Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 31
Edit: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ
_________________________
Cốc cốc cốc.
Diệp Nha nắm bàn tay thành một cái đấm nhỏ, gõ cửa phòng, nhón mũi chân hướng vào bên trong kêu to: "Tử ɖu͙ƈ, anh có ở đó không?"
Không thấy đáp lại.
"Anh không có ở trong phòng sao?"
"Không có!" Trong phòng truyền đến âm thanh bực bội của Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Diệp Nha khó hiểu, hỏi: "Nhưng anh đang nói chuyện mà?"
Cạch.
Cửa bị mở ra.
Diệp Tử ɖu͙ƈ với quả đầu tóc rối mù, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng lại đầy âm u, trầm ngâm, hai hàng lông mày dựng lên, biểu tình hung thần ác sát y như lần đầu tiên gặp.
Diệp Nha bị dọa một trận phát ngốc luôn, ngay sau đó phản ứng lại, đưa đồ chơi trêи tay qua: "Anh xem."
Transformers được bọc kín trong chiếc hộp mờ ảo tinh xảo, lộng lẫy, mô hình chế tác phi thường xinh đẹp, bất cứ cậu bé nào ở tầm tuổi này chỉ cần liếc mắt một cái tuyệt đối ngay cả chân cũng bước không nổi. Ai ngờ Diệp Tử ɖu͙ƈ lại không thích, hắn duỗi tay, đập chiếc hộp xuống mặt đất.
"Ngươi đây là đang khoe khoang với ta đấy hả?!"
Mu bàn tay của Diệp Nha bị đánh làm cho đỏ một mảnh nhỏ, có chút đau, cô che tay lại nhìn nhìn, ngữ khí bất mãn: "Anh sao lại đánh em??!"
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, ta không muốn để ý đến ngươi nữa." Diệp Tử ɖu͙ƈ xách cổ áo cô lên, kéo ra ngoài, "Ta quyết định từ giờ trở đi sẽ không thích ngươi nữa, ngươi không phải là em gái nhỏ mà ta thích nữa."
"Nhưng vì sao anh lại không thích em?" Diệp Nha vô cùng ủy khuất, "Là bởi vì em không đáng yêu sao?" Cô nhéo nhéo khuôn mặt núng nính thập phần mê hoặc của mình, không có khả năng nha, hôm nay ở bên ngoài, rất nhiều người khen cô đáng yêu.
"Anh xem, em còn được thay váy mới này." Diệp Nha kéo làn váy, xoay một vòng trước mặt hắn, "Là chị gái ở trung tâm thương mại thay cho em đấy."
Làn váy được làm bằng ren xoay tròn, thướt tha theo động tác của cô, khiến cô bé vốn dĩ đã tinh xảo càng trở nên giống như một nàng tiên hoa.
Diệp Tử ɖu͙ƈ hốc mắt đỏ bừng đầy ghen ghét: "Ngươi còn khoe tiếp."
"Em không có." Diệp Nha rất khổ tâm nha, cô không có khoe gì đâu, chia sẻ niềm vui cũng là khoe khoang sao?
"Ngươi ỷ vào mình đáng yêu, cố ý làm nũng để ba ba mang ngươi đi ra ngoài đúng không???!"
Diệp Nha bị tư duy logic này làm cho ngẩn ra.
"Ba ba từ trước tới nay chưa từng dẫn ta ra ngoài chơi." Đôi mắt hắn đỏ long sòng sọc, cắn cắn môi dưới, nói, "Nếu ta mà biến thành con gái, khẳng định sẽ đáng yêu hơn ngươi gấp ngàn lần!"
Diệp Nha chớp chớp mắt, khó xử cắn cắn ngón tay, bất đắc dĩ nói: "Vậy, em có thể đưa váy cho anh mặc."
Hô hấp Diệp Tử ɖu͙ƈ cứng đờ lại: "Ai thèm quan tâm váy của ngươi a! Cái ta muốn là váy sao? Ta muốn chính là váy sao???!!"
Không, không phải à?
"Vậy...... đồ chơi."
"Không lạ gì!" Diệp Tử ɖu͙ƈ ném ra ngoài, mạnh mẽ đóng cánh cửa "rầm" một cái.
Diệp Nha và cả đồ chơi đều bị đuổi ra ngoài cửa, cô nhìn chằm chằm cửa phòng kia, lâm vào mờ mịt thật sâu, ngơ ra một lát, sau đó khom lưng ôm đồ chơi lên, một lần nữa gõ cửa, "Tử ɖu͙ƈ... Tử ɖu͙ƈ, anh thật sự không để ý tới em sao?"
"Cút đi! Không để ý tới ngươi!" Hắn ở trong phòng nổi trận lôi đình, "Ta đã quyết định rồi, vĩnh viễn sẽ không để ý tới ngươi nữa!"
Tâm tình của hắn không thể nào hiểu được, càng không có lý do gì, để một người vui vẻ, một lòng dỗ hắn như Diệp Nha cảm xúc cũng đi xuống theo hắn, có tức giận cũng có thương tâm, "Em đây cũng không để ý tới anh nữa!" Cô dậm mãnh chân nhỏ, "Trừ phi hiện tại anh mở cửa ra, xin lỗi em!"
"Không mở! Không xin lỗi! Ngươi đi đi!"
"Vậy anh không cho em đi ngủ cùng sao?"
"Không cho! Hôm nay giường nhỏ của ta nói rằng nó không thuộc về ngươi!"
"Hừ!" Diệp Nha tức đến xì cả lỗ mũi, đôi tay chống nạnh, dùng sức kêu lớn, "Vậy anh nói cho giường nhỏ của anh biết, Nha Nha cũng không thuộc về nó! Em sẽ đi tìm giường nhỏ nhà người khác!"
Không thể hiểu được, không thể hiểu được.
Mẹ nói quả nhiên không sai, con trai đều là những sinh vật không thể hiểu được.
Rõ ràng cô cái gì cũng chưa làm, còn muốn đưa đồ chơi cho hắn.
Tức chết mình mà.
Càng không thể hiểu được chính là, vừa phát hỏa xong, hệ thống nhiệm vụ lãnh đạm vang lên, [ Tính kế một lần với Diệp Tử ɖu͙ƈ, khen thưởng ngẫu nhiên: 5 điểm tưới nước. ]
Diệp Nha nhíu mày.
Đến cả chú Hệ thống cũng không thể hiểu được, mọi thứ ở đây đều kỳ kỳ quái quái hết rồi.
Cô liếc mắt nhìn cửa phòng lần cuối, đang muốn bước đi, nghĩ nghĩ một chút, quyết định để đồ chơi lại, "Transformers nói nó thích anh, nếu anh không đem nó về, nó sẽ rất buồn." Diệp Nha ghé sát vào cửa, sợ Diệp Tử ɖu͙ƈ không nghe được, cố ý phóng đại âm thanh, "Món đồ chơi là ba ba anh mua cho anh đấy~"
Diệp Tử ɖu͙ƈ không có bất cứ dấu hiệu nào muốn ra, cô y như là bà cụ non thở dài, chắp tay ra sau lưng, quay đầu đi vào phòng Diệp Thanh Hà.
Dãy hành lang lại lần nữa lâm vào tĩnh lặng, Diệp Nha không hề hay biết có một người đàn ông đứng ở đầu cầu thang vẫn luôn âm thầm quan sát nãy giờ.
Diệp Lâm Xuyên vốn không muốn xuống dưới, nhưng do tiếng la hét của bọn nhỏ quá lớn, làm ông muốn không chú ý cũng khó. Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên dời xuống mô hình đồ chơi đơn độc nằm ở trước cửa, đôi mắt trầm tư, đi xuống lầu nhặt món đồ chơi lên, gõ cửa phòng.
"Ta đã nói ta không muốn để ý với ngươi, ngươi có thấy phiền hay không hả??!"
"Mở cửa." Ông trầm giọng, nói "Là ta."
______________________________
Cho mấy bạn không biết tại sao tụi mình lại không đổi thành "ba" mà lại là "ta". Bởi vì theo như tính cách của ổng, ổng rất là ngạo kiều, không dịu dàng, không biết cách biểu đạt sự yêu thuơng nên có lẽ ngay cả đối với con trai cũng khó lòng mà gọi là "ba" được. Chính vì vậy mà tụi mình quyết định giữ là "ta - con".
Và tiện thể nói luôn hiện tại ổng xưng hô với Diệp Thanh Hà là ta-ngươi, kiểu như Diệp Thanh Hà lớn rồi nên không thể chiều hơn Diệp Tử ɖu͙ƈ ấy.
Mà thật ra mình cũng rất phân vân không biết nên đặt xưng hô kiểu gì,ngoại trừ ta - ngươi không nữa.
______________________________
Căn phòng chợt yên ắng, lúc sau cửa phòng chậm rãi được mở ra.
Diệp Tử ɖu͙ƈ đứng ở trước mặt ông, cúi đầu, cố chấp cắn chặt cánh môi.
"Cầm." Diệp Lâm Xuyên đưa món đồ chơi qua.
Diệp Tử ɖu͙ƈ quay đầu đi, không nhận.
"Nó tham gia thi đấu để mua cho con."
Hàng mi của Diệp Tử ɖu͙ƈ khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu.
"Lần sau ta nhất định mang con đi, được chưa??" Diệp Lâm Xuyên cúi người, bàn tay to lớn, nhẹ nhàng đè đỉnh đầu hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn vào người đối diện, "Ta hứa."
Ông trước đó từng hứa hẹn không biết bao nhiêu lần, Diệp Tử ɖu͙ƈ đối với việc này sớm đã mệt mỏi, cúi đầu cầm chiếc hộp, không nói.
Diệp Lâm Xuyên rời đi, Diệp Tử ɖu͙ƈ vẫn bất động đứng đó.
Trêи chiếc hộp có vài vết trầy xước rất nhỏ, nhắc nhở hắn về hành động vừa rồi.
Sau khi lấy được bình tĩnh, Diệp Tử ɖu͙ƈ cau mày, tự ghét bỏ chính mình, hắn... dường như lại bị mất khống chế, lại làm người khác tức giận rồi......
Rõ ràng...... chỉ có mình Diệp Nha chịu chơi cùng hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ do dự hồi lâu, chậm rì rì tiến đến cửa phòng trước mặt, lưỡng lự hai giây, cuối cùng cũng gõ cửa.
Kẽo kẹt.
Cửa mở ra.
Người mở cửa chính là Diệp Nha, cô bé giữ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn hắn. Nhưng Diệp Tử ɖu͙ƈ rất không được tự nhiên, nên ủ rũ cúi đầu xuống, thấp thỏm bất an.
"Nha Nha......" Diệp Tử ɖu͙ƈ mím mím môi: "Anh, giường nhỏ của anh nói nhớ em."
Diệp Nha kéo cánh cửa, đầu nhỏ xoay tứ tung, hết trái rồi lại phải, động tác rất giống chú mèo con bị một việc bất ngờ làm cho bối rối.
"Nó......" Diệp Tử ɖu͙ƈ vẻ mặt khó xử, "Nó nói sai rồi, nó nói không nên hung dữ với Nha Nha. Nó rõ ràng là anh, mà lại đi cáu kỉnh với em nhỏ......"
Diệp Tử ɖu͙ƈ ngẩng đầu: "Nha Nha, em có tha thứ cho nó không?"
Hắn là một đứa trẻ rất nhạy cảm, những thứ nhỏ nhặt ở trong mắt của người khác đều sẽ bị thế giới nội tâm của hắn phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, cho nên hắn dễ dàng phẫn nộ, dễ dàng âu lo, càng dễ dàng làm tổn thương đến người khác. Ở trong thế giới nhỏ bé của hắn, chỉ có Diệp Nha nguyện ý chơi với hắn.
Diệp Nha buông cánh cửa ra, đi lên cho Tử ɖu͙ƈ một cái ôm đầy ấm áp. Tính tình của Tiểu Diệp tử thật tốt, tức giận không đến năm phút đã quên mất những hành động trước đó của Diệp Tử ɖu͙ƈ, hiện giờ hắn đang buồn, chỉ nghĩ làm sao để an ủi hắn thật tốt, nơi nào còn ghi hận nữa chứ.
Lỗ tai hắn phiếm hồng, thật cẩn thận nâng mặt Diệp Nha lên, "Nha Nha thực xin lỗi, về sau anh sẽ không bao giờ hung dữ với em nữa."
Diệp Nha gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy anh vừa rồi là cảm thấy em không đáng yêu sao?" Mặc kệ ở độ tuổi nào, đã là con gái đều sẽ rất để ý đến vấn đề này.
Diệp Tử ɖu͙ƈ ngữ khí chắc chắn: "Em lúc nào cũng đáng yêu."
Xác nhận được trả lời, Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra: "Em tưởng em không đáng yêu, cho nên anh mới không để ý tới em."
"Vậy......" Diệp Tử ɖu͙ƈ gãi gãi đầu, "Em có muốn chơi cùng anh không?"
Diệp Nha lại gật đầu một cái, cầm tay Diệp Tử ɖu͙ƈ tay đi chơi đồ chơi mới mua.
**
Tối đến, Diệp Thanh Hà liền đi gặp ba để thương lượng về nhập học vào nhà trẻ Kẹo Bảy Màu của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên đối với những loại chuyện này từ trước đến nay không quan tâm mấy, lập tức gật đầu đồng ý, ra lệnh cho trợ lý sáng mai đi làm chuyện đó.
"Đúng rồi, còn hộ khẩu của Nha Nha thì sao?"
"Mới vừa xong."
Ánh mắt Diệp Thanh Hà có chút không biết nói sao: "Vậy tên ở trêи đó......?" Thân phận bên ngoài của Diệp Nha là em gái song sinh, cho nên cái tên này khẳng định là không thể dùng được. Hắn có chút khẩn trương, sợ Diệp Lâm Xuyên nghĩ ra một cái tên kỳ kỳ quái quái nào đó.
Diệp Lâm Xuyên ngồi ở bàn làm việc, không ngẩng đầu lên, nói: "Diệp Nha Nha."
Diệp Nha Nha......
Đủ tùy tiện, đúng là phong cách của ba mình.
Diệp Lâm Xuyên bưng ly nước lên, thấy hắn chưa đi, liền hỏi: "Còn có việc?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu rêи của ông.
"Ba?"
"Không có việc gì." Diệp Lâm Xuyên nhíu mày che miệng, "Bị phỏng nước." Khi nãy vẫn luôn chuyên chú cùng Diệp Thanh Hà nói chuyện, nên hoàn toàn quên mất ly trà này còn nóng.
Diệp Thanh Hà kỳ quái nhìn ông một cái, mỗi bước lưu luyến đi ra khỏi phòng.
Cửa mới vừa đóng lại, bên trong liền truyền đến âm thanh rơi vỡ của đồ sứ, đồng thời còn có tiếng chửi ――
"Mẹ kiếp!"
Ba vậy mà lại đi chửi tục.
Diệp Thanh Hà không tán đồng lắc đầu, nói lời thô tục như vậy thật sự không nên, chẳng lẽ ba hắn bước vào thời kỳ mãn kinh sớm???
**
Tốc độ làm việc của trợ lý rất nhanh, ngày hôm sau đã xử lý xong hết thủ tục nhập học cho Diệp Nha, ngay thứ hai có thể chính thức đi nhà trẻ. Diệp Nha cũng không hiểu rõ đi học nghĩa là gì, nên vẫn còn ở trong sân vui tươi hớn hở nghịch bùn.
Thời tiết thật tốt, mặt trời lên cao, trời xanh không mây.
Cô đi một đôi ủng nhỏ màu xanh lục, đạp lên vũng bùn, đôi tay nhỏ lấm lem quẫy quẫy trong vũng bùn, giơ tay lên cọ một cái, trêи mặt dơ thành một mảnh, lem luốc như chú mèo hoang nhỏ.
Hệ thống: [ Nha Nha ngày mai phải đi học rồi đấy. ]
Diệp Nha chậm rãi gật đầu, đem bùn xếp thành một căn nhà nhỏ.
Hệ thống: [ Ngươi có còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình không? ]
"Làm người xấu!" Ba chữ nói năng vô cùng có khí phách.
[ Đúng đúng đúng, làm người xấu! Nha Nha của chúng ta nhất định sẽ trở thành bảo bảo hư nhất nhà trẻ! ]
Diệp Nha khịt khịt nước mũi, nói: "Chú, chú đừng nói chuyện nữa, Nha Nha đang chơi ~"
Hệ thống: [......]
Mới chưa được bao lâu, đứa nhỏ này đã bắt đầu ghét bỏ nó rồi.
Haizzz lão cha già thở dài.
Diệp Nha chuyên tâm đối đầu với bùn đất, lát sau đã hoàn thành xong một ngôi nhà, rồi đến hai cây cỏ 4 lá, nhìn kỹ thì thấy cũng thật sinh động tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đang chơi vui vẻ, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng "hừ" nhẹ.
Lỗ tai nhỏ nhỏ của Diệp Nha run lên, nhìn về âm thanh phát ra.
Người ba ba "hờ" của cô đang đứng cách đó không xa, áo sơmi cổ hình chữ V, chiếc quần rộng thùng thình thoải mái, dưới chân đi đôi dép lê, trêи tay ôm bình giữ nhiệt.
Diệp Nha dùng bàn tay nghịch bùn của chính mình cọ cọ lên mặt, hào phóng nhường ra một chỗ nhỏ, mời: "Em trai cũng muốn chơi hả?"
Ai mẹ nó muốn chơi cái này chứ??!
Diệp Lâm Xuyên hắt xì hơi một cái, nhéo nhéo giữa mày, ngồi xuống chiếc ghế mây.
Ông có chút không ổn, thần sắc mệt mỏi, quầng mắt xanh tím.
Tầm mắt Diệp Nha di chuyển lên phía trêи, thấy một đám mây đen nhỏ bao phủ quanh đỉnh đầu của ông.
―― Là bãi nước miếng mà quạ đen phun hôm qua.
Ánh mắt Diệp Nha lại di động đến đôi lông mày ủ rũ của ông, chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm xuống, đong đưa hai tay, dùng sức hít vào, bì bõm từ vũng bùn nhảy ra.
Diệp Nha kéo một thân đầy bùn đi qua: "Em trai......"
"Gọi chú." Diệp Lâm Xuyên khàn đặc nói.
Diệp Nha hơi dừng: "Ngươi ốm sao?"
"Ừ." Bằng không cũng sẽ không ở trong nhà.
Diệp Nha nhìn chằm chằm đám mây đen sì trêи đỉnh đầu ông, như suy tư gì đó, mẹ cô có nói quạ đen lòng dạ hẹp hòi, rất thích ghi thù, một khi đã chán ghét ai thì sẽ chán ghét cả đời, nếu người nào bị quạ đen nguyền rủa, thì chắc chắn cũng sẽ bị nguyền rủa cả đời.
"Em trai, ngươi có muốn sờ sờ đầu nhỏ của ta không?" Diệp Nha chủ động đưa mặt chính mình lại gần.
Diệp Lâm Xuyên giương mắt ra nhìn.
Cô bé mặt đầy bùn màu xám, phía dưới cái mũi còn nhỏ một tí xíu nước mũi, đôi mắt mở to sáng ngời, lông mi chớp chớp, còn có thể nhìn thấy phía trêи mí mắt cũng có dính bùn hôi. Diệp Lâm Xuyên thở phì phò, tròng mắt đảo quanh.
Quần áo trêи người cô đã nhìn còn không ra màu sắc ban đầu nữa, trêи người, đùi, cánh tay toàn bộ đều là bùn, cả người hệt như một con khỉ nhỏ vừa mới được vớt ra từ vũng bùn, thật không nỡ nhìn thẳng.
Mang tiếng là Diệp Lâm Xuyên ông có đến hai cậu con trai, nhưng không có đứa nào nghịch ngợm như vậy, cũng không có đứa nào nghịch bẩn thế kia.
"Cách xa ta ra một chút." Diệp Lâm Xuyên dùng một đầu ngón tay đẩy bả vai cô, cự tuyệt hành vi tiếp cận của cô.
"Vậy ngươi sờ sờ đầu nhỏ của ta đi." Diệp Nha lấy tay nhỏ vỗ vỗ lên đỉnh đầu, mái tóc thành công bị tai ương, "Sờ xong, bệnh cảm của em trai sẽ ―― sẽ chạy mất." Cô là yêu quái cỏ 4 lá , cô có thể đem lại cho người ta sức khỏe cùng với sự may mắn, chỉ cần sờ sờ Tiểu Diệp tử ở đỉnh đầu, vận đen do quạ đen mang đến cũng sẽ biến mất, nếu không phải mây đen ngày một bành trướng, thì ông cũng sẽ không ngày càng xui xẻo như vậy.
Diệp Lâm Xuyên thở sâu, hướng vào bên trong hô to: "Dì Trần ――!"
"Tiên sinh, ông gọi tôi?" Bảo mẫu vội vàng từ trong phòng chạy ra, khi nhìn thấy Diệp Nha, vô cùng kinh ngạc, "Ai da, sao đã thành thế này rồi?" Lại nhìn đến vũng bùn ở bên cạnh vườn hoa, càng kinh hãi hơn, hô to, "A.. đất trồng rau của tôi!" Bà vừa mới gieo hạt giống!
Trái tim của dì Trần đau như cắt.
Đầu Diệp Lâm Xuyên bắt đầu những cơn đau kịch liệt, "Dì Trần, bà trồng cây ở vườn hoa nhà tôi?"
Bảo mẫu thầm kêu không hay rồi, vội vàng kéo Diệp Nha đi vào trong, "Tôi, tôi mang Nha Nha đi tắm, xem đứa trẻ này đi, nghịch bận thành cái dạng gì nữa không biết???."
"Nhưng mà con còn muốn chơi bùn." Diệp Nha ngửa đầu cầu xin, "Có thể cho con chơi thêm một tí nữa không?"
Bảo mẫu lãnh khốc vô tình: "Không thể."
"Vâng ạ." Diệp Nha thực mau thỏa hiệp, "Vậy ngày mai có thể chơi không?"
Bảo mẫu lãnh khốc vô tình: "Không thể."
Được rồi.
Vậy sau này không chơi nữa.
Diệp Nha chơi bùn xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, buổi tối về phòng đi ngủ từ rất sớm.
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, Diệp Thanh Hà như một ông bố già giúp em gái mình sửa sang lại cặp sách để ngày mai đi học, trong đó có sách vở, hộp bút là cần thiết phải mang đi, ngoài ra còn có khăn tay, khăn giấy, à đúng rồi, tóc của Nha Nha rất dễ bị rối, lược nhỏ, gương nhỏ cũng cần phải mang đi, khoan... ấm nước cũng vô cùng quan trọng, trẻ con phải uống nhiều nước mới tốt.
Hắn một bên chuẩn bị, một bên lải nhải luôn miệng.
Đột nhiên, Diệp Thanh Hà tìm thấy một tấm danh thϊế͙p͙ từ trong cặp sách nhỏ, phỏng chừng là hôm Diệp Nha trúng thưởng đã thuận tiện cất vào, hắn lật xem hai lần, rồi cất lại trong cặp sách.
Trêи giường, Diệp Tử ɖu͙ƈ ngáp ngắn ngáp dài: "Anh, em mệt quá."
"Vậy ngủ đi." Diệp Thanh Hà bỏ hai chiếc bím tóc vào cặp sách.
Diệp Tử ɖu͙ƈ bĩu môi, xoay người.
Hắn nghiêng người nhìn Diệp Nha đang ngủ, trong lòng đột nhiên trào dâng một cỗ cô độc khó tả.
"Ngày mai Nha Nha và anh đều đi học, ba ba thì đi làm, trong nhà chỉ còn lại có mình em......"
Diệp Thanh Hà dừng động tác, quay đầu nhìn Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Hắn không nói lời nào, trong ánh mắt toát ra sự cô đơn nồng đậm.
Diệp Thanh Hà khóa cặp sách lại, đứng dậy ngồi vào mép giường: "Tử ɖu͙ƈ."
"Hử?"
"Tử ɖu͙ƈ có muốn đi học không??"
Hắn bất ngờ đề nghị làm Diệp Tử ɖu͙ƈ trừng lớn đôi mắt.
"Nếu em muốn đi học, muốn chơi với bạn bè, tin chắc rằng ba ba cũng sẽ rất vui vẻ."
"Nhưng......" Diệp Tử ɖu͙ƈ rũ mắt, khổ sở như muốn khóc, "Không có ai thích em cả." Ngay cả ba ba cũng không phải thật sự thích hắn.
Diệp Thanh Hà sờ sờ mái tóc mềm như bông của hắn, "Sẽ không đâu, em xem, Nha Nha rất thích em."
"Nha Nha ai cũng thích."
Diệp Thanh Hà lặng im.
Điều này không sai.
Em gái hắn còn định kết hôn với một cô gái mới chỉ quen được có hai ngày cơ mà, cũng có thể hòa mình với bạn cùng bàn nội hướng của hắn, hình như ở trong mắt cô không có ai đáng ghét cả, trừ bỏ ba ba.
"Vậy em muốn đi học không?" Diệp Thanh Hà lại hỏi.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không nói lời nào.
Trong lòng tất nhiên cũng muốn lắm, nhưng lại sợ hãi khi quyết định bước đi này. Hắn sợ mọi người chán ghét hắn, bài xích hắn, sợ không có ai nguyện ý làm bạn với hắn.
Nhưng......
"Em muốn thử."
Hắn là con trai, nhất định phải thực hiện bước kia.
"Nhưng...... em có thể thử không?" Trong giọng nói Diệp Tử ɖu͙ƈ ngập tràn tự ti, đối với tương lai phía trước không thể xác định rõ được.
Diệp Thanh Hà ôn nhu sửa chăn cho em trai và em gái, "Em nghiêm túc suy nghĩ đi, ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến kiểm tra định kỳ, nếu bác sĩ nói em có thể đi học, vậy thì em có thể đi."
Hắn chậm rãi rời khỏi căn phòng, trước khi tắt đèn, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, Tử ɖu͙ƈ."
"Ngủ ngon, anh."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nhắm mắt lại, không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Đêm qua, bình minh ló, thứ hai đảo mắt đã đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Nha đi học nhà trẻ.
Beta: Hạ Hạ
_________________________
Cốc cốc cốc.
Diệp Nha nắm bàn tay thành một cái đấm nhỏ, gõ cửa phòng, nhón mũi chân hướng vào bên trong kêu to: "Tử ɖu͙ƈ, anh có ở đó không?"
Không thấy đáp lại.
"Anh không có ở trong phòng sao?"
"Không có!" Trong phòng truyền đến âm thanh bực bội của Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Diệp Nha khó hiểu, hỏi: "Nhưng anh đang nói chuyện mà?"
Cạch.
Cửa bị mở ra.
Diệp Tử ɖu͙ƈ với quả đầu tóc rối mù, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng lại đầy âm u, trầm ngâm, hai hàng lông mày dựng lên, biểu tình hung thần ác sát y như lần đầu tiên gặp.
Diệp Nha bị dọa một trận phát ngốc luôn, ngay sau đó phản ứng lại, đưa đồ chơi trêи tay qua: "Anh xem."
Transformers được bọc kín trong chiếc hộp mờ ảo tinh xảo, lộng lẫy, mô hình chế tác phi thường xinh đẹp, bất cứ cậu bé nào ở tầm tuổi này chỉ cần liếc mắt một cái tuyệt đối ngay cả chân cũng bước không nổi. Ai ngờ Diệp Tử ɖu͙ƈ lại không thích, hắn duỗi tay, đập chiếc hộp xuống mặt đất.
"Ngươi đây là đang khoe khoang với ta đấy hả?!"
Mu bàn tay của Diệp Nha bị đánh làm cho đỏ một mảnh nhỏ, có chút đau, cô che tay lại nhìn nhìn, ngữ khí bất mãn: "Anh sao lại đánh em??!"
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, ta không muốn để ý đến ngươi nữa." Diệp Tử ɖu͙ƈ xách cổ áo cô lên, kéo ra ngoài, "Ta quyết định từ giờ trở đi sẽ không thích ngươi nữa, ngươi không phải là em gái nhỏ mà ta thích nữa."
"Nhưng vì sao anh lại không thích em?" Diệp Nha vô cùng ủy khuất, "Là bởi vì em không đáng yêu sao?" Cô nhéo nhéo khuôn mặt núng nính thập phần mê hoặc của mình, không có khả năng nha, hôm nay ở bên ngoài, rất nhiều người khen cô đáng yêu.
"Anh xem, em còn được thay váy mới này." Diệp Nha kéo làn váy, xoay một vòng trước mặt hắn, "Là chị gái ở trung tâm thương mại thay cho em đấy."
Làn váy được làm bằng ren xoay tròn, thướt tha theo động tác của cô, khiến cô bé vốn dĩ đã tinh xảo càng trở nên giống như một nàng tiên hoa.
Diệp Tử ɖu͙ƈ hốc mắt đỏ bừng đầy ghen ghét: "Ngươi còn khoe tiếp."
"Em không có." Diệp Nha rất khổ tâm nha, cô không có khoe gì đâu, chia sẻ niềm vui cũng là khoe khoang sao?
"Ngươi ỷ vào mình đáng yêu, cố ý làm nũng để ba ba mang ngươi đi ra ngoài đúng không???!"
Diệp Nha bị tư duy logic này làm cho ngẩn ra.
"Ba ba từ trước tới nay chưa từng dẫn ta ra ngoài chơi." Đôi mắt hắn đỏ long sòng sọc, cắn cắn môi dưới, nói, "Nếu ta mà biến thành con gái, khẳng định sẽ đáng yêu hơn ngươi gấp ngàn lần!"
Diệp Nha chớp chớp mắt, khó xử cắn cắn ngón tay, bất đắc dĩ nói: "Vậy, em có thể đưa váy cho anh mặc."
Hô hấp Diệp Tử ɖu͙ƈ cứng đờ lại: "Ai thèm quan tâm váy của ngươi a! Cái ta muốn là váy sao? Ta muốn chính là váy sao???!!"
Không, không phải à?
"Vậy...... đồ chơi."
"Không lạ gì!" Diệp Tử ɖu͙ƈ ném ra ngoài, mạnh mẽ đóng cánh cửa "rầm" một cái.
Diệp Nha và cả đồ chơi đều bị đuổi ra ngoài cửa, cô nhìn chằm chằm cửa phòng kia, lâm vào mờ mịt thật sâu, ngơ ra một lát, sau đó khom lưng ôm đồ chơi lên, một lần nữa gõ cửa, "Tử ɖu͙ƈ... Tử ɖu͙ƈ, anh thật sự không để ý tới em sao?"
"Cút đi! Không để ý tới ngươi!" Hắn ở trong phòng nổi trận lôi đình, "Ta đã quyết định rồi, vĩnh viễn sẽ không để ý tới ngươi nữa!"
Tâm tình của hắn không thể nào hiểu được, càng không có lý do gì, để một người vui vẻ, một lòng dỗ hắn như Diệp Nha cảm xúc cũng đi xuống theo hắn, có tức giận cũng có thương tâm, "Em đây cũng không để ý tới anh nữa!" Cô dậm mãnh chân nhỏ, "Trừ phi hiện tại anh mở cửa ra, xin lỗi em!"
"Không mở! Không xin lỗi! Ngươi đi đi!"
"Vậy anh không cho em đi ngủ cùng sao?"
"Không cho! Hôm nay giường nhỏ của ta nói rằng nó không thuộc về ngươi!"
"Hừ!" Diệp Nha tức đến xì cả lỗ mũi, đôi tay chống nạnh, dùng sức kêu lớn, "Vậy anh nói cho giường nhỏ của anh biết, Nha Nha cũng không thuộc về nó! Em sẽ đi tìm giường nhỏ nhà người khác!"
Không thể hiểu được, không thể hiểu được.
Mẹ nói quả nhiên không sai, con trai đều là những sinh vật không thể hiểu được.
Rõ ràng cô cái gì cũng chưa làm, còn muốn đưa đồ chơi cho hắn.
Tức chết mình mà.
Càng không thể hiểu được chính là, vừa phát hỏa xong, hệ thống nhiệm vụ lãnh đạm vang lên, [ Tính kế một lần với Diệp Tử ɖu͙ƈ, khen thưởng ngẫu nhiên: 5 điểm tưới nước. ]
Diệp Nha nhíu mày.
Đến cả chú Hệ thống cũng không thể hiểu được, mọi thứ ở đây đều kỳ kỳ quái quái hết rồi.
Cô liếc mắt nhìn cửa phòng lần cuối, đang muốn bước đi, nghĩ nghĩ một chút, quyết định để đồ chơi lại, "Transformers nói nó thích anh, nếu anh không đem nó về, nó sẽ rất buồn." Diệp Nha ghé sát vào cửa, sợ Diệp Tử ɖu͙ƈ không nghe được, cố ý phóng đại âm thanh, "Món đồ chơi là ba ba anh mua cho anh đấy~"
Diệp Tử ɖu͙ƈ không có bất cứ dấu hiệu nào muốn ra, cô y như là bà cụ non thở dài, chắp tay ra sau lưng, quay đầu đi vào phòng Diệp Thanh Hà.
Dãy hành lang lại lần nữa lâm vào tĩnh lặng, Diệp Nha không hề hay biết có một người đàn ông đứng ở đầu cầu thang vẫn luôn âm thầm quan sát nãy giờ.
Diệp Lâm Xuyên vốn không muốn xuống dưới, nhưng do tiếng la hét của bọn nhỏ quá lớn, làm ông muốn không chú ý cũng khó. Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên dời xuống mô hình đồ chơi đơn độc nằm ở trước cửa, đôi mắt trầm tư, đi xuống lầu nhặt món đồ chơi lên, gõ cửa phòng.
"Ta đã nói ta không muốn để ý với ngươi, ngươi có thấy phiền hay không hả??!"
"Mở cửa." Ông trầm giọng, nói "Là ta."
______________________________
Cho mấy bạn không biết tại sao tụi mình lại không đổi thành "ba" mà lại là "ta". Bởi vì theo như tính cách của ổng, ổng rất là ngạo kiều, không dịu dàng, không biết cách biểu đạt sự yêu thuơng nên có lẽ ngay cả đối với con trai cũng khó lòng mà gọi là "ba" được. Chính vì vậy mà tụi mình quyết định giữ là "ta - con".
Và tiện thể nói luôn hiện tại ổng xưng hô với Diệp Thanh Hà là ta-ngươi, kiểu như Diệp Thanh Hà lớn rồi nên không thể chiều hơn Diệp Tử ɖu͙ƈ ấy.
Mà thật ra mình cũng rất phân vân không biết nên đặt xưng hô kiểu gì,ngoại trừ ta - ngươi không nữa.
______________________________
Căn phòng chợt yên ắng, lúc sau cửa phòng chậm rãi được mở ra.
Diệp Tử ɖu͙ƈ đứng ở trước mặt ông, cúi đầu, cố chấp cắn chặt cánh môi.
"Cầm." Diệp Lâm Xuyên đưa món đồ chơi qua.
Diệp Tử ɖu͙ƈ quay đầu đi, không nhận.
"Nó tham gia thi đấu để mua cho con."
Hàng mi của Diệp Tử ɖu͙ƈ khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu.
"Lần sau ta nhất định mang con đi, được chưa??" Diệp Lâm Xuyên cúi người, bàn tay to lớn, nhẹ nhàng đè đỉnh đầu hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn vào người đối diện, "Ta hứa."
Ông trước đó từng hứa hẹn không biết bao nhiêu lần, Diệp Tử ɖu͙ƈ đối với việc này sớm đã mệt mỏi, cúi đầu cầm chiếc hộp, không nói.
Diệp Lâm Xuyên rời đi, Diệp Tử ɖu͙ƈ vẫn bất động đứng đó.
Trêи chiếc hộp có vài vết trầy xước rất nhỏ, nhắc nhở hắn về hành động vừa rồi.
Sau khi lấy được bình tĩnh, Diệp Tử ɖu͙ƈ cau mày, tự ghét bỏ chính mình, hắn... dường như lại bị mất khống chế, lại làm người khác tức giận rồi......
Rõ ràng...... chỉ có mình Diệp Nha chịu chơi cùng hắn.
Diệp Tử ɖu͙ƈ do dự hồi lâu, chậm rì rì tiến đến cửa phòng trước mặt, lưỡng lự hai giây, cuối cùng cũng gõ cửa.
Kẽo kẹt.
Cửa mở ra.
Người mở cửa chính là Diệp Nha, cô bé giữ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn hắn. Nhưng Diệp Tử ɖu͙ƈ rất không được tự nhiên, nên ủ rũ cúi đầu xuống, thấp thỏm bất an.
"Nha Nha......" Diệp Tử ɖu͙ƈ mím mím môi: "Anh, giường nhỏ của anh nói nhớ em."
Diệp Nha kéo cánh cửa, đầu nhỏ xoay tứ tung, hết trái rồi lại phải, động tác rất giống chú mèo con bị một việc bất ngờ làm cho bối rối.
"Nó......" Diệp Tử ɖu͙ƈ vẻ mặt khó xử, "Nó nói sai rồi, nó nói không nên hung dữ với Nha Nha. Nó rõ ràng là anh, mà lại đi cáu kỉnh với em nhỏ......"
Diệp Tử ɖu͙ƈ ngẩng đầu: "Nha Nha, em có tha thứ cho nó không?"
Hắn là một đứa trẻ rất nhạy cảm, những thứ nhỏ nhặt ở trong mắt của người khác đều sẽ bị thế giới nội tâm của hắn phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, cho nên hắn dễ dàng phẫn nộ, dễ dàng âu lo, càng dễ dàng làm tổn thương đến người khác. Ở trong thế giới nhỏ bé của hắn, chỉ có Diệp Nha nguyện ý chơi với hắn.
Diệp Nha buông cánh cửa ra, đi lên cho Tử ɖu͙ƈ một cái ôm đầy ấm áp. Tính tình của Tiểu Diệp tử thật tốt, tức giận không đến năm phút đã quên mất những hành động trước đó của Diệp Tử ɖu͙ƈ, hiện giờ hắn đang buồn, chỉ nghĩ làm sao để an ủi hắn thật tốt, nơi nào còn ghi hận nữa chứ.
Lỗ tai hắn phiếm hồng, thật cẩn thận nâng mặt Diệp Nha lên, "Nha Nha thực xin lỗi, về sau anh sẽ không bao giờ hung dữ với em nữa."
Diệp Nha gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy anh vừa rồi là cảm thấy em không đáng yêu sao?" Mặc kệ ở độ tuổi nào, đã là con gái đều sẽ rất để ý đến vấn đề này.
Diệp Tử ɖu͙ƈ ngữ khí chắc chắn: "Em lúc nào cũng đáng yêu."
Xác nhận được trả lời, Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra: "Em tưởng em không đáng yêu, cho nên anh mới không để ý tới em."
"Vậy......" Diệp Tử ɖu͙ƈ gãi gãi đầu, "Em có muốn chơi cùng anh không?"
Diệp Nha lại gật đầu một cái, cầm tay Diệp Tử ɖu͙ƈ tay đi chơi đồ chơi mới mua.
**
Tối đến, Diệp Thanh Hà liền đi gặp ba để thương lượng về nhập học vào nhà trẻ Kẹo Bảy Màu của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên đối với những loại chuyện này từ trước đến nay không quan tâm mấy, lập tức gật đầu đồng ý, ra lệnh cho trợ lý sáng mai đi làm chuyện đó.
"Đúng rồi, còn hộ khẩu của Nha Nha thì sao?"
"Mới vừa xong."
Ánh mắt Diệp Thanh Hà có chút không biết nói sao: "Vậy tên ở trêи đó......?" Thân phận bên ngoài của Diệp Nha là em gái song sinh, cho nên cái tên này khẳng định là không thể dùng được. Hắn có chút khẩn trương, sợ Diệp Lâm Xuyên nghĩ ra một cái tên kỳ kỳ quái quái nào đó.
Diệp Lâm Xuyên ngồi ở bàn làm việc, không ngẩng đầu lên, nói: "Diệp Nha Nha."
Diệp Nha Nha......
Đủ tùy tiện, đúng là phong cách của ba mình.
Diệp Lâm Xuyên bưng ly nước lên, thấy hắn chưa đi, liền hỏi: "Còn có việc?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu rêи của ông.
"Ba?"
"Không có việc gì." Diệp Lâm Xuyên nhíu mày che miệng, "Bị phỏng nước." Khi nãy vẫn luôn chuyên chú cùng Diệp Thanh Hà nói chuyện, nên hoàn toàn quên mất ly trà này còn nóng.
Diệp Thanh Hà kỳ quái nhìn ông một cái, mỗi bước lưu luyến đi ra khỏi phòng.
Cửa mới vừa đóng lại, bên trong liền truyền đến âm thanh rơi vỡ của đồ sứ, đồng thời còn có tiếng chửi ――
"Mẹ kiếp!"
Ba vậy mà lại đi chửi tục.
Diệp Thanh Hà không tán đồng lắc đầu, nói lời thô tục như vậy thật sự không nên, chẳng lẽ ba hắn bước vào thời kỳ mãn kinh sớm???
**
Tốc độ làm việc của trợ lý rất nhanh, ngày hôm sau đã xử lý xong hết thủ tục nhập học cho Diệp Nha, ngay thứ hai có thể chính thức đi nhà trẻ. Diệp Nha cũng không hiểu rõ đi học nghĩa là gì, nên vẫn còn ở trong sân vui tươi hớn hở nghịch bùn.
Thời tiết thật tốt, mặt trời lên cao, trời xanh không mây.
Cô đi một đôi ủng nhỏ màu xanh lục, đạp lên vũng bùn, đôi tay nhỏ lấm lem quẫy quẫy trong vũng bùn, giơ tay lên cọ một cái, trêи mặt dơ thành một mảnh, lem luốc như chú mèo hoang nhỏ.
Hệ thống: [ Nha Nha ngày mai phải đi học rồi đấy. ]
Diệp Nha chậm rãi gật đầu, đem bùn xếp thành một căn nhà nhỏ.
Hệ thống: [ Ngươi có còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình không? ]
"Làm người xấu!" Ba chữ nói năng vô cùng có khí phách.
[ Đúng đúng đúng, làm người xấu! Nha Nha của chúng ta nhất định sẽ trở thành bảo bảo hư nhất nhà trẻ! ]
Diệp Nha khịt khịt nước mũi, nói: "Chú, chú đừng nói chuyện nữa, Nha Nha đang chơi ~"
Hệ thống: [......]
Mới chưa được bao lâu, đứa nhỏ này đã bắt đầu ghét bỏ nó rồi.
Haizzz lão cha già thở dài.
Diệp Nha chuyên tâm đối đầu với bùn đất, lát sau đã hoàn thành xong một ngôi nhà, rồi đến hai cây cỏ 4 lá, nhìn kỹ thì thấy cũng thật sinh động tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đang chơi vui vẻ, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng "hừ" nhẹ.
Lỗ tai nhỏ nhỏ của Diệp Nha run lên, nhìn về âm thanh phát ra.
Người ba ba "hờ" của cô đang đứng cách đó không xa, áo sơmi cổ hình chữ V, chiếc quần rộng thùng thình thoải mái, dưới chân đi đôi dép lê, trêи tay ôm bình giữ nhiệt.
Diệp Nha dùng bàn tay nghịch bùn của chính mình cọ cọ lên mặt, hào phóng nhường ra một chỗ nhỏ, mời: "Em trai cũng muốn chơi hả?"
Ai mẹ nó muốn chơi cái này chứ??!
Diệp Lâm Xuyên hắt xì hơi một cái, nhéo nhéo giữa mày, ngồi xuống chiếc ghế mây.
Ông có chút không ổn, thần sắc mệt mỏi, quầng mắt xanh tím.
Tầm mắt Diệp Nha di chuyển lên phía trêи, thấy một đám mây đen nhỏ bao phủ quanh đỉnh đầu của ông.
―― Là bãi nước miếng mà quạ đen phun hôm qua.
Ánh mắt Diệp Nha lại di động đến đôi lông mày ủ rũ của ông, chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm xuống, đong đưa hai tay, dùng sức hít vào, bì bõm từ vũng bùn nhảy ra.
Diệp Nha kéo một thân đầy bùn đi qua: "Em trai......"
"Gọi chú." Diệp Lâm Xuyên khàn đặc nói.
Diệp Nha hơi dừng: "Ngươi ốm sao?"
"Ừ." Bằng không cũng sẽ không ở trong nhà.
Diệp Nha nhìn chằm chằm đám mây đen sì trêи đỉnh đầu ông, như suy tư gì đó, mẹ cô có nói quạ đen lòng dạ hẹp hòi, rất thích ghi thù, một khi đã chán ghét ai thì sẽ chán ghét cả đời, nếu người nào bị quạ đen nguyền rủa, thì chắc chắn cũng sẽ bị nguyền rủa cả đời.
"Em trai, ngươi có muốn sờ sờ đầu nhỏ của ta không?" Diệp Nha chủ động đưa mặt chính mình lại gần.
Diệp Lâm Xuyên giương mắt ra nhìn.
Cô bé mặt đầy bùn màu xám, phía dưới cái mũi còn nhỏ một tí xíu nước mũi, đôi mắt mở to sáng ngời, lông mi chớp chớp, còn có thể nhìn thấy phía trêи mí mắt cũng có dính bùn hôi. Diệp Lâm Xuyên thở phì phò, tròng mắt đảo quanh.
Quần áo trêи người cô đã nhìn còn không ra màu sắc ban đầu nữa, trêи người, đùi, cánh tay toàn bộ đều là bùn, cả người hệt như một con khỉ nhỏ vừa mới được vớt ra từ vũng bùn, thật không nỡ nhìn thẳng.
Mang tiếng là Diệp Lâm Xuyên ông có đến hai cậu con trai, nhưng không có đứa nào nghịch ngợm như vậy, cũng không có đứa nào nghịch bẩn thế kia.
"Cách xa ta ra một chút." Diệp Lâm Xuyên dùng một đầu ngón tay đẩy bả vai cô, cự tuyệt hành vi tiếp cận của cô.
"Vậy ngươi sờ sờ đầu nhỏ của ta đi." Diệp Nha lấy tay nhỏ vỗ vỗ lên đỉnh đầu, mái tóc thành công bị tai ương, "Sờ xong, bệnh cảm của em trai sẽ ―― sẽ chạy mất." Cô là yêu quái cỏ 4 lá , cô có thể đem lại cho người ta sức khỏe cùng với sự may mắn, chỉ cần sờ sờ Tiểu Diệp tử ở đỉnh đầu, vận đen do quạ đen mang đến cũng sẽ biến mất, nếu không phải mây đen ngày một bành trướng, thì ông cũng sẽ không ngày càng xui xẻo như vậy.
Diệp Lâm Xuyên thở sâu, hướng vào bên trong hô to: "Dì Trần ――!"
"Tiên sinh, ông gọi tôi?" Bảo mẫu vội vàng từ trong phòng chạy ra, khi nhìn thấy Diệp Nha, vô cùng kinh ngạc, "Ai da, sao đã thành thế này rồi?" Lại nhìn đến vũng bùn ở bên cạnh vườn hoa, càng kinh hãi hơn, hô to, "A.. đất trồng rau của tôi!" Bà vừa mới gieo hạt giống!
Trái tim của dì Trần đau như cắt.
Đầu Diệp Lâm Xuyên bắt đầu những cơn đau kịch liệt, "Dì Trần, bà trồng cây ở vườn hoa nhà tôi?"
Bảo mẫu thầm kêu không hay rồi, vội vàng kéo Diệp Nha đi vào trong, "Tôi, tôi mang Nha Nha đi tắm, xem đứa trẻ này đi, nghịch bận thành cái dạng gì nữa không biết???."
"Nhưng mà con còn muốn chơi bùn." Diệp Nha ngửa đầu cầu xin, "Có thể cho con chơi thêm một tí nữa không?"
Bảo mẫu lãnh khốc vô tình: "Không thể."
"Vâng ạ." Diệp Nha thực mau thỏa hiệp, "Vậy ngày mai có thể chơi không?"
Bảo mẫu lãnh khốc vô tình: "Không thể."
Được rồi.
Vậy sau này không chơi nữa.
Diệp Nha chơi bùn xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, buổi tối về phòng đi ngủ từ rất sớm.
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, Diệp Thanh Hà như một ông bố già giúp em gái mình sửa sang lại cặp sách để ngày mai đi học, trong đó có sách vở, hộp bút là cần thiết phải mang đi, ngoài ra còn có khăn tay, khăn giấy, à đúng rồi, tóc của Nha Nha rất dễ bị rối, lược nhỏ, gương nhỏ cũng cần phải mang đi, khoan... ấm nước cũng vô cùng quan trọng, trẻ con phải uống nhiều nước mới tốt.
Hắn một bên chuẩn bị, một bên lải nhải luôn miệng.
Đột nhiên, Diệp Thanh Hà tìm thấy một tấm danh thϊế͙p͙ từ trong cặp sách nhỏ, phỏng chừng là hôm Diệp Nha trúng thưởng đã thuận tiện cất vào, hắn lật xem hai lần, rồi cất lại trong cặp sách.
Trêи giường, Diệp Tử ɖu͙ƈ ngáp ngắn ngáp dài: "Anh, em mệt quá."
"Vậy ngủ đi." Diệp Thanh Hà bỏ hai chiếc bím tóc vào cặp sách.
Diệp Tử ɖu͙ƈ bĩu môi, xoay người.
Hắn nghiêng người nhìn Diệp Nha đang ngủ, trong lòng đột nhiên trào dâng một cỗ cô độc khó tả.
"Ngày mai Nha Nha và anh đều đi học, ba ba thì đi làm, trong nhà chỉ còn lại có mình em......"
Diệp Thanh Hà dừng động tác, quay đầu nhìn Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Hắn không nói lời nào, trong ánh mắt toát ra sự cô đơn nồng đậm.
Diệp Thanh Hà khóa cặp sách lại, đứng dậy ngồi vào mép giường: "Tử ɖu͙ƈ."
"Hử?"
"Tử ɖu͙ƈ có muốn đi học không??"
Hắn bất ngờ đề nghị làm Diệp Tử ɖu͙ƈ trừng lớn đôi mắt.
"Nếu em muốn đi học, muốn chơi với bạn bè, tin chắc rằng ba ba cũng sẽ rất vui vẻ."
"Nhưng......" Diệp Tử ɖu͙ƈ rũ mắt, khổ sở như muốn khóc, "Không có ai thích em cả." Ngay cả ba ba cũng không phải thật sự thích hắn.
Diệp Thanh Hà sờ sờ mái tóc mềm như bông của hắn, "Sẽ không đâu, em xem, Nha Nha rất thích em."
"Nha Nha ai cũng thích."
Diệp Thanh Hà lặng im.
Điều này không sai.
Em gái hắn còn định kết hôn với một cô gái mới chỉ quen được có hai ngày cơ mà, cũng có thể hòa mình với bạn cùng bàn nội hướng của hắn, hình như ở trong mắt cô không có ai đáng ghét cả, trừ bỏ ba ba.
"Vậy em muốn đi học không?" Diệp Thanh Hà lại hỏi.
Diệp Tử ɖu͙ƈ không nói lời nào.
Trong lòng tất nhiên cũng muốn lắm, nhưng lại sợ hãi khi quyết định bước đi này. Hắn sợ mọi người chán ghét hắn, bài xích hắn, sợ không có ai nguyện ý làm bạn với hắn.
Nhưng......
"Em muốn thử."
Hắn là con trai, nhất định phải thực hiện bước kia.
"Nhưng...... em có thể thử không?" Trong giọng nói Diệp Tử ɖu͙ƈ ngập tràn tự ti, đối với tương lai phía trước không thể xác định rõ được.
Diệp Thanh Hà ôn nhu sửa chăn cho em trai và em gái, "Em nghiêm túc suy nghĩ đi, ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến kiểm tra định kỳ, nếu bác sĩ nói em có thể đi học, vậy thì em có thể đi."
Hắn chậm rãi rời khỏi căn phòng, trước khi tắt đèn, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon, Tử ɖu͙ƈ."
"Ngủ ngon, anh."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nhắm mắt lại, không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Đêm qua, bình minh ló, thứ hai đảo mắt đã đến.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Nha đi học nhà trẻ.
Tác giả :
Cẩm Chanh