Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 78
Edit: Hamster
Beta: Chin????
Cười đủ rồi, Diệp Nha lui về phía sau hai bước để Hạ Tình chui ra khỏi áo choàng, nhìn Hạ Tình mà thay đổi mà sắc mặt thay đổi, nhăn lông mày nhỏ lo lắng nói: “Chị Tình Tình có phải là tí nữa chị cũng lên biểu diễn phải không? Lỡ như chị không được lên sân khấu được thì sao?"
Hạ Tình lắc đầu, chẳng hề để ý mà nói Diệp Nha: “Không có sao, lớp lá tụi chị lên biểu diễn cuối cùng, chờ diễn với em xong, chị liền đi rửa mặt."
Diệp Nha: “Nhưng mà cô giáo có đồng ý không?"
Hạ Tình có lý nói: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định hết."
Hình như nghe cũng có lý, Diệp Nha bị thuyết phục thành công.
Đã có sự trợ giúp của Hạ Tình, tất nhiên là không cần người khác làm ghế ngồi gia tăng uy phong, Hạ Tình chính là “Đạo cụ" uy phong nhất của cô, Diệp Nha lôi kéo tay Hạ Tình quay đầu nói Diệp Lâm Xuyên: “Ta muốn lên sân khấu với chị Hạ Tình."
Bột với sốt cà chua đầy trêи người khiến cho Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, thần sắc dần dần không tốt.
“Vậy ta trở thành như thế này là vì cái gì? Bị bỏ rơi rồi?"
Diệp Nha không nói lời nào.
Hạ Dữ không có mặt mũi ở phía sau nghẹn cười.
Diệp Nha đảo ánh mắt, chột dạ cắn cắn ngón tay, rất nhanh tìm được biện pháp, nói: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định."
Diệp Lâm Xuyên xem như đã hiểu, lúc không có việc gì thì cô là bà bà , lúc có việc thì chính là trẻ con, một thứ không có hai giá, nhưng cô lại có.
Diệp Nha biểu tình lập loè, chột dạ cắn đầu ngón tay, bỗng dưng nghĩ tới một nhân vật phù hợp với ông ba tiện nghi : “Em trai có thể làm tùy tùng của ta."
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ.
Muốn hắn tình nguyện làm tùy tùng cho trẻ con, chuyện buồn cười.
**
Hoạt động ngày lễ 1/6 cuối cùng cũng bắt đầu, tất cả giáo viên đều tới phòng hội trường.
Hội trường được trang trí bằng những con vật đáng yêu, vì để đèn phát huy tác dụng bậc sáng nhất, giáo viên cố ý kéo chặt hai bên bức màn lại, tràn ngập ánh đèn, âm nhạc vang lên, mấy đứa trẻ con trang điểm hoa hoè đi xung quanh hội trường, tiếng nói trẻ con tràn ngập trong không khí ngày lễ.
Diệp Nha lo lắng lúc lên sân khấu không có cảm giác, vì thế núp ở phía sau sân khấu chuẩn bị.
Lớp mầm là lớp đầu tiên lên biểu diễn, khoảng cách đến mở màn còn năm phút, cô Lưu kêu học sinh xếp hàng lại, đi theo sau Diệp Nha, “Nha Nha, tí nữa em sẽ lên sân khấu , chuẩn bị tốt chưa?"
Ba người ngồi xổm trêи mặt đất, đưa lưng về phía cô Lưu, lúc cô ấy hỏi cũng không quay đầu lại.
Diệp Nha thanh âm non nớt: “Chuẩn bị tốt rồi ~"
Cô Lưu kỳ quái mà nhìn cô vài lần: “Nha Nha em sao lại quay qua đây nói chuyện với cô?"
Diệp Nha: “Bởi vì Nha Nha là mụ phù thủy, mụ phù thủy không thể lộ diện ở trước con con người."
