô thì sao? Chỉ vì hạnh phúc của một mình cô mà cô để lại những ân oán của chính mình cho họ sao? Làm sao cô có thể làm thế được ! Vậy thì cô thà tự nhận hết tất cả trách nhiệm, tất cả khổ đau về mình còn hơn là để cho những người thân duy nhất của cô phải hứng chịu những điều đó...
Những gì mà mẹ cô không gánh vác được cho gia tộc này... Cô sẽ làm hết!!!
Rồi như một cơn gió, cả cơ thể Hạ Tuyết vụt lao đi, hướng cửa về phía, để lại hai người đàn ông trong gian phòng với những mảnh cảm xúc hỗn độn.....
Tác giả :
Aikaba Hikori