Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 167

Ánh mặt trời ngoài điện rực rỡ, cỏ xanh đầy đất được mặt trời chiếu lên, tươi non xanh biếc, giống như một khối ngọc to lớn, toàn thân trong suốt, lòe lòe chói mắt, trên sân cỏ một đám cung nga đang đứng, nhìn trộm vào trong chính điện, đủ mọi màu sắc y phục bị gió xuân thổi tung bay, đúng là người chỉ có trong tranh.

“Cháu trai nương nương chúng ta có thể đúng là quá tốt." Có cung nga xấu hổ mang khiếp sợ đi vào trong nhìn một cái: “Có tài học, khẩn yếu nhất là vô cùng anh tuấn."

“Ngươi luôn nhìn người ta thì có thể thế nào, nghĩ rằng Dung Đại thiếu gia kia có thể vừa ý ngươi hay sao? Người ta là trưởng tôn đại phòng Dung gia Giang Lăng, lại còn là quan trạng thiếu niên danh chấn thiên hạ, coi như ngươi muốn xách giày cho hắn, người ta chưa chắc sẽ muốn ngươi." Một cung nga khác xuy xuy cười ra tiếng, cây trâm lưu tô không người lay động, làm lóe ánh mắt người nhìn.

“Miệng ngươi cũng quả thực sắc bén, người ta chẳng qua chỉ là khen một câu anh tuấn, ngươi nói nhiều lời như vậy." Có người thấy người nói lúc đầu trong nháy mắt đỏ mặt, chạy ra giảng hòa: “Nguyệt Thanh không phải người không ổn trọng, sao dám suy nghĩ lung tung như vậy? Hôn sự Dung Đại thiếu gia, không phải nương nương chúng ta đang bận tâm sao?"

Người kia bị nói ngượng ngùng nói: “Chẳng qua chỉ là tỷ muội nói câu vui đùa thôi, bị ngươi nói như vậy, lại thành thật là vô lễ." Nàng quay mặt đi, nhìn thiếu niên mặc cẩm bào đỏ thẫm nơi đó, trong lòng thầm khen một câu, thiếu niên lang thật là tuấn tú, khó trách nghe Nội thị nói, hôm nay hoa hạnh hồ Kim Minh đều bị ném đầy đất.

“Gia Mậu, con chính là mặt mũi Dung gia." Dung phi hơi cười nhìn Gia Mậu, có hài lòng không nói ra được: “Con nói một chút, muốn ban thưởng cái gì, Bổn cung cũng sẽ cho con."

Gia Mậu mới vừa một mực ở cung kính trả lời Dung phi, liên quan tới đủ loại việc nhà của Dung gia Giang Lăng gia, dù hắn nói cái gì, Dung phi nương nương cũng nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng còn hỏi hỏi tình huống mấy vị huynh đệ nhà mẹ, bất chợt, nàng lại nói ra câu muốn ban thưởng hắn, tâm Gia Mậu chợt nhấc lên, một loại vui mừng không nói ra được kẹt tại yết hầu, lời kia linh lợi chuyển trên đầu lưỡi, cơ hồ sẽ lập tức thốt ra ra.

“Ta thấy đại chất tử giống như đã sớm nghĩ xong nên muốn cái gì rồi." Thất công chúa Hứa Hoa Nghi ngồi một bên hơi nở nụ cười, năm nay nàng vừa mới mười sáu, trong cung quả thực không thú vị, bỗng nhiên tới một đứa cháu chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, không khỏi cũng xem danh hiệu này thành một chuyện sung sướng, chỉ muốn trêu chọc hắn.

Sắc mặt Gia Mậu hơi đỏ lên, người sinh hoạt trong cung lâu thì mắt độc thật, giống như Thất công chúa chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu tâm sự của hắn.

“Thất công chúa điện hạ, Gia Mậu chẳng qua là không ngờ tới nương nương lại ban thưởng, tâm trạng tương đối kích động mà thôi." Gia Mậu ngồi đoan đoan chính chính, đôi mắt chỉ nhìn cẩm bào màu đỏ của mình: “Xin nương nương và công chúa điện hạ thứ tội, Gia Mậu lần đầu vào cung, không biết lễ nghi, để cho công chúa điện hạ nhìn trò cười."

Thất công chúa khoát tay một cái, cười khanh khách: “Đại chất tử, ngươi đừng nói uyển chuyển như vậy, ngươi cứ việc nói thẳng là ta không nên đánh gãy lời nói của ngươi là được. Ngươi mau mau nói, kết quả ngươi muốn ban thưởng gì, mẫu Phi ta mới dễ dàng khen thưởng ngươi."

Gia Mậu đứng dậy, hành đại lễ với Dung phi: “Nương nương, Gia Mậu có một điều thỉnh cầu."

“Hả, nói nghe một chút?" Dung phi liếc mắt một cái Gia Mậu, trong lòng kinh ngạc, cử chỉ cháu trai này nhìn xem ra là trong lòng sớm có so đo rồi, cũng không biết hắn muốn cầu cái gì.

“Nương nương, ta nghe mẹ nói, nương nương hết sức quan tâm con cháu nhà mẹ, lần trước nương nương viết gia thư về Giang Lăng, nói là sẽ lưu ý hôn sự ta và tiểu muội, Gia Mậu quả thực vô cùng cảm kích." Gia Mậu hơi hơi cúi đầu, tim đập như đánh trống, cũng không biết yêu cầu này mình nói ra tới có thể đắc tội Dung phi nương nương hay không.

Dù sao nàng là một mảnh lòng tốt nói muốn lưu ý hôn sự thay mình, nhưng mình lại cự tuyệt nàng, chỉ sợ đã nghịch tâm ý trưởng bối. Nhưng trái tim của hắn lại không cho phép mình không đề cập tới —— kiếp trước chính là một ý chỉ của Dung Thái hậu, hắn và Tương Nghi lập tức không có hi vọng nào.

Kiếp trước hắn mềm yếu, nghe theo mẹ khuyến cáo, không có dũng khí chạy tới Nghiễm Lăng mang Tương Nghi đi, nghe thấy tin tức Tương Nghi đính hôn, lòng như đao cắt lại vẫn không chạy từ kinh thành tới Nghiễm Lăng —— mặc dù hắn chạy qua cũng chậm rồi, Tương Nghi đính hôn và thành thân chỉ trong vòng một tháng, vội vàng làm mắt người ra không kịp chớp, nhưng Gia Mậu vẫn trách móc mình như cũ, bất kể thế nào, chỉ cần hắn lên đường sớm, là có thể ngăn cản Tương Nghi gả cho lão tú tài kia.

Trước mắt phảng phất thoáng qua con ngươi như ánh sao kia, Tương Nghi kiếp này, so với kiếp trước, càng có một loại hấp dẫn, không chỉ là dung nhan của nàng, quan trọng hơn là tính nết nàng biến chuyển. Nàng kiếp trước, yếu ớt như bị gió thổi một cái sẽ bay, khi nàng rúc vào bên cạnh mình, lấy tay vịn cánh tay của hắn, hắn có thể cảm nhận được nàng có một loại không muốn xa rời và quyến luyến mình, hắn nhịn không được muốn ôm nàng vào trong ngực, muốn dùng ngôn ngữ dịu dàng an ủi nàng, không để cho nàng cảm thấy cô độc không chỗ nương tựa.

Mà Tương Nghi kiếp này, khoảnh khắc vừa thấy nàng kia, nàng vẫn yếu ớt như vậy, nhưng từ từ nàng không ngừng thay đổi, làm hắn cũng không nhận ra nàng. Vốn hắn còn tưởng rằng Tương Nghi vẫn là Tương Nghi mềm yếu khi xưa, Tương Nghi vẫn chờ hắn đi bảo vệ, nhưng hắn phát hiện nàng lại không còn là nàng mà mình quen thuộc nữa.

Tương Nghi như vậy thật làm hắn mê muội, nàng có gương mặt giống nhau, nhưng tính cách lại xảy ra thay đổi, ngoại trừ thỉnh thoảng toát ra mềm yếu, nàng luôn kiên cường, đối với sinh hoạt tràn đầy hướng tới, dám khiêu chiến áp lực, giống như lau sậy bờ sông, nhìn gầy yếu lại có cốt ngạo, ngược gió mà lên, bay bổng trong gió rét.

Hắn không tự chủ được muốn đến gần nàng, bất kể nàng dùng hình tượng nào xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn nhớ thương nàng như vậy, dù là nàng từng rất lãnh khốc bảo hắn đi đi, không cho phép hắn lại đơn độc tới Hoa Dương thăm nàng.

“Làm sao lại nói đến chuyện chung thân của ngươi rồi?" Dung phi cười nhìn một chút Gia Mậu, không nhịn được mở câu đùa giỡn: “Chẳng lẽ hôm nay du nhai, thấy tiểu thư xinh đẹp nào đã động lòng?"

Thất công chúa than thở: “Mẫu Phi, ta đã nói muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, ngài thế nào cũng phải ngăn ta, nếu không thì hiện tại ta đã biết là người nào."

Hai mẹ con một xướng một họa, phảng phất nhìn thấy tình cảnh lúc ấy làm Gia Mậu cảm thấy mình cũng không lời nào để nói. Nghe Dung phi chậm rãi nói: “Bổn cung là quan tâm ngươi, Gia Mậu, Dung gia Giang Lăng chúng ta đang dần dần suy thoái rồi, mặc dù có Kim Ngọc Phường thì thế nào? Dính hơi tiền, làm sao có thể so sánh với huân quý thế gia? Bổn cung cũng không phải nhất định muốn danh tiếng nhà mẹ mình có bao nhiêu hiển hách, nhưng cũng không thể để cho môn đệ thấp dần. Coi như trưởng tôn đại phòng Dung gia, càng phải có trách nhiệm chấn hưng gia tộc trách nhiệm, chuyện chung thân của ngươi dĩ nhiên là phải thận trọng thận trọng lại thận trọng."

“Nhưng..." Gia Mậu nghe lời này có cái gì không đúng, trong lòng quýnh lên, thốt ra mà ra: “Nương nương đã nói chỉ cần Gia Mậu nói ra, là có thể đồng ý. Gia Mậu chỉ cầu bản thân tự chọn thê tử, không cần trưởng bối trong nhà bận tâm, xin nương nương ân chuẩn."

Dung phi ngồi thẳng người, quan sát tỉ mỉ lại Gia Mậu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Gia Mậu, tuổi ngươi còn nhỏ quá, sao có thể phân rõ thật tình giả vờ thế gian này? Thế gian này nào có ai tự làm chủ hôn sự mình? Ngươi có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng lẽ không nghe nói lệnh của cha mẹ lời của mối mai sao? Có trưởng bối trong nhà xem xét thay ngươi, tự nhiên không sai được, ngươi cũng không cần lại nói chuyện này."

Nước đục trong cung này sâu nhất, giờ Vinh quý phi đã xem nàng thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nàng thời thời khắc khắc phải lo lắng đề phòng sợ nàng ta hãm hại mình. Nếu đứa con trai kia của Vinh quý phi thành Thái tử, sau đó lên ngôi tân hoàng, hoàng nhi mình sẽ có kết quả thế nào, Dung phi thật không dám nghĩ.

Cũng may Hoàng thượng đối với Vinh quý phi cũng không thấy có quá nhiều nhiệt tình, Dung phi loáng thoáng cảm giác mình vẫn còn có chút hy vọng, có hắn ở trong tối giúp đỡ mình, từng bước một dựa theo kế hoạch của hắn là được. Trước mắt nàng phải lôi kéo tất cả những người có thể kéo, lúc cần thiết, hôn sự nữ nhi mình cũng có thể mang ra làm tiền đặt cuộc, huống chi là cháu trai? Mắt phượng nàng khẽ nhếch cười lạnh một tiếng, mềm lòng với người khác là tàn nhẫn với mình, làm người là phải có quyết định sát phạt.

Hơn nữa, mình cũng sẽ không chọn hôn sự qua loa cho cháu trai, nàng sẽ tìm một môn cao môn quý nữ cho hắn, hơn nữa dung mạo cũng có thể xứng với hắn, sau này đời sau Dung gia Giang Lăng sẽ càng ngày càng tốt —— nổi khổ tâm của mình, sao Gia Mậu nửa phân cũng không hiểu? Lòng dạ Dung phi không khỏi lạnh ba phần, vẫy vẫy tay, để cho Sương Thanh bưng tới một đôi ngọc bích và bảy đoạn gấm thượng hạng cho Gia Mậu: “Những thứ này ngươi mang xuất cung thôi, sau này Bản cung còn có trọng thưởng."

Gia Mậu không nghĩ tới yêu cầu nói ra bị cự tuyệt, trong lòng hơi bực bội, Tiểu Phúc Tử cầm đồ đưa hắn xuất cung, thấy hắn dọc theo đường đi không nói một lời, chỉ cảm thấy kỳ lạ, vị Dung Đại thiếu gia này được ban thưởng sao lại mất hứng như vậy, giống như người ta thiếu hắn một vạn lượng bạc, cũng không biết đến tột cùng là lạ ở chỗ nào.

Đi ra cửa cung, Gia Mậu thấy hai đầy tớ Trường Phúc Trường Sinh của mình đang đợi, hai người đi lên nhận ban thưởng, thuận tay kín đáo đưa cho Tiểu Phúc Tử một thỏi bạc: “Đa tạ công công chăm sóc thiếu gia nhà chúng ta."

Xe ngựa Dương phủ ngừng không xa ngoài Chính Hoa môn, Gia Mậu một bước lên xe, Trường Phúc cười hì hì nói: “Đại thiếu gia, trong cung là dáng vẻ gì? Nghe nói đình viện trong đó ở đều làm bằng vàng."

Gia Mậu bị một câu nói của hắn chọc cười: “Ở đâu có nhiều vàng như vậy xây nhà?"

Lúc này mới lại vui lên, vén rèm mềm mại của xe ngựa lên nhìn hoàng cung một chút, thành cung màu đỏ từ từ cách xa rồi, dần dần không nhìn thấy kim liễu trồng bên thành cung nữa, lúc này là dương xuân tháng ba, kim liễu đã sớm tràn đầy lá xanh, bị gió thổi một cái, bay múa theo gió, giống như một mảnh biển xanh vậy, mơ hồ lộ ra ngói lưu ly kim hoàng.

Dung phi nương nương vẫn muốn nắm chuyện chung thân của mình trong tay, chân mày Gia Mậu cau lại, vậy bây giờ phải làm sao mới đúng?

Tương Nghi, Tương Nghi, hắn thấp giọng kêu một tiếng, ta nên làm thế nào đây?

Đời này kiếp này, ta tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không để nàng và ta chỉ thoáng qua nhau như kiếp trước.
Tác giả : Yên Nùng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại