Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 127: Lâm tri phủ một bước lên mây

Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 127: Lâm tri phủ một bước lên mây

Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, đầu đường Hoa Dương vô cùng náo nhiệt.

Tết Nguyên Tiêu tục xưng tiết hoa đăng, ngày hôm đó trong phố lớn ngõ nhỏ treo đèn lồng đủ loại màu sắc hình dạng, xa xa nhìn lại, một mảnh ánh đèn nhiều điểm, giống như sao sáng lập lòe trên trời rơi vào nhân gian. Một ngày này đã là ngày cuối cùng của mùa xuân, cũng là đêm trăng tròn, nam nữ hữu tình thường thường sẽ nhân cơ hội này, hẹn lẫn nhau đi ra cùng thưởng thức hoa đăng, khắp nơi đều có thể thấy áo xanh lệ ảnh, có đôi có cặp.

Hàng năm Hoa Dương cũng sẽ tổ chức tiết hoa đăng, bên trên đèn lồng viết câu đố, đoán đúng thì có thể mang hoa đăng kia đi, còn có đấu đèn nữa, do du khách bình chọn ra đèn lồng đẹp mắt nhất, quan phủ dùng mười lượng bạc làm tiền thưởng.

“Nghi muội muội, tối nay chúng ta đi xem hoa đăng đi!" Tương Nghi đang ở Trà Trang Thúy Diệp bận bịu chọn lá trà, Lâm Mậu Dung mang nha hoàn và ma ma thiếp thân đi vào: “Ta đã nói xin mẫu thân của ta, để các ca ca dẫn chúng ta đi xem hoa đăng!"

Tương Nghi đứng lên cười một tiếng: “Ta đang chọn lá trà chuẩn bị cho nghĩa phụ nghĩa mẫu, tỷ lại ngồi một chút đi, ta xong ngay đây."

Quà lễ trong mười lăm tháng giêng nên đưa gì, Tương Nghi suy nghĩ rất lâu, quả thực không biết có cái gì mới lạ mà tinh xảo đưa đi, không bằng mang đồ trong cửa hàng đưa thì tốt hơn. Nàng để cho tiểu nhị lấy nửa cân Đại Hồng Bào ra, tự tay chọn ra mầm mềm nhất đẹp nhất, phối hợp hai bình nhỏ tre trúc, nhìn hết sức tinh xảo.

Lâm Mậu Dung tươi tắn kéo tay Tương Nghi đi ra ngoài, hai người ngồi xe ngựa đến Lâm phủ, mới vừa vào cửa, Tương Nghi gặp Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân từ trong đi ra.

“Nhị muội tới?" Lâm Mậu Thâm cười hết sức hòa ái: “Ta và Nhị đệ đang chuẩn bị đi mua mặt nạ, đợi một hồi buổi tối mỗi người đeo một cái lên trên mặt chơi đùa."

Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng, thân thể nghiêng qua, nhường ra, mang mặt nạ mặt vào này quỷ chơi đùa là trò lừa bịp con nít mới chơi, thế nào Lâm Mậu Thâm bỗng nhiên cũng muốn chơi cái này. Nàng và Lâm Mậu Dung song song đứng ven đường để cho hai người bọn họ đi qua, lúc này Lâm Mậu Chân bỗng nhiên trợt chân một cái, cả người nhào tới trên người Tương Nghi.

Lâm Mậu Dung cả kinh, kéo Tương Nghi tránh sang bên cạnh, Lâm Mậu Chân tựa như sợ làm Tương Nghi bị thương, cũng dùng sức muốn chuyển thân thể của mình sang một bên đi, không may đụng phải núi giả một bên, trên trán trong khoảnh khắc sưng đỏ lên, phồng lên thật to, chỉ là không có chảy máu.

“ Đệ làm sao?" Lâm Mậu Thâm bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho trợn mắt há mồm, bước nhanh đi qua, kéo tay Lâm Mậu Chân đang che trán kêu đau đi: “ Bây giờ chắc chắn không đi ra ngoài được, hay là ta một mình đi ra ngoài mua mặt nạ."

