Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước
Chương 81
“Huyền Thanh là ai?" Đường Hoài Châu hỏi một cách khó hiểu.
“Chính là vị đạo trưởng khá có tiếng của chùa Triều Vân huyện An Bình đấy. Là cái vị mà trước đây khi chúng ta còn ở huyện An Bình, cứ mỗi lần có chuyện gì là tổ mẫu với mẫu thân sẽ đến tìm ông ta xin bùa bình an ấy." Đường Quân Dao giải thích.
Lời vừa dứt, nàng đã thấy Đường Hoài Châu đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái, Đường Quân Dao lấy làm khó hiểu: “Huynh nhìn muội như thế làm cái gì?"
“Lúc trước khi chúng ta còn ở huyện An Bình…..Bảo Nha, lúc đó muội mới bao tuổi chứ? Thế mà muội còn nhớ được rõ ràng như vậy sao?" Đường Hoài Châu không vui nói.
Đường Quân Dao hiếm khi ngớ người ra, cuối cùng cũng ngộ ra mình vừa mắc phải một sai lầm ngu dốt, nàng gãi mặt nhưng vẫn cứng mồm nói ngang: “Thì chả thế, muội đâu mới tí tuổi đầu mà đã chóng quên giống huynh, những chuyện bé hơn nữa muội cũng có thể nhớ rõ ràng."
Đường Hoài Châu thầm thì: “Bảo sao từ bé đã thù dài như thế!"
Hạ Thiệu Đình bất đắc dĩ nhìn hai huynh muội này, sau đó thấp giọng phân phó Tào Thăng mang người đi kiểm tra xem còn có nhân chứng sống nào không, còn mình thì đi đến chỗ Đồ Y đang nằm cách đó không xa, xét kỹ một hồi mới xác thực đối phương đã ngừng thở.
Ngực trúng kiếm, một kiếm trí mạng, nhưng sau đó lại có thêm một nhát kiếm khác là sao? Hắn ấn nhẹ lên vết thương khác trên ngực Đồ Y với vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Đường Quân Dao phát hiện ra động tác của hắn, lại nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, nàng lập tức cảm thấy chột dạ. Sợ hắn sẽ hỏi người nào đã đâm thêm nhát kiếm thứ hai, nàng vội vàng chuyển dời lực chú ý của hắn: “Đình ca, bây giờ đã biết Huyền Thanh cứu dư nghiệt tiền triều Phương Nghi đi, vậy có phải nên lập tức truy bắt bọn họ không? Còn cả chùa Triều Vân, Thanh Vân đã sống ở chùa đó bao nhiêu năm, nói không chừng rất nhiều chuyện xấu của ông ta đều được tiến hành ở chùa đó, triều đình cũng nên điều tra kỹ lượng một phen."
Quả nhiên, Hạ Thiệu Đình không còn để ý đến thi thể của Đồ Y nữa mà gật đầu nói: “Nàng nói có lý, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bệ hạ, đồng thời cũng sẽ xin chỉ lục soát toàn bộ chùa Triều Vân."
“Muội đi cùng chàng!" Đường Quân Dao vội vã nói.
Nàng cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy rốt cuộc bọn Phương Nghi Huyền Thanh đã giấu cái gì ở chùa Triều Vân? Đúng rồi, nàng nhớ đến năm đó khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Huyền Thanh, lão đạo kia còn tặng nàng một miếng ngọc bội cũ, cơ mà nó đã bị nàng ném thẳng tay rồi đi, hình như sau đó tổ mẫu đã nhặt nó, hôm nào nàng phải đến chỗ tổ mẫu xin nó về rồi mang cho Tái Thần Tiên xem nó là thứ gì.
“Không được!!" Hai nam tử đồng thanh bác bỏ lời nàng.
Đường Hoài Châu nói trước: “Ta nói cho muội nghe này Bảo Nha, muội an phận thành thật cho ta một chút, không được chạy loạn chỗ nọ chỗ kia! Muội là thiên kim tiểu thư, là tiểu thư khuê các, dù có giả vờ cũng phải giả thành bộ dạng mà tiểu thư khuê các nên có!"
“Chùa Triều Vân cách kinh thành quá xa, muội là một cô nương chưa xuất giá nên rất bất tiện, Đường đại nhân và Đường phu nhân cũng sẽ không yên tâm. Ta đồng ý với nàng, nếu điều tra được cái gì nhất định sẽ không giấu giếm nàng, nàng thấy thế nào?" Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn nói.
Đường Quân Dao không phục nhưng cũng biết rằng chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý, nên nàng chỉ đành tức giận lườm nguýt bọn họ, mà không hề phản bác lại điều gì.
Kệ các huynh có đồng ý hay không, dù sao muội nhất định sẽ nghĩ cách đi theo! Nàng nghĩ thầm.
Huyền Thanh là một trong những kẻ đầu sỏ khiến đời trước nàng phải chia lìa tình thân, cốt nhục làm hại lẫn nhau, nàng nhất định phải đích thân đi tra đến cùng. Đương nhiên, nàng khăng khăng làm vậy không chỉ vì bản thân mà còn vì Ngôn Vũ, nàng hi vọng có cơ hội để điều tra rõ thân thế lai lịch của Ngôn Vũ, dù sao cũng phải để nàng ta làm một con quỷ rõ ràng.
Mà những điều này nàng đều không sao nói rõ với hai người trước mặt được.
“Ta nói cho muội hay, muội đừng có nghĩ đến chuyện ngày sau trộm đi nữa. Việc cấp bách trước mắt chính là nghĩ xem lúc về nên ăn nói với nương thế nào. Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác người đầy bụi đất của muội đi, ôi chao, đến cả quần áo cũng bị xước đến rách cả ra, lỡ như để nương nhìn thấy muội thế này ta xem muội có thể làm được gì!" Đường Hoài Châu làm sao không biết tâm tư của nàng, nghiêm mặt giáo huấn.
Đường Quân Dao cúi đầu nhìn quần áo, đúng là bẩn thật, trên cổ tay áo quả thực có vài vết xước đến rách cả ra. Nàng lấy khăn tay ra lau mặt, nhìn xem, chiếc khăn tay ban đầu trắng tinh cũng trở nên bẩn vô cùng, đủ thấy mặt nàng có bao nhiêu bẩn.
Nàng lập tức kêu lên một tiếng, nhất là khi nàng trông thấy bên môi Hạ Thiệu Đình thấp thoáng ý cười, nó khiến nàng càng thêm ảo não.
Cho nên vừa nãy nàng cứ nhìn vác cái khuôn mặt mèo hoa này lắc lư trước mắt Đình ca sao?
“Trên người nàng có bị thương không?" Hạ Thiệu Đình lo lắng hỏi.
“Không hề bị thương." Nàng vừa lắc đầu vừa khoát tay.
Hạ Thiệu Đình không yên tâm nên nhìn kỹ một lượt, thấy nàng thật sự không giống bị thương, lúc này mới yên tâm hơn.
“Lần sau nàng không được lỗ mạng như vậy nữa, Châu ca nói đúng đấy, muội là cô nương chưa xuất giá, là tiểu thư khuê các, những chuyện nguy hiểm thế này tự có người phải làm, muội không cần lo lắng bận tâm." Nghĩ đến việc cô nương to gan lớn mật này lập bẫy dụ rắn ra khỏi hang, Hạ Thiệu Đình không khỏi đau đầu.
Trong lòng Đường Quân Dao không phục. Nếu không phải chuyện liên quan đến mình nàng còn lâu mới nhọc cái phần tâm này, nàng cũng không phải rảnh đến nỗi không có chuyện gì làm.
Song, nàng biết dù mình có làm thế nào cũng không xoay chuyển được ý nghĩ của hai người này, cho nên nàng không giải thích gì nhiều, dù sao bất kể thế nào, nàng nhất định phải giải quyết đám người Phương Nghi.
Hôm nay giết Đồ Y, quất Phương Nghi một roi, nhưng đó chẳng qua chỉ là nàng đang đòi lại số lãi mà các nàng đã nợ mình ở đời trước, căn bản vẫn không đủ để bù đắp cho những tổn thương mà họ đã gây ra cho mình.
“Được rồi được rồi, cũng không còn sớm sủa gì nữa, chúng ta còn không quay về thì thật sự không biết nên ăn nói thế nào với cha nương đâu." Đường Hoài Châu nhìn sắc trời, không ngừng hối thúc.
Hạ Thiệu Đình gật đầu, hắn cũng phải nhanh chóng bẩn báo chuyện này cho bệ hạ, sau đó đến huyện An Bình một chuyến để lục soát toàn bộ chùa Triều Vân, xem có phát hiện gì mới không.
Sợ về muộn không tiện ăn nói, vì thế hai huynh muội Đường Thị thu dọn qua loa một chút rồi vội vàng lên ngựa về phủ.
Khi xe ngựa vừa lăn bánh, Đường Quân Dao không quên ló đầu ra ngoài cửa xe căn dặn Hạ Thiệu Đình: “Đình ca, khi nào huynh đi huyện An Bình nhất định phải nói trước với muội nha. Nếu không, đến lúc đó muội lén đi theo chàng chẳng phải sẽ càng thêm lo lắng sao?"
Giọng nói lanh lảnh của cô nương gia đi xa dần, Hạ Thiệu Đình không biết làm sao đành xoa trán, còn Phạm Quảng thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Tướng quân, nàng ta làm vậy có tính là uy hiếp không?"
Còn không phải uy hiếp sao? Rõ ràng nàng biết mình sẽ lo lắng…….Hắn thở dài, cảm thấy hết cách với cô nương bướng bỉnh này. Với tính cách của nàng, nếu đã khăng khăng đòi đi, e rằng ai cũng không ngăn nổi nàng.
Đại Vũ trị thủy, chắn không bằng khai (*), chi bằng tìm một lí do thích hợp để lấy được sự đồng ý của Đường đại nhân và Đường phu nhân, sau đó quang minh chính đại đưa nàng đi. Để nàng lén chuồn đi chỉ càng khiến người ta không yên lòng.
(*) Đại Vũ trị thủy: một câu chuyện ngụ ngôn của TQ kể về công lao và cống hiến to lớn của vu Đại Vũ trong việc trị thủy.
(*) Chắn không bằng khai: Lúc trị thủy một mực chắn khín không bằng khai thông hợp lý. Ý anh muốn nói là hay thay vì ngăn cản thì thuận theo nàng để dễ bề coi sóc.
“Đường Bảo Nha, ta muốn cho muội hay, sau này muội quy củ cho ta, không được phép tùy tiện chuồn ra ngoài nữa. Nếu muội không nghe lời, lại dùng chiêu đi gặp Ngũ công chúa rồi chạy loạn, ta sẽ nói với mẫu thân, xem muội làm thế nào!" Trên đường về phủ, Đường Hoài Châu lải nhải cảnh cáo.
Chuyện hôm nay đã khiến hắn thật sự bị dọa sợ, mấy lần suýt nữa còn đi tong cả cái mạng nhỏ này. Mặc dù cuối cùng chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm nhưng vừa nghĩ đến việc muội muội nhà mình không biết đã chọc phải lọai người này khi lúc nào khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Đường Quân Dao lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới ngoan cố nói: “Huynh muốn nói thế nào thì nói, dù sao muội nhất định phải đến huyện An Bình chuyến này!"
Nói xong, nàng lại nằm bò ra cửa xe, cười hi hi với Đường Hoài Châu đang cưỡi ngựa bảo hộ ở bên ngoài: “Ca ca, thay vì ở đây cảnh cáo muội, chi bằng huynh nghĩ cách giúp muội đi! Phải làm thế nào mới có thể làm cho cha nương đồng ý cho muội đi chuyến này. Huynh biết tính muội mà, nếu muội đã quyết chí phải đi, ai nói cái gì cũng vô dụng."
“Muội!" Đường Hoài Châu tức giận trợn mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét của nàng, hắn dứt khoát quay mặt đi để mắt không thấy tim không phiền.
Đường Quân Dao che miệng cười vui sướng, nàng biết hắn đã nghe lọt tai lời nàng nói.
Phía chân trời, ráng chiều đỏ rực như lửa, sau khi xe ngựa đỗ trước cổng Đường phủ, Đường Hoài Châu cũng xoay người xuống ngựa, Đường Quân Dao thì nhanh nhẹn nhảy xuống xe, hai người lẻn vào phủ dưới sự phối hợp của Lam Thuần.
“Ca ca, muội thấy bây giờ còn sớm, chắc cha chưa về đâu nhỉ? Huynh cứ lo lắng cơ. Muội thấy, cho dù huynh đến phòng muội uống vài chén thì cha cũng chưa chắc đã về!" Thấy trong nhà vẫn như ban sáng lúc nàng rời đi, Đường Quân Dao nhẹ nhàng thở ra, đắc chí nói.
Đường Hoài Châu hừ một tiếng: “Nếu không phải vì muội thì ta đâu đến nỗi về nhà của mình như một kẻ trộm!"
Ngay sau đó, hắn hướng nàng khoát tay với vẻ ghét bỏ: “Đi nhanh đi nhanh, quay về đổi lại quần áo của muội đi, để cha nương đỡ phải nhìn thấy."
“Gấp cái gì, hay là vào phòng uống hai chén đã." Bỗng nhiên, một giọng nói thuần hậu từ trong phòng vang lên, sau đó cửa phòng được mở ra từ bên trong, hai huynh muội vô thức nhìn sang thì trông thấy Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị đang ngồi bên trong nhìn bọn họ.
“Cha, nương!" Hai huynh muội đồng thanh gọi rồi nhanh chóng nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đường Tùng Niên đang cười nhạt và Nguyễn Thị đang tỏ ra không hài lòng, sau cùng cả hai chỉ đành kéo lê đôi chân như nặng nghìn cân mà bước vào phòng.
“Đúng lúc hôm nay trong phủ có trà mới, chi bằng ta sai người pha ấm khác để hai huynh muội các con cùng uống nhé, thuận tiện thảo luận lí do lí trấu một phen, xem làm thế nào mới có thể lừa được ta?" Giọng nói của Đường Tùng Niên tương đối dịu êm, thậm chí còn có lòng đưa ra đề nghị.
Da đầu Đường Hoài Châu tê rần, nửa câu cũng không dám nói, còn Hứa Quân Dao thì nhanh chóng im lặng, nở nụ cười tươi tiến đến trước mặt ông: “Phụ thân anh minh uy phong của con chính là người thông minh nhất trên cả nhất thiên hạ, bọn con làm sao dám lừa gạt người chứ!"
“Thằng nhóc bẩn thỉu này ở đâu ra, đi ra mau!" Nào biết Đường Tùng Niên lấy bàn tay làm quạt, phẩy phẩy ở chóp mũi tỏ vẻ ghét bỏ.
Đường Quân Dao lập tức thôi cười, nhìn ông với ánh mắt tủi thân.
Thế mà bị ghét bỏ rồi!
“Cha, nương, con sai rồi, con không nên dẫn muội muội đi lung tung." Đường Hoài Châu dứt khoát nhận lỗi, thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu thành khẩn.
Nhưng Đường Bách Niên không trúng bẫy này của hắn, ông phẩy nhẹ y bào, thản nhiên nói: “Nếu đã phạm sai đương nhiên phải chịu phạt, hai con ra hiên đứng đi, khi nào ta cảm thấy được thì khi đó mới được tiến vào."
Hử? Lại phạt đứng?! Đường Quân Dao trợn mắt nhìn.
“Cha, con lớn rồi, phạt đứng ngượng lắm." Vẻ mặt của Đường Hoài Châu cứng lại, nhỏ giọng đưa ra đề nghị với vẻ oan ức.
Mặc dù Đường Quân Dao không nói nhưng nàng lại liên tục gật đầu, hoàn toàn tán thành với lời này của huynh trưởng.
Cũng không phải trẻ con nữa, phạt đứng xấu hổ biết bao!
“Nếu lớn rồi thì sẽ không mắc phải những sai lầm như này nữa. Được rồi, không cần nói nhiều, đi đứng mau!" Đường Tùng Niên nghiêm mặt, không chừa đường lui.
Hai huynh muội nhìn nhau một cái, rốt cuộc vẫn chột dạ, biết lần này khó có thể dễ dàng thoát tội, thay vì cò kè mặc cả chọc ông nổi giận, chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời còn hơn.
Nghĩ rõ điều này, hai người đồng thời thở dài, cúi gằm đầu đi chầm chậm ra ngoài.
“Hai đứa con này, sao lại làm người ta lo lắng như thế." Nguyễn Thị không biết làm sao đành lắc đầu.
Đường Tùng Niên chỉnh lại vạt áo, lỗ tai dựng thẳng lên nghe hai huynh muội nói chuyện ở bên ngoài.
“Muội ngửa đầu làm cái gì? Cổ sẽ không mỏi sao?" Là giọng nói khó hiểu của Đường Hoài châu.
“Muội nhìn trời! Huynh xem, bầu trời đỏ rực trông đẹp biết bao. Muội muốn xem khi nào thì nó sẽ biến thành màu tím, đợi khi nó biến thành màu tím, không đâu cha và nương sẽ không giận nữa!" Đường Quân Dao trịnh trọng trả lời.
“Ta tin muội cái quỷ, nha đầu muội thật sự xấu xa, lại nói nhảm!" Đường Hoài Châu khẽ hừ một tiếng.
Vừa mới dứt lời, hắn đã nhìn thấy Vãn Cầm từ bên ngoài bước vào vì thế vội vàng bắt chước điệu bộ của muội muội, chắp tay sau lưng ngẩng đầu vờ nhìn trời: “Chao ôi, Bảo Nha nhìn kìa, bầu trời đỏ rực đẹp đẽ biết bao, nói không chừng lát nữa sẽ biến thành màu tím đấy!"
Trong phòng, Đường Tùng Niên nghe vậy không khỏi sặc nước bọt.
“Chính là vị đạo trưởng khá có tiếng của chùa Triều Vân huyện An Bình đấy. Là cái vị mà trước đây khi chúng ta còn ở huyện An Bình, cứ mỗi lần có chuyện gì là tổ mẫu với mẫu thân sẽ đến tìm ông ta xin bùa bình an ấy." Đường Quân Dao giải thích.
Lời vừa dứt, nàng đã thấy Đường Hoài Châu đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái, Đường Quân Dao lấy làm khó hiểu: “Huynh nhìn muội như thế làm cái gì?"
“Lúc trước khi chúng ta còn ở huyện An Bình…..Bảo Nha, lúc đó muội mới bao tuổi chứ? Thế mà muội còn nhớ được rõ ràng như vậy sao?" Đường Hoài Châu không vui nói.
Đường Quân Dao hiếm khi ngớ người ra, cuối cùng cũng ngộ ra mình vừa mắc phải một sai lầm ngu dốt, nàng gãi mặt nhưng vẫn cứng mồm nói ngang: “Thì chả thế, muội đâu mới tí tuổi đầu mà đã chóng quên giống huynh, những chuyện bé hơn nữa muội cũng có thể nhớ rõ ràng."
Đường Hoài Châu thầm thì: “Bảo sao từ bé đã thù dài như thế!"
Hạ Thiệu Đình bất đắc dĩ nhìn hai huynh muội này, sau đó thấp giọng phân phó Tào Thăng mang người đi kiểm tra xem còn có nhân chứng sống nào không, còn mình thì đi đến chỗ Đồ Y đang nằm cách đó không xa, xét kỹ một hồi mới xác thực đối phương đã ngừng thở.
Ngực trúng kiếm, một kiếm trí mạng, nhưng sau đó lại có thêm một nhát kiếm khác là sao? Hắn ấn nhẹ lên vết thương khác trên ngực Đồ Y với vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Đường Quân Dao phát hiện ra động tác của hắn, lại nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn, nàng lập tức cảm thấy chột dạ. Sợ hắn sẽ hỏi người nào đã đâm thêm nhát kiếm thứ hai, nàng vội vàng chuyển dời lực chú ý của hắn: “Đình ca, bây giờ đã biết Huyền Thanh cứu dư nghiệt tiền triều Phương Nghi đi, vậy có phải nên lập tức truy bắt bọn họ không? Còn cả chùa Triều Vân, Thanh Vân đã sống ở chùa đó bao nhiêu năm, nói không chừng rất nhiều chuyện xấu của ông ta đều được tiến hành ở chùa đó, triều đình cũng nên điều tra kỹ lượng một phen."
Quả nhiên, Hạ Thiệu Đình không còn để ý đến thi thể của Đồ Y nữa mà gật đầu nói: “Nàng nói có lý, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bệ hạ, đồng thời cũng sẽ xin chỉ lục soát toàn bộ chùa Triều Vân."
“Muội đi cùng chàng!" Đường Quân Dao vội vã nói.
Nàng cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy rốt cuộc bọn Phương Nghi Huyền Thanh đã giấu cái gì ở chùa Triều Vân? Đúng rồi, nàng nhớ đến năm đó khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Huyền Thanh, lão đạo kia còn tặng nàng một miếng ngọc bội cũ, cơ mà nó đã bị nàng ném thẳng tay rồi đi, hình như sau đó tổ mẫu đã nhặt nó, hôm nào nàng phải đến chỗ tổ mẫu xin nó về rồi mang cho Tái Thần Tiên xem nó là thứ gì.
“Không được!!" Hai nam tử đồng thanh bác bỏ lời nàng.
Đường Hoài Châu nói trước: “Ta nói cho muội nghe này Bảo Nha, muội an phận thành thật cho ta một chút, không được chạy loạn chỗ nọ chỗ kia! Muội là thiên kim tiểu thư, là tiểu thư khuê các, dù có giả vờ cũng phải giả thành bộ dạng mà tiểu thư khuê các nên có!"
“Chùa Triều Vân cách kinh thành quá xa, muội là một cô nương chưa xuất giá nên rất bất tiện, Đường đại nhân và Đường phu nhân cũng sẽ không yên tâm. Ta đồng ý với nàng, nếu điều tra được cái gì nhất định sẽ không giấu giếm nàng, nàng thấy thế nào?" Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn nói.
Đường Quân Dao không phục nhưng cũng biết rằng chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý, nên nàng chỉ đành tức giận lườm nguýt bọn họ, mà không hề phản bác lại điều gì.
Kệ các huynh có đồng ý hay không, dù sao muội nhất định sẽ nghĩ cách đi theo! Nàng nghĩ thầm.
Huyền Thanh là một trong những kẻ đầu sỏ khiến đời trước nàng phải chia lìa tình thân, cốt nhục làm hại lẫn nhau, nàng nhất định phải đích thân đi tra đến cùng. Đương nhiên, nàng khăng khăng làm vậy không chỉ vì bản thân mà còn vì Ngôn Vũ, nàng hi vọng có cơ hội để điều tra rõ thân thế lai lịch của Ngôn Vũ, dù sao cũng phải để nàng ta làm một con quỷ rõ ràng.
Mà những điều này nàng đều không sao nói rõ với hai người trước mặt được.
“Ta nói cho muội hay, muội đừng có nghĩ đến chuyện ngày sau trộm đi nữa. Việc cấp bách trước mắt chính là nghĩ xem lúc về nên ăn nói với nương thế nào. Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác người đầy bụi đất của muội đi, ôi chao, đến cả quần áo cũng bị xước đến rách cả ra, lỡ như để nương nhìn thấy muội thế này ta xem muội có thể làm được gì!" Đường Hoài Châu làm sao không biết tâm tư của nàng, nghiêm mặt giáo huấn.
Đường Quân Dao cúi đầu nhìn quần áo, đúng là bẩn thật, trên cổ tay áo quả thực có vài vết xước đến rách cả ra. Nàng lấy khăn tay ra lau mặt, nhìn xem, chiếc khăn tay ban đầu trắng tinh cũng trở nên bẩn vô cùng, đủ thấy mặt nàng có bao nhiêu bẩn.
Nàng lập tức kêu lên một tiếng, nhất là khi nàng trông thấy bên môi Hạ Thiệu Đình thấp thoáng ý cười, nó khiến nàng càng thêm ảo não.
Cho nên vừa nãy nàng cứ nhìn vác cái khuôn mặt mèo hoa này lắc lư trước mắt Đình ca sao?
“Trên người nàng có bị thương không?" Hạ Thiệu Đình lo lắng hỏi.
“Không hề bị thương." Nàng vừa lắc đầu vừa khoát tay.
Hạ Thiệu Đình không yên tâm nên nhìn kỹ một lượt, thấy nàng thật sự không giống bị thương, lúc này mới yên tâm hơn.
“Lần sau nàng không được lỗ mạng như vậy nữa, Châu ca nói đúng đấy, muội là cô nương chưa xuất giá, là tiểu thư khuê các, những chuyện nguy hiểm thế này tự có người phải làm, muội không cần lo lắng bận tâm." Nghĩ đến việc cô nương to gan lớn mật này lập bẫy dụ rắn ra khỏi hang, Hạ Thiệu Đình không khỏi đau đầu.
Trong lòng Đường Quân Dao không phục. Nếu không phải chuyện liên quan đến mình nàng còn lâu mới nhọc cái phần tâm này, nàng cũng không phải rảnh đến nỗi không có chuyện gì làm.
Song, nàng biết dù mình có làm thế nào cũng không xoay chuyển được ý nghĩ của hai người này, cho nên nàng không giải thích gì nhiều, dù sao bất kể thế nào, nàng nhất định phải giải quyết đám người Phương Nghi.
Hôm nay giết Đồ Y, quất Phương Nghi một roi, nhưng đó chẳng qua chỉ là nàng đang đòi lại số lãi mà các nàng đã nợ mình ở đời trước, căn bản vẫn không đủ để bù đắp cho những tổn thương mà họ đã gây ra cho mình.
“Được rồi được rồi, cũng không còn sớm sủa gì nữa, chúng ta còn không quay về thì thật sự không biết nên ăn nói thế nào với cha nương đâu." Đường Hoài Châu nhìn sắc trời, không ngừng hối thúc.
Hạ Thiệu Đình gật đầu, hắn cũng phải nhanh chóng bẩn báo chuyện này cho bệ hạ, sau đó đến huyện An Bình một chuyến để lục soát toàn bộ chùa Triều Vân, xem có phát hiện gì mới không.
Sợ về muộn không tiện ăn nói, vì thế hai huynh muội Đường Thị thu dọn qua loa một chút rồi vội vàng lên ngựa về phủ.
Khi xe ngựa vừa lăn bánh, Đường Quân Dao không quên ló đầu ra ngoài cửa xe căn dặn Hạ Thiệu Đình: “Đình ca, khi nào huynh đi huyện An Bình nhất định phải nói trước với muội nha. Nếu không, đến lúc đó muội lén đi theo chàng chẳng phải sẽ càng thêm lo lắng sao?"
Giọng nói lanh lảnh của cô nương gia đi xa dần, Hạ Thiệu Đình không biết làm sao đành xoa trán, còn Phạm Quảng thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Tướng quân, nàng ta làm vậy có tính là uy hiếp không?"
Còn không phải uy hiếp sao? Rõ ràng nàng biết mình sẽ lo lắng…….Hắn thở dài, cảm thấy hết cách với cô nương bướng bỉnh này. Với tính cách của nàng, nếu đã khăng khăng đòi đi, e rằng ai cũng không ngăn nổi nàng.
Đại Vũ trị thủy, chắn không bằng khai (*), chi bằng tìm một lí do thích hợp để lấy được sự đồng ý của Đường đại nhân và Đường phu nhân, sau đó quang minh chính đại đưa nàng đi. Để nàng lén chuồn đi chỉ càng khiến người ta không yên lòng.
(*) Đại Vũ trị thủy: một câu chuyện ngụ ngôn của TQ kể về công lao và cống hiến to lớn của vu Đại Vũ trong việc trị thủy.
(*) Chắn không bằng khai: Lúc trị thủy một mực chắn khín không bằng khai thông hợp lý. Ý anh muốn nói là hay thay vì ngăn cản thì thuận theo nàng để dễ bề coi sóc.
“Đường Bảo Nha, ta muốn cho muội hay, sau này muội quy củ cho ta, không được phép tùy tiện chuồn ra ngoài nữa. Nếu muội không nghe lời, lại dùng chiêu đi gặp Ngũ công chúa rồi chạy loạn, ta sẽ nói với mẫu thân, xem muội làm thế nào!" Trên đường về phủ, Đường Hoài Châu lải nhải cảnh cáo.
Chuyện hôm nay đã khiến hắn thật sự bị dọa sợ, mấy lần suýt nữa còn đi tong cả cái mạng nhỏ này. Mặc dù cuối cùng chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm nhưng vừa nghĩ đến việc muội muội nhà mình không biết đã chọc phải lọai người này khi lúc nào khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Đường Quân Dao lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới ngoan cố nói: “Huynh muốn nói thế nào thì nói, dù sao muội nhất định phải đến huyện An Bình chuyến này!"
Nói xong, nàng lại nằm bò ra cửa xe, cười hi hi với Đường Hoài Châu đang cưỡi ngựa bảo hộ ở bên ngoài: “Ca ca, thay vì ở đây cảnh cáo muội, chi bằng huynh nghĩ cách giúp muội đi! Phải làm thế nào mới có thể làm cho cha nương đồng ý cho muội đi chuyến này. Huynh biết tính muội mà, nếu muội đã quyết chí phải đi, ai nói cái gì cũng vô dụng."
“Muội!" Đường Hoài Châu tức giận trợn mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét của nàng, hắn dứt khoát quay mặt đi để mắt không thấy tim không phiền.
Đường Quân Dao che miệng cười vui sướng, nàng biết hắn đã nghe lọt tai lời nàng nói.
Phía chân trời, ráng chiều đỏ rực như lửa, sau khi xe ngựa đỗ trước cổng Đường phủ, Đường Hoài Châu cũng xoay người xuống ngựa, Đường Quân Dao thì nhanh nhẹn nhảy xuống xe, hai người lẻn vào phủ dưới sự phối hợp của Lam Thuần.
“Ca ca, muội thấy bây giờ còn sớm, chắc cha chưa về đâu nhỉ? Huynh cứ lo lắng cơ. Muội thấy, cho dù huynh đến phòng muội uống vài chén thì cha cũng chưa chắc đã về!" Thấy trong nhà vẫn như ban sáng lúc nàng rời đi, Đường Quân Dao nhẹ nhàng thở ra, đắc chí nói.
Đường Hoài Châu hừ một tiếng: “Nếu không phải vì muội thì ta đâu đến nỗi về nhà của mình như một kẻ trộm!"
Ngay sau đó, hắn hướng nàng khoát tay với vẻ ghét bỏ: “Đi nhanh đi nhanh, quay về đổi lại quần áo của muội đi, để cha nương đỡ phải nhìn thấy."
“Gấp cái gì, hay là vào phòng uống hai chén đã." Bỗng nhiên, một giọng nói thuần hậu từ trong phòng vang lên, sau đó cửa phòng được mở ra từ bên trong, hai huynh muội vô thức nhìn sang thì trông thấy Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị đang ngồi bên trong nhìn bọn họ.
“Cha, nương!" Hai huynh muội đồng thanh gọi rồi nhanh chóng nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đường Tùng Niên đang cười nhạt và Nguyễn Thị đang tỏ ra không hài lòng, sau cùng cả hai chỉ đành kéo lê đôi chân như nặng nghìn cân mà bước vào phòng.
“Đúng lúc hôm nay trong phủ có trà mới, chi bằng ta sai người pha ấm khác để hai huynh muội các con cùng uống nhé, thuận tiện thảo luận lí do lí trấu một phen, xem làm thế nào mới có thể lừa được ta?" Giọng nói của Đường Tùng Niên tương đối dịu êm, thậm chí còn có lòng đưa ra đề nghị.
Da đầu Đường Hoài Châu tê rần, nửa câu cũng không dám nói, còn Hứa Quân Dao thì nhanh chóng im lặng, nở nụ cười tươi tiến đến trước mặt ông: “Phụ thân anh minh uy phong của con chính là người thông minh nhất trên cả nhất thiên hạ, bọn con làm sao dám lừa gạt người chứ!"
“Thằng nhóc bẩn thỉu này ở đâu ra, đi ra mau!" Nào biết Đường Tùng Niên lấy bàn tay làm quạt, phẩy phẩy ở chóp mũi tỏ vẻ ghét bỏ.
Đường Quân Dao lập tức thôi cười, nhìn ông với ánh mắt tủi thân.
Thế mà bị ghét bỏ rồi!
“Cha, nương, con sai rồi, con không nên dẫn muội muội đi lung tung." Đường Hoài Châu dứt khoát nhận lỗi, thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu thành khẩn.
Nhưng Đường Bách Niên không trúng bẫy này của hắn, ông phẩy nhẹ y bào, thản nhiên nói: “Nếu đã phạm sai đương nhiên phải chịu phạt, hai con ra hiên đứng đi, khi nào ta cảm thấy được thì khi đó mới được tiến vào."
Hử? Lại phạt đứng?! Đường Quân Dao trợn mắt nhìn.
“Cha, con lớn rồi, phạt đứng ngượng lắm." Vẻ mặt của Đường Hoài Châu cứng lại, nhỏ giọng đưa ra đề nghị với vẻ oan ức.
Mặc dù Đường Quân Dao không nói nhưng nàng lại liên tục gật đầu, hoàn toàn tán thành với lời này của huynh trưởng.
Cũng không phải trẻ con nữa, phạt đứng xấu hổ biết bao!
“Nếu lớn rồi thì sẽ không mắc phải những sai lầm như này nữa. Được rồi, không cần nói nhiều, đi đứng mau!" Đường Tùng Niên nghiêm mặt, không chừa đường lui.
Hai huynh muội nhìn nhau một cái, rốt cuộc vẫn chột dạ, biết lần này khó có thể dễ dàng thoát tội, thay vì cò kè mặc cả chọc ông nổi giận, chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời còn hơn.
Nghĩ rõ điều này, hai người đồng thời thở dài, cúi gằm đầu đi chầm chậm ra ngoài.
“Hai đứa con này, sao lại làm người ta lo lắng như thế." Nguyễn Thị không biết làm sao đành lắc đầu.
Đường Tùng Niên chỉnh lại vạt áo, lỗ tai dựng thẳng lên nghe hai huynh muội nói chuyện ở bên ngoài.
“Muội ngửa đầu làm cái gì? Cổ sẽ không mỏi sao?" Là giọng nói khó hiểu của Đường Hoài châu.
“Muội nhìn trời! Huynh xem, bầu trời đỏ rực trông đẹp biết bao. Muội muốn xem khi nào thì nó sẽ biến thành màu tím, đợi khi nó biến thành màu tím, không đâu cha và nương sẽ không giận nữa!" Đường Quân Dao trịnh trọng trả lời.
“Ta tin muội cái quỷ, nha đầu muội thật sự xấu xa, lại nói nhảm!" Đường Hoài Châu khẽ hừ một tiếng.
Vừa mới dứt lời, hắn đã nhìn thấy Vãn Cầm từ bên ngoài bước vào vì thế vội vàng bắt chước điệu bộ của muội muội, chắp tay sau lưng ngẩng đầu vờ nhìn trời: “Chao ôi, Bảo Nha nhìn kìa, bầu trời đỏ rực đẹp đẽ biết bao, nói không chừng lát nữa sẽ biến thành màu tím đấy!"
Trong phòng, Đường Tùng Niên nghe vậy không khỏi sặc nước bọt.
Tác giả :
Mộ Tự