Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 62
Edit: Selenee.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
_____________________________
Vết thương ở chân của Diệp Nha chưa đến hai ngày đã lành lại, có thể tiếp tục tham gia hoạt động chụp ảnh của tạp chí Nhi Đồng Tâm Chi Gia rồi. Triệu Thần Tinh sau khi hủy hợp đồng đã rời đi, cộng sự đã đổi thành một ngôi sao nhí khác là Vương Minh Diệu, chỉ lớn hơn cô một tuổi, mập mạp trắng trẻo, tóc nâu tự nhiên giống cô, thoạt nhìn có vẻ rất Tây.
Nhưng mà ――
Có chút phiền.
"Tớ cuối cùng cũng biết rõ vì sao bốn năm trước mẹ đã sinh tớ ra, nếu quá muộn thì tớ sẽ không gặp được cậu."
"Cậu biết vì sao hôm nay không có trăng không? Bởi vì nó đã chạy vào đôi mắt của cậu rồi đấy."
"Cậu đáng yêu thật, có thể cho tớ làm kỵ sĩ của cậu không?"
"Cậu nhất định là lén trốn khỏi lâu đài đúng không?"
"......"
Tuổi thơ Vương Minh Diệu trải qua ở nước ngoài, giáo ɖu͙ƈ của phương Tây làm cho cậu bé tuổi còn nhỏ nhưng đã nhiệt tình như lửa, qua một tháng được khai sáng nhanh chóng càng làm cho cậu học được hàng trăm lời thổ lộ âu yếm bản địa.
Trẻ nhỏ là động vật thị giác đơn thuần, cậu liếc mắt một cái thấy Diệp Nha xinh đẹp đáng yêu, chính vì thế mà muốn làm quen, khi thì kéo Diệp Nha thể hiện tình cảm, đôi mắt tròn xoe long lanh, nói với cô bằng những lời nói đường mật.
Tính tình Diệp Nha có tốt đến mấy cũng không chịu được âm thanh dai dẳng như ma theo suốt ba tiếng đồng hồ liên tục không ngừng lọt vào tai được, lúc Vương Minh Diệu sắp kéo một lần nữa thì lập tức đẩy cậu ra, giọng non nớt gấp gáp đến nói lắp: "Cậu, cậu đừng kéo tớ."
Vương Minh Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục quấy rầy, Diệp Nha đứng lên chạy về phía Diệp Lâm Xuyên, trực tiếp lao vào ngực của ông, chân nhỏ nhảy lên, dễ dàng leo tọt lên đùi người đàn ông.
Tay nhỏ Diệp Nha nắm lấy quần áo của Diệp Lâm Xuyên, khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào ngực ông, không nhúc nhích làm rùa rụt đầu.
Vương Minh Diệu ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, hai giây sau: "Gáy của cậu thật đẹp, giống như cái muỗng vậy~"
Phụt.
Tất cả nhân viên cười phá lên.
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên hơi trầm xuống, có chút không vui.
Vương Hạo, ba của Vương Minh Diệu cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh đi tới ôm con trai mình, còn loáng thoáng nghe được mấy lời dạy dỗ.
Diệp Nha vẫn cứ trốn tránh trong lồng ngực Diệp Lâm Xuyên, trong bóng tối, hô hấp của cô chầm chậm,"Cậu ta đi rồi sao?"
Tay Diệp Lâm Xuyên đỡ cô gái nhỏ, cảm nhận được khuôn mặt nhỏ mềm mại dán vào trong ngực, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ói dối: "Chưa đi."
Đầu Diệp Nha chôn càng sâu, dùng sức kéo hai tay Diệp Lâm Xuyên ôm lấy thân hình mũm mĩm của mình, sau đó lại trốn kỹ hơn một chút.
Nhân viên bên cạnh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, trêи tay anh ta còn cầm thêm hai cuốn tạp chí khi qua đây.
Đây là số phát hành đầu tiên của sản phẩm mới trong mùa hạ, cũng chính là mấy bộ trang phục mà Diệp Nha chụp ảnh vài lần trước, hôm nay mới chính thức phát hành, chỉ là bọn họ nhận được tạp chí mẫu muộn, đến bây giờ mới rảnh giao tận tay.
Diệp Lâm Xuyên nhận tạp chí, trang đầu là Diệp Nha mặc trang phục tinh linh, trong hình cô gái nhỏ ngồi xổm trong bụi hoa, tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt đen bóng trong suốt, thật giống như công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích dưới vầng hào quang.
Ông nhìn cô gái nhỏ trêи trang bìa, trong lòng không khỏi xúc động.
Diệp Nha nhìn thấy tạp chí, vui mừng vội vàng tới xem, tấm ảnh của bản thân vừa xa lạ lại vừa làm cho người ta cảm thấy mới lạ, Diệp Nha nhìn chằm chằm vài giây sau đó mới cảm thán: " Là Nha Nha kìa!"
"Nha Nha thật xinh đẹp." Cô ôm mặt, không ngần ngại mà khen bản thân mình.
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ: "Bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi."(*)
_________________________
* [ 王婆卖瓜,自卖自夸: Ý tự khen, tự hào về bản thân]
_________________________
Diệp Nha không phục: "Ngã vào chậu giấm, cắn quả hạnh xanh."(*)
_________________________
*[ 扳倒醋缸,咬了青杏: Câu này kiểu như ghen tị, đố kị, ghen tuông.]
_________________________
Diệp Lâm Xuyên không nói lại cô thì dứt khoát không nói nữa, cùng nhau lật trang sách nhỏ.
Tạp chí ngoại trừ ảnh chụp còn có cảm tưởng của nhà thiết kế đối với tác phẩm, chữ đen dày đặc làm Diệp Nha lật đi lật lại hai lần cũng không mấy hứng thú, việc hiện tại cô muốn làm đó là ra ngoài ăn cơm.
Diệp Lâm Xuyên biết cô đói bụng, thu dọn tạp chí xong xuôi chuẩn bị rời đi, thì thấy Vương Hoành Nho cười tủm tỉm đi vào: "Chụp xong rồi ư?"
Diệp Nha ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Ăn cơm?"
Diệp Nha lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nụ cười trêи mặt Vương Hoành Nho càng lớn hơn: " 6 giờ đến 9 giờ tối là lúc phát sóng trực tiếp, Diệp tiên sinh nhớ dẫn Nha Nha quay lại." Kế hoạch ban đầu là bắt đầu lúc 7 giờ, nhưng vì để có thời gian cho mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi, kế hoạch tạm thời sắp xếp lại thành 6 giờ, cô không cần phải đi hết hành trình cùng với streamer, không có gì thay đổi thì có thể trở về lúc 8 giờ.
Vương Hoành Nho khom lưng vỗ nhẹ vào đầu Diệp Nha: "May mắn có Nha Nha, doanh thu của tạp chí chúng ta rất tốt."
Có lẽ là do độ nóng hot search lúc trước, số đầu tiên của tạp chí bắt đầu bán lúc 8 giờ, một buổi sáng liền bán hết sạch, nghe nhân viên phụ trách bán hàng của cửa hàng cho biết, doanh số bán hàng offline cũng rất tốt.
Theo tiến độ này, tổng doanh số trang phục của bọn họ nhất định cũng sẽ lấy được thành tích huy hoàng.
Vương Hoành Nho càng nghĩ càng vui vẻ, lại gần bên tai Diệp Nha nhỏ giọng nói: "Hôm nay chú sẽ gửi con một phong bao lì xì lớn."
Hai chữ phong bao khiến hai mắt Diệp Nha sáng lên.
"Đi ăn cùng ba đi, chú cũng phải tiếp tục làm việc."
Diệp Nha đang tính rời đi, đột nhiên phía trêи đầu có tiếng Diệp Lâm Xuyên nhẹ nói: "Vương tổng, tôi muốn hỏi một số chuyện."
Vương Hoành Nho nhìn qua.
Ánh mắt ông như có như không liếc nhìn Diệp Nha, thấy xung quanh không có ai, mới nói: " Video giám sát lúc trước...... Là ngài cố ý tung ra?"
Mấy ngày nay Diệp Lâm Xuyên mãi vẫn không hiểu được chuyện này.
Giám sát của công ty thuộc về riêng tư của công ty, dựa trêи lý thuyết nhân viên không thể tung ra đoạn giám sát nếu không có ý kiến của cấp trêи, nhưng vấn đề là tại sao bọn họ lại cố ý tung ra? Nếu đơn giản chỉ muốn hủy hợp đồng với Điền Hựu Cầm thì phương thức này cũng không đáng dùng.
Vương Hoành Nho xấu hổ cười: "Thật xin lỗi Diệp tổng, đêm hôm Nha Nha bị thương, hệ thống công ty chúng tôi đã bị hack."
"Hack?" Diệp Lâm Xuyên sửng sốt.
Vương Hoành Nho cúi đầu: "Đối phương bẻ khóa mật khẩu của quản trị viên, sau đó video liền xuất hiện trêи mạng, ngoại trừ việc đó thì chúng tôi không có bất kì tổn thất gì. Nhưng vì lí do an toàn nên chúng tôi vẫn đến đồn cảnh sát báo án." Nói xong rồi lại cười khổ, " Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi cũng không tìm thấy bất kì manh mối nào, chỉ có thể thuê thêm hai lập trình viên để củng cố hệ thống internet rồi canh chừng 24/24."
Diệp Lâm Xuyên cau mày không nói lời nào, tạm biệt Vương Hoành Nho, rồi kéo Diệp Nha rời khỏi Nhi Đồng Tâm Chi Gia.
***
Buổi chiều.
Cách nửa giờ nữa là chương trình phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.
Công ty quy định phụ huynh không được đi cùng khi phát sóng trực tiếp, vì thế Diệp Lâm Xuyên chỉ đưa Diệp Nha đến cửa, cô tạm biệt Diệp Lâm Xuyên, rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc phát sóng trực tiếp.
Cách bài trí của phòng phát sóng trực tiếp không khác gì phòng nội thất bình thường, chỉ khác là có thêm nhiều thiết bị để phát sóng trực tiếp, bên cạnh là phòng để trang phục, mở cửa ra, bên trong treo đầy trang phục và phụ kiện của trẻ em. Nhân viên công tác sớm đã bắt đầu vì sắp phát sóng trực tiếp, nữ MC ngồi một bên ở trước bàn trang điểm để trang điểm, vừa xem nội dung phát hôm nay vừa thay đồ.
Thấy Diệp Nha đi tới, nữ MC cười thân thiết: "Em tên Nha Nha đúng không? Đừng quá căng thẳng, chúng ta cứ giống như chụp ảnh, mặc quần áo mới vào đứng trước máy quay đi vòng vòng là được."
Mấy đứa nhỏ cũng không làm được cái gì nhiều, thường được sử dụng như là cái giá để treo quần áo, để cho khán giả xem hiệu quả của trang phục trêи người. Chỉ là mấy đứa nhỏ cũng không dễ quản, nếu thêm một vài hoạt động khác thì sẽ mất kiểm soát ngay làm ảnh hưởng rất nhiều đến công việc. Diệp Nha gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ôm túi nhỏ ngồi một mình trêи ghế chờ đợi.
Một lát sau, bụng Diệp Nha kêu lên.
Rõ ràng vừa rồi mới ăn bánh ngọt, nhưng bây giờ lại đói bụng.
Chân Diệp Nha lắc lư, ánh mắt lướt qua trêи người nữ MC, do dự một chút, mềm mại hỏi: "Chị ơi, lát nữa em có được ăn cái gì không?"
Nữ MC vội vàng dán lông mi giả, không quay đầu lại, trả lời: "Được, khi không ghi hình thì có thể ăn."
Sau khi có câu trả lời chính xác, Diệp Nha mới thả lỏng người, bàn tay nhỏ vỗ vỗ đồ ăn vặt căng phồng trong túi.
Đây đều là mua được ở siêu thị gần đó vào buổi chiều, em trai nói phát sóng trực tiếp tới tận mấy giờ, sợ cô khi đói không có gì để ăn, nên mua một ít để cô lót bụng.
―― Em trai đúng là biết tính trước.
Cô thật muốn lót bụng ngay bây giờ.
Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
_____________________________
Vết thương ở chân của Diệp Nha chưa đến hai ngày đã lành lại, có thể tiếp tục tham gia hoạt động chụp ảnh của tạp chí Nhi Đồng Tâm Chi Gia rồi. Triệu Thần Tinh sau khi hủy hợp đồng đã rời đi, cộng sự đã đổi thành một ngôi sao nhí khác là Vương Minh Diệu, chỉ lớn hơn cô một tuổi, mập mạp trắng trẻo, tóc nâu tự nhiên giống cô, thoạt nhìn có vẻ rất Tây.
Nhưng mà ――
Có chút phiền.
"Tớ cuối cùng cũng biết rõ vì sao bốn năm trước mẹ đã sinh tớ ra, nếu quá muộn thì tớ sẽ không gặp được cậu."
"Cậu biết vì sao hôm nay không có trăng không? Bởi vì nó đã chạy vào đôi mắt của cậu rồi đấy."
"Cậu đáng yêu thật, có thể cho tớ làm kỵ sĩ của cậu không?"
"Cậu nhất định là lén trốn khỏi lâu đài đúng không?"
"......"
Tuổi thơ Vương Minh Diệu trải qua ở nước ngoài, giáo ɖu͙ƈ của phương Tây làm cho cậu bé tuổi còn nhỏ nhưng đã nhiệt tình như lửa, qua một tháng được khai sáng nhanh chóng càng làm cho cậu học được hàng trăm lời thổ lộ âu yếm bản địa.
Trẻ nhỏ là động vật thị giác đơn thuần, cậu liếc mắt một cái thấy Diệp Nha xinh đẹp đáng yêu, chính vì thế mà muốn làm quen, khi thì kéo Diệp Nha thể hiện tình cảm, đôi mắt tròn xoe long lanh, nói với cô bằng những lời nói đường mật.
Tính tình Diệp Nha có tốt đến mấy cũng không chịu được âm thanh dai dẳng như ma theo suốt ba tiếng đồng hồ liên tục không ngừng lọt vào tai được, lúc Vương Minh Diệu sắp kéo một lần nữa thì lập tức đẩy cậu ra, giọng non nớt gấp gáp đến nói lắp: "Cậu, cậu đừng kéo tớ."
Vương Minh Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục quấy rầy, Diệp Nha đứng lên chạy về phía Diệp Lâm Xuyên, trực tiếp lao vào ngực của ông, chân nhỏ nhảy lên, dễ dàng leo tọt lên đùi người đàn ông.
Tay nhỏ Diệp Nha nắm lấy quần áo của Diệp Lâm Xuyên, khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào ngực ông, không nhúc nhích làm rùa rụt đầu.
Vương Minh Diệu ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, hai giây sau: "Gáy của cậu thật đẹp, giống như cái muỗng vậy~"
Phụt.
Tất cả nhân viên cười phá lên.
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên hơi trầm xuống, có chút không vui.
Vương Hạo, ba của Vương Minh Diệu cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh đi tới ôm con trai mình, còn loáng thoáng nghe được mấy lời dạy dỗ.
Diệp Nha vẫn cứ trốn tránh trong lồng ngực Diệp Lâm Xuyên, trong bóng tối, hô hấp của cô chầm chậm,"Cậu ta đi rồi sao?"
Tay Diệp Lâm Xuyên đỡ cô gái nhỏ, cảm nhận được khuôn mặt nhỏ mềm mại dán vào trong ngực, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ói dối: "Chưa đi."
Đầu Diệp Nha chôn càng sâu, dùng sức kéo hai tay Diệp Lâm Xuyên ôm lấy thân hình mũm mĩm của mình, sau đó lại trốn kỹ hơn một chút.
Nhân viên bên cạnh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, trêи tay anh ta còn cầm thêm hai cuốn tạp chí khi qua đây.
Đây là số phát hành đầu tiên của sản phẩm mới trong mùa hạ, cũng chính là mấy bộ trang phục mà Diệp Nha chụp ảnh vài lần trước, hôm nay mới chính thức phát hành, chỉ là bọn họ nhận được tạp chí mẫu muộn, đến bây giờ mới rảnh giao tận tay.
Diệp Lâm Xuyên nhận tạp chí, trang đầu là Diệp Nha mặc trang phục tinh linh, trong hình cô gái nhỏ ngồi xổm trong bụi hoa, tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt đen bóng trong suốt, thật giống như công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích dưới vầng hào quang.
Ông nhìn cô gái nhỏ trêи trang bìa, trong lòng không khỏi xúc động.
Diệp Nha nhìn thấy tạp chí, vui mừng vội vàng tới xem, tấm ảnh của bản thân vừa xa lạ lại vừa làm cho người ta cảm thấy mới lạ, Diệp Nha nhìn chằm chằm vài giây sau đó mới cảm thán: " Là Nha Nha kìa!"
"Nha Nha thật xinh đẹp." Cô ôm mặt, không ngần ngại mà khen bản thân mình.
Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ: "Bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi."(*)
_________________________
* [ 王婆卖瓜,自卖自夸: Ý tự khen, tự hào về bản thân]
_________________________
Diệp Nha không phục: "Ngã vào chậu giấm, cắn quả hạnh xanh."(*)
_________________________
*[ 扳倒醋缸,咬了青杏: Câu này kiểu như ghen tị, đố kị, ghen tuông.]
_________________________
Diệp Lâm Xuyên không nói lại cô thì dứt khoát không nói nữa, cùng nhau lật trang sách nhỏ.
Tạp chí ngoại trừ ảnh chụp còn có cảm tưởng của nhà thiết kế đối với tác phẩm, chữ đen dày đặc làm Diệp Nha lật đi lật lại hai lần cũng không mấy hứng thú, việc hiện tại cô muốn làm đó là ra ngoài ăn cơm.
Diệp Lâm Xuyên biết cô đói bụng, thu dọn tạp chí xong xuôi chuẩn bị rời đi, thì thấy Vương Hoành Nho cười tủm tỉm đi vào: "Chụp xong rồi ư?"
Diệp Nha ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Ăn cơm?"
Diệp Nha lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nụ cười trêи mặt Vương Hoành Nho càng lớn hơn: " 6 giờ đến 9 giờ tối là lúc phát sóng trực tiếp, Diệp tiên sinh nhớ dẫn Nha Nha quay lại." Kế hoạch ban đầu là bắt đầu lúc 7 giờ, nhưng vì để có thời gian cho mấy đứa nhỏ nghỉ ngơi, kế hoạch tạm thời sắp xếp lại thành 6 giờ, cô không cần phải đi hết hành trình cùng với streamer, không có gì thay đổi thì có thể trở về lúc 8 giờ.
Vương Hoành Nho khom lưng vỗ nhẹ vào đầu Diệp Nha: "May mắn có Nha Nha, doanh thu của tạp chí chúng ta rất tốt."
Có lẽ là do độ nóng hot search lúc trước, số đầu tiên của tạp chí bắt đầu bán lúc 8 giờ, một buổi sáng liền bán hết sạch, nghe nhân viên phụ trách bán hàng của cửa hàng cho biết, doanh số bán hàng offline cũng rất tốt.
Theo tiến độ này, tổng doanh số trang phục của bọn họ nhất định cũng sẽ lấy được thành tích huy hoàng.
Vương Hoành Nho càng nghĩ càng vui vẻ, lại gần bên tai Diệp Nha nhỏ giọng nói: "Hôm nay chú sẽ gửi con một phong bao lì xì lớn."
Hai chữ phong bao khiến hai mắt Diệp Nha sáng lên.
"Đi ăn cùng ba đi, chú cũng phải tiếp tục làm việc."
Diệp Nha đang tính rời đi, đột nhiên phía trêи đầu có tiếng Diệp Lâm Xuyên nhẹ nói: "Vương tổng, tôi muốn hỏi một số chuyện."
Vương Hoành Nho nhìn qua.
Ánh mắt ông như có như không liếc nhìn Diệp Nha, thấy xung quanh không có ai, mới nói: " Video giám sát lúc trước...... Là ngài cố ý tung ra?"
Mấy ngày nay Diệp Lâm Xuyên mãi vẫn không hiểu được chuyện này.
Giám sát của công ty thuộc về riêng tư của công ty, dựa trêи lý thuyết nhân viên không thể tung ra đoạn giám sát nếu không có ý kiến của cấp trêи, nhưng vấn đề là tại sao bọn họ lại cố ý tung ra? Nếu đơn giản chỉ muốn hủy hợp đồng với Điền Hựu Cầm thì phương thức này cũng không đáng dùng.
Vương Hoành Nho xấu hổ cười: "Thật xin lỗi Diệp tổng, đêm hôm Nha Nha bị thương, hệ thống công ty chúng tôi đã bị hack."
"Hack?" Diệp Lâm Xuyên sửng sốt.
Vương Hoành Nho cúi đầu: "Đối phương bẻ khóa mật khẩu của quản trị viên, sau đó video liền xuất hiện trêи mạng, ngoại trừ việc đó thì chúng tôi không có bất kì tổn thất gì. Nhưng vì lí do an toàn nên chúng tôi vẫn đến đồn cảnh sát báo án." Nói xong rồi lại cười khổ, " Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi cũng không tìm thấy bất kì manh mối nào, chỉ có thể thuê thêm hai lập trình viên để củng cố hệ thống internet rồi canh chừng 24/24."
Diệp Lâm Xuyên cau mày không nói lời nào, tạm biệt Vương Hoành Nho, rồi kéo Diệp Nha rời khỏi Nhi Đồng Tâm Chi Gia.
***
Buổi chiều.
Cách nửa giờ nữa là chương trình phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.
Công ty quy định phụ huynh không được đi cùng khi phát sóng trực tiếp, vì thế Diệp Lâm Xuyên chỉ đưa Diệp Nha đến cửa, cô tạm biệt Diệp Lâm Xuyên, rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc phát sóng trực tiếp.
Cách bài trí của phòng phát sóng trực tiếp không khác gì phòng nội thất bình thường, chỉ khác là có thêm nhiều thiết bị để phát sóng trực tiếp, bên cạnh là phòng để trang phục, mở cửa ra, bên trong treo đầy trang phục và phụ kiện của trẻ em. Nhân viên công tác sớm đã bắt đầu vì sắp phát sóng trực tiếp, nữ MC ngồi một bên ở trước bàn trang điểm để trang điểm, vừa xem nội dung phát hôm nay vừa thay đồ.
Thấy Diệp Nha đi tới, nữ MC cười thân thiết: "Em tên Nha Nha đúng không? Đừng quá căng thẳng, chúng ta cứ giống như chụp ảnh, mặc quần áo mới vào đứng trước máy quay đi vòng vòng là được."
Mấy đứa nhỏ cũng không làm được cái gì nhiều, thường được sử dụng như là cái giá để treo quần áo, để cho khán giả xem hiệu quả của trang phục trêи người. Chỉ là mấy đứa nhỏ cũng không dễ quản, nếu thêm một vài hoạt động khác thì sẽ mất kiểm soát ngay làm ảnh hưởng rất nhiều đến công việc. Diệp Nha gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ôm túi nhỏ ngồi một mình trêи ghế chờ đợi.
Một lát sau, bụng Diệp Nha kêu lên.
Rõ ràng vừa rồi mới ăn bánh ngọt, nhưng bây giờ lại đói bụng.
Chân Diệp Nha lắc lư, ánh mắt lướt qua trêи người nữ MC, do dự một chút, mềm mại hỏi: "Chị ơi, lát nữa em có được ăn cái gì không?"
Nữ MC vội vàng dán lông mi giả, không quay đầu lại, trả lời: "Được, khi không ghi hình thì có thể ăn."
Sau khi có câu trả lời chính xác, Diệp Nha mới thả lỏng người, bàn tay nhỏ vỗ vỗ đồ ăn vặt căng phồng trong túi.
Đây đều là mua được ở siêu thị gần đó vào buổi chiều, em trai nói phát sóng trực tiếp tới tận mấy giờ, sợ cô khi đói không có gì để ăn, nên mua một ít để cô lót bụng.
―― Em trai đúng là biết tính trước.
Cô thật muốn lót bụng ngay bây giờ.
Tác giả :
Cẩm Chanh