Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu Thư
Chương 29
Nhan Y Hàn đưa tay lên vuốt ve gương mặt Lương Thần, cô đau lòng, nhìn gương mặt không còn chút sức sống của anh. Nước mắt nặng nề mà rơi xuống. Trước đây là do cô không biết quý trọng, Lương Thần luôn ở bên cô, luôn bảo vệ cô, luôn ủng hộ cô, luôn đứng cạnh cô. Tại sao bây giờ, cô mới biết? Cô đau lòng, tim thắt lại, hôn lên chán hắn. Một nụ hôn thật sâu.
Lương Thần không nhịn được nữa, hắn mỉm cười, lấy tay vỗ về lưng cô. Mẹ Lan, Tô Tình và cả Ngạo Vũ nhìn cảnh tượng này, chỉ biết há hốc mồm, ngạc nhiên, không nói được lời nào.
"Cái quái gì đây? Con mình nó sống lại sao?"
"Gì thế này? Anh họ sao bỗng nhiên cử động được rồi?"
"Thiên ơi! Đừng có nói là đại ca đang giả bộ."
Nhan Y Hàn đột nhiên thấy khác lạ, ai đang vỗ lưng mình thế kia? Cô nghi ngờ, ngồi dậy, nhìn Lương Thần đã bỏ tay xuống từ lâu. Miệng cũng ngừng cười. Cô quay về phía sau, nhìn ba người họ, mong muốn cho lời giải thích. Lương Thần nhân lúc này, vội vã mở mắt ra, từ phía sau, làm đủ loại động tác điên rồ. Ba người họ nhìn, lập tức hiểu ý. Vội vã trở về bộ dạng đau lòng như cũ. Nhan Y Hàn nghi ngờ, nhìn bốn người họ. Sau đó nhìn Lương Thần, cô nhếch miệng cười:
"Lương Thần, anh biết không, lúc nảy ở ngoài phòng kia, em đã nói, nếu anh không sống lại, em nhất định phải băm anh ra trăm mảnh! Dù gì anh cũng chết rồi! hành hạ thân xác này của anh một chút, cũng không có vấn đề gì! Hơn nữa, anh nuốt bao nhiêu máu của em như vậy, em ít ra cũng phải lấy lại! Tô Tình! Đưa chị con dao y tế!"
Cả ba người họ toát mồ hôi hột. Lương Thần kinh hãi, không dám lên tiếng động, toàn thân run rẩy. Thấy không có động tĩnh gì. Cô nhắc lại lần nữa, giọng điệu có chút khẩn trương:
"Còn không mau lấy đến đây!"
Ba người họ nhìn nhau, Tô Tình run rẩy, từng bước đi đến chỗ Y Hàn, đưa con dao y tế cho cô. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy con dao. Nở nụ cười tà mị thâm độc.
" Lương Thần..."
Ba người kia nhắm mắt nhìn nhau, cầu mong số trời. Cho Lương Thần vẫn toàn mạng. Nhan Y Hàn đưa tay lên, làm động tác phi dao, nhắm đích đến, ánh mắt cô mơ hồ, lúc bên này, lúc bên kia. Làm cho ba người họ kinh hãi. Tim đập thình thịnh. Lương Thần toát mồ hôi hột. Con dao cuối cùng cũng lao đến. Lương Thần vội vã mở mắt. Ba người kia cũng mở mắt, nhìn đích đến của con dao. Tất cả cùng liếc mắt xuống phía dưới. Con dao y tế cắm ngay dưới hạ thân của hắn. Tất cả kinh hãi. Đưa mắt nhìn cô, bao gồm cả Lương Thần. Nhan Y Hàn nhìn hắn, ánh mắt tu la địa ngục khủng khiếp chiếu đến.
"Lương Thần...Anh được lắm"
Cô đưa tay lên, Lương Thần nắm tay cô lại:
"Anh bệnh như vậy, em cũng nỡ đánh anh sao?"
"Nỡ!"
"Em sẽ không nỡ đâu. Bởi vì em thích anh mà"
Ba người kia gật đầu ma quái nhìn nhau.
"Ồ"
Nhan Y Hàn đỏ mặt nhịn cười, nói:
"Ai nói như vậy chứ?"
"Đương nhiên là em nói rồi!"
"Cứ cho là em nói đi ~ Cũng đâu có bằng chứng!"
Lương Thần cười tà:
"Ai nói không có"
Hắn lấy ra một chiếc máy ghi âm được gắn ở giường. Chiếc máy nhắc lại lời cô nói lúc nãy:
"Lương Thần! Anh tỉnh lại, em sẽ làm bạn gái của anh"
Cô ngạc nhiên, hắn mỉm cười vô tội. Mẹ Lan mỉm cười:
"Chúng ta đi thôi. Mẹ nhớ ra, ở nhà bà ngoại cũng đang chờ"
Tô Tình và Ngạo Vũ hiểu ý gật đầu:
"Phải Phải Phải. Đại ca, chị dâu, em với Tô Tình xin cáo lui trước"
Bọn họ đi ra ngoài. Ở bên trong chỉ còn cô và hắn. Hắn mỉm cười, nắm bàn tay cô, ánh mắt ngây thơ, bắt trước giọng điệu của cô:
"Lương Thần~ Anh tỉnh lại, em sẽ làm bạn gái anh~! Anh không có quên đâu! Anh tỉnh lại rồi, em nhất định phải giữ lời hứa. Làm bạn gái anh"
Cô gật gật đầu, điệu bộ lên giọng, phũ một câu:
"Không biết!"
Hắn ngạc nhiên, kích động nói:
"Sao em có thể trở mặt nhanh vậy chứ?"
Cô tức giận nói:
"Anh muốn em làm bạn gái của anh, ít nhất, anh cũng phải theo đuổi em chứ!". Hừm! đồ ngốc!
"Từ trước đến nay, không phải anh đã bỏ bao nhiêu công sức để theo đuổi em như vậy rồi sao?"
"Chuyện trước đây không còn tính nữa! Bây giờ bắt đầu lại toàn bộ!"
Anh thở dài:
"Được được được, em nói theo đuổi lại từ đầu thì là theo đuổi lại từ đầu"
Cô mỉm cười, vui vẻ nhìn hắn. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có cảm giác giống như vậy. Cô chưa từng nghĩ đến việc, sẽ cùng ai đó yêu đương, hẹn hò. Khi yêu rồi mới biết, hóa ra cảm giác yêu và được yêu lại tuyệt vời như vậy.
Lương Thần không nhịn được nữa, hắn mỉm cười, lấy tay vỗ về lưng cô. Mẹ Lan, Tô Tình và cả Ngạo Vũ nhìn cảnh tượng này, chỉ biết há hốc mồm, ngạc nhiên, không nói được lời nào.
"Cái quái gì đây? Con mình nó sống lại sao?"
"Gì thế này? Anh họ sao bỗng nhiên cử động được rồi?"
"Thiên ơi! Đừng có nói là đại ca đang giả bộ."
Nhan Y Hàn đột nhiên thấy khác lạ, ai đang vỗ lưng mình thế kia? Cô nghi ngờ, ngồi dậy, nhìn Lương Thần đã bỏ tay xuống từ lâu. Miệng cũng ngừng cười. Cô quay về phía sau, nhìn ba người họ, mong muốn cho lời giải thích. Lương Thần nhân lúc này, vội vã mở mắt ra, từ phía sau, làm đủ loại động tác điên rồ. Ba người họ nhìn, lập tức hiểu ý. Vội vã trở về bộ dạng đau lòng như cũ. Nhan Y Hàn nghi ngờ, nhìn bốn người họ. Sau đó nhìn Lương Thần, cô nhếch miệng cười:
"Lương Thần, anh biết không, lúc nảy ở ngoài phòng kia, em đã nói, nếu anh không sống lại, em nhất định phải băm anh ra trăm mảnh! Dù gì anh cũng chết rồi! hành hạ thân xác này của anh một chút, cũng không có vấn đề gì! Hơn nữa, anh nuốt bao nhiêu máu của em như vậy, em ít ra cũng phải lấy lại! Tô Tình! Đưa chị con dao y tế!"
Cả ba người họ toát mồ hôi hột. Lương Thần kinh hãi, không dám lên tiếng động, toàn thân run rẩy. Thấy không có động tĩnh gì. Cô nhắc lại lần nữa, giọng điệu có chút khẩn trương:
"Còn không mau lấy đến đây!"
Ba người họ nhìn nhau, Tô Tình run rẩy, từng bước đi đến chỗ Y Hàn, đưa con dao y tế cho cô. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy con dao. Nở nụ cười tà mị thâm độc.
" Lương Thần..."
Ba người kia nhắm mắt nhìn nhau, cầu mong số trời. Cho Lương Thần vẫn toàn mạng. Nhan Y Hàn đưa tay lên, làm động tác phi dao, nhắm đích đến, ánh mắt cô mơ hồ, lúc bên này, lúc bên kia. Làm cho ba người họ kinh hãi. Tim đập thình thịnh. Lương Thần toát mồ hôi hột. Con dao cuối cùng cũng lao đến. Lương Thần vội vã mở mắt. Ba người kia cũng mở mắt, nhìn đích đến của con dao. Tất cả cùng liếc mắt xuống phía dưới. Con dao y tế cắm ngay dưới hạ thân của hắn. Tất cả kinh hãi. Đưa mắt nhìn cô, bao gồm cả Lương Thần. Nhan Y Hàn nhìn hắn, ánh mắt tu la địa ngục khủng khiếp chiếu đến.
"Lương Thần...Anh được lắm"
Cô đưa tay lên, Lương Thần nắm tay cô lại:
"Anh bệnh như vậy, em cũng nỡ đánh anh sao?"
"Nỡ!"
"Em sẽ không nỡ đâu. Bởi vì em thích anh mà"
Ba người kia gật đầu ma quái nhìn nhau.
"Ồ"
Nhan Y Hàn đỏ mặt nhịn cười, nói:
"Ai nói như vậy chứ?"
"Đương nhiên là em nói rồi!"
"Cứ cho là em nói đi ~ Cũng đâu có bằng chứng!"
Lương Thần cười tà:
"Ai nói không có"
Hắn lấy ra một chiếc máy ghi âm được gắn ở giường. Chiếc máy nhắc lại lời cô nói lúc nãy:
"Lương Thần! Anh tỉnh lại, em sẽ làm bạn gái của anh"
Cô ngạc nhiên, hắn mỉm cười vô tội. Mẹ Lan mỉm cười:
"Chúng ta đi thôi. Mẹ nhớ ra, ở nhà bà ngoại cũng đang chờ"
Tô Tình và Ngạo Vũ hiểu ý gật đầu:
"Phải Phải Phải. Đại ca, chị dâu, em với Tô Tình xin cáo lui trước"
Bọn họ đi ra ngoài. Ở bên trong chỉ còn cô và hắn. Hắn mỉm cười, nắm bàn tay cô, ánh mắt ngây thơ, bắt trước giọng điệu của cô:
"Lương Thần~ Anh tỉnh lại, em sẽ làm bạn gái anh~! Anh không có quên đâu! Anh tỉnh lại rồi, em nhất định phải giữ lời hứa. Làm bạn gái anh"
Cô gật gật đầu, điệu bộ lên giọng, phũ một câu:
"Không biết!"
Hắn ngạc nhiên, kích động nói:
"Sao em có thể trở mặt nhanh vậy chứ?"
Cô tức giận nói:
"Anh muốn em làm bạn gái của anh, ít nhất, anh cũng phải theo đuổi em chứ!". Hừm! đồ ngốc!
"Từ trước đến nay, không phải anh đã bỏ bao nhiêu công sức để theo đuổi em như vậy rồi sao?"
"Chuyện trước đây không còn tính nữa! Bây giờ bắt đầu lại toàn bộ!"
Anh thở dài:
"Được được được, em nói theo đuổi lại từ đầu thì là theo đuổi lại từ đầu"
Cô mỉm cười, vui vẻ nhìn hắn. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có cảm giác giống như vậy. Cô chưa từng nghĩ đến việc, sẽ cùng ai đó yêu đương, hẹn hò. Khi yêu rồi mới biết, hóa ra cảm giác yêu và được yêu lại tuyệt vời như vậy.
Tác giả :
lacthienanh