Cô Lưu nhíu nhíu mày, ánh mắt lại chuyển đến bóng người nhỏ con đứng bên cạnh, trêи người có mặc trang phục diễn, không cần nghĩ cũng đoán được là Hạ Tình.
“Hạ Tình sao em lại ở đây?"
Hạ Tình trả lời: “Em làm tùy tùng của Nha Nha."
Cô Lưu cứng họng, nghĩ nghĩ rồi lại từ bỏ.
Diệp Nha lộ mặt có ba phút, việc Hạ Tình đi theo cũng không nói gì.
“Vậy ba ba của em?"
Diệp Nha: “Ông ấy cũng là tùy tùng của em."
Diệp Lâm Xuyên mượn mũ Hạ Dữ, đè xuống vành nón che khuất gương mặt già phiếm hồng, bắt đầu nghĩ có phải mình có bệnh mới hay không mà tự nhiên muốn lên sân khấu , may mắn hai đứa trẻ không ở đó, nếu như bị bọn họ thấy bộ dạng hiện tại của mình chắc cũng phải cười giễu cợt , người cha thích uy hϊế͙p͙ giờ đây không còn sót lại một miếng nào.
Buổi biểu diễn liền bắt đầu, các nàng tiên của lớp mầm đã sẵn sàng chuẩn bị lên sân khấu.
Diệp Nha làm phù thủy thì phải lên một mình, đơn giản nói hai câu liền bị nhóm tinh linh hoa đánh bại xuống sân khấu . Nhưng mà bây giờ đã có Hạ Tình và Diệp Lâm Xuyên, tất nhiên không thể giống với lúc luyện tập, hai người châu đầu ghé tai rất nhanh chuẩn bị phương thức lên sân khấu mới.
“Nha Nha, chuẩn bị sân khấu."
“Được "
Diệp Nha trả lời cô giáo, chợt nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên.
Diệp Lâm Xuyên thần kinh căng chặt, mẫn cảm cảm thấy không ổn, “Muốn gì?" Ông cũng đã làm tùy tùng rồi, hóa trang cũng hóa trang rồi, không phải muốn ông quỳ lên mặt đất làm ghế ngồi đi?
“Chú có thể để Nha Nha cưỡi lên người chú được không."
????!!
Hạ Tình giải thích: “Con có thể đi bên cạnh Nha Nha, vậy mới phong cách."
“……??!"
Diệp Lâm Xuyên khϊế͙p͙ sợ đến nỗi không nói lời nào, đúng là muốn để hắn làm ghế ngồi a!!!
Hiện tại thời gian đã không còn kịp nữa, ánh mắt hai cô gái nhỏ lấp lánh cầu xin, giống như nếu không đáp ứng thì sẽ khóc liền. Diệp Lâm Xuyên bị loại ánh mắt này nhìn đến tê dại da đầu, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong .
Cô Lưu ở phía sau giục, Diệp Nha mếu máo ủy khuất, Diệp Lâm Xuyên quyết tâm coi như nhắm một mắt cho qua chuyện, gật đầu đồng ý, quỳ trêи mặt đất làm ngựa cho Diệp Nha cưỡi. Diệp Nha leo lên ngồi, Hạ Tình vội vàng điều chỉnh tốt áo choàng chui vào lỗ phía dưới, từ xa nhìn giống như Diệp Nha mọc thêm một cái đầu.
Cô dùng tay trái đỡ Hạ Tình, cẳng chân kẹp lại, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra lệnh: “Giá!"
Diệp Lâm Xuyên mặt đầy bột mì mặt không biểu tình, tay chân ông đồng loạt hoạt động, chở
Diệp Nha từ phía sau màn lên trêи sân khấu , Hạ Tình duỗi cỗ, trợn trắng mắt, đi theo bên cạnh gian nan chuyển động.
Hội trường một mảnh đen nhánh, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, một ánh đèn hướng tới Diệp Nha ở giữa sân khấu.
Mặt cô bôi bột mì trắng bệch, lộ rõ hơn cặp mắt đen nhánh, khóe miệng đỏ tươi, thân thể vẫn không nhúc nhích; trêи tay cô thế mà ôm một cái đầu người!! Chủ nhân của cái đầu như đã chết mắt trợn trắng, môi nửa nhếch, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, hình ảnh cực kỳ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.
Nhóm tinh linh hoa đứng bên cạnh đang chuẩn bị lên sân khấu ngốc.
Người lớn dưới sân khấu cũng ngốc.
Hạ Dữ che lại ngực, đột nhiên cảm giác đau tim.
“Ta là phù thủy độc ác, rất thích ăn thịt người……"
Giọng trẻ con mềm mại dễ thương lúc này có chút đáng sợ , dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn Diệp Nha biểu diễn.
Cánh tay Diệp Lâm Xuyên sắp chống đỡ không được, ông cắn răng kiên trì, cơ bắp trêи người bì dùng sức mà run rẩy, bộ mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ, các bạn dưới sân khấu mơ hồ lộ ra biểu tình sợ hãi, một đám trề môi xuống, làm như lập tức sẽ khóc .
Đột nhiên, Hạ Tình há mồm, một tơ máu phun ra.
Cô ɭϊếʍ ɭϊếʍ lợi, hướng tới dưới sân khấu mà cười, lộ ra miệng đầu máu.
Dưới sân khấu yên lặng ba giây, sợ hãi ầm ầm bùng nổ.
“A a a ――!!!"
“Ô oa mẹ ơi!! Thật đáng sợ thật đáng sợ con muốn về nhà!"
“Mụ phù thủy đã chặt đầu Tình Tình, chúng ta sắp chết rồi ô ô ô……"
“Ba ba ơi ――!"
Tiếng khóc cùng với thét chói tai vang vọng xung quanh, ngày hội mừng ngày 1/6 vừa bắt đầu đã tan rã.
Diệp Lâm Xuyên cảm thấy một cổ oán niệm từ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô Lưu đang ai oán nhìn ông, lưng ông cứng đờ, bất chấp mọi thứ, bế Diệp Nha kéo Hạ Tình chạy ra bên ngoài.
Diệp Nha lấy lại tinh thần, lưu luyến nói: “Ta còn lời kịch chưa nói xong……"
“Nói cái gì nữa, ngươi lo mà chạy nhanh đi!" Diệp Lâm Xuyên sắp điên rồi, hôm nay nháo thành cái này, sợ người lớn trong nhà sẽ liên hợp mà đánh bại nhà hắn, buổi lễ chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi bị lăn lộn thành cái động quỷ. Nói vậy qua ngày hôm nay, sẽ làm cho tâm lí trẻ con gặp nhiều đả kϊƈɦ kịch liệt.
Hạ Tình vừa chạy vừa quay đầu nhìn: “Còn con, còn con! Con còn ở trêи nè!"
Diệp Lâm Xuyên mới mặc kệ, tiệm tay đem Hạ Tình giao cho Hạ Dữ, mang theo Diệp Nha tới toilet rửa mặt. Kết quả vội vàng đi được hai bước, liền đụng phải hai đứa con với Thẩm Trú, ba người
Đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Không khí xấu hổ đến làm người ngón chân cuộn tròn lại.
Diệp Thanh Hà kêu Diệp Lâm Xuyên: “Ba."
Diệp Lâm Xuyên trả lời Diệp Thanh Hà; “Ừ "
“……"
“……"
Trầm mặt hồi lâu.
“Ba……" Diệp Thanh Hà nhìn từ trêи xuống dưới, từ ba ở trong miệng vòng đến nửa ngày không phát ra được từ khác, biểu tình của anh quái dị, một lát sau nuốt nước miếng quay qua nhìn Diệp Nha.
Nếu không nói thì thật đúng là họ có tướng cha con.
Thoạt nhìn giống như người một nhà.
“Các ngươi đến đây lúc nào?" Diệp Lâm Xuyên không nghĩ tới bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện ở nhà trẻ, theo lý thuyết lúc này phải ở trường mới đúng. Ông nghĩ bộ dáng của mình lúc này, bắt đầu tự hỏi có phải bọn họ đã nhìn thấy hình dáng mình làm ngựa rồi đúng không? Chỉ cần không thấy là được rồi…… Vẫn tốt.
Diệp Lâm Xuyên biểu tình bình tĩnh nhạt nhẽo, nội tâm bất ổn giống như ngựa gỗ .
“Lúc nãy thật sự là ba nha?"
Lời nói Diệp Tử ɖu͙ƈ lập tức đem đem Diệp Lâm Xuyên đánh vào địa ngục.
“Ba thế nhưng lại làm ngựa cho Diệp Nha cưỡi, ba còn chưa làm ngựa cho con đâu!"
Quả nhiên, con trai nhỏ bắt đầu ghen, khoanh tay trước ngực, hầm hừ quay đầu qua chỗ khác.
Gương mặt già của Diệp Lâm Xuyên phát hoảng, ho nhẹ vài cái.
Diệp Thanh Hà từ cặp sách lấy ra ướt khăn giấy đưa tới, “Trước lau một chút đi." Nói rồi ôm
Nha Nha, ôn nhu lau khóe môi dính sốt cà chua của cô, “Nha Nha diễn quỷ hút máu à?" Diệp Thanh Hà nhìn không ra cô diễn cái gì, miễn cưỡng từ trang phục của cô mà nghĩ nhân vật cô đóng vai.
Diệp Nha lắc lắc đầu, có nề nếp trả lời: “Nha Nha diễn mụ phù thủy độc ác, nhưng mà em còn chưa diễn xong……"
Nói rồi nhìn về phía sân khấu.
Người lớn với giáo viên đang trấn an mấy đứa trẻ, bây giờ trật tự cũng được lập lại.
Nhóm tinh linh hoa mặt váy xinh đẹp ở trêи khiêu vũ, nói đúng ra là vừa khóc vừa khiêu vũ, hiển nhiên là còn cảm giác run sợ.
“Chúng con xin giáo viên nghỉ hai tiết, nghĩ tới đây xem Diệp Nha với Thẩm Nhiên biểu diễn thuận tiện mang Diệp Tử ɖu͙ƈ theo luôn." Diệp Tử ɖu͙ƈ buổi chiều nghỉ nửa ngày, Diệp Thanh Hà cũng không biết khi nào ba của mình trở về, vì thế liền mang em trai tham gia buổi biểu diễn ngày 1/6 của em gái, ai biết được lại thấy ba mặt đầy bột mì, còn quỳ trêи mặt đất làm ngựa cho Diệp Nha.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Diệp Thanh Hà cùng Thẩm Trú nhấp môi nghẹn cười.
Diệp Lâm Xuyên mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không thấy biểu tình của họ,
“Mấy đứa xin nghỉ với giáo viên rồi?"
“Vâng."
Diệp Lâm Xuyên: “Buổi chiều cũng xin đi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn lại.
Diệp Lâm Xuyên nói: “Chờ bên đây kết thúc, liền mang mấy đứa đi chơi ngày lễ thiếu nhi."
Có thể chơi lễ tự nhiên là chuyện tốt, nhưng mà…… Nào có người lớn nào xin nghỉ mang trẻ con chơi lễ??? Có chút tùy tiện.
Nhìn ra thần sắc hai người do dự, Diệp Lâm Xuyên ôn hòa cười cười, sử dụng câu nói của Diệp Nha: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định. Với cả, ta tin vào thành tích của hai đứa ."
Diệp Thanh Hà cùng Thẩm Trú đều là những đứa trẻ khắc khổ dụng công, ngược lại không có thời gian đi chơi, tuổi này nên chú ý một chút, vừa vặn có cơ hội cho bọn họ buông lỏng, còn có thể tăng tình cảm cha con một chút.
Beta: Chin????
Cười đủ rồi, Diệp Nha lui về phía sau hai bước để Hạ Tình chui ra khỏi áo choàng, nhìn Hạ Tình mà thay đổi mà sắc mặt thay đổi, nhăn lông mày nhỏ lo lắng nói: “Chị Tình Tình có phải là tí nữa chị cũng lên biểu diễn phải không? Lỡ như chị không được lên sân khấu được thì sao?"
Hạ Tình lắc đầu, chẳng hề để ý mà nói Diệp Nha: “Không có sao, lớp lá tụi chị lên biểu diễn cuối cùng, chờ diễn với em xong, chị liền đi rửa mặt."
Diệp Nha: “Nhưng mà cô giáo có đồng ý không?"
Hạ Tình có lý nói: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định hết."
Hình như nghe cũng có lý, Diệp Nha bị thuyết phục thành công.
Đã có sự trợ giúp của Hạ Tình, tất nhiên là không cần người khác làm ghế ngồi gia tăng uy phong, Hạ Tình chính là “Đạo cụ" uy phong nhất của cô, Diệp Nha lôi kéo tay Hạ Tình quay đầu nói Diệp Lâm Xuyên: “Ta muốn lên sân khấu với chị Hạ Tình."
Bột với sốt cà chua đầy trêи người khiến cho Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, thần sắc dần dần không tốt.
“Vậy ta trở thành như thế này là vì cái gì? Bị bỏ rơi rồi?"
Diệp Nha không nói lời nào.
Hạ Dữ không có mặt mũi ở phía sau nghẹn cười.
Diệp Nha đảo ánh mắt, chột dạ cắn cắn ngón tay, rất nhanh tìm được biện pháp, nói: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định."
Diệp Lâm Xuyên xem như đã hiểu, lúc không có việc gì thì cô là bà bà , lúc có việc thì chính là trẻ con, một thứ không có hai giá, nhưng cô lại có.
Diệp Nha biểu tình lập loè, chột dạ cắn đầu ngón tay, bỗng dưng nghĩ tới một nhân vật phù hợp với ông ba tiện nghi : “Em trai có thể làm tùy tùng của ta."
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ.
Muốn hắn tình nguyện làm tùy tùng cho trẻ con, chuyện buồn cười.
**
Hoạt động ngày lễ 1/6 cuối cùng cũng bắt đầu, tất cả giáo viên đều tới phòng hội trường.
Hội trường được trang trí bằng những con vật đáng yêu, vì để đèn phát huy tác dụng bậc sáng nhất, giáo viên cố ý kéo chặt hai bên bức màn lại, tràn ngập ánh đèn, âm nhạc vang lên, mấy đứa trẻ con trang điểm hoa hoè đi xung quanh hội trường, tiếng nói trẻ con tràn ngập trong không khí ngày lễ.
Diệp Nha lo lắng lúc lên sân khấu không có cảm giác, vì thế núp ở phía sau sân khấu chuẩn bị.
Lớp mầm là lớp đầu tiên lên biểu diễn, khoảng cách đến mở màn còn năm phút, cô Lưu kêu học sinh xếp hàng lại, đi theo sau Diệp Nha, “Nha Nha, tí nữa em sẽ lên sân khấu , chuẩn bị tốt chưa?"
Ba người ngồi xổm trêи mặt đất, đưa lưng về phía cô Lưu, lúc cô ấy hỏi cũng không quay đầu lại.
Diệp Nha thanh âm non nớt: “Chuẩn bị tốt rồi ~"
Cô Lưu kỳ quái mà nhìn cô vài lần: “Nha Nha em sao lại quay qua đây nói chuyện với cô?"
Diệp Nha: “Bởi vì Nha Nha là mụ phù thủy, mụ phù thủy không thể lộ diện ở trước con con người."
Cô Lưu nhíu nhíu mày, ánh mắt lại chuyển đến bóng người nhỏ con đứng bên cạnh, trêи người có mặc trang phục diễn, không cần nghĩ cũng đoán được là Hạ Tình.
