Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 52 Chị dâu
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, khiến việc Đại Ninh nằm ngủ trong trường mà cô Mao nói thành chuyện nhỏ không đáng kể. Trần Cảnh càng không chọn lúc này để hỏi lý do cô bị gây sự.
Tuy Đại Ninh bảo không sợ nhưng đôi mắt nhút nhát, sợ sệt ấy đã bán đứng hết, đuôi mắt đỏ bừng như thỏ con. Cô tự mình đi tắm, tắm một tí lại gọi: "Anh ơi, anh đâu rồi?"
“Đây." Trần Cảnh không còn cách nào, thấy cô bị dọa không ít, anh đành đứng trước cửa đợi cô.
Tiếng nước chảy ào ào, Trần Cảnh mở cửa sổ ra, hút một điếu cho bình tĩnh.
Đã qua nhiều năm, anh vẫn sống như cái xác không hồn, ngày nào cũng phải nghĩ cách kiếm tiền và nuôi mẹ con nhà họ Trần, từ lâu đã không còn nảy sinh cảm giác tức giận và thương xót mãnh liệt như đêm nay.
Anh rất ít khi hút thuốc, giữa làn khói lượn lờ, anh dụi tắt tàn thuốc để làn gió thổi bay mùi đi.
Giọng nói bất an lại vang lên từ phòng tắm: "Anh ơi." Ngón tay Trần Cảnh gõ cửa vài cái, tỏ ý anh luôn ở đây cho cô biết, Đại Ninh ở trong dần yên tâm, bắt đầu thoa bọt xà phòng.
Trần Cảnh đứng một lúc, cuối cùng Đại Ninh cũng tắm xong và mặc đồ ngủ đi ra.
Cô cầm máy sấy đặt vào trong tay Trần Cảnh, mang theo giọng mũi nói: “Anh sấy tóc cho em nhé."
Trần Cảnh vẫy tay với cô, đôi mắt Đại Ninh khẽ cong chạy đến ngồi trên sô pha.
Anh cầm lọn tóc ướt của cô rồi bắt đầu sấy nhẹ nhàng. Dù là mái tóc xoăn tự nhiên nhưng chất tóc cô rất tốt, vừa mỏng vừa mềm, lượng tóc cũng đạt chuẩn, như một con vật nhỏ dễ thương, góc nghiêng của khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn dễ làm lòng người mềm nhũn.
Nhiệt độ khi sấy tóc vừa phải, mái tóc cô một lát đã khô.
Hôm nay cô có lý do đường hoàng để đi ngủ mà không cần làm bài tập, Đại Ninh tỏ vẻ đáng thương: "Anh ở bên em một lát, đợi em ngủ rồi anh rời đi được không?"
Trần Cảnh biết bạo lực học đường là chuyện kinh khủng cỡ nào, thậm chí có người vì nó mà hủy hoại cả đời mình. Anh sợ Đại Ninh để lại bóng ma tâm lý nên gật đầu đồng ý.
Trong mắt cô lập tức lộ ra tia sáng vui mừng, cô trèo lên giường đắp chăn kín người. Ngón tay Đại Ninh chỉ chiếc ghế trong phòng: "Anh ngồi đó đi."
Trần Cảnh ngồi lại cùng cô.
Đại Ninh nhắm mắt lại, một lúc sau lại lặng lẽ mở mắt xem anh còn ở đây không. Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô chăm chú, cảm thấy hành động nhỏ này của cô làm người khác rất đau lòng.
Thấy anh ngồi vững ở đó, Đại Ninh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Những lọn tóc xoăn xõa trên gối, ban đầu cô ngủ khá trằn trọc, nhưng không lâu sau đã thở đều đều.
Bình thường Đại Ninh hay ồn ào nhưng khi ngủ rất ngoan, đôi môi hồng nhuận, bàn tay nắm hờ kề bên khuôn mặt. Vì hôm nay cô khóc nên đuôi mắt hơi đỏ, khiến người ta thương tiếc không ít.
Trần Cảnh biết rõ một điều, nếu ví lúc cô tỉnh dậy là ma nữ thì khi cô ngủ còn khiến người mềm lòng hơn cả thiên sứ nhỏ.
Trần Liên Tinh hồi còn bé còn lâu mới đáng yêu được vậy, Trần Cảnh cúi đầu nhìn cô hồi lâu không nhúc nhích, khẽ vén sợi tóc bên má cô.
Lẽ ra cô ngủ rồi thì anh phải rời đi từ sớm, nhưng khi thấy dáng vẻ ngây thơ của cô làm anh nhịn không được nhìn chăm chú.
Xương quai xanh đẹp đẽ của Đại Ninh lộ ra ngoài, đường cong hoàn mỹ, Trần Cảnh rất không đúng lúc lại nhớ đến cảnh tượng mình thấy tối nay. Cuối cùng anh vẫn đến trễ nửa phút, đám người đó đã cởi quần áo của Đại Ninh. Lẽ ra anh không nên nhìn lại thành vô tình thấy.
Việc này làm anh dâng lên cảm giác tội lỗi nói không nên lời. Vừa nãy Đại Ninh tỉnh dậy, anh không thể hiện gì càng không nhớ đến, có điều giờ đây đêm khuya tĩnh lặng, cảnh tượng ấy cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Đại Ninh rưng rưng nước mắt, hai tay ôm ngực, cơ thể cô gái non nớt, mềm mại, xinh tươi, ánh mắt vừa nhút nhát vừa sợ hãi...
Không biết vì sao anh lại nhớ hôm Đại Ninh và mình cùng ngồi xem phim. Trần Cảnh có chút thở không nổi. Cảm giác này chưa từng xuất hiện từ trước nay, anh không thể ở đây lâu hơn nữa, kéo rèm lại cho cô rồi đi khỏi phòng ngủ.
Không sao, anh tự bảo với mình, do hôm nay cảm xúc của anh hơi quá khích mà thôi, anh có chỗ không ổn, chỉ có thể trách bản thân không chăm sóc tốt Đại Ninh.
Trần Cảnh cũng không định buông tha chuyện đó. Nếu đã dám đụng em gái của anh thì anh muốn chúng phải trả giá đắt.
Hôm sau đúng lúc là cuối tuần, Đại Ninh ngủ một giấc dậy, vẫn là dáng vẻ tràn trề năng lượng như trước.
Bữa sáng trên bàn ăn vô cùng phong phú, Đại Ninh đếm hết có mười lăm loại điểm tâm, mặc dù trước đây Trần Cảnh đối xử với cô cũng tốt nhưng anh sẽ không xa hoa, lãng phí như vậy, hiển nhiên anh lo cô còn sa vào chuyện hôm qua nên đặc biệt an ủi.
Đại Ninh cũng không khách sáo, có đồ ăn ngon thì phải ăn chứ.
“Em ăn xong, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra." Anh đưa vở tới trước mặt Đại Ninh cho cô xem.
Đại Ninh đang ngậm bánh bao pha lê [1], lắc đầu: "Em không đi, em đâu có bị thương chỗ nào cũng hết sợ rồi."
Trần Cảnh trầm mặc chốc lát lại viết tiếp
Trần Cảnh trầm mặc chốc lát lại viết tiếp.
“Cô Mao nói em mắc chứng ngủ nhiều nên anh muốn dẫn em đi kiểm tra."
Thanh Đoàn: Phụt.
Đại Ninh hoàn toàn chả chột dạ chút nào: "Nhưng em không thích đến bệnh viện."
“Em phải đi." Trần Cảnh nói.
“Vậy khi nào về em muốn đi xem phim và mua váy."
“Được."
Hai người đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe một lúc, Đại Ninh rất hợp tác với các mục khám không đau nhưng đến mục khám đau thì làm sao cô cũng không chịu khám.
Trần Cảnh nhét một viên kẹo vào miệng cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào." Không phải đã bàn bạc xong rồi sao?
Đại Ninh lắc đầu, có điều cô vẫn ngậm kẹo, chuẩn bị rời đi.
Trần Cảnh đau đầu muốn chết, anh kéo cô lại, giữ tay nhỏ cô đặt trước mặt y tá lấy máu.
Đại Ninh đánh không lại anh, bị anh giữ chặt, chạy cũng không thoát, đợi lấy máu xong, tâm trạng cô tệ ngay, bắt đầu nổi giận với anh.
Y tá đứng bên nhịn cười không nổi, nói với Đại Ninh: "Bạn trai em cũng vì muốn tốt cho em, cậu ta kiên nhẫn hơn tụi con trai khác nhiều rồi đấy."
Trần Cảnh còn chưa kịp mở lời, Đại Ninh đã lập tức phủ nhận: “Anh ấy không phải bạn trai em."
“Là anh trai?"
Đại Ninh xị mặt gật đầu.
Nghe cô bác bỏ nghiêm túc như thế, Trần Cảnh hơi khó chịu trong lòng, anh cũng không biết tại sao. May là cảm giác đó nhanh chóng trôi qua, anh phải đi lấy giấy báo cáo kiểm tra cho cô.
Lăn lộn cả ngày cuối cùng các loại giấy tờ báo cáo đều có.
Trần Cảnh cầm tờ đơn phân tích, lúc trước mẹ Trần hay bị bệnh nên anh nhìn tờ đơn nhiều, thành ra hiểu không ít kiến thức y học. Vốn anh cho rằng em gái nghịch ngợm lại không ngờ enzym (men) trong cơ thể cô bất thường.
Mày rậm anh cau lại.
Có vài trị số thấp hơn người bình thường gấp mấy lần, trình trạng sức khỏe của Đại Ninh có vấn đề thật. Mức độ enzym thấp dẫn đến trạng thái tinh thần của cô không được tốt, thỉnh thoảng sẽ thấy buồn ngủ.
Những phần khác của Đại Ninh không có vấn đề gì, ngoại trừ số liệu enzym sai thì mọi thứ đều bình thường.
Hết lần này đến lần khác bệnh viện không thể kê thuốc cho bệnh này, chỉ bảo phải chăm sóc tốt cho cô.
Đại Ninh không quan tâm kết quả ra sao, cô vẫy tay về phía Trần Cảnh: "Đi xem phim thôi anh."
Sáng nay cô còn giận vụ kiểm tra, bây giờ đã hết mang thù, lo lắng trong mắt anh mờ dần, nhiễm vài phần ý cười.
Anh cất kỹ tờ đơn, định khi nào về lại từ từ đọc, chỉ cần không mắc bệnh nan y thì với sự nuôi dưỡng của anh, nhất định em gái sẽ khỏe lại.
Trần Cảnh đã đồng ý chuyện gì thì chắc chắn làm được, sau khi Đại Ninh chọn xong vé xem phim, còn hai tiếng nữa phim mới chiếu, vừa khéo họ có thể đi mua đồ.
Đại Ninh quẹo vào phòng thay đồ, một người phục vụ cúi đầu đi vào, Đại Ninh nở nụ cười, ngọt ngào gọi: “Cốc Tử!"
Khâu Cốc Nam- người đang hóa trang thay cô kéo rèm, thấp giọng nói bên tai cô: "Đại tiểu thư, Kỷ Điềm đang điều tra Trần Cảnh."
“Cô ta tra ra tôi không?"
“Dạ không, vì cô đã sớm phân phó để chúng tôi để ý nên khi cô ta điều tra, chúng tôi đã xử lý thông tin của cô ngay."
“Làm tốt lắm, tôi cũng sẽ chú ý. Lấy cho tôi đôi giày màu hoa anh thảo nhé Cốc Tử."
Khâu Cốc Nam lấy đôi giày lại rồi đổi cho cô, tiện thể tết hai bím tóc.
Trần Cảnh chờ cô bên ngoài, đây là lần đầu anh đi mua đồ cùng em gái, Đại Ninh nán lại cả buổi bên trong, anh cũng không mất kiên nhẫn. Cuối cùng Đại Ninh chọn chiếc váy màu đỏ quýt kết hợp với đôi giày màu gỗ đàn hương nhạt, váy này rất bắt mắt, ít ai có thể kiểm soát màu của nó.
Khi cô bước ra, gương mặt trắng nõn, màu sắc tươi sáng cứ vậy bị cô áp chế.
Trần Cảnh nhìn cô chăm chú, Đại Ninh không quan tâm Trần Cảnh thấy cô đẹp hay không: "Em muốn cái này."
Cô thật biết tiêu tiền, vừa ý cái nào là mua, anh cũng dung túng cô, Đại Ninh muốn gì mua nấy.
Đại tiểu thư đã vừa ý thì chắc chắn món đồ đó không rẻ, Trần Cảnh không chớp mắt đã tính tiền ngay, lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy hứng thú với công việc của Trần Cảnh, hồi trước là quỷ hẹp hòi kia mà, sao giờ đột nhiên dám tiêu nhiều thế?
Đi ngang qua kem trứng gà [2], Trần Cảnh chủ động mua một phần cho cô, cầm trên tay để Đại Ninh ăn như món ăn vặt.
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết có lẽ tức chết
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết có lẽ tức chết. Cô ta tiêu tiền thuê Trần Cảnh, anh lại kiếm tiền tiêu cho Đại Ninh, ngẫm lại đã buồn cười.
Đại Ninh vui vẻ đi dạo và xem phim với anh.
Lúc soát vé, Đại Ninh phát hiện có vẻ đây là lần đầu Trần Cảnh đi xem phim. Anh không rõ thủ tục, mọi thứ đều mới lạ.
Thú vị thật, Trần Cảnh sống 25 năm nhưng không có thời gian quen bạn gái. Đáng tiếc, chính anh lại muốn cô làm em gái mình.
Hai người thuận lợi đi vào, Đại Ninh chọn một bộ phim về tình cảm mà các cô gái hay thích. Tất nhiên lấy gu của cô và Thanh Đoàn thì bộ này phải đặc biệt máu chó, ngược muốn chết.
Càng ngược Đại Ninh càng nhìn ra chỗ đáng cười, dưới ảnh hưởng của Đại Ninh, trên khuôn mặt tròn toàn thịt của nó dần dần chết lặng, dù bi tình cỡ nào cũng có thể nếm ra hài hước, hai đứa trẻ xem say sưa.
Kêu Trần Cảnh xem đĩa phim võ thuật, đấu súng còn được, anh thật sự không hứng thú mấy với thể loại lãng mạn mà đám con gái hay thích, may là vốn dĩ anh đi cùng Đại Ninh, thêm cảm giác lần đầu đến rạp chiếu phim cũng khá mới mẻ, anh giúp cô cầm đồ ăn vặt.
Đại Ninh vừa xem vừa bật cười, tay nhỏ với lấy đồ ăn vặt trong lòng ngực Trần Cảnh.
Rất nhiều lần cô vui vẻ đến mức không để ý tay mình chạm vào đâu. Vẻ mặt Trần Cảnh căng thẳng, suýt chút nữa bị cô bắt được chỗ đó, anh mím môi nắm tay cô bỏ chính xác vào túi bắp rang.
Trần Cảnh dứt khoát vắt chéo chân, chỉ xem có một bộ phim mà anh còn căng thẳng, tập trung tinh thần từ đầu đến cuối hơn lúc đi thi đấu.
Thanh Đoàn ngồi xổm trong góc, nhìn anh trai một cách thương hại.
Đây mới chỉ là bắt đầu, rạp chiếu phim tối om, có rất nhiều cặp đôi, một cặp đôi trẻ tuổi ngồi đằng sau xem phim đến nửa bộ thì cầm lòng không đặng hôn nhau.
Năm giác quan của Trần Cảnh rất nhạy bén, anh không được tự nhiên mím môi, nhìn lướt qua Đại Ninh.
Cô nhóc vô lại hoàn toàn không chú ý, phim đang chiếu cảnh nam chính đâm chết nữ chính, nam chính vừa đau khổ vừa hối lỗi của mình. Đại Ninh xem phim vui vẻ, đây là cốt truyện yêu thích của cô.
1
Thấy em gái không chú ý tới sự kỳ lạ xung quanh mình, Trần Cảnh cảm thấy bớt đi vài phần xấu hổ. Tai anh thính vô cùng, âm thanh phim vang xa, ngược lại tiếng môi lưỡi hai người quấn quýt đằng sau lại lọt vào tai, khiến người ta bực bội.
Thế giới rộng lớn, dường như từ khi Đại Ninh xông vào thế giới của anh, Trần Cảnh mới bắt đầu biết từng chút một, chúng dần dần mang những màu sắc của riêng mình.
Mặt Trần Cảnh căng chặt, anh không thay đổi sắc mặt nghĩ, tại sao hôn môi lại có thể hôn lâu như vậy. Nữ chính trong phim bị thương đã sắp bình phục luôn rồi mà người phía sau còn chưa hôn xong!
1
Vị trí của họ ở đằng sau, người ngồi trong rạp cũng không nhiều, cặp đôi sau lưng củi khô lửa bốc, khoảnh khắc tiếng vải vóc cọ xát vang lên, sắc mặt Trần Cảnh vô cùng khó coi.
Rốt cuộc Đại Ninh cũng thấy có gì không ổn, nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn xem. Tay mắt anh lanh lẹ cố định cái đầu nhỏ của cô.
"Anh?"
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đừng phân tâm."
“Ồ." Đại Ninh nhịn cười phối hợp với anh tiếp tục xem phim.
Không dễ gì cuối cùng cũng xem phim xong, Trần Cảnh đi WC, Đại Ninh chờ anh bên ngoài. Cô cười xấu xa tính giờ cho anh: "Mi nói chừng nào anh trai ra? Lần đầu suýt nữa đã thấy hiện trường, anh ta tức giận hay xao động đây?"
Thanh Đoàn thở dài, nó có biết gì đâu cũng không dám hỏi, khi bầu không khí mờ ám đạt đỉnh điểm, nó đã bị nhốt trong phòng tối 20 phút!
1
Không phụ lòng cô chờ mong, lúc Trần Cảnh đi ra hơi trễ.
Đại Ninh nói: “Về nhà thôi anh."
Trần Cảnh có chút không được tự nhiên, đến cùng con mẹ nó cũng kết thúc, anh không biết hóa ra xem một bộ phim còn khiến anh muốn chửi thề!
Về đến nhà, Trần Cảnh nhớ tới bầu không khí của rạp chiếu phim liền mở miệng giáo dục Đại Ninh: “Sau này em ít đi xem phim đi."
"Tại sao chứ?"
“Em là học sinh nên tập trung chính vào việc học, các hoạt động giải trí sẽ chậm trễ học hành của em."
Đại Ninh ngoan ngoãn đáp: “Dạ."
Cô lột một cây kẹo mút ngậm trong miệng, chống cằm, cười tươi đến gần Trần Cảnh: "Hôm nay em rất vui, em tin nếu có ngày anh hẹn hò, anh chắc chắn là một người bạn trai siêu tốt."
Bàn tay Trần Cảnh cầm túi bỗng nắm chặt.
“Vì vậy..." Đại Ninh dừng một chút, tiếp tục cười nói: “Anh cũng già đầu rồi, chừng nào mới tìm chị dâu cho em đây, em muốn cùng đi dạo phố với chị ấy."
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng, Trần Cảnh ngước mắt, nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu xám. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô gái, cố tìm một tia trêu đùa trong mắt cô.
Nhưng Đại Ninh lại rất nghiêm túc, trong mắt chỉ tràn đầy mong đợi.
“Anh thấy sao?"
Trần Cảnh cụp mắt, đột nhiên tâm trạng trở nên khó chịu. Không hiểu tại sao anh không muốn nói chuyện với cô.
Anh không thèm để ý cô, một mình đi trước.
Tuy Đại Ninh bảo không sợ nhưng đôi mắt nhút nhát, sợ sệt ấy đã bán đứng hết, đuôi mắt đỏ bừng như thỏ con. Cô tự mình đi tắm, tắm một tí lại gọi: "Anh ơi, anh đâu rồi?"
“Đây." Trần Cảnh không còn cách nào, thấy cô bị dọa không ít, anh đành đứng trước cửa đợi cô.
Tiếng nước chảy ào ào, Trần Cảnh mở cửa sổ ra, hút một điếu cho bình tĩnh.
Đã qua nhiều năm, anh vẫn sống như cái xác không hồn, ngày nào cũng phải nghĩ cách kiếm tiền và nuôi mẹ con nhà họ Trần, từ lâu đã không còn nảy sinh cảm giác tức giận và thương xót mãnh liệt như đêm nay.
Anh rất ít khi hút thuốc, giữa làn khói lượn lờ, anh dụi tắt tàn thuốc để làn gió thổi bay mùi đi.
Giọng nói bất an lại vang lên từ phòng tắm: "Anh ơi." Ngón tay Trần Cảnh gõ cửa vài cái, tỏ ý anh luôn ở đây cho cô biết, Đại Ninh ở trong dần yên tâm, bắt đầu thoa bọt xà phòng.
Trần Cảnh đứng một lúc, cuối cùng Đại Ninh cũng tắm xong và mặc đồ ngủ đi ra.
Cô cầm máy sấy đặt vào trong tay Trần Cảnh, mang theo giọng mũi nói: “Anh sấy tóc cho em nhé."
Trần Cảnh vẫy tay với cô, đôi mắt Đại Ninh khẽ cong chạy đến ngồi trên sô pha.
Anh cầm lọn tóc ướt của cô rồi bắt đầu sấy nhẹ nhàng. Dù là mái tóc xoăn tự nhiên nhưng chất tóc cô rất tốt, vừa mỏng vừa mềm, lượng tóc cũng đạt chuẩn, như một con vật nhỏ dễ thương, góc nghiêng của khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn dễ làm lòng người mềm nhũn.
Nhiệt độ khi sấy tóc vừa phải, mái tóc cô một lát đã khô.
Hôm nay cô có lý do đường hoàng để đi ngủ mà không cần làm bài tập, Đại Ninh tỏ vẻ đáng thương: "Anh ở bên em một lát, đợi em ngủ rồi anh rời đi được không?"
Trần Cảnh biết bạo lực học đường là chuyện kinh khủng cỡ nào, thậm chí có người vì nó mà hủy hoại cả đời mình. Anh sợ Đại Ninh để lại bóng ma tâm lý nên gật đầu đồng ý.
Trong mắt cô lập tức lộ ra tia sáng vui mừng, cô trèo lên giường đắp chăn kín người. Ngón tay Đại Ninh chỉ chiếc ghế trong phòng: "Anh ngồi đó đi."
Trần Cảnh ngồi lại cùng cô.
Đại Ninh nhắm mắt lại, một lúc sau lại lặng lẽ mở mắt xem anh còn ở đây không. Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô chăm chú, cảm thấy hành động nhỏ này của cô làm người khác rất đau lòng.
Thấy anh ngồi vững ở đó, Đại Ninh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Những lọn tóc xoăn xõa trên gối, ban đầu cô ngủ khá trằn trọc, nhưng không lâu sau đã thở đều đều.
Bình thường Đại Ninh hay ồn ào nhưng khi ngủ rất ngoan, đôi môi hồng nhuận, bàn tay nắm hờ kề bên khuôn mặt. Vì hôm nay cô khóc nên đuôi mắt hơi đỏ, khiến người ta thương tiếc không ít.
Trần Cảnh biết rõ một điều, nếu ví lúc cô tỉnh dậy là ma nữ thì khi cô ngủ còn khiến người mềm lòng hơn cả thiên sứ nhỏ.
Trần Liên Tinh hồi còn bé còn lâu mới đáng yêu được vậy, Trần Cảnh cúi đầu nhìn cô hồi lâu không nhúc nhích, khẽ vén sợi tóc bên má cô.
Lẽ ra cô ngủ rồi thì anh phải rời đi từ sớm, nhưng khi thấy dáng vẻ ngây thơ của cô làm anh nhịn không được nhìn chăm chú.
Xương quai xanh đẹp đẽ của Đại Ninh lộ ra ngoài, đường cong hoàn mỹ, Trần Cảnh rất không đúng lúc lại nhớ đến cảnh tượng mình thấy tối nay. Cuối cùng anh vẫn đến trễ nửa phút, đám người đó đã cởi quần áo của Đại Ninh. Lẽ ra anh không nên nhìn lại thành vô tình thấy.
Việc này làm anh dâng lên cảm giác tội lỗi nói không nên lời. Vừa nãy Đại Ninh tỉnh dậy, anh không thể hiện gì càng không nhớ đến, có điều giờ đây đêm khuya tĩnh lặng, cảnh tượng ấy cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Đại Ninh rưng rưng nước mắt, hai tay ôm ngực, cơ thể cô gái non nớt, mềm mại, xinh tươi, ánh mắt vừa nhút nhát vừa sợ hãi...
Không biết vì sao anh lại nhớ hôm Đại Ninh và mình cùng ngồi xem phim. Trần Cảnh có chút thở không nổi. Cảm giác này chưa từng xuất hiện từ trước nay, anh không thể ở đây lâu hơn nữa, kéo rèm lại cho cô rồi đi khỏi phòng ngủ.
Không sao, anh tự bảo với mình, do hôm nay cảm xúc của anh hơi quá khích mà thôi, anh có chỗ không ổn, chỉ có thể trách bản thân không chăm sóc tốt Đại Ninh.
Trần Cảnh cũng không định buông tha chuyện đó. Nếu đã dám đụng em gái của anh thì anh muốn chúng phải trả giá đắt.
Hôm sau đúng lúc là cuối tuần, Đại Ninh ngủ một giấc dậy, vẫn là dáng vẻ tràn trề năng lượng như trước.
Bữa sáng trên bàn ăn vô cùng phong phú, Đại Ninh đếm hết có mười lăm loại điểm tâm, mặc dù trước đây Trần Cảnh đối xử với cô cũng tốt nhưng anh sẽ không xa hoa, lãng phí như vậy, hiển nhiên anh lo cô còn sa vào chuyện hôm qua nên đặc biệt an ủi.
Đại Ninh cũng không khách sáo, có đồ ăn ngon thì phải ăn chứ.
“Em ăn xong, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra." Anh đưa vở tới trước mặt Đại Ninh cho cô xem.
Đại Ninh đang ngậm bánh bao pha lê [1], lắc đầu: "Em không đi, em đâu có bị thương chỗ nào cũng hết sợ rồi."
Trần Cảnh trầm mặc chốc lát lại viết tiếp
Trần Cảnh trầm mặc chốc lát lại viết tiếp.
“Cô Mao nói em mắc chứng ngủ nhiều nên anh muốn dẫn em đi kiểm tra."
Thanh Đoàn: Phụt.
Đại Ninh hoàn toàn chả chột dạ chút nào: "Nhưng em không thích đến bệnh viện."
“Em phải đi." Trần Cảnh nói.
“Vậy khi nào về em muốn đi xem phim và mua váy."
“Được."
Hai người đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe một lúc, Đại Ninh rất hợp tác với các mục khám không đau nhưng đến mục khám đau thì làm sao cô cũng không chịu khám.
Trần Cảnh nhét một viên kẹo vào miệng cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào." Không phải đã bàn bạc xong rồi sao?
Đại Ninh lắc đầu, có điều cô vẫn ngậm kẹo, chuẩn bị rời đi.
Trần Cảnh đau đầu muốn chết, anh kéo cô lại, giữ tay nhỏ cô đặt trước mặt y tá lấy máu.
Đại Ninh đánh không lại anh, bị anh giữ chặt, chạy cũng không thoát, đợi lấy máu xong, tâm trạng cô tệ ngay, bắt đầu nổi giận với anh.
Y tá đứng bên nhịn cười không nổi, nói với Đại Ninh: "Bạn trai em cũng vì muốn tốt cho em, cậu ta kiên nhẫn hơn tụi con trai khác nhiều rồi đấy."
Trần Cảnh còn chưa kịp mở lời, Đại Ninh đã lập tức phủ nhận: “Anh ấy không phải bạn trai em."
“Là anh trai?"
Đại Ninh xị mặt gật đầu.
Nghe cô bác bỏ nghiêm túc như thế, Trần Cảnh hơi khó chịu trong lòng, anh cũng không biết tại sao. May là cảm giác đó nhanh chóng trôi qua, anh phải đi lấy giấy báo cáo kiểm tra cho cô.
Lăn lộn cả ngày cuối cùng các loại giấy tờ báo cáo đều có.
Trần Cảnh cầm tờ đơn phân tích, lúc trước mẹ Trần hay bị bệnh nên anh nhìn tờ đơn nhiều, thành ra hiểu không ít kiến thức y học. Vốn anh cho rằng em gái nghịch ngợm lại không ngờ enzym (men) trong cơ thể cô bất thường.
Mày rậm anh cau lại.
Có vài trị số thấp hơn người bình thường gấp mấy lần, trình trạng sức khỏe của Đại Ninh có vấn đề thật. Mức độ enzym thấp dẫn đến trạng thái tinh thần của cô không được tốt, thỉnh thoảng sẽ thấy buồn ngủ.
Những phần khác của Đại Ninh không có vấn đề gì, ngoại trừ số liệu enzym sai thì mọi thứ đều bình thường.
Hết lần này đến lần khác bệnh viện không thể kê thuốc cho bệnh này, chỉ bảo phải chăm sóc tốt cho cô.
Đại Ninh không quan tâm kết quả ra sao, cô vẫy tay về phía Trần Cảnh: "Đi xem phim thôi anh."
Sáng nay cô còn giận vụ kiểm tra, bây giờ đã hết mang thù, lo lắng trong mắt anh mờ dần, nhiễm vài phần ý cười.
Anh cất kỹ tờ đơn, định khi nào về lại từ từ đọc, chỉ cần không mắc bệnh nan y thì với sự nuôi dưỡng của anh, nhất định em gái sẽ khỏe lại.
Trần Cảnh đã đồng ý chuyện gì thì chắc chắn làm được, sau khi Đại Ninh chọn xong vé xem phim, còn hai tiếng nữa phim mới chiếu, vừa khéo họ có thể đi mua đồ.
Đại Ninh quẹo vào phòng thay đồ, một người phục vụ cúi đầu đi vào, Đại Ninh nở nụ cười, ngọt ngào gọi: “Cốc Tử!"
Khâu Cốc Nam- người đang hóa trang thay cô kéo rèm, thấp giọng nói bên tai cô: "Đại tiểu thư, Kỷ Điềm đang điều tra Trần Cảnh."
“Cô ta tra ra tôi không?"
“Dạ không, vì cô đã sớm phân phó để chúng tôi để ý nên khi cô ta điều tra, chúng tôi đã xử lý thông tin của cô ngay."
“Làm tốt lắm, tôi cũng sẽ chú ý. Lấy cho tôi đôi giày màu hoa anh thảo nhé Cốc Tử."
Khâu Cốc Nam lấy đôi giày lại rồi đổi cho cô, tiện thể tết hai bím tóc.
Trần Cảnh chờ cô bên ngoài, đây là lần đầu anh đi mua đồ cùng em gái, Đại Ninh nán lại cả buổi bên trong, anh cũng không mất kiên nhẫn. Cuối cùng Đại Ninh chọn chiếc váy màu đỏ quýt kết hợp với đôi giày màu gỗ đàn hương nhạt, váy này rất bắt mắt, ít ai có thể kiểm soát màu của nó.
Khi cô bước ra, gương mặt trắng nõn, màu sắc tươi sáng cứ vậy bị cô áp chế.
Trần Cảnh nhìn cô chăm chú, Đại Ninh không quan tâm Trần Cảnh thấy cô đẹp hay không: "Em muốn cái này."
Cô thật biết tiêu tiền, vừa ý cái nào là mua, anh cũng dung túng cô, Đại Ninh muốn gì mua nấy.
Đại tiểu thư đã vừa ý thì chắc chắn món đồ đó không rẻ, Trần Cảnh không chớp mắt đã tính tiền ngay, lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy hứng thú với công việc của Trần Cảnh, hồi trước là quỷ hẹp hòi kia mà, sao giờ đột nhiên dám tiêu nhiều thế?
Đi ngang qua kem trứng gà [2], Trần Cảnh chủ động mua một phần cho cô, cầm trên tay để Đại Ninh ăn như món ăn vặt.
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết có lẽ tức chết
Thanh Đoàn nghĩ thầm, nếu Kỷ Điềm biết có lẽ tức chết. Cô ta tiêu tiền thuê Trần Cảnh, anh lại kiếm tiền tiêu cho Đại Ninh, ngẫm lại đã buồn cười.
Đại Ninh vui vẻ đi dạo và xem phim với anh.
Lúc soát vé, Đại Ninh phát hiện có vẻ đây là lần đầu Trần Cảnh đi xem phim. Anh không rõ thủ tục, mọi thứ đều mới lạ.
Thú vị thật, Trần Cảnh sống 25 năm nhưng không có thời gian quen bạn gái. Đáng tiếc, chính anh lại muốn cô làm em gái mình.
Hai người thuận lợi đi vào, Đại Ninh chọn một bộ phim về tình cảm mà các cô gái hay thích. Tất nhiên lấy gu của cô và Thanh Đoàn thì bộ này phải đặc biệt máu chó, ngược muốn chết.
Càng ngược Đại Ninh càng nhìn ra chỗ đáng cười, dưới ảnh hưởng của Đại Ninh, trên khuôn mặt tròn toàn thịt của nó dần dần chết lặng, dù bi tình cỡ nào cũng có thể nếm ra hài hước, hai đứa trẻ xem say sưa.
Kêu Trần Cảnh xem đĩa phim võ thuật, đấu súng còn được, anh thật sự không hứng thú mấy với thể loại lãng mạn mà đám con gái hay thích, may là vốn dĩ anh đi cùng Đại Ninh, thêm cảm giác lần đầu đến rạp chiếu phim cũng khá mới mẻ, anh giúp cô cầm đồ ăn vặt.
Đại Ninh vừa xem vừa bật cười, tay nhỏ với lấy đồ ăn vặt trong lòng ngực Trần Cảnh.
Rất nhiều lần cô vui vẻ đến mức không để ý tay mình chạm vào đâu. Vẻ mặt Trần Cảnh căng thẳng, suýt chút nữa bị cô bắt được chỗ đó, anh mím môi nắm tay cô bỏ chính xác vào túi bắp rang.
Trần Cảnh dứt khoát vắt chéo chân, chỉ xem có một bộ phim mà anh còn căng thẳng, tập trung tinh thần từ đầu đến cuối hơn lúc đi thi đấu.
Thanh Đoàn ngồi xổm trong góc, nhìn anh trai một cách thương hại.
Đây mới chỉ là bắt đầu, rạp chiếu phim tối om, có rất nhiều cặp đôi, một cặp đôi trẻ tuổi ngồi đằng sau xem phim đến nửa bộ thì cầm lòng không đặng hôn nhau.
Năm giác quan của Trần Cảnh rất nhạy bén, anh không được tự nhiên mím môi, nhìn lướt qua Đại Ninh.
Cô nhóc vô lại hoàn toàn không chú ý, phim đang chiếu cảnh nam chính đâm chết nữ chính, nam chính vừa đau khổ vừa hối lỗi của mình. Đại Ninh xem phim vui vẻ, đây là cốt truyện yêu thích của cô.
1
Thấy em gái không chú ý tới sự kỳ lạ xung quanh mình, Trần Cảnh cảm thấy bớt đi vài phần xấu hổ. Tai anh thính vô cùng, âm thanh phim vang xa, ngược lại tiếng môi lưỡi hai người quấn quýt đằng sau lại lọt vào tai, khiến người ta bực bội.
Thế giới rộng lớn, dường như từ khi Đại Ninh xông vào thế giới của anh, Trần Cảnh mới bắt đầu biết từng chút một, chúng dần dần mang những màu sắc của riêng mình.
Mặt Trần Cảnh căng chặt, anh không thay đổi sắc mặt nghĩ, tại sao hôn môi lại có thể hôn lâu như vậy. Nữ chính trong phim bị thương đã sắp bình phục luôn rồi mà người phía sau còn chưa hôn xong!
1
Vị trí của họ ở đằng sau, người ngồi trong rạp cũng không nhiều, cặp đôi sau lưng củi khô lửa bốc, khoảnh khắc tiếng vải vóc cọ xát vang lên, sắc mặt Trần Cảnh vô cùng khó coi.
Rốt cuộc Đại Ninh cũng thấy có gì không ổn, nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn xem. Tay mắt anh lanh lẹ cố định cái đầu nhỏ của cô.
"Anh?"
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đừng phân tâm."
“Ồ." Đại Ninh nhịn cười phối hợp với anh tiếp tục xem phim.
Không dễ gì cuối cùng cũng xem phim xong, Trần Cảnh đi WC, Đại Ninh chờ anh bên ngoài. Cô cười xấu xa tính giờ cho anh: "Mi nói chừng nào anh trai ra? Lần đầu suýt nữa đã thấy hiện trường, anh ta tức giận hay xao động đây?"
Thanh Đoàn thở dài, nó có biết gì đâu cũng không dám hỏi, khi bầu không khí mờ ám đạt đỉnh điểm, nó đã bị nhốt trong phòng tối 20 phút!
1
Không phụ lòng cô chờ mong, lúc Trần Cảnh đi ra hơi trễ.
Đại Ninh nói: “Về nhà thôi anh."
Trần Cảnh có chút không được tự nhiên, đến cùng con mẹ nó cũng kết thúc, anh không biết hóa ra xem một bộ phim còn khiến anh muốn chửi thề!
Về đến nhà, Trần Cảnh nhớ tới bầu không khí của rạp chiếu phim liền mở miệng giáo dục Đại Ninh: “Sau này em ít đi xem phim đi."
"Tại sao chứ?"
“Em là học sinh nên tập trung chính vào việc học, các hoạt động giải trí sẽ chậm trễ học hành của em."
Đại Ninh ngoan ngoãn đáp: “Dạ."
Cô lột một cây kẹo mút ngậm trong miệng, chống cằm, cười tươi đến gần Trần Cảnh: "Hôm nay em rất vui, em tin nếu có ngày anh hẹn hò, anh chắc chắn là một người bạn trai siêu tốt."
Bàn tay Trần Cảnh cầm túi bỗng nắm chặt.
“Vì vậy..." Đại Ninh dừng một chút, tiếp tục cười nói: “Anh cũng già đầu rồi, chừng nào mới tìm chị dâu cho em đây, em muốn cùng đi dạo phố với chị ấy."
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng, Trần Cảnh ngước mắt, nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu xám. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô gái, cố tìm một tia trêu đùa trong mắt cô.
Nhưng Đại Ninh lại rất nghiêm túc, trong mắt chỉ tràn đầy mong đợi.
“Anh thấy sao?"
Trần Cảnh cụp mắt, đột nhiên tâm trạng trở nên khó chịu. Không hiểu tại sao anh không muốn nói chuyện với cô.
Anh không thèm để ý cô, một mình đi trước.
Tác giả :
Đằng La Vi Chi