“Nhị ca, huynh cũng quá qua loa rồi." Lâm Mậu Dung chạy đến bên người Lâm Mậu Chân, có chút hờn dỗi nhìn cái trán hắn: “Sao lại đụng nặng như vậy? Một khối đỏ hồng! Nếu mẫu thân thấy, còn không biết sẽ đau lòng thế nào nữa!"

“ Muội ngàn vạn lần ** đừng nói cho mẹ!" Lâm Mậu Chân tranh thủ thời gian làm cho Lâm Mậu Dung im miệng: “Đỡ cho nàng lại lo lắng!"

Vừa nãy hắn đi qua người Tương Nghi, thấy mặt mày nàng như bạch ngọc lại đang vui vẻ, trong lòng hơi phân thần, không ngờ đạp đến tuyết đọng bên cạnh đường mòn, trơn nhẵn ngã xuống, chỉ mỗi mình cái trán ngã ra một khối, hơn nữa còn để cho Tương Nghi thấy chuyện cười của hắn, Lâm Mậu Chân thật hận không thể đào một động đất chui vào.

“Không nói cho mẹ nàng cũng có thể thấy, cái này trên trán huynh không phải nhất thời là có thể mất." Lâm Mậu Dung kéo tay của Lâm Mậu Chân đi về trước: “Mau mau đi xoa thuốc, để cho bà tử đập nát đậu nành đắp lên!"

Lâm tri phủ và Lâm phu nhân nhận quà lễ của Tương Nghi rất là vui vẻ: “Chúng ta trở về quê hết năm, cũng không cho con hà bao hết năm [tiền lì xì], vừa vặn một lần bổ cho con."

Lâm phu nhân để cho bà tử mang hà bao đã sớm chuẩn bị xong cho Tương Nghi, hà bao thật mỏng, cũng không thấy hình nén bạc, ngón tay hơi chút xoa bóp, có thể nghe ra tiếng vang tất tất tốt tốt bên trong. Lòng Tương Nghi cả kinh, trong này hẳn là ngân phiếu, nếu là ngân phiếu, vậy cũng sẽ không ít, Tại sao Lâm phu nhân lại chuẩn bị một phần lễ dầy như vậy cho nàng?

“Tương Nghi, ta mới nhận một phong thơ, cấp trên nói bên Tả Tham Chính Quảng Đông ngày lễ uống rượu quá lượng chết mất, Lại bộ bổ tên của ta đi lên." Lâm tri phủ sờ râu, hơi đắc ý, hắn vốn cho là mình phải làm đủ bốn năm Tri phủ, nhìn thêm chỗ nào có bổ khuyết, hết sức đi hoạt động, không nghĩ tới cơ hội tới nhanh như vậy.

Hắn mới vừa từ quê nhà trở về Hoa Dương, nhận được văn kiện khẩn cấp đồng môn sư huynh.

Đồng môn sư huynh thi đậu Tiến sĩ rồi không có thả bổ nhiệm bên ngoài, ở lại kinh thành đi Lại bộ treo tên, nhìn xem trong lục bộ có chức vị nào trống thì bổ sung vào. Lúc ấy hắn cảm thấy rất là coi thường, loại ngươi này, giống như sĩ tử thi rớt, không thi đậu Tiến sĩ, lại không cần muời ba năm sau thi lại, phải đi Lại bộ yêu cầu bổ khuyết, từ cửu phẩm thấp nhất bắt đầu làm lên.

Lâm tri phủ đảo đầu ngón tay tính toán, từ cửu phẩm đến chính thất phẩm Huyện lệnh, giữa đó có bốn cấp, lại muốn trèo lên, vậy thì khó hơn. Lúc ấy hắn khuyên sư huynh rất lâu, nhưng người sư huynh kia lại hết sức kiên định, chẳng qua là cười nói: “ Chuyện do người làm, dưới chân thiên tử làm quan tốt hơn."

Hắn ở bên ngoài làm Huyện lệnh ba năm, bởi vì thành tích ưu tú, lại xuất thân Thám hoa lang, trực tiếp thăng Tri châu, Tri châu làm mấy nơi, làm đầy tám năm mới lên đến Tri phủ, mất mười một năm mới đến chính tứ phẩm. Mà sư huynh ở lại kinh thành lại lên chức nhanh hơn hắn tưởng tượng, từ chính cửu phẩm đến tòng tứ phẩm, chỉ tốn tám năm, lúc này hắn đã là làm Tế Tửu ở Quốc tử giám, mặc dù phẩm cấp không so được Lâm tri phủ, nhưng ở kinh thành đã sớm tích tụ mạng giao thiệp, chỉ cần chờ đến đến thời cơ thích hợp, dĩ nhiên là có thể cất nhắc lên trên.

“Không nghĩ tới sư đệ có quý nhân tương trợ, Nhâm tri phủ mới hai năm, thì có cơ hội thăng chức." Lâm tri phủ mở ra tin, thấy này mấy câu mang theo trách cứ phía trước, đã là ngạc nhiên lại kinh hỉ. Sư huynh trong thư lộ ra một loại oán hận, phảng phất là đang trách hắn có nhân mạch cũng không biết tiến cử thay đồng môn, làm cho Lâm tri phủ hơi không giải thích được.

Mạng giao thiệp? Mạng giao thiệp từ đâu tới? Lâm tri phủ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến trên người Dương lão phu nhân.

Năm ngoái mình thay Lạc đại tiểu thư kia đoạt lại đồ cưới của mẹ, Dương lão phu nhân nói sẽ đến Lại bộ nói tốt thay mình một chút, chẳng lẽ là bà? Trong lòng vui mừng, vội vội vàng vàng nhìn tiếp: “Phúc Thụy công chúa lại chính miệng đề cử ngươi với Lại bộ Thượng Thư, khen ngươi là nhân tài khó được, đây là vinh dự bực nào? Không biết sư đệ từ nơi nào leo lên Phúc Thụy công chúa, lại có thể làm cho bà nói chuyện thay ngươi."

Quả nhiên là bà ấy, Phúc Thụy công chúa là tước hiệu của Dương lão phu nhân, chỉ là bởi vì công chúa như bà cũng không phải dòng dõi quý tộc hoàng thất chân chính, bà cũng không muốn để cho người khác lấy công chúa chi lễ đối đãi, cho nên từ từ tất cả mọi người chỉ gọi bà là Dương lão phu nhân, lại quên tước hiệu của bà, chỉ có đồng môn sư huynh cực kỳ nịnh nọt quyền quý, vẫn còn vững vàng tước hiệu này.

Dương lão phu nhân đúng là người thủ tín, Lâm tri phủ nắm lá thư kia, tay hơi phát run, xem ra chẳng mấy chốc mình sẽ lên chức rồi, chẳng qua là không biết hướng đi. Trong lòng của hắn dĩ nhiên muốn điều nhiệm đi kinh thành, nhưng cũng biết đến kinh thành nhậm chức không phải như vậy chuyện dễ dàng, trừ phi thành tích khóa khảo tốt khác thường, hoặc là đại tai chi niên trấn lòng dân, hoặc là tiêu diệt phản tặc. Mặc dù mình cẩn trọng, nhưng xưa nay không được cơ hội như vậy, Lâm tri phủ biết rất rõ ràng, vì vậy khi hắn thấy mình có thể sẽ được phái đi Quảng Đông bổ nhiệm Tả Tham Chính Bố chính sử ty, cũng cảm thấy hết sức vui mừng.

Mới làm Tri phủ hai năm, lại tăng lên một cấp, huống chi bên Quảng Đông kia giàu có và sung túc hơn Hoa Dương này, cũng càng dễ làm ra thành tích tới. Hắn nói tin tức này với Lâm phu nhân, Lâm phu nhân cũng có tâm trạng tốt: “Không nghĩ tới Tương Nghi lại là quý nhân chúng ta, con gái nuôi này không nhận sai." Nàng cười khanh khách nhìn mặt của Lâm tri phủ nói: “Dĩ nhiên, tự nhiên phu quân cũng quan tốt, hiểu rõ nhất phương, cũng rất có bản lãnh!"

Nghe Lâm phu nhân tán dương mình, lúc này Lâm tri phủ mới cao hứng: “Hôm nay mười lăm, để cho Dung nhi đi kêu Tương Nghi tới dùng cơm tối, đi ra xem hoa đăng, sau này có lẽ hai tỷ muội các nàng không gặp mặt được rồi."

Lâm phu nhân gật đầu một cái: “Điều này cũng đúng, thật vất vả Dung nhi có một muội muội tốt, mới được mấy tháng lại phải tách ra đây. Ai, ngay cả ta cũng không nỡ bỏ." Nàng suy nghĩ một chút, để cho bà tử lấy ra cái hà bao đẹp mắt: “Ta còn chưa cho Tương Nghi tân xuân lợi là, hồng bao thật to mới được."

“Cũng đừng hẹp hòi, chớ thả đĩnh bạc vào trong." Lâm tri phủ ở một bên chen miệng: “Sau này không chừng còn có thể nhờ nàng thay ta nói mấy lời."

Lâm phu nhân liếc hắn một cái, hiểu ý: “Ta còn không biết sao?"

Tương Nghi sờ cái hà bao đó, nhất thời trong lòng hiểu rõ, hóa ra là sau này có khả năng không gặp mặt nữa, nên Lâm phu nhân mới dứt khoát một lần đưa luôn hà bao của những năm sau này cho nàng —— dù sao nàng là chính chính thức thức lạy họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, những thứ lễ phép tầm thường này, Lâm phu nhân nhất định không phải ít.

“Cái gì cái gì?" Lâm Mậu Dung ở một bên mở to hai mắt: “Cha, chúng ta lại phải đi Quảng Đông rồi hả?" Nàng ôm lấy cánh tay Tương Nghi không chịu thả: “Không được không được, con muốn với chung một chỗ Nghi muội muội."

Lâm Mậu Dung từ khi hiểu chuyện tới nay vẫn đi theo Lâm đại nhân tại nhiệm, qua mấy năm thì phải điều nhiệm, cho tới bây giờ sẽ không ở một chỗ quá ba năm, nàng hết sức không thích loại thời gian bôn ba bận rộn này, đến một nơi còn chưa kịp gặp đồng bạn tân đầu ý hợp, lại muốn thu thập bọc quần áo đi.

“Dung tỷ tỷ, nghĩa phụ thăng chức, đây là chuyện tốt, đương nhiên tỷ nên mừng thay cho ông." Tương Nghi vội vàng trấn an Lâm Mậu Dung, tay vỗ tay của nàng: “ Chờ đến nghĩa phụ đến kinh thành, vậy thì ổn định rồi."

Lâm tri phủ mừng rỡ: “Lời nói này của Tương Nghi quả thực có đạo lý." Mục đích cuối cùng của hắn không phải làm quan nơi hoàng thành dưới chân thiên tử sao? Có thể một chân bước vào Kim Loan điện, lâm triều nghị sự?

Lâm phu nhân nhìn Lâm Mậu Dung ôm cánh tay Tương Nghi không buông, không khỏi âm thầm thở dài một cái, mình quả thực làm con gái kiêu căng hư rồi, không biết thế sự chút nào, so với Tương Nghi bên cạnh, quả thực quá không hiểu chuyện.

“Nhưng là... Nhưng là..." Đầu Lâm Mậu Dung lăn lăn trên bả vai Tương Nghi, nước mắt như muốn rơi xuống: “Nghi muội muội, ta không nỡ bỏ muội, muội theo ta cùng đi Quảng Đông được không?"
Tác giả : Yên Nùng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại