Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 112: Bất đắc dĩ

Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 112: Bất đắc dĩ

Hơn nữa Cố Doanh Tích còn là kẻ có thân phận địa vị cực thấp, nhưng người như vậy cũng không muốn gả không cho một kẻ ngu, mà phải dùng tiền để đổi thì Mộ gia mới có thể thay Mộ Cẩn Ngôn cưới ả ta vào cửa, trong con mắt của nhiều người, đây chính là sự thực!

Cũng bởi vì như vậy, sau khi mấy người phu nhân cùng uống trà với Mộ phu nhân chứng kiến chuyện này, suýt nữa cười như điên, chuyện này căn bản không thể che đậy được, mất thời gian nửa ngày, đã sớm truyền khắp giới chính trị rồi, trước đây người ta chỉ cười Mộ Thiếu Hoa một đời anh minh lại có một đứa con ngốc thôi.

Nhưng hiện nay người ta chê cười Mộ Cẩn Ngôn thực sự quá ngu đần, đứa con ngu đần này của Mộ gia, căn bản chẳng có ai muốn gả cho hắn, Mộ phu nhân còn phải dùng tiền mới có thể cưới được con dâu cho con trai!

Tin tức này truyền rất nhanh, lại có người ở phía sau thúc đẩy chuyện này, đương nhiên làm cho tin đồn ngày càng khoa trương hơn, buổi sáng ba Lan còn đặc biệt dẫn Lâm Mẫn và thân thích tới "an ủi" Mộ phu nhân một hồi, họ trực tiếp biết được tin tức này, Lan Lăng Yến đương nhiên cũng biết.

“Chẳng trách Mộ phu nhân lại gọi điện cho em." Ninh Vân Hoan nhịn không được cười ra tiếng, may mà cô không ăn thêm đồ ăn nữa, không thì e rằng lại phun thêm lần nữa.

Cũng chẳng biết Cố Doanh Tích là loại động vật quý hiếm tới từ phương nào, cho rằng bản thân ả cao thượng như vậy, người Mộ gia sẽ phải nhớ mãi ân tình của ả ta sao?

“Có phải ả ta em ti vi nhiều quá hay không, thật sự cho rằng Mộ Cẩn Ngôn không lấy được vợ hay sao, chỉ có ả ta mới có thể xả thân chịu thiệt chắc?" Ninh Vân Hoan nói một hòi, nhịn không được cười ra tiếng.

Gia tộc thế gia như Mộ gia, những gia tộc phú quý bình thường không thể so bì với địa vị của họ, còn không biết có bao nhiêu gia tộc địa vị thấp hơn muốn ôm đùi Mộ gia đâu, cho dù Mộ Cẩn Ngôn có ngu đần tới mức nào, nhưng hắn vẫn là nhị công tử chân chính con vợ cả, rất nhiều người muốn lấy lòng Mộ gia nguyện ý gả con gái đưa qua Mộ gia ấy chứ.

Chỉ cần Mộ phu nhân đồng ý, bà ta có thể lấy năm ba cô vợ cho Mộ Cẩn Ngôn ngu ngốc trái ôm phải ấp ấy chứ! Cũng chẳng biết Cố Doanh Tích lấy đâu ra mà tự tin gớm, cho rằng chẳng ai thèm lấy Mộ Cẩn Ngôn, chỉ có ả ta bằng lòng thôi. Bản thân ả ta cũng chẳng phải thứ đồ gì tốt đẹp, ả ta còn chưa làm rõ quan hệ với những người đàn ông xung quanh, vậy mà còn muốn gả vào Mộ gia.

Trong lòng người Mộ gia, không biết người ta cảm thấy như thế nào đây!

Ninh Vân Hoan cười đến đau cả bụng, Lan Lăng Yến nhìn thấy cô cười chảy cả nước mắt, cũng cong cong khóe môi ôm cô vào lòng, nhìn thấy cô cười lăn lộn ở trong lòng mình, không khỏi cúi người hôn nhẹ lên môi cô, vì muốn dỗ cho cô vui vẻ, lại nói:

“Hai nhà Mộ, Điền vô cùng tức giận, sau chuyện này e rằng chẳng có ai dám gả con gái cho Mộ Cẩn Ngôn rồi." Cho dù muốn lấy lòng Mộ gia, nhưng dựa trên danh nghĩa bán thân cầu vinh một cách rõ ràng như vậy, chỉ cần là người để ý mặt mũi, e rằng đều không vui vẻ gì, cho dù Mộ gia có đem lại nhiều lợi ích hơn nữa, cũng khó mà thay con trai tìm một nhà môn đăng hộ đối. Cũng bởi vì như vậy, lúc Cố Doanh Tích tự tiến cử, Điền Ngọc Hinh tức tới mức sắc mặt xanh mét, nhưng buổi sáng có nhiều người nhìn chằm chằm muốn cười nhạo bà ta, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, sau này mới phát tác.

“Bà ta đã ghi hận Cố Doanh Tích, chắc sẽ có kịch hay để xem rồi."

Ninh Vân Hoan nghĩ tới Mộ phu nhân vô cùng tức giận, bởi vì từ lúc trưa bà ta gọi điện thoại cho cô cô đã nghe ra rồi, lúc này nghe thấy Cố Doanh Tích bị ghi thù rồi, nhịn không được cười ra tiếng, lúc này mới ôm bụng kêu đau.

Lan Lăng Yến buồn cười dơ tay ra xoa bụng thay cô, bên ngoài phục vụ mới mang món ăn lên một lần nữa.

Cười lâu như vậy, lại ăn no bụng, lúc bà xã rời đi, Lan Lăng Yến vỗ đầu cô nói: “Uy hiếp của Mộ gia, em không cần quan tâm, anh muốn xem xem bọn họ có thể làm gì!"

Ninh Vân Hoan tất nhiên đồng ý,, Cố Doanh Tích chẳng có quan hệ gì tới cô, Mộ phu nhân muốn cô làm cho Cố Doanh Tích ngoan ngoãn thực sự là cố tình gây sự, không cần Lan Cửu nhắc nhở, cô cũng không để chuyện đó trong lòng, buổi chiều vốn muốn đi bệnh viện thăm mẹ Ninh, nhưng ai ngờ chuyện cô vốn không để tâm, lại cứ thích dính vào cô!

Lúc chuông điện thoại vang lên, chuỗi dấu sao trên màn hình không ngừng nhấp nháy, Ninh Vân Hoan vốn đang đứng ven đường đợi vệ sĩ Lan Cách chạy xe tới đón, lúc này có cuộc gọi đến, cô cau mày, sau đó mới nhận điện thoại:

“Xin chào."

“Ninh tiểu thư, cô có thể đến Mộ gia một chuyến hay không?" Giọng nói của Điền Ngọc Hinh vang lên, giống như đè ép sự tức giận cùng cực, giọng nói có chút âm trầm: “Cố tiểu thư nói có quan hệ tốt với cháu, hi vọng cháu có thể tới đây đem ả ta về!"

Nghe thấy vậy, Ninh Vân Hoan thực sự cảm thấy kì quái.

Giữa cô và Cố Doanh Tích căn bản chẳng có quan hệ gì, nhưng dường như Điền Ngọc Hinh vẫn luôn cho rằng cô phải quản chuyện của Cố Doanh Tích vậy, lần trước gọi điện tới bảo cô quản lí tốt Cố Doanh Tích, lần này lại yêu cầu cô tới Mộ gia một chuyến, Ninh Vân Hoan thấy Cố Doanh Tích xui xẻo thì cô mới vui vẻ, ai mà rảnh đi cứu ả ta khỏi hố lửa chứ?

“Xin lỗi Mộ phu nhân, e rằng bà nói sai rồi, tôi không có quan hệ gì với Cố Doanh Tích cả, lại càng không phải bạn tốt, chiều nay tôi bận, không thể đi đón ả ta được." Ninh Vân Hoan vốn mang tâm tình xem kịch vui, nhưng bị Điền Ngọc Hinh gọi tới làm phiền, đang muốn trực tiếp nói tạm biệt, Điền Ngọc Hinh lại lớn tiếng quát:

“Ninh tiểu thư! Cô đừng có rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt! Mọi người vốn là quan hệ thân thích, có gì từ từ nói, tôi nể mặt Lan Lăng Yến không thèm tính toán với cô, nếu cô còn không tới, Cố Doanh Tích đừng mong được trở về nữa!"

Cố Doanh Tích có trở về hay không thì có liên quan gì tới cô, khóe miệng Ninh Vân Hoan co rút: “Mộ phu nhân, tôi chẳng muốn uống rượu mừng cũng không muốn uống rượu phạt, tôi nói với bà rồi, Cố Doanh Tích chẳng có quan hệ gì với tôi cả, tâm trạng của bà tôi có thể hiểu, nể tình quan hệ thân thích của Mộ gia với chồng tôi, lời nói vừa rồi tôi coi như chưa từng nghe thấy, Cố Doanh Tích có về hay không, do bà quyết định."

Đem lời nói của Điền Ngọc Hinh đáp trả lại cho bà ta, Ninh Vân Hoan không đợi Điền Ngọc Hinh mở miệng, liền nói nhanh: “Tôi còn có chuyện, xin lỗi không tiếp chuyện được." Nói xong lời này, Ninh Vân Hoan quyết đoán cúp luôn điện thoại!

Trong Mộ gia Điền Ngọc Hinh tức tới mức khuôn mặt vặn vẹo, nghe thất tiếng tút tút trong điện thoại, sắc mặt xanh mét!

“Đáng giận, cái thứ đồ gì, dám cúp điện thoại của tôi!" Điền Ngọc Hinh muốn bóp nát luôn chiếc điện thoại trong tay bà ta, biểu tình của bà ta vô cùng khó coi, Cố Doanh Tích ở một bên bị dọa cho toàn thân run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất run rẩy không nói gì.

Ả không biết xảy ra chuyện gì, ả vốn muốn hi sinh bản thân ả để cứu lấy tính mạng của mẹ, nhưng Mộ gia căn bản chẳng hiểu đạo lí gì cả, ngược lại còn bắt ả ta. Cố Doanh Tích bị biến cố thình lình xuất hiện này làm cho đầu óc mơ màng, ả đã thử gào thét, nhưng vô dụng. Mộ gia ỷ thế hiếp người, giam giữ trái phép ả ta, nhưng ả ta không có cách nào thoát khỏi.

“Ninh Vân Hoan căn bản không thừa nhận có quan hệ với cô, cũng không tới đón cô." Điền Ngọc Hinh hít sâu một hơi, áp chế sự phẫn nộ, rất nhanh sau đó liền bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Cố Doanh Tích: “Cố tiểu thư, nếu Ninh Vân Hoan không có quan hệ gì với cô, thì cô đừng trách tôi."

Loại phế thải này cũng dám tới đây làm mất mặt Mộ gia, lúc đầu tốt xấu gì Mộ Cẩn Ngôn cũng cứu mạng ả ta, Mộ gia còn cho ả ta 20 vạn để chữa bệnh cho mẹ của ả, nhưng không ngờ ả ta dám tới đây tính toán với Mộ gia, nếu không phải sợ con trai mình bị tổn thương mà bà ta cho người điều tra về Cố gia, e rằng bà ta đã cho rằng Cố Doanh Tích là do kẻ địch chính trị của chồng bà ta phái đến làm mất mặt Mộ gia!

Tiếc rằng người đàn bà họ Cố này quá ngu xuẩn, nhược điểm đầy rẫy, cũng chẳng có điểm nào nên hồn đáng để trở thành con cờ của bà ta, chỉ có duy nhất một khả năng là ả ta muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, muốn mượn con trai bà ta làm bàn đạp, muốn đặt chân vào Mộ gia!

