Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
Chương 300
Chương 300
“Làm thế nào?"
“Nhà Trương Hòa rất nghèo, cũng tham tiền. Con tin chỉ cần cho cậu ta năm trăm nghìn tệ, thì chuyện gì cậu ta cũng chịu giúp chúng ta làm cả."
Tiếp đó Lâm Ngọc đem ý định của mình nói ra.
Lâm Xảo Lâm nghe xong, gật đầu đáp: “Chuyện này không tệ"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng…
Buổi tối.
Mạch Tiểu Miên vẫn chạy đến phòng của Kiều Minh Húc ngủ dưới sàn.
Nhưng nửa đêm tỉnh lại, cô phát hiện mình vẫn ở trên giường, mà không phải là nằm dưới sàn nữa.
Vì vậy, cô lập tức nhanh chóng lăn xuống sàn.
Nhưng nằm một chút, cô luôn cảm thấy có cảm giác không đúng lắm.
Từ trước đến nay cô ngủ tương đối an ổn, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng mộng du cả. Lúc trước ở nhà nghỉ dưỡng cũng chưa từng có thói quen ngủ trên giường như thế.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Cô bèn lưu lại trong lòng, giả bộ ngủ.
Khoảng hơn nửa giờ sau, cô nghe thấy Kiều Minh Húc nhẹ giọng hỏi: “Mạch Tiểu Miên, em ngủ chưa?"
Cô không lên tiếng ừ hử gì cả, mà để cho hô hấp của mình lúc ngủ nghe rất có tiết tấu.
Kiều Minh Húc rón rén từ trên giường xuống, đi tới bên cạnh cô, khom người, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Ngửi được mùi tùng hương nhàn nhạt trên người anh, Mạch Tiểu Miên khẩn trương nhắm mắt lại, không ngừng suy đoán.
Anh ôm mình làm gì vậy?
Sẽ không phải là muốn làm gì đấy chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại sinh ra một loại hưng phấn, khẩn trương cùng mong đợi.
Ai biết rằng, Kiều Minh Húc chỉ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đồ heo ngốc.
ham ngủ này", sau đó nằm xuống bên kia của giường thiếp đi.
Chuyện này…
Cuối cùng cô cũng biết tại sao mỗi lần tỉnh lại đều phát hiện mình đang ở trên giường. Hóa ra không phải mình mộng du, mà là do anh làm chuyện tốt.
€ó thể là do ngày đó anh nghe thấy cô nói phụ nữ ngủ trên sàn ảnh hưởng không tốt, nhưng lại cứng miệng, lòng tự ái cao, không thể làm gì khác hơn là thông qua cách này để cô lên giường ngủ.
Người đàn ông này.
Tri kỷ ấm áp như vậy.
Cô đột nhiên rất cảm động, nước mắt cũng chảy ra.
Cô lặng lẽ mở mắt, nhìn sống lưng cao lớn của anh đưa về phía mình, rất muốn ôm một cái.
Nhưng cô không thể.
Bờ lưng đó không phải thuộc về cô.