Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 42: Núi Thiếu Thất

Trước kia khi xem phim cổ trang, Tiết Tình muốn vào phái Nga Mi nhất, đệ tử Nga Mi đào hoa rất vượng nha, cái gì mà Minh giáo, cái gì mà thiên hạ đệ nhất kiếm khách, cũng không phải đều quỳ dưới váy của đệ tử phái Nga Mi sao, phái Nga Mi chỉ lấy nữ đệ tử, giống như các trường nữ sinh, trong hoàn cảnh này các cô gái ở đây đều có những khí chất đặc biệt, hấp dẫn bốn phương tám hướng khiến người Hán phải khom lưng, nhân duyên của người phái Nga Mi trong giang hồ rất tốt, không có người đối địch, không cần chém chém giết giết, đối với những cô gái xuyên không chỉ muốn tầm hoa vấn liễu thì đây chính là lựa chọn hàng đầu nha, nhưng điều kỳ lạ là phái Nga Mi là danh môn chính phái, nhưng lại có nhiều đệ tử lại có dây dưa không rõ với tà ma ngoại đạo, đối với cô nương xuyên không thì thích những nhân vật phản diện cũng là lựa chọn hàng đầu nha!

Môn phái tiếp theo Tiết Tình muốn vào chính là Võ Đang, môn phái có cách ăn mặc đẹp nhất, khí chất phiêu dật xuất trần, luyện Thái cực quyền không tốn quá nhiều thể lực, có thể vừa công vừa thủ tương đối toàn diện, bầu không khí sư môn tự do, một người một kiếm tiêu sái hành tẩu giang hồ, đối với cô nương xuyên không mà không muốn bị tán tỉnh kết đôi thì đây chính là lựa chọn để kết hợp hàng đầu nha.

Đối với cung Côn Luân thì nàng không hiểu nhiều lắm, dường như trong giang hồ không được đánh giá tốt cho lắm, ấn tượng nhất chính là môn phái có cách ăn mặc khá tốt, khiếu thẩm mỹ bỏ rơi những môn phái khác tận hai con đường, theo truyền thuyết thì đời trước của cung Côn Luân chính là nhạc quán, quán chủ nhạc quán chính là chưởng môn, ở trong bản nhạc lĩnh ngộ ra võ học chân chính, liền sáng lập ra cung Côn Luân, đệ tử trong phái ai ai đều tinh thông âm luật, võ công đẹp giống như điệu múa, nghe nói trong mọi hoàn cảnh cư trú đều tương đối đào hoa, đối với những cô nương xuyên không theo đuổi vẻ ngoài hoa lệ thì chính là sự lựa chọn hàng đầu nha.

Trên giang hồ nhiều môn phái như vậy, thậm chí Tiết Tình cũng từng nghĩ đến sẽ gia nhập Cái Bang, duy chỉ có không muốn nhất chính là Thiếu Lâm tự! Thiếu Lâm tự không nhận nữ quyến, trừ phi mình nữ giả trang nam, nếu không thì sẽ không có cơ hội thấy được phong thái của Thiếu Lâm. Cho nên không thể nói những lời chắc chắn, cơ hội này không thể từ trên trời rơi xuống, mình chính là kỳ tài hiếm có! Là kỳ tài trăm năm khó gặp của Dịch Cân Kinh! Rốt cuộc mình cũng được mếm mùi vị ngon ngọt của hào quang nữ xuyên không rồi, Tiết Tình cười ngọt ngào thu dọn hành lý.

Lưu Huỳnh đẩy cửa đi vào, trong tay cầm Thanh Vân kiếm: "Sư thúc, nếu sư phụ trao Tố Vấn lại cho ta, ta sẽ đưa thanh kiếm này cho ngươi sử dụng, nó so với cơ thể ngươi bây giờ mạnh hơn một chút."

Tiết Tình nhận lấy Thanh Vân kiếm, mặc dù nàng không hiểu kiếm, khuynh hướng cảm xúc ở trước mắt kia vẫn biết mình cầm thanh kiếm giống như một người học trò nghèo, hơn nữa, Thanh Vân là bội kiếm từ nhỏ của Lưu Huỳnh, trải qua thời gian độ ấm của Lưu Huỳnh lưu lại trên đó vẫn không tan, Tiết Tình vui vẻ nhận lấy.

"Trước kia ngươi ở Thiếu Lâm tập võ, Thiếu Lâm tự như thế nào?" Tiết Tình như con bướm bay quanh Lưu Huỳnh hỏi.

"Thiếu Lâm tự là đất Phật Môn yên tĩnh, chỗ ở và cái ăn tương đối kham khổ, không biết liệu sư thúc có quen không, còn nữa buổi tối phương trượng thường ngáy to, vì nội lực của hắn thâm hậu nên giọng nói có chút lớn, sư thúc phải thông cảm nhiều." Lưu Huỳnh trả lời.

Không có thịt để ăn, ngủ ở nơi đơn sơ lại còn phương trượng ngủ ngáy, những điều này đối với Tiết Tình mà nói thì phải như đại trượng phu mạnh mẽ mới chịu đựng được, nàng phải mạnh mẽ lên, nàng không muốn tiếp tục sống mãi thế này, nàng muốn bồi thường lại mười hai kiếm đâm trên người Lưu Huỳnh, vì thế nàng đã chuẩn bị xong giống như hồng quân chiến đấu. Võ học có một loại ma lực ghê người, khi chưa đến lúc ngươi bước chân vào nó, ngươi có thể thờ ơ lạnh nhạt, ngươi vẫn chưa hiểu rõ sức quyến rũ của nó, nhưng khi ngươi bắt đầu đọc lướt qua nó, một bộ kiếm pháp có đến hơn trăm chiêu thức, mỗi một chiêu lại có nhiều loại biến thể khác nhau, ngươi nên xuất kiếm như thế nào, làm thế nào để ngăn cản đối thủ, mội chiêu đó ngươi vừa phải dùng thực lực để khai triển ra ngoài, vừa làm cho người ta say mê mình.

Khi ngươi dùng một thanh kiếm thô đánh nát nham thạch, tự nhiên cảm giác thành tựu sẽ nảy sinh, rồi sau đó sẽ muốn mình khiêu chiến tới chiêu thức cao hơn, khi đã đặt tới một cảnh giới thường thì sẽ hướng đến cảnh giới cao hơn, võ công sẽ theo thế mà càng mạnh hơn, bởi vì cho dù là nội lực hay ngoại lực, nó luôn là thành tựu tồn tại ngay trước mắt, từ cổ chí kim có biết bao nhiêu người trầm luân trong võ học, mặc dù có thể hắn đã là thiên hạ vô địch, mặc dù hắn đã có thần công cái thế, nhưng hắn vẫn sẽ muốn mạnh hơn, cho đến khi vắt kiệt sức lực trong cuộc đời này, đây cũng là thiên mệnh của người tập võ.

Theo như ý tứ của Thiền Không phương trượng thì đang còn muốn ở lại núi Kỳ Lân chung sống thêm vài ngày với Địch Ngịch sư thái, sống chết cũng không chịu đi, Tiết Tình không thể chờ đợi muốn được học Dịch Cân Kinh trong truyền thuyết, ngay lập tức cùng Lưu Huỳnh lên đường, dù sao Lưu Huỳnh cũng biết đường đến núi Thiếu Thất, không cần lão hòa thượng kia dẫn đường. Thiền Không phương trượng đang suy nghĩ vòng vo vấn đề sau đó hớn hở đồng ý cùng hai người lên đường.

"Yêu tinh, nếu không phải trong túi lão nạp không có tiền, nhất định lão nạp sẽ không để cho ngươi ức hiếp ta." Thiền Không phương trượng khinh bỉ nói với Tiết Tình.

"Thiếu Lâm tự không phải là có rất nhiều tiền dầu vừng sao, phương trượng ngài như thế nào lại lưu lạc đến mức phải để cho một Yêu Tinh như ta tài trợ xe ngựa miễn phí vậy?" Hiện tại Tiết Tình đã có thể bình tĩnh đối diện đối cách xưng hô mà Vô Ích phương trượng nói với mình, Thiếu Lâm tự mặc dù không giống những môn phái khác có sản nghiệp của mình, nhưng những Tự Miếu khác hàng tháng sẽ cống tiền dầu vừng cho Thiếu Lâm tự, cổ nhân luôn mê tín như vậy, tiền dầu vừng nhất định không thể thiếu được, mà phương trượng này như thế nào lại giống như một người học trò nghèo vậy.

"Lão nạp ra cửa không mang theo tiền." Thiền Không phương trượng kiêu ngạo trả lời.

"Không mang tiền? Ngươi làm sao đi được từ núi Thiếu Thất tới núi Kỳ Lân vậy? Đừng nói với ta là ngươi bay tới nhé." Tiết Tình không tin.

"Lão nạp đi hóa duyên, a di đà Phật, không phải tâm địa mọi người đều sắt đá giống như Yêu Tinh." Thiền Không phương trượng hai tay tạo thành chữ thập nói.

"Lưu Huỳnh, chúng ta đi thôi, để cho lão già này tự mình hóa duyên trở về thôi." Tiết Tình xoay người nói với Lưu Huỳnh.

"Sư muội, không được vô lễ." Động Trù đánh nhẹ vào gáy Tiết Tình nói: "Đến Thiếu Lâm tự đừng gây thêm phiền toái cho phương trượng."

Trong lúc ba người đang xuống núi, có một vị khách không mời đến núi Kỳ Lân, đó là một nữ nhân đoan trang cao gầy, ở Xương Sinh trấn Tiết Tình cũng có duyên gặp nàng một lần, đại đồ đệ của chưởng môn cung Côn Luân - Mạnh Nhân. Mạnh Nhân theo lệnh chưởng môn cung Côn Luân đến Kỳ Lân các tặng quà, trong lòng hoàn toàn biết rõ vai trò của các nhân vật trong việc tranh đấu của hai các, phần quà tặng này cũng không hẳn là thật lòng đi.

Ai cũng biết từ lâu cung Côn Luân đã có dã tâm đối với võ lâm Trung Nguyên, Tiết Tình bị ảnh hưởng bởi Động Trù, tự nhiên sẽ không có cảm tình với cung Côn Luân, còn muốn xem cung Côn Luân rốt cuộc là mang đến cái gì, Động Trù thúc giục nàng đi: "Đi nhanh đi, đừng làm cho phương trượng chờ sốt ruột."

Thiền Không phương trượng đang đứng ở đài đá cách đó không xa không nhịn được nhìn Tiết Tình. Tiết Tình rất muốn dựng ngón tay giữa lên, nếu không phải là muốn học Dịch Cân Kinh chắc chắn nửa đường sẽ ném lão đầu này từ trên xe ngựa xuống.

Vết thương của Lưu Huỳnh còn chưa bình phục hoàn toàn, mặc dù chính hắn không nói gì, nhưng Tiết Tình không thể nhẫn tâm kêu hắn dừng lại, đành cưỡng chế hắn ngồi vào trong xe, Thiền Không phương trượng rất tự giác theo sát Lưu Huỳnh chui vào trong xe.

Tiết Tình bất đắc dĩ nói: "Phương trượng, ngài muốn để cho một cô gái mảnh mai như ta đánh xe ngựa sao?"

"A di đà Phật, Yêu Tinh không có giới tính, hơn nữa......trông người rất tráng kiệt." Thiền Không phương trượng vững vàng ngồi trong xe nói.

Tiết Tình hạ rèm che xuống, cách nói chuyện của lão hòa thượng quá là đả thương người khác, người tập võ sao có thể không có bắp thịt được chứ.... .... Nhìn không rõ ràng như thế chứ, Tiết Tình nhấc tay lên xem một chút, chỉ cần khi bóp không nhìn thấy bắp thịt là được. Còn có thể tin tưởng lời nói của lão xương xẩu kia sao, Tiết Tình rất tự giác ngồi vào vị trí đánh xe, cho đến nay nàng đều ở trong buồng xe ngủ ga ngủ gật chờ đến địa điểm, trong lúc bất chợt vị trí thay đổi, có chút không quen, để tay lên ngực tự hỏi, Lưu Huỳnh vì mình mà bị thương, hắn chịu kiếm đâm vất vả như nào? Không thể bỏ cuộc, được, vung roi đánh ngựa.

Ngựa tiểu Bạch hí lên một tiếng, chân trước chồm lên, vừa ngu dốt vừa quay đầu lại mũi phun ra những tia tức giận với Tiết Tình, Tiết Tình đen mặt, tiền mua ngựa cũng là nàng trả, con ngựa ngu ngốc này có phải nhận lầm chủ nhân hay không! Ngựa tiểu Bạch bất chấp việc khế ước bán thân của mình đang ở trong tay ai, nhất định không chịu nghe lời Tiết Tình, không chịu đi, còn muốn cắn Tiết Tình, Lưu Huỳnh ngồi trong xe ngựa nửa ngày vẫn không thấy có chút động tĩnh nào, liền vém rèm thò đầu ra liền thấy Tiết Tình và ngựa tiểu Bạch đàng mắt to mắt nhỏ trừng nhau, bất đắc dĩ đành xuống xe ngựa.

Ngựa tiểu Bạch vừa thấy Lưu Huỳnh liền khoan khoái, dùng vó ngựa cào đất hai cái làm nũng, Lưu Huỳnh vuốt ve tóc mai nó, vẻ mặt của bạch mã vô cùng hưởng thụ, trong lòng Tiết Tình mắng thật là một ngựa rách đồng tính luyến ái!

"Ta và ngươi cùng ngồi trước đi, nếu không đến tối chúng ta vẫn sẽ ở chỗ này." Lưu Huỳnh cười nói, ngồi vào vị trí đánh xe bên cạnh.

Tiết Tình ngượng ngùng gãi đầu: "Không biết tại sao con ngựa này phản ứng dữ dội với ta như vậy."

"Lần trước ta mua cho nó một bao cà rốt để trong buồng xe, bị ngươi ăn mất, nó liền mang thù như thế." Lưu Huỳnh ung dung trả lời.

Tiết Tình trầm mặc, quả nhiên, trong lòng con ngựa ngu ngốc này nàng vĩnh viễn kém xa một cây cà rốt.

Tiết Tình không biết Thiền Không phương trượng ở trong buồng xe có hiu quạnh hay không, hắn hẳn là rất hiu quạnh đi, hắn đem những tinh lực còn lại vào việc hét lên với Tiết Tình: "Yêu Tinh, đi chậm một chút, ngươi muốn P đùi lão nạp hả!" "Yêu Tinh, nhanh lên một chút, trước khi trời tối mà chưa tới khách điếm là không có chỗ cho lão nạp nghỉ ngơi đó!" "Yêu Tinh, lão nạp muốn gặp sư thái, hay là chúng ta quay lại xem một chút?" "Yêu Tinh, không cho phép hai người ở trước mặt lão nạp cười cười nói nói, lão nạp nghe sẽ rất thương tâm." 

"Lưu Huỳnh, ngươi cảm thấy hai ta liên thủ có thể giết chết hắn hay không." Tiết Tình ánh mắt cay độc liếc mắt nhìn buồng xe nói với Lưu Huỳnh.

Lưu Huỳnh nghiêm túc lắc đầu một cái.

Tiết Tình than thở: "Chờ ta học được Dịch Cân Kinh, ta nhất định phải giết thầy trước!"

Đánh xe là một buổi tập thể lực sống, vừa bắt đầu lúc sáng khi đó tinh thần phơi phới sức khỏe dạt dào Tiết Tình nghe chỉ đạo Lưu Huỳnh khí thế ngất trời, đến buổi chiều thì thỉnh thoảng mới đánh được vài cái roi, cho đến khi chạng vạng tối thì Tiết Tình dứt khoát buông roi ngủ thiếp đi. Lưu Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đặt tay Tiết Tình xuống, cầm lấy roi, xen ngựa tiếp tục chạy trên đường, Lưu Huỳnh lại nhẹ nhàng đẩy cổ Tiết Tình một cái, để cho Tiết Tình dựa đầu vào bả vai của mình, ở khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của Tiết Tình, cảm giác được hô hấp rõ ràng của nàng, Lưu Huỳnh nhếch miệng lên, gương mặt kề sát vào tóc Tiết Tình, dưới ánh trời chiều xe ngựa chạy như điên, để lại hai bóng dáng người mập mờ.

Thiền Không phương trượng chịu hết sự hành hạ của Tiết Tình đến mức không chịu đựng được nữa thì cuối cùng đã đến núi Thiếu Thất. Tiết Tình nhảy xuống xe ngựa hoan hô, hình như vui vẻ quá sớm, đột nhiên hai cây thiết côn giống gậy Kim Cô cùng với Tôn Ngộ Không xuất hiện trên cổ Tiết Tình, Tiết Tình không dám manh động, đành ngơ ngác đứng yên.

"Nơi Phật môn thanh tịnh, không nhận nữ khách, xông vào chỉ có chết" Hai hòa thượng đầu trọc giống như người máy nói.

"Cái vị thoạt nhìn giống như nữ thí chủ này chính là Yêu Tinh mà ta dẫn tới." Thiền Không phương trượng không nhanh không chậm xuống xe, bộ dáng duyên dáng sang trọng tựa như Hoàng quí phi.

"Trụ trì!" Hai hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập hành lễ với Thiền Không phương trượng.

Tiết Tình có một loại cảm giác bất an, xông vào là chết.... ..........Đây không phải là khẩu hiệu của kiểu nhân vật phản diện tà mị cuồng vọng mà trước kia ở nhà mình thích nhất hay sao! Nơi này thật sự là Thiếu Lâm tự sao! Mình sẽ không giống như Đường Tăng bị Tự Miếu giả lừa đấy chứ!

"Ngươi ở gian phòng mà trước kia Tuệ Huỳnh ở đi." Thiền Không phương trượng nói với Tiết Tình.

"Tuệ Huỳnh?" Tiết Tình nghe không hiểu.

"Là pháp danh lúc ở Thiếu Lâm tự của ta." Lưu Huỳnh bình tĩnh trả lời.

"... .......Phốc." Tiết Tình muốn nhịn cười nhưng nàng đã thất bại.

"Tuệ Tâm, ngươi dẫn Tuệ Huỳnh đi phía đông, còn ta sẽ dẫn Yêu Tinh đến phòng của nàng." Thiền Không phương trượng phân phó, một hòa thượng trong số đó lĩnh mệnh.

Tiết Tình sống chết không chịu buông tay áo Lưu Huỳnh, thật vất vả Lưu Huỳnh mới gỡ được tay nàng ra: "Sư thúc người cứ yên tâm, Thiền Không phương trượng sẽ không ăn ngươi đâu."

Tiết Tình theo Thiền Không phương trượng đến một phòng vắng vẻ sau núi Thiếu Thất, từ hoa cỏ rậm rạp xung quanh có thể đoán được nơi này đã lâu không có người ở.

"Trước kia Lưu Huỳnh ở nơi này sao?" Tiết Tình tò mò tra xét bày trí trong phòng, rơi xuống đầy bụi, đây không phải là nơi Lưu Huỳnh ở đấy chứ, tại sao Lưu Huỳnh lại phải ở nơi này, Thiếu Lâm tự bắt nạt con nít sao?

Oành, Thiền Không phương trượng từ bên ngoài đóng cửa lại, khóa Tiết Tình ở lại trong phòng. Phản xạ có điều kiện đầu tiên của Tiết Tình chính là kéo cửa ra, nhưng kéo thế nào cũng không ra, vội vã hô to: "Tử lão đầu! Con lừa ngốc thối tha! Ngươi làm gì thế? Đừng lộn xộn! Mau thả ta ra ngoài!"

"A di đà Phật, Yêu Tiinh, chỉ mong Thánh Địa Phật Môn có thể cảm hóa ngươi." Thiền Không phương trượng đứng ngoài cửa nói.

"Cảm hóa cái đầu ngươi ý! Để lão nương đi ra ngoài! Lão nương muốn phá cái miếu nhỏ của ngươi!" Tiết Tình tức giận đạp thẳng vào cửa.

"Thí chủ, đã vào Thiếu Lâm tự thì đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài." Thiền Không phương trượng nói tiếp.

"Con lừa ngốc nhà ngươi đang làm cái gì đây hả, không phải ngươi dẫn ta đến học Dịch Cân Kinh sao!" Tiết Tình tức giận nói.

"Yêu Tinh, ngươi quá ngây thơ rồi, Dịch Cân Kinh có thể tùy tiện truyền cho người khác sao?"

"Không phải là ngươi nói ta có căn cốt kỳ tinh, là kỳ tài trăm năm khó gặp của Dịch Cân Kinh sao.... ...... ...." Tiết Tình vẫn ôm một phần hy vọng đây chỉ là trò đùa dai.

"Lừa ngươi đó."

Một câu nói đó đã phá vỡ mộng đẹp của nàng.... ......Hãm hại ta a!!
Tác giả : Tiểu Cô Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại