Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 47: Thế giới IV: Các Chủ, thỉnh cầu đụng ngã 14
Edit: Linhlady
Bệnh tới ngày thứ hai Tô Mộc mới thấy đỡ mệt mỏi hơn, nàng ngồi dậy dựa người vào giường, tay xoa xoa huyệt thái dương, hi vọng việc này giúp nàng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng so với cảm giác khó chịu ngày hôm qua hiện tại đã tốt lên rất nhiều.
Một lát sau, Tô Mộc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, môi cũng bị khô hơi nứt nẻ. Tô Mộc gọi Thược Dược vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời.
Không còn cách nào khác Tô Mộc đành phải tự mình xuống giường rót nước.
Bàn chân vừa chạm xuống sàn liền bị nhiệt độ lạnh như băng của sàn gỗ làm giật mình, chân vô ý thức rụt lại, bên trong gian phòng này không giống vương phủ xa hoa, cho nên sẽ không cos thảm lông lót bên dưới, nhưng mọi thứ ớt đây lại rất hợp ý nàng đơn giản lại thoải mái.
Tô Mộc cuối xuống mang giày thêu vào, lúc này mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Thân thể nâm lâu ngồi dậy có chút choáng váng. Tô Mộc phải ngồi lại giường một tay chống bên mép giường.
Một lát sau, Tô Mộc cảm thấy choáng váng qua đi, thân thể cũng thích ứng được mới chạm rãi đứng dậy, vừa rồi là nàng đứng dậy quá nhanh, thân thể lâu chưa vận động phản ứng không kịp cho nên mới bị như vậy.
Tô Mộc đi lại kệ để y phục, tùy tiện cầm một bộ khoác lên, sau đó lại đi rót nước.
Tô Mộc đổ hết nước trong ấm trà, môi vừa nhấp một chút mới biết ấm trà đã nguội từ lúc nào, nhưng hiện tại trong miệng Tô Mộc cảm thấy khát khô, không còn cách nào khác đành đem nước trà lạnh tanh kia uống, uống một ngụm trà lạnh, cổ họng cùng đầu lưỡi thoải mái, cảm giác khát khô cũng dịu đi.
Tô Mộc liếm liếm môi cho đỡ khô hơn.
Đỡ khát rồi lúc này Tô Mộc có thể cảm giác rõ rệt dòng nước lạnh buốt chảy từ miệng chảy vào thân thể cái loại cảm giác này khiến than thể Tô Mộc không khỏi run lên một cái.
Trong lúc Tô Mộc chuẩn bị uống thêm cửa bị một người đẩy ra.
Tô Mộc ngừng động tác trên tay, hìn ra cửa mới thấy người vào là Ám Thất tay bưng khay, trên khay còn hơi nóng của cháo bốc lên, xem ra là mới vừa nấu xong.
Tô Mộc thấy cháo nóng vô ý thức liếm liếm môi, đột nhiên cảm giác giống như mình rất lâu rồi mình chưa ăn cơm, có hơi đói.
Nhưng là vừa nhìn thấy mặt Ám Thất, lại nhớ tới chuyện hôm qua trong lúc mơ hồ đã phát sinh ra chuyện gì, còn có nụ hôn kia. Vệt hồng bắt đầu lan ra từ cổ cho tới khuôn mặt, đến bên tai, tỏ ra phá lệ mê người.
Tô Mộc đứng bất động, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Ám Thất, bởi vì nàng nhớ hai người lúc trước mới cãi nhau, bây giờ còn đang chiến tranh lạnh. Ngày hôm qua cái gì cũng không tính, nàng đang bị bệnh ai biết có phải thật hay mơ.
"Nàng sao lại xuống giường rồi?" Ám Thất cẩn thận bưng khay vào, ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Mộc đứng trước bàn tròn, vô ý thức nhìn xuống chân Tô Mộc thấy nàng mang giày mới hơi yên lòng một chút.
Nhưng Tô Mộc lại quay đầu sang nơi khác không nhìn mình.
Còn đang cùng mình cáu kỉnh sao! Ám Thất bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Mau trở lại đến trên giường đi, nàng còn bị bệnh đấy!" Ám Thất sải bước đi về phía trước, nhẹ giọng nói chuyện với Tô Mộc, sợ mình lớn tiếng một chút, người trước mắt lại giống như ngày hôm qua đuổi hắn đi không cho lại gần.
Tô Mộc vẫn là không động, nhẹ khẽ hừ một tiếng.
Ám Thất thấy Tô Mộc không thèm để ý tới mình cũng không thể tránh được, đem khay trên tay để trên bàn, sau đó cầm cốc nước trên tay Tô Mộc đưa lên miệng uống.
"Đó là nước của ta. Uy uy." Phục hồi tinh thần Tô Mộc kêu một tiếng vội vàng muốn lấy lại, nhưng sức lực không bằng Ám Thất, đành phải trơ mắt nhìn nước của mình bị Ám Thất uống.
Uống xong, Ám Thất nhíu chặt mày, này nước đã lạnh rồi.
Môi mỏng thở khẽ ra trả lời, "Đừng uống, nước đã nguội lạnh."
"Uống cháo đi. Vú Trương mới vừa nấu." Nói xong, để cốc nước không xuống dưới bàn.
"Không cần, cảm ơn. Ta không đói bụng." Tô Mộc vừa nói xong, bụng không không chịu thua kém kêu một tiếng.
Ám Thất hạ thấp giọng, cười nói, "Còn nói không đói bụng? Nàng xem bụng nàng còn trả lời thành thật hơn. "
"Không, không cần ngươi lo." Tô Mộc cũng cảm thấy mất mặt, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói lắp, không cho Ám Thất nhìn ra nàng đang quẫn bách.
Ám Thất tiến lên, một cái tay để dưới cằm nàng khẽ nâng lên, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chậm rãi phun ra "Thật không cần ta quản sao?"
Tô Mộc vừa mới bắt đầu vì động tác Ám Thất mà cảm thấy bất mãn, về sau ánh mắt chạm đến con ánh mắt của Ám Thất, trong nháy mắt bị hấp dẫn, giống như ngay lập tức đắm chìm trong đó.
Ma xui quỷ khiến nói một chữ, "Muốn."
Ám Thất nghe Tô Mộc xong, tâm tình hắn vô cùng tốt. Thuận thế ôm lấy Tô Mộc, ở bên tai của nàng, nhẹ giọng nói xin lỗi, "Ta sai rồi, tha thứ ta được hay không?"
Bởi vì Ám Thất dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp của hắn ngay sát mặt nàng, Tô Mộc bị làm cho ngứa, rụt cổ một cái, từ hoảng hốt thần hồi tinh thần lại.
"..." Tô Mộc đẩy Ám Thất, chỉ là còn mang bệnh, khí lực không đủ, không nghĩ đến hắn càng ôm chặt hơn.
Tô Mộc không trả lời cau hỏi của Ám Thất, mới không muốn tha thứ cho hắn đâu.
Tô Mộc không thể làm gì, đành phải nói ra, "Ta muốn uống cháo, ngươi buông ra ta."
"Được." Ám Thất ôm thân thể mềm mại trong lòng thật không nỡ buông Tô Mộc ra, thấy Tô Mộc muốn uống cháo cũng không dám không thả.
Tô Mộc ngồi trên băng ghế, không đợi Ám Thất giúp nàng giúp, tự mình chủ động cầm chén cùng cái muỗng. Hai tay nâng chén, chạm vào một mảng ấm áp, Tô Mộc lưu luyến không muốn thả ra hai tay áp vào bát cháo thật lâu.
Tô Mộc: Thật thoải mái a.
Ám Thất thấy hay tay Tô Mộc áp vào bát cháo không động cái muỗng, có chút ít nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt liền hiểu.
"Muốn ta đút cho nàng sao?" Ám Thất mở miệng trêu chọc, nhìn Tô Mộc nhíu mày, làm vẻ mặt muốn thử.
"Không, muốn,!" Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nói, trừng Ám Thất một cái, đồ lưu manh, không biết xấu hổ, hừ.
Nói xong, Tô Mộc liền cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cháo, ăn một miếng, tinh tế thưởng thức, thịt nạc hương vị phối hợp nấu cháo, thanh đạm không ngán, hương vị phối hợp rất tốt, làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác hạnh phúc.
Nhất là cảm giác ấm nóng từ miệng chảy vào trong thân thể, rất thoải mái. Tô Mộc trong nháy mắt cảm thấy thân thể ấm áp không ít, xua đuổi giá lạnh trong cơ thể, bụng vốn trống trơn cũng bởi vì thế mà thoải mái hơn.
Tô Mộc nheo mắt lại hưởng thụ cảm giác ấm áp này, như con mèo làm biếng, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.
Ám Thất cũng không nhịn được vuốt vuốt tóc Tô Mộc, xem bộ dáng lúc nàng ăn ngon miệng, cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc.
Tô Mộc bất mãn vỗ vỗ tay Ám Thất không an phận, vẻ mặt đều là "Ta còn không có tha thứ ngươi đâu, đừng tỏ ra hai ta rất quen thuộc." Để nhìn Ám Thất.
"Ta sai, nàng tha thứ cho ta được hay không?" Ám Thất dịu dàng nói ra, hạ thấp thái độ mình, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc cảm thấy hắn giờ phút này giống như một con chó lớn nhìn thấy chủ nhân, còn có thể trông thấy cái đuôi phía sau hắn, lắc tới lắc lui.
"Khụ khụ..." Tô Mộc thấy hắn đã khẩn cầu xin lỗi như thế, vậy nàng liền từ bi tha thứ cho hắn, "Được rồi."
Nói xong, nhẹ nhàng quấy quấy cháo trong chén.
Con mắt Ám Thất sáng lên, vốn hắn cảm thấy chủ ý của các thuộc hạ nói một điểm cũng không đáng tín nhiệm, bây giờ nhìn lại, quả nhiên hữu hiệu. Xem ra bọn hắn không có lừa hắn, ân, hắn rất hài lòng.
Thuộc hạ nào đó: Thời điểm khi Các Chủ tìm đến mình, hắn là vẻ mặt mộng bức, bởi vì hắn cũng không có nói qua đâu...
Nhưng Ám Thất không có phát giác, một khi một lần thỏa hiệp sẽ có vô số lần thỏa hiệp, xem ra Ám Thất về sau sẽ bị Tô Mộc quản đến sít sao.
...
Quan hệ hai người hoàn toàn khôi phục bình thường, giống như còn có lại tiến bộ lớn.
Ám Thất cảm thấy gần đây Tô Mộc có chút kỳ quái, không biết nàng cả ngày bận rộn chuyện gì. Hắn cũng sẽ không đi hỏi nàng, điều tra nàng, hắn sẽ chờ nàng tự động nói cho hắn biết.
Tô Mộc gần đây chính là buồn rầu, nàng mới nhận được lệnh làm nhiệm vụ.
Hôm nay thật vất vả đẩy Ám Thất đi, nàng nhìn tờ giấy trong tay "Đêm nay hành động." Xem hết Tô Mộc lập tức đem thiêu huỷ.
Tô Mộc: Chao ôi, lại muốn hành động. Lần trước hành động thất bại, lần này nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Nàng hồi tưởng lại từng chi tiết trong thư phòng Tư Đồ Mặc Uyên, trước kia nàng chỉ có đi vào mấy lần, về sau không được phép đi vào thư phòng muốn quan sát kĩ hơn cũng không thể, mấy lần kia là lúc Tư Đồ Mặc Uyên sủng nàng phải lệ mà được vào thôi.
Ánh mắt Tô Mộc sáng lên, là ở đâu. Thời điểm khi nàng ở trong thư phòng, Tư Đồ Mặc Uyên giống như tận lực không đi chạm vào vật kia, là cái gậy bên cạnh cái hộp.
Tô Mộc khi đó còn cho là cái đồ vật vô dụng, xem ra cái kia mới là chìa koá mở ra.
Màn đêm buông xuống...
Tô Mộc cùng tên hôm trước cùng nhau lẻn vào vương phủ, cẩn thận tránh thoát binh lính gác đêm, rõ ràng là so lần trước đông hơn rất nhiều.
Bởi vì Tư Đồ Mặc Uyên còn chưa có trở lại, cho nên thị vệ nhiều hơn.
Nhưng Tô Mộc vẫn thành công lẻn vào thư phòng, người kia giống như trước ở ngoài canh chừng, chỉ là lần này người kia cảnh cáo Tô Mộc, đêm nay càng thêm cẩn thận.
Tô Mộc: Gà cay, đều là gà cay.
Tô Mộc đi đến trước vị trí đặt cây gậy kia, nhẹ nhàng đụng vào, gậy gộc vừa động.
"Oanh..." Thanh âm rất nhỏ vang lên, phòng tối mở ra.
Edit: ta đang ôn thi nhưng lúc nghỉ đọc được một chương truyện ta đang theo dõi, sau lại nghĩ các nàng có phải cũng đang hóng không? Thế là có chương mới luôn nè. ≧﹏≦
Bệnh tới ngày thứ hai Tô Mộc mới thấy đỡ mệt mỏi hơn, nàng ngồi dậy dựa người vào giường, tay xoa xoa huyệt thái dương, hi vọng việc này giúp nàng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng so với cảm giác khó chịu ngày hôm qua hiện tại đã tốt lên rất nhiều.
Một lát sau, Tô Mộc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, môi cũng bị khô hơi nứt nẻ. Tô Mộc gọi Thược Dược vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời.
Không còn cách nào khác Tô Mộc đành phải tự mình xuống giường rót nước.
Bàn chân vừa chạm xuống sàn liền bị nhiệt độ lạnh như băng của sàn gỗ làm giật mình, chân vô ý thức rụt lại, bên trong gian phòng này không giống vương phủ xa hoa, cho nên sẽ không cos thảm lông lót bên dưới, nhưng mọi thứ ớt đây lại rất hợp ý nàng đơn giản lại thoải mái.
Tô Mộc cuối xuống mang giày thêu vào, lúc này mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Thân thể nâm lâu ngồi dậy có chút choáng váng. Tô Mộc phải ngồi lại giường một tay chống bên mép giường.
Một lát sau, Tô Mộc cảm thấy choáng váng qua đi, thân thể cũng thích ứng được mới chạm rãi đứng dậy, vừa rồi là nàng đứng dậy quá nhanh, thân thể lâu chưa vận động phản ứng không kịp cho nên mới bị như vậy.
Tô Mộc đi lại kệ để y phục, tùy tiện cầm một bộ khoác lên, sau đó lại đi rót nước.
Tô Mộc đổ hết nước trong ấm trà, môi vừa nhấp một chút mới biết ấm trà đã nguội từ lúc nào, nhưng hiện tại trong miệng Tô Mộc cảm thấy khát khô, không còn cách nào khác đành đem nước trà lạnh tanh kia uống, uống một ngụm trà lạnh, cổ họng cùng đầu lưỡi thoải mái, cảm giác khát khô cũng dịu đi.
Tô Mộc liếm liếm môi cho đỡ khô hơn.
Đỡ khát rồi lúc này Tô Mộc có thể cảm giác rõ rệt dòng nước lạnh buốt chảy từ miệng chảy vào thân thể cái loại cảm giác này khiến than thể Tô Mộc không khỏi run lên một cái.
Trong lúc Tô Mộc chuẩn bị uống thêm cửa bị một người đẩy ra.
Tô Mộc ngừng động tác trên tay, hìn ra cửa mới thấy người vào là Ám Thất tay bưng khay, trên khay còn hơi nóng của cháo bốc lên, xem ra là mới vừa nấu xong.
Tô Mộc thấy cháo nóng vô ý thức liếm liếm môi, đột nhiên cảm giác giống như mình rất lâu rồi mình chưa ăn cơm, có hơi đói.
Nhưng là vừa nhìn thấy mặt Ám Thất, lại nhớ tới chuyện hôm qua trong lúc mơ hồ đã phát sinh ra chuyện gì, còn có nụ hôn kia. Vệt hồng bắt đầu lan ra từ cổ cho tới khuôn mặt, đến bên tai, tỏ ra phá lệ mê người.
Tô Mộc đứng bất động, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Ám Thất, bởi vì nàng nhớ hai người lúc trước mới cãi nhau, bây giờ còn đang chiến tranh lạnh. Ngày hôm qua cái gì cũng không tính, nàng đang bị bệnh ai biết có phải thật hay mơ.
"Nàng sao lại xuống giường rồi?" Ám Thất cẩn thận bưng khay vào, ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Mộc đứng trước bàn tròn, vô ý thức nhìn xuống chân Tô Mộc thấy nàng mang giày mới hơi yên lòng một chút.
Nhưng Tô Mộc lại quay đầu sang nơi khác không nhìn mình.
Còn đang cùng mình cáu kỉnh sao! Ám Thất bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Mau trở lại đến trên giường đi, nàng còn bị bệnh đấy!" Ám Thất sải bước đi về phía trước, nhẹ giọng nói chuyện với Tô Mộc, sợ mình lớn tiếng một chút, người trước mắt lại giống như ngày hôm qua đuổi hắn đi không cho lại gần.
Tô Mộc vẫn là không động, nhẹ khẽ hừ một tiếng.
Ám Thất thấy Tô Mộc không thèm để ý tới mình cũng không thể tránh được, đem khay trên tay để trên bàn, sau đó cầm cốc nước trên tay Tô Mộc đưa lên miệng uống.
"Đó là nước của ta. Uy uy." Phục hồi tinh thần Tô Mộc kêu một tiếng vội vàng muốn lấy lại, nhưng sức lực không bằng Ám Thất, đành phải trơ mắt nhìn nước của mình bị Ám Thất uống.
Uống xong, Ám Thất nhíu chặt mày, này nước đã lạnh rồi.
Môi mỏng thở khẽ ra trả lời, "Đừng uống, nước đã nguội lạnh."
"Uống cháo đi. Vú Trương mới vừa nấu." Nói xong, để cốc nước không xuống dưới bàn.
"Không cần, cảm ơn. Ta không đói bụng." Tô Mộc vừa nói xong, bụng không không chịu thua kém kêu một tiếng.
Ám Thất hạ thấp giọng, cười nói, "Còn nói không đói bụng? Nàng xem bụng nàng còn trả lời thành thật hơn. "
"Không, không cần ngươi lo." Tô Mộc cũng cảm thấy mất mặt, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói lắp, không cho Ám Thất nhìn ra nàng đang quẫn bách.
Ám Thất tiến lên, một cái tay để dưới cằm nàng khẽ nâng lên, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chậm rãi phun ra "Thật không cần ta quản sao?"
Tô Mộc vừa mới bắt đầu vì động tác Ám Thất mà cảm thấy bất mãn, về sau ánh mắt chạm đến con ánh mắt của Ám Thất, trong nháy mắt bị hấp dẫn, giống như ngay lập tức đắm chìm trong đó.
Ma xui quỷ khiến nói một chữ, "Muốn."
Ám Thất nghe Tô Mộc xong, tâm tình hắn vô cùng tốt. Thuận thế ôm lấy Tô Mộc, ở bên tai của nàng, nhẹ giọng nói xin lỗi, "Ta sai rồi, tha thứ ta được hay không?"
Bởi vì Ám Thất dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp của hắn ngay sát mặt nàng, Tô Mộc bị làm cho ngứa, rụt cổ một cái, từ hoảng hốt thần hồi tinh thần lại.
"..." Tô Mộc đẩy Ám Thất, chỉ là còn mang bệnh, khí lực không đủ, không nghĩ đến hắn càng ôm chặt hơn.
Tô Mộc không trả lời cau hỏi của Ám Thất, mới không muốn tha thứ cho hắn đâu.
Tô Mộc không thể làm gì, đành phải nói ra, "Ta muốn uống cháo, ngươi buông ra ta."
"Được." Ám Thất ôm thân thể mềm mại trong lòng thật không nỡ buông Tô Mộc ra, thấy Tô Mộc muốn uống cháo cũng không dám không thả.
Tô Mộc ngồi trên băng ghế, không đợi Ám Thất giúp nàng giúp, tự mình chủ động cầm chén cùng cái muỗng. Hai tay nâng chén, chạm vào một mảng ấm áp, Tô Mộc lưu luyến không muốn thả ra hai tay áp vào bát cháo thật lâu.
Tô Mộc: Thật thoải mái a.
Ám Thất thấy hay tay Tô Mộc áp vào bát cháo không động cái muỗng, có chút ít nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt liền hiểu.
"Muốn ta đút cho nàng sao?" Ám Thất mở miệng trêu chọc, nhìn Tô Mộc nhíu mày, làm vẻ mặt muốn thử.
"Không, muốn,!" Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi nói, trừng Ám Thất một cái, đồ lưu manh, không biết xấu hổ, hừ.
Nói xong, Tô Mộc liền cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cháo, ăn một miếng, tinh tế thưởng thức, thịt nạc hương vị phối hợp nấu cháo, thanh đạm không ngán, hương vị phối hợp rất tốt, làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác hạnh phúc.
Nhất là cảm giác ấm nóng từ miệng chảy vào trong thân thể, rất thoải mái. Tô Mộc trong nháy mắt cảm thấy thân thể ấm áp không ít, xua đuổi giá lạnh trong cơ thể, bụng vốn trống trơn cũng bởi vì thế mà thoải mái hơn.
Tô Mộc nheo mắt lại hưởng thụ cảm giác ấm áp này, như con mèo làm biếng, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.
Ám Thất cũng không nhịn được vuốt vuốt tóc Tô Mộc, xem bộ dáng lúc nàng ăn ngon miệng, cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc.
Tô Mộc bất mãn vỗ vỗ tay Ám Thất không an phận, vẻ mặt đều là "Ta còn không có tha thứ ngươi đâu, đừng tỏ ra hai ta rất quen thuộc." Để nhìn Ám Thất.
"Ta sai, nàng tha thứ cho ta được hay không?" Ám Thất dịu dàng nói ra, hạ thấp thái độ mình, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc cảm thấy hắn giờ phút này giống như một con chó lớn nhìn thấy chủ nhân, còn có thể trông thấy cái đuôi phía sau hắn, lắc tới lắc lui.
"Khụ khụ..." Tô Mộc thấy hắn đã khẩn cầu xin lỗi như thế, vậy nàng liền từ bi tha thứ cho hắn, "Được rồi."
Nói xong, nhẹ nhàng quấy quấy cháo trong chén.
Con mắt Ám Thất sáng lên, vốn hắn cảm thấy chủ ý của các thuộc hạ nói một điểm cũng không đáng tín nhiệm, bây giờ nhìn lại, quả nhiên hữu hiệu. Xem ra bọn hắn không có lừa hắn, ân, hắn rất hài lòng.
Thuộc hạ nào đó: Thời điểm khi Các Chủ tìm đến mình, hắn là vẻ mặt mộng bức, bởi vì hắn cũng không có nói qua đâu...
Nhưng Ám Thất không có phát giác, một khi một lần thỏa hiệp sẽ có vô số lần thỏa hiệp, xem ra Ám Thất về sau sẽ bị Tô Mộc quản đến sít sao.
...
Quan hệ hai người hoàn toàn khôi phục bình thường, giống như còn có lại tiến bộ lớn.
Ám Thất cảm thấy gần đây Tô Mộc có chút kỳ quái, không biết nàng cả ngày bận rộn chuyện gì. Hắn cũng sẽ không đi hỏi nàng, điều tra nàng, hắn sẽ chờ nàng tự động nói cho hắn biết.
Tô Mộc gần đây chính là buồn rầu, nàng mới nhận được lệnh làm nhiệm vụ.
Hôm nay thật vất vả đẩy Ám Thất đi, nàng nhìn tờ giấy trong tay "Đêm nay hành động." Xem hết Tô Mộc lập tức đem thiêu huỷ.
Tô Mộc: Chao ôi, lại muốn hành động. Lần trước hành động thất bại, lần này nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Nàng hồi tưởng lại từng chi tiết trong thư phòng Tư Đồ Mặc Uyên, trước kia nàng chỉ có đi vào mấy lần, về sau không được phép đi vào thư phòng muốn quan sát kĩ hơn cũng không thể, mấy lần kia là lúc Tư Đồ Mặc Uyên sủng nàng phải lệ mà được vào thôi.
Ánh mắt Tô Mộc sáng lên, là ở đâu. Thời điểm khi nàng ở trong thư phòng, Tư Đồ Mặc Uyên giống như tận lực không đi chạm vào vật kia, là cái gậy bên cạnh cái hộp.
Tô Mộc khi đó còn cho là cái đồ vật vô dụng, xem ra cái kia mới là chìa koá mở ra.
Màn đêm buông xuống...
Tô Mộc cùng tên hôm trước cùng nhau lẻn vào vương phủ, cẩn thận tránh thoát binh lính gác đêm, rõ ràng là so lần trước đông hơn rất nhiều.
Bởi vì Tư Đồ Mặc Uyên còn chưa có trở lại, cho nên thị vệ nhiều hơn.
Nhưng Tô Mộc vẫn thành công lẻn vào thư phòng, người kia giống như trước ở ngoài canh chừng, chỉ là lần này người kia cảnh cáo Tô Mộc, đêm nay càng thêm cẩn thận.
Tô Mộc: Gà cay, đều là gà cay.
Tô Mộc đi đến trước vị trí đặt cây gậy kia, nhẹ nhàng đụng vào, gậy gộc vừa động.
"Oanh..." Thanh âm rất nhỏ vang lên, phòng tối mở ra.
Edit: ta đang ôn thi nhưng lúc nghỉ đọc được một chương truyện ta đang theo dõi, sau lại nghĩ các nàng có phải cũng đang hóng không? Thế là có chương mới luôn nè. ≧﹏≦
Tác giả :
Nguyên đồng