Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 113: Đế Vương thế giới ngầm (3)
Không thể nghi ngờ, Túc Ảnh chính là boss phản diện.
Dù sao thì chỉ có "mạng" của boss phản diện mới "lớn" như vậy, ngay cả khí vận chi tử muốn làm gì cậu thì cũng phải giữ lại cái mạng cho cậu.
Ngay từ lúc bắt đầu, Túc Ảnh và Mộ Cửu Lăng đã là hai người hoàn toàn đối lập.
Từ nhỏ, vị thiếu niên này đã phải chịu đủ loại oan ức, lăng nhục, sống lăn lê bò lết như "giống loài lai tạp"[1] thấp hèn. Ý tưởng duy nhất trong đầu cậu là cố gắng để ngày nào đó có thể giẫm đạp lên Mộ thiếu gia - kẻ luôn tự nhận mình cao quý, một lần nữa nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Vậy nên, cậu có thể bỏ qua danh dự mà quỳ rạp dưới chân người khác, mặc kệ người ta lăng nhục. Với cậu, để sống sót, lòng tự tôn chẳng là cái thá gì.
Ngày qua ngày, sống trong sự bắt nạt của người khác, thiếu niên trưởng thành, trở thành Đế Vương máu lạnh của thế giới ngầm, bắt đầu "tương ái tương sát" với Mộ Cửu Lăng, à không, phải là "năm dài tháng rộng, tàn sát lẫn nhau" mới đúng. Đến cuối, vì tin nhầm vào gian tế của Mộ Cửu Lăng, Túc Ảnh phạm sai lầm, bị Mộ Cửu Lăng lấy tư thế nhanh như sét đánh giết chết.
Cái gì, đằng ấy hỏi về nữ chính?
Ở trong thế giới hắc ám như vậy, nữ chính cũng phải tuyệt vọng đến mức muốn tự sát. Bởi vì khuôn mặt có hai phần tương tự với mẹ của Mộ Cửu Lăng nên cô đã bị gã mạnh mẽ chiếm đoạt, cưỡng ép OX[2], không lâu sau đó, tinh thần cô trở nên bất thường. Tuy vậy, Mộ Cửu Lăng cũng không buông tha cô, tiếp tục cầm tù bên cạnh mình.
Chậc, thảm thật!
Đường Hoan nhịn không được, cảm khái, nhưng khi nghĩ tới tình cảnh của mình... Còn thương tiếc người khác thê thảm cái gì, cô mới là người thảm nhất đây này!
Làm nhiệm vụ u ám kiểu này thật gian nan! Từ nhỏ, Túc Ảnh đã sống trong hoàn cảnh sai trái, lớn lên lại càng thêm lệch lạc, chắc chắn sẽ chẳng ai thật sự đi vào lòng cậu. Loại nhân vật như Đế Vương thế giới ngầm và cô gái mù Bùi Hoan Tâm, có thể nói chẳng liên quan gì tới nhau, phải ngăn cản tên gian tế đưa tin sai cho Túc Ảnh trong tương lai, quả thật là việc khó đến mức Đường Hoan muốn khóc!
[1]tạp chủng(杂种) tạp(杂): hỗn tạp, lẫn lộn; chủng(种): chủng loại, giống loại. Từ "tạp chủng" dùng để chỉ con hoang/con riêng với ngữ khí khinh rẻ, khinh thường, có điều, ở đoạn này đang nói về cuộc sống khốn khó, bị khinh rẻ của Túc Ảnh nên Diệp mỗ dịch là "giống loài lai tạp" cho đủ nặng nề.
[2]quyển xoa(圈叉) là cách đọc của OX. Đây là ngôn ngữ mạng, OOXX đồng nghĩa với "chịch" "xoạc" của mình.
[Túc Ảnh đang bị bán đấu giá ở lò sát sinh ngầm.]
Á đậu, hệ thống rác rưởi lại "xác chết vùng dậy"!
Lò sát sinh ngầm?
Đường Hoan nhớ tới nghề nghiệp trước đây của mình...
Hai con dao giết heo mạnh mẽ oai phong, chém xuống một nhát, máu văng khắp nơi!
Cho nên, lò sát sinh liên quan gì tới bán đấu giá?
[Lò sát sinh ngầm, bị giết mổ chính là người. Khách hàng mua người bị bán đấu giá xong có thể mang về làm nhục hoặc tiêu tiền thuê "đồ tể" giải phẫu.]
"Ọe......"
Chưa kịp nghe xong, Đường Hoan đã bắt đầu nôn khan, thật ghê tởm.
Sau đó, cô tỏ vẻ nghi ngờ với Thống rác rưởi: "Rác rưởi, cậu có âm mưu gì phải không?"
Hệ thống "oa" một tiếng, khóc lên: [Hức... Khó khăn lắm người ta mới quan tâm cô một lần, vậy mà cô lại nghi ngờ người ta, thật đau lòng, thật khổ tâm, tim như bị dao cứa vậy.]
"Rác rưởi, câm miệng!"
*
* *
Màn đêm lạnh thấm người.
Đường Hoan luống cuống ra khỏi nhà, trên đường đi ngã không dưới mười lần. Cô tức giận, ngồi luôn xuống rìa đường: "Không chơi, mẹ nó, cậu là cái thứ rác rưởi!" Không phải đồ tể thì là người bị bệnh tim, không bị bệnh tim thì mắt lại mù!
Nhưng, sau một hồi hờn dỗi, Đường Hoan lại cắn răng, tiếp tục chống gậy đi tới nơi gọi là lò sát sinh ngầm.
Mặc dù biết boss phản diện không dễ chết như vậy nhưng Đường Hoan vẫn chẳng thể để mặc một thiếu niên bị người xâu xé như súc vật, còn mình lại không làm gì. Cô cũng đã từng rơi vào cảnh bất lực, tuyệt vọng, lúc ấy, cô thật sự mong có người tới giúp mình...
Hoàn cảnh của lò sát sinh ngầm giống hệt với cái tên của nó: máu me, đơn giản và thô bạo.
Hơn nữa, nơi này chưa từng đón tiếp một người như Đường Hoan, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn đã biết là một cô gái chưa từng trải qua sương gió.
Không ít người ở đây đã nuốt nước miếng khi nhìn thấy cô.
Dù sao thì chỉ có "mạng" của boss phản diện mới "lớn" như vậy, ngay cả khí vận chi tử muốn làm gì cậu thì cũng phải giữ lại cái mạng cho cậu.
Ngay từ lúc bắt đầu, Túc Ảnh và Mộ Cửu Lăng đã là hai người hoàn toàn đối lập.
Từ nhỏ, vị thiếu niên này đã phải chịu đủ loại oan ức, lăng nhục, sống lăn lê bò lết như "giống loài lai tạp"[1] thấp hèn. Ý tưởng duy nhất trong đầu cậu là cố gắng để ngày nào đó có thể giẫm đạp lên Mộ thiếu gia - kẻ luôn tự nhận mình cao quý, một lần nữa nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Vậy nên, cậu có thể bỏ qua danh dự mà quỳ rạp dưới chân người khác, mặc kệ người ta lăng nhục. Với cậu, để sống sót, lòng tự tôn chẳng là cái thá gì.
Ngày qua ngày, sống trong sự bắt nạt của người khác, thiếu niên trưởng thành, trở thành Đế Vương máu lạnh của thế giới ngầm, bắt đầu "tương ái tương sát" với Mộ Cửu Lăng, à không, phải là "năm dài tháng rộng, tàn sát lẫn nhau" mới đúng. Đến cuối, vì tin nhầm vào gian tế của Mộ Cửu Lăng, Túc Ảnh phạm sai lầm, bị Mộ Cửu Lăng lấy tư thế nhanh như sét đánh giết chết.
Cái gì, đằng ấy hỏi về nữ chính?
Ở trong thế giới hắc ám như vậy, nữ chính cũng phải tuyệt vọng đến mức muốn tự sát. Bởi vì khuôn mặt có hai phần tương tự với mẹ của Mộ Cửu Lăng nên cô đã bị gã mạnh mẽ chiếm đoạt, cưỡng ép OX[2], không lâu sau đó, tinh thần cô trở nên bất thường. Tuy vậy, Mộ Cửu Lăng cũng không buông tha cô, tiếp tục cầm tù bên cạnh mình.
Chậc, thảm thật!
Đường Hoan nhịn không được, cảm khái, nhưng khi nghĩ tới tình cảnh của mình... Còn thương tiếc người khác thê thảm cái gì, cô mới là người thảm nhất đây này!
Làm nhiệm vụ u ám kiểu này thật gian nan! Từ nhỏ, Túc Ảnh đã sống trong hoàn cảnh sai trái, lớn lên lại càng thêm lệch lạc, chắc chắn sẽ chẳng ai thật sự đi vào lòng cậu. Loại nhân vật như Đế Vương thế giới ngầm và cô gái mù Bùi Hoan Tâm, có thể nói chẳng liên quan gì tới nhau, phải ngăn cản tên gian tế đưa tin sai cho Túc Ảnh trong tương lai, quả thật là việc khó đến mức Đường Hoan muốn khóc!
[1]tạp chủng(杂种) tạp(杂): hỗn tạp, lẫn lộn; chủng(种): chủng loại, giống loại. Từ "tạp chủng" dùng để chỉ con hoang/con riêng với ngữ khí khinh rẻ, khinh thường, có điều, ở đoạn này đang nói về cuộc sống khốn khó, bị khinh rẻ của Túc Ảnh nên Diệp mỗ dịch là "giống loài lai tạp" cho đủ nặng nề.
[2]quyển xoa(圈叉) là cách đọc của OX. Đây là ngôn ngữ mạng, OOXX đồng nghĩa với "chịch" "xoạc" của mình.
[Túc Ảnh đang bị bán đấu giá ở lò sát sinh ngầm.]
Á đậu, hệ thống rác rưởi lại "xác chết vùng dậy"!
Lò sát sinh ngầm?
Đường Hoan nhớ tới nghề nghiệp trước đây của mình...
Hai con dao giết heo mạnh mẽ oai phong, chém xuống một nhát, máu văng khắp nơi!
Cho nên, lò sát sinh liên quan gì tới bán đấu giá?
[Lò sát sinh ngầm, bị giết mổ chính là người. Khách hàng mua người bị bán đấu giá xong có thể mang về làm nhục hoặc tiêu tiền thuê "đồ tể" giải phẫu.]
"Ọe......"
Chưa kịp nghe xong, Đường Hoan đã bắt đầu nôn khan, thật ghê tởm.
Sau đó, cô tỏ vẻ nghi ngờ với Thống rác rưởi: "Rác rưởi, cậu có âm mưu gì phải không?"
Hệ thống "oa" một tiếng, khóc lên: [Hức... Khó khăn lắm người ta mới quan tâm cô một lần, vậy mà cô lại nghi ngờ người ta, thật đau lòng, thật khổ tâm, tim như bị dao cứa vậy.]
"Rác rưởi, câm miệng!"
*
* *
Màn đêm lạnh thấm người.
Đường Hoan luống cuống ra khỏi nhà, trên đường đi ngã không dưới mười lần. Cô tức giận, ngồi luôn xuống rìa đường: "Không chơi, mẹ nó, cậu là cái thứ rác rưởi!" Không phải đồ tể thì là người bị bệnh tim, không bị bệnh tim thì mắt lại mù!
Nhưng, sau một hồi hờn dỗi, Đường Hoan lại cắn răng, tiếp tục chống gậy đi tới nơi gọi là lò sát sinh ngầm.
Mặc dù biết boss phản diện không dễ chết như vậy nhưng Đường Hoan vẫn chẳng thể để mặc một thiếu niên bị người xâu xé như súc vật, còn mình lại không làm gì. Cô cũng đã từng rơi vào cảnh bất lực, tuyệt vọng, lúc ấy, cô thật sự mong có người tới giúp mình...
Hoàn cảnh của lò sát sinh ngầm giống hệt với cái tên của nó: máu me, đơn giản và thô bạo.
Hơn nữa, nơi này chưa từng đón tiếp một người như Đường Hoan, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn đã biết là một cô gái chưa từng trải qua sương gió.
Không ít người ở đây đã nuốt nước miếng khi nhìn thấy cô.
Tác giả :
Long Cửu Gia