Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 79: Người chồng cố chấp, anh cút ngay (26)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hoan bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Có người gọi điện thoại tới đúng lúc cô đang ngủ, vì thế cô mơ mơ màng màng mở luôn loa ngoài, ném di động sang một bên.
"Tiểu Hoan."
Đường Hoan ngây ngốc "Vâng" một tiếng, xuyên qua mí mắt, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại mờ mờ hai chữ "Ma ma"(mẹ)
"Đầu tháng chín này, chị gái con sẽ tổ chức hôn lễ."
"À..." - Đường Hoan mơ màng dụi đầu vào trong chăn, xoay qua xoay lại - "Con đã biết..." Đến lúc đó con sẽ tham gia.
Không có việc gì thì tắt máy điiiii, tôi vẫn muốn ngủ tiếp!
Nhưng Đường Hoan còn chưa kịp nói hết câu thì mẹ Lâm ở đầu dây bên kia đã tiếp tục lên tiếng: "Đến lúc đó, con không cần về, đỡ phải kéo theo sát thần Tiêu Liệt tới."
Động tác lăn lộn của Đường Hoan lập tức cứng đờ, cơn buồn ngủ bay đi hơn phân nửa.
Mẹ Lâm tiếp tục lải nhải: "Hiện tại con đã gả cho Tiêu Liệt, phải giúp chị con nhiều hơn! Tiêu Liệt là người cực kỳ cực đoan, lúc trước chị con bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý ở bên Tiêu Liệt sau khi cãi nhau với Trình Ánh."
"Giờ Dĩ Nhu đã làm lành với đứa nhỏ Trình Ánh, chẳng biết Tiêu Liệt có kích động làm ra việc gì không. Nếu con phát hiện manh mối thì phải cản hắn ta lại ngay, đừng để hắn ta làm hỏng hôn lễ của chị con, con nghe thấy không?"
Đường Hoan liếm liếm môi, càng nghe càng hụt hẫng.
Mang theo vài phần trào phúng, cô lên tiếng: "Mẹ cũng biết Tiêu Liệt cực kỳ cực đoan, gả con sang đây lâu như vậy, mẹ cũng chưa từng hỏi thăm xem con sống thế nào, cũng không lo lắng anh ta nhất thời kích động, làm gì con sao?"
Lòng người luôn bất công, kể cả là hai đứa con ruột thịt, người mẹ cũng sẽ gần gũi với đứa này hơn đứa kia.
Sức khỏe không tốt, lại không lớn lên cạnh mẹ Lâm, tất nhiên là sẽ kém Lâm Dĩ Nhu hiểu ý người rồi.
Aiz, có chút thương tâm nha!
Nữ phụ bia đỡ đạn, kể cả là chị em cùng mẹ đẻ ra với nữ chính cũng chỉ có thể rơi vào tình trạng xấu hổ cha không yêu, mẹ không thương thôi.
Mẹ Lâm không nghĩ Đường Hoan sẽ hỏi như vậy. Bà ta xấu hổ, dừng nói một lúc rồi sau đó bồi thêm một câu: "Tiểu Hoan, mẹ biết con chịu thiệt thòi nhưng ván đã đóng thuyền, con tự chăm sóc mình cho tốt."
Đường Hoan cầm di động, tự giễu mà cười thành tiếng.
May mắn, trong thế giới của cô, cô là một cô nhi, chứ nếu có cha mẹ kiểu này, cô thà không có còn hơn.
Cười rồi lại cười, sắc mặt cũng dần lạnh xuống, Đường Hoan chỉ thương cảm trong tíc tắc mà thôi.
"Được rồi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Không cần mẹ dặn dò, con cũng vẫn luôn biết cách tự chăm sóc mình."
Nghe vậy, mẹ Lâm lập tức không vui, oán giận nói: "Đứa nhỏ này, nói chuyện như mang theo gai, bảo sao không thể chung sống hòa thuận với người bên nhà ông ngoại được." - Nói xong, bà ta lập tức cúp điện thoại.
Đường Hoan vẫn ngồi yên trên giường, một là vì chưa tỉnh ngủ, hai là vì cô bực mình.
Nghĩ mãi vẫn thấy không thể nuốt nổi cục tức này, Đường Hoan tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười nhạo: "Sức khỏe đã không tốt, tính khí còn chẳng ra gì, sợ mình sống quá lâu à?"
Đường Hoan giật thót, suýt nữa thì ngã lăn xuống giường.
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Đường Hoan sợ quỷ mà!
Đường Hoan cẩn thận xoay đầu nhìn xung quanh, vì thế, cô thấy được đôi mắt đen đầy trào phúng của Tiêu Liệt. Ngồi bên bàn đọc sách, Tiêu Liệt bày ra biểu cảm vua miệt thị [1] với Đường Hoan.
Đường Hoan đần mặt: "Anh vào từ khi nào?"
Sau đó, cô nhìn thoáng qua cái áo sơ mi dài dùng để làm áo ngủ mà mình đang mặc, tru lên một tiếng đầy thảm thiết: "A!!! Tên bên thái chết tiệt, anh vào đây từ khi nào?"
[1]vua miệt thị(王之蔑视): ngôn ngữ mạng, nghĩa như tên. Từ này xuất hiện tự tháng 8 năm 2016, trong trận bán kết bóng chuyền của Trung Quốc và Hà Lan. Trong trận đấu, Chu Đình đã làm một động tác ăn mừng vô cùng đặc biệt, được cư dân mạng dùng làm meme, gọi là "vua miệt thị"
Hình ảnh đó đây.
Thật sự không muốn đưa hình lên, sợ làm sụp hình ảnh của Tiêu Liệt, nhưng có lẽ tác giả chỉ muốn nói là Tiêu Liệt đang tỏ ra cực kỳ khinh bỉ Đường Hoan thôi, không đến nỗi như hình... aizzz
Đường Hoan bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Có người gọi điện thoại tới đúng lúc cô đang ngủ, vì thế cô mơ mơ màng màng mở luôn loa ngoài, ném di động sang một bên.
"Tiểu Hoan."
Đường Hoan ngây ngốc "Vâng" một tiếng, xuyên qua mí mắt, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại mờ mờ hai chữ "Ma ma"(mẹ)
"Đầu tháng chín này, chị gái con sẽ tổ chức hôn lễ."
"À..." - Đường Hoan mơ màng dụi đầu vào trong chăn, xoay qua xoay lại - "Con đã biết..." Đến lúc đó con sẽ tham gia.
Không có việc gì thì tắt máy điiiii, tôi vẫn muốn ngủ tiếp!
Nhưng Đường Hoan còn chưa kịp nói hết câu thì mẹ Lâm ở đầu dây bên kia đã tiếp tục lên tiếng: "Đến lúc đó, con không cần về, đỡ phải kéo theo sát thần Tiêu Liệt tới."
Động tác lăn lộn của Đường Hoan lập tức cứng đờ, cơn buồn ngủ bay đi hơn phân nửa.
Mẹ Lâm tiếp tục lải nhải: "Hiện tại con đã gả cho Tiêu Liệt, phải giúp chị con nhiều hơn! Tiêu Liệt là người cực kỳ cực đoan, lúc trước chị con bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý ở bên Tiêu Liệt sau khi cãi nhau với Trình Ánh."
"Giờ Dĩ Nhu đã làm lành với đứa nhỏ Trình Ánh, chẳng biết Tiêu Liệt có kích động làm ra việc gì không. Nếu con phát hiện manh mối thì phải cản hắn ta lại ngay, đừng để hắn ta làm hỏng hôn lễ của chị con, con nghe thấy không?"
Đường Hoan liếm liếm môi, càng nghe càng hụt hẫng.
Mang theo vài phần trào phúng, cô lên tiếng: "Mẹ cũng biết Tiêu Liệt cực kỳ cực đoan, gả con sang đây lâu như vậy, mẹ cũng chưa từng hỏi thăm xem con sống thế nào, cũng không lo lắng anh ta nhất thời kích động, làm gì con sao?"
Lòng người luôn bất công, kể cả là hai đứa con ruột thịt, người mẹ cũng sẽ gần gũi với đứa này hơn đứa kia.
Sức khỏe không tốt, lại không lớn lên cạnh mẹ Lâm, tất nhiên là sẽ kém Lâm Dĩ Nhu hiểu ý người rồi.
Aiz, có chút thương tâm nha!
Nữ phụ bia đỡ đạn, kể cả là chị em cùng mẹ đẻ ra với nữ chính cũng chỉ có thể rơi vào tình trạng xấu hổ cha không yêu, mẹ không thương thôi.
Mẹ Lâm không nghĩ Đường Hoan sẽ hỏi như vậy. Bà ta xấu hổ, dừng nói một lúc rồi sau đó bồi thêm một câu: "Tiểu Hoan, mẹ biết con chịu thiệt thòi nhưng ván đã đóng thuyền, con tự chăm sóc mình cho tốt."
Đường Hoan cầm di động, tự giễu mà cười thành tiếng.
May mắn, trong thế giới của cô, cô là một cô nhi, chứ nếu có cha mẹ kiểu này, cô thà không có còn hơn.
Cười rồi lại cười, sắc mặt cũng dần lạnh xuống, Đường Hoan chỉ thương cảm trong tíc tắc mà thôi.
"Được rồi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Không cần mẹ dặn dò, con cũng vẫn luôn biết cách tự chăm sóc mình."
Nghe vậy, mẹ Lâm lập tức không vui, oán giận nói: "Đứa nhỏ này, nói chuyện như mang theo gai, bảo sao không thể chung sống hòa thuận với người bên nhà ông ngoại được." - Nói xong, bà ta lập tức cúp điện thoại.
Đường Hoan vẫn ngồi yên trên giường, một là vì chưa tỉnh ngủ, hai là vì cô bực mình.
Nghĩ mãi vẫn thấy không thể nuốt nổi cục tức này, Đường Hoan tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười nhạo: "Sức khỏe đã không tốt, tính khí còn chẳng ra gì, sợ mình sống quá lâu à?"
Đường Hoan giật thót, suýt nữa thì ngã lăn xuống giường.
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Đường Hoan sợ quỷ mà!
Đường Hoan cẩn thận xoay đầu nhìn xung quanh, vì thế, cô thấy được đôi mắt đen đầy trào phúng của Tiêu Liệt. Ngồi bên bàn đọc sách, Tiêu Liệt bày ra biểu cảm vua miệt thị [1] với Đường Hoan.
Đường Hoan đần mặt: "Anh vào từ khi nào?"
Sau đó, cô nhìn thoáng qua cái áo sơ mi dài dùng để làm áo ngủ mà mình đang mặc, tru lên một tiếng đầy thảm thiết: "A!!! Tên bên thái chết tiệt, anh vào đây từ khi nào?"
[1]vua miệt thị(王之蔑视): ngôn ngữ mạng, nghĩa như tên. Từ này xuất hiện tự tháng 8 năm 2016, trong trận bán kết bóng chuyền của Trung Quốc và Hà Lan. Trong trận đấu, Chu Đình đã làm một động tác ăn mừng vô cùng đặc biệt, được cư dân mạng dùng làm meme, gọi là "vua miệt thị"
Hình ảnh đó đây.
Thật sự không muốn đưa hình lên, sợ làm sụp hình ảnh của Tiêu Liệt, nhưng có lẽ tác giả chỉ muốn nói là Tiêu Liệt đang tỏ ra cực kỳ khinh bỉ Đường Hoan thôi, không đến nỗi như hình... aizzz
Tác giả :
Long Cửu Gia