Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 117: Trân Lung Phường sơ khai đại cát
Ánh mắt của Tả phu nhân híp thành một cái khe, nhìn Tương Nghi chẳng qua là cười: “Đây là con gái nhà ai, làm sao lại xinh đẹp mặn mà như vậy? Khó trách Lâm phu nhân muốn nhận nàng làm con gái nuôi, ta nhìn cũng yêu, chẳng qua là không thể cướp với Lâm phu nhân, nếu Lâm phu nhân không mở miệng, ta nhất định sẽ mở cái miệng đó nha!"
Tương Nghi biết nàng chẳng qua nịnh nọt trên miệng, cũng thuận thế lộ ra thần sắc vui mừng: “Tả phu nhân quả thực quá khách khí, Tương Nghi đâu có tốt như vậy, mà được Tả phu nhân coi trọng?"
“Tả phu nhân, Tả phủ các ngươi tiểu thư không ít, chung quy là có sáu bảy rồi, ngươi nào còn có thời gian nhận con gái nuôi?" Lâm phu nhân chỉ hơi cười: “Ta thì chỉ có một mình Dung nhi, lại nhận thức cô con gái làm chị em gái với nàng, cũng là vừa vặn!"
Nghe lời này, Tả phu nhân ngượng ngùng cười cười: “Ta cũng chỉ không đoạt cùng Lâm phu nhân."
Người với người không thể so sánh, hạ thấp xuống sẽ tức chết người.
Trong lòng Tả phu nhân hơi ngậm vị chua, nhìn Lâm phu nhân ngồi đoan đoan chính chính, đúng là hâm mộ, mệnh người ta thật tốt, phu quân mới bốn mươi đã là Tri phủ chính tứ phẩm, hết lần này tới lần khác còn không có di nương tiểu thiếp, ba đứa con đều bò ra từ trong bụng của nàng, mà người trong nhà mình, chẳng qua chỉ là mở tiệm tơ lụa kiếm được chút bạc, một lần hai lần mang người vào trong nhà, ba con trai thứ bốn đứa thứ nữ đi ra, mình nghĩ một chút đến chuyện này là sốt ruột!
Năm ngoái tiết lộ với Lâm phu nhân muốn tìm nhà tốt cho con gái mình, công khai ám hiệu mấy hồi, nghĩ là kia trưởng công tử Lâm Mậu Thâm của Lâm phủ, không nghĩ tới Lâm phu nhân không tiếp chiêu, chỉ kéo căn tuyến cho mình, tiến cử một vị công tử thôi quan trong nha môn Tri phủ.
Mặc dù thôi quan cũng là chính thất phẩm, nhưng cùng so với Tri phủ chính tứ phẩm, đây chính là mây với bùn, Tả phu nhân hơi phiền muộn, nhưng lại không có cách nào, người ta dầu không thấm muối không tiến, mình cũng không thể mặt dày không đi nói hôn sự con gái, tiết Đoan Dương năm nay hạ quyết tâm cho con gái và công tử kia nhìn nhau một cái trở về.
Tả đại tiểu thư xinh đẹp, vị Đoàn công tử kia cũng thanh tú, hai người trẻ tuổi gặp mặt thì rất hài lòng, người lớn hai nhà cũng rất hài lòng. Đoàn thôi quan nghĩ tới đồ cưới con dâu, miệng cũng sắp chảy nước miếng, Tả phu nhân cảm thấy gả con gái vào nhà quan lại, cuối cùng cũng là thoát khỏi danh thương nhân, cuối cùng thỏa mãn tâm nguyện, hai nhà lập tức thương lượng ngày tháng kết hôn.
Con gái của mình trong mắt người khác là gả cho lang quân như ý, nhưng Tả phu nhân hơi phiền muộn, thấy Tương Nghi cười yêu kiều đứng ở nơi đó, trong lòng than thở, tiểu cô nương này sao lại vào mắt Lâm phu nhân, muốn nhận làm con gái nuôi, ngày tháng sau đó sẽ tốt hơn nhiều.
“Nghi muội muội, lần này muội đúng thật là muội muội ta." Lâm Mậu Dung kéo lại tay Tương nghi, cười ánh mắt tìm không thấy: “Mẹ, mẹ cũng không thể thật đơn giản nhận Nghi muội muội như vậy, dù sao phải chọn ngày tháng tốt mời bữa cơm mới được."
Lâm phu nhân giận trách nhìn nàng một cái: “Mẹ của con ngay cả cái này cũng không biết? Dù sao ta với cha con phải thương lượng qua mới quyết định, con yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Tương Nghi."
Lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, dán lỗ tai Tương Nghi nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta thật sự thành tỷ muội."
Tương Nghi thi lễ một cái với Lâm phu nhân: “Đa tạ phu nhân chăm sóc." Đứng dậy, nhìn mặt Lâm phu nhân đầy từ ái, nhưng trong lòng thì hơi do dự, Lâm phu nhân chợt nói ra muốn thu mình làm con gái nuôi, chẳng lẽ chẳng qua chỉ vì nàng hợp ý Lâm Mậu Dung? Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nàng lại không nói được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Tả phu nhân ở một bên dỗ: “Lúc Lâm phu nhân nhận con gái nuôi cũng đừng quên một phần nhân tình của ta!" Nữ nhi mình không gả vào Lâm phủ, cũng nên thay thông gia nịnh nọt Lâm tri phủ mới phải, nếu thông gia có thể dược Lâm tri phủ dìu dắt, từ chính thất phẩm lên lục phẩm, vậy sau này con gái mình sống càng dễ chịu.
Lập tức trong phòng một mảnh tiếng cười nói, nhìn hết sức hòa hợp.
Tả đại tiểu thư đợi cơ hội nói với Tả phu nhân: “Mẹ, ta thấy món giá y bên ngoài rất đẹp mắt."
Trong lòng Tương Nghi vui mừng, xem ra giá y này đúng là hấp dẫn người, Tả đại tiểu thư liếc mắt thì nhìn không rời. Đều nói Tả gia có bạc, Tả phu nhân nhìn cũng không phải là một kẻ hẹp hòi, chỉ cần mình ở bên cạnh hơi thổi gió, không chừng giá y này hôm nay có thể bán ra.
“Tả đại tiểu thư thật là có mắt nhìn." Tương Nghi lại cười nói: “Đây chính là trấn điếm chi bảo của Trân Lung Phường chúng ta, bây giờ chỉ có món này, sau này nếu muốn mua nữa, chỉ có thể là đo người chế tác riêng, từ đầu đến cuối phải mất ba tháng."
Mặc dù Thu Hoa nói cho nàng biết, một món giá y gấp rút may ra, từ đầu đến cuối không qua một tháng, nhưng nàng cố ý nói lâu hơn, để cho trong lòng Tả đại tiểu thư cuống cuồng mấy phần, như vậy cũng mới có thể hiện ra sự kim quý của giá y.
Quả nhiên, Tả đại tiểu thư nghe thì sắc mặt hơi đổi một chút, đứng lên nói: “Ta lại đi nhìn một chút."
“Liên Kiều, ngươi mang Tả đại tiểu thư đi ra xem một chút." Tương Nghi nháy mắt một cái với Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, thi lễ một cái với Tả đại tiểu thư: “Mời Tả đại tiểu thư đi theo ta."
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Tả đại tiểu thư, Tương Nghi biết rõ, vụ mua bán này chắc chắn sẽ thành. Nàng cười ngồi bên người Lâm Mậu Dung, vừa thấp giọng nói chuyện với Lâm Mậu Dung, vừa vễnh tai nghe Tả phu nhân tố khổ với Lâm phu nhân: “Trong tơ lụa trang chúng ta dự bị thuê mấy thêu nương, quả thực cũng chỉ là giả bộ tô điểm thôi, mỗi tháng bất kể có công việc không, cũng phải cho một lượng bạc bảo đảm, có lúc một tháng một chuyện làm ăn cũng không có, thật sự là rất thiệt thòi."
“Sao lại không làm được ăn, Tả phu nhân đúng là quá lo xa, người nào không biết tơ lụa trang Tả thị làm ăn tốt nhất?" Lâm phu nhân cười đẩy một mâm bánh ngọt tới trước mặt Tả phu nhân: “Nếm thử một chút những thứ này, đều là ma ma thiếp thân của Lạc đại tiểu thư làm, ta nếm quả thì thấy rất ngon, nhìn xem ngươi có thích không."
Tả phu nhân không đếm xỉa đáp một tiếng, đối với danh tự “Lạc đại tiểu thư" này hoàn toàn không phản ứng kịp, cho đến khi một khối bánh ngọt hạ xuống bụng, mới giật mình đạo: “ Hoa Dương chúng ta hình như cũng không có đại hộ họ Lạc ?"
Bánh ngọt này làm quả thực rất tinh xảo, ma ma nhà bình thường, sao biết làm những thứ này? Tả phu nhân nhìn Tương Nghi, luôn cảm thấy nàng có chút lai lịch, cũng phải, cô nương nhà bình thường, Lâm phu nhân cần gì phải ba ba muốn nhận làm con gái nuôi?
“Tổ tịch ta ở Nghiễm Lăng." Tương Nghi yêu kiều cười một tiếng: “ Tiền gia Hoa Dương là nhà Ngoại Tổ ta."
“Ta nói chẳng trách, cô nương tiểu môn tiểu hộ, nào có khí độ như vậy?" Tả phu nhân cười khen một câu: “Tiền gia, vậy nhà nào?"
Tiền gia ở Hoa Dương là đại tộc, đời đời kiếp kiếp phân chia xuống, chủ chi nhất mạch tương thừa, nhưng dòng thứ đã không biết có bao nhiêu, chủ chi Tiền gia, cùng dòng thứ Tiền gia, chênh lệch không phải nhỏ một chút. Tả phu nhân nhìn một chút Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, nếu là chủ chi Tiền gia, sau này mình cũng nên nịnh nọt nịnh nọt.
“Ta cũng không tiện nói tục danh ông ngoại." Tương Nghi hơi quẫn bách cười cười: “Mong rằng Tả phu nhân thứ lỗi."
Thật ra thì, nàng căn bản không biết ông ngoại tên gọi là gì, hỏi qua Lưu ma ma và Thúy Chi, các nàng đều nói ngày xưa trong phủ kêu Đại lão gia, giờ thì tất cả mọi người kêu lão thái gia, Tương Nghi nghe danh tự này chỉ muốn cười, sau đó cũng không có hỏi.
Lần trước đi nhà ông ngoại ăn cơm, mặt kế tổ mẫu trẻ tuổi kia đầy tính toán, Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng bất an, lần này đến Hoa Dương hơn một tháng, còn chưa đi phủ ông ngoại, có thể tránh thì tránh nhiều chút, ngược lại nàng cũng không muốn đến trong phủ ông ngoại đòi chỗ tốt, chỉ cần chớ bị người mưu hại là được.
“Mẹ, con muốn mua món giá y này." Tả đại tiểu thư đi vào từ bên ngoài, sắc mặt hơi đỏ lên: “Vừa nãy Liên Kiều cô nương dùng thước đo thử, vừa vặn thích hợp con mặc."
“Giá y này muốn năm trăm lạng bạc ròng?" Tả phu nhân cười phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng lại là lộp bộp một chút, không nghĩ tới con gái liếc mắt một cái thì vừa ý bên y phục đắt tiền nhất trong này, năm trăm lượng, đây chính là một số lớn bạc đó, nhưng mình chỉ có hai cô con gái, cả đời cũng chỉ có thể thay các con chọn giá y hai lần, chỉ cần vừa người đẹp mắt, đắt một chút thì đắt một chút, cái này lại có quan hệ gì? Chẳng lẽ tình hình kinh tế của mình còn căng thẳng đến không có bạc cho con gái dùng? Đến lúc đó bạc lại bị những tốn cho thứ nữ của di nương kia, mình còn phải kìm nén một hơi.
“Phu nhân, bên trên giá y khảm bảo thạch cũng hơn mấy trăm lạng bạc ròng rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là khai trương đại cát, Cô Nương nói bán tiện nghi một chút, qua ba ngày sau giá y, này có thể phải trở về giá cữ, vậy cần phải sáu trăm lượng." Liên Kiều cười tay đung đưa: “Mua sớm, có thể tiết kiệm một trăm lạng bạc ròng!"
“Lạc đại tiểu thư, nha hoàn này của ngươi đúng là lợi hại!" Tả phu nhân cười một tiếng, nhìn Tương Nghi: “Bạc là chuyện nhỏ, chủ yếu là không biết này giá y có vừa người không? Chẳng qua là dùng thước đo chỉ sợ không cho phép, đến lúc đó lớn nhỏ có thể làm thế nào mới tốt?"
Giá y này dùng vải thun, Tả phu nhân nhìn một cái thì biết, vải vóc chỉ mất mấy chục lượng bạc thôi, khó được là thêu thùa và bảo thạch, còn có thủ đoạn bịp bợm kia. Năm trăm lạng bạc ròng, cũng không mắc, chủ yếu nhìn con gái mặc có vừa người không.
“Giá y này vốn là không thể tùy ý sờ loạn, nhưng nếu Tả phu nhân là quý phu nhân nổi danh thành Hoa Dương, Tả đại tiểu thư lại là đóa hoa mặn mà, ta đây phá lệ, để cho Tả đại tiểu thư thử một lần." Tương Nghi phân phó Liên Kiều: “Đi để cho Phương tẩu và Thúy Chi lấy y phục xuống, hầu hạ Tả đại tiểu thư đi phòng thử để thử giá y, lưu ý vạt quần và ống tay áo, chớ kéo dơ bẩn trên đất."
“Cô nương, chúng ta sẽ để ý." Liên Kiều nghe Tả phu nhân có mua ý tứ giá y này, trong lòng vui mừng không dứt, thật nhanh chạy ra ngoài: “Phương tẩu Phương tẩu, mau mau lấy giá y xuống, Tả đại tiểu thư phải thử!"
Thúy Chi có vài phần kinh hỉ, bận bịu chạy tới: “Thật không ?"
“Thế nào không phải?" Liên Kiều suy nghĩ một chút: “Chúng ta nhanh đi phòng bên trái, dùng giấy phủ kín đất, tránh cho Tả đại tiểu thư thử xiêm áo làm dơ vạt quần."
Lưu ma ma đứng ở bên kia quầy há to miệng, nửa ngày cũng không khép lại được, bà giật mình nhìn Liên Kiều: “Có người muốn mua, mua, mua giá y này?"
Tương Nghi biết nàng chẳng qua nịnh nọt trên miệng, cũng thuận thế lộ ra thần sắc vui mừng: “Tả phu nhân quả thực quá khách khí, Tương Nghi đâu có tốt như vậy, mà được Tả phu nhân coi trọng?"
“Tả phu nhân, Tả phủ các ngươi tiểu thư không ít, chung quy là có sáu bảy rồi, ngươi nào còn có thời gian nhận con gái nuôi?" Lâm phu nhân chỉ hơi cười: “Ta thì chỉ có một mình Dung nhi, lại nhận thức cô con gái làm chị em gái với nàng, cũng là vừa vặn!"
Nghe lời này, Tả phu nhân ngượng ngùng cười cười: “Ta cũng chỉ không đoạt cùng Lâm phu nhân."
Người với người không thể so sánh, hạ thấp xuống sẽ tức chết người.
Trong lòng Tả phu nhân hơi ngậm vị chua, nhìn Lâm phu nhân ngồi đoan đoan chính chính, đúng là hâm mộ, mệnh người ta thật tốt, phu quân mới bốn mươi đã là Tri phủ chính tứ phẩm, hết lần này tới lần khác còn không có di nương tiểu thiếp, ba đứa con đều bò ra từ trong bụng của nàng, mà người trong nhà mình, chẳng qua chỉ là mở tiệm tơ lụa kiếm được chút bạc, một lần hai lần mang người vào trong nhà, ba con trai thứ bốn đứa thứ nữ đi ra, mình nghĩ một chút đến chuyện này là sốt ruột!
Năm ngoái tiết lộ với Lâm phu nhân muốn tìm nhà tốt cho con gái mình, công khai ám hiệu mấy hồi, nghĩ là kia trưởng công tử Lâm Mậu Thâm của Lâm phủ, không nghĩ tới Lâm phu nhân không tiếp chiêu, chỉ kéo căn tuyến cho mình, tiến cử một vị công tử thôi quan trong nha môn Tri phủ.
Mặc dù thôi quan cũng là chính thất phẩm, nhưng cùng so với Tri phủ chính tứ phẩm, đây chính là mây với bùn, Tả phu nhân hơi phiền muộn, nhưng lại không có cách nào, người ta dầu không thấm muối không tiến, mình cũng không thể mặt dày không đi nói hôn sự con gái, tiết Đoan Dương năm nay hạ quyết tâm cho con gái và công tử kia nhìn nhau một cái trở về.
Tả đại tiểu thư xinh đẹp, vị Đoàn công tử kia cũng thanh tú, hai người trẻ tuổi gặp mặt thì rất hài lòng, người lớn hai nhà cũng rất hài lòng. Đoàn thôi quan nghĩ tới đồ cưới con dâu, miệng cũng sắp chảy nước miếng, Tả phu nhân cảm thấy gả con gái vào nhà quan lại, cuối cùng cũng là thoát khỏi danh thương nhân, cuối cùng thỏa mãn tâm nguyện, hai nhà lập tức thương lượng ngày tháng kết hôn.
Con gái của mình trong mắt người khác là gả cho lang quân như ý, nhưng Tả phu nhân hơi phiền muộn, thấy Tương Nghi cười yêu kiều đứng ở nơi đó, trong lòng than thở, tiểu cô nương này sao lại vào mắt Lâm phu nhân, muốn nhận làm con gái nuôi, ngày tháng sau đó sẽ tốt hơn nhiều.
“Nghi muội muội, lần này muội đúng thật là muội muội ta." Lâm Mậu Dung kéo lại tay Tương nghi, cười ánh mắt tìm không thấy: “Mẹ, mẹ cũng không thể thật đơn giản nhận Nghi muội muội như vậy, dù sao phải chọn ngày tháng tốt mời bữa cơm mới được."
Lâm phu nhân giận trách nhìn nàng một cái: “Mẹ của con ngay cả cái này cũng không biết? Dù sao ta với cha con phải thương lượng qua mới quyết định, con yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Tương Nghi."
Lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, dán lỗ tai Tương Nghi nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta thật sự thành tỷ muội."
Tương Nghi thi lễ một cái với Lâm phu nhân: “Đa tạ phu nhân chăm sóc." Đứng dậy, nhìn mặt Lâm phu nhân đầy từ ái, nhưng trong lòng thì hơi do dự, Lâm phu nhân chợt nói ra muốn thu mình làm con gái nuôi, chẳng lẽ chẳng qua chỉ vì nàng hợp ý Lâm Mậu Dung? Nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nàng lại không nói được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Tả phu nhân ở một bên dỗ: “Lúc Lâm phu nhân nhận con gái nuôi cũng đừng quên một phần nhân tình của ta!" Nữ nhi mình không gả vào Lâm phủ, cũng nên thay thông gia nịnh nọt Lâm tri phủ mới phải, nếu thông gia có thể dược Lâm tri phủ dìu dắt, từ chính thất phẩm lên lục phẩm, vậy sau này con gái mình sống càng dễ chịu.
Lập tức trong phòng một mảnh tiếng cười nói, nhìn hết sức hòa hợp.
Tả đại tiểu thư đợi cơ hội nói với Tả phu nhân: “Mẹ, ta thấy món giá y bên ngoài rất đẹp mắt."
Trong lòng Tương Nghi vui mừng, xem ra giá y này đúng là hấp dẫn người, Tả đại tiểu thư liếc mắt thì nhìn không rời. Đều nói Tả gia có bạc, Tả phu nhân nhìn cũng không phải là một kẻ hẹp hòi, chỉ cần mình ở bên cạnh hơi thổi gió, không chừng giá y này hôm nay có thể bán ra.
“Tả đại tiểu thư thật là có mắt nhìn." Tương Nghi lại cười nói: “Đây chính là trấn điếm chi bảo của Trân Lung Phường chúng ta, bây giờ chỉ có món này, sau này nếu muốn mua nữa, chỉ có thể là đo người chế tác riêng, từ đầu đến cuối phải mất ba tháng."
Mặc dù Thu Hoa nói cho nàng biết, một món giá y gấp rút may ra, từ đầu đến cuối không qua một tháng, nhưng nàng cố ý nói lâu hơn, để cho trong lòng Tả đại tiểu thư cuống cuồng mấy phần, như vậy cũng mới có thể hiện ra sự kim quý của giá y.
Quả nhiên, Tả đại tiểu thư nghe thì sắc mặt hơi đổi một chút, đứng lên nói: “Ta lại đi nhìn một chút."
“Liên Kiều, ngươi mang Tả đại tiểu thư đi ra xem một chút." Tương Nghi nháy mắt một cái với Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, thi lễ một cái với Tả đại tiểu thư: “Mời Tả đại tiểu thư đi theo ta."
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Tả đại tiểu thư, Tương Nghi biết rõ, vụ mua bán này chắc chắn sẽ thành. Nàng cười ngồi bên người Lâm Mậu Dung, vừa thấp giọng nói chuyện với Lâm Mậu Dung, vừa vễnh tai nghe Tả phu nhân tố khổ với Lâm phu nhân: “Trong tơ lụa trang chúng ta dự bị thuê mấy thêu nương, quả thực cũng chỉ là giả bộ tô điểm thôi, mỗi tháng bất kể có công việc không, cũng phải cho một lượng bạc bảo đảm, có lúc một tháng một chuyện làm ăn cũng không có, thật sự là rất thiệt thòi."
“Sao lại không làm được ăn, Tả phu nhân đúng là quá lo xa, người nào không biết tơ lụa trang Tả thị làm ăn tốt nhất?" Lâm phu nhân cười đẩy một mâm bánh ngọt tới trước mặt Tả phu nhân: “Nếm thử một chút những thứ này, đều là ma ma thiếp thân của Lạc đại tiểu thư làm, ta nếm quả thì thấy rất ngon, nhìn xem ngươi có thích không."
Tả phu nhân không đếm xỉa đáp một tiếng, đối với danh tự “Lạc đại tiểu thư" này hoàn toàn không phản ứng kịp, cho đến khi một khối bánh ngọt hạ xuống bụng, mới giật mình đạo: “ Hoa Dương chúng ta hình như cũng không có đại hộ họ Lạc ?"
Bánh ngọt này làm quả thực rất tinh xảo, ma ma nhà bình thường, sao biết làm những thứ này? Tả phu nhân nhìn Tương Nghi, luôn cảm thấy nàng có chút lai lịch, cũng phải, cô nương nhà bình thường, Lâm phu nhân cần gì phải ba ba muốn nhận làm con gái nuôi?
“Tổ tịch ta ở Nghiễm Lăng." Tương Nghi yêu kiều cười một tiếng: “ Tiền gia Hoa Dương là nhà Ngoại Tổ ta."
“Ta nói chẳng trách, cô nương tiểu môn tiểu hộ, nào có khí độ như vậy?" Tả phu nhân cười khen một câu: “Tiền gia, vậy nhà nào?"
Tiền gia ở Hoa Dương là đại tộc, đời đời kiếp kiếp phân chia xuống, chủ chi nhất mạch tương thừa, nhưng dòng thứ đã không biết có bao nhiêu, chủ chi Tiền gia, cùng dòng thứ Tiền gia, chênh lệch không phải nhỏ một chút. Tả phu nhân nhìn một chút Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, nếu là chủ chi Tiền gia, sau này mình cũng nên nịnh nọt nịnh nọt.
“Ta cũng không tiện nói tục danh ông ngoại." Tương Nghi hơi quẫn bách cười cười: “Mong rằng Tả phu nhân thứ lỗi."
Thật ra thì, nàng căn bản không biết ông ngoại tên gọi là gì, hỏi qua Lưu ma ma và Thúy Chi, các nàng đều nói ngày xưa trong phủ kêu Đại lão gia, giờ thì tất cả mọi người kêu lão thái gia, Tương Nghi nghe danh tự này chỉ muốn cười, sau đó cũng không có hỏi.
Lần trước đi nhà ông ngoại ăn cơm, mặt kế tổ mẫu trẻ tuổi kia đầy tính toán, Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng bất an, lần này đến Hoa Dương hơn một tháng, còn chưa đi phủ ông ngoại, có thể tránh thì tránh nhiều chút, ngược lại nàng cũng không muốn đến trong phủ ông ngoại đòi chỗ tốt, chỉ cần chớ bị người mưu hại là được.
“Mẹ, con muốn mua món giá y này." Tả đại tiểu thư đi vào từ bên ngoài, sắc mặt hơi đỏ lên: “Vừa nãy Liên Kiều cô nương dùng thước đo thử, vừa vặn thích hợp con mặc."
“Giá y này muốn năm trăm lạng bạc ròng?" Tả phu nhân cười phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng lại là lộp bộp một chút, không nghĩ tới con gái liếc mắt một cái thì vừa ý bên y phục đắt tiền nhất trong này, năm trăm lượng, đây chính là một số lớn bạc đó, nhưng mình chỉ có hai cô con gái, cả đời cũng chỉ có thể thay các con chọn giá y hai lần, chỉ cần vừa người đẹp mắt, đắt một chút thì đắt một chút, cái này lại có quan hệ gì? Chẳng lẽ tình hình kinh tế của mình còn căng thẳng đến không có bạc cho con gái dùng? Đến lúc đó bạc lại bị những tốn cho thứ nữ của di nương kia, mình còn phải kìm nén một hơi.
“Phu nhân, bên trên giá y khảm bảo thạch cũng hơn mấy trăm lạng bạc ròng rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là khai trương đại cát, Cô Nương nói bán tiện nghi một chút, qua ba ngày sau giá y, này có thể phải trở về giá cữ, vậy cần phải sáu trăm lượng." Liên Kiều cười tay đung đưa: “Mua sớm, có thể tiết kiệm một trăm lạng bạc ròng!"
“Lạc đại tiểu thư, nha hoàn này của ngươi đúng là lợi hại!" Tả phu nhân cười một tiếng, nhìn Tương Nghi: “Bạc là chuyện nhỏ, chủ yếu là không biết này giá y có vừa người không? Chẳng qua là dùng thước đo chỉ sợ không cho phép, đến lúc đó lớn nhỏ có thể làm thế nào mới tốt?"
Giá y này dùng vải thun, Tả phu nhân nhìn một cái thì biết, vải vóc chỉ mất mấy chục lượng bạc thôi, khó được là thêu thùa và bảo thạch, còn có thủ đoạn bịp bợm kia. Năm trăm lạng bạc ròng, cũng không mắc, chủ yếu nhìn con gái mặc có vừa người không.
“Giá y này vốn là không thể tùy ý sờ loạn, nhưng nếu Tả phu nhân là quý phu nhân nổi danh thành Hoa Dương, Tả đại tiểu thư lại là đóa hoa mặn mà, ta đây phá lệ, để cho Tả đại tiểu thư thử một lần." Tương Nghi phân phó Liên Kiều: “Đi để cho Phương tẩu và Thúy Chi lấy y phục xuống, hầu hạ Tả đại tiểu thư đi phòng thử để thử giá y, lưu ý vạt quần và ống tay áo, chớ kéo dơ bẩn trên đất."
“Cô nương, chúng ta sẽ để ý." Liên Kiều nghe Tả phu nhân có mua ý tứ giá y này, trong lòng vui mừng không dứt, thật nhanh chạy ra ngoài: “Phương tẩu Phương tẩu, mau mau lấy giá y xuống, Tả đại tiểu thư phải thử!"
Thúy Chi có vài phần kinh hỉ, bận bịu chạy tới: “Thật không ?"
“Thế nào không phải?" Liên Kiều suy nghĩ một chút: “Chúng ta nhanh đi phòng bên trái, dùng giấy phủ kín đất, tránh cho Tả đại tiểu thư thử xiêm áo làm dơ vạt quần."
Lưu ma ma đứng ở bên kia quầy há to miệng, nửa ngày cũng không khép lại được, bà giật mình nhìn Liên Kiều: “Có người muốn mua, mua, mua giá y này?"
Tác giả :
Yên Nùng