Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!
Chương 23: Hủy hôn (tiểu thanh mai của tuần vũ trở về)
Lãng Nịnh Thủ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên giường, trong căn phòng lớn xa hoa.
Xung quanh người Lãng Nịnh Thu đầy những gấu bông đỏ hồng sặc sỡ.
"Chị Thu, chị tỉnh rồi?" Giọng mê ly, ngọt ngào vị socola truyền vào tai, Lãng Nịnh Thu quay đầu, phía cửa, người con gái mặc váy trắng công chúa gợi cảm, tóc xoăn xoăn óng mượt vô tư xõa xuống, mắt tím tỏa ra tươi sáng của sức sống. Gương mặt có nét đẹp phương tây. Trong mắt Lãng Nịnh Thu kinh ngạc.
Khương ÁI Ái? Thanh Mai Tuần Vũ?
Nghĩ đến đây Lãng Nịnh Thu chợt lóe lên tia độc ác.
Khương Ái Ái coi như lớn lên cùng Tuần Vũ, Tuần Nghiêm...
Khương Ái Ái từng là tình đơn phương của Tuần Vũ, Tuần Vũ Thích Khương Ái Ái, Khương Ái Ái ngày đó khinh thường Tuần Vũ là con ngoài dã thú, chỉ là Khương Ái Ái đối với Tuần Vũ... tám phần thích...
Ba năm trước Khương Ái Ái bị gia đình bắt đi nước ngoài, bây giờ trở về rồi? Rất đúng lúc đi.
Cô ta và Khương Ái Ái có giao tình khá tốt... nhưng tại sao cô ta ở nơi này? Là Khương Ái Ái mang cô ta đến đây sao? Khương Ái Ái nhìn thấy hết?
Lãng Nịnh Thu nghĩ đến đây, mặt biến sắc...
Khương Ái ÁI tươi cười nói: "Sáng nay em thấy chị ở trước cửa... Em bất ngờ lắm, chị làm sao ở trước cửa nhà em thế?"
Lãng Nịnh Thu nghe thế bật khóc, nức nở, "Chị... chị..." Lời nói muốn nói nhưng không phát ra được. Đôi mắt Lãng Nịnh Thu chảy ra hai hàng lệ rơi.
Khương Ái Ái thấy thế không khỏi khó hiểu... lòng nghĩ...
Sáng, ả ta vừa bước ra cửa thấy đống thịt bị muỗi cắn nghênh ngang giữa sân, ra sờ thử thì biết đây là Lãng Nịnh Thu mấy trăm năm không gặp lại...
Ả ta tính không cắp nách cục thịt này vào nhà, chỉ do hàng xóm quá nhiều người đứng xem nên ả ta đành xách vào.
Ừ thì giao tình tốt, không tốt đến mức có thể nuôi thêm chó, à nhầm, người.
Tỉnh lại, ả hỏi thì khóc? Chẳng lẽ bị xoạc thật? Oh My God! Ả ta có nên xoa dịu không nhỉ?
Khương Ái Ái nhẹ giọng an ủi, "Chị Thu... đừng khóc.."
Lãng Nịnh Thu vờ chẳng nghe thấy, từ tu tu khóc, như nhà có tang.
Khương Ái Ái nhà có tang: "..." Đậu má! Cục thịt mềm ngươi muốn thế nào?
...
Trong thư phòng, Bà Liệu cùng bà Lặng ngồi đối diện nhau nhìn nhau, âm thầm trao đổi.
"Quyết định vậy đi!" Bà Liệu nói xong kéo bà Lặng cùng nhau đến Tuần gia.
Chuyện này là bà Liệu muốn chữa chân cho Lạc Quyên, về vấn đề chữa chân thì phải ra nước ngoài phẫu thuật, bà Liệu đã điều tra và xét thấy xác xuất thành công cao, không có nguy hiểm gì và để cho trọn vẹn hoàn hảo hơn, bà Liệu bàn chuyện với bà Lặng quyết cho Tuần Vũ đi theo bảo vệ Lạc Quyên, nói cách khác à không, chính xác là để cả hai vun đắp tình cảm.
Hai đứa con không hề biết mình đã bị tính kế... vẫn đang ngọt ngào ân ái à nhầm, học cùng nhau ở ngoài vườn. Phong cảnh lãng mạn, trời xanh, mây trắng, mặt trời vàng ấm áp. Chỉ là lúc chúng ta đến đây thì mọi chuyện đã khác cmnr
Cả hai Lạc Quyên, Tuần Vũ ngồi trên ghế trắng dựa, một chiếc bàn tròn đồng màu vừa phải đặt trước mặt hai người, trên là những quyển sách. Tuần Vũ đang đọc bài giảng cho Lạc Quyên, trên người anh mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo phông trắng rộng rãi, trên in hình chú gấu Brown dễ thương, quần vải nâu nhạt. Mái tóc có vẻ đã mọc dài, hơi bù xù, gương mặt không mang mắt kính tròn xoe kia, đôi mắt đen tròn to lộ rõ, mũi cao thẳng, da trắng.
Mái trước nửa che nửa đậy khiến anh đẹp đẽ, tăng thêm nét đẹp đến hút người vô hình nào đó.
Còn Lạc Quyên của chúng ta.. e hem, mặc đồ đôi với Tuần Vũ. Chiếc áo cũng màu trắng, in hình chú thỏ Cony đáng yêu, quần jean xanh ngắn. Tóc cắt ngang vai, uốn cong. Lông mày cong khẽ nhíu, cái mũi trơn bóng được ánh mặt trời chiếu lên, môi hồng bĩu lại, cả gương mặt như cau có... nhìn muốn véo một cái cho bõ ghét.
Cả hai chính như đôi uyên ương đang cạnh nhau, người nhìn không nỡ phá vỡ.
Tuần Vũ nghiêng đầu, gương mặt điển trai đối diện với Lạc Quyên, đôi mắt đen quan sát cô. Lạc Quyên nâng mắt nhìn Tuần Vũ, "Muốn hôn thì hôn đi, cho hôn này." Gương mặt cô đưa ra trước mắt anh, Tuần Vũ nhìn nhìn nói: "Em đừng có thả thính anh."
Mới mấy tiếng ở chung, phát hiện cô rất hay thả thính anh! Nãy giờ thả được hơn hai mươi lần rồi! Hơn nữa sáng hôm nay anh bị bắt mặc đồ đôi với cô.
Cái quan trọng... sao anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh có chút gian tình
Lạc Quyên cười khẽ, "Thả hoài không dính thì đành làm thật." Nói rồi cô thật sự chụt một cái lên môi anh...
Tuần Vũ: "..." Mặt đỏ tía tai, quay ngoắt một bên...
(Ủng hộ nhiều nhiều vô, mị đang có hứng biết đâu tối có chương nữa nè)
Xung quanh người Lãng Nịnh Thu đầy những gấu bông đỏ hồng sặc sỡ.
"Chị Thu, chị tỉnh rồi?" Giọng mê ly, ngọt ngào vị socola truyền vào tai, Lãng Nịnh Thu quay đầu, phía cửa, người con gái mặc váy trắng công chúa gợi cảm, tóc xoăn xoăn óng mượt vô tư xõa xuống, mắt tím tỏa ra tươi sáng của sức sống. Gương mặt có nét đẹp phương tây. Trong mắt Lãng Nịnh Thu kinh ngạc.
Khương ÁI Ái? Thanh Mai Tuần Vũ?
Nghĩ đến đây Lãng Nịnh Thu chợt lóe lên tia độc ác.
Khương Ái Ái coi như lớn lên cùng Tuần Vũ, Tuần Nghiêm...
Khương Ái Ái từng là tình đơn phương của Tuần Vũ, Tuần Vũ Thích Khương Ái Ái, Khương Ái Ái ngày đó khinh thường Tuần Vũ là con ngoài dã thú, chỉ là Khương Ái Ái đối với Tuần Vũ... tám phần thích...
Ba năm trước Khương Ái Ái bị gia đình bắt đi nước ngoài, bây giờ trở về rồi? Rất đúng lúc đi.
Cô ta và Khương Ái Ái có giao tình khá tốt... nhưng tại sao cô ta ở nơi này? Là Khương Ái Ái mang cô ta đến đây sao? Khương Ái Ái nhìn thấy hết?
Lãng Nịnh Thu nghĩ đến đây, mặt biến sắc...
Khương Ái ÁI tươi cười nói: "Sáng nay em thấy chị ở trước cửa... Em bất ngờ lắm, chị làm sao ở trước cửa nhà em thế?"
Lãng Nịnh Thu nghe thế bật khóc, nức nở, "Chị... chị..." Lời nói muốn nói nhưng không phát ra được. Đôi mắt Lãng Nịnh Thu chảy ra hai hàng lệ rơi.
Khương Ái Ái thấy thế không khỏi khó hiểu... lòng nghĩ...
Sáng, ả ta vừa bước ra cửa thấy đống thịt bị muỗi cắn nghênh ngang giữa sân, ra sờ thử thì biết đây là Lãng Nịnh Thu mấy trăm năm không gặp lại...
Ả ta tính không cắp nách cục thịt này vào nhà, chỉ do hàng xóm quá nhiều người đứng xem nên ả ta đành xách vào.
Ừ thì giao tình tốt, không tốt đến mức có thể nuôi thêm chó, à nhầm, người.
Tỉnh lại, ả hỏi thì khóc? Chẳng lẽ bị xoạc thật? Oh My God! Ả ta có nên xoa dịu không nhỉ?
Khương Ái Ái nhẹ giọng an ủi, "Chị Thu... đừng khóc.."
Lãng Nịnh Thu vờ chẳng nghe thấy, từ tu tu khóc, như nhà có tang.
Khương Ái Ái nhà có tang: "..." Đậu má! Cục thịt mềm ngươi muốn thế nào?
...
Trong thư phòng, Bà Liệu cùng bà Lặng ngồi đối diện nhau nhìn nhau, âm thầm trao đổi.
"Quyết định vậy đi!" Bà Liệu nói xong kéo bà Lặng cùng nhau đến Tuần gia.
Chuyện này là bà Liệu muốn chữa chân cho Lạc Quyên, về vấn đề chữa chân thì phải ra nước ngoài phẫu thuật, bà Liệu đã điều tra và xét thấy xác xuất thành công cao, không có nguy hiểm gì và để cho trọn vẹn hoàn hảo hơn, bà Liệu bàn chuyện với bà Lặng quyết cho Tuần Vũ đi theo bảo vệ Lạc Quyên, nói cách khác à không, chính xác là để cả hai vun đắp tình cảm.
Hai đứa con không hề biết mình đã bị tính kế... vẫn đang ngọt ngào ân ái à nhầm, học cùng nhau ở ngoài vườn. Phong cảnh lãng mạn, trời xanh, mây trắng, mặt trời vàng ấm áp. Chỉ là lúc chúng ta đến đây thì mọi chuyện đã khác cmnr
Cả hai Lạc Quyên, Tuần Vũ ngồi trên ghế trắng dựa, một chiếc bàn tròn đồng màu vừa phải đặt trước mặt hai người, trên là những quyển sách. Tuần Vũ đang đọc bài giảng cho Lạc Quyên, trên người anh mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo phông trắng rộng rãi, trên in hình chú gấu Brown dễ thương, quần vải nâu nhạt. Mái tóc có vẻ đã mọc dài, hơi bù xù, gương mặt không mang mắt kính tròn xoe kia, đôi mắt đen tròn to lộ rõ, mũi cao thẳng, da trắng.
Mái trước nửa che nửa đậy khiến anh đẹp đẽ, tăng thêm nét đẹp đến hút người vô hình nào đó.
Còn Lạc Quyên của chúng ta.. e hem, mặc đồ đôi với Tuần Vũ. Chiếc áo cũng màu trắng, in hình chú thỏ Cony đáng yêu, quần jean xanh ngắn. Tóc cắt ngang vai, uốn cong. Lông mày cong khẽ nhíu, cái mũi trơn bóng được ánh mặt trời chiếu lên, môi hồng bĩu lại, cả gương mặt như cau có... nhìn muốn véo một cái cho bõ ghét.
Cả hai chính như đôi uyên ương đang cạnh nhau, người nhìn không nỡ phá vỡ.
Tuần Vũ nghiêng đầu, gương mặt điển trai đối diện với Lạc Quyên, đôi mắt đen quan sát cô. Lạc Quyên nâng mắt nhìn Tuần Vũ, "Muốn hôn thì hôn đi, cho hôn này." Gương mặt cô đưa ra trước mắt anh, Tuần Vũ nhìn nhìn nói: "Em đừng có thả thính anh."
Mới mấy tiếng ở chung, phát hiện cô rất hay thả thính anh! Nãy giờ thả được hơn hai mươi lần rồi! Hơn nữa sáng hôm nay anh bị bắt mặc đồ đôi với cô.
Cái quan trọng... sao anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh có chút gian tình
Lạc Quyên cười khẽ, "Thả hoài không dính thì đành làm thật." Nói rồi cô thật sự chụt một cái lên môi anh...
Tuần Vũ: "..." Mặt đỏ tía tai, quay ngoắt một bên...
(Ủng hộ nhiều nhiều vô, mị đang có hứng biết đâu tối có chương nữa nè)
Tác giả :
Puii Pi Dy