Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 309: Tĩnh thiếu gia đưa lễ vật thần bí 01
Tiểu nha đầu lập tức đi.
Tô Mạt ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi uống sữa nóng, hơi hơi cười nhìn Hoàng Oanh,“Không có việc gì, ngươi xem ta lần ra hung thủ, cho các ngươi hết giận."
Lúc này ánh đèn chợt lóe, tỷ muội Lăng Nhược vào, hai người nâng một thùng gỗ hoa lê, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất.
Lan Như cười nói:“Tĩnh thiếu gia nguyên bản đưa lễ vật cho tiểu thư, nói là ở trong cung đưa . Hai người ta vừa nói, hắn cho chúng ta hiện tại mang đến . Tiểu thư nhìn xem, có thích hay không."
Hoàng Oanh cùng Kim Kết bước lên phía trước mở thùng, vừa mở ra, như một làn hơi lạnh tỏa ra, theo bản năng che miệng lại, sợ trước mắt một hơi sáng rọi chảy ra.
Chỉ thấy trong rương là một bộ quần áo nữ nhi, còn có đồ trang sức, tinh xảo vô cùng, quả thực là điêu luyện sắc sảo, làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Quần lót là tơ lụa mềm mại, chạm tay vào vừa ấm áp vừa thơm, trung y là tuyết trắng cực phẩm tơ lụa, tay chạm vào mềm ấm áp, tuyệt đối không giống hơi lạnh bình thường.
Áo khoác thoạt nhìn ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biết là tơ tằm gấm vóc, lại không biết dệt thành như thế nào, hoa mỹ vô cùng, làm cho người ta thấy thế là đủ rồi, mặt trên có trăm bướm đậu trên hoa, không phải thêu lên , ngược lại là dệt lên .
Không nén nỗi, theo mỗi góc độ đều khác nhau, con bướm cùng đóa hoa thế nhưng biến đổi, đổi góc độ đóa hoa nở rộ giống như nụ hoa sắp bung ra, chỉ có con bướm bay lượn giống như thật.
Cho dù Tô Mạt xem cũng ngây người, rất thần kỳ !
Lăng Nhược cười nói:“Thiếu gia nghe nói quần áo tiểu thư hỏng rồi, lập tức tìm bộ điệp luyến hoa này mang đến, vóc người hẳn là vừa vặn ."
Các nàng lập tức cho Tô Mạt mặc vào thử xem, lớn nhỏ đều vừa vặn rất vừa người.
Quần áo này tuy rằng đẹp đẽ quý giá phi thường, lại hoàn hảo mười phần, nhưng con ngươi Tô Mạt phát sáng, ánh sáng ngọc như ngôi sao lạnh, da thịt mềm mại như đóa hoa, khí chất cao quý trong veo, một chút cũng không thua bởi quần áo này.
Như thế, quần áo phụ trợ nàng, cũng sẽ làm nàng nổi bật, làm cho nàng càng thêm thích mắt.
Tô Mạt trong lòng nói thầm, hắn làm bộ quần áo như vậy cho nàng khi nào?
“Có thể hay không rất chói mắt ?"
Đến lúc đó không nhìn người khác, liền nhìn nàng , nàng cũng không thích.
Lan Như âm thanh giòn tan nói:“Tiểu thư sợ cái gì? Cứ như vậy mới tốt. Như vậy Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái có thể tìm được ngươi ."
Tô Mạt ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi uống sữa nóng, hơi hơi cười nhìn Hoàng Oanh,“Không có việc gì, ngươi xem ta lần ra hung thủ, cho các ngươi hết giận."
Lúc này ánh đèn chợt lóe, tỷ muội Lăng Nhược vào, hai người nâng một thùng gỗ hoa lê, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất.
Lan Như cười nói:“Tĩnh thiếu gia nguyên bản đưa lễ vật cho tiểu thư, nói là ở trong cung đưa . Hai người ta vừa nói, hắn cho chúng ta hiện tại mang đến . Tiểu thư nhìn xem, có thích hay không."
Hoàng Oanh cùng Kim Kết bước lên phía trước mở thùng, vừa mở ra, như một làn hơi lạnh tỏa ra, theo bản năng che miệng lại, sợ trước mắt một hơi sáng rọi chảy ra.
Chỉ thấy trong rương là một bộ quần áo nữ nhi, còn có đồ trang sức, tinh xảo vô cùng, quả thực là điêu luyện sắc sảo, làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Quần lót là tơ lụa mềm mại, chạm tay vào vừa ấm áp vừa thơm, trung y là tuyết trắng cực phẩm tơ lụa, tay chạm vào mềm ấm áp, tuyệt đối không giống hơi lạnh bình thường.
Áo khoác thoạt nhìn ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biết là tơ tằm gấm vóc, lại không biết dệt thành như thế nào, hoa mỹ vô cùng, làm cho người ta thấy thế là đủ rồi, mặt trên có trăm bướm đậu trên hoa, không phải thêu lên , ngược lại là dệt lên .
Không nén nỗi, theo mỗi góc độ đều khác nhau, con bướm cùng đóa hoa thế nhưng biến đổi, đổi góc độ đóa hoa nở rộ giống như nụ hoa sắp bung ra, chỉ có con bướm bay lượn giống như thật.
Cho dù Tô Mạt xem cũng ngây người, rất thần kỳ !
Lăng Nhược cười nói:“Thiếu gia nghe nói quần áo tiểu thư hỏng rồi, lập tức tìm bộ điệp luyến hoa này mang đến, vóc người hẳn là vừa vặn ."
Các nàng lập tức cho Tô Mạt mặc vào thử xem, lớn nhỏ đều vừa vặn rất vừa người.
Quần áo này tuy rằng đẹp đẽ quý giá phi thường, lại hoàn hảo mười phần, nhưng con ngươi Tô Mạt phát sáng, ánh sáng ngọc như ngôi sao lạnh, da thịt mềm mại như đóa hoa, khí chất cao quý trong veo, một chút cũng không thua bởi quần áo này.
Như thế, quần áo phụ trợ nàng, cũng sẽ làm nàng nổi bật, làm cho nàng càng thêm thích mắt.
Tô Mạt trong lòng nói thầm, hắn làm bộ quần áo như vậy cho nàng khi nào?
“Có thể hay không rất chói mắt ?"
Đến lúc đó không nhìn người khác, liền nhìn nàng , nàng cũng không thích.
Lan Như âm thanh giòn tan nói:“Tiểu thư sợ cái gì? Cứ như vậy mới tốt. Như vậy Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái có thể tìm được ngươi ."
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng