Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Chương 117: Vị dưa chuột
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 117) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 117)
21 THÁNG 8, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 117: Vị dưa chuột
Hồng Đậu không biết đường đến phòng bếp, rốt cuộc thì nàng cũng chưa đến phòng bếp Võ Lâm Minh lần nào, chẳng qua nàng còn biết hỏi đường từ nha hoàn, vì không để mùi khói dầu ảnh hưởng tới khách nhân, phòng bếp được đặt trong viện tương đối hẻo lánh trước rừng trúc phía sau núi, cũng may nàng không bị mù đường, sau khi rẽ trái rẽ phải, Hồng Đậu rốt cuộc cũng tới phòng bếp thoạt nhìn rất bận rộn này.
“Ờ…… Đại thẩm……"
“Ai nha, cô nương!" Đại thẩm đang xắt rau vội vàng bỏ dao xuống, hai tay lau lên quần áo trên người, liền đẩy Hồng Đậu ra bên ngoài phòng bếp, “Nơi này là phòng bếp, ngươi hẳn là khách của Võ Lâm Minh chúng ta, nơi này cũng không phải là nơi ngươi nên tới."
Võ Lâm Minh hàng năm đều có nhiều người đến, bọn họ dù có không biết hết tên nhưng cũng quen mặt, Hồng Đậu là một gương mặt xa lạ, hơn nữa nàng ăn mặc cũng không giống nha hoàn, bởi vậy đại thẩm lập tức liền nhận định Hồng Đậu là khách nhân mới tới.
Hồng Đậu bị đại thẩm nhiệt tình đẩy ra khỏi phòng bếp, nàng lại vội nói: “Đại thẩm, ta muốn……"
“Đói bụng muốn ăn đúng không?" Đại thẩm gọi một người xắt rau khác mang đến đây một cây dưa chuột, nàng lại nhét dưa chuột vào trong tay Hồng Đậu, “Đói bụng liền ăn cái này lót bụng trước đi, chờ tới giờ cơm liền có cơm ăn nhé."
“Không phải, ta……"
“Cô nương, nếu để quản gia nhìn thấy chúng ta để khách nhân vào phòng bếp, chỉ sợ tiền công của chúng ta đều sẽ bị trừ mất thôi, ngươi cứ nghe đại thẩm nói, ở bên ngoài an tâm chờ cơm ăn nha." Nói xong, đại thẩm lại đi vào phòng bếp tiếp tục xắt rau.
Nàng chỉ muốn hỏi một chút xem Diệp Minh chủ thích ăn gì thôi nha……
Hồng Đậu lúc này đi vào cũng không phải, rời đi liền cảm thấy thực có lỗi với chính mình, nàng cầm trong tay một quả dưa chuột đứng ở cửa phòng bếp, hết sức ưu thương.
Giờ phút này ngoại trừ âm thanh xắt rau, cũng chỉ còn âm thanh chẻ củi.
Chẻ củi?
Hồng Đậu theo âm thanh nhìn lại, liền thấy trong viện còn có một nam nhân đang ngồi chẻ củi, nàng thầm nghĩ, những đại thẩm đó không cho nàng vào phòng bếp thì thôi, nhưng nếu là người phụ trách nhóm lửa trong phòng bếp mà nói, chắc hẳn là cũng biết Diệp Minh chủ thích ăn gì nhỉ.
Vì thế Hồng Đậu lại đi về phía người chẻ củi đó, nàng ho khan một tiếng, bắt đầu lôi kéo làm quen, “Đại thúc…… Chẻ củi có mệt lắm không?"
“Quen rồi." Đại thúc mặc đồ mộc mạc lại bổ một rìu xuống, một cây củi gỗ bị chẻ thành hai.
Hồng Đậu cắn một miếng dưa chuột xong lại hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm việc lâu chưa?"
“Mới vài năm thôi." Đại thúc chẻ củi dường như cũng không nhiệt tình, chỉ khi Hồng Đậu hỏi một câu, hắn mới đáp một câu.
Hồng Đậu chỉ có thể tiếp tục tán gẫu, “Xem ra tiền công ở Võ Lâm Minh cũng không tệ lắm nga……"
“Cũng không tồi." Đại thúc lại là một rìu bổ đôi thanh củi.
Không được a…… Hoàn toàn không cách nào dẫn dắt được đề tài đi tiếp, người hầu ở Võ Lâm Minh đều có cá tính như vậy sao?
Đại thúc đã ôm số củi chẻ xong vào phòng bếp.
Hồng Đậu thở dài, phía sau nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói, “Tiểu cô nương còn chưa hỏi được Diệp Minh chủ thích ăn gì sao?"
Hồng Đậu quay đầu lại, thấy là A Miên, nàng càng bất đắc dĩ, “Bọn họ không cho ta vào phòng bếp."
“Cũng phải thôi, rốt cuộc tiểu cô nương cũng là khách nhân mà."
Hồng Đậu mếu máo, “Vậy không có cách nào sao?"
Bộ dáng nàng thật là tội nghiệp, thực sự đáng yêu quá mất thôi.
“Cũng không phải không có cách nào, nhưng nô gia không làm ăn lỗ vốn đâu nhé." A Miên thú vị cười, “Tiểu cô nương ngươi thơm nô gia một cái, nô gia liền nói cho ngươi nên làm thế nào, được không?"
“Được a." Hồng Đậu trả lời không có nửa phần do dự, A Miên cao hơn nàng, vì thế nàng phải nhón mũi chân mới có thể thơm lên mặt A Miên.
Nhưng mà ngay lúc Hồng Đậu muốn thơm lên má A Miên, một chiếc phi tiêu lại bay vèo đến, A Miên duỗi tay ôm eo Hồng Đậu xoay người né qua, lại vừa cúi đầu muốn xem tình hình Hồng Đậu, Hồng Đậu vốn dĩ muốn hôn lên mặt nàng liền vì thế mà hôn trúng phải môi A Miên.
A Miên ngẩn ra.
Hồng Đậu sửng sốt.
Hết thảy điều này, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Lý Tùy Phong không biết từ trong góc nào nhảy ra, một màn trước mắt lóe lên mù mắt hắn, xong rồi xong rồi, vốn đã đáp ứng với Thẩm Trang chủ không để cho Độc Yêu Tiên và Thẩm phu nhân thân cận quá mức, kết quả……
Kết quả một phi tiêu của hắn vừa ném qua, ngược lại liền biến khéo thành vụng.
Chẳng qua, hình ảnh hai nữ nhân hôn môi……
Lý Tùy Phong vừa chống tay lên cây trúc, vừa che lại cái mũi của mình, loại cảm giác máu sói sôi trào này là sao vậy!!?
Bên kia, Hồng Đậu vừa lấy lại tinh thần vội lui ra phía sau một bước, “Mỹ, mỹ, mỹ nhân tỷ tỷ…… Ta không phải…… Không phải cố ý!"
Nàng lắp bắp giải thích, tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng nàng hiện tại không muốn làm quỷ a! Còn có Diệp Thu Bạch đang chờ nàng đến cua đổ nữa kia kìa!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, chiếu rọi khuôn mặt hoàn mỹ của A Miên, khóe môi nàng hơi hơi gợi lên, nụ cười mỉm này không ngờ lại ấm như ánh nắng mùa xuân vậy, lại cũng càng thêm yêu dã tới cực hạn, mà tất cả ở trên người A Miên lại đều không mâu thuẫn.
“Ừm, vị dưa chuột." A Miên híp mắt, đầu ngón tay vỗ môi cười, tựa như còn đang nhấm nháp dư vị.
Hồng Đậu lúc này lại giống Lý Tùy Phong, chống lên một cây trúc mới có thể đứng vững, đầu óc nàng mơ màng đảo lộn, nhỏ giọng thì thầm: “Thúc thúc…… Cháu nhìn thấy thiên đường……"
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 117)
21 THÁNG 8, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 117: Vị dưa chuột
Hồng Đậu không biết đường đến phòng bếp, rốt cuộc thì nàng cũng chưa đến phòng bếp Võ Lâm Minh lần nào, chẳng qua nàng còn biết hỏi đường từ nha hoàn, vì không để mùi khói dầu ảnh hưởng tới khách nhân, phòng bếp được đặt trong viện tương đối hẻo lánh trước rừng trúc phía sau núi, cũng may nàng không bị mù đường, sau khi rẽ trái rẽ phải, Hồng Đậu rốt cuộc cũng tới phòng bếp thoạt nhìn rất bận rộn này.
“Ờ…… Đại thẩm……"
“Ai nha, cô nương!" Đại thẩm đang xắt rau vội vàng bỏ dao xuống, hai tay lau lên quần áo trên người, liền đẩy Hồng Đậu ra bên ngoài phòng bếp, “Nơi này là phòng bếp, ngươi hẳn là khách của Võ Lâm Minh chúng ta, nơi này cũng không phải là nơi ngươi nên tới."
Võ Lâm Minh hàng năm đều có nhiều người đến, bọn họ dù có không biết hết tên nhưng cũng quen mặt, Hồng Đậu là một gương mặt xa lạ, hơn nữa nàng ăn mặc cũng không giống nha hoàn, bởi vậy đại thẩm lập tức liền nhận định Hồng Đậu là khách nhân mới tới.
Hồng Đậu bị đại thẩm nhiệt tình đẩy ra khỏi phòng bếp, nàng lại vội nói: “Đại thẩm, ta muốn……"
“Đói bụng muốn ăn đúng không?" Đại thẩm gọi một người xắt rau khác mang đến đây một cây dưa chuột, nàng lại nhét dưa chuột vào trong tay Hồng Đậu, “Đói bụng liền ăn cái này lót bụng trước đi, chờ tới giờ cơm liền có cơm ăn nhé."
“Không phải, ta……"
“Cô nương, nếu để quản gia nhìn thấy chúng ta để khách nhân vào phòng bếp, chỉ sợ tiền công của chúng ta đều sẽ bị trừ mất thôi, ngươi cứ nghe đại thẩm nói, ở bên ngoài an tâm chờ cơm ăn nha." Nói xong, đại thẩm lại đi vào phòng bếp tiếp tục xắt rau.
Nàng chỉ muốn hỏi một chút xem Diệp Minh chủ thích ăn gì thôi nha……
Hồng Đậu lúc này đi vào cũng không phải, rời đi liền cảm thấy thực có lỗi với chính mình, nàng cầm trong tay một quả dưa chuột đứng ở cửa phòng bếp, hết sức ưu thương.
Giờ phút này ngoại trừ âm thanh xắt rau, cũng chỉ còn âm thanh chẻ củi.
Chẻ củi?
Hồng Đậu theo âm thanh nhìn lại, liền thấy trong viện còn có một nam nhân đang ngồi chẻ củi, nàng thầm nghĩ, những đại thẩm đó không cho nàng vào phòng bếp thì thôi, nhưng nếu là người phụ trách nhóm lửa trong phòng bếp mà nói, chắc hẳn là cũng biết Diệp Minh chủ thích ăn gì nhỉ.
Vì thế Hồng Đậu lại đi về phía người chẻ củi đó, nàng ho khan một tiếng, bắt đầu lôi kéo làm quen, “Đại thúc…… Chẻ củi có mệt lắm không?"
“Quen rồi." Đại thúc mặc đồ mộc mạc lại bổ một rìu xuống, một cây củi gỗ bị chẻ thành hai.
Hồng Đậu cắn một miếng dưa chuột xong lại hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm việc lâu chưa?"
“Mới vài năm thôi." Đại thúc chẻ củi dường như cũng không nhiệt tình, chỉ khi Hồng Đậu hỏi một câu, hắn mới đáp một câu.
Hồng Đậu chỉ có thể tiếp tục tán gẫu, “Xem ra tiền công ở Võ Lâm Minh cũng không tệ lắm nga……"
“Cũng không tồi." Đại thúc lại là một rìu bổ đôi thanh củi.
Không được a…… Hoàn toàn không cách nào dẫn dắt được đề tài đi tiếp, người hầu ở Võ Lâm Minh đều có cá tính như vậy sao?
Đại thúc đã ôm số củi chẻ xong vào phòng bếp.
Hồng Đậu thở dài, phía sau nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói, “Tiểu cô nương còn chưa hỏi được Diệp Minh chủ thích ăn gì sao?"
Hồng Đậu quay đầu lại, thấy là A Miên, nàng càng bất đắc dĩ, “Bọn họ không cho ta vào phòng bếp."
“Cũng phải thôi, rốt cuộc tiểu cô nương cũng là khách nhân mà."
Hồng Đậu mếu máo, “Vậy không có cách nào sao?"
Bộ dáng nàng thật là tội nghiệp, thực sự đáng yêu quá mất thôi.
“Cũng không phải không có cách nào, nhưng nô gia không làm ăn lỗ vốn đâu nhé." A Miên thú vị cười, “Tiểu cô nương ngươi thơm nô gia một cái, nô gia liền nói cho ngươi nên làm thế nào, được không?"
“Được a." Hồng Đậu trả lời không có nửa phần do dự, A Miên cao hơn nàng, vì thế nàng phải nhón mũi chân mới có thể thơm lên mặt A Miên.
Nhưng mà ngay lúc Hồng Đậu muốn thơm lên má A Miên, một chiếc phi tiêu lại bay vèo đến, A Miên duỗi tay ôm eo Hồng Đậu xoay người né qua, lại vừa cúi đầu muốn xem tình hình Hồng Đậu, Hồng Đậu vốn dĩ muốn hôn lên mặt nàng liền vì thế mà hôn trúng phải môi A Miên.
A Miên ngẩn ra.
Hồng Đậu sửng sốt.
Hết thảy điều này, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Lý Tùy Phong không biết từ trong góc nào nhảy ra, một màn trước mắt lóe lên mù mắt hắn, xong rồi xong rồi, vốn đã đáp ứng với Thẩm Trang chủ không để cho Độc Yêu Tiên và Thẩm phu nhân thân cận quá mức, kết quả……
Kết quả một phi tiêu của hắn vừa ném qua, ngược lại liền biến khéo thành vụng.
Chẳng qua, hình ảnh hai nữ nhân hôn môi……
Lý Tùy Phong vừa chống tay lên cây trúc, vừa che lại cái mũi của mình, loại cảm giác máu sói sôi trào này là sao vậy!!?
Bên kia, Hồng Đậu vừa lấy lại tinh thần vội lui ra phía sau một bước, “Mỹ, mỹ, mỹ nhân tỷ tỷ…… Ta không phải…… Không phải cố ý!"
Nàng lắp bắp giải thích, tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng nàng hiện tại không muốn làm quỷ a! Còn có Diệp Thu Bạch đang chờ nàng đến cua đổ nữa kia kìa!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, chiếu rọi khuôn mặt hoàn mỹ của A Miên, khóe môi nàng hơi hơi gợi lên, nụ cười mỉm này không ngờ lại ấm như ánh nắng mùa xuân vậy, lại cũng càng thêm yêu dã tới cực hạn, mà tất cả ở trên người A Miên lại đều không mâu thuẫn.
“Ừm, vị dưa chuột." A Miên híp mắt, đầu ngón tay vỗ môi cười, tựa như còn đang nhấm nháp dư vị.
Hồng Đậu lúc này lại giống Lý Tùy Phong, chống lên một cây trúc mới có thể đứng vững, đầu óc nàng mơ màng đảo lộn, nhỏ giọng thì thầm: “Thúc thúc…… Cháu nhìn thấy thiên đường……"
Tác giả :
Miêu Mao Nho