“Không, không thể được." Cố Doanh Tích cũng không phải kẻ ngu, sau khi ả biết ả không thể dựa vào sức mình để thoát thân, liền nghĩ ra một biện pháp, nhưng những người mà ả ta quen biết chẳng có ai có quyền lực cả, Ninh Vân Thành có chút tiền, nhưng hiện nay hắn không gặp được ba Ninh, căn bản không thể giúp ả được.

Tạ Trác Doãn coi như có chút bản lĩnh, nhưng hắn vừa về nhà liền mất tin tức, vốn dĩ Cố Doanh Tích được xem như quen biết với Mộ gia nhị công tử Mộ Cẩn Ngôn, nhưng Mộ phu nhân căn bản không để ả gặp Mộ Cẩn Ngôn, sau khi Điền Ngọc Hinh nói không cho ả rời đi, Cố Doanh Tích thực sự chẳng nghĩ ra ai có thể giúp ả nữa.

Cố Nhàn mắc bệnh nằm trong bệnh viện, ả ta làm sao nhẫn tâm để mẹ mình rời khỏi giường bệnh tới Mộ gia để bị nhục nhã cơ chứ! Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Doanh Tích chỉ có thể tìm Ninh Vân Hoan tới giúp ả.

Chỉ mong cô sẽ nể tình sự quen biết giữa hai người, lại thêm ả có quan hệ với Ninh Vân Thành, cô sẽ tới cứu ả thôi! Quan trọng nhất là, là ả ta nhớ Lan Cửu ca nhớ tới đau lòng, hi vọng lúc Ninh Vân Hoan tới, ả có thể nhân lúc gặp mặt Lan Cửu ca một lát, để giải tỏa nỗi đau khổ trong lòng!

Nghĩ tới sự độc tài của Mộ gia cùng với sự thầm mến của ả đối với Lan Lăng Yến, Cố Doanh Tích càng thêm đau lòng, ả ta từ trước tới này chưa từng làm hại người khác, không biết tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với ả như vậy!

Điền Ngọc Hinh vô cùng phiền chán liếc nhìn Cố Doanh Tích đang khóc lóc, trong lòng hận không thể đâm cho ả ta nhát dao, “ Tôi tự hỏi tôi đối xử với cô không tệ, không ngờ cô không những không cảm ơn, ngược lại còn hủy hoại danh tiếng của Cẩn Ngôn, tôi nói cho cô biết, trong hai ngày trả lại 20 vạn cho tôi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đưa cô vào đồn cảnh sát!"

“Không, không, không!" Cố Doanh Tích vừa nghe thấy lời nói của Điền Ngọc Hinh, sắc mặt kinh sợ, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu với Điền Ngọc Hinh nói: “Mộ phu nhân, cầu xin bà rủ lòng thương, đừng tàn nhẫn như vậy, tôi không hủy hoại danh tiếng của Cẩn Ngôn, tôi, tôi chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi chỉ muốn báo ân thôi, phu nhân.............."

“Câm miệng!" Ánh mắt Điền Ngọc Hinh nhìn ả ta lạnh lẽo, vừa nghĩ tới chuyện lúc sáng là bà ta lại giận sôi lên: “Cô là cái thứ đồ gì, cũng xứng để báo ân sao! Muốn gả cho con trai tôi, cũng không tự soi gương xem cô là cái thá gì!"

Nước mắt của Cố Doanh Tích rớt xuống không ngừng, biểu tình yếu ớt làn da tái nhợt trong suốt: “Mộ phu nhân, tôi thực sự không có ý trèo cao bám vào Cẩn Ngôn, tôi thực sự chỉ muốn báo ân thôi, cầu xin bà tha cho tôi..........."

Điền Ngọc Hinh cười lạnh, nói: “Cô không muốn trèo cao? Cô không muốn trèo cao, cô cảm thấy cô xứng với con trai tôi sao? Chẳng qua chỉ là loại tàn hoa bại liễu.........."

Mấy từ tàn hoa bại liễu thực sự chọt trúng chỗ đau của Cố Doanh Tích, ả bị người ta luân phiên cưỡng bức, đó luôn và vết thương trong lòng ả, ả không biết tại sao, rõ ràng Mộ phu nhân biết ả khó chịu khi nhắc tới chuyện này, vậy mà bà ta cứ nói mãi, chỉ bởi vì ả bị mấy tên côn đồ làm nhục, cho nên thân thể ả bẩn thỉu, không xứng với Lan Cửu ca, mỗi khi đêm khuya nằm mộng, rõ ràng trong lòng ả luôn nghĩ tới người đàn ông như nam thần, nghĩ tới là đau lòng, nhưng ả lại tự ti không dám đi nói chuyện với anh!

Ả đã đau khổ như vậy, Mộ phu nhân cũng là phụ nữ, sao lại nói ả ta như vậy cơ chứ?

Lần trước ở Ninh gia nói ra chuyện ả bị người khác đụng vào trước mặt Lan Lăng Yến, lúc đó trong lòng ả giống như bị dao đâm xuyên tim vậy, đau tới chết lặng, khó khăn lắm ả mới có thể giả vờ bình tĩnh như hiện tại, nhưng tại sao Mộ phu nhân lại không chịu bỏ qua?

Sau khi bị kích thích, Cố Doanh Tích rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc nức nở:

“Tôi không phải trèo cao, tôi không có! Cẩn Ngôn, hắn chỉ là một kẻ ngốc mà thôi......." Ả nguyện ý gả cho Mộ Cẩn Ngôn, chỉ cần Điền Ngọc Hinh nguyện ý giúp ả nuôi người nhà họ Cố, ả nguyện ý ở bên Mộ Cẩn Ngôn cả đời, vì sao tâm ý của ả lại bị người Mộ gia hiểu lầm như vậy?

“Mày câm miệng cho tao!" Điền Ngọc Hinh tức tới mức phát điên, cũng không quan tâm thân phận địa vị của mình mà tát cho ả ta một cái, một giọng nam ôn tồn nho nhã đột nhiên vang lên:

“Mẹ, chuyện gì làm mẹ tức giận như vậy?"

Mộ Cẩn Chi kéo Mộ Cẩn Ngôn mang khuôn mặt ngây thơ bước vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Điền Ngọc Hinh, không khỏi cười cười, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn em trai ngây thơ một cái: “Đây không phải là Cố tiểu thư luôn chơi đùa với Cẩn Ngôn hay sao?"

Thân thể Cố Doanh Tích đầu tiên là cứng ngắc, sau đó cúi đầu thấp xuống, nhìn từ góc độ của hai anh em Mộ Cẩn Chi, chỉ nhìn thấy ả cắn môi, cằm nhọn hoắt, sắc mặt trắng bệch, tóc đuôi ngựa bị rối loạn, lộ ra cần cổ trắng nõn, mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng lại có bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tư thế quỳ xuống, càng làm cho cái mông của ả cong tớn lên lộ ra sự mê người.

“Loại người không cần mặt mũi, muốn gả cho Cẩn Ngôn." Nhìn thấy con trai đi tới, sắc mặt của Điền Ngọc Hinh mới dịu đi, nhưng lúc nhắc tới Cố Doanh Tích, biểu tình vẫn rất khó coi.

Mộ Cẩn Chi không nhịn được cười, lần trước ở Lâm gia y có nghe thấy cô vợ mới cưới của em họ Lan Lăng Yến nói không tin Cẩn Ngôn là kẻ ngốc, lúc đó Mộ Cẩn Chi bị dọa nhảy dựng lên, từ trước tới nay y chưa từng nghĩ rằng em trai mình giả ngốc, dù sao xuất thân từ thế gia như Mộ gia, nếu như không phải kẻ ngốc, ai lại nguyện ý đi giả trang làm gì?

Đây rõ ràng là một câu chuyện cười, với tài nguyên của Mộ gia, nếu như Mộ Cẩn Ngôn không phải kẻ ngốc, khẳng định sẽ có phần của hắn, nhưng từ sau khi hắn bị ngốc, Mộ Thiếu Hoa toàn tâm toàn ý bồi dưỡng y, thế lực của Mộ gia tạo dựng lợi thế cho y, cũng bởi vì vậy, Mộ Cẩn Chi luôn có loại tâm tình áy náy đối với em trai đồng thời vô cùng yêu thương hắn.

Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là thứ Mộ Cẩn Ngôn thích, y đều cho, thậm chí nếu so sánh với sự yêu thương của ba mẹ đối với Cẩn Ngôn, y còn yêu thương hắn hơn.

Người em trai ngốc như vậy, em trai ngốc nhiều năm như vậy làm sao có thể là giả ngốc đây? Sao hắn lại giả ngốc mà vứt bỏ tài nguyên của Mộ gia? Nhân khẩu Mộ gia đơn giản, cũng chẳng có ai vì sự thanh tỉnh của hắn mà lấy mạng hắn, sao hắn phải giả ngốc?

Mộ Cẩn Chi vốn chỉ xem chuyện đó như chuyện cười, nhưng sau đó lại đột nhiên tỉnh ngộ.

Y chỉ nghĩ nếu Mộ Cẩn Ngôn là một người thông minh chứ không phải kẻ ngốc, hắn sẽ có được tài nguyên của Mộ gia giống như y, nhưng nếu Mộ Cẩn Ngôn không phải kẻ ngốc, thứ hắn muốn không chỉ là một nửa Mộ gia! Dù sao hắn chỉ là con thứ, cho dù sau này hắn đi theo con đường quan trường, Mộ Thiếu Hoa sẽ giúp hắn, nhưng sự giúp đỡ đó có hạn, không giống như y, bản thân là con trai trưởng, nếu sau này không có gì ngoài ý muốn, Mộ gia chắc chắn sẽ là của y.

Nếu như Mộ Cẩn Ngôn có dã tâm, nếu như thứ hắn muốn không chỉ là Mộ gia, nếu như hắn không phải kẻ ngốc thực sự, mà giống như vị Ninh tiểu thư kia nói chỉ là giả ngốc thôi, vậy bởi vì lí do lúc nhỏ bị thương rồi sinh bệnh rồi biến thành kẻ ngu, ba mẹ sẽ áy náy đối với hắn, cho nên càng yêu thương bảo vệ hắn hơn, cũng bởi vì đứa em chẳng có gì này, y sẽ không phòng bị hắn!

Quan trọng nhất là, nếu Mộ Cẩn Ngôn thực sự có dã tâm, hắn giả ngốc những 10 năm, loại tính cách như vậy, thực sự đáng sợ!

Nghĩ tới những thứ này, lúc đó Mộ Cẩn Chi bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù y không muốn nghi ngờ em trai mình, nhưng nghĩ lại thì Mộ Cẩn Ngôn thực sự làm người khác phải nghi ngờ, người ngoài đều biết Mộ nhị công tử là kẻ ngốc, nhưng giống như Ninh Vân Hoan đã nói, nếu chỉ dựa vào những chuyện hắn đã làm mà khiến cho người khác nghĩ hắn là kẻ ngốc, thì căn bản không thể nói ra được.

Dường như chỉ bởi vì mọi người đều cho rằng Mộ Cẩn Ngôn là kẻ ngốc, cho nên nhiều năm nay đã trở thành thói quen, cho dù hắn chẳng làm chuyện ngu ngốc nào, mọi người vẫn cho rằng hắn là kẻ ngốc!

Mộ Cẩn Chi nghĩ ra trọng điểm này, trong lòng có chút phức tạp đối với đứa em trai này, không chỉ có chút nguội lạnh, mà còn có chút cảnh giác.

Y tự nhận mình không đối xử tệ bạc với Mộ Cẩn Ngôn, nếu em trai thực sự giả ngốc, vậy hai anh em vốn thân thiết, khẳng định sẽ đi tới kết cục không chết không ngừng. Mộ Cẩn Chi không cam tâm, y với Mộ Cẩn Ngôn là cùng cha cùng mẹ sinh ra, tình cảm rất tốt, y không tin em trai mình lại có suy nghĩ muốn gây bất lợi cho y.

Cho nên mấy ngày nay, y đều ngấm ngầm điều tra Mộ Cẩn Ngôn, cũng giám sát nhất cử nhất động của hắn, hiện nay mặc dù y có hoài nghi, nhưng chưa phát hiện ra sơ hở gì.

Lúc này Cố Doanh Tích tới Mộ gia, trong đầu Mộ Cẩn Chi liền nảy sinh ra một ý nghĩ, chỉ vào Cố Doanh Tích rồi cười nói với em trai:

“Cẩn Ngôn, vị Cố tiểu thư này nói muốn làm vợ em, em có thích không?"

Thân thể Cố Doanh Tích không sạch sẽ, hơn nữa xuất thân không cao, thông thường giới thượng lưu tìm những cô gái thân phận địa vị thấp để chơi đùa thì được, nhưng nếu thực sự kết hôn thì vô cùng hiếm có, câu chuyện về cô bé lọ lem chỉ là giả, rất nhiều công tử nhà giàu xuất thân cao quý cho dù thực sự yêu một cô gái bình thường, thì cũng sẽ không cưới người đó về.

Hôn nhân đại sự thời hiện đại, thực ra cũng chú trọng tới môn đăng hộ đối, càng là người có thân phận cao càng để ý điều này.

Mộ Cẩn Chi chính là người như vậy, người vợ sau này của y chỉ là người phụ nữ tăng thêm trợ giúp cho y, y không tin nếu Mộ Cẩn Ngôn tính toán gì đó sau lưng mọi người, lại đồng ý cưới một người phụ nữ như Cố Doanh Tích, chơi đùa thì được, nếu như cưới ả, sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới chính trị, Mộ Thiếu Hoa sẽ thất vọng về hắn, sẽ không cho hắn quyền quản lí Mộ gia.

“Vợ? Anh hai, vợ là cái gì, có thể ăn không?" trong mắt Mộ Cẩn Ngôn lướt qua sự sắc lạnh, sau đó dơ tay lên miệng mút, có chút nghi hoặc nói: “Có ngon như cơm mẹ Phùng nấu không?"

Mộ Cẩn Chi chỉ nghĩ tới nếu Mộ Cẩn Ngôn thực sự lấy Cố Doanh Tích thì Mộ Thiếu Hoa sẽ không để lại Mộ gia cho Mộ Cẩn Ngôn, nhưng y chưa từng nghĩ rằng Mộ Cẩn Ngôn có thể trực tiếp đá Mộ Thiếu Hoa ra khỏi vị trí gia chủ. Y căn bản chẳng hề nghĩ tới chuyện đó, cho nên y đã sơ suất, cho nên mới nghĩ ra biện pháp dùng Cố Doanh Tích để thử Mộ Cẩn Ngôn.

Lúc này nghe thấy câu hỏi hồn nhiên của Mộ Cẩn Ngôn, Mộ Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

“Đương nhiên không phải, không phải em thích Cố tiểu thư hay sao? Giữ cô ta lại chơi cùng, ăn cùng cô ta, ngủ cùng cô ta."

“Đó chính là vợ sao?" Mộ Cẩn Ngôn có chút hiếu kỳ, sau đó vỗ tay nhảy nhót vui mừng:

“Vậy cũng được, em muốn vợ, em muốn vợ!"

Biểu tình của hắn làm Mộ Cẩn Chi yên tâm, nói cho cùng, Mộ Cẩn Chi cũng không muốn nghi ngờ em trai mình, lúc này thấy bộ dáng hồn nhiên của hắn, đối với sự hoài nghi của mình mấy ngày nay, Mộ Cẩn Chi cảm thấy có chút hối hận, đang muốn mở miệng, Mộ phu nhân Điền Ngọc Hinh sắc mặt xanh trắng:

“Linh tinh! Vợ cái gì mà vợ, cũng phải xem có xứng hay không nữa!"

Mộ Cẩn Ngôn vừa nghe thấy lời này, nhất thời bị dọa, gào khóc lên.

Điền Ngọc Hinh tất nhiên không nỡ để con khóc, nên vội vàng dỗ hắn.

Ninh Vân Hoan căn bản không thể ngờ tới khó khăn lắm cô mới gieo trồng được sự nghi ngờ của Mộ Cẩn Chi đối với Mộ Cẩn Ngôn lại bị loại bỏ nhanh chóng như vậy, nếu như cô có thể đoán được kết cục này, cho dù có không muốn gặp Cố Doanh Tích tới đâu, cho dù hi vọng ả ta bị xui xẻo tới đâu, cô cũng nhất định phải tới Mộ gia!

Trong chuyện này, hào quang nữ chủ của Cố Doanh Tích lại phát huy tác dụng một lần nữa, làm ả ta đánh bậy đánh bạ lại làm cho Mộ Cẩn Chi hết nghi ngờ Mộ Cẩn Ngôn, cũng coi như bảo vệ Mộ Cẩn Ngôn một lần, làm cho Ninh Vân Hoan vốn muốn thay đổi tình tiết, lại bị ả ta đưa về đúng kịch bản.

Mộ gia cũng không giết chết Cố Doanh Tích, cho dù Điền Ngọc Hinh có ghét Cố Doanh Tích tới đâu, nhưng lần này Cố Doanh Tích náo loạn lớn chuyện như vậy, làm Mộ gia trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên mặt ngoài không thể xử lí Cố Doanh Tích được, cho nên hai ngày sau Cố Doanh Tích được thả ra, ruốt cuộc vẫn phải thả người.

Nhưng Mộ gia bắt đầu đòi lại 20 vạn đã cho Cố Doanh Tích vay, vốn Điền Ngọc Hinh chẳng thèm để ý tới 20 vạn này, xem như mua một món đồ chơi mới cho con trai thôi, chẳng hi vọng Cố Doanh Tích có thể trả lại.

Nhưng ai ngờ ả ta vì muốn thể hiện sự trong sạch và hồn nhiên của mình, cũng thể hiện ả không phải loại phụ nữ vô duyên vô cớ lấy của người khác 20 vạn, cho nên ả vô cùng chí khí viết giấy nợ cho Mộ gia.

Mộ phu nhân có sẵn nhược điểm của ả, đương nhiên là đuổi theo Cố Doanh Tích đòi nợ, dồn ép Cố Doanh Tích không biết phải làm sao, đến bước đường cùng, mấy lần bị bức ép tới mức tự tử.

Bệnh của Cố Nhàn không thể kéo dài, lúc đầu vay Mộ gia 20 vạn vẫn còn 17, 18 vạn, không thể trả tiền vào lúc này được, vì tránh Mộ gia dùng sức ép buộc trả nợ, mặc dù Cố Doanh Tích không nỡ để người yêu hiến thận cho mẹ, nhưng lúc này thực sự bất đắc dĩ.

Sau khi Ninh Vân Thành kiểm tra sức khỏe, các phương diện coi như hợp với Cố Nhàn, nhóm máu của hai người giống nhau, bởi vậy mọi người vui mừng, rất nhanh sau đó, một quả thận của Ninh Vân Thành được chuyển sang người Cố Nhàn.

Lúc Ninh Vân Hoan biết được tin này, thực sự là cạn lời đối với Ninh Vân Thành!
Tác giả : Mỉm Cười Wr
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại