Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 68
Edit: Hamster.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
_________________________________
"Tôi nói cho anh biết! Ba tôi mới phá sản không có tiền!! Anh mau thả em gái của tôi ra!!"
Trong điện thoại tiếng trẻ con rống lên như pháo đốt, bên này Hạ Dữ ngơ luôn rồi, phá sản, không có tiền là ý gì? Thả em gái nhóc có ý gì, nói cứ như người ta làm tội phạm bắt cóc em gái không bằng ấy.
Nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng đàn ông hiền hậu dễ nghe của kênh phát thanh xen kẽ với bối cảnh phía sau:
"Con gái nhỏ đi mất khiến cho gia đình vốn đã không khá giả gì lại càng thêm khốn đốn, gia đình bất hạnh này phải làm gì để đối mặt với cục diện như như vậy, 《Bản tin hôm nay》 sẽ đưa tin tức mới nhất cho quý vị ――《Đứa bé bị mất tích trong đêm tuyết》......"
Hạ Dữ nắm chặt di động, trán toát ra mồ hôi lạnh, loáng thoáng cảm thấy bọn họ có khả năng là hiểu lầm cái gì rồi.
"Diệp Tử ɖu͙ƈ con tắt tivi ngay cho ba!" Diệp Lâm Xuyên ra mệnh lệnh, giọng điệu rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều, hỏi tiếp, "Cậu là ai?" Giọng nói rõ ràng là đang khẩn trương.
Hạ Dữ cùng đồng nghiệp của mình hai mặt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là vẻ bất đắc dĩ.
"Diệp tiên sinh, tôi là Hạ Dữ." Hạ Dữ ý thức được lời nói vừa rồi rất dễ khiến người ta hiểu lầm, vội giải thích, "Chúng tôi đang ở sơn trang Đại Vương, ở đây có mấy tiết mục, không nghĩ tới Nha Nha cũng ở đây, lại không có người đi theo, vì thế mới muốn gọi điện thoại cho ngài."
Rất hiển nhiên, Diệp Lâm Xuyên cũng không có lưu số di động của Hạ Dữ, còn nghĩ cậu là bọn bắt cóc.
Hạ Dữ bồi thêm một câu, "Diệp tổng không chê thì có thể lưu số điện thoại của tôi vào."
Diệp Lâm Xuyên không nói gì, người bên cạnh và ngay cả đạo diễn cũng bật cười.
Qua một lát, Diệp Lâm Xuyên nói: "Phiền Hạ tiên sinh chăm sóc giúp con bé một chút, tôi sẽ lập tức tới đó."
Ông gấp đến độ vừa nói xong câu đó liền cúp điện thoại, căn bản chưa cho Hạ Dữ có cơ hội phản ứng.
Hạ Dữ biết ông sốt ruột vì con gái, cũng không so đo, cười cười nhét điện thoại vào lại trong túi.
Trêи sân khấu cô gái nhỏ còn đang biểu diễn, toàn bộ ánh mắt khán giả đều nhìn cô, mặc kệ già trẻ đều xem đến say sưa, đặc biệt là bà cụ Vương Xuân Hoa, mặt mày hồng hào, vẻ mặt vui mừng.
Hạ Dữ khoanh tay trước ngực, như suy tư điều gì đó.
"Cô bé tuổi còn nhỏ nhưng lại không hề luống cuống, rất biết lôi kéo cảm xúc của người khác, phải bồi dưỡng hạt giống tốt này đến khi lớn lên mới được."
Người nói chính là một tiền bối trong làng điện ảnh, là một người đàn ông hói đầu bụng phệ giống phật Di Lặc, nhưng khi còn trẻ lại là một tiểu thịt tươi vô cùng được săn đón, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn giọng hát có giọng hát. Lúc ấy nổi khắp đại giang nam bắc, người khác dùng một câu để đánh giá ông ―― không ai không biết Hứa Minh Nghĩa, sau lại kết hôn có con, lui về phía sau màn ảnh làm đạo diễn.
Hạ Dữ đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói: "Tôi nhớ rõ Hứa ca có chương trình cần khách mời, anh xem Nha Nha và Diệp tổng thế nào?"
Hứa Minh Nghĩa vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Diệp Nha đang chuyên tâm biểu diễn không biết bản thân đang trở thành tiêu điểm, cô cúi chào trong tiếng vỗ tay như sấm, xuống đài còn không quên khom lưng với người xem và người dẫn chương trình. Từng bước từng bước đi xuống bậc thang, tiếng hệ thống nhắc nhở lại lần nữa vang lên.
[Nhiệm vụ phụ: Nhận được sự tán thưởng của chú Hạ. (Đã hoàn thành).]
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ, ngay bây giờ sẽ mở ra nhiệm vụ chính 09.]
[Nhiệm vụ chính 09: Cùng Hạ Tình tham gia tiết mục 《Lắng nghe lời con trẻ》 (Chưa hoàn thành)]
Nhiệm vụ hoàn thành lại tuyên bố, hệ thống vừa rồi mới đi loại trừ bug (*)mất nửa ngày trời liền bùng nổ: [Mày mẹ nó đừng phát! Mày bị lỗi à, phát phát phát, còn phát nữa à!]
______________________________
* Bug: lỗi hệ thống, lỗi kỹ thuật.
_____________________________
Hệ thống nhắc nhở: [Kiểm tra thấy hệ thống có hành vi nhục mạ, suy xét đến ký chủ chưa thành niên, vì tránh ảnh hưởng không tốt, hệ thống mở ra cơ chế bảo hộ, ngay trong ngày hôm nay hệ thống sẽ bị cấm ngôn 48 giờ. ]
?
??
[Đậu má? ]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì ký chủ nên đã ẩn cuộc nói chuyện với hệ thống.]
[Ta tự cấm chính mình?]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì ký chủ nên đã ẩn cuộc nói chuyện với hệ thống.]
[Không phải, mày có bệnh à?]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì......]
Hệ thống choảng nhau với hệ thống, trong đầu Diệp Nha cứ vang lên ting ting, ồn ào khiến cho lỗ tai như muốn ù hết cả lên, tay nhỏ gõ mạnh lên đầu hai cái, mở giao diện của hệ thống ra, thành thạo tắt âm thanh thông báo của hệ thống đi, thế giới trong nháy mắt lại yên tĩnh.
Cô thoải mái thở ra, chạy đến bên cạnh bà cụ Vương Xuân Hoa nói vài câu chúc, tiếp theo liền chạy đến trước mặt Hạ Dữ.
Ngẩng đầu lên, ngọt ngào chào chú.
Tổ tiết mục vốn dĩ nghĩ cuối cùng thì kỳ này nhất định sẽ đi theo hướng nhẹ nhàng, nhưng Diệp Nha đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch lúc đầu, đạo diễn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn ngập vui vẻ, thở dài một cái, tình hình này xem ra muốn nhẹ nhàng cũng không nhẹ nhàng nổi rồi.
Vì thế đạo diễn một lần nữa sửa đổi phương án, đành phải để đoàn tốp ca đi lên hát ca khúc đầu chúc mừng, lại gửi những lời chúc tốt đẹp đến bà lão, cuối cùng không quấy rầy gia đình bọn họ đoàn tụ nữa.
Hạ Dữ dẫn Diệp Nha về sân sau, ngồi trêи ghế tán gẫu chờ Diệp Lâm Xuyên tới đón.
Cái miệng Diệp Nha trời sinh đã ngọt, một chốc kêu chú, một chốc lại kêu anh, một chút cũng không thấy sợ người lạ, chọc cho người ta cười ha ha.
Vì thế đến khi Diệp Lâm Xuyên long đọng vất vả mệt mỏi chạy tới, lại nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ này.
Nhìn Diệp Nha ngồi trêи ghế vui vẻ hài lòng gặm táo, nỗi tức giận nghẹn trong lồng ngực của Diệp Lâm Xuyên giống như núi lửa mãnh liệt phun trào.
Lúc 6 giờ ông mới phát hiện Diệp Nha không ở nhà, lúc đầu còn nghĩ là xuống lầu đón Diệp Thanh Hà, nên cũng không có để ý, cho đến mười phút sau vẫn chưa thấy trở về mới phát hiện ra không ổn.
Diệp Lâm Xuyên sợ cô gái nhỏ bị người ở Cục Quản Lý bắt đi, hoặc là bị sát thủ của Triệu Gia Minh ám sát, trong lúc hốt hoảng lo lắng cũng buông xuống thể diện, đi hỏi mấy bà cô sát vách ở tiểu khu, cũng không có tin tức.
Cho đến khi Thư Mỹ Thần gọi điện thoại tới, Hạ Tình khóc lóc nói Diệp Nha chưa tới, Diệp Lâm Xuyên mới ý thức được vấn đề không đúng.
Người nhà, hàng xóm, thậm chí là cả người xa lạ không thân cũng đều vì cô mà canh cánh trong lòng.
Thế nhưng.
Vậy mà cô lại ở đây vui vẻ gặm táo? Tiện thể còn tham gia vào cả bữa tiệc?!
Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, Diệp Lâm Xuyên từng bước từng bước đi về phía Diệp Nha, Diệp Thanh Hà nhắm mắt theo đuôi.
Diệp Nha không phát hiện ra có gì bất thường, gặm chỉ còn nửa quả táo liền đưa đến trước mặt Diệp Thanh Hà, "Anh trai ăn đi, rất ngọt."
Diệp Lâm Xuyên rũ mắt, ánh mắt âm trầm.
Dây thần kinh của mọi người ở tổ tiết mục đang rất căng thẳng, nhìn thấy trêи đầu cô gái nhỏ hiện lên chữ ―― nguy.
Thôi toang rồi.
Bảo bối chạy mau đi!
Diệp Thanh Hà sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên không nhận đồ mà cô đưa.
Anh ngồi xổm xuống, giơ tay gạt đi những sợi tóc che trước mặt, dịu dàng nói: "Em nói cho anh biết, một mình em đi xa như vậy để làm gì thế?"
"Tham gia bữa tiệc." Diệp Nha tới gần, vẫn chưa từ bỏ ý định chia sẻ quả táo cho anh trai, "Anh ăn đi."
Trong lòng Diệp Thanh Hà nặng nề không biết phải làm sao, đành cầm quả táo, đôi tay mạnh mẽ chỉnh cô ngồi ngay ngắn: "Em ngoan ngoãn nói thật ra, em làm sao tới được đây hả?" Người bình thường thấy chỉ là một đứa trẻ không có khả năng phòng vệ gì, cô có thể hoàn hảo đứng nơi này mà không bị gì đã là vận khí tốt, nếu gặp được người xấu lỡ đâu......
Diệp Thanh Hà nhịp tim không ổn định, tim lại đập nhanh vài nhịp.
Diệp Nha nhìn ra Diệp Thanh Hà có chút không vui, liền thành thành thật thật đem sự việc mình rời nhà kể ra, tất nhiên cũng bao gồm mưu kế nhỏ giúp cô có thể đi nhờ xe.
Cô nói rất bình tĩnh, người khác nghe được âm thầm tặc lưỡi, căn bản không thể nghĩ được một đứa trẻ ba tuổi có thể có trí thông minh như vậy, lúc sau nghĩ mà cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, nếu người cho đi nhờ xe sinh ra ác tâm, nếu người cho đi nhờ xe vừa hay là bọn buôn người, nếu......
Dù chỉ là một từ nếu, cũng sẽ khiến cô tai họa ngập đầu.
"Em không phải đã đồng ý với anh là không đi loạn nữa rồi sao? Em hồi trước rõ ràng đã hứa rồi mà, nhưng sao em lại để lại một tờ giấy rồi rời đi?"
Lại?!
Nhóm người vây xem nghe thấy được trọng tâm của câu chuyện.
Diệp Nha rụt cổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh sao có thể tin lời hứa của một đứa trẻ."
Diệp Thanh Hà nghẹn họng, không nói được câu gì.
Những lời này như một ngọn lửa nhỏ, thành công làm bùng lên sự tức giận trong lòng Diệp Lâm Xuyên. Ông ôm lấy Diệp Nha, vỗ một cái vào cái ʍôиɠ tròn xoe của cô gái nhỏ.
Diệp Nha giật mình, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng.
Diệp Lâm Xuyên lại giơ tay lên vỗ thêm một cái nữa.
Đau.
Nóng rát.
Diệp Nha hồi thần lại, ôm lấy cái ʍôиɠ của mình.
Vành mắt cô phiếm hồng, miệng chu ra có thể treo được cả chai dầu rồi, "Em...... em đánh chị......"
"Ta đánh nhóc đấy!" Diệp Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng giận, lại đánh thêm ba cái nữa.
Diệp Nha bị đánh cho ngây ngốc.
Cô là bảo bối được ba mẹ chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, bình thường chỉ cần một cọng tóc của Diệp Nha bị đứt cũng làm cho ba ba đau lòng, đừng nói đánh, thậm chí còn chưa bao giờ hung dữ với cô, một trăm năm qua đều được yêu chiều như vậy.
Khó chịu, ủy khuất, bất lực, trong nháy mắt liền bùng lên.
Diệp Nha nhắm mắt lại gào khóc.
Diệp Lâm Xuyên mặc kệ cô có khóc hay không, tiếp tục vừa đánh vừa mắng: "Nhóc có biết nhóc đã gây ra phiền phức lớn thế nào không? Con có biết anh trai con bị bệnh tim không chịu được đả kϊƈɦ không hả? Có biết lúc Tử ɖu͙ƈ tưởng con bị bắt cóc nó sống chết kêu ta dùng nó để chuộc con về hay không? Nhóc thì biết cái rắm gì, nhóc mẹ nó suốt ngày chỉ biết khóc thôi!"
Diệp Lâm Xuyên hận đến ngứa răng.
Khi Hạ Dữ gọi tới ông còn thật sự nghĩ rằng nhãi con này bị bắt cóc, trong một giây thôi mà trong đầu đã nghĩ ra ngàn vạn trường hợp xấu.
Hiện tại ông không có tiền để chuộc, đến lúc đó bọn bắt cóc giết con tin, mấy đứa trẻ trong nhà chắc hẳn cũng đòi đi theo "tuẫn muội", có lẽ đến lúc đó ông đành phải cô đơn một mình, sống chết không ai hay.
Nói thật, ngay cả văn bia (*) của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên cũng đã nghĩ xong rồi.
________________________________
* Bài văn trêи khắc trêи bia mộ, thường để ghi công tích các bậc danh nhân, anh hùng hoặc các sự kiện quan trọng đáng nhớ.
_______________________________
Nhưng cô ngược lại thì hay rồi, ngồi trêи ghế gặm tạo, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ không cảm thấy có lỗi chút nào.
Diệp Lâm Xuyên tự nhận mình là người biết nhẹ nhàng giáo ɖu͙ƈ không đánh con cái, dù Diệp Tử ɖu͙ƈ đã từng xé văn kiện của ông nhưng ông chưa từng đánh nó, sự việc của Diệp Nha hôm nay cũng ít nhiều khiến cho ông cảm nhận được tâm tình của những cha mẹ khác ―― hận đến ngứa tay, không dạy dỗ không nên người được.
"Nhóc nói xem nhóc đã chạy bao nhiêu lần rồi? Nói! Đã chạy mấy lần rồi!"
Tiếng quát của ông rất lớn, làm Diệp Nha sợ run, lắp bắp nói: "Một, một lần......"
"Cái rắm! Nói lại xem mấy lần!" Diệp Lâm Xuyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, nào còn giữ vững bình tĩnh được nữa.
Diệp Nha khóc to hơn, lớn tiếng: "Hai, ba...... Hai, ba lần rồi, hu oa ―― "
Khóc càng ngày càng to, cô cầu mong có thể thoát khỏi hai tay của Diệp Lâm Xuyên, hai mắt đẫm lệ không còn thấy đường được nữa, chân nhỏ như giẫm trúng cái gì đó. Tiếng khóc dừng lại, Diệp Nha cố sức lau khô đi nước mắt.
―― Đó là một con ngỗng trắng, nó đang nhìn cô chằm chằm.
Diệp Nha yên lặng dịch gót chân đang dẫm lên cánh của nó ra sau, thút tha thút thít xin lỗi: "Xin, xin lỗi, ngỗng...... Ngỗng, hức."
Khóc đến nấc lên.
Ngỗng trắng mặc kệ đối phương có phải là tiểu bảo bối hay không, cũng mặc kệ đó có phải là tiểu yêu quái dễ thương nhất quả đất hay không, nó chỉ biết mình đường đường xưng bá một phương thế mà lại bị dẫm, khó chịu, lập tức gọi các anh em khác tỉnh dậy, vung cánh lao về phía Diệp Nha.
Vừa bay vài cái ngỗng trắng đã đuổi kịp Diệp Nha, Diệp Nha sợ tới nỗi Tiểu Diệp Tử trêи đầu dựng thẳng cả lên, thét chói tai quay đầu bỏ chạy.
"Ngỗng ngỗng đừng đuổi ta...... Hu...... Hức, xin lỗi ngỗng ngỗng, hức...... Hu......"
Tất cả mọi người đều biết ngỗng mổ rất đau, đừng nói là con nít, ngay cả người lớn cũng không dám chọc, Diệp Lâm Xuyên sợ cô bị mổ vào mắt, vội vàng bước tới định cứu cánh.
Nhìn thấy hai cánh tay rắn chắc duỗi ra, toàn thân Diệp Nha lại sợ, khóc càng lớn tiếng hơn: "Em trai đừng đánh ta!"
"Ô, ngỗng ngỗng đừng đuổi ta; em trai đừng bắt ta!! Anh trai cứu cứu em, cứu cứu Nha Nha, Hu...... Hức!"
Trước sau đều là địch, không thể chạy thoát được.
Nói thật, cảng tượng thảm thì đúng là thảm thật, nhưng cũng thấy buồn cười.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia không thông cảm còn cười như một đứa ngốc, cầm camera cũng run lên.
Đạo diễn lúc này mới phản ứng, đạp vào nhϊế͙p͙ ảnh gia với trợ lý: "Cười cái gì, mau đi giúp đi!" cứ chạy như vậy trẻ con sẽ mệt chết!
Cuối cùng vẫn là Hạ Dữ phản ứng kịp, tay mắt lanh lẹ ôm Diệp Nha vào lòng.
Hạ Dữ rất cao, khoảng 185 trở lên, ngỗng phành phạch nhảy lên nửa ngày cũng không với tới, kêu hai tiếng cạc cạc rồi nghênh ngang rời đi.
Diệp Nha tìm được chỗ dựa, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Hạ Dữ không buông, dụi dụi vài cái lại khóc huhu. Cô vừa kinh vừa sợ, chạy nửa ngày làm cho đầu toàn mồ hôi, nước mắt ròng ròng, biểu hiện tủi thận hiện ra mặt.
Hạ Dữ có chút đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ mềm mại, cười nói: "Diệp tiên sinh, Nha Nha vẫn là trẻ con, dù có đánh con bé cũng không nhớ đâu."
"Trẻ con?" Diệp Lâm Xuyên cười lạnh, "Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ con giỏi như vậy đấy."
Diệp Nha dựa đầu vào hõm vai của Hạ Dữ, chôn chặt khuôn mặt nhỏ không chịu buông ra.
"Nha Nha, chúng ta đi về đi." Diệp Thanh Hà tiến lên, "Bọn Nhiên Nhiên đều ở nhà chờ em đấy, mau tới đây."
Diệp Thanh Hà vươn tay.
Diệp Nha không chịu, cố chấp trốn ở trong lòng Hạ Dữ dù là ai cũng không thèm quan tâm, cánh tay nhỏ giống như rắn bám hoài không buông, Hạ Dữ thở dài, vất vả kéo cô ra, "Nha Nha mau xin lỗi ba ba đi."
"...... Ông ấy không phải ba ba của con." Giọng Diệp Nha rầu rĩ nặng nề, nói vài câu lại muốn rơi lệ, "Ba ba sẽ không đánh con......"
"Nhóc còn cãi à?!" Diệp Lâm Xuyên tức giận lại xông lên, bước thật nhanh muốn dứt khoát đoạt người lại.
Diệp Nha sợ tới mức tiếp tục khóc, Hạ Dữ trong lòng căng thẳng vội vàng tránh ra, "Diệp tiên sinh ngài bình tĩnh một chút, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Nha."
Diệp Lâm Xuyên trừng Hạ Dữ một chút, loại người chưa kết hôn chưa làm cha sao có thể đứng đó xen vào được, căn bản không hiểu ông vất vả như thế nào. Con mẹ nó đúng là không biết nghĩ, không biết vì sao lúc trước lão hồ lô lại có thể nuôi được bảy anh em hồ lô nữa? Còn không bằng trực tiếp kêu yêu tinh tới bắt lão luôn đi!
Diệp Lâm Xuyên tức chết đi được, một chân đã bước vào phần mộ của mình tới hai phần ba.
Sau khi bình tĩnh ông mới chú ý là phía sau còn có camera, bên ngoài thì khách khứa vây đầy xem náo nhiệt, Diệp Lâm Xuyên ngượng mặt luống cuống, không muốn ở lại đây cho người ta cười chê, không quan tâm mà ôm Diệp Nha đang phản kháng, lạnh giọng nói: "Thiếu cậu một phần ân tình, sau này nhất định sẽ trả."
Diệp Lâm Xuyên mới vừa nói xong, lưng Hạ Dữ bị đẩy một cái, vừa liếc đã thấy, là Hứa Danh Nghĩa.
Hạ Dữ tức khắc hiểu ngầm, sát vào nói: "Tôi thấy cũng không biết là khi nào, không bằng bây giờ đi."
Diệp Lâm Xuyên chỉ nói lời khách sáo: "?"
Hạ Dữ sợ người khác nghe được, lôi kéo Diệp Lâm Xuyên đến tầng trêи, "Là thế này, tôi chuẩn bị lúc nghỉ hè sẽ mang Hạ Tình tham gia một gameshow truyền hình. Là một tiết mục rất nhẹ nhàng, đạo diễn là tiền bối Hứa Danh Nghĩa, nhưng mà khách mời còn thiếu một đôi nữa, không biết Diệp tổng có đồng ý dẫn Diệp Nha tới tham gia không......" Vừa nói vừa xoa mái tóc mềm mại xù xù của cô gái nhỏ.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày.
Loại tiết mục tham gia cùng trẻ con này ông chưa bao giờ tham gia, nếu là trước kia chắc chắn sẽ cự tuyệt, có trách là do cái miệng hại cái thân.
"Ngoại trừ tiểu quái vật này, nhà tôi còn có bốn đứa trẻ nữa." Diệp Lâm Xuyên tận lực uyển chuyển từ chối.
Hạ Dữ dứt khoát không cho đường lui: "Tôi sẽ xử lý tốt, bảo đảm tiếp theo ngài sẽ nhàn hạ, ngài cũng không cần lo về thù lao."
"......"
"Vậy phải xem con bé có đồng ý hay không."
Tầm mắt Hạ Dữ dừng ở trêи người Diệp Nha, cô còn chưa thoát khỏi nỗi bi thương, vẻ mặt ủ rũ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
"Nha Nha có muốn cùng chị Hạ Tình và chú tham gia không? Trừ chị Hạ Tình ra, còn có các anh trai khác chơi cùng nữa."
Diệp Nha quệt quệt cái mũi, cảm giác tủi thân cũng dần phai đi.
Cô đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ, chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn, chậm rì rì nói;
"Nha Nha muốn đi." Xong chín là đến mười, mười xong rồi là có thể tìm ba mẹ rồi, cô không cần phải ở lại đây nữa, không cần ở cạnh em trai thối nữa.
Nghĩ vậy, vành mắt Diệp Nha lại lần nữa đỏ lên.
"Được rồi, đừng khóc." Hạ Dữ lấy khăn tay ra xoa xoa khuôn mặt của cô gái nhỏ khóc đến tèm nhem"Bây giờ đã muộn lắ rồi, mau trở về cùng ba đi." Nói xong lại nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, "Diệp tổng lúc trở về thì bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nha, ngàn vạn lần đừng tức giận với con bé."
Diệp Lâm Xuyên không trả lời, ôm Diệp Nha nhanh rời đi.
Lên xe, Diệp Nha an tĩnh ngồi bên cạnh Diệp Thanh Hà, phía trước là Diệp Lâm Xuyên đang lái xe, ánh sáng từ đèn pha chọc thủng màn đêm.
"Nha Nha mệt rồi thì có thể dựa vào anh mà ngủ."
Diệp Nha nắm chặt năm đầu ngón tay lại, cúi đầu không chịu hé răng, hiển nhiên là vẫn còn giận dỗi.
"Bởi vì ba đánh em anh lại không ngăn nên em không vui sao? "
Diệp Nha lắc chân nhỏ, xem như đồng ý.
Diệp Thanh Hà hít sâu một cái, "Lần trước em rõ ràng đã đồng ý rồi, sẽ không lén rời đi, anh rất tin tưởng Nha Nha, nhưng em lại làm cho anh thất vọng."
"...... Em có để lại tờ giấy." Diệp Nha lẩm bẩm.
"Rồi sao? Em cảm thấy để lại một tờ giấy rời đi là xong sao?" Diệp Thanh Hà kiên nhẫn dạy dỗ, "Nha Nha, em không thể tự chủ trương như vậy được, đây là không có trách nhiệm với bản thân, cũng không có trách nhiệm với những người trong gia đình. Anh biết em còn nhỏ, là một tiểu bảo bối, nhưng tuổi còn nhỏ sẽ trở thành cái cớ cho bọn ác lộng hành. Anh trai rất thích em, cho nên sẽ bao dung em một lần, hai lần, ba lần, nhưng tuyệt đối sẽ không bao dung đến lần thứ tư. Anh không xác định lần thứ tư có xảy ra chuyện gì hay không." Anh ngữ khí rất ôn hòa, đáy mắt lại lộ ra kϊƈɦ động, "Nha Nha, may mắn sẽ không mãi đi theo một người đâu."
"Sẽ!" Diệp Nha vỗ đầu, "Nha Nha chính là đại diện cho may mắn, Nha Nha có thể mang may mắn cho mình."
"Nhưng người khác sẽ không mang may mắn cho em."
Diệp Thanh Hà đột nhiên nói.
Cô ngơ ngẩn nhìn, cánh tay chậm rãi rũ xuống.
"Nha Nha em nhìn ra bên ngoài xem."
Diệp Nha nghe lời quay đầu, ngoài cửa sổ xe là cảnh sắc hoang vu âm trầm được bao phủ bởi ánh trăng, bóng cây trong đêm tối lay động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hoa cỏ gào rống, đám cỏ dại bốn phía đang bàn luận về thi thể chết dưới chân chúng, thản nhiên tùy tiện như đang nói đến chó mèo vậy.
Cỏ dại không quan tâm đến mạng người, coi nó như là cỏ dại, đối với chúng nó xác chết là dinh dưỡng để chúng trưởng thành, ước gì người chết càng nhiều càng tốt.
Phía sau lưng cô rét run, lần đầu tiên sinh ra sợ hãi với chính đồng loại của mình.
"Ba đánh em chỉ là đau nhất thời, nhưng nếu ở trong tay người xấu, em ngay cả đau cũng không kịp."
Sống mũi Diệp Nha cay cay, nước mắt yên lặng rơi xuống.
Diệp Thanh Hà dịu dàng xoa đầu cô: "Trêи đời này không phải chỉ có người tốt, còn có ngàn vạn người xấu, chúng ta có lẽ trốn không thoát, phải luôn cảnh giác, em có hiểu không?"
Diệp Nha xoa xoa đôi mắt sưng lên vì khóc, đá rơi giày xuống bò vào lòng Diệp Thanh Hà, ôm anh rồi hôn, cọ tới cọ lui, làm nũng nhận sai:"Thật xin lỗi anh trai, sau này, sau này em sẽ không chạy loạn nữa. Thật đó, em...... Em cam đoan với anh, sau này em sẽ làm một bảo bảo ngoan, không chạy nữa, không cho người xấu bắt đi."
Diệp Thanh Hà: "Nhưng không phải em nói đừng tin vào lời nói của trẻ con sao?"
Diệp Nha
chu môi lí nhí nói: "Em, câu đó cũng không thể tin."
Diệp Lâm Xuyên ở ghế trước hừ lạnh khinh thường.
Diệp Nha hoảng hốt lo lắng, cắn cắn ngón tay: "Nếu anh vẫn chưa tin em, em...... lúc về em sẽ viết giấy kiểm điểm!"
Diệp Thanh Hà phì cười: "Em còn biết viết bản kiểm điểm?"
Anh cười khiến cho Diệp Nha thả lỏng, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, hắc hắc cười hai tiếng, "Học ở phim truyền hình~" nam chính làm sai, sẽ viết kiểm điểm đưa cho nữ chính.
"Anh trai, ʍôиɠ em đau......" Diệp Nha ủy khuất, không dám trừng Diệp Lâm Xuyên, chỉ dám lặng lẽ nhìn. Ông đúng lúc nhìn qua, Diệp Nha sợ tới mức giật mình, vội vội vàng vàng che hai mắt chui vào trong lòng Diệp Thanh Hà.
Một giờ sau xe tới nhà, hiện tại đã hơn 10 giờ, những chú dì biết được việc của Diệp Nha còn lo lắng chưa ngủ. Diệp Lâm Xuyên để Diệp Thanh Hà về nhà trước, sau đó dắt Diệp Nha đi từng nhà xin lỗi.
Diệp Nha rất được lòng các bác trai bác gái, đặc biệt là bác Tiền nhà đối diện, thấy cô hoàn hảo không sứt mẻ gì xuất hiện ở trước mặt, sự lo lắng cũng bớt đi, bởi vì quá mức lo lắng còn rớt hai dòng nước mắt.
Diệp Nha đột nhiên áy náy, lúc này đây mới thật sự ý thức được cô đã mang đến cho mọi người nhiều phiền phức.
Có đôi khi hành vi của một người cũng khiến cho người khác lo lắng.
"Xin lỗi bác, về sau Nha Nha sẽ không đi loạn nữa đâu." Cô nâng đầu, lặp lại, "Về sau Nha Nha sẽ không đi loạn nữa đâu."
"Ai ui, bé ngoan của bác." Bác Tiền hết sức lo lắng, vội vàng từ phòng bếp xách ra một giỏ đầy bánh ngọt mà con trai gửi tới, mạnh mẽ nhét vào trong tay Diệp Nha, "Lấy về rồi cùng các anh trai con ăn đi! Nhớ kỹ không được chạy loạn nữa đó."
Diệp Nha ngơ ngác nhìn chằm chằm một giỏ đầy bánh ngọt, ực ực nuốt nước miếng, lại vỗ vỗ cái bụng nhỏ, kiên quyết đẩy cái giỏ về: "Không đâu không đâu, Nha Nha không cần."
Bác Tiền buồn bực: "Nha Nha không thích bánh ngọt sao? Vậy bác......"
"Con đã làm sai, bác lại cho con ăn, con sẽ nghĩ là được khen thưởng, lần này nhận sai lần sau con lại dám, không được không được."
Bác Tiền ngây ra, nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, nói nhỏ: "Đứa trẻ này của cậu còn biết tự dạy dỗ chính mình."
Diệp Lâm Xuyên tâm tình hòa hoãn, khóe môi hơi rũ xuống: "Chị lấy về đi thôi, để dành cho mình ăn." Nói xong lấy ví tiền ra, từ bên trong móc ra mấy tờ tiền màu hồng nhét vào tay bà, trong ánh mắt kinh ngạc của bà, nói, "Lần này thật sự gây phiền phức cho chị rồi, còn các dì khác nữa, chị dùng số tiền này mà dẫn bọn họ đi ăn, coi như là lời cảm ơn của tôi."
"Ôi? Tiểu Diệp cậu lấy về đi, không cần phải vậy đâu."
"Tiểu......"
Diệp Lâm Xuyên bế Diệp Nha lên, không để ý tới bác Tiền gọi vội vàng vào cửa.
Bọn Thẩm Trú cũng chưa ngủ, ngồi ở phòng khách chờ cô trở về.
"Nha Nha em không sao chứ?" Đây là Thẩm Nhiên.
"Bọn bắt cóc có bắt nạt em không?" Đây là Diệp Tử ɖu͙ƈ luôn kiên định là Diệp Nha bị bắt cóc.
"Sao em có thể chạy loạn như vậy?" Đây là Thẩm Trú không mấy vui vẻ.
Các anh trai đều quan tâm đến cô.
Khuôn mặt nhỏ Diệp Nha nghiêm lại, đi đến trước mặt Thẩm Trú:"Xin lỗi anh Thẩm Trú, về sau em sẽ không chạy loạn nữa." Tiếp theo là đến Thẩm Nhiên , "Xin lỗi anh Nhiên Nhiên, em thật sự không nên đi loạn như vậy." Cuối cùng là Diệp Tử ɖu͙ƈ, "Thật xin lỗi, em, em không bị bắt cóc."
Cô xin lỗi từng người, thái độ hối lỗi, các anh trai không nói hai lời nháy mắt đã tha thứ cho cô, từ trong rổ trái cây lấy quả quýt, hầu hạ cô như bà hoàng, chỉ còn thiếu dâng lên hai nén nhang.
Nhìn hình ảnh các anh trai yêu chiều Diệp Nha như vậy, mí mắt Diệp Lâm Xuyên hung hăng nhảy dựng, không cần đến ngày mai, tí nữa sẽ quên ngay thôi.
Ông tiến lên đuổi bốn anh em đi, ngoắc ngón tay nói với Diệp Nha: "Lại đây."
"Nhất gia chi vương" Diệp Nha vừa được hầu hạ biết rõ thế cục đã đổi, không dám phản kháng, nơm nớp lo sợ đứng lên.
"Em, nếu em muốn đánh chị thì em đừng tét vào ʍôиɠ chị nữa được không?" Diệp Nha để tay sau lưng, hạ thế thương lượng, "Đánh...... đánh tay được không?" Nói xong thì vô cùng nghe lời đưa bàn tay nhỏ ra.
Diệp Lâm Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhanh chong ngắn lại khóe môi khẽ giương lên, ra vẻ nghiêm túc: "Lại đây, viết kiểm điểm."
Diệp Nha...... Há hốc mồm.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
_________________________________
"Tôi nói cho anh biết! Ba tôi mới phá sản không có tiền!! Anh mau thả em gái của tôi ra!!"
Trong điện thoại tiếng trẻ con rống lên như pháo đốt, bên này Hạ Dữ ngơ luôn rồi, phá sản, không có tiền là ý gì? Thả em gái nhóc có ý gì, nói cứ như người ta làm tội phạm bắt cóc em gái không bằng ấy.
Nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng đàn ông hiền hậu dễ nghe của kênh phát thanh xen kẽ với bối cảnh phía sau:
"Con gái nhỏ đi mất khiến cho gia đình vốn đã không khá giả gì lại càng thêm khốn đốn, gia đình bất hạnh này phải làm gì để đối mặt với cục diện như như vậy, 《Bản tin hôm nay》 sẽ đưa tin tức mới nhất cho quý vị ――《Đứa bé bị mất tích trong đêm tuyết》......"
Hạ Dữ nắm chặt di động, trán toát ra mồ hôi lạnh, loáng thoáng cảm thấy bọn họ có khả năng là hiểu lầm cái gì rồi.
"Diệp Tử ɖu͙ƈ con tắt tivi ngay cho ba!" Diệp Lâm Xuyên ra mệnh lệnh, giọng điệu rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều, hỏi tiếp, "Cậu là ai?" Giọng nói rõ ràng là đang khẩn trương.
Hạ Dữ cùng đồng nghiệp của mình hai mặt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều là vẻ bất đắc dĩ.
"Diệp tiên sinh, tôi là Hạ Dữ." Hạ Dữ ý thức được lời nói vừa rồi rất dễ khiến người ta hiểu lầm, vội giải thích, "Chúng tôi đang ở sơn trang Đại Vương, ở đây có mấy tiết mục, không nghĩ tới Nha Nha cũng ở đây, lại không có người đi theo, vì thế mới muốn gọi điện thoại cho ngài."
Rất hiển nhiên, Diệp Lâm Xuyên cũng không có lưu số di động của Hạ Dữ, còn nghĩ cậu là bọn bắt cóc.
Hạ Dữ bồi thêm một câu, "Diệp tổng không chê thì có thể lưu số điện thoại của tôi vào."
Diệp Lâm Xuyên không nói gì, người bên cạnh và ngay cả đạo diễn cũng bật cười.
Qua một lát, Diệp Lâm Xuyên nói: "Phiền Hạ tiên sinh chăm sóc giúp con bé một chút, tôi sẽ lập tức tới đó."
Ông gấp đến độ vừa nói xong câu đó liền cúp điện thoại, căn bản chưa cho Hạ Dữ có cơ hội phản ứng.
Hạ Dữ biết ông sốt ruột vì con gái, cũng không so đo, cười cười nhét điện thoại vào lại trong túi.
Trêи sân khấu cô gái nhỏ còn đang biểu diễn, toàn bộ ánh mắt khán giả đều nhìn cô, mặc kệ già trẻ đều xem đến say sưa, đặc biệt là bà cụ Vương Xuân Hoa, mặt mày hồng hào, vẻ mặt vui mừng.
Hạ Dữ khoanh tay trước ngực, như suy tư điều gì đó.
"Cô bé tuổi còn nhỏ nhưng lại không hề luống cuống, rất biết lôi kéo cảm xúc của người khác, phải bồi dưỡng hạt giống tốt này đến khi lớn lên mới được."
Người nói chính là một tiền bối trong làng điện ảnh, là một người đàn ông hói đầu bụng phệ giống phật Di Lặc, nhưng khi còn trẻ lại là một tiểu thịt tươi vô cùng được săn đón, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn giọng hát có giọng hát. Lúc ấy nổi khắp đại giang nam bắc, người khác dùng một câu để đánh giá ông ―― không ai không biết Hứa Minh Nghĩa, sau lại kết hôn có con, lui về phía sau màn ảnh làm đạo diễn.
Hạ Dữ đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói: "Tôi nhớ rõ Hứa ca có chương trình cần khách mời, anh xem Nha Nha và Diệp tổng thế nào?"
Hứa Minh Nghĩa vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Diệp Nha đang chuyên tâm biểu diễn không biết bản thân đang trở thành tiêu điểm, cô cúi chào trong tiếng vỗ tay như sấm, xuống đài còn không quên khom lưng với người xem và người dẫn chương trình. Từng bước từng bước đi xuống bậc thang, tiếng hệ thống nhắc nhở lại lần nữa vang lên.
[Nhiệm vụ phụ: Nhận được sự tán thưởng của chú Hạ. (Đã hoàn thành).]
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ, ngay bây giờ sẽ mở ra nhiệm vụ chính 09.]
[Nhiệm vụ chính 09: Cùng Hạ Tình tham gia tiết mục 《Lắng nghe lời con trẻ》 (Chưa hoàn thành)]
Nhiệm vụ hoàn thành lại tuyên bố, hệ thống vừa rồi mới đi loại trừ bug (*)mất nửa ngày trời liền bùng nổ: [Mày mẹ nó đừng phát! Mày bị lỗi à, phát phát phát, còn phát nữa à!]
______________________________
* Bug: lỗi hệ thống, lỗi kỹ thuật.
_____________________________
Hệ thống nhắc nhở: [Kiểm tra thấy hệ thống có hành vi nhục mạ, suy xét đến ký chủ chưa thành niên, vì tránh ảnh hưởng không tốt, hệ thống mở ra cơ chế bảo hộ, ngay trong ngày hôm nay hệ thống sẽ bị cấm ngôn 48 giờ. ]
?
??
[Đậu má? ]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì ký chủ nên đã ẩn cuộc nói chuyện với hệ thống.]
[Ta tự cấm chính mình?]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì ký chủ nên đã ẩn cuộc nói chuyện với hệ thống.]
[Không phải, mày có bệnh à?]
Hệ thống nhắc nhở: [Vì......]
Hệ thống choảng nhau với hệ thống, trong đầu Diệp Nha cứ vang lên ting ting, ồn ào khiến cho lỗ tai như muốn ù hết cả lên, tay nhỏ gõ mạnh lên đầu hai cái, mở giao diện của hệ thống ra, thành thạo tắt âm thanh thông báo của hệ thống đi, thế giới trong nháy mắt lại yên tĩnh.
Cô thoải mái thở ra, chạy đến bên cạnh bà cụ Vương Xuân Hoa nói vài câu chúc, tiếp theo liền chạy đến trước mặt Hạ Dữ.
Ngẩng đầu lên, ngọt ngào chào chú.
Tổ tiết mục vốn dĩ nghĩ cuối cùng thì kỳ này nhất định sẽ đi theo hướng nhẹ nhàng, nhưng Diệp Nha đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch lúc đầu, đạo diễn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn ngập vui vẻ, thở dài một cái, tình hình này xem ra muốn nhẹ nhàng cũng không nhẹ nhàng nổi rồi.
Vì thế đạo diễn một lần nữa sửa đổi phương án, đành phải để đoàn tốp ca đi lên hát ca khúc đầu chúc mừng, lại gửi những lời chúc tốt đẹp đến bà lão, cuối cùng không quấy rầy gia đình bọn họ đoàn tụ nữa.
Hạ Dữ dẫn Diệp Nha về sân sau, ngồi trêи ghế tán gẫu chờ Diệp Lâm Xuyên tới đón.
Cái miệng Diệp Nha trời sinh đã ngọt, một chốc kêu chú, một chốc lại kêu anh, một chút cũng không thấy sợ người lạ, chọc cho người ta cười ha ha.
Vì thế đến khi Diệp Lâm Xuyên long đọng vất vả mệt mỏi chạy tới, lại nhìn thấy hình ảnh hòa thuận vui vẻ này.
Nhìn Diệp Nha ngồi trêи ghế vui vẻ hài lòng gặm táo, nỗi tức giận nghẹn trong lồng ngực của Diệp Lâm Xuyên giống như núi lửa mãnh liệt phun trào.
Lúc 6 giờ ông mới phát hiện Diệp Nha không ở nhà, lúc đầu còn nghĩ là xuống lầu đón Diệp Thanh Hà, nên cũng không có để ý, cho đến mười phút sau vẫn chưa thấy trở về mới phát hiện ra không ổn.
Diệp Lâm Xuyên sợ cô gái nhỏ bị người ở Cục Quản Lý bắt đi, hoặc là bị sát thủ của Triệu Gia Minh ám sát, trong lúc hốt hoảng lo lắng cũng buông xuống thể diện, đi hỏi mấy bà cô sát vách ở tiểu khu, cũng không có tin tức.
Cho đến khi Thư Mỹ Thần gọi điện thoại tới, Hạ Tình khóc lóc nói Diệp Nha chưa tới, Diệp Lâm Xuyên mới ý thức được vấn đề không đúng.
Người nhà, hàng xóm, thậm chí là cả người xa lạ không thân cũng đều vì cô mà canh cánh trong lòng.
Thế nhưng.
Vậy mà cô lại ở đây vui vẻ gặm táo? Tiện thể còn tham gia vào cả bữa tiệc?!
Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, Diệp Lâm Xuyên từng bước từng bước đi về phía Diệp Nha, Diệp Thanh Hà nhắm mắt theo đuôi.
Diệp Nha không phát hiện ra có gì bất thường, gặm chỉ còn nửa quả táo liền đưa đến trước mặt Diệp Thanh Hà, "Anh trai ăn đi, rất ngọt."
Diệp Lâm Xuyên rũ mắt, ánh mắt âm trầm.
Dây thần kinh của mọi người ở tổ tiết mục đang rất căng thẳng, nhìn thấy trêи đầu cô gái nhỏ hiện lên chữ ―― nguy.
Thôi toang rồi.
Bảo bối chạy mau đi!
Diệp Thanh Hà sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên không nhận đồ mà cô đưa.
Anh ngồi xổm xuống, giơ tay gạt đi những sợi tóc che trước mặt, dịu dàng nói: "Em nói cho anh biết, một mình em đi xa như vậy để làm gì thế?"
"Tham gia bữa tiệc." Diệp Nha tới gần, vẫn chưa từ bỏ ý định chia sẻ quả táo cho anh trai, "Anh ăn đi."
Trong lòng Diệp Thanh Hà nặng nề không biết phải làm sao, đành cầm quả táo, đôi tay mạnh mẽ chỉnh cô ngồi ngay ngắn: "Em ngoan ngoãn nói thật ra, em làm sao tới được đây hả?" Người bình thường thấy chỉ là một đứa trẻ không có khả năng phòng vệ gì, cô có thể hoàn hảo đứng nơi này mà không bị gì đã là vận khí tốt, nếu gặp được người xấu lỡ đâu......
Diệp Thanh Hà nhịp tim không ổn định, tim lại đập nhanh vài nhịp.
Diệp Nha nhìn ra Diệp Thanh Hà có chút không vui, liền thành thành thật thật đem sự việc mình rời nhà kể ra, tất nhiên cũng bao gồm mưu kế nhỏ giúp cô có thể đi nhờ xe.
Cô nói rất bình tĩnh, người khác nghe được âm thầm tặc lưỡi, căn bản không thể nghĩ được một đứa trẻ ba tuổi có thể có trí thông minh như vậy, lúc sau nghĩ mà cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, nếu người cho đi nhờ xe sinh ra ác tâm, nếu người cho đi nhờ xe vừa hay là bọn buôn người, nếu......
Dù chỉ là một từ nếu, cũng sẽ khiến cô tai họa ngập đầu.
"Em không phải đã đồng ý với anh là không đi loạn nữa rồi sao? Em hồi trước rõ ràng đã hứa rồi mà, nhưng sao em lại để lại một tờ giấy rồi rời đi?"
Lại?!
Nhóm người vây xem nghe thấy được trọng tâm của câu chuyện.
Diệp Nha rụt cổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh sao có thể tin lời hứa của một đứa trẻ."
Diệp Thanh Hà nghẹn họng, không nói được câu gì.
Những lời này như một ngọn lửa nhỏ, thành công làm bùng lên sự tức giận trong lòng Diệp Lâm Xuyên. Ông ôm lấy Diệp Nha, vỗ một cái vào cái ʍôиɠ tròn xoe của cô gái nhỏ.
Diệp Nha giật mình, vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng.
Diệp Lâm Xuyên lại giơ tay lên vỗ thêm một cái nữa.
Đau.
Nóng rát.
Diệp Nha hồi thần lại, ôm lấy cái ʍôиɠ của mình.
Vành mắt cô phiếm hồng, miệng chu ra có thể treo được cả chai dầu rồi, "Em...... em đánh chị......"
"Ta đánh nhóc đấy!" Diệp Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng giận, lại đánh thêm ba cái nữa.
Diệp Nha bị đánh cho ngây ngốc.
Cô là bảo bối được ba mẹ chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, bình thường chỉ cần một cọng tóc của Diệp Nha bị đứt cũng làm cho ba ba đau lòng, đừng nói đánh, thậm chí còn chưa bao giờ hung dữ với cô, một trăm năm qua đều được yêu chiều như vậy.
Khó chịu, ủy khuất, bất lực, trong nháy mắt liền bùng lên.
Diệp Nha nhắm mắt lại gào khóc.
Diệp Lâm Xuyên mặc kệ cô có khóc hay không, tiếp tục vừa đánh vừa mắng: "Nhóc có biết nhóc đã gây ra phiền phức lớn thế nào không? Con có biết anh trai con bị bệnh tim không chịu được đả kϊƈɦ không hả? Có biết lúc Tử ɖu͙ƈ tưởng con bị bắt cóc nó sống chết kêu ta dùng nó để chuộc con về hay không? Nhóc thì biết cái rắm gì, nhóc mẹ nó suốt ngày chỉ biết khóc thôi!"
Diệp Lâm Xuyên hận đến ngứa răng.
Khi Hạ Dữ gọi tới ông còn thật sự nghĩ rằng nhãi con này bị bắt cóc, trong một giây thôi mà trong đầu đã nghĩ ra ngàn vạn trường hợp xấu.
Hiện tại ông không có tiền để chuộc, đến lúc đó bọn bắt cóc giết con tin, mấy đứa trẻ trong nhà chắc hẳn cũng đòi đi theo "tuẫn muội", có lẽ đến lúc đó ông đành phải cô đơn một mình, sống chết không ai hay.
Nói thật, ngay cả văn bia (*) của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên cũng đã nghĩ xong rồi.
________________________________
* Bài văn trêи khắc trêи bia mộ, thường để ghi công tích các bậc danh nhân, anh hùng hoặc các sự kiện quan trọng đáng nhớ.
_______________________________
Nhưng cô ngược lại thì hay rồi, ngồi trêи ghế gặm tạo, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ không cảm thấy có lỗi chút nào.
Diệp Lâm Xuyên tự nhận mình là người biết nhẹ nhàng giáo ɖu͙ƈ không đánh con cái, dù Diệp Tử ɖu͙ƈ đã từng xé văn kiện của ông nhưng ông chưa từng đánh nó, sự việc của Diệp Nha hôm nay cũng ít nhiều khiến cho ông cảm nhận được tâm tình của những cha mẹ khác ―― hận đến ngứa tay, không dạy dỗ không nên người được.
"Nhóc nói xem nhóc đã chạy bao nhiêu lần rồi? Nói! Đã chạy mấy lần rồi!"
Tiếng quát của ông rất lớn, làm Diệp Nha sợ run, lắp bắp nói: "Một, một lần......"
"Cái rắm! Nói lại xem mấy lần!" Diệp Lâm Xuyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, nào còn giữ vững bình tĩnh được nữa.
Diệp Nha khóc to hơn, lớn tiếng: "Hai, ba...... Hai, ba lần rồi, hu oa ―― "
Khóc càng ngày càng to, cô cầu mong có thể thoát khỏi hai tay của Diệp Lâm Xuyên, hai mắt đẫm lệ không còn thấy đường được nữa, chân nhỏ như giẫm trúng cái gì đó. Tiếng khóc dừng lại, Diệp Nha cố sức lau khô đi nước mắt.
―― Đó là một con ngỗng trắng, nó đang nhìn cô chằm chằm.
Diệp Nha yên lặng dịch gót chân đang dẫm lên cánh của nó ra sau, thút tha thút thít xin lỗi: "Xin, xin lỗi, ngỗng...... Ngỗng, hức."
Khóc đến nấc lên.
Ngỗng trắng mặc kệ đối phương có phải là tiểu bảo bối hay không, cũng mặc kệ đó có phải là tiểu yêu quái dễ thương nhất quả đất hay không, nó chỉ biết mình đường đường xưng bá một phương thế mà lại bị dẫm, khó chịu, lập tức gọi các anh em khác tỉnh dậy, vung cánh lao về phía Diệp Nha.
Vừa bay vài cái ngỗng trắng đã đuổi kịp Diệp Nha, Diệp Nha sợ tới nỗi Tiểu Diệp Tử trêи đầu dựng thẳng cả lên, thét chói tai quay đầu bỏ chạy.
"Ngỗng ngỗng đừng đuổi ta...... Hu...... Hức, xin lỗi ngỗng ngỗng, hức...... Hu......"
Tất cả mọi người đều biết ngỗng mổ rất đau, đừng nói là con nít, ngay cả người lớn cũng không dám chọc, Diệp Lâm Xuyên sợ cô bị mổ vào mắt, vội vàng bước tới định cứu cánh.
Nhìn thấy hai cánh tay rắn chắc duỗi ra, toàn thân Diệp Nha lại sợ, khóc càng lớn tiếng hơn: "Em trai đừng đánh ta!"
"Ô, ngỗng ngỗng đừng đuổi ta; em trai đừng bắt ta!! Anh trai cứu cứu em, cứu cứu Nha Nha, Hu...... Hức!"
Trước sau đều là địch, không thể chạy thoát được.
Nói thật, cảng tượng thảm thì đúng là thảm thật, nhưng cũng thấy buồn cười.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia không thông cảm còn cười như một đứa ngốc, cầm camera cũng run lên.
Đạo diễn lúc này mới phản ứng, đạp vào nhϊế͙p͙ ảnh gia với trợ lý: "Cười cái gì, mau đi giúp đi!" cứ chạy như vậy trẻ con sẽ mệt chết!
Cuối cùng vẫn là Hạ Dữ phản ứng kịp, tay mắt lanh lẹ ôm Diệp Nha vào lòng.
Hạ Dữ rất cao, khoảng 185 trở lên, ngỗng phành phạch nhảy lên nửa ngày cũng không với tới, kêu hai tiếng cạc cạc rồi nghênh ngang rời đi.
Diệp Nha tìm được chỗ dựa, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Hạ Dữ không buông, dụi dụi vài cái lại khóc huhu. Cô vừa kinh vừa sợ, chạy nửa ngày làm cho đầu toàn mồ hôi, nước mắt ròng ròng, biểu hiện tủi thận hiện ra mặt.
Hạ Dữ có chút đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ mềm mại, cười nói: "Diệp tiên sinh, Nha Nha vẫn là trẻ con, dù có đánh con bé cũng không nhớ đâu."
"Trẻ con?" Diệp Lâm Xuyên cười lạnh, "Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ con giỏi như vậy đấy."
Diệp Nha dựa đầu vào hõm vai của Hạ Dữ, chôn chặt khuôn mặt nhỏ không chịu buông ra.
"Nha Nha, chúng ta đi về đi." Diệp Thanh Hà tiến lên, "Bọn Nhiên Nhiên đều ở nhà chờ em đấy, mau tới đây."
Diệp Thanh Hà vươn tay.
Diệp Nha không chịu, cố chấp trốn ở trong lòng Hạ Dữ dù là ai cũng không thèm quan tâm, cánh tay nhỏ giống như rắn bám hoài không buông, Hạ Dữ thở dài, vất vả kéo cô ra, "Nha Nha mau xin lỗi ba ba đi."
"...... Ông ấy không phải ba ba của con." Giọng Diệp Nha rầu rĩ nặng nề, nói vài câu lại muốn rơi lệ, "Ba ba sẽ không đánh con......"
"Nhóc còn cãi à?!" Diệp Lâm Xuyên tức giận lại xông lên, bước thật nhanh muốn dứt khoát đoạt người lại.
Diệp Nha sợ tới mức tiếp tục khóc, Hạ Dữ trong lòng căng thẳng vội vàng tránh ra, "Diệp tiên sinh ngài bình tĩnh một chút, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Nha."
Diệp Lâm Xuyên trừng Hạ Dữ một chút, loại người chưa kết hôn chưa làm cha sao có thể đứng đó xen vào được, căn bản không hiểu ông vất vả như thế nào. Con mẹ nó đúng là không biết nghĩ, không biết vì sao lúc trước lão hồ lô lại có thể nuôi được bảy anh em hồ lô nữa? Còn không bằng trực tiếp kêu yêu tinh tới bắt lão luôn đi!
Diệp Lâm Xuyên tức chết đi được, một chân đã bước vào phần mộ của mình tới hai phần ba.
Sau khi bình tĩnh ông mới chú ý là phía sau còn có camera, bên ngoài thì khách khứa vây đầy xem náo nhiệt, Diệp Lâm Xuyên ngượng mặt luống cuống, không muốn ở lại đây cho người ta cười chê, không quan tâm mà ôm Diệp Nha đang phản kháng, lạnh giọng nói: "Thiếu cậu một phần ân tình, sau này nhất định sẽ trả."
Diệp Lâm Xuyên mới vừa nói xong, lưng Hạ Dữ bị đẩy một cái, vừa liếc đã thấy, là Hứa Danh Nghĩa.
Hạ Dữ tức khắc hiểu ngầm, sát vào nói: "Tôi thấy cũng không biết là khi nào, không bằng bây giờ đi."
Diệp Lâm Xuyên chỉ nói lời khách sáo: "?"
Hạ Dữ sợ người khác nghe được, lôi kéo Diệp Lâm Xuyên đến tầng trêи, "Là thế này, tôi chuẩn bị lúc nghỉ hè sẽ mang Hạ Tình tham gia một gameshow truyền hình. Là một tiết mục rất nhẹ nhàng, đạo diễn là tiền bối Hứa Danh Nghĩa, nhưng mà khách mời còn thiếu một đôi nữa, không biết Diệp tổng có đồng ý dẫn Diệp Nha tới tham gia không......" Vừa nói vừa xoa mái tóc mềm mại xù xù của cô gái nhỏ.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày.
Loại tiết mục tham gia cùng trẻ con này ông chưa bao giờ tham gia, nếu là trước kia chắc chắn sẽ cự tuyệt, có trách là do cái miệng hại cái thân.
"Ngoại trừ tiểu quái vật này, nhà tôi còn có bốn đứa trẻ nữa." Diệp Lâm Xuyên tận lực uyển chuyển từ chối.
Hạ Dữ dứt khoát không cho đường lui: "Tôi sẽ xử lý tốt, bảo đảm tiếp theo ngài sẽ nhàn hạ, ngài cũng không cần lo về thù lao."
"......"
"Vậy phải xem con bé có đồng ý hay không."
Tầm mắt Hạ Dữ dừng ở trêи người Diệp Nha, cô còn chưa thoát khỏi nỗi bi thương, vẻ mặt ủ rũ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
"Nha Nha có muốn cùng chị Hạ Tình và chú tham gia không? Trừ chị Hạ Tình ra, còn có các anh trai khác chơi cùng nữa."
Diệp Nha quệt quệt cái mũi, cảm giác tủi thân cũng dần phai đi.
Cô đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ, chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn, chậm rì rì nói;
"Nha Nha muốn đi." Xong chín là đến mười, mười xong rồi là có thể tìm ba mẹ rồi, cô không cần phải ở lại đây nữa, không cần ở cạnh em trai thối nữa.
Nghĩ vậy, vành mắt Diệp Nha lại lần nữa đỏ lên.
"Được rồi, đừng khóc." Hạ Dữ lấy khăn tay ra xoa xoa khuôn mặt của cô gái nhỏ khóc đến tèm nhem"Bây giờ đã muộn lắ rồi, mau trở về cùng ba đi." Nói xong lại nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, "Diệp tổng lúc trở về thì bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nha, ngàn vạn lần đừng tức giận với con bé."
Diệp Lâm Xuyên không trả lời, ôm Diệp Nha nhanh rời đi.
Lên xe, Diệp Nha an tĩnh ngồi bên cạnh Diệp Thanh Hà, phía trước là Diệp Lâm Xuyên đang lái xe, ánh sáng từ đèn pha chọc thủng màn đêm.
"Nha Nha mệt rồi thì có thể dựa vào anh mà ngủ."
Diệp Nha nắm chặt năm đầu ngón tay lại, cúi đầu không chịu hé răng, hiển nhiên là vẫn còn giận dỗi.
"Bởi vì ba đánh em anh lại không ngăn nên em không vui sao? "
Diệp Nha lắc chân nhỏ, xem như đồng ý.
Diệp Thanh Hà hít sâu một cái, "Lần trước em rõ ràng đã đồng ý rồi, sẽ không lén rời đi, anh rất tin tưởng Nha Nha, nhưng em lại làm cho anh thất vọng."
"...... Em có để lại tờ giấy." Diệp Nha lẩm bẩm.
"Rồi sao? Em cảm thấy để lại một tờ giấy rời đi là xong sao?" Diệp Thanh Hà kiên nhẫn dạy dỗ, "Nha Nha, em không thể tự chủ trương như vậy được, đây là không có trách nhiệm với bản thân, cũng không có trách nhiệm với những người trong gia đình. Anh biết em còn nhỏ, là một tiểu bảo bối, nhưng tuổi còn nhỏ sẽ trở thành cái cớ cho bọn ác lộng hành. Anh trai rất thích em, cho nên sẽ bao dung em một lần, hai lần, ba lần, nhưng tuyệt đối sẽ không bao dung đến lần thứ tư. Anh không xác định lần thứ tư có xảy ra chuyện gì hay không." Anh ngữ khí rất ôn hòa, đáy mắt lại lộ ra kϊƈɦ động, "Nha Nha, may mắn sẽ không mãi đi theo một người đâu."
"Sẽ!" Diệp Nha vỗ đầu, "Nha Nha chính là đại diện cho may mắn, Nha Nha có thể mang may mắn cho mình."
"Nhưng người khác sẽ không mang may mắn cho em."
Diệp Thanh Hà đột nhiên nói.
Cô ngơ ngẩn nhìn, cánh tay chậm rãi rũ xuống.
"Nha Nha em nhìn ra bên ngoài xem."
Diệp Nha nghe lời quay đầu, ngoài cửa sổ xe là cảnh sắc hoang vu âm trầm được bao phủ bởi ánh trăng, bóng cây trong đêm tối lay động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hoa cỏ gào rống, đám cỏ dại bốn phía đang bàn luận về thi thể chết dưới chân chúng, thản nhiên tùy tiện như đang nói đến chó mèo vậy.
Cỏ dại không quan tâm đến mạng người, coi nó như là cỏ dại, đối với chúng nó xác chết là dinh dưỡng để chúng trưởng thành, ước gì người chết càng nhiều càng tốt.
Phía sau lưng cô rét run, lần đầu tiên sinh ra sợ hãi với chính đồng loại của mình.
"Ba đánh em chỉ là đau nhất thời, nhưng nếu ở trong tay người xấu, em ngay cả đau cũng không kịp."
Sống mũi Diệp Nha cay cay, nước mắt yên lặng rơi xuống.
Diệp Thanh Hà dịu dàng xoa đầu cô: "Trêи đời này không phải chỉ có người tốt, còn có ngàn vạn người xấu, chúng ta có lẽ trốn không thoát, phải luôn cảnh giác, em có hiểu không?"
Diệp Nha xoa xoa đôi mắt sưng lên vì khóc, đá rơi giày xuống bò vào lòng Diệp Thanh Hà, ôm anh rồi hôn, cọ tới cọ lui, làm nũng nhận sai:"Thật xin lỗi anh trai, sau này, sau này em sẽ không chạy loạn nữa. Thật đó, em...... Em cam đoan với anh, sau này em sẽ làm một bảo bảo ngoan, không chạy nữa, không cho người xấu bắt đi."
Diệp Thanh Hà: "Nhưng không phải em nói đừng tin vào lời nói của trẻ con sao?"
Diệp Nha
chu môi lí nhí nói: "Em, câu đó cũng không thể tin."
Diệp Lâm Xuyên ở ghế trước hừ lạnh khinh thường.
Diệp Nha hoảng hốt lo lắng, cắn cắn ngón tay: "Nếu anh vẫn chưa tin em, em...... lúc về em sẽ viết giấy kiểm điểm!"
Diệp Thanh Hà phì cười: "Em còn biết viết bản kiểm điểm?"
Anh cười khiến cho Diệp Nha thả lỏng, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, hắc hắc cười hai tiếng, "Học ở phim truyền hình~" nam chính làm sai, sẽ viết kiểm điểm đưa cho nữ chính.
"Anh trai, ʍôиɠ em đau......" Diệp Nha ủy khuất, không dám trừng Diệp Lâm Xuyên, chỉ dám lặng lẽ nhìn. Ông đúng lúc nhìn qua, Diệp Nha sợ tới mức giật mình, vội vội vàng vàng che hai mắt chui vào trong lòng Diệp Thanh Hà.
Một giờ sau xe tới nhà, hiện tại đã hơn 10 giờ, những chú dì biết được việc của Diệp Nha còn lo lắng chưa ngủ. Diệp Lâm Xuyên để Diệp Thanh Hà về nhà trước, sau đó dắt Diệp Nha đi từng nhà xin lỗi.
Diệp Nha rất được lòng các bác trai bác gái, đặc biệt là bác Tiền nhà đối diện, thấy cô hoàn hảo không sứt mẻ gì xuất hiện ở trước mặt, sự lo lắng cũng bớt đi, bởi vì quá mức lo lắng còn rớt hai dòng nước mắt.
Diệp Nha đột nhiên áy náy, lúc này đây mới thật sự ý thức được cô đã mang đến cho mọi người nhiều phiền phức.
Có đôi khi hành vi của một người cũng khiến cho người khác lo lắng.
"Xin lỗi bác, về sau Nha Nha sẽ không đi loạn nữa đâu." Cô nâng đầu, lặp lại, "Về sau Nha Nha sẽ không đi loạn nữa đâu."
"Ai ui, bé ngoan của bác." Bác Tiền hết sức lo lắng, vội vàng từ phòng bếp xách ra một giỏ đầy bánh ngọt mà con trai gửi tới, mạnh mẽ nhét vào trong tay Diệp Nha, "Lấy về rồi cùng các anh trai con ăn đi! Nhớ kỹ không được chạy loạn nữa đó."
Diệp Nha ngơ ngác nhìn chằm chằm một giỏ đầy bánh ngọt, ực ực nuốt nước miếng, lại vỗ vỗ cái bụng nhỏ, kiên quyết đẩy cái giỏ về: "Không đâu không đâu, Nha Nha không cần."
Bác Tiền buồn bực: "Nha Nha không thích bánh ngọt sao? Vậy bác......"
"Con đã làm sai, bác lại cho con ăn, con sẽ nghĩ là được khen thưởng, lần này nhận sai lần sau con lại dám, không được không được."
Bác Tiền ngây ra, nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, nói nhỏ: "Đứa trẻ này của cậu còn biết tự dạy dỗ chính mình."
Diệp Lâm Xuyên tâm tình hòa hoãn, khóe môi hơi rũ xuống: "Chị lấy về đi thôi, để dành cho mình ăn." Nói xong lấy ví tiền ra, từ bên trong móc ra mấy tờ tiền màu hồng nhét vào tay bà, trong ánh mắt kinh ngạc của bà, nói, "Lần này thật sự gây phiền phức cho chị rồi, còn các dì khác nữa, chị dùng số tiền này mà dẫn bọn họ đi ăn, coi như là lời cảm ơn của tôi."
"Ôi? Tiểu Diệp cậu lấy về đi, không cần phải vậy đâu."
"Tiểu......"
Diệp Lâm Xuyên bế Diệp Nha lên, không để ý tới bác Tiền gọi vội vàng vào cửa.
Bọn Thẩm Trú cũng chưa ngủ, ngồi ở phòng khách chờ cô trở về.
"Nha Nha em không sao chứ?" Đây là Thẩm Nhiên.
"Bọn bắt cóc có bắt nạt em không?" Đây là Diệp Tử ɖu͙ƈ luôn kiên định là Diệp Nha bị bắt cóc.
"Sao em có thể chạy loạn như vậy?" Đây là Thẩm Trú không mấy vui vẻ.
Các anh trai đều quan tâm đến cô.
Khuôn mặt nhỏ Diệp Nha nghiêm lại, đi đến trước mặt Thẩm Trú:"Xin lỗi anh Thẩm Trú, về sau em sẽ không chạy loạn nữa." Tiếp theo là đến Thẩm Nhiên , "Xin lỗi anh Nhiên Nhiên, em thật sự không nên đi loạn như vậy." Cuối cùng là Diệp Tử ɖu͙ƈ, "Thật xin lỗi, em, em không bị bắt cóc."
Cô xin lỗi từng người, thái độ hối lỗi, các anh trai không nói hai lời nháy mắt đã tha thứ cho cô, từ trong rổ trái cây lấy quả quýt, hầu hạ cô như bà hoàng, chỉ còn thiếu dâng lên hai nén nhang.
Nhìn hình ảnh các anh trai yêu chiều Diệp Nha như vậy, mí mắt Diệp Lâm Xuyên hung hăng nhảy dựng, không cần đến ngày mai, tí nữa sẽ quên ngay thôi.
Ông tiến lên đuổi bốn anh em đi, ngoắc ngón tay nói với Diệp Nha: "Lại đây."
"Nhất gia chi vương" Diệp Nha vừa được hầu hạ biết rõ thế cục đã đổi, không dám phản kháng, nơm nớp lo sợ đứng lên.
"Em, nếu em muốn đánh chị thì em đừng tét vào ʍôиɠ chị nữa được không?" Diệp Nha để tay sau lưng, hạ thế thương lượng, "Đánh...... đánh tay được không?" Nói xong thì vô cùng nghe lời đưa bàn tay nhỏ ra.
Diệp Lâm Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhanh chong ngắn lại khóe môi khẽ giương lên, ra vẻ nghiêm túc: "Lại đây, viết kiểm điểm."
Diệp Nha...... Há hốc mồm.
Tác giả :
Cẩm Chanh