Nữ Phụ Là Vô Tội
Chương 12: Có nữ nhân trong phòng sư điệt
Nhìn thấy Kiều Dật Quân dẫn đầu, Tiết Tình tin chắc đội nhân mã này xuất từ phái Võ Đang, bọn đầu bếp dù đánh nhau hung tàn chung quy chỉ là dân chúng, không có võ công nội lực, phái Võ Đang rất nhanh liền trấn áp, cảnh tượng bây giờ khiến Tiết Tình nghĩ đến hộp đêm trong đô thị, lưu manh côn đồ đánh hung cho lắm, cảnh sát tới liền chắp tay sau lưng đi ra.
"Hai quán rượu này mỗi tháng đều đánh nhau một trận, thật là hết cách, dứt khoát phá hủy cho rồi." Một nữ đệ tử Võ Đang cùng Kiều Dật Quân đứng chung một chỗ tức giận nói, trên đầu Tiết Tình toát ra hắc tuyến, phái Võ Đang không phải nổi danh lấy nhu hòa trị người a, đây cũng quá hung bạo rồi.
Nghe Võ Đang cô nương nói như vậy, những thứ đầu bếp kia cũng không có ý tứ sợ, thân thể của bọn họ mặc dù an phận xuống, cảm giác lòng của bọn họ vẫn còn cuồng dã , trong lòng Tiết Tình có loại cảm giác khác thường, cảm giác dân chúng trong trấn này một chút cũng không giống dân chúng dưới sự bảo vệ môn phái Trung Nguyên an ổn sống qua ngày, ngược lại giống như người hoang mạc, gan lớn, háo chiến, trị an cực kỳ nát, phía Đông có Côn Luân cung, phía Tây có Phái Võ Đang, chịu sự quản lý của hai môn phái, làm sao sẽ biến thành như vậy.
"Văn Bân, kiểm lại nhân số, đem người bị thương đưa đi y quán." Kiều Dật Quân phân phó một đệ tử Võ Đang sau lưng nói.
"Các ngươi, mau dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ." Nữ đệ tử Võ Đang hướng bọn đầu bếp quát lớn.
"Thời gian không còn sớm, Tiết cô nương còn muốn ở chỗ này nhìn nữa?" Thấy Tiết Tình xem náo nhiệt đến mức tập trung tinh thần, Bạch Tích Trần thấp thỏm hỏi.
Bạch Tích Trần là người hoang mạc, cũng khó trách hắn nhìn thấy phái Võ Đang đến nhiều người như vậy liền vội vã rời đi, Tiết Tình hiểu, cũng không làm khó hắn: "Ta lại đợi một lát, Bạch công tử, ngươi đi trước đi."
"Tốt, ta cùng nha hoàn trở về khách sạn nghỉ ngơi, Tiết cô nương cũng về sớm một chút, cái thị trấn này buổi tối sợ rằng không an toàn, ngày sau hữu duyên sẽ hướng cô nương đền ân cứu mạng." Bạch Tích Trần nói vài câu đã cùng Tri Thu bắt đầu rút lui, rõ là. . . . . . chủ tớ tham sống a.
"Bạch công tử đi đường cẩn thận!" Cũng không biết hắn còn có nghe hay không, Tiết Tình vẫn là cùng hắn vẫy tay chào tạm biệt, Bạch Tích Trần người này vẫn nên cố gắng tạo quan hệ tốt, bởi vì hắn ở trên giang hồ có danh xưng "Tiên y", bất kể chơi trò chơi gì, bạn tốt ít nhất cũng phải có một “bà vú" đó vĩnh viễn là quy tắc ngầm.
Bạch Tích Trần sau khi rời đi, Tiết Tình cũng tính toán đi, Bạch Tích Trần nói không sai, mặt trời không có xuống núi liền xảy ra cảnh tượng binh khí đánh nhau, máu tanh cực kỳ, chờ trời tối nói không chừng trên trấn có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Trời cao tựa hồ đang trêu cợt nàng, khi thời điểm nàng phải đi, lại có bạo loạn khác nảy sinh. Lại tới một đội nhân mã, tất cả đều là một thân áo trắng thêu tơ vàng, tay áo thượng hoa văn tiên hạc dùng tơ bạc thêu hình, tơ vàng vẽ rồng, người của Côn Luân cung a, vừa nhìn liền biết rất hưởng thụ cuộc sống.
