Nữ Pháp Y Huấn Phu
Chương 2: Chịu đòn nhận tội
Sáng sớm ngày thứ hai, bị phạt quỳ một buổi tối (thật ra là ngủ ở từ đường một buổi tối) Trần Mặc ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn đã bị Lý thị dẫn đi Tạ vương phủ chịu đòn nhận tội. Trong lòng nàng lúc này ai oán nói không nên lời, từ trước tới nay nàng luôn chấp hành thời gian biểu rất nghiêm ngặt, bảy giờ nhất định phải ăn điểm tâm, không ngờ vừa xuyên tới đây mới một ngày bọn họ đã không cho nàng ăn rồi! Xuyên qua đúng là chết tiệt, dị thế này thật chết tiệt!
Trần Mặc được Xuân Hương nâng lên xe ngựa, cảm thấy xe ngựa này cũng khá sạch sẽ liền ra lệnh Xuân Hương ngồi ở sát cửa sổ sau đó thong thà tựa đầu vào chân Xuân Hương nặng nề ngủ. Nguyên tắc thứ nhất của Trần Mặc: Khi cảm thấy đói mà lại không có thức ăn thì chỉ có ngủ mới làm chậm quá trình trao đổi chất, khiến giảm cảm giác đói. Mà bạn Xuân Hương lâu nay luôn nhu thuận nghe lời bất đắc dĩ nhìn bạn tiểu thư nào đó không hề tự giác là bản thân sắp gặp nguy hiểm mà còn say sưa ngủ, không khỏi lo lắng cầu nguyện xe ngựa chạy chậm một chút.
Nhưng cho dù có cầu nguyện thế nào đi nữa thì chuyện gì tới nó cũng sẽ tới.
Xuân Hương đỡ Trần Mặc đang ngã trái ngã phải đứng ở giữa đám người hầu, may quá, bây giờ Lý thị đang nói chuyện với hạ nhân của Tạ vương phủ, không có để ý tới Trần Mặc.
Người của Tạ vương phủ biết người làm tiểu vương gia nhà bọn họ ngã ngựa là tiểu thư nhà trình gia thì thái độ cũng không tốt gì, mà Trình gia lại chỉ là một nhà quan ngũ phẩm nho nhỏ nên người của Tạ vương phủ càng không nể mặt, từ trên xuống dưới Tây Lam quốc ai mà không biết ngoài trừ cái vị tối cao trong hoàng cung kia thì Tạ vương phủ quyền lực nhất chứ, ngay cả mấy cái thế gia danh môn vọng tộc gì đó thấy họ cũng cung kính mấy phần.
Lý thị trong lòng nghẹn uất muốn điên lên được, nhưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa có thể giải quyết gọn gàng đứa con chồng thì nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn vài phần, “Các vị đại ca, chúng tôi thành tâm muốn nhận lỗi với Tạ tiểu vương gia, xin các vị sắp xếp một chút" nói xong còn không quên lén lút dúi vào tay người nọ một túi bạc.
Người gác cổng thấy đã làm khó đủ rồi, mà Lý thị này cũng coi như biết điều nên liền xoay người đi vào trong thông báo.
Lý thị thấy người nọ đi vào trong rồi thì yên lặng cúi đầu chờ.
Một lát sau người nọ trở lại, mặt không chút thay đổi liếc về phía đám người Lý thị một cái liền phân phó hạ nhân đi mở cửa hông. Mặt Lý thị hơi cứng lại, cửa hông chẳng phải là hạ nhân đi hay sao, nhưng cho dù có khó chịu thế nào thì bà ta vẫn dẩn theo mọi người đi vào từ cửa hông.
Dọc theo đường đi thừa dịp mọi người không chú ý, Xuân Hương kể hết tất cả những gì mình biết về phủ Tạ vương cho Trần Mặc nghe, hi vọng nàng có thể chú ý mà không phạm lỗi gì. Nhưng nha đầu đáng thương à, không lẽ ngươi không biết tiểu thư của ngươi đã phạm vào một điều cấm kỵ trong cấm kỵ là làm bị thương tiểu vương gia bảo bối nhà bọn họ hay sao.
Trần Mặc cũng không lên tiếng mà nghe Xuân Hương nói, bây giờ nàng ngủ no rồi, nghe một chút chuyện phiếm cũng coi như là chấp nhận được.
Thì ra Tạ vương phủ này cũng rất hiểm hách! Vị Tạ vương gia này là anh em cùng phụ cùng mẫu với đương kim hoàng thượng, còn vị Tạ vương phi kia là đích nữ của Hách Liên đại thế gia Hách Liên Tình, Tạ tiểu vương gia lúc vừa ra đời đã lập tức phong vương, loại ving sủng này không phải ai cũng có.
Nghe đồn trước kia Tạ vương gia cưới vợ là do bị ép buộc cho nên tình cảm phu thê cũng không sâu nặng, lại thêm vương gia cũng có hồng nhan tri kỉ bên ngoài nên tất cả tình cảm và hi vọng của Hách Liên Tình đều kí thác lên người của Tạ tiểu vương gia Tạ Chiêu, nhưng hắn từ nhỏ tới lớn chơi bời lêu lỏng, khinh nam phách nữ, hoành hành hậu thế, ở kinh đô này ai cũng tránh hắn như tránh tà, là điển hình gặp người người ghét.
Nghe tới đây trong lòng của Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, hừ, tưởng chuyện gì ghê gớm, thì ra là một tên công tử đùa giỡn gái nhà lành tới gẫy cả chân, đúng là đáng đời.
Trần Mặc theo sau Lý thị cùng vào viện của vương phi, một ma ma đứng ở ngoài cửa liếc mắt ý bảo mấy người bọn họ đợi ở ngoài rồi đi vào trong bẩm báo. Mà Hách Liên Tình lúc này đang ngồi ở ghế chủ phẩm trà lại nghe được hạ nhân thông báo như vậy thì giận dữ ném ly trà xuống bàn, “Trình gia cũng thật thông mình, biết chuyện này trốn không thoát liền tìm tới cửa trước. Nghĩ tới đây bồi tội rồi thì xong chuyện sao? Hừ! Tiểu Thanh, mời bọn họ vào đây!"
Thời điễm Hách Liên Tình nói từ ‘mời’ âm thanh còn cố ý nhấn mạnh một tiếng, mọi người ở đây ai cũng thầm nghĩ trong lòng tiểu thư Trình tiêu rồi!
“Tham kiến vương phi nương nương, nương nương vạn an" Lý thị cúi đầu thỉnh an Hách Liên Tình, Trần Mặc tuy rằng rất không tình nguyện nhưng nghĩ tới bạn nha hoàn nhà mình hồi nãy ngàn dặn vạn dò thì cũng nặng nề mà cúi đầu.
“Tiểu Thanh, châm ly trà khác cho ta" Hách Liên Tình có chút chán ghét nhìn cô gái ngơ ngác trước mặt mình, nhìn qua thì không giống người có dã tâm nhưng nghe người hầu nói tiểu thư Trình gia lúc ấy rất kiêu căng vô lễ mà ngăn cản ngựa của Chiêu nhi, còn giả bộ làm như bất tỉnh giả nhu nhược, kết quả nàng ta làm ngựa của Chiêu nhi hoảng sợ làm Chiêu nhi ngã xuống gãy chân. Đáng tiếc là lúc ấy Hách Liên Tình chỉ lo lắng cho con mà không điều tra thử xem nữ nhi nào của Trình gia gây chuyện, nếu không Trần Mặc cũng không trở thành người nhận tội thay, muốn cãi cũng không được.
Lý thị không nghe được tiếng ai cho phép bà đứng lên nên vẫn duy trì động tác thỉnh an, còn Trần Mặc cúi đầu một lúc lâu thì không cần ai cho phép cũng tự đứng lên,hoàn toàn không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hách Liên Tình thấy bà ta chưa cho phép mà Trần Mặc dám đứng lên thì phẫn nộ trong lòng, hại con mình như thế mà nó làm như không có việc gì vậy, “Trình phu nhân đứng lên đi, ta thấy lệnh ái cũng rất có phép tắc nên ban quỳ".
Vừa dứt lời, một người hầu liền mạnh bạo đá một phát vào hai chân Trần Mặc, bùm một tiếng, hai đầu gối của nàng hung hăng rơi trên mặt đất. Đầu gối thẳng tắp tiếp đất khiến một trận đau truyền khắp cả người, cho dù mặt của nàng luôn không có cảm xúc thì cũng nhịn không được mà nhíu mày. Nhưng cái nàng đau đớn không phải đầu gối mà là tôn nghiêm! Ở lĩnh vực của mình nàng là một người có địa vị cao, từ nhỏ lớn lên cùng ông nội, tuy ông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương nàng. Hơn nữa toàn bộ tâm trí nàng đều dành cho y học, sao có thể để tâm tới mấy cái đạo lý cuộc đời, suốt ba mươi năm cuộc đời của nàng chưa bao giờ gặp phải hành động hạ thấp danh dự người khác như thế.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình đang ngồi trên ghế chủ vị, còn Hách Liên Tình thì đang phân phó hạ nhân tiếp nhận quà nhận lỗi của Trình phủ thì cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo dáng lên người mình, quay đầu thì thấy đùng là nha đầu ngơ ngác kia đang nhìn mình, a, vốn tưởng rất nhu nhược không ngờ lại quật cường như vậy.
Trong lòng bà cũng có chút rung động, ánh mắt lóe lên.
Lúc này Lý thị cũng phát hiện Trần Mặc đang nhìn vương phi chằm chằm, trong lòng bà ta hận không thể móc hai mắt của nàng. Hôm nay chịu nhiều nhục nhã thế này là do còn tiên nhân này làm hại, vậy mà bây giờ còn dám nhìn vương phi như vậy! Nhưng bà ta cũng không ngờ rằng nếu không có Trần Mặc thì người quỳ ở đây hôm nay chính là nữ nhi của bà ta.
“Vương phi nương nương, là ái nữ nhà chúng tôi không tốt đã đụng phải tiểu vương gia, đúng là tội chết vạn lần! Hôm nay thiếp thân tự mình dẫn tiểu nữ tới đây để chịu phạt, phu quân của thiếp thân nói, việc này chỉ là sai lầm của một mình nữ nhi, muốn đánh muốn phạt thế nào thì tùy nương nương" đúng là một người mẹ rất tốt a, rất biết vì đại cục mà đại nghĩa diệt thân a, nói rất trôi chảy a, ánh mắt kia làm người ta nghĩ bà ta là một người mẫu thân rất tròn trách nghiệm, nhưng một câu phu quân nói thì đem bản thân ra khỏi vòng liên quan.
Trong lòng Trần Mặc rất lạnh, trước kia khi nghiên cứu về trạch đấu của nữ nhân thời cổ đại chỉ cảm thấy rất tục tằng ích kỉ, bây giờ chính nàng trải nghiệm mới thấy chỉ cần một câu nhẹ nhàng thôi cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết. Nàng không rành chuyện đối nhân xử thế nhưng không phải vì thế mà không biết ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Trần Mặc cao ngạo sống tới ba mươi tuổi, từ tiểu học mãi cho tới khi qua Mĩ học bác sĩ thì luôn trí tuệ nổi bật hơn chúng bạn cùng lứa, sau đó nàng sau mê pháp y thì cũng tạo ra một chỗ đứng cho riêng mình, một kĩ thuật cao siêu tuyệt đối, một thực lực mạnh mẽ thực sự, không một ai có thể khiên nàng phải hạ mình cúi đầu. Nhưng hôm này, vai của nàng bị một người phụ nữ đè chặt, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được, thân thể này không phải là cơ thể dẻo dai có học qua Taekwondo của nàng trước kia, hơn nữa hôm qua còn mất máu nên vận động có chút khó khăn.
Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không ngừng cố gắng đứng lên, tuy rằng đầu gối mới nhích lên một chút đã bị người phụ nhân kia phát hiện sau đó hung hăng đè xuống, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà, đau đớn truyền khắp toàn thân nhưng lại càng làm cho nàng muốn đứng lên!
Hách Liên Tình hừ lạnh một tiếng nhìn Trần Mặc cố gắng giãy dụa, trên khuôn mặt trẻ trung vẫn không đổi sắc, nhấp một ngụm trà, không chút để ý nói, “Bản cung cũng không phải người nhẫn tâm, ta thấy đánh ba mươi đại bản là được rồi"
Trần Mặc đưa mắt nhìn người phụ nữ cao quý đang ngồi trên cao kia, đồng tử co rụt lại, ngay cả Lý thị cũng kinh ngạc, đầy tớ xung quanh thổn thức không thôi, vương phi muốn đánh chết tiểu thư Trình gia! Ba mươi đại bản đó ngay cả một thanh niên khỏe mạnh cũng không chịu nổi huống chi là một tiểu cô nương nhìn yếu đuối như vậy.
Trần Mặc được Xuân Hương nâng lên xe ngựa, cảm thấy xe ngựa này cũng khá sạch sẽ liền ra lệnh Xuân Hương ngồi ở sát cửa sổ sau đó thong thà tựa đầu vào chân Xuân Hương nặng nề ngủ. Nguyên tắc thứ nhất của Trần Mặc: Khi cảm thấy đói mà lại không có thức ăn thì chỉ có ngủ mới làm chậm quá trình trao đổi chất, khiến giảm cảm giác đói. Mà bạn Xuân Hương lâu nay luôn nhu thuận nghe lời bất đắc dĩ nhìn bạn tiểu thư nào đó không hề tự giác là bản thân sắp gặp nguy hiểm mà còn say sưa ngủ, không khỏi lo lắng cầu nguyện xe ngựa chạy chậm một chút.
Nhưng cho dù có cầu nguyện thế nào đi nữa thì chuyện gì tới nó cũng sẽ tới.
Xuân Hương đỡ Trần Mặc đang ngã trái ngã phải đứng ở giữa đám người hầu, may quá, bây giờ Lý thị đang nói chuyện với hạ nhân của Tạ vương phủ, không có để ý tới Trần Mặc.
Người của Tạ vương phủ biết người làm tiểu vương gia nhà bọn họ ngã ngựa là tiểu thư nhà trình gia thì thái độ cũng không tốt gì, mà Trình gia lại chỉ là một nhà quan ngũ phẩm nho nhỏ nên người của Tạ vương phủ càng không nể mặt, từ trên xuống dưới Tây Lam quốc ai mà không biết ngoài trừ cái vị tối cao trong hoàng cung kia thì Tạ vương phủ quyền lực nhất chứ, ngay cả mấy cái thế gia danh môn vọng tộc gì đó thấy họ cũng cung kính mấy phần.
Lý thị trong lòng nghẹn uất muốn điên lên được, nhưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa có thể giải quyết gọn gàng đứa con chồng thì nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn vài phần, “Các vị đại ca, chúng tôi thành tâm muốn nhận lỗi với Tạ tiểu vương gia, xin các vị sắp xếp một chút" nói xong còn không quên lén lút dúi vào tay người nọ một túi bạc.
Người gác cổng thấy đã làm khó đủ rồi, mà Lý thị này cũng coi như biết điều nên liền xoay người đi vào trong thông báo.
Lý thị thấy người nọ đi vào trong rồi thì yên lặng cúi đầu chờ.
Một lát sau người nọ trở lại, mặt không chút thay đổi liếc về phía đám người Lý thị một cái liền phân phó hạ nhân đi mở cửa hông. Mặt Lý thị hơi cứng lại, cửa hông chẳng phải là hạ nhân đi hay sao, nhưng cho dù có khó chịu thế nào thì bà ta vẫn dẩn theo mọi người đi vào từ cửa hông.
Dọc theo đường đi thừa dịp mọi người không chú ý, Xuân Hương kể hết tất cả những gì mình biết về phủ Tạ vương cho Trần Mặc nghe, hi vọng nàng có thể chú ý mà không phạm lỗi gì. Nhưng nha đầu đáng thương à, không lẽ ngươi không biết tiểu thư của ngươi đã phạm vào một điều cấm kỵ trong cấm kỵ là làm bị thương tiểu vương gia bảo bối nhà bọn họ hay sao.
Trần Mặc cũng không lên tiếng mà nghe Xuân Hương nói, bây giờ nàng ngủ no rồi, nghe một chút chuyện phiếm cũng coi như là chấp nhận được.
Thì ra Tạ vương phủ này cũng rất hiểm hách! Vị Tạ vương gia này là anh em cùng phụ cùng mẫu với đương kim hoàng thượng, còn vị Tạ vương phi kia là đích nữ của Hách Liên đại thế gia Hách Liên Tình, Tạ tiểu vương gia lúc vừa ra đời đã lập tức phong vương, loại ving sủng này không phải ai cũng có.
Nghe đồn trước kia Tạ vương gia cưới vợ là do bị ép buộc cho nên tình cảm phu thê cũng không sâu nặng, lại thêm vương gia cũng có hồng nhan tri kỉ bên ngoài nên tất cả tình cảm và hi vọng của Hách Liên Tình đều kí thác lên người của Tạ tiểu vương gia Tạ Chiêu, nhưng hắn từ nhỏ tới lớn chơi bời lêu lỏng, khinh nam phách nữ, hoành hành hậu thế, ở kinh đô này ai cũng tránh hắn như tránh tà, là điển hình gặp người người ghét.
Nghe tới đây trong lòng của Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, hừ, tưởng chuyện gì ghê gớm, thì ra là một tên công tử đùa giỡn gái nhà lành tới gẫy cả chân, đúng là đáng đời.
Trần Mặc theo sau Lý thị cùng vào viện của vương phi, một ma ma đứng ở ngoài cửa liếc mắt ý bảo mấy người bọn họ đợi ở ngoài rồi đi vào trong bẩm báo. Mà Hách Liên Tình lúc này đang ngồi ở ghế chủ phẩm trà lại nghe được hạ nhân thông báo như vậy thì giận dữ ném ly trà xuống bàn, “Trình gia cũng thật thông mình, biết chuyện này trốn không thoát liền tìm tới cửa trước. Nghĩ tới đây bồi tội rồi thì xong chuyện sao? Hừ! Tiểu Thanh, mời bọn họ vào đây!"
Thời điễm Hách Liên Tình nói từ ‘mời’ âm thanh còn cố ý nhấn mạnh một tiếng, mọi người ở đây ai cũng thầm nghĩ trong lòng tiểu thư Trình tiêu rồi!
“Tham kiến vương phi nương nương, nương nương vạn an" Lý thị cúi đầu thỉnh an Hách Liên Tình, Trần Mặc tuy rằng rất không tình nguyện nhưng nghĩ tới bạn nha hoàn nhà mình hồi nãy ngàn dặn vạn dò thì cũng nặng nề mà cúi đầu.
“Tiểu Thanh, châm ly trà khác cho ta" Hách Liên Tình có chút chán ghét nhìn cô gái ngơ ngác trước mặt mình, nhìn qua thì không giống người có dã tâm nhưng nghe người hầu nói tiểu thư Trình gia lúc ấy rất kiêu căng vô lễ mà ngăn cản ngựa của Chiêu nhi, còn giả bộ làm như bất tỉnh giả nhu nhược, kết quả nàng ta làm ngựa của Chiêu nhi hoảng sợ làm Chiêu nhi ngã xuống gãy chân. Đáng tiếc là lúc ấy Hách Liên Tình chỉ lo lắng cho con mà không điều tra thử xem nữ nhi nào của Trình gia gây chuyện, nếu không Trần Mặc cũng không trở thành người nhận tội thay, muốn cãi cũng không được.
Lý thị không nghe được tiếng ai cho phép bà đứng lên nên vẫn duy trì động tác thỉnh an, còn Trần Mặc cúi đầu một lúc lâu thì không cần ai cho phép cũng tự đứng lên,hoàn toàn không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hách Liên Tình thấy bà ta chưa cho phép mà Trần Mặc dám đứng lên thì phẫn nộ trong lòng, hại con mình như thế mà nó làm như không có việc gì vậy, “Trình phu nhân đứng lên đi, ta thấy lệnh ái cũng rất có phép tắc nên ban quỳ".
Vừa dứt lời, một người hầu liền mạnh bạo đá một phát vào hai chân Trần Mặc, bùm một tiếng, hai đầu gối của nàng hung hăng rơi trên mặt đất. Đầu gối thẳng tắp tiếp đất khiến một trận đau truyền khắp cả người, cho dù mặt của nàng luôn không có cảm xúc thì cũng nhịn không được mà nhíu mày. Nhưng cái nàng đau đớn không phải đầu gối mà là tôn nghiêm! Ở lĩnh vực của mình nàng là một người có địa vị cao, từ nhỏ lớn lên cùng ông nội, tuy ông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương nàng. Hơn nữa toàn bộ tâm trí nàng đều dành cho y học, sao có thể để tâm tới mấy cái đạo lý cuộc đời, suốt ba mươi năm cuộc đời của nàng chưa bao giờ gặp phải hành động hạ thấp danh dự người khác như thế.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình đang ngồi trên ghế chủ vị, còn Hách Liên Tình thì đang phân phó hạ nhân tiếp nhận quà nhận lỗi của Trình phủ thì cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo dáng lên người mình, quay đầu thì thấy đùng là nha đầu ngơ ngác kia đang nhìn mình, a, vốn tưởng rất nhu nhược không ngờ lại quật cường như vậy.
Trong lòng bà cũng có chút rung động, ánh mắt lóe lên.
Lúc này Lý thị cũng phát hiện Trần Mặc đang nhìn vương phi chằm chằm, trong lòng bà ta hận không thể móc hai mắt của nàng. Hôm nay chịu nhiều nhục nhã thế này là do còn tiên nhân này làm hại, vậy mà bây giờ còn dám nhìn vương phi như vậy! Nhưng bà ta cũng không ngờ rằng nếu không có Trần Mặc thì người quỳ ở đây hôm nay chính là nữ nhi của bà ta.
“Vương phi nương nương, là ái nữ nhà chúng tôi không tốt đã đụng phải tiểu vương gia, đúng là tội chết vạn lần! Hôm nay thiếp thân tự mình dẫn tiểu nữ tới đây để chịu phạt, phu quân của thiếp thân nói, việc này chỉ là sai lầm của một mình nữ nhi, muốn đánh muốn phạt thế nào thì tùy nương nương" đúng là một người mẹ rất tốt a, rất biết vì đại cục mà đại nghĩa diệt thân a, nói rất trôi chảy a, ánh mắt kia làm người ta nghĩ bà ta là một người mẫu thân rất tròn trách nghiệm, nhưng một câu phu quân nói thì đem bản thân ra khỏi vòng liên quan.
Trong lòng Trần Mặc rất lạnh, trước kia khi nghiên cứu về trạch đấu của nữ nhân thời cổ đại chỉ cảm thấy rất tục tằng ích kỉ, bây giờ chính nàng trải nghiệm mới thấy chỉ cần một câu nhẹ nhàng thôi cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết. Nàng không rành chuyện đối nhân xử thế nhưng không phải vì thế mà không biết ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Trần Mặc cao ngạo sống tới ba mươi tuổi, từ tiểu học mãi cho tới khi qua Mĩ học bác sĩ thì luôn trí tuệ nổi bật hơn chúng bạn cùng lứa, sau đó nàng sau mê pháp y thì cũng tạo ra một chỗ đứng cho riêng mình, một kĩ thuật cao siêu tuyệt đối, một thực lực mạnh mẽ thực sự, không một ai có thể khiên nàng phải hạ mình cúi đầu. Nhưng hôm này, vai của nàng bị một người phụ nữ đè chặt, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được, thân thể này không phải là cơ thể dẻo dai có học qua Taekwondo của nàng trước kia, hơn nữa hôm qua còn mất máu nên vận động có chút khó khăn.
Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không ngừng cố gắng đứng lên, tuy rằng đầu gối mới nhích lên một chút đã bị người phụ nhân kia phát hiện sau đó hung hăng đè xuống, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà, đau đớn truyền khắp toàn thân nhưng lại càng làm cho nàng muốn đứng lên!
Hách Liên Tình hừ lạnh một tiếng nhìn Trần Mặc cố gắng giãy dụa, trên khuôn mặt trẻ trung vẫn không đổi sắc, nhấp một ngụm trà, không chút để ý nói, “Bản cung cũng không phải người nhẫn tâm, ta thấy đánh ba mươi đại bản là được rồi"
Trần Mặc đưa mắt nhìn người phụ nữ cao quý đang ngồi trên cao kia, đồng tử co rụt lại, ngay cả Lý thị cũng kinh ngạc, đầy tớ xung quanh thổn thức không thôi, vương phi muốn đánh chết tiểu thư Trình gia! Ba mươi đại bản đó ngay cả một thanh niên khỏe mạnh cũng không chịu nổi huống chi là một tiểu cô nương nhìn yếu đuối như vậy.
Tác giả :
Đan Anh Túc