Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 288-9: Dung thị tam phòng (chín)
Thời tiết ngày hai mươi hai tháng năm rất đẹp, kinh thành vừa mới xuất hiện ánh mặt trời, ánh sáng soi sáng ra một nửa bóng dáng đường phố, trong một nhà của ngõ Tây Thụ bên cạnh đã có động tĩnh."Két..." Một tiếng của lớn mở ra, trong sáng sớm yên tĩnh này, tiếng rất vang dội.
Trong phòng nối đuôi nhau đi ra chừng hơn mười thiếu niên nam nữ, đầu lĩnh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Văn Ban Chủ đứng ở ngưỡng cửa, nói với mọi người: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hát ở kinh thành, phải làm được tốt nhất, không thể ra một chút lầm lỗi!"
"Dạ!" Hơn mười người thiếu niên nam nữ kia cùng trả lời, Văn Ban Chủ nhìn đoàn thiếu niên nam nữ này, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười: "Hôm nay còn không biết sẽ có khen thưởng gì."
Hai mươi hai tháng năm là hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia Trường Ninh Hầu phủ, lão hầu gia xưa nay thích náo nhiệt, tân khách đại yến, lão phu nhân thích nghe diễn, vì vậy mời gánh hát đến ca diễn, lão gia Trường Ninh hầu là người Giang Nam, thích nhất là nghe côn kịch lưu hành một thời ở Giang Nam, nghe nói trong kinh thành có gánh hát biết hát Côn khúc, vội vàng phái người mời đến.
Hôm nay Trường Ninh Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, ở cửa dừng lại một nhóm xe ngựa lớn, cơ hồ muốn chiếm hết nơi dừng xe, không có một tia chỗ trống không. Tương Nghi ôm Thừa Tuyên đứng cùng một chỗ với Gia Mậu, Dung đại phu nhân ngồi chính giữa phòng khách, không ngừng nói đùa với các phu nhân đến dự tiệc.
Các phu nhân mỗi phủ đều đến gần xem Thừa Tuyên, nguyên một đám khen Thừa Tuyên tốt, thiên đình sung mãn, là tướng đại phú đại quý, Tương Nghi ôm Thừa Tuyên một khắc cũng không dám buông tay, cho dù là một chút quý phu nhân vươn tay ra muốn sờ mặt Thừa Tuyên, nàng cũng e sợ cho trên móng tay kia có vật khác, nhẹ nhàng ôm Thừa Tuyên nghiêng sang một bên, tránh được móng tay bôi hồng hồng kia.
Gia Mậu thấy Tương Nghi cẩn thận khác thường, vội vàng đưa tay ôm lấy Thừa Tuyên: "Nàng nghỉ ngơi một chút, ôm lâu như vậy, cánh tay cũng tê rồi?"
"Ơ ơ ơ, nhìn Dung đại nhân thương phu nhân như vậy, nhìn xem cũng quen mắt!" Các vị phu nhân trêu ghẹo Gia Mậu, trong nội tâm cũng ao ước không thôi với phúc khí của Tương Nghi, Dung đại nhân mười lăm tuổi trúng trạng nguyên, có thể nói anh tài ngút trời, còn có được dung mạo như vậy, điều quan trọng nhất chính là thương vợ! Nhìn tư thế hắn ôm hài tử, nhất định là ôm quen rồi. Ai, nữ nhi nhà mình không có phúc khí như vậy, còn không biết sau này có thể có một nửa phúc phận của Văn Chiêu quận chúa không.
Các vị phu nhân vây ở một bên, trêu chọc Thừa Tuyên, Tương Nghi nhìn trộm Dung tam phu nhân bên kia, thấy nàng ngồi ở chỗ kia bồi một vị phu nhân nói chuyện, phảng phất căn bản không để ý bên này, trong nội tâm thoáng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu Hỉ nghe lầm, hoặc là nàng căn bản không có tính toán này?
Chỉ là, mọi chuyện phải cẩn thận, càng nhìn bình tĩnh, không chừng bên trong càng có vấn đề gì.
Sắp đến buổi trưa, khách nhân đến cũng xem như đủ, bên phòng ăn Dung gia có vài chục bàn, nha hoàn bà tử lui tới, trên khay bưng thức ăn nóng hôi hổi, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Tương Nghi sợ nhiều người, quấy nhiễu Thừa Tuyên, nói một tiếng với Dung đại phu nhân, ôm Thừa Tuyên liền hướng Duyệt Hoa Viên đi, vừa mới ra phòng ăn, thì thấy vài bà tử bưng khay đi qua phía này, Tương Nghi tránh qua bên cạnh, nhường cho những người kia đi qua.
Một bà tử đạp lên bậc thềm, đột nhiên, dưới chân tựa như vừa trợt, cả người nghiêng về phía trước, mấy người phía trước bị bà ta đẩy, không đứng vững, lảo đảo té xuống bên này. Tương Nghi vốn đã lưu tâm, thấy bà tử di phía sau quăng khay ra, bát ăn lật tới, một chén dầu nóng hổi giội đến Tương Nghi.
"Thiếu phu nhân, cẩn thận!" Phương tẩu kéo Tương Nghi cấp tốc lui lại mấy bước, một chén canh trên mặt đất, có chút hất tới cột trên hành lang, dâng lên khói trắng bừng bừng.
"Phương tẩu, ngươi mặc kệ ta, mau đi bắt bà tử kia lại." Tương Nghi đẩy Phương tẩu tẩu: "Nhanh đi."
"Thiếu phu nhân, nói không chừng còn có chiêu sau, ta che chở ngươi về Duyệt Hoa Viên trước." Phương tẩu nhìn xuống, thấy Kim Châu Kim Ngọc đã đuổi theo bà tử kia, bảo nha hoàn đứng ở cửa đi vào thông truyền Dung đại phu nhân, mới yên lòng: " Bên ngoài Dung phủ đầu còn có lão Lô dẫn theo hộ viện phòng thủ mà, thiếu phu nhân yên tâm, nhất định có thể bắt được."
Dung đại phu nhân được tin của nha hoàn, vội vội vàng vàng đi ra, thấy sắc mặt Tương Nghi trắng bệch đứng ở nơi đó, lại nhìn Thừa Tuyên: "Không có việc gì."
Phương tẩu đi đến cái cột kia nhìn nhìn, cắn răng nói: " Lòng dạ thế nhưng độc ác như vậy!"
"Làm sao vậy? Trong chén canh thả cái gì?" Dung đại phu nhân đi tới nhìn kỹ một cái, chỗ câu cột dính nước canh đã mất một lớp sơn, vỏ ngoài màu son đã mất màu sắc, chỉ chừa vẻ xám trắng bên trong.
"Trong đó chắc chắn có cái gì, ngay cả nước sơn cũng có thể đánh tan, nếu văng trên người tiểu thiếu gia, chỉ sợ..." Phương tẩu cắn răng: "Nhất định phải bắt kẻ xấu kia đi ra!"
Tương Nghi đi theo, nhìn qua cây cột loang lổ kia, quả thực cảm thấy mà giật mình, không khỏi ôm Thừa Tuyên chặt vài phần, Thừa Tuyên không chịu nổi, oa oa khóc lên. Dung đại phu nhân nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Tương Nghi, không thể nôn nóng."
"Mẫu thân, làm sao có thể không nôn nóng? Nếu không phải tiểu Hỉ trộm đến báo tin, ai lại biết nàng ta sẽ tính kế như thế? Hôm nay ta là cẩn thận khắp nơi, cũng thiếu chút nữa bị nàng ta xong chuyện, nếu không lưu tâm..." Tương Nghi rùng mình một cái, cơ hồ không dám tưởng tượng vậy sẽ là kết quả gì.
"Thiếu phu nhân, an tâm chớ nóng vội, người này nhất định chạy không được, nếu chạy, ta sẽ liều mạng với lão Lô, sống một xấp dầy tuổi vô dụng!" Phương tẩu liếc mắt nhìn vài nha hoàn bà tử ngó dáo dác trong sảnh, thấp giọng nói: "Việc này không nên đường hoàng, đỡ cho đả thảo kinh xà."
Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ: "Còn không phải sao? Hôm nay là ngày tốt lành của Thừa Tuyên, dù thế nào cũng không thể xử lý chuyện mang sát khí kia trong hôm nay, còn phải tích phúc cho Thừa Tuyên, Tương Nghi con mang Thừa Tuyên đi nghỉ ngơi trước, chờ diễn hát hôm nay xong rồi nói sau."
Nói đến ca diễn, Tương Nghi chợt nhớ tới Thụy Hỉ Ban, gật đầu nhẹ: "Mẫu thân, ta về Duyệt Hoa Viên trước."
Dung tam phu nhân tùy ý làm bậy, lại không biết phía sau còn bày cục làm cho nàng ta chui, Thu Hoa thương nghị kế hoạch của mình với Tương Nghi, hai người dự đoán mỗi loại kết quả có khả năng xảy ra, bất kể thế nào, cũng làm cho nàng ta hiện hình.
Trong sảnh lúc này đang vô cùng náo nhiệt, những quý phu nhân kia tựa như không có chú ý tới chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ có trong lòng Dung tam phu nhân cảm thấy, hơi đứng ngồi không yên, chỉ là khóe mắt đuôi mày lại giả vờ trấn định, vừa cười nham nhở, vừa nói chuyện với vài vị quý phu nhân bên cạnh, trong lòng lại lúc nào cũng ghi nhớ bên ngoài.
Giờ đi hãm hại Dung đại gia đã không có chút ý nghĩa nào, dù sao hắn đã thừa kế tước vị, coi như hắn chết, tước vị này cũng sẽ không rơi xuống tam phòng, cũng may tổ huấn Dung gia, nam tử bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp, chỉ có vẻn vẹn Gia Mậu một rễ một mầm, nếu hắn đã chết, hoặc hắn liên tục không có nhi tử, đến lúc đó Trường Ninh Hầu phủ này rơi vào ai tay, cũng không nhất định.
Dung tam phu nhân tự nhận là hiện tại mình còn không có bản lãnh đi hại Gia Mậu, dù sao Gia Mậu cơ trí, lại có mấy đầy tớ đi theo, nghe nói hắn còn đi theo ông ngoại luyện chút ít bản lĩnh, chỉ sợ người bình thường không làm được hắn, lúc này Dung tam phu nhân mới suy tính muốn đánh chủ ý tới Thừa Tuyên mới vừa sinh ra.
Ngoại trừ một chiêu giội dầu sôi này, nàng còn chuẩn bị mấy chiêu nữa, xem chuyện này phát triển thế nào.
Nhưng hình như một chút động tĩnh cũng không có, Dung đại phu nhân từ bên ngoài vào, cười phong khinh vân đạm: "Lúc nãy bên ngoài một trận tiếng động lớn, ta ra đi xem, hóa ra là một bà tử không đứng vững, đổ khay, món ăn rơi vãi ra, chỉ sợ là có hai bàn phải đợi một hồi mới có thể xào ra cái món ăn mới."
"Không có việc gì không có việc gì, đây không phải là chuyện tốt sao? Đều nói xua đuổi xua đuổi, tiểu thiếu gia là quý nhân, lúc này mới sẽ đại phát!" Các quý phu nhân đều biết nói chuyện, nguyên một đám nịnh nọt giọt nước không lọt, Dung đại phu nhân nghe rất vui mừng: "Mọi người nói thật hay! Còn mời mọi người ăn no, buổi chiều còn có biểu diễn tại nhà nữa!"
"Biểu diễn tại nhà?" Có người cảm thấy hết sức hứng thú: "Mời gánh hát nào?"
"Nghe nói gần đây kinh thành mới đến một Thụy Hỉ Ban, hát Côn khúc, đều nói hát tốt, chào giá cũng cao, hôm nay đặc biệt tốn số tiền lớn mời đến, chúng ta đợi lát nữa nghe vui mừng." Vẻ mặt Dung đại phu nhân tươi cười, sóng mắt chuyển một cái, không lộ dấu vết quét tới trên người Dung tam phu nhân.
Trong phòng nối đuôi nhau đi ra chừng hơn mười thiếu niên nam nữ, đầu lĩnh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Văn Ban Chủ đứng ở ngưỡng cửa, nói với mọi người: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hát ở kinh thành, phải làm được tốt nhất, không thể ra một chút lầm lỗi!"
"Dạ!" Hơn mười người thiếu niên nam nữ kia cùng trả lời, Văn Ban Chủ nhìn đoàn thiếu niên nam nữ này, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười: "Hôm nay còn không biết sẽ có khen thưởng gì."
Hai mươi hai tháng năm là hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia Trường Ninh Hầu phủ, lão hầu gia xưa nay thích náo nhiệt, tân khách đại yến, lão phu nhân thích nghe diễn, vì vậy mời gánh hát đến ca diễn, lão gia Trường Ninh hầu là người Giang Nam, thích nhất là nghe côn kịch lưu hành một thời ở Giang Nam, nghe nói trong kinh thành có gánh hát biết hát Côn khúc, vội vàng phái người mời đến.
Hôm nay Trường Ninh Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, ở cửa dừng lại một nhóm xe ngựa lớn, cơ hồ muốn chiếm hết nơi dừng xe, không có một tia chỗ trống không. Tương Nghi ôm Thừa Tuyên đứng cùng một chỗ với Gia Mậu, Dung đại phu nhân ngồi chính giữa phòng khách, không ngừng nói đùa với các phu nhân đến dự tiệc.
Các phu nhân mỗi phủ đều đến gần xem Thừa Tuyên, nguyên một đám khen Thừa Tuyên tốt, thiên đình sung mãn, là tướng đại phú đại quý, Tương Nghi ôm Thừa Tuyên một khắc cũng không dám buông tay, cho dù là một chút quý phu nhân vươn tay ra muốn sờ mặt Thừa Tuyên, nàng cũng e sợ cho trên móng tay kia có vật khác, nhẹ nhàng ôm Thừa Tuyên nghiêng sang một bên, tránh được móng tay bôi hồng hồng kia.
Gia Mậu thấy Tương Nghi cẩn thận khác thường, vội vàng đưa tay ôm lấy Thừa Tuyên: "Nàng nghỉ ngơi một chút, ôm lâu như vậy, cánh tay cũng tê rồi?"
"Ơ ơ ơ, nhìn Dung đại nhân thương phu nhân như vậy, nhìn xem cũng quen mắt!" Các vị phu nhân trêu ghẹo Gia Mậu, trong nội tâm cũng ao ước không thôi với phúc khí của Tương Nghi, Dung đại nhân mười lăm tuổi trúng trạng nguyên, có thể nói anh tài ngút trời, còn có được dung mạo như vậy, điều quan trọng nhất chính là thương vợ! Nhìn tư thế hắn ôm hài tử, nhất định là ôm quen rồi. Ai, nữ nhi nhà mình không có phúc khí như vậy, còn không biết sau này có thể có một nửa phúc phận của Văn Chiêu quận chúa không.
Các vị phu nhân vây ở một bên, trêu chọc Thừa Tuyên, Tương Nghi nhìn trộm Dung tam phu nhân bên kia, thấy nàng ngồi ở chỗ kia bồi một vị phu nhân nói chuyện, phảng phất căn bản không để ý bên này, trong nội tâm thoáng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu Hỉ nghe lầm, hoặc là nàng căn bản không có tính toán này?
Chỉ là, mọi chuyện phải cẩn thận, càng nhìn bình tĩnh, không chừng bên trong càng có vấn đề gì.
Sắp đến buổi trưa, khách nhân đến cũng xem như đủ, bên phòng ăn Dung gia có vài chục bàn, nha hoàn bà tử lui tới, trên khay bưng thức ăn nóng hôi hổi, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Tương Nghi sợ nhiều người, quấy nhiễu Thừa Tuyên, nói một tiếng với Dung đại phu nhân, ôm Thừa Tuyên liền hướng Duyệt Hoa Viên đi, vừa mới ra phòng ăn, thì thấy vài bà tử bưng khay đi qua phía này, Tương Nghi tránh qua bên cạnh, nhường cho những người kia đi qua.
Một bà tử đạp lên bậc thềm, đột nhiên, dưới chân tựa như vừa trợt, cả người nghiêng về phía trước, mấy người phía trước bị bà ta đẩy, không đứng vững, lảo đảo té xuống bên này. Tương Nghi vốn đã lưu tâm, thấy bà tử di phía sau quăng khay ra, bát ăn lật tới, một chén dầu nóng hổi giội đến Tương Nghi.
"Thiếu phu nhân, cẩn thận!" Phương tẩu kéo Tương Nghi cấp tốc lui lại mấy bước, một chén canh trên mặt đất, có chút hất tới cột trên hành lang, dâng lên khói trắng bừng bừng.
"Phương tẩu, ngươi mặc kệ ta, mau đi bắt bà tử kia lại." Tương Nghi đẩy Phương tẩu tẩu: "Nhanh đi."
"Thiếu phu nhân, nói không chừng còn có chiêu sau, ta che chở ngươi về Duyệt Hoa Viên trước." Phương tẩu nhìn xuống, thấy Kim Châu Kim Ngọc đã đuổi theo bà tử kia, bảo nha hoàn đứng ở cửa đi vào thông truyền Dung đại phu nhân, mới yên lòng: " Bên ngoài Dung phủ đầu còn có lão Lô dẫn theo hộ viện phòng thủ mà, thiếu phu nhân yên tâm, nhất định có thể bắt được."
Dung đại phu nhân được tin của nha hoàn, vội vội vàng vàng đi ra, thấy sắc mặt Tương Nghi trắng bệch đứng ở nơi đó, lại nhìn Thừa Tuyên: "Không có việc gì."
Phương tẩu đi đến cái cột kia nhìn nhìn, cắn răng nói: " Lòng dạ thế nhưng độc ác như vậy!"
"Làm sao vậy? Trong chén canh thả cái gì?" Dung đại phu nhân đi tới nhìn kỹ một cái, chỗ câu cột dính nước canh đã mất một lớp sơn, vỏ ngoài màu son đã mất màu sắc, chỉ chừa vẻ xám trắng bên trong.
"Trong đó chắc chắn có cái gì, ngay cả nước sơn cũng có thể đánh tan, nếu văng trên người tiểu thiếu gia, chỉ sợ..." Phương tẩu cắn răng: "Nhất định phải bắt kẻ xấu kia đi ra!"
Tương Nghi đi theo, nhìn qua cây cột loang lổ kia, quả thực cảm thấy mà giật mình, không khỏi ôm Thừa Tuyên chặt vài phần, Thừa Tuyên không chịu nổi, oa oa khóc lên. Dung đại phu nhân nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Tương Nghi, không thể nôn nóng."
"Mẫu thân, làm sao có thể không nôn nóng? Nếu không phải tiểu Hỉ trộm đến báo tin, ai lại biết nàng ta sẽ tính kế như thế? Hôm nay ta là cẩn thận khắp nơi, cũng thiếu chút nữa bị nàng ta xong chuyện, nếu không lưu tâm..." Tương Nghi rùng mình một cái, cơ hồ không dám tưởng tượng vậy sẽ là kết quả gì.
"Thiếu phu nhân, an tâm chớ nóng vội, người này nhất định chạy không được, nếu chạy, ta sẽ liều mạng với lão Lô, sống một xấp dầy tuổi vô dụng!" Phương tẩu liếc mắt nhìn vài nha hoàn bà tử ngó dáo dác trong sảnh, thấp giọng nói: "Việc này không nên đường hoàng, đỡ cho đả thảo kinh xà."
Dung đại phu nhân gật đầu nhẹ: "Còn không phải sao? Hôm nay là ngày tốt lành của Thừa Tuyên, dù thế nào cũng không thể xử lý chuyện mang sát khí kia trong hôm nay, còn phải tích phúc cho Thừa Tuyên, Tương Nghi con mang Thừa Tuyên đi nghỉ ngơi trước, chờ diễn hát hôm nay xong rồi nói sau."
Nói đến ca diễn, Tương Nghi chợt nhớ tới Thụy Hỉ Ban, gật đầu nhẹ: "Mẫu thân, ta về Duyệt Hoa Viên trước."
Dung tam phu nhân tùy ý làm bậy, lại không biết phía sau còn bày cục làm cho nàng ta chui, Thu Hoa thương nghị kế hoạch của mình với Tương Nghi, hai người dự đoán mỗi loại kết quả có khả năng xảy ra, bất kể thế nào, cũng làm cho nàng ta hiện hình.
Trong sảnh lúc này đang vô cùng náo nhiệt, những quý phu nhân kia tựa như không có chú ý tới chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ có trong lòng Dung tam phu nhân cảm thấy, hơi đứng ngồi không yên, chỉ là khóe mắt đuôi mày lại giả vờ trấn định, vừa cười nham nhở, vừa nói chuyện với vài vị quý phu nhân bên cạnh, trong lòng lại lúc nào cũng ghi nhớ bên ngoài.
Giờ đi hãm hại Dung đại gia đã không có chút ý nghĩa nào, dù sao hắn đã thừa kế tước vị, coi như hắn chết, tước vị này cũng sẽ không rơi xuống tam phòng, cũng may tổ huấn Dung gia, nam tử bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp, chỉ có vẻn vẹn Gia Mậu một rễ một mầm, nếu hắn đã chết, hoặc hắn liên tục không có nhi tử, đến lúc đó Trường Ninh Hầu phủ này rơi vào ai tay, cũng không nhất định.
Dung tam phu nhân tự nhận là hiện tại mình còn không có bản lãnh đi hại Gia Mậu, dù sao Gia Mậu cơ trí, lại có mấy đầy tớ đi theo, nghe nói hắn còn đi theo ông ngoại luyện chút ít bản lĩnh, chỉ sợ người bình thường không làm được hắn, lúc này Dung tam phu nhân mới suy tính muốn đánh chủ ý tới Thừa Tuyên mới vừa sinh ra.
Ngoại trừ một chiêu giội dầu sôi này, nàng còn chuẩn bị mấy chiêu nữa, xem chuyện này phát triển thế nào.
Nhưng hình như một chút động tĩnh cũng không có, Dung đại phu nhân từ bên ngoài vào, cười phong khinh vân đạm: "Lúc nãy bên ngoài một trận tiếng động lớn, ta ra đi xem, hóa ra là một bà tử không đứng vững, đổ khay, món ăn rơi vãi ra, chỉ sợ là có hai bàn phải đợi một hồi mới có thể xào ra cái món ăn mới."
"Không có việc gì không có việc gì, đây không phải là chuyện tốt sao? Đều nói xua đuổi xua đuổi, tiểu thiếu gia là quý nhân, lúc này mới sẽ đại phát!" Các quý phu nhân đều biết nói chuyện, nguyên một đám nịnh nọt giọt nước không lọt, Dung đại phu nhân nghe rất vui mừng: "Mọi người nói thật hay! Còn mời mọi người ăn no, buổi chiều còn có biểu diễn tại nhà nữa!"
"Biểu diễn tại nhà?" Có người cảm thấy hết sức hứng thú: "Mời gánh hát nào?"
"Nghe nói gần đây kinh thành mới đến một Thụy Hỉ Ban, hát Côn khúc, đều nói hát tốt, chào giá cũng cao, hôm nay đặc biệt tốn số tiền lớn mời đến, chúng ta đợi lát nữa nghe vui mừng." Vẻ mặt Dung đại phu nhân tươi cười, sóng mắt chuyển một cái, không lộ dấu vết quét tới trên người Dung tam phu nhân.
Tác giả :
Yên Nùng