Nữ Phụ Là Vô Tội
Chương 24: Ba huynh đệ
Đại thiếu gia đi đến nơi Kiếm Vô Tâm đang quỳ, đá hắn một cước: "Đứng lên, đang có khách, đừng có dọa người". Giọng điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc.
Kiếm Vô Tâm lăn lông lốc một đường trên mặt đất rồi đứng lên, không để ý mặt mũi cười hì hì nói: "Ca, ta giới thiệu cho huynh, vị này là Tiết Tình cô nương của phái Linh Vũ, thế nào, lớn lên trông càng hấp dẫn".
Đại thiếu gia vái chào Tiết Tình: "Tại hạ là trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Kiếm Vô Danh, ra mắt Tiết cô nương".
"Xin chào....." Tiết Tình thật không dám nhìn Kiếm Vô Danh
"Nhị đệ của ta làm việc luôn hoang đường, nếu mạo phạm Tiết cô nương, ngàn lần hy vọng Tiết cô nương đừng trách móc", Kiếm Vô Danh khách sáo nói với Tiết Tình, rồi lại lớn tiếng nói: "Còn không mời ba vị khách quý vào nhà ngồi".
Từ cửa có mấy nha hoàn chạy vào nhanh như chớp, dẫn ba người Tiết Tình vào nhà ngồi xuống, pha trà rót nước. Tiết Tình đột nhiên cảm thấy may mắn, làm nữ phụ vẫn tốt hơn làm người ở Đoạn Kiếm sơn trang.
"Tiết cô nương lần này đến Đoạn Kiếm sơn trang là để thăm viếng hay là còn có chuyện quan trọng khác?" Kiếm Vô Danh hỏi Tiết Tình.
"Lần này ta và sư điệt có công vụ trong người, đi ngang qua Đoạn Kiếm sơn tranh liền tới thăm, thuận tiện có chuyện muốn nhờ Đoạn Kiếm sơn trang." Tiết Tình đáp.
"Chuyện gì?"
"Ta muốn sửa cái chuôi kiếm này một chút." Tiết Tình nói xong, lấy kiếm trong tay áo ra đưa Kiếm Vô Tâm xem.
"Cục cưng Tiểu Tình Tình, nàng muốn sửa tín vật đính ước của chúng ta? Nàng định sửa chỗ nào?" Kiếm Vô Tâm hai mắt ngập nước nhìn Tiết Tình.
"Vô Tâm rèn kiếm hai mươi năm, mặc dù bất tài, không có lấy một thành phẩm, nhưng thanh kiếm này cũng coi như là tinh xảo, không biết Tiết cô nương không hài lòng chỗ nào?"
Trên trán Tiết Tình chảy ra vài giọt mồ hôi, tinh xảo? Chẳng lẽ nói nàng không biết thưởng thức sao, thận trọng nói: "Thanh kiếm này ta rất thích, chỗ khác đều tốt lắm, nhưng...."
"Thanh kiếm này vốn để dùng làm trang sức, nàng xem đây là khối ngọc lục bảo, ngọc lục bảo là vua của đá, thường dùng để cầu phúc, trong tự nhiên khối ngọc lục bảo lớn như vậy là thế gian hiếm thấy, cùng với thân kiếm hỗ trợ lẫn nhau, hoàn chỉnh một cách tự nhiên, Vô Tâm vốn thích sưu tầm những vật hiếm lạ, bản thân ta cảm thấy chữ trên thân kiếm thì thể xóa đi." Kiếm Vô Danh lại hết sức tán thưởng số bảo thạch trên thân kiếm.
Tiết Tình đang không biết làm thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, Lưu Huỳnh liền nói: "Thanh kiếm này đường nét tinh luyện, mũi kiếm mỏng nhưng lại sắt bén hiếm thấy, nhưng sư thúc cảm thấy chỉ làm trang sức thì quá mức đáng tiếc, nên muốn sửa thành vũ khí cầm tay."
"Ra là như vậy, ta đây đã hiểu, Vô Tâm đệ cũng đã hiểu? Kiếm là do đệ làm, vậy cũng nên do đệ sửa." Giọng nói của Kiếm Vô Danh bình thản nhưng lại uy nghiêm nói.
Kiếm Vô Tâm lệ nóng doanh tròng ngã nhào xuống đất: "Cục cưng Tiểu Tình Tình, sao nàng muốn tháo bảo thạch ra! Trình độ hiếm có của ngọc lục bảo đứng thứ nhì, vì nàng tốn bao nhiêu bạc bao nhiêu thời gian đều là vinh hạnh của ta, nàng xem viên hồng ngọc này, ở giữa có một vòng màu đậm đứt đoạn có phải rất giống hình dạng trái tim hay không, nó đại diện cho tấm lòng chân thành của ta đối với nàng, lại nhìn viên thủy tinh trắng này, có phải giống với làn da trắng long lanh của nàng hay không? Nàng lại xem viên mã não xanh này...."
"Dỡ xuống......." Tiết Tình từ trong hàm răng nói ra hai chữ này.
Mặc kệ Kiếm Vô Tâm ôm kiếm nằm trên mặt đất giả khóc hay giả chết, quyết tâm sửa kiếm của Tiết Tình cũng sẽ không thay đổi, cuối cùng vẫn là Kiếm Vô Danh không chịu nổi sự ầm ĩ của Kiếm Vô Tâm nói: "Dựa theo lời Tiết cô nương mà sửa, đi sửa ngay bây giờ, đến giờ cơm chiều ta muốn nhìn thấy thành phẩm."
"Vâng! Ðại ca!" Kiếm Vô Tâm ôm kiếm thật sâu cúi ðầu một cái, lập tức ôm kiếm tông cửa xông ra.
Tiết Tình cũng muốn cùng nhau tông cửa xông ra theo Kiếm Vô Tâm, Kiếm Vô Tâm vừa ði, nàng ngồi lại với Kiếm Vô Danh thật không tự nhiên. May mắn lúc này có một gia ðinh chạy vào, sợ hãi quỳ gối trước mặt Kiếm Vô Danh nói:
"Đại thiếu gia! Không tốt! Tam thiếu gia ngài, ngài chạy vào lò luyện, bị bỏng!"
Kiếm Vô Danh đột nhiên đứng lên, Tiết Tình thấy được vẻ hoảng hốt khó khi có được trên gương mặt như điêu khắc của hắn, dù sao cũng là huynh đệ tình thâm.
"Còn mất hồn làm gì, dẫn đường" Vẫn là giọng điệu bình thản, nhưng càng làm người ta sợ hãi hơn lúc nãy.
"Vâng, vâng!" Gia đinh kích động đứng lên từ trên mặt đất, đi phía trước dẫn đường.
"Chúng ta cũng đi xem." Tiết Tình nói với Lưu Huỳnh và Kiển Điệp, ba người đi theo Kiếm Vô Danh, chung quy vẫn tốt hơn so với ngồi ngốc ở chính đường.
Phòng lò luyện ở một góc phía sau của Đoạn Kiếm sơn trang, giống như tên của nó, bên trong đều là các loại lò luyện lớn nhỏ, mỗi ngày dùng than đốt cháy đỏ rực, mỗi thanh kiếm đều phải qua lò luyện rèn thành. Lúc đoàn người đi tới nơi, phòng lò luyện đã được gia đinh và nha hoàn vây kín, nhìn thấy Kiếm Vô Danh đến nơi, tự động mở ra một con đường, Kiếm Vô Danh vội vã đi vào, một bé trai khoảng mười tuổi nằm trên mặt đất trong phòng lò luyện, hai nha hoàn ở bên cạnh giúp đỡ hắn.
"Đại ca." Bé trai nhìn thấy Kiếm Vô Danh, yếu ớt nói một tiếng.
"Vô Ý, trước tiên đệ không cần nói chuyện." Kiếm Vô Danh ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, kiếm tra vết thương của hắn, ngoài việc tay phải có mảng da lớn bị bỏng trắng ra thì những chỗ khác đều không có gì đáng ngại.
"Đại thiếu gia, vậy bây giờ phải làm sao?" Nha hoàn ôm bé trai khóc như hoa lê đẫm mưa.
Đối phó với vết thương bị bỏng không phải là điểm mạnh của sách thuốc gia đình sao, Tiết Tình từ trong ngực lấy ra quyển sách nhỏ của đệ tử phái Nga Mi, nàng cảm thấy mình giống như có cái túi của Doraemon, cái gì đều có thể dễ dàng lấy ra. Đọc lướt nhanh từng tờ từng tờ, quả nhiên tìm được đoạn nói về da thịt bị bỏng.
"Đã đi tìm đại phu chưa?" Kiếm Vô Danh hỏi.
"Đã đi mời, nhưng đại phu từ trấn trên xuống đây còn phải mất một chút thời gian" Một gia đinh trả lời.
"Đại ca....Tay của ta nóng quá, thật là khó chịu." Bé trai rên hừ hừ.
"Tiểu thiếu gia, ngài chịu khó nhẫn nhịn thêm một chút nữa, ta đi lấy khối băng tới cho ngài." Một nha hoàn khác đứng lên định đi đến hầm băng lấy một khối băng.
Tiết Tình vội vàng ngăn nàng lại: "Không được, không thể dùng băng, trong một thời gian ngắn cực nóng rồi lại cực lạnh, cẩn thận sẽ làm cho tay của hắn mất đi cảm giác, lúc đó cánh tay này sẽ trở thành tàn phế."
"Vậy bây giờ phải làm sao, tiểu thiếu gia..." Nha hoàn che mặt mà khóc.
"Cởi bớt quần áo trên người hắn ra, để tránh cho máu lắng đọng, không lưu thông được đến tay làm cho tay bị hoại tử, đun một ít nước ấm, dùng nước lạnh đã hâm ấm lên rửa sạch miệng vết thương, Lưu Huỳnh, trong xe ngựa chúng ta có thuốc trị bỏng của phái Nga Mi, ngươi đi mang tới đây." Tiết Tình theo những gì trong sách ghi nói lại.
"Dựa theo những gì Tiết cô nương nói mà làm" Kiếm Vô Danh ra lệnh, một vài hạ nhân lập tức đi chuẩn bị.
Bọn hạ nhân ôm bé trai vào phòng ngủ, rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc mà Lưu Huỳnh mang tới, rốt cuộc bé trai không rên hừ hừ nữa.
"Vì sao muốn vào lò luyện?" Chờ sau khi vết thương được băng bó kỹ, Kiếm Vô Danh mới bắt đầu khởi binh vấn tội.
"Ta.....Ta cũng muốn như huynh và nhị ca tự tay làm ra một kiếm tốt tuyệt thế " Bé trai cúi đầu trả lời.
"Nói với đệ bao nhiêu lần, tuổi đệ còn quá nhỏ....."
"Nhị ca cũng là mười tuổi bắt đầu rèn kiếm, mười lăm tuổi liền làm ra cây kiếm trong tay áo đẹp nhất trên đời tặng cho Nhị tẩu tương lai, bản thiếu gia nhất định cũng sẽ làm được." Bé trai nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.
Cây kiếm trong tay áo đẹp nhất trên đời, Tiết Tình hoàn toàn thừa nhận điểm ấy, một chút cũng không khoa trương, đến trâm cài tóc đeo trên đầu phụ nữ cũng không có khảm nhiều bảo thạch như vậy, nhưng xưng hô "Nhị tẩu tương lai" là như thế nào, ngay cả đứa nhỏ như vậy Kiếm Vô Tâm cũng muốn lừa bịp sao! Cũng khó trách, dù sao hắn cũng thường xuyên tự lừa dối chính mình.
Kiếm Vô Danh vẫn không nỡ lòng trách cứ bé trai: "May mà đệ chỉ bị tổn thương da thịt bên ngoài, nếu tổn thương đến gân cốt, đừng nói tới rèn kiếm, ngay đến làm thợ rèn cả đời này cũng đừng mong có thể làm nữa." Nhắc nhở cho bé trai xong, Kiếm Vô Danh liền nói cảm tạ Tiết Tình: "Đa tạ Tiết cô nương chỉ bảo."
"Không sao, dù sao cũng làm theo sách vở mà thôi" Tiết Tình ngượng ngùng nói.
"Vẫn chưa kịp giới thiệu với Tiết cô nương, đây là xá đệ, trong nhà đứng hàng thứ ba, tên gọi là Kiếm Vô Ý, Vô Ý, còn không mau cảm tạ Tiết cô nương."
Kiếm Vô ý nhìn thoáng qua Tiết Tình, hơi hơi cúi đầu nói: "Nhị tẩu, bản thiểu gia cám ơn tẩu."
Tiết Tình có phần bối rối, xưng hô Nhị tẩu làm nàng rối rắm, dây dưa không dứt với người nhà này cũng làm nàng rối rắm, đằng sau câu nói cảm tạ kia có vẻ không thoải mái! Thật sự là nói lời cảm tạ sao?
"Tiết cô nương, thật không phải với nàng, nàng là khách quý nhưng lại mang thêm phiền toái đến cho nàng" Kiếm Vô Danh nói lời xin lỗi.
"Không sao" Tiết Tình lắc đầu nói, nàng không dám nhận lời xin lỗi của Kiếm Vô Danh.
"Không được, Đoạn Kiếm sơn trang thật lấy làm hổ thẹn, đêm nay nàng nhất định phải ở lại sơn trang, để cho ta có cơ hội bồi tội với Tiết cô nương ." Kiếm Vô Danh kiên trì nói.
"Thật sự không cần, tiền đặt cọc khách điếm đã đưa rồi, phải không, Lưu Huỳnh?" Tiết Tình hướng Lưu Huỳnh nháy mắt.
"Đúng thế" Lưu Huỳnh tránh ánh mắt của nàng phụ họa nói.
"Tiết cô nương đừng từ chối, nhanh nhất đến tối Vô Tâm mới có thể sửa xong kiếm, đêm nay cô nương ở lại sơn trang, sáng mai có thể cầm kiếm lên đường, chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
"Phải lâu như vậy sao?"
"Tổ tông của Đoạn Kiếm sơn trang đã để lại quy củ, rèn kiếm có chín chín tám mươi mốt trình tự, sửa kiếm có bảy bảy bốn mươi chín trình tự, bất kể trình tự nào đều không thể thiếu."
"Sư thúc, ở nơi này cũng tốt, ngày mai chúng ta có thể trực tiếp đến núi Cầu Lũ, tiết kiệm được một đoạn đường." Lưu Huỳnh nói.
"Được rồi, làm phiền vậy." Tiết Tình cười nói một cách miễn cưỡng, nàng thật sự rất sợ Kiếm Vô Danh, hắn là một nam nhân lạnh lẽo cao quý làm cho người ta không đoán ra được tâm tư.
Đến quá trưa vẫn không trông thấy bóng dáng của Kiếm Vô Tâm, nghe nói bởi vì Kiếm Vô Danh quy định thời gian hoàn thành nhiệm vụ nên hắn vẫn phải ở lại phòng rèn kiếm, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.
"Nhị thiếu gia này tuy rằng tính cách không đáng tin cậy, nhưng năng lực làm việc có thể làm cho người khác yên tâm không?". Tiết Tình có chút mong đợi hỏi Lưu Huỳnh, không biết cây kiếm trong tay áo của nàng có thể thành một binh khí lợi hại hay không.
"Đoạn Kiếm sơn trang tiếng tăm lưu truyền đời đời, chưa bao giờ bị bôi nhọ, giao cho họ làm việc, sư thúc người hoàn toàn có thể yên tâm."
Nhìn vẻ mặt của Lưu Huỳnh, rõ ràng không muốn đề cao Kiếm Vô Tâm, nhưng vẫn rất khách quan đánh giá, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên đó Tiết Tình thật muốn véo véo hai má của hắn, Lưu Huỳnh cảm thấy như có cái gì nóng bỏng tiến đến, nhanh chóng trốn về phía sau, Tiết Tình thu hồi tay cười một cách quỷ quái, trái tim đập loạn thịch thịch , tại sao mình lại đột nhiên nổi lên lòng háo sắc.
Tiệc bồi tội của Đoạn Kiếm sơn trang quả đúng là thịnh soạn, một bàn đầy đủ vượt qua sức tưởng tượng của Tiết Tình, vài người đến sau liền tìm chỗ ngồi xuống, Kiếm Vô Tâm xuất hiện một dáng vẻ mệt mỏi, trên mặt còn chưa lau hết bụi bặm, trong lòng ôm cái bọc gói kỹ kiếm trong tay áo.
"Hà.... ....vừa kịp hoàn thành........Hư.......ca.......Hư.......Không vượt quá thời gian huynh quy định.... ...." Kiếm Vô Tâm đặt sổ sách với khối bảo thạch trên mặt bàn, thở hồng hộc nói.
"Vất vả cho Vô Tâm công tử rồi." Tiết Tình nhìn thấy Kiếm Vô Tâm vì sửa kiếm cho mình mà mệt đến như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng.
"Vì cục cưng Tiểu Tình Tình, ta không sao, nàng nhìn xem nó như thế nào." Kiếm Vô Tâm nói xong mở bọc đó ra, bên trong là một cây kiếm trong tay áo đã được sửa xong, bởi vì bảo thạch được tháo xuống, thân kiếm khác biệt so với trước kia, nhưng ....sao trên thân kiếm lại có thêm vài khối bảo thạch.
".....Vô Tâm công tử, không phải đã nói là dỡ hết bảo thạch trên thân kiếm xuống sao?"
"Ừ, vốn dĩ thấy nàng không thích, ta gỡ chúng xuống, nhưng ta lại khảm mấy khối mới lên, thế nào, nàng có thích không?" Kiếm Vô Tâm vô cùng chờ mong lời khen của Tiết Tình.
Lúc này nếu không phải nội lực của Tiết Tình mất hết thì cái chén trong tay nàng nhất định đã nát vụn.
Kiếm Vô Tâm lăn lông lốc một đường trên mặt đất rồi đứng lên, không để ý mặt mũi cười hì hì nói: "Ca, ta giới thiệu cho huynh, vị này là Tiết Tình cô nương của phái Linh Vũ, thế nào, lớn lên trông càng hấp dẫn".
Đại thiếu gia vái chào Tiết Tình: "Tại hạ là trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Kiếm Vô Danh, ra mắt Tiết cô nương".
"Xin chào....." Tiết Tình thật không dám nhìn Kiếm Vô Danh
"Nhị đệ của ta làm việc luôn hoang đường, nếu mạo phạm Tiết cô nương, ngàn lần hy vọng Tiết cô nương đừng trách móc", Kiếm Vô Danh khách sáo nói với Tiết Tình, rồi lại lớn tiếng nói: "Còn không mời ba vị khách quý vào nhà ngồi".
Từ cửa có mấy nha hoàn chạy vào nhanh như chớp, dẫn ba người Tiết Tình vào nhà ngồi xuống, pha trà rót nước. Tiết Tình đột nhiên cảm thấy may mắn, làm nữ phụ vẫn tốt hơn làm người ở Đoạn Kiếm sơn trang.
"Tiết cô nương lần này đến Đoạn Kiếm sơn trang là để thăm viếng hay là còn có chuyện quan trọng khác?" Kiếm Vô Danh hỏi Tiết Tình.
"Lần này ta và sư điệt có công vụ trong người, đi ngang qua Đoạn Kiếm sơn tranh liền tới thăm, thuận tiện có chuyện muốn nhờ Đoạn Kiếm sơn trang." Tiết Tình đáp.
"Chuyện gì?"
"Ta muốn sửa cái chuôi kiếm này một chút." Tiết Tình nói xong, lấy kiếm trong tay áo ra đưa Kiếm Vô Tâm xem.
"Cục cưng Tiểu Tình Tình, nàng muốn sửa tín vật đính ước của chúng ta? Nàng định sửa chỗ nào?" Kiếm Vô Tâm hai mắt ngập nước nhìn Tiết Tình.
"Vô Tâm rèn kiếm hai mươi năm, mặc dù bất tài, không có lấy một thành phẩm, nhưng thanh kiếm này cũng coi như là tinh xảo, không biết Tiết cô nương không hài lòng chỗ nào?"
Trên trán Tiết Tình chảy ra vài giọt mồ hôi, tinh xảo? Chẳng lẽ nói nàng không biết thưởng thức sao, thận trọng nói: "Thanh kiếm này ta rất thích, chỗ khác đều tốt lắm, nhưng...."
"Thanh kiếm này vốn để dùng làm trang sức, nàng xem đây là khối ngọc lục bảo, ngọc lục bảo là vua của đá, thường dùng để cầu phúc, trong tự nhiên khối ngọc lục bảo lớn như vậy là thế gian hiếm thấy, cùng với thân kiếm hỗ trợ lẫn nhau, hoàn chỉnh một cách tự nhiên, Vô Tâm vốn thích sưu tầm những vật hiếm lạ, bản thân ta cảm thấy chữ trên thân kiếm thì thể xóa đi." Kiếm Vô Danh lại hết sức tán thưởng số bảo thạch trên thân kiếm.
Tiết Tình đang không biết làm thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, Lưu Huỳnh liền nói: "Thanh kiếm này đường nét tinh luyện, mũi kiếm mỏng nhưng lại sắt bén hiếm thấy, nhưng sư thúc cảm thấy chỉ làm trang sức thì quá mức đáng tiếc, nên muốn sửa thành vũ khí cầm tay."
"Ra là như vậy, ta đây đã hiểu, Vô Tâm đệ cũng đã hiểu? Kiếm là do đệ làm, vậy cũng nên do đệ sửa." Giọng nói của Kiếm Vô Danh bình thản nhưng lại uy nghiêm nói.
Kiếm Vô Tâm lệ nóng doanh tròng ngã nhào xuống đất: "Cục cưng Tiểu Tình Tình, sao nàng muốn tháo bảo thạch ra! Trình độ hiếm có của ngọc lục bảo đứng thứ nhì, vì nàng tốn bao nhiêu bạc bao nhiêu thời gian đều là vinh hạnh của ta, nàng xem viên hồng ngọc này, ở giữa có một vòng màu đậm đứt đoạn có phải rất giống hình dạng trái tim hay không, nó đại diện cho tấm lòng chân thành của ta đối với nàng, lại nhìn viên thủy tinh trắng này, có phải giống với làn da trắng long lanh của nàng hay không? Nàng lại xem viên mã não xanh này...."
"Dỡ xuống......." Tiết Tình từ trong hàm răng nói ra hai chữ này.
Mặc kệ Kiếm Vô Tâm ôm kiếm nằm trên mặt đất giả khóc hay giả chết, quyết tâm sửa kiếm của Tiết Tình cũng sẽ không thay đổi, cuối cùng vẫn là Kiếm Vô Danh không chịu nổi sự ầm ĩ của Kiếm Vô Tâm nói: "Dựa theo lời Tiết cô nương mà sửa, đi sửa ngay bây giờ, đến giờ cơm chiều ta muốn nhìn thấy thành phẩm."
"Vâng! Ðại ca!" Kiếm Vô Tâm ôm kiếm thật sâu cúi ðầu một cái, lập tức ôm kiếm tông cửa xông ra.
Tiết Tình cũng muốn cùng nhau tông cửa xông ra theo Kiếm Vô Tâm, Kiếm Vô Tâm vừa ði, nàng ngồi lại với Kiếm Vô Danh thật không tự nhiên. May mắn lúc này có một gia ðinh chạy vào, sợ hãi quỳ gối trước mặt Kiếm Vô Danh nói:
"Đại thiếu gia! Không tốt! Tam thiếu gia ngài, ngài chạy vào lò luyện, bị bỏng!"
Kiếm Vô Danh đột nhiên đứng lên, Tiết Tình thấy được vẻ hoảng hốt khó khi có được trên gương mặt như điêu khắc của hắn, dù sao cũng là huynh đệ tình thâm.
"Còn mất hồn làm gì, dẫn đường" Vẫn là giọng điệu bình thản, nhưng càng làm người ta sợ hãi hơn lúc nãy.
"Vâng, vâng!" Gia đinh kích động đứng lên từ trên mặt đất, đi phía trước dẫn đường.
"Chúng ta cũng đi xem." Tiết Tình nói với Lưu Huỳnh và Kiển Điệp, ba người đi theo Kiếm Vô Danh, chung quy vẫn tốt hơn so với ngồi ngốc ở chính đường.
Phòng lò luyện ở một góc phía sau của Đoạn Kiếm sơn trang, giống như tên của nó, bên trong đều là các loại lò luyện lớn nhỏ, mỗi ngày dùng than đốt cháy đỏ rực, mỗi thanh kiếm đều phải qua lò luyện rèn thành. Lúc đoàn người đi tới nơi, phòng lò luyện đã được gia đinh và nha hoàn vây kín, nhìn thấy Kiếm Vô Danh đến nơi, tự động mở ra một con đường, Kiếm Vô Danh vội vã đi vào, một bé trai khoảng mười tuổi nằm trên mặt đất trong phòng lò luyện, hai nha hoàn ở bên cạnh giúp đỡ hắn.
"Đại ca." Bé trai nhìn thấy Kiếm Vô Danh, yếu ớt nói một tiếng.
"Vô Ý, trước tiên đệ không cần nói chuyện." Kiếm Vô Danh ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, kiếm tra vết thương của hắn, ngoài việc tay phải có mảng da lớn bị bỏng trắng ra thì những chỗ khác đều không có gì đáng ngại.
"Đại thiếu gia, vậy bây giờ phải làm sao?" Nha hoàn ôm bé trai khóc như hoa lê đẫm mưa.
Đối phó với vết thương bị bỏng không phải là điểm mạnh của sách thuốc gia đình sao, Tiết Tình từ trong ngực lấy ra quyển sách nhỏ của đệ tử phái Nga Mi, nàng cảm thấy mình giống như có cái túi của Doraemon, cái gì đều có thể dễ dàng lấy ra. Đọc lướt nhanh từng tờ từng tờ, quả nhiên tìm được đoạn nói về da thịt bị bỏng.
"Đã đi tìm đại phu chưa?" Kiếm Vô Danh hỏi.
"Đã đi mời, nhưng đại phu từ trấn trên xuống đây còn phải mất một chút thời gian" Một gia đinh trả lời.
"Đại ca....Tay của ta nóng quá, thật là khó chịu." Bé trai rên hừ hừ.
"Tiểu thiếu gia, ngài chịu khó nhẫn nhịn thêm một chút nữa, ta đi lấy khối băng tới cho ngài." Một nha hoàn khác đứng lên định đi đến hầm băng lấy một khối băng.
Tiết Tình vội vàng ngăn nàng lại: "Không được, không thể dùng băng, trong một thời gian ngắn cực nóng rồi lại cực lạnh, cẩn thận sẽ làm cho tay của hắn mất đi cảm giác, lúc đó cánh tay này sẽ trở thành tàn phế."
"Vậy bây giờ phải làm sao, tiểu thiếu gia..." Nha hoàn che mặt mà khóc.
"Cởi bớt quần áo trên người hắn ra, để tránh cho máu lắng đọng, không lưu thông được đến tay làm cho tay bị hoại tử, đun một ít nước ấm, dùng nước lạnh đã hâm ấm lên rửa sạch miệng vết thương, Lưu Huỳnh, trong xe ngựa chúng ta có thuốc trị bỏng của phái Nga Mi, ngươi đi mang tới đây." Tiết Tình theo những gì trong sách ghi nói lại.
"Dựa theo những gì Tiết cô nương nói mà làm" Kiếm Vô Danh ra lệnh, một vài hạ nhân lập tức đi chuẩn bị.
Bọn hạ nhân ôm bé trai vào phòng ngủ, rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc mà Lưu Huỳnh mang tới, rốt cuộc bé trai không rên hừ hừ nữa.
"Vì sao muốn vào lò luyện?" Chờ sau khi vết thương được băng bó kỹ, Kiếm Vô Danh mới bắt đầu khởi binh vấn tội.
"Ta.....Ta cũng muốn như huynh và nhị ca tự tay làm ra một kiếm tốt tuyệt thế " Bé trai cúi đầu trả lời.
"Nói với đệ bao nhiêu lần, tuổi đệ còn quá nhỏ....."
"Nhị ca cũng là mười tuổi bắt đầu rèn kiếm, mười lăm tuổi liền làm ra cây kiếm trong tay áo đẹp nhất trên đời tặng cho Nhị tẩu tương lai, bản thiếu gia nhất định cũng sẽ làm được." Bé trai nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.
Cây kiếm trong tay áo đẹp nhất trên đời, Tiết Tình hoàn toàn thừa nhận điểm ấy, một chút cũng không khoa trương, đến trâm cài tóc đeo trên đầu phụ nữ cũng không có khảm nhiều bảo thạch như vậy, nhưng xưng hô "Nhị tẩu tương lai" là như thế nào, ngay cả đứa nhỏ như vậy Kiếm Vô Tâm cũng muốn lừa bịp sao! Cũng khó trách, dù sao hắn cũng thường xuyên tự lừa dối chính mình.
Kiếm Vô Danh vẫn không nỡ lòng trách cứ bé trai: "May mà đệ chỉ bị tổn thương da thịt bên ngoài, nếu tổn thương đến gân cốt, đừng nói tới rèn kiếm, ngay đến làm thợ rèn cả đời này cũng đừng mong có thể làm nữa." Nhắc nhở cho bé trai xong, Kiếm Vô Danh liền nói cảm tạ Tiết Tình: "Đa tạ Tiết cô nương chỉ bảo."
"Không sao, dù sao cũng làm theo sách vở mà thôi" Tiết Tình ngượng ngùng nói.
"Vẫn chưa kịp giới thiệu với Tiết cô nương, đây là xá đệ, trong nhà đứng hàng thứ ba, tên gọi là Kiếm Vô Ý, Vô Ý, còn không mau cảm tạ Tiết cô nương."
Kiếm Vô ý nhìn thoáng qua Tiết Tình, hơi hơi cúi đầu nói: "Nhị tẩu, bản thiểu gia cám ơn tẩu."
Tiết Tình có phần bối rối, xưng hô Nhị tẩu làm nàng rối rắm, dây dưa không dứt với người nhà này cũng làm nàng rối rắm, đằng sau câu nói cảm tạ kia có vẻ không thoải mái! Thật sự là nói lời cảm tạ sao?
"Tiết cô nương, thật không phải với nàng, nàng là khách quý nhưng lại mang thêm phiền toái đến cho nàng" Kiếm Vô Danh nói lời xin lỗi.
"Không sao" Tiết Tình lắc đầu nói, nàng không dám nhận lời xin lỗi của Kiếm Vô Danh.
"Không được, Đoạn Kiếm sơn trang thật lấy làm hổ thẹn, đêm nay nàng nhất định phải ở lại sơn trang, để cho ta có cơ hội bồi tội với Tiết cô nương ." Kiếm Vô Danh kiên trì nói.
"Thật sự không cần, tiền đặt cọc khách điếm đã đưa rồi, phải không, Lưu Huỳnh?" Tiết Tình hướng Lưu Huỳnh nháy mắt.
"Đúng thế" Lưu Huỳnh tránh ánh mắt của nàng phụ họa nói.
"Tiết cô nương đừng từ chối, nhanh nhất đến tối Vô Tâm mới có thể sửa xong kiếm, đêm nay cô nương ở lại sơn trang, sáng mai có thể cầm kiếm lên đường, chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
"Phải lâu như vậy sao?"
"Tổ tông của Đoạn Kiếm sơn trang đã để lại quy củ, rèn kiếm có chín chín tám mươi mốt trình tự, sửa kiếm có bảy bảy bốn mươi chín trình tự, bất kể trình tự nào đều không thể thiếu."
"Sư thúc, ở nơi này cũng tốt, ngày mai chúng ta có thể trực tiếp đến núi Cầu Lũ, tiết kiệm được một đoạn đường." Lưu Huỳnh nói.
"Được rồi, làm phiền vậy." Tiết Tình cười nói một cách miễn cưỡng, nàng thật sự rất sợ Kiếm Vô Danh, hắn là một nam nhân lạnh lẽo cao quý làm cho người ta không đoán ra được tâm tư.
Đến quá trưa vẫn không trông thấy bóng dáng của Kiếm Vô Tâm, nghe nói bởi vì Kiếm Vô Danh quy định thời gian hoàn thành nhiệm vụ nên hắn vẫn phải ở lại phòng rèn kiếm, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.
"Nhị thiếu gia này tuy rằng tính cách không đáng tin cậy, nhưng năng lực làm việc có thể làm cho người khác yên tâm không?". Tiết Tình có chút mong đợi hỏi Lưu Huỳnh, không biết cây kiếm trong tay áo của nàng có thể thành một binh khí lợi hại hay không.
"Đoạn Kiếm sơn trang tiếng tăm lưu truyền đời đời, chưa bao giờ bị bôi nhọ, giao cho họ làm việc, sư thúc người hoàn toàn có thể yên tâm."
Nhìn vẻ mặt của Lưu Huỳnh, rõ ràng không muốn đề cao Kiếm Vô Tâm, nhưng vẫn rất khách quan đánh giá, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên đó Tiết Tình thật muốn véo véo hai má của hắn, Lưu Huỳnh cảm thấy như có cái gì nóng bỏng tiến đến, nhanh chóng trốn về phía sau, Tiết Tình thu hồi tay cười một cách quỷ quái, trái tim đập loạn thịch thịch , tại sao mình lại đột nhiên nổi lên lòng háo sắc.
Tiệc bồi tội của Đoạn Kiếm sơn trang quả đúng là thịnh soạn, một bàn đầy đủ vượt qua sức tưởng tượng của Tiết Tình, vài người đến sau liền tìm chỗ ngồi xuống, Kiếm Vô Tâm xuất hiện một dáng vẻ mệt mỏi, trên mặt còn chưa lau hết bụi bặm, trong lòng ôm cái bọc gói kỹ kiếm trong tay áo.
"Hà.... ....vừa kịp hoàn thành........Hư.......ca.......Hư.......Không vượt quá thời gian huynh quy định.... ...." Kiếm Vô Tâm đặt sổ sách với khối bảo thạch trên mặt bàn, thở hồng hộc nói.
"Vất vả cho Vô Tâm công tử rồi." Tiết Tình nhìn thấy Kiếm Vô Tâm vì sửa kiếm cho mình mà mệt đến như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng.
"Vì cục cưng Tiểu Tình Tình, ta không sao, nàng nhìn xem nó như thế nào." Kiếm Vô Tâm nói xong mở bọc đó ra, bên trong là một cây kiếm trong tay áo đã được sửa xong, bởi vì bảo thạch được tháo xuống, thân kiếm khác biệt so với trước kia, nhưng ....sao trên thân kiếm lại có thêm vài khối bảo thạch.
".....Vô Tâm công tử, không phải đã nói là dỡ hết bảo thạch trên thân kiếm xuống sao?"
"Ừ, vốn dĩ thấy nàng không thích, ta gỡ chúng xuống, nhưng ta lại khảm mấy khối mới lên, thế nào, nàng có thích không?" Kiếm Vô Tâm vô cùng chờ mong lời khen của Tiết Tình.
Lúc này nếu không phải nội lực của Tiết Tình mất hết thì cái chén trong tay nàng nhất định đã nát vụn.
Tác giả :
Tiểu Cô Tử