Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 92

Edit: Lia

Beta: Darn

_______________

Khoảng 10 giờ, đoàn người lên đảo.

Hòn đảo cằn cỗi này bao quanh là sóng biển, đá ngầm bên bờ lởm chởm khắp nơi, bọt sóng không ngừng vỗ lên đá ngầm với những hình dạng khác nhau, tiếng sóng biển trập trùng không ngừng trở thành bản giao hưởng duy nhất trêи hòn đảo nhỏ. Cây cối xanh um tươi tốt, tự nhiên đầm chời dưới nền trời, cành cây phát triển mạnh mẽ vươn lên, cùng chân trời xanh biếc nối thành một đường, tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt diệu.

Mọi người ở đây vốn đã quen với cảnh phố thị ồn ào, hải đảo sáng sủa nhu hòa bất giác khiến người ta thả lỏng bản thân, hòa mình vào đó.

Sau khi thưởng thức phong cảnh trước mắt, tổ đạo diễn bắt đầu công bố nhiệm vụ đầu tiên của ngày hôm nay, trước tiên là dựng trại, đội nào hoàn thành tốt có thể đến chỗ của tổ đạo diễn đổi lấy đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt theo yêu cầu trong hai ngày, mấy ngày sau đó dùng việc làm nhiệm vụ để đổi lấy.

Mọi người đều chưa từng có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, đạo diễn Hứa cũng không hướng dẫn gì, chỉ bỏ lại vài tờ hướng dẫn lắp đặt cho họ rồi ngồi trêи ghế nhỏ xem trò vui, chân bắt chéo, trêи tay cắn hạt dưa, nhìn như rất nhàn nhã tự tại.

"Nha Nha, giúp anh dùng tay vịn bên kia, phải giữ thật chặt không được buông."

Lúc những vị khách quý khác còn đang buồn rầu về bản hướng dẫn, Diệp Thanh Hà đã bắt đầu đọc bản vẽ và bắt đầu làm nhiệm vụ.

Diệp Nha rất nghe lời, tay nhỏ giữ thật chặt bên kia giá, anh trai không cho động, cô liền ngoan ngoãn nắm chặt không động đậy.

"Anh trai biết dựng cái này sao?" Nhìn lều trại lả tả trước mắt, Diệp Nha không chắc chắn hỏi.

Diệp Thanh Hà tập trung làm việc, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu lên mái tóc đen của anh, lông mi như cánh quạt che trước mắt, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bản vẽ, tầm mắt không ngừng lướt qua trêи đó, dù bận rộn nhưng vẫn đáp lại Diệp Nha: "Chắc là vậy."

Diệp Thanh Hà đầu óc thông minh, năng lực làm việc cũng rất mạnh, mỗi lần học thủ công đều là người đầu tiên hoàn thành bài tập của thầy giáo Thành, tuy rằng đây là lần đầu anh dựng lều, nhưng chỉ cần làm đúng theo bản vẽ hướng dẫn, chắc cũng không có gì khó.

Anh đem bản vẽ đặt ở một bên, bắt đầu tiến hành bước thứ hai.

Thiếu niên chuyên chú làm việc biểu cảm so với bình thường còn hấp dẫn hơn, Diệp Nha đặt chú ý hết lên người anh, tràn đầy sùng bái mãnh liệt. Ánh mắt của cô bé quá mức nóng rực, làm cho Diệp Thanh Hà muốn lơ đi cũng khó.

Quay phim bên cạnh cũng cũng chú ý tới cảnh này, màn ảnh toàn bộ đều hướng về phía này.

Thiếu niên da mặt mỏng, dần dần đỏ tai, "Nha Nha, hay là em đi chơi đi."

Diệp Nha nghiêng nghiêng đầu nhỏ, ồm ồm nói: "Em muốn nhìn anh trai dựng lều trại, anh trai lợi hại giống như thần tiên vậy, anh trai giỏi quá, cái gì cũng giỏi. Sao anh trai lợi hại như vậy?

Rắm cầu vồng* của cô bé thổi đến tận trời, phía sau truyền đến vài trận cười.

