Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại
Chương 153
Ý tôi muốn nói là có thứ gì đó sẽ được gửi đến Giản Nhất Lăng qua Internet.
"Được." Giản Nhất Lăng đáp lại.
Những người đàn ông mặc vest này không ở lại lâu, sau một vài trao đổi ngắn với Giản Nhất Lăng, họ liền rời đi.
Nhưng đã để lại rất nhiều phần quà có giá trị.
Những món quà này đối với Giản gia thì không có gì đáng nói, Ôn Noãn xuất thân từ danh môn nên từ nhỏ đã thấy nhiều.
Tuy nhiên, Giản Nhất Lăng bị cảm mạo thông thường, nhưng đối phương liền rat ay rộng rãi như thế, thân phận không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Có thể tặng đồ như thế này, thân phận địa vị chắc chắn không nhỏ.
Ôn Noãn khó hiểu, nhìn khuôn mặt còn non nớt lại còn yếu ớt của con gái, Ôn Noãn rất lo lắng con mình sẽ bị lừa.
Vì vậy, bà đã gửi tin nhắn cho chồng và con trai cả trên điện thoại di động, giải thích ngắn gọn tình hình, mong họ chú ý điều tra nguồn gốc của những người này để đảm bảo rằng con gái của họ sẽ không bị tổn hại.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng nhận được email từ những người đó.
Nó là một video.
Cảnh trong video là phòng làm việc của Hà Yến.
Nó được quay bởi một camera ẩn.
Đây là lần trước những người này vào nhà của Hà Yến để tìm video đã gắn.
Không chỉ trong phòng làm việc mà rất nhiều nơi được gắn.
Video chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.
Những nhìn hình ảnh cũng đủ để Giản Nhất Lăng biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc của Hà Yến đêm qua.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Giản Vũ Tiệp.
Nhưng sau khi nhập vào hộp thoại, cô không biết nên nói cái gì.
Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm xử lý tình huống này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Giản Nhất Lăng gửi đến một câu: [Anh hiện tại tốt không? ]
Phải mất một lúc, Giản Vũ Tiệp mới trả lời một tin nhắn đơn giản: [Anh không sao, em chăm sóc tốt bản thân là được.]
Nếu là Giản Vũ Tiệp trong quá khứ, nội dung trả lời sẽ không bao giờ như thế này.
Sau một lúc, Giản Vũ Tiệp nhắn một tin nhắn khác: [Xin lỗi em.]
Chỉ có ba chữ, không có lý do.
Một dòng chữ hiện lên trong đầu Giản Nhất Lăng: Một chàng trai 19 tuổi tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà mà không rõ lý do.
Trong nguyên tác, Giản Vũ Tiệp chết khi mới mười chín tuổi, sớm hơn Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng đột nhiên nhấc chăn và đứng dậy khỏi giường.
"Tiểu Lăng, con bị sao vậy? Con muốn đi vệ sinh sao?" Ôn Noãn vội vàng hỏi.
"Xuất viện." Giản Nhất Lăng đã mặc xong quần áo.
"Con không khỏe, bác sĩ nói phải quan sát hai ngày nữa mới an toàn." Ôn Noãn vội vàng tiến lên ngăn cản Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không có ý dừng lại, "Con muốn xuất viện."
Ánh mắt và giọng điệu của Giản Nhất Lăng đặc biệt kiên định, hành động dứt khoát.
"Tiểu Lăng, con có chuyện gì vậy? Con nói cho mẹ nghe được không?" Ôn Noãn hơi giật mình trước phản ứng của Giản Nhất Lăng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Không sao đâu, xuất viện đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn, một bên thu dọn ba lô nhỏ của mình.
Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho người vừa mới liên lạc: [Mượn người.]
[Được, những người vừa rồi vẫn chưa rời khỏi cổng bệnh viện, tôi sẽ để họ đợi cô.] Câu trả lời của bên kia rất dứt khoát và rõ ràng
"Con muốn ra ngoài, mẹ về nhà trước đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn.
Nói xong liền chạy ra ngoài viện.
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, con không khỏe, không được chạy lung tung." Ôn Noãn vội vàng đuổi theo.
Giản Nhất Lăng chạy đến cổng bệnh viện và trực tiếp lên xe của những người đàn ông mặc vest đen vừa đến thăm gian phòng bệnh của Giản Nhất Lăng.
Một trong những người đàn ông kính cần mở cửa cho Giản Nhất Lăng.
Ôn Noãn vội vàng đuổi theo, vừa chạy lại gần, xe đã phóng đi.
"Được." Giản Nhất Lăng đáp lại.
Những người đàn ông mặc vest này không ở lại lâu, sau một vài trao đổi ngắn với Giản Nhất Lăng, họ liền rời đi.
Nhưng đã để lại rất nhiều phần quà có giá trị.
Những món quà này đối với Giản gia thì không có gì đáng nói, Ôn Noãn xuất thân từ danh môn nên từ nhỏ đã thấy nhiều.
Tuy nhiên, Giản Nhất Lăng bị cảm mạo thông thường, nhưng đối phương liền rat ay rộng rãi như thế, thân phận không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Có thể tặng đồ như thế này, thân phận địa vị chắc chắn không nhỏ.
Ôn Noãn khó hiểu, nhìn khuôn mặt còn non nớt lại còn yếu ớt của con gái, Ôn Noãn rất lo lắng con mình sẽ bị lừa.
Vì vậy, bà đã gửi tin nhắn cho chồng và con trai cả trên điện thoại di động, giải thích ngắn gọn tình hình, mong họ chú ý điều tra nguồn gốc của những người này để đảm bảo rằng con gái của họ sẽ không bị tổn hại.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng nhận được email từ những người đó.
Nó là một video.
Cảnh trong video là phòng làm việc của Hà Yến.
Nó được quay bởi một camera ẩn.
Đây là lần trước những người này vào nhà của Hà Yến để tìm video đã gắn.
Không chỉ trong phòng làm việc mà rất nhiều nơi được gắn.
Video chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.
Những nhìn hình ảnh cũng đủ để Giản Nhất Lăng biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc của Hà Yến đêm qua.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Giản Vũ Tiệp.
Nhưng sau khi nhập vào hộp thoại, cô không biết nên nói cái gì.
Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm xử lý tình huống này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Giản Nhất Lăng gửi đến một câu: [Anh hiện tại tốt không? ]
Phải mất một lúc, Giản Vũ Tiệp mới trả lời một tin nhắn đơn giản: [Anh không sao, em chăm sóc tốt bản thân là được.]
Nếu là Giản Vũ Tiệp trong quá khứ, nội dung trả lời sẽ không bao giờ như thế này.
Sau một lúc, Giản Vũ Tiệp nhắn một tin nhắn khác: [Xin lỗi em.]
Chỉ có ba chữ, không có lý do.
Một dòng chữ hiện lên trong đầu Giản Nhất Lăng: Một chàng trai 19 tuổi tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà mà không rõ lý do.
Trong nguyên tác, Giản Vũ Tiệp chết khi mới mười chín tuổi, sớm hơn Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng đột nhiên nhấc chăn và đứng dậy khỏi giường.
"Tiểu Lăng, con bị sao vậy? Con muốn đi vệ sinh sao?" Ôn Noãn vội vàng hỏi.
"Xuất viện." Giản Nhất Lăng đã mặc xong quần áo.
"Con không khỏe, bác sĩ nói phải quan sát hai ngày nữa mới an toàn." Ôn Noãn vội vàng tiến lên ngăn cản Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không có ý dừng lại, "Con muốn xuất viện."
Ánh mắt và giọng điệu của Giản Nhất Lăng đặc biệt kiên định, hành động dứt khoát.
"Tiểu Lăng, con có chuyện gì vậy? Con nói cho mẹ nghe được không?" Ôn Noãn hơi giật mình trước phản ứng của Giản Nhất Lăng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Không sao đâu, xuất viện đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn, một bên thu dọn ba lô nhỏ của mình.
Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho người vừa mới liên lạc: [Mượn người.]
[Được, những người vừa rồi vẫn chưa rời khỏi cổng bệnh viện, tôi sẽ để họ đợi cô.] Câu trả lời của bên kia rất dứt khoát và rõ ràng
"Con muốn ra ngoài, mẹ về nhà trước đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn.
Nói xong liền chạy ra ngoài viện.
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, con không khỏe, không được chạy lung tung." Ôn Noãn vội vàng đuổi theo.
Giản Nhất Lăng chạy đến cổng bệnh viện và trực tiếp lên xe của những người đàn ông mặc vest đen vừa đến thăm gian phòng bệnh của Giản Nhất Lăng.
Một trong những người đàn ông kính cần mở cửa cho Giản Nhất Lăng.
Ôn Noãn vội vàng đuổi theo, vừa chạy lại gần, xe đã phóng đi.
Tác giả :
Nhĩ Phong Trùng