Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 96
Edit: Dương Tịch
Beta: Chin ????
________________
Buổi tối trong bệnh viện vắng vẻ yên tĩnh.
Thẩm Nhiên cùng Tử ɖu͙ƈ đều đã trở về, Diệp Lâm Xuyên nằm trêи sô pha nhỏ hẹp. Con trai trưởng vì tình hình bất ổn, ông không dám ngủ, mỗi khi mí mắt muốn rũ xuống thì đều nhanh chóng mở to, thấy Diệp Thanh Hà tình hình ổn định, mới có thể tiếp tục dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Trong không gian yên lặng, di động chợt truyền đến một âm thanh.
Là một tin nhắn lạ, tiêu đề viết --[ Chứng cứ phạm tội của Triệu Gia Minh. ]
Thật kì quái.
Diệp Lâm Xuyên nhăn mặt nhíu mày, rón rén đến trước bàn lấy ra bài ghi chép trong máy tính của mình, cắm tai nghe đồng thời bật công tắc.
Tin nhắn kia không có tên, không biết nguồn gốc.
Hắn dùng máy tính chủ yếu chỉ là để đầu tư cổ phiếu, trong máy cũng không có tài liệu gì quan trọng, Diệp Lâm Xuyên không băn khoăn, trực tiếp download văn kiện xuống.
Văn kiện tải chầm chậm, ông có chút không kiên nhẫn.
Nhưng khi nhìn đến nội dung bên trong, Diệp Lâm Xuyên bỗng thấy đầu óc đần độn nháy mắt tỉnh táo.
Trong đó có chứng cứ xác minh việc Triệu Gia Minh tham ô sổ sách công ty; còn có ảnh chụp cận cảnh Triệu Gia Minh gặp mặt công ty đối thủ, còn có cuộc đối thoại cổ đông uy hϊế͙p͙ đuổi hắn ra khỏi tập đoàn Diệp thị . . . . . .
Diệp Lâm Xuyên mỗi cái xem một lần, vẻ mặt đều hung ác nham hiểm dần hiện ra.
Ông vốn nghĩ đến Triệu Gia Minh chính là có quan hệ với công ty đối thủ, nhưng không nghĩ tới hắn hội tiết lộ bí mật công ty, càng không nghĩ tới hắn lại thừa dịp ông không ở công ty trực thuộc tham ô tài sản. Thật là. . . . . . Thật to gan.
Diệp Lâm Xuyên khó thở, hô hấp hỗn loạn.
Ông lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Hà ngủ say trêи giường, quyết định ngày mai phải đi thanh lý môn hộ! ! !
Một đêm trôi rất nhanh.
Trời sắp sáng thì Thẩm Trú mang theo bữa sáng đã làm cùng em trai em gái đến thăm bệnh.
Hôm nay thần sắc Diệp Thanh Hà chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thấy bọn họ đi vào, trêи mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thực ra không cần tới sớm như vậy."
"Nha Nha ầm ĩ muốn tới." Thẩm Trú đặt chén giữ nhiệt xuống, đưa bát cháo còn nóng hừng hực đến tay hắn, "Nhân lúc còn nóng."
"Cám ơn." Diệp Thanh Hà nhận lấy, lại liếc nhìn Diệp Nha, đôi mắt cô sưng vừa đỏ, chắc hẳn đã khóc rất lâu. Diệp Thanh Hà áy náy, vỗ vỗ nhẹ đầu của cô bé, "Nha Nha ngày hôm qua có mơ thấy ca ca không?"
"Có." Diệp Nha hai tay sau lưng, gật đầu nhẹ.
"Mơ thấy cái gì a?"
Diệp Nha không muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, một mực nhìn chằm chằm cái bát trêи tay hắn, bi bô ra lệnh: "Ca ca đừng nói nữa, anh mau húp cháo đi, Thẩm Trú ca ca buổi sáng đã làm rất lâu."
"Được được, anh mau mau uống." Hắn uống ăn hai ba muỗng , giương mắt thấy Diệp Nha vẫn như trước nhìn chăm chằm vào hắn, vẻ mặt nặng nề, một chút cũng không có sự linh động hoạt bát như trước.
"Tại sao Nha Nha lại chống tay ra phía sau." Diệp Thanh Hà phát hiện ra được sự khác thường của cô.
Diệp nha mím môi không nói lời nào.
Trầm ban ngày thay thế nàng trả lời: "Buổi sáng nha nha dùng dao nhỏ, không cẩn thận cắt vào đầu ngón tay."
Nghe tiếng Diệp Thanh hà trong lòng căng thẳng, một phen nắm tay Diệp Nha, mạnh mẽ lôi ra bàn tay bé nhỏ của cô đang giấu đằng sau.
Nhìn đầu ngón tay ngắn ngủn quấn băng đáng yêu của Diệp Nha, thoạt nhìn thấy vết thương không nghiêm trọng lắm. Diệp Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giáo huấn: "Ca ca không phải đã nói không thể chơi đùa với dao sao? Em xem xem, bị thương rồi." Nói xong thổi thổi, "Đau không?"
Diệp Nha lắc đầu, nhìn chằm chằm bát cháo nóng hổi kia trộm nở nụ cười.
Cô ban đầu muốn cho thêm chút máu, chỉ là Thẩm Trú rất nhanh liền phát hiện, cho nên chỉ có thể cho một vài giọt nhỏ.
Máu của cỏ bốn lá trị liệu có hiệu quả, có thể chữa khỏi trí nhớ của Tử ɖu͙ƈ, nhất định cũng có thể chữa khỏi trái tim của ca ca.
Cô mỗi ngày tích một chút, mỗi ngày tích một chút, ca ca một ngày nào đó sẽ tốt lên! ! ! !
Ý nghĩ của Diệp Nha bị hệ thống thấy rõ, nhịn không được mắng cô: [ Nha Nha, may mắn chính là ngươi xuyên vào truyện ngôn tình. Nếu đây là tiểu thuyết khủng bố, ngươi vừa đủ chính là ác linh quỷ oa. ]
Nói cũng vô ích, nói cô cũng nghe không hiểu.
Diệp Nha quả nhiên không hiểu.
Hệ thống tiếp tục nói: [ Ngươi không biết là cho ca ca ngươi uống máu của ngươi rất ghê tởm sao? Ta đổi cách hỏi, ngươi nguyện ý mỗi ngày uống máu của ca ca ngươi sao? ]
Diệp Nha nhìn đầu ngón tay nhỏ bé của mình rơi vào trầm tư.
Xem đi, chính cô cũng không nguyện ý.
Hệ thống thở dài thật sâu.
Diệp Nha rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu, cùng bọn Tử ɖu͙ƈ tiếp tục vây quanh bên giường líu ríu, không chú ý một bên Diệp Lâm Xuyên đã chỉnh đốn ngăn nắp, mang theo máy tính chuẩn bị rời đi.
"Ba, ngươi phải về nhà sao?" Tử ɖu͙ƈ hỏi.
"Ta muốn đi công ty một chuyến." Diệp Lâm Xuyên không hề giấu diếm, nhìn về phía Thẩm Trú, "Như thế này phiền cháu dẫn bọn chúng trở về."
Diệp Lâm Xuyên tới gần vài bước, bàn tay to xoa mái tóc mềm mại của Diệp Thanh Hà, "Buổi tối ta sẽ quay lại với con."
Nghe những lời này, chim đen cùng mèo trắng đồng loạt nhìn về phía hắn, trong con ngươi của con thú có ý tứ khác.
Không hợp lý, có vấn đề.
Diệp Nha cắn ngón tay, chớp chớp mắt, nhảy xuống giường đuổi theo.
"Em trai em trai, em và chị cùng đi --!"
Diệp lâm xuyên dừng chân.
Diệp Nha giơ cao bắt tay vào làm: "Ông chú xấu xa lại bắt nạt em! Nha Nha có thể bảo vệ em! ! !"
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày cười nói: "Đừng nháo, ta muốn đi làm chính sự, con ngoan ngoãn ở lại với các ca ca. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Diệp Nha bắt đầu túm lấy ông vừa khóc vừa nháo, kịch liệt đồng âm làm cho đầu ông vang lên ong ong. Diệp Lâm Xuyên che lỗ tai, xoay người thuận tiện đem cô ôm vào trong lòng "Đừng kêu, dẫn con đi là được rồi."
Soạt.
Diệp Nha trong nháy mắt im lặng.
Một tay ôm cổ người đàn ông, một tay chỉ về phía cửa, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, như tổ nãi nãi.
~Hết~
Beta: Chin ????
________________
Buổi tối trong bệnh viện vắng vẻ yên tĩnh.
Thẩm Nhiên cùng Tử ɖu͙ƈ đều đã trở về, Diệp Lâm Xuyên nằm trêи sô pha nhỏ hẹp. Con trai trưởng vì tình hình bất ổn, ông không dám ngủ, mỗi khi mí mắt muốn rũ xuống thì đều nhanh chóng mở to, thấy Diệp Thanh Hà tình hình ổn định, mới có thể tiếp tục dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Trong không gian yên lặng, di động chợt truyền đến một âm thanh.
Là một tin nhắn lạ, tiêu đề viết --[ Chứng cứ phạm tội của Triệu Gia Minh. ]
Thật kì quái.
Diệp Lâm Xuyên nhăn mặt nhíu mày, rón rén đến trước bàn lấy ra bài ghi chép trong máy tính của mình, cắm tai nghe đồng thời bật công tắc.
Tin nhắn kia không có tên, không biết nguồn gốc.
Hắn dùng máy tính chủ yếu chỉ là để đầu tư cổ phiếu, trong máy cũng không có tài liệu gì quan trọng, Diệp Lâm Xuyên không băn khoăn, trực tiếp download văn kiện xuống.
Văn kiện tải chầm chậm, ông có chút không kiên nhẫn.
Nhưng khi nhìn đến nội dung bên trong, Diệp Lâm Xuyên bỗng thấy đầu óc đần độn nháy mắt tỉnh táo.
Trong đó có chứng cứ xác minh việc Triệu Gia Minh tham ô sổ sách công ty; còn có ảnh chụp cận cảnh Triệu Gia Minh gặp mặt công ty đối thủ, còn có cuộc đối thoại cổ đông uy hϊế͙p͙ đuổi hắn ra khỏi tập đoàn Diệp thị . . . . . .
Diệp Lâm Xuyên mỗi cái xem một lần, vẻ mặt đều hung ác nham hiểm dần hiện ra.
Ông vốn nghĩ đến Triệu Gia Minh chính là có quan hệ với công ty đối thủ, nhưng không nghĩ tới hắn hội tiết lộ bí mật công ty, càng không nghĩ tới hắn lại thừa dịp ông không ở công ty trực thuộc tham ô tài sản. Thật là. . . . . . Thật to gan.
Diệp Lâm Xuyên khó thở, hô hấp hỗn loạn.
Ông lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Hà ngủ say trêи giường, quyết định ngày mai phải đi thanh lý môn hộ! ! !
Một đêm trôi rất nhanh.
Trời sắp sáng thì Thẩm Trú mang theo bữa sáng đã làm cùng em trai em gái đến thăm bệnh.
Hôm nay thần sắc Diệp Thanh Hà chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thấy bọn họ đi vào, trêи mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Thực ra không cần tới sớm như vậy."
"Nha Nha ầm ĩ muốn tới." Thẩm Trú đặt chén giữ nhiệt xuống, đưa bát cháo còn nóng hừng hực đến tay hắn, "Nhân lúc còn nóng."
"Cám ơn." Diệp Thanh Hà nhận lấy, lại liếc nhìn Diệp Nha, đôi mắt cô sưng vừa đỏ, chắc hẳn đã khóc rất lâu. Diệp Thanh Hà áy náy, vỗ vỗ nhẹ đầu của cô bé, "Nha Nha ngày hôm qua có mơ thấy ca ca không?"
"Có." Diệp Nha hai tay sau lưng, gật đầu nhẹ.
"Mơ thấy cái gì a?"
Diệp Nha không muốn cùng hắn nói chuyện phiếm, một mực nhìn chằm chằm cái bát trêи tay hắn, bi bô ra lệnh: "Ca ca đừng nói nữa, anh mau húp cháo đi, Thẩm Trú ca ca buổi sáng đã làm rất lâu."
"Được được, anh mau mau uống." Hắn uống ăn hai ba muỗng , giương mắt thấy Diệp Nha vẫn như trước nhìn chăm chằm vào hắn, vẻ mặt nặng nề, một chút cũng không có sự linh động hoạt bát như trước.
"Tại sao Nha Nha lại chống tay ra phía sau." Diệp Thanh Hà phát hiện ra được sự khác thường của cô.
Diệp nha mím môi không nói lời nào.
Trầm ban ngày thay thế nàng trả lời: "Buổi sáng nha nha dùng dao nhỏ, không cẩn thận cắt vào đầu ngón tay."
Nghe tiếng Diệp Thanh hà trong lòng căng thẳng, một phen nắm tay Diệp Nha, mạnh mẽ lôi ra bàn tay bé nhỏ của cô đang giấu đằng sau.
Nhìn đầu ngón tay ngắn ngủn quấn băng đáng yêu của Diệp Nha, thoạt nhìn thấy vết thương không nghiêm trọng lắm. Diệp Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giáo huấn: "Ca ca không phải đã nói không thể chơi đùa với dao sao? Em xem xem, bị thương rồi." Nói xong thổi thổi, "Đau không?"
Diệp Nha lắc đầu, nhìn chằm chằm bát cháo nóng hổi kia trộm nở nụ cười.
Cô ban đầu muốn cho thêm chút máu, chỉ là Thẩm Trú rất nhanh liền phát hiện, cho nên chỉ có thể cho một vài giọt nhỏ.
Máu của cỏ bốn lá trị liệu có hiệu quả, có thể chữa khỏi trí nhớ của Tử ɖu͙ƈ, nhất định cũng có thể chữa khỏi trái tim của ca ca.
Cô mỗi ngày tích một chút, mỗi ngày tích một chút, ca ca một ngày nào đó sẽ tốt lên! ! ! !
Ý nghĩ của Diệp Nha bị hệ thống thấy rõ, nhịn không được mắng cô: [ Nha Nha, may mắn chính là ngươi xuyên vào truyện ngôn tình. Nếu đây là tiểu thuyết khủng bố, ngươi vừa đủ chính là ác linh quỷ oa. ]
Nói cũng vô ích, nói cô cũng nghe không hiểu.
Diệp Nha quả nhiên không hiểu.
Hệ thống tiếp tục nói: [ Ngươi không biết là cho ca ca ngươi uống máu của ngươi rất ghê tởm sao? Ta đổi cách hỏi, ngươi nguyện ý mỗi ngày uống máu của ca ca ngươi sao? ]
Diệp Nha nhìn đầu ngón tay nhỏ bé của mình rơi vào trầm tư.
Xem đi, chính cô cũng không nguyện ý.
Hệ thống thở dài thật sâu.
Diệp Nha rất nhanh đem chuyện này ném ra sau đầu, cùng bọn Tử ɖu͙ƈ tiếp tục vây quanh bên giường líu ríu, không chú ý một bên Diệp Lâm Xuyên đã chỉnh đốn ngăn nắp, mang theo máy tính chuẩn bị rời đi.
"Ba, ngươi phải về nhà sao?" Tử ɖu͙ƈ hỏi.
"Ta muốn đi công ty một chuyến." Diệp Lâm Xuyên không hề giấu diếm, nhìn về phía Thẩm Trú, "Như thế này phiền cháu dẫn bọn chúng trở về."
Diệp Lâm Xuyên tới gần vài bước, bàn tay to xoa mái tóc mềm mại của Diệp Thanh Hà, "Buổi tối ta sẽ quay lại với con."
Nghe những lời này, chim đen cùng mèo trắng đồng loạt nhìn về phía hắn, trong con ngươi của con thú có ý tứ khác.
Không hợp lý, có vấn đề.
Diệp Nha cắn ngón tay, chớp chớp mắt, nhảy xuống giường đuổi theo.
"Em trai em trai, em và chị cùng đi --!"
Diệp lâm xuyên dừng chân.
Diệp Nha giơ cao bắt tay vào làm: "Ông chú xấu xa lại bắt nạt em! Nha Nha có thể bảo vệ em! ! !"
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày cười nói: "Đừng nháo, ta muốn đi làm chính sự, con ngoan ngoãn ở lại với các ca ca. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Diệp Nha bắt đầu túm lấy ông vừa khóc vừa nháo, kịch liệt đồng âm làm cho đầu ông vang lên ong ong. Diệp Lâm Xuyên che lỗ tai, xoay người thuận tiện đem cô ôm vào trong lòng "Đừng kêu, dẫn con đi là được rồi."
Soạt.
Diệp Nha trong nháy mắt im lặng.
Một tay ôm cổ người đàn ông, một tay chỉ về phía cửa, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, như tổ nãi nãi.
~Hết~
Tác giả :
Cẩm Chanh