Người của Côn Luân cung vừa đến, không khí lập tức trở nên khẩn trương, người của phái Võ Đang cũng ngừng lại công việc trong tay, toàn thân giới bị. Quần chúng vây xem đều không hẹn mà cùng bắt đầu thối lui, còn có người phía trước đang thúc giục: "Mau, mau trốn đi, đao kiếm không có mắt a!"
"Kiều Dật Quân, đã nói qua Xương Sinh trấn là khu trực thuộc của Côn Luân cung chúng ta, phái Võ Đang các ngươi lại tới làm gì!" Dẫn đầu Côn Luân cung là một nữ nhân cao gầy, tướng mạo đoan trang, không giận mà uy.
"Nực cười, rõ ràng là phái Võ Đang chúng ta đang trị an, Côn Luân cung các ngươi tụ họp tại đây làm gì?" Một nữ đệ tử cùng Kiều Dật Quân đứng chung chỗ vượt lên trước sẵng giọng.
"Nhiều lời vô ích, quy cũ, lên." Côn Luân cung nữ nhân không có ý tứ tranh cãi, lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, đệ tử hai môn phái cũng rút ra vũ khí bên hông mình, Tiết Tình phát hiện các đầu bếp khi nãy đánh nhau đã dùng ánh mắt cổ quái trao đổi, là đang mưu đồ bí mật cái gì. Tiết Tình trốn được sau lưng dân chúng đang vây xem len lén nhìn, còn tưởng rằng nơi này có hai môn phái duy trì trị an khẳng định hết sức thái bình, không nghĩ tới 1+1<1, hai môn phái ngược lại luôn tranh đấu, khó trách dân Xương Sinh trấn vạm vỡ như thế, đều là do tình thế ép buộc.
Võ công của Phái Võ Đang dựa vào Thái Cực Lưỡng Nghi, động tác nhẹ nhàng nhưng có thể quất ngã đối phương thật mạnh, võ công của Côn Luân cung càng thêm tuyệt đẹp, đánh như múa, hai phái đang đánh kịch liệt một hồi, thì một đống quần chúng vây xem vỗ tay bảo hay: "Chậc chậc, thật là đẹp, thật là xinh đẹp!"
Nhân cơ hội này, bọn đầu bếp cùng nhau chạy ra, đệ tử hai phái cũng không còn thời gian lại để ý bọn họ, mặc cho bọn họ chạy thoát, không trách được bọn đầu bếp dám càn rỡ như thế, đã sớm ngờ tới là loại kết quả này sao. Võ lâm Trung Nguyên khi tranh đấu vẫn có hạn chế, có thể đả thương người, nhưng không thể bị thương quá nặng, càng không thể dồn người chết , hai bên đánh cũng không thể tận hứng, còn chưa có phân ra thắng bại liền rối rít thu tay, căn bản là hù dọa lẫn nhau mà thôi.
Thật không thú vị, lần này thật phải đi rồi, Tiết Tình xoay người đang muốn rời đi, bị người gọi lại.
"Tiết Tình sư thúc!" Kiều Dật Quân ở trong đám người phát hiện thấy Tiết Tình, mở miệng kêu lên.
Tiết Tình quay đầu lại phát hiện là Kiều Dật Quân đang gọi nàng, vì vậy dừng lại, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là nàng có thể trở về khách sạn, tại sao lại kêu nàng, nàng cũng không muốn bị cuốn vào tranh chấp a.
Đệ tử Côn Luân cung phản ứng cũng rất mau, nghe Kiều Dật Quân kêu lập tức tìm được vị trí Tiết Tình, dùng khinh công bay đến bên cạnh, hành lễ nói: "Đệ tử là Mạnh Nhân thủ đồ Chưởng môn Côn Luân cung, không biết Tiết Tình sư thúc đường xa mà đến, thất lễ, mời sư thúc đến Côn Luân cung nghỉ ngơi, để cho chúng ta tận tình phục vụ."
Đây là đang muốn mời Tiết Tình làm khách sao? Nhưng là, Tiết Tình nàng thật không muốn đi a.
Nữ đệ tử Phái Võ Đang vừa nghe Mạnh Nhân nói chuyện, giống như con ếch một dạng, chống nạnh tức giận: "Côn Luân cung các ngươi quá không biết lý lẽ, Tiết Tình sư thúc là chúng ta phát hiện trước! Đương nhiên là đến phái Võ Đang nghỉ ngơi!"
"Biết Tiết Tình sư thúc đến, gia sư nhất định thật cao hứng, mời sư thúc đến phái Võ Đang nghỉ ngơi." Kiều Dật Quân hành lễ nói.
Ngay cả Kiều Dật Quân cũng nói như vậy, Tiết Tình không hề biết mình ở võ lâm Trung Nguyên lại là miếng mồi ngon như vậy! Bên trái là Mạnh Nhân Côn Luân cung, bên phải là Kiều Dật Quân phái Võ Đang, nhưng nàng nơi nào cũng không muốn đi, nàng muốn về khách sạn, nếu là bây giờ có Lưu Huỳnh ở bên cạnh thật là tốt.
"Ta, ta đã đặt khách sạn, vẫn là không muốn đi làm phiền."
"Khách sạn nào có sương phòng thoải mái như trong phái Võ Đang, sư thúc, tới phái Võ Đang đi!" Tiết Tình lấy cớ từ chối bị nữ đệ tử phái Võ Đang chận lại.
". . . . . ." Mặt của Tiết Tình giống như bị táo bón một dạng, cực kỳ rối rắm.
Kiều Dật Quân nhận thấy được sắc mặt khó xử của Tiết Tình, làm người khác khó chịu không phải là tính cách của hắn, nên hắn nói: "Vi Vi, không nên làm khó sư thúc, sư thúc vừa nói bất tiện, chúng ta cũng không thể làm người khác khó chịu."
Mạnh Nhân cũng hơi gật đầu, muốn Tiết Tình làm khách chính là muốn lấy chút mặt mũi, sư thúc Linh Vũ phái đi tới Xương Sinh trấn, đến môn phái nào làm khách chính là cho môn phái đó thể diện lớn hơn, nếu Tiết Tình không muốn đi phái Võ Đang, vậy bọn họ cũng không sao cả, dù sao Tiết Tình cũng là không muốn đi đâu, cũng không thể trói nàng đi đến Côn Luân cung.
Tiết Tình thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Kiều Dật Quân là một người thấu tình đạt lý, nếu như gặp phải vị cô nương hắn thích kia nhất định phải giúp hắn nói nhiều lời hữu ích.
Tiết Tình không biết Lưu Huỳnh đặt tại khách sạn nào, chỉ là Lưu Huỳnh quen thuộc sở thích của nàng, nàng biết Lưu Huỳnh nhất định sẽ chọn khách sạn nàng thích——khách sạn lớn nhất sang trọng nhất trong trấn. Đến khách sạn sang trọng nhất, Tiết Tình hỏi thăm chưởng quỹ, Lưu Huỳnh quả nhiên là ở chỗ này đặt mua hai gian phòng hảo hạng, còn phân phó tiểu nhị sẽ có một vị cô nương tìm đến. Bởi vì Lưu Huỳnh đem tất cả đều phân phó rất tốt, tiểu nhị trực tiếp dẫn Tiết Tình đi tới gian phòng của nàng, phòng của Lưu Huỳnh đang ở sát vách Tiết Tình, có lẽ là vì đến lúc Tiết Tình hô cứu mạng cũng có thể mau chóng xông lại.
Hành lý vẫn còn ở trong phòng Lưu Huỳnh, Tiết Tình xem xét gian phòng, sau đó đi tới tìm Lưu Huỳnh, ngăn cách qua cánh cửa có thể nghe được trong phòng Lưu Huỳnh có thanh âm của nữ nhân, Tiết Tình ở tại cửa ra vào chần chừ không biết nên vào hay không, trong lòng còn có một chút mất mác, đi tới nơi này chả quen biết ai, bây giờ người thân cận nhất trong thế giới này cũng chỉ có hắn, nhưng trong phòng hắn lại có nữ nhân khác. Trời thăm thẳm, đất mênh mông, Lưu Huỳnh nhà ta đã muốn vượt tường, không nhìn ra Lưu Huỳnh diện mạo thuần lương , nhanh như vậy liền cấu kết với một muội tử mới. Tiết Tình đang đứng ở ngoài cửa, cảm giác mơ hồ lo lắng không biết nên nghe lén hay không, trước mắt cánh cửa đột nhiên mở ra, không biết nàng khí tức quá loạn, Lưu Huỳnh như thế nào không phát hiện được ngoài cửa có người.
"Sư thúc, sao lại đứng ở ngoài cửa không vào?" Lưu Huỳnh có chút ngoài ý muốn mở miệng nói, hắn không biết tại sao sư thúc mình đứng ở ngoài cửa nhưng không vào.
"Éc. . . . . ." Tiết Tình chừng nghiêng người muốn nhìn nữ nhân trong phòng Lưu Huỳnh một chút: "Ta nghe trong phòng ngươi có khách, nghĩ hay là không nên quấy rầy."
"Lưu Huỳnh công tử, có phải bất tiện hay không? Vậy ta đi trước." Nữ nhân trong phòng đi ra, nhìn thấy Tiết Tình liền cùng nàng hai người ngây ngẩn cả người.
"Tiết tiểu thư?" , "Tri Thu?"
Đây là thế nào, trình diễn chính là bắt gian tại trận phát hiện đàn gái là người mình quen biết, đủ cẩu huyết quá đi! Còn nữa, Lưu Huỳnh làm sao ngươi có thể đối với thiếu nữ mới vị thành niên đã xuống tay, dựa theo luật pháp xã hội cái này gọi là dâm loạn ấu nữ, phải ngồi tù đấy!
"Tiết tiểu thư, ngươi quen biết Lưu Huỳnh công tử sao?" Tri Thu có chút kinh ngạc hỏi.
Đúng nha, ta bốn năm trước liền biết hắn rồi, khi đó hắn còn là đang tập viết chữ, Tiết Tình rất muốn châm chọc như vậy, nhưng nàng không thể nói, bọn họ sẽ không hiểu, tùy tiện mà ngâm ra "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương" như vậy, đây là văn phong viết ra trong lúc cô độc cao nhất bọn họ làm sao sẽ hiểu đấy.
"Ta cùng với sư thúc quen biết hai mươi năm rồi, chỉ là cũng chưa biết cô nương cũng quen biết sư thúc." Lưu Huỳnh chau lông mi thon dài, làm như không hiểu, hắn và Tiết Tình cơ hồ đều thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, người Tiết Tình quen biết không lý do gì hắn không biết.
"Là mới quen, cho nên ngươi chưa từng thấy qua, chỉ là, Tri Thu sao ngươi biết Lưu Huỳnh?" Tiết Tình cũng không hiểu, Lưu Huỳnh làm sao quen biết Tri Thu rồi, cái này không hợp lý a.
"Chúng ta cùng Lưu Huỳnh công tử cũng mới vừa biết, " Tri Thu hé miệng mà cười khẽ dưới nói: "Sau khi cùng Tiết tiểu thư nói lời từ biệt ta cùng công tử tới ở trọ, lúc ta đang cùng chưởng quỹ nói chuyện một lát công tử nhà ta đã không thấy tăm hơi, hắn không biết mình đi lạc tới chỗ nào, nhờ có Lưu Huỳnh công tử đụng phải đưa hắn trở lại."
"Như vậy . . . . . Bạch công tử hắn. . . . . . Ngươi thật vất vả. . . . . ." Tiết Tình trong lòng lau mồ hôi nói, từ tên Bạch Tích Trần nghe qua vốn là phải là người Trung Nguyên, sẽ không phải là bởi vì lạc đường mới chạy đến hoang mạc đi làm thần y hoang dã.
"Ta đi ra cửa trước cũng phải khóa trái hắn ở trong phòng, như vậy cũng sẽ không lạc, hôm nay là Trung thu, công tử nhà ta để cho ta mua thật nhiều điểm tâm ngắm trăng, ta tới mời Lưu Huỳnh công tử đến dự để cảm tạ, đúng lúc lại gặp được Tiết tiểu thư, không bằng Tiết tiểu thư cũng cùng đi, công tử nhà ta chuẩn bị rượu thuốc thượng hạng, khi trở về hắn còn nói với ta, nhìn thân thể Tiết tiểu thư tựa hồ là vừa khỏi bệnh, thích hợp uống rượu thuốc của hắn để bồi bổ một chút đó." Tri Thu vô cùng mong đợi nói.
Ở trong tư duy của Tiết Tình, trong nhà thần y nhất định có rất nhiều thần dược, thiên sơn tuyết liên (1), nhân sâm ngàn năm ..., rượu thuốc Bạch Tích Trần. . . . . . Bên trong nhất định rất nhiều lộc nhung (2) gì đó.
"Tốt, đã như vậy, tối nay ta cùng sư điệt liền tới làm phiền." Tiết Tình bị những vị thuốc quý kia hấp dẫn rất nhanh liền đồng ý.
Lưu Huỳnh vốn là đã cự tuyệt lời mời của Tri Thu, nếu Tiết Tình muốn đi hắn cũng chỉ có thể đi cùng, lặng lẽ gật đầu một cái.
"Tốt, ta sẽ đi chuẩn bị, buổi tối trở lại đón hai vị." Tri Thu vui vẻ cáo từ, nàng là người thích náo nhiệt, mà Bạch Tích Trần vốn không nhiều lời, đơn độc cùng hắn ngắm trăng nhất định buồn chết, nhiều người nhất định nhiều náo nhiệt.
(1) Thiên sơn tuyết liên: được coi như một loại thuốc cải tử hoàn sinh và tăng cường công lực trong các tiểu thuyết võ hiệp.
(2) lộc nhung: là một vị thuốc bổ, rất quý.
"Hai quán rượu này mỗi tháng đều đánh nhau một trận, thật là hết cách, dứt khoát phá hủy cho rồi." Một nữ đệ tử Võ Đang cùng Kiều Dật Quân đứng chung một chỗ tức giận nói, trên đầu Tiết Tình toát ra hắc tuyến, phái Võ Đang không phải nổi danh lấy nhu hòa trị người a, đây cũng quá hung bạo rồi.
Nghe Võ Đang cô nương nói như vậy, những thứ đầu bếp kia cũng không có ý tứ sợ, thân thể của bọn họ mặc dù an phận xuống, cảm giác lòng của bọn họ vẫn còn cuồng dã , trong lòng Tiết Tình có loại cảm giác khác thường, cảm giác dân chúng trong trấn này một chút cũng không giống dân chúng dưới sự bảo vệ môn phái Trung Nguyên an ổn sống qua ngày, ngược lại giống như người hoang mạc, gan lớn, háo chiến, trị an cực kỳ nát, phía Đông có Côn Luân cung, phía Tây có Phái Võ Đang, chịu sự quản lý của hai môn phái, làm sao sẽ biến thành như vậy.
"Văn Bân, kiểm lại nhân số, đem người bị thương đưa đi y quán." Kiều Dật Quân phân phó một đệ tử Võ Đang sau lưng nói.
"Các ngươi, mau dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ." Nữ đệ tử Võ Đang hướng bọn đầu bếp quát lớn.
"Thời gian không còn sớm, Tiết cô nương còn muốn ở chỗ này nhìn nữa?" Thấy Tiết Tình xem náo nhiệt đến mức tập trung tinh thần, Bạch Tích Trần thấp thỏm hỏi.
Bạch Tích Trần là người hoang mạc, cũng khó trách hắn nhìn thấy phái Võ Đang đến nhiều người như vậy liền vội vã rời đi, Tiết Tình hiểu, cũng không làm khó hắn: "Ta lại đợi một lát, Bạch công tử, ngươi đi trước đi."
"Tốt, ta cùng nha hoàn trở về khách sạn nghỉ ngơi, Tiết cô nương cũng về sớm một chút, cái thị trấn này buổi tối sợ rằng không an toàn, ngày sau hữu duyên sẽ hướng cô nương đền ân cứu mạng." Bạch Tích Trần nói vài câu đã cùng Tri Thu bắt đầu rút lui, rõ là. . . . . . chủ tớ tham sống a.
"Bạch công tử đi đường cẩn thận!" Cũng không biết hắn còn có nghe hay không, Tiết Tình vẫn là cùng hắn vẫy tay chào tạm biệt, Bạch Tích Trần người này vẫn nên cố gắng tạo quan hệ tốt, bởi vì hắn ở trên giang hồ có danh xưng "Tiên y", bất kể chơi trò chơi gì, bạn tốt ít nhất cũng phải có một “bà vú" đó vĩnh viễn là quy tắc ngầm.
Bạch Tích Trần sau khi rời đi, Tiết Tình cũng tính toán đi, Bạch Tích Trần nói không sai, mặt trời không có xuống núi liền xảy ra cảnh tượng binh khí đánh nhau, máu tanh cực kỳ, chờ trời tối nói không chừng trên trấn có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Trời cao tựa hồ đang trêu cợt nàng, khi thời điểm nàng phải đi, lại có bạo loạn khác nảy sinh. Lại tới một đội nhân mã, tất cả đều là một thân áo trắng thêu tơ vàng, tay áo thượng hoa văn tiên hạc dùng tơ bạc thêu hình, tơ vàng vẽ rồng, người của Côn Luân cung a, vừa nhìn liền biết rất hưởng thụ cuộc sống.
Người của Côn Luân cung vừa đến, không khí lập tức trở nên khẩn trương, người của phái Võ Đang cũng ngừng lại công việc trong tay, toàn thân giới bị. Quần chúng vây xem đều không hẹn mà cùng bắt đầu thối lui, còn có người phía trước đang thúc giục: "Mau, mau trốn đi, đao kiếm không có mắt a!"
"Kiều Dật Quân, đã nói qua Xương Sinh trấn là khu trực thuộc của Côn Luân cung chúng ta, phái Võ Đang các ngươi lại tới làm gì!" Dẫn đầu Côn Luân cung là một nữ nhân cao gầy, tướng mạo đoan trang, không giận mà uy.
"Nực cười, rõ ràng là phái Võ Đang chúng ta đang trị an, Côn Luân cung các ngươi tụ họp tại đây làm gì?" Một nữ đệ tử cùng Kiều Dật Quân đứng chung chỗ vượt lên trước sẵng giọng.
"Nhiều lời vô ích, quy cũ, lên." Côn Luân cung nữ nhân không có ý tứ tranh cãi, lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, đệ tử hai môn phái cũng rút ra vũ khí bên hông mình, Tiết Tình phát hiện các đầu bếp khi nãy đánh nhau đã dùng ánh mắt cổ quái trao đổi, là đang mưu đồ bí mật cái gì. Tiết Tình trốn được sau lưng dân chúng đang vây xem len lén nhìn, còn tưởng rằng nơi này có hai môn phái duy trì trị an khẳng định hết sức thái bình, không nghĩ tới 1+1<1, hai môn phái ngược lại luôn tranh đấu, khó trách dân Xương Sinh trấn vạm vỡ như thế, đều là do tình thế ép buộc.
Võ công của Phái Võ Đang dựa vào Thái Cực Lưỡng Nghi, động tác nhẹ nhàng nhưng có thể quất ngã đối phương thật mạnh, võ công của Côn Luân cung càng thêm tuyệt đẹp, đánh như múa, hai phái đang đánh kịch liệt một hồi, thì một đống quần chúng vây xem vỗ tay bảo hay: "Chậc chậc, thật là đẹp, thật là xinh đẹp!"
Nhân cơ hội này, bọn đầu bếp cùng nhau chạy ra, đệ tử hai phái cũng không còn thời gian lại để ý bọn họ, mặc cho bọn họ chạy thoát, không trách được bọn đầu bếp dám càn rỡ như thế, đã sớm ngờ tới là loại kết quả này sao. Võ lâm Trung Nguyên khi tranh đấu vẫn có hạn chế, có thể đả thương người, nhưng không thể bị thương quá nặng, càng không thể dồn người chết , hai bên đánh cũng không thể tận hứng, còn chưa có phân ra thắng bại liền rối rít thu tay, căn bản là hù dọa lẫn nhau mà thôi.
Thật không thú vị, lần này thật phải đi rồi, Tiết Tình xoay người đang muốn rời đi, bị người gọi lại.
"Tiết Tình sư thúc!" Kiều Dật Quân ở trong đám người phát hiện thấy Tiết Tình, mở miệng kêu lên.
Tiết Tình quay đầu lại phát hiện là Kiều Dật Quân đang gọi nàng, vì vậy dừng lại, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là nàng có thể trở về khách sạn, tại sao lại kêu nàng, nàng cũng không muốn bị cuốn vào tranh chấp a.
Đệ tử Côn Luân cung phản ứng cũng rất mau, nghe Kiều Dật Quân kêu lập tức tìm được vị trí Tiết Tình, dùng khinh công bay đến bên cạnh, hành lễ nói: "Đệ tử là Mạnh Nhân thủ đồ Chưởng môn Côn Luân cung, không biết Tiết Tình sư thúc đường xa mà đến, thất lễ, mời sư thúc đến Côn Luân cung nghỉ ngơi, để cho chúng ta tận tình phục vụ."
Đây là đang muốn mời Tiết Tình làm khách sao? Nhưng là, Tiết Tình nàng thật không muốn đi a.
Nữ đệ tử Phái Võ Đang vừa nghe Mạnh Nhân nói chuyện, giống như con ếch một dạng, chống nạnh tức giận: "Côn Luân cung các ngươi quá không biết lý lẽ, Tiết Tình sư thúc là chúng ta phát hiện trước! Đương nhiên là đến phái Võ Đang nghỉ ngơi!"
"Biết Tiết Tình sư thúc đến, gia sư nhất định thật cao hứng, mời sư thúc đến phái Võ Đang nghỉ ngơi." Kiều Dật Quân hành lễ nói.
Ngay cả Kiều Dật Quân cũng nói như vậy, Tiết Tình không hề biết mình ở võ lâm Trung Nguyên lại là miếng mồi ngon như vậy! Bên trái là Mạnh Nhân Côn Luân cung, bên phải là Kiều Dật Quân phái Võ Đang, nhưng nàng nơi nào cũng không muốn đi, nàng muốn về khách sạn, nếu là bây giờ có Lưu Huỳnh ở bên cạnh thật là tốt.
"Ta, ta đã đặt khách sạn, vẫn là không muốn đi làm phiền."
"Khách sạn nào có sương phòng thoải mái như trong phái Võ Đang, sư thúc, tới phái Võ Đang đi!" Tiết Tình lấy cớ từ chối bị nữ đệ tử phái Võ Đang chận lại.
". . . . . ." Mặt của Tiết Tình giống như bị táo bón một dạng, cực kỳ rối rắm.
Kiều Dật Quân nhận thấy được sắc mặt khó xử của Tiết Tình, làm người khác khó chịu không phải là tính cách của hắn, nên hắn nói: "Vi Vi, không nên làm khó sư thúc, sư thúc vừa nói bất tiện, chúng ta cũng không thể làm người khác khó chịu."
Mạnh Nhân cũng hơi gật đầu, muốn Tiết Tình làm khách chính là muốn lấy chút mặt mũi, sư thúc Linh Vũ phái đi tới Xương Sinh trấn, đến môn phái nào làm khách chính là cho môn phái đó thể diện lớn hơn, nếu Tiết Tình không muốn đi phái Võ Đang, vậy bọn họ cũng không sao cả, dù sao Tiết Tình cũng là không muốn đi đâu, cũng không thể trói nàng đi đến Côn Luân cung.
Tiết Tình thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Kiều Dật Quân là một người thấu tình đạt lý, nếu như gặp phải vị cô nương hắn thích kia nhất định phải giúp hắn nói nhiều lời hữu ích.
Tiết Tình không biết Lưu Huỳnh đặt tại khách sạn nào, chỉ là Lưu Huỳnh quen thuộc sở thích của nàng, nàng biết Lưu Huỳnh nhất định sẽ chọn khách sạn nàng thích——khách sạn lớn nhất sang trọng nhất trong trấn. Đến khách sạn sang trọng nhất, Tiết Tình hỏi thăm chưởng quỹ, Lưu Huỳnh quả nhiên là ở chỗ này đặt mua hai gian phòng hảo hạng, còn phân phó tiểu nhị sẽ có một vị cô nương tìm đến. Bởi vì Lưu Huỳnh đem tất cả đều phân phó rất tốt, tiểu nhị trực tiếp dẫn Tiết Tình đi tới gian phòng của nàng, phòng của Lưu Huỳnh đang ở sát vách Tiết Tình, có lẽ là vì đến lúc Tiết Tình hô cứu mạng cũng có thể mau chóng xông lại.
Hành lý vẫn còn ở trong phòng Lưu Huỳnh, Tiết Tình xem xét gian phòng, sau đó đi tới tìm Lưu Huỳnh, ngăn cách qua cánh cửa có thể nghe được trong phòng Lưu Huỳnh có thanh âm của nữ nhân, Tiết Tình ở tại cửa ra vào chần chừ không biết nên vào hay không, trong lòng còn có một chút mất mác, đi tới nơi này chả quen biết ai, bây giờ người thân cận nhất trong thế giới này cũng chỉ có hắn, nhưng trong phòng hắn lại có nữ nhân khác. Trời thăm thẳm, đất mênh mông, Lưu Huỳnh nhà ta đã muốn vượt tường, không nhìn ra Lưu Huỳnh diện mạo thuần lương , nhanh như vậy liền cấu kết với một muội tử mới. Tiết Tình đang đứng ở ngoài cửa, cảm giác mơ hồ lo lắng không biết nên nghe lén hay không, trước mắt cánh cửa đột nhiên mở ra, không biết nàng khí tức quá loạn, Lưu Huỳnh như thế nào không phát hiện được ngoài cửa có người.
"Sư thúc, sao lại đứng ở ngoài cửa không vào?" Lưu Huỳnh có chút ngoài ý muốn mở miệng nói, hắn không biết tại sao sư thúc mình đứng ở ngoài cửa nhưng không vào.
"Éc. . . . . ." Tiết Tình chừng nghiêng người muốn nhìn nữ nhân trong phòng Lưu Huỳnh một chút: "Ta nghe trong phòng ngươi có khách, nghĩ hay là không nên quấy rầy."
"Lưu Huỳnh công tử, có phải bất tiện hay không? Vậy ta đi trước." Nữ nhân trong phòng đi ra, nhìn thấy Tiết Tình liền cùng nàng hai người ngây ngẩn cả người.
"Tiết tiểu thư?" , "Tri Thu?"
Đây là thế nào, trình diễn chính là bắt gian tại trận phát hiện đàn gái là người mình quen biết, đủ cẩu huyết quá đi! Còn nữa, Lưu Huỳnh làm sao ngươi có thể đối với thiếu nữ mới vị thành niên đã xuống tay, dựa theo luật pháp xã hội cái này gọi là dâm loạn ấu nữ, phải ngồi tù đấy!
"Tiết tiểu thư, ngươi quen biết Lưu Huỳnh công tử sao?" Tri Thu có chút kinh ngạc hỏi.
Đúng nha, ta bốn năm trước liền biết hắn rồi, khi đó hắn còn là đang tập viết chữ, Tiết Tình rất muốn châm chọc như vậy, nhưng nàng không thể nói, bọn họ sẽ không hiểu, tùy tiện mà ngâm ra "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương" như vậy, đây là văn phong viết ra trong lúc cô độc cao nhất bọn họ làm sao sẽ hiểu đấy.
"Ta cùng với sư thúc quen biết hai mươi năm rồi, chỉ là cũng chưa biết cô nương cũng quen biết sư thúc." Lưu Huỳnh chau lông mi thon dài, làm như không hiểu, hắn và Tiết Tình cơ hồ đều thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, người Tiết Tình quen biết không lý do gì hắn không biết.
"Là mới quen, cho nên ngươi chưa từng thấy qua, chỉ là, Tri Thu sao ngươi biết Lưu Huỳnh?" Tiết Tình cũng không hiểu, Lưu Huỳnh làm sao quen biết Tri Thu rồi, cái này không hợp lý a.
"Chúng ta cùng Lưu Huỳnh công tử cũng mới vừa biết, " Tri Thu hé miệng mà cười khẽ dưới nói: "Sau khi cùng Tiết tiểu thư nói lời từ biệt ta cùng công tử tới ở trọ, lúc ta đang cùng chưởng quỹ nói chuyện một lát công tử nhà ta đã không thấy tăm hơi, hắn không biết mình đi lạc tới chỗ nào, nhờ có Lưu Huỳnh công tử đụng phải đưa hắn trở lại."
"Như vậy . . . . . Bạch công tử hắn. . . . . . Ngươi thật vất vả. . . . . ." Tiết Tình trong lòng lau mồ hôi nói, từ tên Bạch Tích Trần nghe qua vốn là phải là người Trung Nguyên, sẽ không phải là bởi vì lạc đường mới chạy đến hoang mạc đi làm thần y hoang dã.
"Ta đi ra cửa trước cũng phải khóa trái hắn ở trong phòng, như vậy cũng sẽ không lạc, hôm nay là Trung thu, công tử nhà ta để cho ta mua thật nhiều điểm tâm ngắm trăng, ta tới mời Lưu Huỳnh công tử đến dự để cảm tạ, đúng lúc lại gặp được Tiết tiểu thư, không bằng Tiết tiểu thư cũng cùng đi, công tử nhà ta chuẩn bị rượu thuốc thượng hạng, khi trở về hắn còn nói với ta, nhìn thân thể Tiết tiểu thư tựa hồ là vừa khỏi bệnh, thích hợp uống rượu thuốc của hắn để bồi bổ một chút đó." Tri Thu vô cùng mong đợi nói.
Ở trong tư duy của Tiết Tình, trong nhà thần y nhất định có rất nhiều thần dược, thiên sơn tuyết liên (1), nhân sâm ngàn năm ..., rượu thuốc Bạch Tích Trần. . . . . . Bên trong nhất định rất nhiều lộc nhung (2) gì đó.
"Tốt, đã như vậy, tối nay ta cùng sư điệt liền tới làm phiền." Tiết Tình bị những vị thuốc quý kia hấp dẫn rất nhanh liền đồng ý.
Lưu Huỳnh vốn là đã cự tuyệt lời mời của Tri Thu, nếu Tiết Tình muốn đi hắn cũng chỉ có thể đi cùng, lặng lẽ gật đầu một cái.
"Tốt, ta sẽ đi chuẩn bị, buổi tối trở lại đón hai vị." Tri Thu vui vẻ cáo từ, nàng là người thích náo nhiệt, mà Bạch Tích Trần vốn không nhiều lời, đơn độc cùng hắn ngắm trăng nhất định buồn chết, nhiều người nhất định nhiều náo nhiệt.
(1) Thiên sơn tuyết liên: được coi như một loại thuốc cải tử hoàn sinh và tăng cường công lực trong các tiểu thuyết võ hiệp.
(2) lộc nhung: là một vị thuốc bổ, rất quý.
Tác giả :
Tiểu Cô Tử