“Hạ Tình sao em lại ở đây?"
Hạ Tình trả lời: “Em làm tùy tùng của Nha Nha."
Cô Lưu cứng họng, nghĩ nghĩ rồi lại từ bỏ.
Diệp Nha lộ mặt có ba phút, việc Hạ Tình đi theo cũng không nói gì.
“Vậy ba ba của em?"
Diệp Nha: “Ông ấy cũng là tùy tùng của em."
Diệp Lâm Xuyên mượn mũ Hạ Dữ, đè xuống vành nón che khuất gương mặt già phiếm hồng, bắt đầu nghĩ có phải mình có bệnh mới hay không mà tự nhiên muốn lên sân khấu , may mắn hai đứa trẻ không ở đó, nếu như bị bọn họ thấy bộ dạng hiện tại của mình chắc cũng phải cười giễu cợt , người cha thích uy hϊế͙p͙ giờ đây không còn sót lại một miếng nào.
Buổi biểu diễn liền bắt đầu, các nàng tiên của lớp mầm đã sẵn sàng chuẩn bị lên sân khấu.
Diệp Nha làm phù thủy thì phải lên một mình, đơn giản nói hai câu liền bị nhóm tinh linh hoa đánh bại xuống sân khấu . Nhưng mà bây giờ đã có Hạ Tình và Diệp Lâm Xuyên, tất nhiên không thể giống với lúc luyện tập, hai người châu đầu ghé tai rất nhanh chuẩn bị phương thức lên sân khấu mới.
“Nha Nha, chuẩn bị sân khấu."
“Được "
Diệp Nha trả lời cô giáo, chợt nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên.
Diệp Lâm Xuyên thần kinh căng chặt, mẫn cảm cảm thấy không ổn, “Muốn gì?" Ông cũng đã làm tùy tùng rồi, hóa trang cũng hóa trang rồi, không phải muốn ông quỳ lên mặt đất làm ghế ngồi đi?
“Chú có thể để Nha Nha cưỡi lên người chú được không."
????!!
Hạ Tình giải thích: “Con có thể đi bên cạnh Nha Nha, vậy mới phong cách."
“……??!"
Diệp Lâm Xuyên khϊế͙p͙ sợ đến nỗi không nói lời nào, đúng là muốn để hắn làm ghế ngồi a!!!
Hiện tại thời gian đã không còn kịp nữa, ánh mắt hai cô gái nhỏ lấp lánh cầu xin, giống như nếu không đáp ứng thì sẽ khóc liền. Diệp Lâm Xuyên bị loại ánh mắt này nhìn đến tê dại da đầu, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong .
Cô Lưu ở phía sau giục, Diệp Nha mếu máo ủy khuất, Diệp Lâm Xuyên quyết tâm coi như nhắm một mắt cho qua chuyện, gật đầu đồng ý, quỳ trêи mặt đất làm ngựa cho Diệp Nha cưỡi. Diệp Nha leo lên ngồi, Hạ Tình vội vàng điều chỉnh tốt áo choàng chui vào lỗ phía dưới, từ xa nhìn giống như Diệp Nha mọc thêm một cái đầu.
Cô dùng tay trái đỡ Hạ Tình, cẳng chân kẹp lại, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra lệnh: “Giá!"
Diệp Lâm Xuyên mặt đầy bột mì mặt không biểu tình, tay chân ông đồng loạt hoạt động, chở
Diệp Nha từ phía sau màn lên trêи sân khấu , Hạ Tình duỗi cỗ, trợn trắng mắt, đi theo bên cạnh gian nan chuyển động.
Hội trường một mảnh đen nhánh, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, một ánh đèn hướng tới Diệp Nha ở giữa sân khấu.
Mặt cô bôi bột mì trắng bệch, lộ rõ hơn cặp mắt đen nhánh, khóe miệng đỏ tươi, thân thể vẫn không nhúc nhích; trêи tay cô thế mà ôm một cái đầu người!! Chủ nhân của cái đầu như đã chết mắt trợn trắng, môi nửa nhếch, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, hình ảnh cực kỳ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.
Nhóm tinh linh hoa đứng bên cạnh đang chuẩn bị lên sân khấu ngốc.
Người lớn dưới sân khấu cũng ngốc.
Hạ Dữ che lại ngực, đột nhiên cảm giác đau tim.
“Ta là phù thủy độc ác, rất thích ăn thịt người……"
Giọng trẻ con mềm mại dễ thương lúc này có chút đáng sợ , dưới sân khấu lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn Diệp Nha biểu diễn.
Cánh tay Diệp Lâm Xuyên sắp chống đỡ không được, ông cắn răng kiên trì, cơ bắp trêи người bì dùng sức mà run rẩy, bộ mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ, các bạn dưới sân khấu mơ hồ lộ ra biểu tình sợ hãi, một đám trề môi xuống, làm như lập tức sẽ khóc .
Đột nhiên, Hạ Tình há mồm, một tơ máu phun ra.
Cô ɭϊếʍ ɭϊếʍ lợi, hướng tới dưới sân khấu mà cười, lộ ra miệng đầu máu.
Dưới sân khấu yên lặng ba giây, sợ hãi ầm ầm bùng nổ.
“A a a ――!!!"
“Ô oa mẹ ơi!! Thật đáng sợ thật đáng sợ con muốn về nhà!"
“Mụ phù thủy đã chặt đầu Tình Tình, chúng ta sắp chết rồi ô ô ô……"
“Ba ba ơi ――!"
Tiếng khóc cùng với thét chói tai vang vọng xung quanh, ngày hội mừng ngày 1/6 vừa bắt đầu đã tan rã.
Diệp Lâm Xuyên cảm thấy một cổ oán niệm từ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô Lưu đang ai oán nhìn ông, lưng ông cứng đờ, bất chấp mọi thứ, bế Diệp Nha kéo Hạ Tình chạy ra bên ngoài.
Diệp Nha lấy lại tinh thần, lưu luyến nói: “Ta còn lời kịch chưa nói xong……"
“Nói cái gì nữa, ngươi lo mà chạy nhanh đi!" Diệp Lâm Xuyên sắp điên rồi, hôm nay nháo thành cái này, sợ người lớn trong nhà sẽ liên hợp mà đánh bại nhà hắn, buổi lễ chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi bị lăn lộn thành cái động quỷ. Nói vậy qua ngày hôm nay, sẽ làm cho tâm lí trẻ con gặp nhiều đả kϊƈɦ kịch liệt.
Hạ Tình vừa chạy vừa quay đầu nhìn: “Còn con, còn con! Con còn ở trêи nè!"
Diệp Lâm Xuyên mới mặc kệ, tiệm tay đem Hạ Tình giao cho Hạ Dữ, mang theo Diệp Nha tới toilet rửa mặt. Kết quả vội vàng đi được hai bước, liền đụng phải hai đứa con với Thẩm Trú, ba người
Đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Không khí xấu hổ đến làm người ngón chân cuộn tròn lại.
Diệp Thanh Hà kêu Diệp Lâm Xuyên: “Ba."
Diệp Lâm Xuyên trả lời Diệp Thanh Hà; “Ừ "
“……"
“……"
Trầm mặt hồi lâu.
“Ba……" Diệp Thanh Hà nhìn từ trêи xuống dưới, từ ba ở trong miệng vòng đến nửa ngày không phát ra được từ khác, biểu tình của anh quái dị, một lát sau nuốt nước miếng quay qua nhìn Diệp Nha.
Nếu không nói thì thật đúng là họ có tướng cha con.
Thoạt nhìn giống như người một nhà.
“Các ngươi đến đây lúc nào?" Diệp Lâm Xuyên không nghĩ tới bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện ở nhà trẻ, theo lý thuyết lúc này phải ở trường mới đúng. Ông nghĩ bộ dáng của mình lúc này, bắt đầu tự hỏi có phải bọn họ đã nhìn thấy hình dáng mình làm ngựa rồi đúng không? Chỉ cần không thấy là được rồi…… Vẫn tốt.
Diệp Lâm Xuyên biểu tình bình tĩnh nhạt nhẽo, nội tâm bất ổn giống như ngựa gỗ .
“Lúc nãy thật sự là ba nha?"
Lời nói Diệp Tử ɖu͙ƈ lập tức đem đem Diệp Lâm Xuyên đánh vào địa ngục.
“Ba thế nhưng lại làm ngựa cho Diệp Nha cưỡi, ba còn chưa làm ngựa cho con đâu!"
Quả nhiên, con trai nhỏ bắt đầu ghen, khoanh tay trước ngực, hầm hừ quay đầu qua chỗ khác.
Gương mặt già của Diệp Lâm Xuyên phát hoảng, ho nhẹ vài cái.
Diệp Thanh Hà từ cặp sách lấy ra ướt khăn giấy đưa tới, “Trước lau một chút đi." Nói rồi ôm
Nha Nha, ôn nhu lau khóe môi dính sốt cà chua của cô, “Nha Nha diễn quỷ hút máu à?" Diệp Thanh Hà nhìn không ra cô diễn cái gì, miễn cưỡng từ trang phục của cô mà nghĩ nhân vật cô đóng vai.
Diệp Nha lắc lắc đầu, có nề nếp trả lời: “Nha Nha diễn mụ phù thủy độc ác, nhưng mà em còn chưa diễn xong……"
Nói rồi nhìn về phía sân khấu.
Người lớn với giáo viên đang trấn an mấy đứa trẻ, bây giờ trật tự cũng được lập lại.
Nhóm tinh linh hoa mặt váy xinh đẹp ở trêи khiêu vũ, nói đúng ra là vừa khóc vừa khiêu vũ, hiển nhiên là còn cảm giác run sợ.
“Chúng con xin giáo viên nghỉ hai tiết, nghĩ tới đây xem Diệp Nha với Thẩm Nhiên biểu diễn thuận tiện mang Diệp Tử ɖu͙ƈ theo luôn." Diệp Tử ɖu͙ƈ buổi chiều nghỉ nửa ngày, Diệp Thanh Hà cũng không biết khi nào ba của mình trở về, vì thế liền mang em trai tham gia buổi biểu diễn ngày 1/6 của em gái, ai biết được lại thấy ba mặt đầy bột mì, còn quỳ trêи mặt đất làm ngựa cho Diệp Nha.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Diệp Thanh Hà cùng Thẩm Trú nhấp môi nghẹn cười.
Diệp Lâm Xuyên mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không thấy biểu tình của họ,
“Mấy đứa xin nghỉ với giáo viên rồi?"
“Vâng."
Diệp Lâm Xuyên: “Buổi chiều cũng xin đi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn lại.
Diệp Lâm Xuyên nói: “Chờ bên đây kết thúc, liền mang mấy đứa đi chơi ngày lễ thiếu nhi."
Có thể chơi lễ tự nhiên là chuyện tốt, nhưng mà…… Nào có người lớn nào xin nghỉ mang trẻ con chơi lễ??? Có chút tùy tiện.
Nhìn ra thần sắc hai người do dự, Diệp Lâm Xuyên ôn hòa cười cười, sử dụng câu nói của Diệp Nha: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, trẻ con quyết định. Với cả, ta tin vào thành tích của hai đứa ."
Diệp Thanh Hà cùng Thẩm Trú đều là những đứa trẻ khắc khổ dụng công, ngược lại không có thời gian đi chơi, tuổi này nên chú ý một chút, vừa vặn có cơ hội cho bọn họ buông lỏng, còn có thể tăng tình cảm cha con một chút.
Tác giả :
Cẩm Chanh