Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 50
Đến nói Trần Cảnh còn lắp bắp sao có thể kể chuyện ma cô nghe.
Đại Ninh cứ lì thành ra Trần Cảnh quyết định giám sát cô làm bài tập. Giờ anh mới nhận ra hình như chưa từng thấy Đại Ninh đọc sách và làm bài.
Thanh Đoàn: Ha ha ha ha ha.
Đại Ninh lề mề lấy bút và một quyển sách bài tập lịch sử làm ra vẻ trong cặp.
"Muộn vậy rồi mai em làm tiếp."
Trần Cảnh đè bả vai cô lại.
Đại Ninh bĩu môi, mở sách bài tập, ánh mắt anh lướt qua trang giấy trắng, gân xanh trên trán giật giật, đã đoán được gì.
Đại Ninh lảng sang chuyện khác: "Em quay bút cho anh xem nhé."
Chiếc bút mực nước hình vịt con màu vàng xoay tròn trên đầu ngón tay cô, Trần Cảnh nhìn cô, Đại Ninh dứt khoát ngả bài: "Em không biết cũng không muốn viết, cùng lắm anh cho em thôi học đi."
Một khi cô ăn vạ, ai cũng bó tay với cô, anh càng không thể để cô thôi học.
Hai người giằng co hồi lâu, cô chớp mắt, lười biếng dựa trên vai anh như người không xương.
Không biết tại sao Trần Cảnh lại nhớ đến bộ phim truyền hình tam quan bất chính kia.
1
Anh em vân vân mây mây...
Anh đẩy đầu nhỏ cô ra, cầm bút viết: "Nam và nữ khác nhau, em phải biết giới hạn, về sau không thể cứ muốn là dựa vào người con trai."
Thanh Đoàn nghĩ thầm Triệu Tự không dạy cô, cuối cùng cũng có người tam quan ngay thẳng dạy rồi. Nó cảm động muốn chết, Trần Cảnh đúng là một người anh trai tốt quốc dân!
Đại Ninh nhìn anh một cách hứng thú, cô nhích lại gần anh, khẽ cong môi.
"Thế sau này em làm với bạn trai được không?"
Trần Cảnh nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
"Em hiểu rồi." Đại Ninh ngồi dậy, ngồi ngay ngắn như anh, không ngã trái ngã phải nữa, lần này cô rất nghe lời.
Cô nói với Thanh Đoàn: "Ta chưa từng gặp kẻ không thích ta, dù sau này anh ta có cầu xin, ta cũng không thèm dựa vào người anh ta đâu."
Nếu Trần Cảnh đã muốn cô xem anh như người anh tốt, vậy cô sẽ tác thành cho anh.
Thanh Đoàn ôm lấy đầu, ánh mắt mang nét thương hại nhìn Trần Cảnh.
Đại Ninh ném bút xuống rồi về phòng ngủ. Cô nhớ đến gì đã chạy về ngay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Trần Cảnh, nói nghiêm túc: "Anh đừng có chờ em ngủ lại chạy đến chỗ Trần Liên Tinh, em giận thật đấy." Trên mặt cô viết hai chữ nhỏ mọn rõ ràng.
"Ừ." Trần Cảnh cất sách lịch sử vào trong cặp cô.
Đại Ninh chắp tay sau lưng, yên tâm rời đi.
*
Ở chỗ phòng y tế, Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh cùng ngồi chờ Trần Cảnh.
"Cậu yên tâm, anh mình sắp đến rồi, từ bé anh ta đã nghe lời mình lắm."
Kỷ Điềm cười nói: "Mình tin cậu mà, mình rất hâm mộ cậu vì cậu có một người anh như thế, giá như anh mình cũng đối xử vậy với mình thì hay biết mấy."
Trần Liên Tinh tránh không khỏi hơi đắc ý.
Từ trước nay cô ta chưa từng ưa Trần Cảnh nhưng trong khoảng thời gian này, Kỷ Điềm luôn nói gần nói xa khen anh cô ta. Trần Liên Tinh không biết vị thiên kim này nghĩ sao, người anh kia của cô ta chỉ là một kẻ trầm lặng u ám, nói lắp thế mà lại quen biết với Kỷ tiểu thư còn khiến cô ấy có ấn tượng tốt? Mà nếu Trần Cảnh có thể giúp mình có mối quan hệ càng tốt với Kỷ tiểu thư thì tất nhiên cô ta càng vui.
Hôm nay lúc Trần Liên Tinh té xuống đài là Kỷ tiểu thư chủ động đến săn sóc, việc ấy khiến cô ta được cưng chiều mà lo sợ. Kỷ tiểu thư nói muốn trực tiếp chân thành cảm ơn hôm đó anh mình đã bảo vệ cô ấy, Trần Liên Tinh đương nhiên đồng ý.
Cô ta chắc chắn một khi Trần Cảnh hay tin mình bị thương sẽ y như con chó trung thành lập tức chạy đến, dù sao cũng đã vậy hơn mười năm qua.
Song hai người đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh liếc mắt nhìn Kỷ Điềm, sắc mặt Kỷ Điềm đã không còn ấm áp như trước. Cô ta hơi hoảng, trong tình bạn này người luôn lấy lòng là Trần Liên Tinh, nếu Kỷ tiểu thư giận vì cô ta khoác lác, liệu cô ấy có ngừng làm bạn với mình không?
Điện thoại của Trần Liên Tinh reo, cô ta vội cầm lấy, lần đầu tiên trong đời lại khẩn cấp muốn nhận điện thoại của Trần Cảnh như thế.
Hóa ra là có sự thay đổi số tiền trong thẻ ngân hàng, Trần Cảnh đã chuyển 3000 tệ cho cô ta.
- --【Em đã có bạn chăm sóc rồi, nay anh không đến được, em nghỉ ngơi đi.】
Trần Liên Tinh trừng to đôi mắt, không thể tin nhìn tin nhắn đó.
Nhiều năm trôi qua những ai quen Trần Cảnh đều biết anh cực kỳ để bụng những việc của Trần Liên Tinh. Không phải lần nào cô ta cứ gọi là đến à?
Trần Liên Tinh cũng quát mắng Trần Cảnh thành thói quen, ngoại trừ cô ta không muốn gặp Trần Cảnh. Đây là lần đầu anh từ chối đến gặp cô ta, chỉ chuyển tiền.
Đặt tại quá khứ, cô ta chán ghét anh đến đây gặp mình, chỉ muốn tìm mọi cách để moi tiền của anh.
Bây giờ anh không hề đến, phản ứng đầu tiên của Trần Liên Tinh không phải vui vẻ mà hơi mờ mịt. Thậm chí cô ta không rảnh lo phản ứng của Kỷ Điềm thế nào, lúc này trong lòng trống rỗng khiến người khác hốt hoảng.
Kỷ Điềm chỉ nghe thấy tin nhắn kêu, không thấy nội dung, nhìn sắc mặt Trần Liên Tinh không tốt, cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Liên Tinh cắn răng, lấy lại tinh thần, miễn cưỡng dùng giọng điệu thoải mái đáp: "Anh mình nói có việc gấp không thể đến nên chuyển tiền cho mình, dặn mình nghỉ ngơi tốt vào."
Trong lòng Kỷ Điềm thất vọng cũng mất kiên nhẫn không ít, cô ta không thích kẻ vừa ngu vừa bợ đít như Trần Liên Tinh chút nào.
Nhưng vì nhân vật chính số hai trong sách rất quý đứa em gái này. Cô ta vốn định nhân cơ hội đó để làm thân tiếp với Trần Cảnh, ai ngờ Trần Liên Tinh không gọi người đến được.
Kỷ Điềm lại không thể trở mặt ngay với Trần Liên Tinh, cô ta đành kiên nhẫn trò chuyện một lát, cả hai đều có đôi chút thất thần.
"Đã trễ vậy rồi, mình đi trước nhé, cậu nghỉ ngơi đi." Kỷ Điềm xách cặp rời khỏi phòng y tế. Đúng là lãng phí một ngày của cô ta! Trần Liên Tinh bảo anh có việc, thế anh có việc gì? Kỷ Điềm âm thầm suy nghĩ, cô ta đã ăn đủ bài học từ chuyện Triệu Tự rồi, bây giờ lòng cảnh giác của cô ta rất nặng, rất sợ mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Không được, cô ta nhất định phải tra gần đây Trần Cảnh đang làm những gì.
Trần Cảnh tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa không đến gặp Trần Liên Tinh. Sáng thứ hai, Đại Ninh phải đến trường, cả hai hòa thuận như trước, Trần Cảnh tự đưa cô đi học.
Lúc ngồi trên xe, anh cảm nhận được cô gái phía sau do dự một chút, động tác ôm eo ban đầu biến thành giữ chặt quần áo bên eo anh. Rõ ràng là "sự giáo dục" của anh đã có tác dụng, cô bắt đầu chú ý đến giới hạn giữa nam và nữ.
Trần Cảnh rũ mắt, nổ máy xe, nói không rõ mùi vị trong lòng là gì.
Anh ép cảm giác mất mát vô cớ không thể giải thích xuống, đưa Đại Ninh đến trường.
Trần Cảnh cầm cặp sách đưa cho cô, Đại Ninh cầm xong thì quay người hỏi anh: "Anh muốn gặp Trần Liên Tinh sao?"
Trái lại cô rất thông minh, anh gật đầu. Trần Liên Tinh bị thương, anh thế nào cũng phải đến thăm. Đêm qua tạm chiều một lần theo bé yêu tinh trong nhà, sáng nay không có việc cũng nên đi một chuyến.
Đại Ninh đá vào chân dài của anh, xoay người chạy mất.
Cô không vui nhưng hôm nay không có ý cản anh. Trần Cảnh nhìn bóng dáng hoạt bát của cô dần biến mất ở cổng trường rồi lái xe đến đại học Phượng Minh.
Đại học Phượng Minh cách trường cấp ba Đại Ninh không xa, Trần Cảnh không mất nhiều thời gian đã tới.
Trần Liên Tinh trông thấy anh, vốn hết sức tủi thân, ngay sau đó sự bất mãn theo thói quen xông lên: "Tối qua tôi gọi cho anh, tại sao anh không đến?"
Trần Cảnh thấy cô không có việc lớn gì, vết thương trên chân đã xử lý tốt, anh đặt táo mới mua xuống, lấy vở viết chữ.
Viết vô cùng tùy ý, bởi vì trước đây Trần Liên Tinh nào có kiên nhẫn đọc.
Nhưng lần này Trần Liên Tinh lại đọc rất chăm chú.
"Em bảo anh ít đến trường em, vả lại em cũng có bạn chăm sóc."
Trần Liên Tinh nổi giận: "Ba tôi nhờ anh chăm sóc tôi cho tốt, đây là cách anh chăm sóc tôi hả! Lần này do tôi may mắn mới không xảy ra gì, nếu tôi mà có chuyện gì để tôi xem thử anh giải thích thế nào với cha tôi!"
Trần Cảnh ngước mắt.
Màu con người anh đặc biệt nhạt, cổ họng có vết cắt đáng sợ càng khiến anh trở nên âm trầm, khi anh im lặng, cho dù không mang theo ác ý, trông vẫn hung ác như cũ.
Tuy Trần Cảnh đối xử tốt với cô ta nhưng anh không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác nắn bóp, anh có tính cách của riêng mình.
Trần Liên Tinh từng thấy dáng vẻ anh đánh nhau, nghĩ đến đã sợ ngay lập tức, cô ta mím môi không nói nữa.
Khi Trần Liên Tinh không mở miệng, tâm trạng Trần Cảnh tốt hơn rất nhiều, anh cầm bút viết: "Tiền xài đủ không?"
"Vừa đủ." Trần Liên Tinh không nói quá nữa, cuối cùng nhớ đến mẹ mình bèn hỏi vài câu: "Mẹ tôi thế nào?"
"Hai ngày trước bà bệnh, giờ đỡ rồi, khi nào có thời gian nhớ đến thăm bà."
"Tôi biết rồi."
Tình cảm cả hai dù trải qua nhiều năm cũng chả có gì, Trần Cảnh đứng dậy rời đi, Trần Liên Tinh luôn cảm thấy có chỗ khác trước. Trước đây cô luôn là người mất kiên nhẫn với Trần Cảnh, anh cứ chịu đựng như thế, nhưng giờ đây trong đôi mắt lạnh lùng ấy chứa đầy sự hờ hững, dù cô ta có ngu cũng nhận ra anh trai không còn yêu thương cô ta nhiều nữa, đây là trực giác của con gái.
Trần Liên Tinh mở miệng: "Anh không ở lại chăm sóc tôi ư?"
"Không tiện."
Nói xong câu đó, điện thoại anh vang lên. Trần Cảnh vừa thấy, là cô Mao gọi đến.
Nói cũng trùng hợp, tối qua lúc anh ở bên Đại Ninh thì Trần Liên Tinh gọi. Hiện tại anh đến thăm Trần Liên Tinh thì cô Mao gọi.
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn anh nhận cuộc gọi và rời đi.
Cô Mao nói: "Chuyện là thế này, những ngày qua tôi luôn quan sát tình hình của bạn học Trần Đại Đại, em ấy rất ham ngủ còn tự dán giấy viết mình mắc chứng ngủ nhiều. Không biết hồi trước Trần Đại Đại đã từng xuất hiện tình hình này chưa?"
Trần Cảnh: "..."
Sao anh không biết đứa em gái muốn lên trời kia mắc chứng ngủ nhiều khi nào. Trông lười biếng nhưng đến lúc ồn ào thì tinh thần lên gấp trăm lần. Cô nhóc đó lại công khai ngủ trong trường.
Trần Cảnh tất nhiên không thể kéo Đại Ninh xuống đài trước mặt cô giáo, anh ngồi trên xe giúp cô lấp liếm: "Vâng, có, có chút triệu chứng."
Cô Mao: "Cậu làm phụ huynh thì khi nào rảnh dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, bệnh này không trị hết rất trễ nải học hành."
Cô nói khá là uyển chuyển, bạn học Trần Đại Đại có chỗ nào giống vào học, cô nằm trên con thú kỳ lân, hai mắt gần như không mở trong giờ học!
Trần Cảnh cắn răng: "Em sẽ, dẫn con bé đi, đi bệnh viện."
Cô nhóc này thèm ăn đòn lắm rồi, ngủ trong trường cũng dám làm thì còn chuyện gì không dám.
*
Chuyện yêu sớm là chuyện hồi trước Đại Ninh làm không được.
Ở trong mắt cô không có nam sinh nào xứng với sắc đẹp của cô trên đời này cả. Lúc trước Triệu Tự từng hỏi cô có yêu sớm với ai trong trường không, Đại Ninh khá xem thường câu hỏi đó.
Nhưng không hiểu sao khi học lớp 11 lần nữa, Đại Ninh phát hiện một kẻ rất thú vị, người nọ tên Lệ Hỗ.
Hơn nữa hắn rất đẹp trai, so với nam sinh cùng lứa tuổi lại nam tính hơn nhiều, là nam thần trong lòng các bạn nữ.
Đại Ninh cũng xem như gặp khá nhiều người, kể cả tên mắt đào hoa biế.n thái Thân Đồ Thiệp, có điều bây giờ trong mắt cô, Lệ Hỗ còn biế.n thái hơn Thân Đồ Thiệp.
Thân Đồ Thiệp vừa nhìn đã thấy biế.n thái nhưng Lệ Hỗ lại biế.n thái từ bên trong.
Gần đây tiết thể dục của lớp Đại Ninh học cùng lớp Lệ Hỗ, cô không đi nên nằm bò tiếp, hắn cũng trốn tiết đến lớp 8 của cô.
Hắn ngồi trên bàn, từ trên cao nhìn xuống đút cô ăn.
Đại Ninh nhắm hai mắt, nghĩ thầm ăn chùa ngu sao không ăn, hơn nữa đồ ăn vặt của hắn ta thực sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với đống đồ chuẩn bị của Trần Cảnh.
Thanh Đoàn thấy Lệ Hỗ đang cười, trong lòng một trận tuyệt vọng.
"Kỷ Đại Ninh cô ngậm miệng lại cho ta, Lệ Hỗ vừa nhìn đã biết không phải người tốt!"
Đại Ninh nói: "Đồ ăn vặt của hắn ta ăn ngon mà."
"Lỡ như hắn có mục đích khác thì sao?"
"Đồ ăn vặt rất ngon."
Thanh Đoàn phục rồi, giờ nó chỉ muốn chết, phát điên nhìn Lệ Hỗ cho Đại Ninh uống sữa bò.
Để mà nói thì Đại Ninh giàu thế cũng chưa từng uống qua nhãn hiệu sữa này, cô cắn ống hút, cuối cùng cũng mở mắt lười biếng nhìn hắn.
Đôi mắt cô đen bóng, bởi vì ngủ lâu nên có vẻ ngấn nước, hàng mi uyển chuyển cong vút xứng với một mái tóc xoăn, cực kỳ đáng yêu.
Lệ Hỗ huýt sáo, cười ra tiếng.
"Đại Đại, uống ngon chứ?"
Cô gật đầu: "Còn nữa không?"
Lệ Hỗ nhún vai: "Hết rồi." Loại sữa này không được đưa ra thị trường, là công ty nhà hắn nghiên cứu chế tạo thành ra rất quý và khá ngon, chỉ có vài lọ hàng mẫu đủ tiêu chuẩn cứ thế bị hắn lấy cho cô uống chơi.
Đại Ninh vừa nghe hết liền không để ý đến hắn nữa.
Lệ Hỗ thấy cô lại định ngủ, nắm cằm cô khẽ lay. Cô thật sự rất đẹp, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt vừa ngây thơ vừa dụ người.
Hắn cong môi, thấp giọng hỏi cô: "Hôn môi không?" Giọng thiếu niên mang theo vài phần trầm thấp.
Đại Ninh buồn ngủ dụi mắt: "Không hôn, biến." Trừ lúc trước lừa Triệu Tự, cô không hiểu chuyện này có gì thú vị.
Lệ Hỗ chậc một tiếng, đây là lần đầu hắn mời một cô gái làm chuyện này, tiếc là bị từ chối. Trời ngày càng nóng, trường thì keo kiệt, đến giữa tháng 7 mới cho mở điều hòa.
Lệ Hỗ thấy cô lại nằm, sợ cô nóng nên đến trước cửa phòng bật quạt, khi quay lại đã cầm một cái quạt điện nhỏ mang theo làn gió thơm thổi đến cô.
Đại Ninh thích ý vô cùng.
Cuộc sống trong trường thật sự tốt đẹp biết bao.
Có học sinh về sớm, nhìn thấy Lệ Hỗ từ cửa sổ, bọn họ xì xào bàn tán.
Lệ Hỗ nhảy xuống bàn, để cái quạt nhỏ lại rồi nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc bị thổi bay trên má Đại Ninh. Làm xong mới rời khỏi phòng học cô.
Đại Ninh giữ chặt hắn, Lệ Hỗ quay đầu lại.
Cô không chút khách sáo nói: "Vứt rác."
Trong tay bị nhét vào một đống túi đồ ăn vặt, hắn sửng sốt hồi lâu mới nhịn không được cười ra tiếng.
Thanh Đoàn nhìn Lệ Hỗ rời đi, nó y như người cha già bận lòng. Nếu nó có thể nói chắc đã hét lên: "Trần Cảnh, có kẻ muốn dụ dỗ em gái anh yêu sớm kìa!"
Đại Ninh cứ lì thành ra Trần Cảnh quyết định giám sát cô làm bài tập. Giờ anh mới nhận ra hình như chưa từng thấy Đại Ninh đọc sách và làm bài.
Thanh Đoàn: Ha ha ha ha ha.
Đại Ninh lề mề lấy bút và một quyển sách bài tập lịch sử làm ra vẻ trong cặp.
"Muộn vậy rồi mai em làm tiếp."
Trần Cảnh đè bả vai cô lại.
Đại Ninh bĩu môi, mở sách bài tập, ánh mắt anh lướt qua trang giấy trắng, gân xanh trên trán giật giật, đã đoán được gì.
Đại Ninh lảng sang chuyện khác: "Em quay bút cho anh xem nhé."
Chiếc bút mực nước hình vịt con màu vàng xoay tròn trên đầu ngón tay cô, Trần Cảnh nhìn cô, Đại Ninh dứt khoát ngả bài: "Em không biết cũng không muốn viết, cùng lắm anh cho em thôi học đi."
Một khi cô ăn vạ, ai cũng bó tay với cô, anh càng không thể để cô thôi học.
Hai người giằng co hồi lâu, cô chớp mắt, lười biếng dựa trên vai anh như người không xương.
Không biết tại sao Trần Cảnh lại nhớ đến bộ phim truyền hình tam quan bất chính kia.
1
Anh em vân vân mây mây...
Anh đẩy đầu nhỏ cô ra, cầm bút viết: "Nam và nữ khác nhau, em phải biết giới hạn, về sau không thể cứ muốn là dựa vào người con trai."
Thanh Đoàn nghĩ thầm Triệu Tự không dạy cô, cuối cùng cũng có người tam quan ngay thẳng dạy rồi. Nó cảm động muốn chết, Trần Cảnh đúng là một người anh trai tốt quốc dân!
Đại Ninh nhìn anh một cách hứng thú, cô nhích lại gần anh, khẽ cong môi.
"Thế sau này em làm với bạn trai được không?"
Trần Cảnh nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
"Em hiểu rồi." Đại Ninh ngồi dậy, ngồi ngay ngắn như anh, không ngã trái ngã phải nữa, lần này cô rất nghe lời.
Cô nói với Thanh Đoàn: "Ta chưa từng gặp kẻ không thích ta, dù sau này anh ta có cầu xin, ta cũng không thèm dựa vào người anh ta đâu."
Nếu Trần Cảnh đã muốn cô xem anh như người anh tốt, vậy cô sẽ tác thành cho anh.
Thanh Đoàn ôm lấy đầu, ánh mắt mang nét thương hại nhìn Trần Cảnh.
Đại Ninh ném bút xuống rồi về phòng ngủ. Cô nhớ đến gì đã chạy về ngay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Trần Cảnh, nói nghiêm túc: "Anh đừng có chờ em ngủ lại chạy đến chỗ Trần Liên Tinh, em giận thật đấy." Trên mặt cô viết hai chữ nhỏ mọn rõ ràng.
"Ừ." Trần Cảnh cất sách lịch sử vào trong cặp cô.
Đại Ninh chắp tay sau lưng, yên tâm rời đi.
*
Ở chỗ phòng y tế, Kỷ Điềm và Trần Liên Tinh cùng ngồi chờ Trần Cảnh.
"Cậu yên tâm, anh mình sắp đến rồi, từ bé anh ta đã nghe lời mình lắm."
Kỷ Điềm cười nói: "Mình tin cậu mà, mình rất hâm mộ cậu vì cậu có một người anh như thế, giá như anh mình cũng đối xử vậy với mình thì hay biết mấy."
Trần Liên Tinh tránh không khỏi hơi đắc ý.
Từ trước nay cô ta chưa từng ưa Trần Cảnh nhưng trong khoảng thời gian này, Kỷ Điềm luôn nói gần nói xa khen anh cô ta. Trần Liên Tinh không biết vị thiên kim này nghĩ sao, người anh kia của cô ta chỉ là một kẻ trầm lặng u ám, nói lắp thế mà lại quen biết với Kỷ tiểu thư còn khiến cô ấy có ấn tượng tốt? Mà nếu Trần Cảnh có thể giúp mình có mối quan hệ càng tốt với Kỷ tiểu thư thì tất nhiên cô ta càng vui.
Hôm nay lúc Trần Liên Tinh té xuống đài là Kỷ tiểu thư chủ động đến săn sóc, việc ấy khiến cô ta được cưng chiều mà lo sợ. Kỷ tiểu thư nói muốn trực tiếp chân thành cảm ơn hôm đó anh mình đã bảo vệ cô ấy, Trần Liên Tinh đương nhiên đồng ý.
Cô ta chắc chắn một khi Trần Cảnh hay tin mình bị thương sẽ y như con chó trung thành lập tức chạy đến, dù sao cũng đã vậy hơn mười năm qua.
Song hai người đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh liếc mắt nhìn Kỷ Điềm, sắc mặt Kỷ Điềm đã không còn ấm áp như trước. Cô ta hơi hoảng, trong tình bạn này người luôn lấy lòng là Trần Liên Tinh, nếu Kỷ tiểu thư giận vì cô ta khoác lác, liệu cô ấy có ngừng làm bạn với mình không?
Điện thoại của Trần Liên Tinh reo, cô ta vội cầm lấy, lần đầu tiên trong đời lại khẩn cấp muốn nhận điện thoại của Trần Cảnh như thế.
Hóa ra là có sự thay đổi số tiền trong thẻ ngân hàng, Trần Cảnh đã chuyển 3000 tệ cho cô ta.
- --【Em đã có bạn chăm sóc rồi, nay anh không đến được, em nghỉ ngơi đi.】
Trần Liên Tinh trừng to đôi mắt, không thể tin nhìn tin nhắn đó.
Nhiều năm trôi qua những ai quen Trần Cảnh đều biết anh cực kỳ để bụng những việc của Trần Liên Tinh. Không phải lần nào cô ta cứ gọi là đến à?
Trần Liên Tinh cũng quát mắng Trần Cảnh thành thói quen, ngoại trừ cô ta không muốn gặp Trần Cảnh. Đây là lần đầu anh từ chối đến gặp cô ta, chỉ chuyển tiền.
Đặt tại quá khứ, cô ta chán ghét anh đến đây gặp mình, chỉ muốn tìm mọi cách để moi tiền của anh.
Bây giờ anh không hề đến, phản ứng đầu tiên của Trần Liên Tinh không phải vui vẻ mà hơi mờ mịt. Thậm chí cô ta không rảnh lo phản ứng của Kỷ Điềm thế nào, lúc này trong lòng trống rỗng khiến người khác hốt hoảng.
Kỷ Điềm chỉ nghe thấy tin nhắn kêu, không thấy nội dung, nhìn sắc mặt Trần Liên Tinh không tốt, cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Liên Tinh cắn răng, lấy lại tinh thần, miễn cưỡng dùng giọng điệu thoải mái đáp: "Anh mình nói có việc gấp không thể đến nên chuyển tiền cho mình, dặn mình nghỉ ngơi tốt vào."
Trong lòng Kỷ Điềm thất vọng cũng mất kiên nhẫn không ít, cô ta không thích kẻ vừa ngu vừa bợ đít như Trần Liên Tinh chút nào.
Nhưng vì nhân vật chính số hai trong sách rất quý đứa em gái này. Cô ta vốn định nhân cơ hội đó để làm thân tiếp với Trần Cảnh, ai ngờ Trần Liên Tinh không gọi người đến được.
Kỷ Điềm lại không thể trở mặt ngay với Trần Liên Tinh, cô ta đành kiên nhẫn trò chuyện một lát, cả hai đều có đôi chút thất thần.
"Đã trễ vậy rồi, mình đi trước nhé, cậu nghỉ ngơi đi." Kỷ Điềm xách cặp rời khỏi phòng y tế. Đúng là lãng phí một ngày của cô ta! Trần Liên Tinh bảo anh có việc, thế anh có việc gì? Kỷ Điềm âm thầm suy nghĩ, cô ta đã ăn đủ bài học từ chuyện Triệu Tự rồi, bây giờ lòng cảnh giác của cô ta rất nặng, rất sợ mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Không được, cô ta nhất định phải tra gần đây Trần Cảnh đang làm những gì.
Trần Cảnh tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa không đến gặp Trần Liên Tinh. Sáng thứ hai, Đại Ninh phải đến trường, cả hai hòa thuận như trước, Trần Cảnh tự đưa cô đi học.
Lúc ngồi trên xe, anh cảm nhận được cô gái phía sau do dự một chút, động tác ôm eo ban đầu biến thành giữ chặt quần áo bên eo anh. Rõ ràng là "sự giáo dục" của anh đã có tác dụng, cô bắt đầu chú ý đến giới hạn giữa nam và nữ.
Trần Cảnh rũ mắt, nổ máy xe, nói không rõ mùi vị trong lòng là gì.
Anh ép cảm giác mất mát vô cớ không thể giải thích xuống, đưa Đại Ninh đến trường.
Trần Cảnh cầm cặp sách đưa cho cô, Đại Ninh cầm xong thì quay người hỏi anh: "Anh muốn gặp Trần Liên Tinh sao?"
Trái lại cô rất thông minh, anh gật đầu. Trần Liên Tinh bị thương, anh thế nào cũng phải đến thăm. Đêm qua tạm chiều một lần theo bé yêu tinh trong nhà, sáng nay không có việc cũng nên đi một chuyến.
Đại Ninh đá vào chân dài của anh, xoay người chạy mất.
Cô không vui nhưng hôm nay không có ý cản anh. Trần Cảnh nhìn bóng dáng hoạt bát của cô dần biến mất ở cổng trường rồi lái xe đến đại học Phượng Minh.
Đại học Phượng Minh cách trường cấp ba Đại Ninh không xa, Trần Cảnh không mất nhiều thời gian đã tới.
Trần Liên Tinh trông thấy anh, vốn hết sức tủi thân, ngay sau đó sự bất mãn theo thói quen xông lên: "Tối qua tôi gọi cho anh, tại sao anh không đến?"
Trần Cảnh thấy cô không có việc lớn gì, vết thương trên chân đã xử lý tốt, anh đặt táo mới mua xuống, lấy vở viết chữ.
Viết vô cùng tùy ý, bởi vì trước đây Trần Liên Tinh nào có kiên nhẫn đọc.
Nhưng lần này Trần Liên Tinh lại đọc rất chăm chú.
"Em bảo anh ít đến trường em, vả lại em cũng có bạn chăm sóc."
Trần Liên Tinh nổi giận: "Ba tôi nhờ anh chăm sóc tôi cho tốt, đây là cách anh chăm sóc tôi hả! Lần này do tôi may mắn mới không xảy ra gì, nếu tôi mà có chuyện gì để tôi xem thử anh giải thích thế nào với cha tôi!"
Trần Cảnh ngước mắt.
Màu con người anh đặc biệt nhạt, cổ họng có vết cắt đáng sợ càng khiến anh trở nên âm trầm, khi anh im lặng, cho dù không mang theo ác ý, trông vẫn hung ác như cũ.
Tuy Trần Cảnh đối xử tốt với cô ta nhưng anh không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác nắn bóp, anh có tính cách của riêng mình.
Trần Liên Tinh từng thấy dáng vẻ anh đánh nhau, nghĩ đến đã sợ ngay lập tức, cô ta mím môi không nói nữa.
Khi Trần Liên Tinh không mở miệng, tâm trạng Trần Cảnh tốt hơn rất nhiều, anh cầm bút viết: "Tiền xài đủ không?"
"Vừa đủ." Trần Liên Tinh không nói quá nữa, cuối cùng nhớ đến mẹ mình bèn hỏi vài câu: "Mẹ tôi thế nào?"
"Hai ngày trước bà bệnh, giờ đỡ rồi, khi nào có thời gian nhớ đến thăm bà."
"Tôi biết rồi."
Tình cảm cả hai dù trải qua nhiều năm cũng chả có gì, Trần Cảnh đứng dậy rời đi, Trần Liên Tinh luôn cảm thấy có chỗ khác trước. Trước đây cô luôn là người mất kiên nhẫn với Trần Cảnh, anh cứ chịu đựng như thế, nhưng giờ đây trong đôi mắt lạnh lùng ấy chứa đầy sự hờ hững, dù cô ta có ngu cũng nhận ra anh trai không còn yêu thương cô ta nhiều nữa, đây là trực giác của con gái.
Trần Liên Tinh mở miệng: "Anh không ở lại chăm sóc tôi ư?"
"Không tiện."
Nói xong câu đó, điện thoại anh vang lên. Trần Cảnh vừa thấy, là cô Mao gọi đến.
Nói cũng trùng hợp, tối qua lúc anh ở bên Đại Ninh thì Trần Liên Tinh gọi. Hiện tại anh đến thăm Trần Liên Tinh thì cô Mao gọi.
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn anh nhận cuộc gọi và rời đi.
Cô Mao nói: "Chuyện là thế này, những ngày qua tôi luôn quan sát tình hình của bạn học Trần Đại Đại, em ấy rất ham ngủ còn tự dán giấy viết mình mắc chứng ngủ nhiều. Không biết hồi trước Trần Đại Đại đã từng xuất hiện tình hình này chưa?"
Trần Cảnh: "..."
Sao anh không biết đứa em gái muốn lên trời kia mắc chứng ngủ nhiều khi nào. Trông lười biếng nhưng đến lúc ồn ào thì tinh thần lên gấp trăm lần. Cô nhóc đó lại công khai ngủ trong trường.
Trần Cảnh tất nhiên không thể kéo Đại Ninh xuống đài trước mặt cô giáo, anh ngồi trên xe giúp cô lấp liếm: "Vâng, có, có chút triệu chứng."
Cô Mao: "Cậu làm phụ huynh thì khi nào rảnh dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, bệnh này không trị hết rất trễ nải học hành."
Cô nói khá là uyển chuyển, bạn học Trần Đại Đại có chỗ nào giống vào học, cô nằm trên con thú kỳ lân, hai mắt gần như không mở trong giờ học!
Trần Cảnh cắn răng: "Em sẽ, dẫn con bé đi, đi bệnh viện."
Cô nhóc này thèm ăn đòn lắm rồi, ngủ trong trường cũng dám làm thì còn chuyện gì không dám.
*
Chuyện yêu sớm là chuyện hồi trước Đại Ninh làm không được.
Ở trong mắt cô không có nam sinh nào xứng với sắc đẹp của cô trên đời này cả. Lúc trước Triệu Tự từng hỏi cô có yêu sớm với ai trong trường không, Đại Ninh khá xem thường câu hỏi đó.
Nhưng không hiểu sao khi học lớp 11 lần nữa, Đại Ninh phát hiện một kẻ rất thú vị, người nọ tên Lệ Hỗ.
Hơn nữa hắn rất đẹp trai, so với nam sinh cùng lứa tuổi lại nam tính hơn nhiều, là nam thần trong lòng các bạn nữ.
Đại Ninh cũng xem như gặp khá nhiều người, kể cả tên mắt đào hoa biế.n thái Thân Đồ Thiệp, có điều bây giờ trong mắt cô, Lệ Hỗ còn biế.n thái hơn Thân Đồ Thiệp.
Thân Đồ Thiệp vừa nhìn đã thấy biế.n thái nhưng Lệ Hỗ lại biế.n thái từ bên trong.
Gần đây tiết thể dục của lớp Đại Ninh học cùng lớp Lệ Hỗ, cô không đi nên nằm bò tiếp, hắn cũng trốn tiết đến lớp 8 của cô.
Hắn ngồi trên bàn, từ trên cao nhìn xuống đút cô ăn.
Đại Ninh nhắm hai mắt, nghĩ thầm ăn chùa ngu sao không ăn, hơn nữa đồ ăn vặt của hắn ta thực sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với đống đồ chuẩn bị của Trần Cảnh.
Thanh Đoàn thấy Lệ Hỗ đang cười, trong lòng một trận tuyệt vọng.
"Kỷ Đại Ninh cô ngậm miệng lại cho ta, Lệ Hỗ vừa nhìn đã biết không phải người tốt!"
Đại Ninh nói: "Đồ ăn vặt của hắn ta ăn ngon mà."
"Lỡ như hắn có mục đích khác thì sao?"
"Đồ ăn vặt rất ngon."
Thanh Đoàn phục rồi, giờ nó chỉ muốn chết, phát điên nhìn Lệ Hỗ cho Đại Ninh uống sữa bò.
Để mà nói thì Đại Ninh giàu thế cũng chưa từng uống qua nhãn hiệu sữa này, cô cắn ống hút, cuối cùng cũng mở mắt lười biếng nhìn hắn.
Đôi mắt cô đen bóng, bởi vì ngủ lâu nên có vẻ ngấn nước, hàng mi uyển chuyển cong vút xứng với một mái tóc xoăn, cực kỳ đáng yêu.
Lệ Hỗ huýt sáo, cười ra tiếng.
"Đại Đại, uống ngon chứ?"
Cô gật đầu: "Còn nữa không?"
Lệ Hỗ nhún vai: "Hết rồi." Loại sữa này không được đưa ra thị trường, là công ty nhà hắn nghiên cứu chế tạo thành ra rất quý và khá ngon, chỉ có vài lọ hàng mẫu đủ tiêu chuẩn cứ thế bị hắn lấy cho cô uống chơi.
Đại Ninh vừa nghe hết liền không để ý đến hắn nữa.
Lệ Hỗ thấy cô lại định ngủ, nắm cằm cô khẽ lay. Cô thật sự rất đẹp, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt vừa ngây thơ vừa dụ người.
Hắn cong môi, thấp giọng hỏi cô: "Hôn môi không?" Giọng thiếu niên mang theo vài phần trầm thấp.
Đại Ninh buồn ngủ dụi mắt: "Không hôn, biến." Trừ lúc trước lừa Triệu Tự, cô không hiểu chuyện này có gì thú vị.
Lệ Hỗ chậc một tiếng, đây là lần đầu hắn mời một cô gái làm chuyện này, tiếc là bị từ chối. Trời ngày càng nóng, trường thì keo kiệt, đến giữa tháng 7 mới cho mở điều hòa.
Lệ Hỗ thấy cô lại nằm, sợ cô nóng nên đến trước cửa phòng bật quạt, khi quay lại đã cầm một cái quạt điện nhỏ mang theo làn gió thơm thổi đến cô.
Đại Ninh thích ý vô cùng.
Cuộc sống trong trường thật sự tốt đẹp biết bao.
Có học sinh về sớm, nhìn thấy Lệ Hỗ từ cửa sổ, bọn họ xì xào bàn tán.
Lệ Hỗ nhảy xuống bàn, để cái quạt nhỏ lại rồi nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc bị thổi bay trên má Đại Ninh. Làm xong mới rời khỏi phòng học cô.
Đại Ninh giữ chặt hắn, Lệ Hỗ quay đầu lại.
Cô không chút khách sáo nói: "Vứt rác."
Trong tay bị nhét vào một đống túi đồ ăn vặt, hắn sửng sốt hồi lâu mới nhịn không được cười ra tiếng.
Thanh Đoàn nhìn Lệ Hỗ rời đi, nó y như người cha già bận lòng. Nếu nó có thể nói chắc đã hét lên: "Trần Cảnh, có kẻ muốn dụ dỗ em gái anh yêu sớm kìa!"
Tác giả :
Đằng La Vi Chi