*là một từ thông dụng trêи internet í chỉ sự khoe khoang một người.

Diệp Thanh Hà dần cúi thấp đầu xuống, môi ngập ngừng: "Cũng, cũng không phải là quá lợi hại, người lớn ai cũng làm được."

Giọng nói rơi xuống, phía sau truyền đến tiếng tranh luận.

"Chú nhỏ, sao chú không làm được vậy? Ngay cả đinh ốc cũng không gắn chặt được!"

Là Hạ Tình.

Cô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Hạ Dữ mồ hôi đầy đầu, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn y như mấy tên trông coi cay nghiệt trong phim truyền hình.

Nhìn sang bên Vương Hạo bên cạnh tình huống cũng không khá hơn là bao, Vương Minh Dược cảm thấy ba mình chân tay vụng về, vẫn luôn khóc lớn, Vương Hạo chiến đấu với lều trại, một bên muốn dỗ dành con trai, luống cuống tay chân mất đi sự nhàn nhã của mọi khi.

Tình huống trước mắt làm cho Diệp Thanh Hà có hơi lúng túng, nuốt ngụm nước bọt, giảm tốc độ làm việc đi một chút.

"Thanh Hà dựng lều lên chưa?"

"Ừm." Lều nhỏ màu xanh da trời trước mặt đứng giữa sắc trời, xinh đẹp lại tinh xảo, anh nói, "Nếu chú không ngại, con có thể giúp chú dựng lên."

Lời này làm tròng mắt hai người Hạ Dữ và Vương Hạo tròng mắt hai người sáng lên, không thoái thác, không ngừng gật đầu đồng ý.

"Vậy phiền Thanh Hà giúp bọn chú nhé."

Diệp Thanh Hà dắt tay Diệp Nha đi đến chỗ Vương Hạo, tiếp nhận công tác, vừa giữ lều vừa nói những điều cần chú ý. Vương Hạo nghe nghe gật đầu, nhìn thứ trước mắt dần dần thành hình lều trại, không ngừng tán thưởng: "Thanh Hà thật lợi hại, không ngờ người lớn như chú mà lại không bằng đứa trẻ."

"Không đâu ạ." Diệp Thanh Hà khiêm tốn cười, thong thả ung dung nói, "Con cũng chỉ là năng lực làm việc mạnh hơn chút mà thôi, những mặt khác chắc chắn không thể nào so với chú và chú Hạ."

Anh không kiêu ngạo không tự ti, tính tình ôn hòa nội liễm rất được lòng người lớn.

Dựng lều xong, Diệp Thanh Hà đem túi ngủ và hành lý đặt vào bên trong, sau đó đi cùng tổ đạo diễn lấy đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt theo yêu cầu.

Diệp Thanh Hà cầm hai bộ bàn chải đánh răng và hai cái khăn, nguyên liệu nấu ăn thì chỉ lấy sữa bò, bánh mì cùng một cây lạp xưởng, còn để cho Hạ Dữ và Vương Hạo.

"Nha Nha tới đây."

Nghe anh trai kêu, Diệp Nha lập tức chạy đến.

"Uống sữa đi." Diệp Thanh Hà đem ống hút cắm vào hộp giấy, đưa lên miệng cô.

Sữa bò là đồ được tài trợ, tinh khiết lại thơm ngon, Diệp Nha rột rột hút, dư lại đưa cho Diệp Thanh Hà, "Anh trai uống."

"Anh trai sáng đã ăn rồi, Nha Nha uống là được rồi."

Diệp Nha không chịu, đem sữa bò đưa đến trước mặt anh, "Uống sữa bò mới có thể cao, mới có thân thể khỏe mạnh." Lời này là Diệp Lâm Xuyên nói cho cô, bây giờ cô nói lại cho anh trai.

Diệp Thanh Hà kỳ thật không thích uống sữa bò, chính là cô khăng khăng, anh không muốn từ chối, liền uống một chút.

Nghỉ ngơi một chút, tổ đạo diễn lại giao nhiệm vụ thứ hai ―― dùng đạo cụ được cung cấp để nấu cơm trưa.

Hoang đảo không có điện cũng không có lửa, nếu muốn nấu cơm chắc chắn phải tự mình nhóm lửa.

Lần này lại làm khó khách mời, bọn họ đã quen thiết bị khoa học kỹ thuật hiện đại, đã không còn dùng các phương pháp nguyên thủy, càng miễn bàn dùng lao động đổi lấy 5 que diêm, đúng là làm khó bọn họ mà.

Đang lúc mọi người đối với củi lửa hết đường xoay xở, một bên Triệu Thần Tinh lặng lẽ đã nhóm được lửa.

Từng đốm lửa nhỏ ở trời quang dưới nhảy lên, đối mặt trước ánh mắt mọi người thán phục, Triệu Thần Tinh không hề cảm xúc đi tới trước mặt Diệp Nha, không nói một lời nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Nha không hiểu ý của hắn.

Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Nha bừng tỉnh gõ đầu mạnh một cái, bắt đầu khen: "Thần Tinh cậu thật lợi hại!!"

Triệu Thần Tinh nhếch môi, vẫn chưa đi.

"Cậu, cậu vậy mà nhóm lửa được, cậu giỏi quá!"

Triệu Thần Tinh môi lại nhếch lên, nhưng vẫn không đi.

Nhìn dáng vẻ vẫn là không hài lòng.

Diệp Nha gãi gãi cái ót, nhăn đôi mày nhỏ vắt hết óc để nhớ lại từ ngữ trong bộ sưu tập khen người.

"Cậu......Cậu thật thông minh, mình ngưỡng mộ cậu, cậu là tiểu bảo bảo 5 tuổi thông minh nhất thế giới."

Nói xong thật cẩn thận đánh giá Triệu Thần Tinh.

Hắn mắt đen thâm trầm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

Lần này cũng không hài lòng.

Nếu như vậy chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ!!

Diệp Nha giữ chặt cánh tay Triệu Thần Tinh, nhón mũi chân đô khởi miệng, ở trêи gương mặt lạnh lẽo rơi xuống ấm áp, ngọt ngào hôn nhẹ.

Triệu Thần Tinh ngẩn ra, bụm mặt cười.

Nụ cười của hắn nhìn trông rất máy móc, lần này không như vậy, nụ cười từ sâu trong thâm tâm, cười đến chân tình thực lòng, ánh mặt trời như giấu sau tròng mắt, làm cậu bé thoạt nhìn dịu dàng lại trong sáng.

Diệp Nha chớp chớp mắt, ngây ngốc nói: "Thần Tinh cậu cười lên rất đẹp, sau này cậu phải luôn cười như vậy nhé."

Triệu Thần Tinh tức khắc bừng tỉnh, sửng sốt một chút, trong nháy mắt thu lại ý cười, " Trước kia mình cũng cười như vậy mà."

Diệp Nha lắc đầu phủ định: "Trước kia cậu không phải như thế, trước kia lúc cậu cười rộ lên rất...rất..." Cô nghĩ không ra từ ngữ thích hợp, cắn cắn môi nói, "Rất giả tạo."

Nụ cười như được dán lên, một chút cũng không đáng yêu như bây giờ.

Hai người vứt bỏ ồn ào náo động quanh mình, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói thầm. Có thể tưởng tượng được Hạ Tình và Vương Minh Dược ở đằng sau đang ghen ghét, ngay cả Diệp Thanh Hà cũng khó chịu.

Em gái vừa rồi còn khen anh lợi hại nhất thế giới, kết quả giây tiếp theo lại không keo kiệt khen người khác.

Diệp Thanh Hà không vui nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục cúi đầu rửa rau.

Anh có thể nhịn nhưng hai người còn lại thì không.

Hạ Tình hung hăng đến trước Triệu Thần Tinh, ngồi xổm trêи mặt đất dùng sức đào bới cát dưới chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người đang chơi với nhau, trong lòng như đang ăn dấm, cực kỳ chua.

"Sao cậu lại không biết trước sau như vậy." Vương Minh Dược rầu rĩ không vui bĩu môi, vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nha cậu đã thích, đơn phương tuyên bố Diệp Nha là vợ tương lai của cậu, chỉ là vẫn chưa đính hôn, nửa đường lại nhảy ra một trình giảo kim.

―― Thật đáng ghét.

"Nha Nha rõ ràng là bạn gái tôi."

Hạ Tình tròng mắt trừng lớn, không chú ý tới âm lượng: "Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa?!"

Hạ Tình lớn nhất trong bốn người, Vương Minh Dược liền sợ cô, bị trừng như vậy, như rùa đen rụt cổ, nhưng vẫn không sợ chết tiếp tục lẩm bẩm: "Bạn, bạn gái."

"Ai đồng ý?"

"Ba...... ba em."

"Ba cậu đồng ý thì không tính!! Lại nói cái tên hay khóc nhè như cậu, Nha Nha còn lâu mới để ý tới!" Hạ Tình ghét bỏ trêи dưới đánh giá hắn, bĩu môi, "Còn đần độn nữa."

Nói như vậy làm người không vui.

Vương Minh Dược chính trực cổ: "Vậy còn cậu? Nha Nha không phải không để ý đến chị sao?"

"......" Trúng tim rồi.

Hạ Tình vịt chết còn cứng mỏ: "Nha Nha để ý đến tôi!"

"Em ấy để ý đến chị khi nào! Em ấy đang chơi với Triệu Thần Tinh kìa. Nha Nha không chơi với em, cũng sẽ không chơi với chị."

"Nói bậy nói bậy, Nha Nha chơi với tôi! Chúng tôi lúc trước đã kết hôn!!"

Vương Minh Dược khinh thường hừ nhẹ, phản bác cô: "Có giấy đăng ký không! Chị và Nha Nha có đăng ký sao? Không có giấy thì không tính!!"

Hạ Tình cứng họng.

Giấy đăng ký kết hôn sao.

Hình như....không có.

Vương Minh Dược thở dài, đột nhiên nhớ tới lời thoại phim truyền hình, "Lúc trước chỉ thấy người mới cười nào thấy người cũ khóc, Tình Tình, hai chúng ta hiện tại có phải chính là người cũ kia."

"Cậu tránh ra! Cậu mới là người cũ!" Hạ Tình giận dữ, khống chế không được tính tình, một tay đem Vương Minh Dược đẩy ngã trêи mặt đất.

Vương Minh Dược ngã trêи bờ cát ngây ngốc, sau khi lấy lại tinh thần đôi mắt chứa đầy nước mắt: "Chị đẩy em?!!"

Hạ Tình ngạo kiều quay đầu đi không thèm nhìn hắn, cũng không hề cảm thấy ăn năn.

"Chị xin lỗi em đi!"

"Không ――!"

"Xin lỗi!!"

"Không!!!"

Vương Minh Dược rống lớn tiếng, Hạ Tình còn la to hơn cả cậu.

Giữa hai người xẹt ra tia lửa điện, chạm vào là nổ ngay, cuối cùng hai người ôm nhau đánh lộn trêи mặt đất.

[ đinh! ]

[ nhiệm vụ chi nhánh 07: Ly gián Hạ Tình cùng các khách mời đã hoàn thành. ]

[ nhiệm vụ chi nhánh 08: Đe dọa Hạ Tình và đứa nhỏ khác.]

Đột nhiên thông báo nhiệm vụ làm Diệp Nha không hiểu.

Cô....đâu có làm cái gì?

Diệp Nha không biết chính mình chính là đầu sỏ gây ra tai họa, cùng người lớn kéo hai người đang đánh nhau ra. Vương Minh Dược rõ ràng không phải đối thủ của Hạ Tình, mặt xám mày tro ngồi dưới đất khóc.

Hạ Dữ lạnh mặt giáo huấn: "Tình Tình, con sao lại bắt nạt em, mau xin lỗi."

Hạ Tình khoanh tay trước ngực, hầm hừ quay đầu đi: "Là cậu ta kiếm chuyện trước, con mới không cần xin lỗi."

"Là chị trước...... chị đẩy em trước." Vương Minh Dược càng nghĩ càng ủy khuất, lại khóc thét lên.

Trẻ con ồn ào không thoải mái là việc bình thường, phụ huynh hai bên đều không để trong lòng, kéo bọn trẻ ra một bên dạy dỗ, cuối cùng hai người bắt tay giảng hòa, việc này xem như xong xuôi.

Nhiệm vụ cuối cùng vào buổi chiều là chỉ định địa điểm tiến hành chơi trốn tìm, vì trong rừng sẽ có nguy hiểm tiềm tàng, đạo diễn sẽ cấp cho mỗi đội khách mời một người đi giám sát để trông chừng.

Đội của Hạ Tình và Hạ Dữ là đội tìm, lúc bọn họ còn đang đếm thời gian, Diệp Nha đã cùng Diệp Thanh Hà đã nắm tay đi tìm chỗ trốn.

Rừng cây rậm rạp, dưới chân có vẻ lầy lội.

Trong rừng chỉ toàn là tiếng chim hoặc tiếng côn trùng kêu, ngoài ra không còn âm thanh gì cả.

Nhưng nơi này với Diệp Nha khá ầm ỉ, mỗi một mảnh lá cây trêи đỉnh đầu đều đang nói chuyện, cỏ dại dưới chân đang ríu rít ca hát, hoa thì đang nói chuyện với nhau, không biết khe khẽ cái gì, các loại âm thanh hòa lại với nhau giống như là đại nhạc hội.

"Anh, chúng ta trốn ở đây đi." Diệp Nha nhỏ người, dễ như trở bàn tay chui vào bụi cỏ, ngồi vào phía sau mặt cây.

Vì không bại lộ vị trí, Diệp Nha để camera còn có bảo tiêu cũng bắt đầu trốn.

Diệp Nha vẫn không yên tâm, nói với cỏ nhỏ dưới chân: "Nếu có người lại đây, nhớ nói cho ta biết."

Cỏ nhỏ lay động đáp lời.

Diệp Thanh Hà sớm đã quen với việc cô hay lầm bầm, yên lặng ngồi trước mặt cô.

Diệp Nha nhạy bén phát hiện cảm xúc của anh trai không giống lúc trước.

Cô nhìn phía bên cạnh, thiếu niên vòng tay ôm đầu gối dựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, môi nhẹ nhàng phát run. Linh vật bảo hộ dính sát vào anh, chậm rãi đem hơi thở của mình truyền vào người anh.

Trái tim Diệp Nha trùng xuống, hết thảy tâm tình vào thời khắc này đều lặng đi, chỉ còn mỗi sự lo lắng.

"Anh trai, anh không thoải mái chỗ nào sao?" Cô cẩn thận hỏi, hỏi xong liền muốn khóc, đuôi mắt hồng hồng.

Diệp Thanh Hà giơ tay sờ búi tóc của cô, gượng ép cười: "Là do mệt mỏi thôi, Nha Nha không cần lo lắng."

Diệp Thanh Hà chưa từng đi đường dài, hôm nay hết ngồi máy bay lại ngồi thuyền, tim không chịu nổi cũng bình thường, uống thuốc xong thì tốt rồi.

Anh xoa ngực, trái tim nhảy lên dồn dập, làm cho hô hấp trở nên nặng nhọc hơn.

Diệp Thanh Hà nhắm mắt, tay sờ xuống túi quần, có mang theo thuốc, có thể làm dịu bớt cơn đau.

"Hạ Tình tìm tới rồi kìa." Người giám sát nhắc nhở.

Diệp Thanh Hà lập tức ngưng động tác, nín thở không phát ra tiếng động.

"Tìm thấy Nha Nha và anh Thanh Hà!!!"

Hạ Tình hưng phấn kêu xuyên qua cả bụi cỏ, Diệp Nha méo miệng, nhanh như vậy bị tìm được cô rầu rĩ không vui đi ra ngoài.

"Lượt hai, Diệp Nha là đội tìm! Những đội khác có thể bắt đầu trốn, chú ý không đi ra ngoài nơi quy định."

Đạo diễn cầm loa nói xong, nhóm khách mới bắt đầu phân tán đi trốn.

Diệp Nha ngoan ngoan ngoãn ngoãn đến từng số từng số, trộm nhìn qua Diệp Thanh Hà.

"Anh trai, anh vẫn ổn chứ?"

"Ừm, chờ lát nữa uống thuốc xong là khỏe lại ngay" Anh sờ xuống túi, thấy trống rỗng, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi. Anh nhíu mày, lục tìm khắp túi quần.

Không có......

Không có thuốc.....

Diệp Thanh Hà bởi vì sốt ruột mà khuôn mặt phiếm hồng, vì đi chỉ có hai ngày một đêm, anh chỉ mang theo một lọ thuốc, hoàn toàn không mang theo thuốc dự phòng.

"ANh trai?" Diệp Nha kéo tay áo Diệp Thanh Hà, ngẩng đầu kêu anh.

Diệp Thanh Hà lúc này cười không nổi, tay không ngừng siết chặt túi quần,khớp xương vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Hứa Minh Nghĩa chú ý tới tình huống không đúng, lập tức đứng dậy lại đây, quan tâm dò hỏi: "Thanh Hà, cháu không thoải mái sao?"

Diệp Lâm Xuyên cũng đã nói về tình trạng của Diệp Thanh Hà cho ông biết. So với chuyện ghi hình chương trình, thân thể con trai khỏe mạnh càng quan trọng hơn.

Diệp Thanh Hà lắc đầu, thành thật nói: "Hình như con làm rơi thuốc ở rừng cây lúc nãy rồi." Hẳn là lúc bị ngã khi chơi trốn tìm, lúc ấy lực chú ý tất cả đều ở Hạ Tình và Diệp Nha, thuốc rơi lúc nào cũng không rõ.

"Chỉ mang theo một lọ sao?"

"Ừm." Diệp Thanh Hà tự trách, đáng lẽ ra nên đem thêm một lọ dự phòng.

Hứa Minh Nghĩa nhìn ra suy nghĩ của anh, vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Hà an ủi: "Không sao đâu, nhiệm vụ nằm trong phạm vi quy định, chút nữa kiếm kỹ lại là có thể tìm được, không sao, Thanh Hà đừng lo lắng."

Sau đó kêu các khách mời khác quay lại, kể lại mọi chuyện, động viên mọi người đi đến rừng cây tìm thuốc cho Diệp Thanh Hà.

Diệp Nha và các bạn còn nhỏ, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, tổ tiết mục vốn là muốn cho bọn họ ở yên nơi này, chỉ là mấy đứa trẻ không chịu, sống chết đòi cùng phụ huynh vào rừng tìm thuốc, không có cách nào khác, chỉ đành đem bọn nhóc theo, phân nhóm rồi cùng nhau tìm.

"Nha Nha, con nhớ lúc nãy con trốn ở đâu không?" Hạ Dữ vừa tìm xung quanh vừa hỏi.

"Hình như là ở phía trước." Diệp Nha không chắc chắn lắm trả lời.

Nơi này lớn như vậy, cô cũng không phân biệt được vị trí, thật sự khó có thể tìm kiếm. Nhưng không sao, cô tuy rằng không nhớ rõ, nhưng cỏ cây lại nhớ rất rõ.

Diệp Nha đi rồi lại dừng, hỏi các cây nhỏ ven đường.

Rất nhanh, nhờ sự trợ giúp của cỏ cây, cô nhanh chóng tìm được chỗ trốn lúc trước, lọ thuốc màu trắng đang nằm lẳng lặng ở trong bụi cỏ. Hai mắt Diệp Nha sáng lên, khom lưng nhặt lọ thuốc, ôm chặt vào ngực như bảo bối, quay đầu về phía những người đang tìm la lên: "Con tìm được rồi!! Tìm được rồi!!"

"Con tìm được thuốc cho anh trai rồi!!!"

"Tìm được rồi sao?" Hạ Dữ vội vàng chạy lại, nhìn trêи lọ thuốc trêи tay cô, nhẹ nhàng thở ra, "Tìm được rồi, vậy chúng ta mau trở về thôi, trời cũng tối rồi."

Cảnh vật trước mắt tối dần, ánh nắng lui về phía chân trời, bóng đêm quay về với mặt đất bao phủ cả hòn đảo.

Đối với ai không hiểu rõ hòn đảo mà nói, đêm tối là nguy hiểm tiềm tàng, con người ở lại đây càng lâu, khả năng nguy hiểm lại càng lớn.

Để tránh bị mất lần nữa, Hạ Dữ giữ giúp lọ thuốc, đoàn người ra phía ngoài. Lúc ra ngoài vừa vặn gặp Vương Hạo và Triệu Thần Tinh, người lớn đi phía trước mở đường, trẻ con nắm tay họ đi sát phía sau.

Không ai nói chuyện, chỉ còn tiếng bước chân.

Đột nhiên, Diệp Nha dừng bước, ánh mắt mơ hồ đến lùm cây bên cạnh.

[ Rắn nhỏ thật đáng thương. ]

[ Con rắn nhỏ bị cuốn lấy rồi. ]

[ Kìa kìa! Cỏ ba lá bên kia mau cứu nó đi! Nó cùng mẹ mới có thể trốn! ]

Cỏ nhỏ sốt ruột nhờ Diệp Nha cầu cứu, Diệp Nha ma xui quỷ khiến đi đến bên đó, trong bụi cỏ hỗn độn thấy được một con rắn nhỏ xanh đậm đang bị quấn lại. Thanh xà rất nhỏ, hình như còn chưa đầy tháng, cả người nó ở bên trong bất an vặn vẹo, trong miệng chậm rãi thè lưỡi rắn.

Diệp Nha xắn tay áo, vén cỏ dại sang một bên, đưa rắn nhỏ ra ngoài.

Sau khi được cứu, rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay Diệp Nha, đôi mắt như hạt đậu nành nhìn Diệp Nha.

"Nha Nha?" Hạ Tình dừng chân, quay đầu nhìn.

"Nha Nha trêи tay em có cái gì vậy?" Vương Minh Dược chú ý trêи tay cô có vật thể màu xanh, hiếu kỳ rời đội chạy tới chỗ Diệp Nha.

"Í? Vòng tay này là em nhặt được sao?" Vương Minh Dược không chú ý tới đầu rắn, chỉ nhìn đến đồ vật vòng quanh cổ tay Diệp Nha, "Vòng tay" xanh biếc trêи cổ tay trắng nõn của cô bé thật đẹp.

Vương Minh Dược tuy rằng là con trai nhưng rất thích cái đẹp, không tự đưa tay muốn lấy, "Cho anh mượn đi? Mẹ bảo có đồ tốt phải biết chia sẻ."

Không chờ Diệp Nha trả lời, Hạ Tình nóng nảy, vội vàng che bên người Diệp Nha bên người, vươn cánh tay ngăn cản Vương Minh Dược tới gần, "Nha Nha không muốn cùng cậu chia sẻ đâu! Muốn chia sẻ cũng là cùng tôi chia sẻ!" Nói xong liền hừ lạnh, cười hì hì nhìn về phía Diệp Nha, "Đúng không, Nha Nha?"

Diệp Nha đương nhiên nguyện ý đem thứ tốt chia sẻ cho Hạ Tình, không chút do dự gật đầu.

"Có thể cho chị nhìn một chút được không?"

Diệp Nha do dự hai giây, mềm mại nói: "Nhưng đây là rắn nhỏ lạc đường, chị Tình Tình có muốn xem không?" Nói xong đem rắn từ trêи cổ tay kéo xuống, cầm đầu rắn đưa về hướng Hạ Tình và Vương Minh Dược.

Hạ Tình bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là rắn!"

Vừa nói xong, toàn thân cứng đờ, tròng mắt trừng lớn.

Con rắn nhỏ xanh mượt trêи người trải rộng hoa văn màu xanh nhạt, hình như là bị nắm đến không thoải mái, ở dưới ngón tay của Diệp Nha văn vẹo, phát ra tiếng shh shh làm cho người ta sợ hãi. Hạ Tình chỉ mới năm tuổi làm sao chịu nổi thứ đáng sợ đến như vậy, thét chói tai, hoảng sợ chạy về phía Hạ Dữ.

Vương Minh Dược đầu óc trì độn cũng phản ứng, há mồm khóc lớn, thất tha thất thểu chạy tới chỗ Vương Hạo.

[Đinh! Nhiệm vụ nhánh 08: Đe dọa Hạ Tình và bạn nhỏ khác đã hoàn thành. ]

Hệ thống: [Không hổ danh là con gái của hoa ăn thịt người!! Dám dùng rắn để hù dọa nữ chính, ác độc! Đúng là ác độc mà!! Bảo bối chỉ còn lại hai nhiệm vụ thôi, nhất định có thể hoàn thành!!]

Diệp Nha nghe hệ thống khen, cúi đầu nhìn nhìn rắn nhỏ trêи tay, lại nhìn nhìn Hạ Tình cùng Vương Hạo Dược đang khóc lớn, ánh mắt mờ mịt.

Nhưng mà...... Cô không có đe dọa mấy người chị Tình Tình mà......

Bọn họ

không phải muốn nhìn sao?

Trẻ con loài người đúng là kỳ quái.

Diệp Nha không nghĩ ra nhưng cũng không muốn nghĩ, buông rắn nhỏ, sau đó cùng người lớn ra khỏi rừng cây về lại lều.

Sắp được gặp anh trai, tiếng nhiệm vụ hệ thống lại vang lên

[Nhiệm vụ chi 09: Hại Diệp Thanh Hà nằm viện. ]

Tiếng nhắc nhỏ lạnh băng làm Diệp Nha cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

Cô nghi ngờ bản thân nghe lầm, đầu trống rỗng, chậm chạp không đáp lại.

Thật lâu, Diệp Nha mới mở miệng hỏi hệ thống: [Chú ơi, nhiệm vụ vừa rồi nghĩa là sao ạ? Con không hiểu. ]

Hệ thống không nhìn ra được cảm xúc của Diệp Nha, nói: [Làm Diệp Thanh Hà nằm viện, hoàn thành nhiệm vụ, xong cái này chỉ còn lại một nhiệm vụ chủ tuyến nữa thôi, Nha Nha cố lên nha! Hoàn thành xong liền có thể về nhà! Chú tin tưởng con nhất định không thành vấn đề!!]

Hoàn thành liền có thể về nhà......

Chỉ là.

Diệp Nha cúi đầu thật thấp, nơi này cũng là nhà của cô mà, anh trai cũng là người nhà......

Cái nhiệm vụ này...cái nhiệm vụ độc ác này, cô mới không thèm làm!!

[Con con con con muốn từ bỏ nhiệm vụ.] Diệp Nha khẩn trương đến nỗi nói lắp bắp , [Con không làm nhiệm vụ này, chú mau đổi giúp con cái khác, mau đổi giúp con cái khác đi!! ]

Cô muốn anh trai khỏe mạnh, cô không muốn anh trai bị bệnh nhập viện, cô muốn anh trai lớn lên khỏe mạnh.

Hệ thống ngữ khí khó xử: [Nha Nha, nhiệm vụ liên hoàn làm đến ba lần cuối cùng không được phép từ bỏ. Xin lỗi, chú không giúp được con.]

Diệp Nha bực bội, hung hăng dậm chân: [Lúc trước chú còn nói có thể từ bỏ! Chú chơi xấu!! ]

Hệ thống rất bất đắc dĩ: [Lúc trước chú nói, nhưng đấy là nói giai đoạn trước, hiện tại không thể từ bỏ được.]

Hai cánh tay buông thõng bên người của Diệp Nha nắm chặt lại, tức giận làm quai hàm của cô căng chặt, lồng ngực lúc lên lúc xuống, dáng vẻ tức giận giống như cá nóc đang ủy khuất.

[Con mặc kệ chú ――! Con cũng không làm nhiệm vụ!!]

Diệp Nha hô to, không chút nghĩ chặn hệ thống.

Hệ thống vô cớ bị chặn: [??? ]

Khoan đã!!

Hắn đâu có làm gì!!

Nha Nha con bình tĩnh một chút!!!

~Hết~
Tác giả : Cẩm Chanh
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại