Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 33: Thêm người chết
Tăng Dĩ Nhu vừa cắt thịt bò beefsteak vừa nói chuyện giải phẫu thi thể, còn tốt bụng muốn cắt giùm cho Khúc Mịch.
Đừng nghĩ bọn họ là cảnh sát hình sự tối ngày làm việc với mấy vụ án ghê rợn, nhưng độ tiếp xúc với thi thể không nhiều bằng pháp y, hơn nữa không phải cảnh sát hình sự nào cũng đều được chứng kiến việc nghiệm thi. Gặp phải tử thi đang ở tình trạng phân hủy cao hoặc bị phân thành nhiều bộ phận ngay cả một pháp y còn chịu ko nổi chứ đừng bàn đến những người khác.
Tăng Dĩ Nhu nhớ có lần cô giải phẫu xong một bộ thi thể, hơn nửa năm sau không dám ăn thịt bò beefsteak. Dùng dao cắt miếng thịt bò là cô lại nhớ đến tử thi ấy, nửa sống nửa chín, còn vương tơ máu như miếng beefsteak, chỉ có cảm giác muốn ói.
Nhưng Khúc Mịch nghe cô kể chuyện, gương mặt không hề biến sắc, còn đẩy dĩa của anh về phía cô.
Anh tựa lưng vào thành ghế hai tay khoanh trước ngực chiêm ngưỡng dáng dấp cắt thịt bò thành thạo của Dĩ Nhu.
“Tôi quen với việc giải phẫu thi thể, nếu anh khó chịu thì cứ nói. Đừng để lát nữa bao tử cuồn cuộn lên khiến cho cơ thể khó chịu!" Tăng Dĩ Nhu trả dĩa về phía anh.
Anh xiên một miếng rồi cho vào miệng: “Bác sĩ Tăng, cô từng thử ăn thịt người chưa?" Anh ngẩng đầu, bộ mặt hoàn toàn vô tội.
Tăng Dĩ Nhu nhíu mày, miếng thịt bò ở trong miệng cô vẫn còn lưu lại dư vị … Thịt người!!! Nghĩ đến đây cảm giác buồn nôn dâng lên, miếng thịt bò trong miệng không thể nuốt trôi.
Anh tuyệt đối cố ý! Nghe cô nói những lời mắc ói như vậy anh ta liền dùng ngay chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’.
“Thật ra ăn thịt người cũng không đáng sợ. Theo như sử sách ghi lại, Giới Tử Thôi, Tấn Văn Công và Trùng Nhĩ đói bụng sắp chết, Giới Tử Thôi đã cắt thịt trên bắp đùi mình nấu canh, cứu Trùng Nhĩ một mạng. Từ Hi vì muốn được Đông Cung Hoàng Hậu Từ An tín nhiệm đã cắt miếng thịt trên cánh tay mình nấu canh nhân sâm đút cho Từ An uống. Bên trong thịt người có lượng lớn chất protein và các khoáng chất, chất thịt mềm, mô ít liên kết hơn so với các loại thịt khác." Anh vừa ăn vừa nói, dáng vẻ rất hưởng thụ nhưng trong dạ dày Tăng Dĩ Nhu càng ngày càng quặn đau.
“Làm một nhân viên cảnh vụ trong thời điểm nào đó cô phải đối mặt với những sự việc có tính khiêu chiến cao", anh liếc thấy Tăng Dĩ Nhu đặt dao nĩa xuống, “Tuy nhiên hình như nói vào lúc này e không tiện, cô dùng bữa trước đi."
Tăng Dĩ Nhu cầm dao nĩa lên một lần nữa, cho một miếng bò beefsteak vào trong miệng: “Tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được. Anh nói tiếp đi!"
“Cô chắc chắn rồi chứ!"
“Ừm!", Tăng Dĩ Nhu bề ngoài nhu nhược nhưng từ trong xương tủy chính là một người phụ nữ quật cường; nếu không, cô đã không chọn nghề pháp y, và kiên trì theo đuổi cho đến tận bây giờ, “Con người chính là một động vật ăn tạp cao cấp, hơn nữa đứng đầu trong chuỗi động thực vật; nếu không làm sao có thể có những món cao lượng mỹ vị từ các loại động thực vật khác nhau được chứ! Ăn thịt người không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là đồng loại tương tàn. Trùng Nhĩ và Từ An đều đã từng ăn thịt người, những nghe chuyện đó không khiến người ta phản cảm. Nói cho cùng, điều khiến người ta hoảng sợ nhất chính là lòng người hiểm ác và biến thái."
Đáy mắt Khúc Mịch thêm vài phần tán thưởng, vừa rồi anh có thể nhìn ra được sự hoảng sợ và chống cự của Dĩ Nhu, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể cấp tốc điều chỉnh tốt tâm thái của chính mình, đã từng trải qua rèn giũa tâm lý của một pháp y chuyên nghiệp, thật không đơn giản.
Cô chính là một pháp y xuất sắc, đồng thời cũng là một … người phụ nữ xuất sắc.
Khúc Mịch nhoẻn miệng cười: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp trình độ tự thôi miên của cô."
“Tôi cũng vậy, tôi đã đánh giá thấp tâm lý chịu đựng và khả năng phản kích của anh."
Hai người nhìn nhau, cuộc giao chiến lần này coi như hòa.
Khúc Mịch hài lòng gật gù, nếu cô bị dọa đến tái xanh mặt mày, sẽ khiến anh chán ngấy.
“Khi tôi chưa gia nhập vào đội cảnh sát hình sự, tôi với thân phận là một chuyên gia tâm lý học tội phạm trợ giúp cảnh sát điều tra một vụ án" Ánh mắt anh sâu hun hút, tựa như rơi vào ký ức: “Tôi còn nhớ rất rõ khi nhận được điện thoại báo cáo tình hình sơ bộ, bàn tay của tôi vô thức run rẩy."
Run rẩy? Không có nhiều vụ án có thể khiến cho Khúc Mịch sợ hãi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Trong ký ức của Tăng Dĩ Nhu mấy năm gần đây không có vụ án nào kinh thiên động địa!
“Đã lâu rồi không được hưng phấn như vậy!" Hai mắt của anh lấp lánh ánh sáng.
Oạch! Quả nhiên không thể quy anh về dạng bình thường, anh thuộc tuýp người bất thường!
“Có người ở trong khu thương mại nhặt được một vali hàng hiệu, mở ra thì thấy có miếng thịt được cắt rất gọn gàng, người này liền mang về nhà, rửa sạch chuẩn bị ăn thì phát hiện trong vali có vài lọn tóc dài. Lúc này mới phát giác ra điều khác lạ nên vội vàng báo cảnh sát.
Trải qua kiểm nghiệm, miếng thịt đó đều là thịt người! Hơn nữa trong vali còn một túi nhỏ chứa mù tạt, bên trong có mấy mảnh vụn thịt, điều này chứng tỏ --- Đã có người ăn qua!
Tăng Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy Khúc Mịch không xấu tính cho lắm, may là không gọi món cá sống, chứ nếu không nhất định ngay bây giờ cô sẽ ói đến mật xanh mật vàng.
“Ăn thịt người?" Việc này chỉ thấy trong phim và tiểu thuyết, không ngờ ngoài đời thực cũng có vụ án như thế.
“Đừng quá kinh ngạc." Khúc Mịch nhìn cô: “Vì tránh để không gây ảnh hưởng xấu nên bị liệt vào hàng cơ mật. Tôi đã từng viết một luận văn nghiên cứu các thi thể bị thiêu, phân thây và ăn thịt người. Sau này bởi vì có liên quan đến các hồ sơ bí mật nên không thể xuất bản."
“Vụ án sau đó thế nào?" Tăng Dĩ Nhu vô cùng hứng thú.
Anh chưa kịp đáp lời thì điện thoại của hai người reo lên cùng một lúc.
Hai người đồng thời rút điện thoại, liếc nhìn màn hình, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Được! Đến ngay!"
“Được! Đến ngay!"
Hai người đồng thanh, sau đó vội vã tính tiền. Một lát sau hai người xuất hiện ở một khu cư xá nhỏ.
“Đội trưởng Khúc! Bác sĩ Tăng!" Mạnh Triết nhìn hai người xuống xe cùng một lúc, vội vẫy tay ra hiệu, “Nạn nhân tên Thái Dũng, ở căn hộ 202. Em gái nạn nhân gọi điện thoại nhiều lần nhưng không nhắc máy, lo lắng nên đến đây thì phát hiện ra thi thể, rồi báo cảnh sát."
Hai người theo Mạnh Triết lên lầu, vừa vào đến cửa đã nghe tiếng một nữ sinh đang gào khóc, căn hộ phảng phất mùi máu tanh.
Lục Ly cho gọi bên giám chứng: “Đội trưởng Khúc phát hiện một thanh dao vấy máu, hoài nghi là hung khí hung thủ để lại. Trong nhà không có dấu vết bị lục lọi, cửa không có dấu hiệu bị phá."
Nạn nhân nằm trên sàn phòng ngủ, tư thế nằm sấp, sau lưng rõ ràng có vết thương, sàn nhà có một vũng máu lớn.
**********
Có một phương pháp tạm gọi là tự động thôi miên hay tự thôi miên chính mình, cho phép bạn có thể sử dụng tiềm thức để tác động lên các hành vi của mình theo cách mà ý thức không kiểm soát được. Phương pháp này được phát hiện ra bởi một người có tên là Coue, tác giả của cuốn “Self-Mastery Through Conscious", miêu tả một cách chi tiết làm cách nào mà chúng ta có thể tự đặt bản thân vào trạng thái bị thôi miên như những nhà thôi miên vẫn thường làm.
Đừng nghĩ bọn họ là cảnh sát hình sự tối ngày làm việc với mấy vụ án ghê rợn, nhưng độ tiếp xúc với thi thể không nhiều bằng pháp y, hơn nữa không phải cảnh sát hình sự nào cũng đều được chứng kiến việc nghiệm thi. Gặp phải tử thi đang ở tình trạng phân hủy cao hoặc bị phân thành nhiều bộ phận ngay cả một pháp y còn chịu ko nổi chứ đừng bàn đến những người khác.
Tăng Dĩ Nhu nhớ có lần cô giải phẫu xong một bộ thi thể, hơn nửa năm sau không dám ăn thịt bò beefsteak. Dùng dao cắt miếng thịt bò là cô lại nhớ đến tử thi ấy, nửa sống nửa chín, còn vương tơ máu như miếng beefsteak, chỉ có cảm giác muốn ói.
Nhưng Khúc Mịch nghe cô kể chuyện, gương mặt không hề biến sắc, còn đẩy dĩa của anh về phía cô.
Anh tựa lưng vào thành ghế hai tay khoanh trước ngực chiêm ngưỡng dáng dấp cắt thịt bò thành thạo của Dĩ Nhu.
“Tôi quen với việc giải phẫu thi thể, nếu anh khó chịu thì cứ nói. Đừng để lát nữa bao tử cuồn cuộn lên khiến cho cơ thể khó chịu!" Tăng Dĩ Nhu trả dĩa về phía anh.
Anh xiên một miếng rồi cho vào miệng: “Bác sĩ Tăng, cô từng thử ăn thịt người chưa?" Anh ngẩng đầu, bộ mặt hoàn toàn vô tội.
Tăng Dĩ Nhu nhíu mày, miếng thịt bò ở trong miệng cô vẫn còn lưu lại dư vị … Thịt người!!! Nghĩ đến đây cảm giác buồn nôn dâng lên, miếng thịt bò trong miệng không thể nuốt trôi.
Anh tuyệt đối cố ý! Nghe cô nói những lời mắc ói như vậy anh ta liền dùng ngay chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’.
“Thật ra ăn thịt người cũng không đáng sợ. Theo như sử sách ghi lại, Giới Tử Thôi, Tấn Văn Công và Trùng Nhĩ đói bụng sắp chết, Giới Tử Thôi đã cắt thịt trên bắp đùi mình nấu canh, cứu Trùng Nhĩ một mạng. Từ Hi vì muốn được Đông Cung Hoàng Hậu Từ An tín nhiệm đã cắt miếng thịt trên cánh tay mình nấu canh nhân sâm đút cho Từ An uống. Bên trong thịt người có lượng lớn chất protein và các khoáng chất, chất thịt mềm, mô ít liên kết hơn so với các loại thịt khác." Anh vừa ăn vừa nói, dáng vẻ rất hưởng thụ nhưng trong dạ dày Tăng Dĩ Nhu càng ngày càng quặn đau.
“Làm một nhân viên cảnh vụ trong thời điểm nào đó cô phải đối mặt với những sự việc có tính khiêu chiến cao", anh liếc thấy Tăng Dĩ Nhu đặt dao nĩa xuống, “Tuy nhiên hình như nói vào lúc này e không tiện, cô dùng bữa trước đi."
Tăng Dĩ Nhu cầm dao nĩa lên một lần nữa, cho một miếng bò beefsteak vào trong miệng: “Tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được. Anh nói tiếp đi!"
“Cô chắc chắn rồi chứ!"
“Ừm!", Tăng Dĩ Nhu bề ngoài nhu nhược nhưng từ trong xương tủy chính là một người phụ nữ quật cường; nếu không, cô đã không chọn nghề pháp y, và kiên trì theo đuổi cho đến tận bây giờ, “Con người chính là một động vật ăn tạp cao cấp, hơn nữa đứng đầu trong chuỗi động thực vật; nếu không làm sao có thể có những món cao lượng mỹ vị từ các loại động thực vật khác nhau được chứ! Ăn thịt người không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là đồng loại tương tàn. Trùng Nhĩ và Từ An đều đã từng ăn thịt người, những nghe chuyện đó không khiến người ta phản cảm. Nói cho cùng, điều khiến người ta hoảng sợ nhất chính là lòng người hiểm ác và biến thái."
Đáy mắt Khúc Mịch thêm vài phần tán thưởng, vừa rồi anh có thể nhìn ra được sự hoảng sợ và chống cự của Dĩ Nhu, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể cấp tốc điều chỉnh tốt tâm thái của chính mình, đã từng trải qua rèn giũa tâm lý của một pháp y chuyên nghiệp, thật không đơn giản.
Cô chính là một pháp y xuất sắc, đồng thời cũng là một … người phụ nữ xuất sắc.
Khúc Mịch nhoẻn miệng cười: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp trình độ tự thôi miên của cô."
“Tôi cũng vậy, tôi đã đánh giá thấp tâm lý chịu đựng và khả năng phản kích của anh."
Hai người nhìn nhau, cuộc giao chiến lần này coi như hòa.
Khúc Mịch hài lòng gật gù, nếu cô bị dọa đến tái xanh mặt mày, sẽ khiến anh chán ngấy.
“Khi tôi chưa gia nhập vào đội cảnh sát hình sự, tôi với thân phận là một chuyên gia tâm lý học tội phạm trợ giúp cảnh sát điều tra một vụ án" Ánh mắt anh sâu hun hút, tựa như rơi vào ký ức: “Tôi còn nhớ rất rõ khi nhận được điện thoại báo cáo tình hình sơ bộ, bàn tay của tôi vô thức run rẩy."
Run rẩy? Không có nhiều vụ án có thể khiến cho Khúc Mịch sợ hãi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Trong ký ức của Tăng Dĩ Nhu mấy năm gần đây không có vụ án nào kinh thiên động địa!
“Đã lâu rồi không được hưng phấn như vậy!" Hai mắt của anh lấp lánh ánh sáng.
Oạch! Quả nhiên không thể quy anh về dạng bình thường, anh thuộc tuýp người bất thường!
“Có người ở trong khu thương mại nhặt được một vali hàng hiệu, mở ra thì thấy có miếng thịt được cắt rất gọn gàng, người này liền mang về nhà, rửa sạch chuẩn bị ăn thì phát hiện trong vali có vài lọn tóc dài. Lúc này mới phát giác ra điều khác lạ nên vội vàng báo cảnh sát.
Trải qua kiểm nghiệm, miếng thịt đó đều là thịt người! Hơn nữa trong vali còn một túi nhỏ chứa mù tạt, bên trong có mấy mảnh vụn thịt, điều này chứng tỏ --- Đã có người ăn qua!
Tăng Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy Khúc Mịch không xấu tính cho lắm, may là không gọi món cá sống, chứ nếu không nhất định ngay bây giờ cô sẽ ói đến mật xanh mật vàng.
“Ăn thịt người?" Việc này chỉ thấy trong phim và tiểu thuyết, không ngờ ngoài đời thực cũng có vụ án như thế.
“Đừng quá kinh ngạc." Khúc Mịch nhìn cô: “Vì tránh để không gây ảnh hưởng xấu nên bị liệt vào hàng cơ mật. Tôi đã từng viết một luận văn nghiên cứu các thi thể bị thiêu, phân thây và ăn thịt người. Sau này bởi vì có liên quan đến các hồ sơ bí mật nên không thể xuất bản."
“Vụ án sau đó thế nào?" Tăng Dĩ Nhu vô cùng hứng thú.
Anh chưa kịp đáp lời thì điện thoại của hai người reo lên cùng một lúc.
Hai người đồng thời rút điện thoại, liếc nhìn màn hình, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Được! Đến ngay!"
“Được! Đến ngay!"
Hai người đồng thanh, sau đó vội vã tính tiền. Một lát sau hai người xuất hiện ở một khu cư xá nhỏ.
“Đội trưởng Khúc! Bác sĩ Tăng!" Mạnh Triết nhìn hai người xuống xe cùng một lúc, vội vẫy tay ra hiệu, “Nạn nhân tên Thái Dũng, ở căn hộ 202. Em gái nạn nhân gọi điện thoại nhiều lần nhưng không nhắc máy, lo lắng nên đến đây thì phát hiện ra thi thể, rồi báo cảnh sát."
Hai người theo Mạnh Triết lên lầu, vừa vào đến cửa đã nghe tiếng một nữ sinh đang gào khóc, căn hộ phảng phất mùi máu tanh.
Lục Ly cho gọi bên giám chứng: “Đội trưởng Khúc phát hiện một thanh dao vấy máu, hoài nghi là hung khí hung thủ để lại. Trong nhà không có dấu vết bị lục lọi, cửa không có dấu hiệu bị phá."
Nạn nhân nằm trên sàn phòng ngủ, tư thế nằm sấp, sau lưng rõ ràng có vết thương, sàn nhà có một vũng máu lớn.
**********
Có một phương pháp tạm gọi là tự động thôi miên hay tự thôi miên chính mình, cho phép bạn có thể sử dụng tiềm thức để tác động lên các hành vi của mình theo cách mà ý thức không kiểm soát được. Phương pháp này được phát hiện ra bởi một người có tên là Coue, tác giả của cuốn “Self-Mastery Through Conscious", miêu tả một cách chi tiết làm cách nào mà chúng ta có thể tự đặt bản thân vào trạng thái bị thôi miên như những nhà thôi miên vẫn thường làm.
Tác giả :
Thuận Bảo Bảo