Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Quyển 3 - Chương 4: Người áo đen thần bí
Người áo đen thần bí.
Bị trúng độc không màu không mùi, nhưng độc dược này lại không phát tác nhanh. Hơn nữa nếu không sử dụng nội lực thì sẽ không có gì bất thường, nhưng một khi sử dụng nội lực, độc sẽ phát tác, loại độc này rất bá đạo, khi độc tính phát tác, nội lực sẽ bị mất đi từng chút từng chút một, trừ phi người có võ công cao cường lấy nội lực áp chế độc tính, bằng không thì đợi đến lúc nội lực mất đi hoàn toàn, cũng chính là lúc kẻ đó phải chết.
Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười ngoan độc rất xinh đẹp. Không ngờ nhất thời sơ suất, lại phải chết ở nên rừng núi này sao? Không được, nàng không được chết! Nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao? Nàng hiểu cảm giác đau khổ đó, nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao?
Trong mắt nàng thoáng qua một tia ngoan độc, nếu nàng không thể sống được, vậy tất cả những kẻ ở đây cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây. Kẻ nào xuất hiện ở đây, một người cũng không được sống sót!
Mũi kiếm từ tay áo màu trắng của Thẩm Thiển Mạch bay ra. Nụ cười trên mặt môn chủ của những môn phái nhỏ nghe nói Thẩm Thiển Mạch bị trúng độc liền biến mất, ngay lập tức được thay thế bằng sự hoảng sợ.
Nam tử mặc áo trắng trước mặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ, làm cho người ta không phân biệt rõ giới tính, nhưng lại khiến bọn họ khiếp sợ, không phải vì dung nhan tuyệt thế của nàng, mà là quanh thân nàng tản ra sát ý và nội lực mãnh liệt.
Chỉ mới giương kiếm lên thôi mà bọn học đã không chống đỡ nổi. Nếu kiếm này chém về phía bọn họ, thì làm sao sống nổi đây?!Ngay cả khuôn mặt Đường Vân cũng lộ vẻ nặng nề không tin nổi. Kiếm pháp này, là Ngự Thiên kiếm pháp! Không ngờ Ma Cung Cung chủ lại luyện thành kiếm pháp tuyệt thế này!
Đường Vân phản ứng nhanh nhất, lập tức đẩy hai người bên cạnh về phía Thẩm Thiển Mạch, còn mình thì nhanh chóng lui về sau. Ngay thời khắc đó, thế kiếm của Thẩm Thiển Mạch như vũ bão, kiếm vung lên, toàn bộ cây cối bốn phía bị nhổ bật gốc, hai môn chủ bị Đương Vân đẩy tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch chưa kịp phản ứng đã biến thành một vũng máu.
Tất cả các môn chủ khiếp sợ uy lực như thần của một chiêu vừa rồi, dường như không có một tia hi vọng sống nào. Mới chỉ một chiêu mà thôi, toàn bộ mọi người đều chết dưới thanh kiếm ấy. Chỉ còn duy nhất một mình Đường Vân sống sót, nhưng cũng bị nội thương rất nặng, vừa phun một ngụm máu tươi ra ngoài liền hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Thiển Mạch xuất một chiêu này, chắc chắn độc tính trong người cũng phát tác nhanh hơn. Khóe miệng nàng nở một nụ cười buồn bã, đôi mắt nàng tối dần, bóng dáng màu trắng chầm chậm ngã xuống.
“Mạch nhi!" Một giọng nói đau lòng đến tận xương tủy, vô cùng lo lắng truyền đến bên tai nàng.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch mờ hồ. Nàng đang nằm mơ sao? Sao lại nghe được giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây. Nàng cảm thấy thân thể bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, hai mắt Thẩm Thiển Mạch từ từ nhắm lại, nhưng vẫn ý thức được nắm thật chặt áo bào của người ôm nàng, khó khăn thốt lên hai chữ, “Cảnh Diễn."
Thân thể người áo đen ôm Thẩm Thiển Mạch hơi chấn động một chút. Đôi mắt vốn đen nhánh như hắc diện thạch giờ phút này đỏ ngầu lên. Con ngươi của nam tử áo đen trở nên đỏ ngầu, cả khu rừng giống như bị cơn cuồng phong đáng sợ ấy cuốn sạch, nam tử ấy làm trung tâm, bốn phía đã bị một kiếm của Thẩm Thiển Mạch hủy diệt hầu như không còn cây cối nào lại một lần nữa bị cuốn đi.
Cơn giận của nam tử kia cơ hồ làm cho tất cả cây cối trong rừng bị hủy diệt. Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng. Không cần nói cũng biết là đau lòng. Môn chủ của những môn phái kia phải cảm thấy may mắn vì Thẩm Thiển Mạch mới sử dụng một chiêu đã chết, nếu không, đợi đến bây giờ thì thứ chờ đợi bọn họ còn đáng sợ hơn sống không bằng chết ở địa ngục.
“Khụ." Thẩm Thiển Mạch khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trên người như bị rút đi hết, ngay cả mở mắt ra cũng khó khăn. Nhưng nàng biết, nàng vẫn còn sống, vẫn chưa chết.
“Ngươi tỉnh rồi." Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
Thẩm Thiển Mạch cố gắng mở mắt ra, trước mặt là một nam tử mặc áo đen, thân hình cao to dưới ánh trăng có vẻ tráng kiện lực lưỡng. Trên mặt che mặt nạ bằng đồng xanh, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo.
Là nam tử này đã cứu nàng?! Nhưng mà, rõ ràng nàng nghe giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn mà. Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?! Đúng vậy. Chắc chắn bây giờ Cảnh Diễn đang ở Thiên Mạc Đô thành, làm sao biết nàng xảy ra chuyện? Cho dù có biết cũng không thể nào chạy tới kịp.
Lại nói nam tử áo đen này toàn thân tản ra sự lạnh lùng cứng ngắc, tuyệt đối không giống như cảm giác ấm áp của Cảnh Diễn. Nhưng, nam tử mặc áo đen này là ai? Thế nhưng có thể ra tay cứu nàng, chứng tỏ công phu của hắn cao hơn nàng, trong thiên hạ này, còn có người có công phu như vậy sao?
“Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?" Vì bị trúng độc, thân thể bị thương, sức lực của Thẩm Thiển Mạch chưa được khôi phục, giọng nói không réo rắt như trước, cũng không mở mắt nổi, chỉ hơi hé mắt, hỏi.
“Tiện đường." Âm thanh của nam tử lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào, chỉ trả lời hai chữ tiện đường, hình như không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ tự giễu cười một tiếng. Nàng đường đường là Cung chủ Ma Cung, lại có thể rơi vào kết cục ngày hôm nay. Còn đối phương thì giống như tiện tay cứu một vật rách nát bên đường. Thôi, mặc kệ đi, nàng mệt chết đi được, bây giờ nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Nàng nhắm mắt lại, không để ý tới nam tử áo đen kia. Cũng không biết tại sao, nàng lại có cảm giác tin tưởng nam tử này, cảm thấy hắn nhất định sẽ không làm tổn thương nàng, có hắn ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì.
Thật là kì lạ. Tại sao nàng lại có cảm giác tin tưởng hắn như vậy?! Từ lúc nàng trùng sinh đến nay, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, trừ Thiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc nàng mới cảm thấy yên tâm một chút, bình thường nàng rất ít khi ngủ ngon. Nhưng bây giờ lại không giải thích được cảm giác tin cậy lúc này, thậm chí còn cảm thấy an toàn hơn ở bên cạnh Thiên Thiên. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?! Thẩm Thiển Mạch cau mày, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhìn Thẩm Thiển Mạch dần chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng của nam tử áo đen kia mới từ từ thu lại. Hắn đưa tay vuốt ve chân mày của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đều là đau lòng và cưng chiều.
Hắn còn tưởng Thẩm Thiển Mạch cau mày vì thân thể không được khỏe. Khẽ nâng Thẩm Thiển Mạch dậy, truyền cho nàng một chút nội lực và chân khí, như vậy mới nàng mới có thể hồi phục nhanh hơn.
Sắc mặt dưới mặt nạ bằng đồng xanh càng trở nên tái nhợt. Loại độc dược không màu không mùi này thật bá đạo. Mặc dù hắn lấy toàn bộ nội lực khắc chế dược tính của loại độc này, nhưng không có cách nào trục xuất hoàn toàn độc dược ra khỏi thân thể nàng. Vì vậy thân thể Thẩm Thiển Mạch vẫn còn rất yếu, còn hắn vì tiêu hao quá nhiều nội lực mà thể lực cũng Thiển kiệt.
Nếu không, hắn cũng không cần mang Thẩm Thiển Mạch trốn ở sơn động. Phải biết rằng, người của Đường Môn và những môn phái kia sẽ nhân cơ hội đối phó với bọn họ. Hắn biết dưới tình cảnh này không thể đưa Thẩm Thiển Mạch bình an trở về biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang được, chỉ đành tạm thời ở nơi này dưỡng thương.
“Mạch nhi. Ta nên làm thế nào với nàng bây giờ?" Giọng nói vang lên vừa rồi không hề lạnh nhạt cứng ngắc, mà là sự mê hoặc vốn có và khí phách, trong đó còn bao hàm cả sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Mạch nhi. Ta hiểu rõ tính tình của nàng, dĩ nhiên ta sẽ không tới giúp nàng. Cũng không muốn ta vì nàng mà bỏ mặc chuyện quốc gia đại sự của Thiên Mạc. Cho nên, ta chỉ có thể lấy thân phận một người xa lạ ở bên cạnh chăm sóc nàng, bảo vệ nàng.
Ta mới đến chậm mấy ngày, nàng đã bị thương như vậy. Tên Đường Vân này không hề đơn giản. Sau lưng Đường Môn, chính là Ngôn Tu Linh!
Bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn dần nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch. Trong mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo. May mà hắn tới kịp thời mới cứu được tính mạng của Thẩm Thiển Mạch. Nếu Thẩm Thiển Mạch xảy ra chuyện gì không hay, đừng nói Đường Môn bị giết sạch, cho dù là Lâm Vị, cũng đừng mong thoát tội!
Cho dù là bạn chí thân của hắn, hắn cũng không cho phép Ngôn Tu Linh động đến một sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch! Tranh đoạt thiên hạ, bọn họ có bản lĩnh của riêng mình, coi như cuối cùng thiên hạ thuộc về Ngôn Tu Linh, Tư Đồ Cảnh Diễn hắn cũng không nói một chữ “Không"! Nhưng đả thương Mạch nhi của hắn, thì không thể tha thứ được!
Ngôn Tu Linh. Tốt nhất là ngươi không biết chuyện này! Nếu không, ta có là bằng hữu thân thiết, cũng nhất quyết không bỏ qua cho Lâm Vị, không bỏ qua cho ngươi!
Ôm chặt Thẩm Thiển Mạch đang trong trạng thái hôn mê, ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn biến thành cực kì đau lòng và cưng chiều. Mạch nhi của hắn, hắn phải làm sao bây giờ, Mạch nhi kiên cường như vậy mà.
Khi Thẩm Thiển Mạch tỉnh lại lần nữa, đã là một ngày sau rồi. Khẽ động đậy tay chân, cảm thấy sức lực đã được khôi phục, Thẩm Thiển Mạch từ từ ngồi dậy, lập tức nghe được một giọng nói lạnh lẽo như không có nhiệt độ, “Độc tố chưa giải được, đừng dùng nội lực."
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, không khỏi nhíu mày. Người áo đen ấy vẫn còn ở đây? Không bỏ rơi nàng? Bây giờ vẫn còn người tốt như vậy sao?
“Cho ngươi." Vẫn giọng điệu lạnh lẽo ấy, không có một chút nhiệt độ nào.
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy thịt thỏ đã nướng chín, chân mày cau lại. Ở nơi rừng rậm bốn phía đều là vách núi đá dựng đứng này, động vật như thỏ chắc chắn rất ít, người áo đen kia lại bắt được thỏ, chắc cũng hao tổn không ít sức lực.
Mượn ánh trăng mờ tối, Thẩm Thiển Mạch quan sát người áo đen. Một bộ áo đen vừa vặn, không phô trương, lại có khí phách tự nhiên. Mặt nạ đồng xanh che đi gương mặt của hắn, lại không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần khí phách.
Thẩm Thiển Mạch khẽ mím môi, cố ý giả bộ thân thể không được thoải mái, quả nhiên người áo đen kia đi tới muốn kiểm tra xem có phải chất độc trên người nàng lại phát tác không. Thẩm Thiển Mạch nhanh tay đoạt lấy mặt nạ của người áo đen kia, ai ngờ thân thể suy yếu, động tác không nhanh như bình thường, lại bị người áo đen tránh được.
Nhìn phong thái lạnh lùng của người áo đen, Thẩm Thiển Mạch le lưỡi một cái, nói, “Ta chỉ muốn nhìn thử dung mạo của ân nhân cứu mạng thôi mà."
“Không cần thiết." Vẫn giọng điệu lạnh lẽo như cũ, kiệm lời như vàng.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Rõ ràng người áo đen này rất quan tâm nàng, tuy nhiên lại cố ý giả bộ lạnh lùng. Kiệm lời như vàng, cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhất định là muốn che giấu điều gì đó!
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát người áo đen, cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc. Không nói ra được là cảm giác quen thuộc như thế nào, dường như nhìn bóng lưng của người áo đen ấy sẽ cảm thấy yên tâm. Cảm giác này chưa từng có. Trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, chưa từng có người nào khiến nàng có cảm giác yên tâm đến vậy.
Đột nhiên, con ngươi nàng khẽ tỏa sáng, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, sau đó liền thu lại cảm xúc, ăn thịt thỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay cũng đang run nhè nhẹ.
Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn để Thẩm Thiển Mạch sinh nghi, không tiếp tục nhìn nàng nữa, lạnh lùng quay lưng đi, để lại một mình bóng lưng đơn độc của nàng.
Thẩm Thiển Mạch vừa cắn thịt thỏ, khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc.
Là Tư Đồ Cảnh Diễn. Là Cảnh Diễn của nàng. Chiếc nhẫn lóe sáng trên bàn tay dưới ánh trăng của hắn, là chiếc nhẫn tượng trưng cho hoàng tộc Thiên Mạc. Nàng vẫn nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo, chưa bao giờ gỡ xuống.
Mặc dù ánh trăng mờ ảo, mặc dù chiếc nhẫn trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn không rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra chiếc nhẫn đó.
Thật ra nàng đã sớm nhận thấy, chỉ là không dám xác định mà thôi. Phong thái của một người có thể thay đổi, nhưng khí phách ăn sâu vào xương tủy thì không thể nào thu lại được. Màu sắc y phục có thể thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác thì không thể thay đổi.
Huống hồ, khiến nàng cảm thấy an tâm nương tựa, trên thế gian này, trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, sẽ không bao giờ có người thứ hai.
Nhưng vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn phải cố ý giấu giếm thân phận? Vì không muốn nàng lo lắng? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Thôi bỏ đi. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn nói, vậy nàng cũng không vạch trần. Bây giờ xác định được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn rồi. Mặc dù không mong Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà trễ nải việc quốc gia đại sự, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn dám chạy tới đây, Thiên Mạc nhất định không có chuyện gì, nếu không Hạo Nguyệt cũng sẽ không để Tư Đồ Cảnh Diễn đến đây.
“Ân nhân. Người có muốn ăn một chút không?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, nở nụ cười ngọt ngào, nói với Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền như hoa của nàng. Đáng chết, nàng không biết nụ cười của nàng rất mê hoặc sao? Bây giờ hắn là một người xa lạ, nàng lại có thể tươi cười vui vẻ trước mặt một người xa lạ? Nghĩ vậy, sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn càng thêm thâm trầm, giọng nói càng lạnh lẽo, “Ta không muốn!"
Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ngọt ngào, cầm thịt thỏ chạy tới bên Cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, kéo hắn ngồi xuống, lấy thịt thỏ mang đến trước mặt hắn, “Ân nhân, người mau ăn một chút đi."
Thẩm Thiển Mạch làm vậy, đương nhiên là muốn trêu chọc Tư Đồ Cảnh Diễn. Ai bảo hắn lừa gạt mình thân phận của hắn? Có điều, nàng lại sợ Tư Đồ Cảnh Diễn đói bụng hơn. Dù sao nơi này không có nhiều thịt thú rừng, không chừng Tư Đồ Cảnh Diễn đang đói bụng đấy.
“Ngươi!" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hiện lên một tia không vui, tại sao nàng có thể đối xử nhiệt tình với một nam nhân xa lạ như vậy. Không sợ hắn ghen sao?
Ừm! Nhất định định là vì báo ơn cứu mạng. Hắn nhịn! Dù sao người xa lạ này chính là hắn, không phải sao! Có điều nếu đổi thanh nam nhân khác, hắn nhất định giải quyết tên nam nhân đó!
Tư Đồ Cảnh Diễn vừa tính toán vừa nhận lấy thịt thỏ từ tay Thẩm Thiển Mạch, xé một miếng bỏ vào miệng, nhưng ăn không thấy ngon! Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thiển Mạch, hắn cực kì đau lòng, hận không ôm nàng vào lòng ngay lập tức được, hỏi nàng thế nào rồi, có phải rất khó chịu không, nhưng hắn không thể!
Thấy Tư Đồ Cảnh Diễn ăn một miếng thịt thỏ, nụ cười của Thẩm Thiển Mạch ôn hòa hơn. Ánh mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn tràn ngập dịu dàng, giống như thê tử nhìn phu quân của mình.
Tư Đồ Cảnh Diễn đang ăn, chợt cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch không được bình thường. Bộ dạng này?! Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối tin tưởng Thẩm Thiển Mạch không phải nữ nhân lẳng lơ, thế nhưng vẻ mặt này, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phát hiện ra thân phận của mình rồi sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức quan sát phản ứng của Thẩm Thiển Mạch. Lại thấy nàng đã ngồi ở phía bên kia tiếp tục ăn thịt thỏ, căn bản không nhìn hắn! Xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù thoạt nhìn Thẩm Thiển Mạch như đang chăm chú ăn thịt thỏ, thật ra nàng cũng đang lén nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy Tư Đồ Cảnh Diễn thận trọng nhìn mình, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ thờ ơ nhìn sang hướng khác, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười.
Cảnh Diễn của nàng, chính là kì quặc ở chỗ đó! Nhưng mà chính vì hắn như vậy mới khiến nàng rung động, không phải sao.
Chợt thân thể co rút đau đớn, Thẩm Thiển Mạch biết độc dược không màu không mùi vẫn chưa được giải hoàn toàn. Với năng lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất định đã nghĩ ra cách liên lạc với bên ngoài rồi. Hắn chưa đưa nàng đi, ở lại sơn động này còn an toàn hơn bên ngoài.
Nếu là hắn, vậy nàng sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo sự sắp xếp của hắn, không cần suy nghĩ nên làm thế nào mới phải. Bởi vì những việc hắn làm, vĩnh viễn đều là tốt nhất.
Có điều, loại độc dược không màu không mùi này, nàng sẽ không nghĩ như thế! Đường Môn, nàng nhất định sẽ tiêu diệt không còn một mảnh giáp! Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải người hiền lành gì, dám đắc tội với nàng, hại nàng khổ sở như vậy, Đường Môn, mối thù này lớn rồi đấy!
Sơn cốc ban đêm rét buốt. Một mảnh đen kịt bao bọc bốn phía, mang theo hơi nước mùa xuân, giống như đang ngưng tụ thành một làn sương mỏng.
Bị trúng độc không màu không mùi, nhưng độc dược này lại không phát tác nhanh. Hơn nữa nếu không sử dụng nội lực thì sẽ không có gì bất thường, nhưng một khi sử dụng nội lực, độc sẽ phát tác, loại độc này rất bá đạo, khi độc tính phát tác, nội lực sẽ bị mất đi từng chút từng chút một, trừ phi người có võ công cao cường lấy nội lực áp chế độc tính, bằng không thì đợi đến lúc nội lực mất đi hoàn toàn, cũng chính là lúc kẻ đó phải chết.
Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười ngoan độc rất xinh đẹp. Không ngờ nhất thời sơ suất, lại phải chết ở nên rừng núi này sao? Không được, nàng không được chết! Nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao? Nàng hiểu cảm giác đau khổ đó, nếu nàng chết rồi, Cảnh Diễn phải làm sao?
Trong mắt nàng thoáng qua một tia ngoan độc, nếu nàng không thể sống được, vậy tất cả những kẻ ở đây cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây. Kẻ nào xuất hiện ở đây, một người cũng không được sống sót!
Mũi kiếm từ tay áo màu trắng của Thẩm Thiển Mạch bay ra. Nụ cười trên mặt môn chủ của những môn phái nhỏ nghe nói Thẩm Thiển Mạch bị trúng độc liền biến mất, ngay lập tức được thay thế bằng sự hoảng sợ.
Nam tử mặc áo trắng trước mặt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ, làm cho người ta không phân biệt rõ giới tính, nhưng lại khiến bọn họ khiếp sợ, không phải vì dung nhan tuyệt thế của nàng, mà là quanh thân nàng tản ra sát ý và nội lực mãnh liệt.
Chỉ mới giương kiếm lên thôi mà bọn học đã không chống đỡ nổi. Nếu kiếm này chém về phía bọn họ, thì làm sao sống nổi đây?!Ngay cả khuôn mặt Đường Vân cũng lộ vẻ nặng nề không tin nổi. Kiếm pháp này, là Ngự Thiên kiếm pháp! Không ngờ Ma Cung Cung chủ lại luyện thành kiếm pháp tuyệt thế này!
Đường Vân phản ứng nhanh nhất, lập tức đẩy hai người bên cạnh về phía Thẩm Thiển Mạch, còn mình thì nhanh chóng lui về sau. Ngay thời khắc đó, thế kiếm của Thẩm Thiển Mạch như vũ bão, kiếm vung lên, toàn bộ cây cối bốn phía bị nhổ bật gốc, hai môn chủ bị Đương Vân đẩy tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch chưa kịp phản ứng đã biến thành một vũng máu.
Tất cả các môn chủ khiếp sợ uy lực như thần của một chiêu vừa rồi, dường như không có một tia hi vọng sống nào. Mới chỉ một chiêu mà thôi, toàn bộ mọi người đều chết dưới thanh kiếm ấy. Chỉ còn duy nhất một mình Đường Vân sống sót, nhưng cũng bị nội thương rất nặng, vừa phun một ngụm máu tươi ra ngoài liền hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Thiển Mạch xuất một chiêu này, chắc chắn độc tính trong người cũng phát tác nhanh hơn. Khóe miệng nàng nở một nụ cười buồn bã, đôi mắt nàng tối dần, bóng dáng màu trắng chầm chậm ngã xuống.
“Mạch nhi!" Một giọng nói đau lòng đến tận xương tủy, vô cùng lo lắng truyền đến bên tai nàng.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch mờ hồ. Nàng đang nằm mơ sao? Sao lại nghe được giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây. Nàng cảm thấy thân thể bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy, hai mắt Thẩm Thiển Mạch từ từ nhắm lại, nhưng vẫn ý thức được nắm thật chặt áo bào của người ôm nàng, khó khăn thốt lên hai chữ, “Cảnh Diễn."
Thân thể người áo đen ôm Thẩm Thiển Mạch hơi chấn động một chút. Đôi mắt vốn đen nhánh như hắc diện thạch giờ phút này đỏ ngầu lên. Con ngươi của nam tử áo đen trở nên đỏ ngầu, cả khu rừng giống như bị cơn cuồng phong đáng sợ ấy cuốn sạch, nam tử ấy làm trung tâm, bốn phía đã bị một kiếm của Thẩm Thiển Mạch hủy diệt hầu như không còn cây cối nào lại một lần nữa bị cuốn đi.
Cơn giận của nam tử kia cơ hồ làm cho tất cả cây cối trong rừng bị hủy diệt. Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng. Không cần nói cũng biết là đau lòng. Môn chủ của những môn phái kia phải cảm thấy may mắn vì Thẩm Thiển Mạch mới sử dụng một chiêu đã chết, nếu không, đợi đến bây giờ thì thứ chờ đợi bọn họ còn đáng sợ hơn sống không bằng chết ở địa ngục.
“Khụ." Thẩm Thiển Mạch khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trên người như bị rút đi hết, ngay cả mở mắt ra cũng khó khăn. Nhưng nàng biết, nàng vẫn còn sống, vẫn chưa chết.
“Ngươi tỉnh rồi." Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
Thẩm Thiển Mạch cố gắng mở mắt ra, trước mặt là một nam tử mặc áo đen, thân hình cao to dưới ánh trăng có vẻ tráng kiện lực lưỡng. Trên mặt che mặt nạ bằng đồng xanh, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo.
Là nam tử này đã cứu nàng?! Nhưng mà, rõ ràng nàng nghe giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn mà. Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?! Đúng vậy. Chắc chắn bây giờ Cảnh Diễn đang ở Thiên Mạc Đô thành, làm sao biết nàng xảy ra chuyện? Cho dù có biết cũng không thể nào chạy tới kịp.
Lại nói nam tử áo đen này toàn thân tản ra sự lạnh lùng cứng ngắc, tuyệt đối không giống như cảm giác ấm áp của Cảnh Diễn. Nhưng, nam tử mặc áo đen này là ai? Thế nhưng có thể ra tay cứu nàng, chứng tỏ công phu của hắn cao hơn nàng, trong thiên hạ này, còn có người có công phu như vậy sao?
“Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?" Vì bị trúng độc, thân thể bị thương, sức lực của Thẩm Thiển Mạch chưa được khôi phục, giọng nói không réo rắt như trước, cũng không mở mắt nổi, chỉ hơi hé mắt, hỏi.
“Tiện đường." Âm thanh của nam tử lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào, chỉ trả lời hai chữ tiện đường, hình như không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ tự giễu cười một tiếng. Nàng đường đường là Cung chủ Ma Cung, lại có thể rơi vào kết cục ngày hôm nay. Còn đối phương thì giống như tiện tay cứu một vật rách nát bên đường. Thôi, mặc kệ đi, nàng mệt chết đi được, bây giờ nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Nàng nhắm mắt lại, không để ý tới nam tử áo đen kia. Cũng không biết tại sao, nàng lại có cảm giác tin tưởng nam tử này, cảm thấy hắn nhất định sẽ không làm tổn thương nàng, có hắn ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì.
Thật là kì lạ. Tại sao nàng lại có cảm giác tin tưởng hắn như vậy?! Từ lúc nàng trùng sinh đến nay, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, trừ Thiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc nàng mới cảm thấy yên tâm một chút, bình thường nàng rất ít khi ngủ ngon. Nhưng bây giờ lại không giải thích được cảm giác tin cậy lúc này, thậm chí còn cảm thấy an toàn hơn ở bên cạnh Thiên Thiên. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?! Thẩm Thiển Mạch cau mày, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhìn Thẩm Thiển Mạch dần chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng của nam tử áo đen kia mới từ từ thu lại. Hắn đưa tay vuốt ve chân mày của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đều là đau lòng và cưng chiều.
Hắn còn tưởng Thẩm Thiển Mạch cau mày vì thân thể không được khỏe. Khẽ nâng Thẩm Thiển Mạch dậy, truyền cho nàng một chút nội lực và chân khí, như vậy mới nàng mới có thể hồi phục nhanh hơn.
Sắc mặt dưới mặt nạ bằng đồng xanh càng trở nên tái nhợt. Loại độc dược không màu không mùi này thật bá đạo. Mặc dù hắn lấy toàn bộ nội lực khắc chế dược tính của loại độc này, nhưng không có cách nào trục xuất hoàn toàn độc dược ra khỏi thân thể nàng. Vì vậy thân thể Thẩm Thiển Mạch vẫn còn rất yếu, còn hắn vì tiêu hao quá nhiều nội lực mà thể lực cũng Thiển kiệt.
Nếu không, hắn cũng không cần mang Thẩm Thiển Mạch trốn ở sơn động. Phải biết rằng, người của Đường Môn và những môn phái kia sẽ nhân cơ hội đối phó với bọn họ. Hắn biết dưới tình cảnh này không thể đưa Thẩm Thiển Mạch bình an trở về biệt viện của Thất Tuyệt sơn trang được, chỉ đành tạm thời ở nơi này dưỡng thương.
“Mạch nhi. Ta nên làm thế nào với nàng bây giờ?" Giọng nói vang lên vừa rồi không hề lạnh nhạt cứng ngắc, mà là sự mê hoặc vốn có và khí phách, trong đó còn bao hàm cả sự cưng chiều và bất đắc dĩ.
Mạch nhi. Ta hiểu rõ tính tình của nàng, dĩ nhiên ta sẽ không tới giúp nàng. Cũng không muốn ta vì nàng mà bỏ mặc chuyện quốc gia đại sự của Thiên Mạc. Cho nên, ta chỉ có thể lấy thân phận một người xa lạ ở bên cạnh chăm sóc nàng, bảo vệ nàng.
Ta mới đến chậm mấy ngày, nàng đã bị thương như vậy. Tên Đường Vân này không hề đơn giản. Sau lưng Đường Môn, chính là Ngôn Tu Linh!
Bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn dần nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch. Trong mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo. May mà hắn tới kịp thời mới cứu được tính mạng của Thẩm Thiển Mạch. Nếu Thẩm Thiển Mạch xảy ra chuyện gì không hay, đừng nói Đường Môn bị giết sạch, cho dù là Lâm Vị, cũng đừng mong thoát tội!
Cho dù là bạn chí thân của hắn, hắn cũng không cho phép Ngôn Tu Linh động đến một sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch! Tranh đoạt thiên hạ, bọn họ có bản lĩnh của riêng mình, coi như cuối cùng thiên hạ thuộc về Ngôn Tu Linh, Tư Đồ Cảnh Diễn hắn cũng không nói một chữ “Không"! Nhưng đả thương Mạch nhi của hắn, thì không thể tha thứ được!
Ngôn Tu Linh. Tốt nhất là ngươi không biết chuyện này! Nếu không, ta có là bằng hữu thân thiết, cũng nhất quyết không bỏ qua cho Lâm Vị, không bỏ qua cho ngươi!
Ôm chặt Thẩm Thiển Mạch đang trong trạng thái hôn mê, ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn biến thành cực kì đau lòng và cưng chiều. Mạch nhi của hắn, hắn phải làm sao bây giờ, Mạch nhi kiên cường như vậy mà.
Khi Thẩm Thiển Mạch tỉnh lại lần nữa, đã là một ngày sau rồi. Khẽ động đậy tay chân, cảm thấy sức lực đã được khôi phục, Thẩm Thiển Mạch từ từ ngồi dậy, lập tức nghe được một giọng nói lạnh lẽo như không có nhiệt độ, “Độc tố chưa giải được, đừng dùng nội lực."
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, không khỏi nhíu mày. Người áo đen ấy vẫn còn ở đây? Không bỏ rơi nàng? Bây giờ vẫn còn người tốt như vậy sao?
“Cho ngươi." Vẫn giọng điệu lạnh lẽo ấy, không có một chút nhiệt độ nào.
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy thịt thỏ đã nướng chín, chân mày cau lại. Ở nơi rừng rậm bốn phía đều là vách núi đá dựng đứng này, động vật như thỏ chắc chắn rất ít, người áo đen kia lại bắt được thỏ, chắc cũng hao tổn không ít sức lực.
Mượn ánh trăng mờ tối, Thẩm Thiển Mạch quan sát người áo đen. Một bộ áo đen vừa vặn, không phô trương, lại có khí phách tự nhiên. Mặt nạ đồng xanh che đi gương mặt của hắn, lại không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần khí phách.
Thẩm Thiển Mạch khẽ mím môi, cố ý giả bộ thân thể không được thoải mái, quả nhiên người áo đen kia đi tới muốn kiểm tra xem có phải chất độc trên người nàng lại phát tác không. Thẩm Thiển Mạch nhanh tay đoạt lấy mặt nạ của người áo đen kia, ai ngờ thân thể suy yếu, động tác không nhanh như bình thường, lại bị người áo đen tránh được.
Nhìn phong thái lạnh lùng của người áo đen, Thẩm Thiển Mạch le lưỡi một cái, nói, “Ta chỉ muốn nhìn thử dung mạo của ân nhân cứu mạng thôi mà."
“Không cần thiết." Vẫn giọng điệu lạnh lẽo như cũ, kiệm lời như vàng.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Rõ ràng người áo đen này rất quan tâm nàng, tuy nhiên lại cố ý giả bộ lạnh lùng. Kiệm lời như vàng, cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhất định là muốn che giấu điều gì đó!
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát người áo đen, cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc. Không nói ra được là cảm giác quen thuộc như thế nào, dường như nhìn bóng lưng của người áo đen ấy sẽ cảm thấy yên tâm. Cảm giác này chưa từng có. Trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, chưa từng có người nào khiến nàng có cảm giác yên tâm đến vậy.
Đột nhiên, con ngươi nàng khẽ tỏa sáng, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, sau đó liền thu lại cảm xúc, ăn thịt thỏ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bàn tay cũng đang run nhè nhẹ.
Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn để Thẩm Thiển Mạch sinh nghi, không tiếp tục nhìn nàng nữa, lạnh lùng quay lưng đi, để lại một mình bóng lưng đơn độc của nàng.
Thẩm Thiển Mạch vừa cắn thịt thỏ, khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc.
Là Tư Đồ Cảnh Diễn. Là Cảnh Diễn của nàng. Chiếc nhẫn lóe sáng trên bàn tay dưới ánh trăng của hắn, là chiếc nhẫn tượng trưng cho hoàng tộc Thiên Mạc. Nàng vẫn nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo, chưa bao giờ gỡ xuống.
Mặc dù ánh trăng mờ ảo, mặc dù chiếc nhẫn trên tay Tư Đồ Cảnh Diễn không rõ ràng, nhưng nàng vẫn nhận ra chiếc nhẫn đó.
Thật ra nàng đã sớm nhận thấy, chỉ là không dám xác định mà thôi. Phong thái của một người có thể thay đổi, nhưng khí phách ăn sâu vào xương tủy thì không thể nào thu lại được. Màu sắc y phục có thể thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác thì không thể thay đổi.
Huống hồ, khiến nàng cảm thấy an tâm nương tựa, trên thế gian này, trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra, sẽ không bao giờ có người thứ hai.
Nhưng vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn phải cố ý giấu giếm thân phận? Vì không muốn nàng lo lắng? Hay còn có nguyên nhân nào khác?
Thôi bỏ đi. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn không muốn nói, vậy nàng cũng không vạch trần. Bây giờ xác định được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn rồi. Mặc dù không mong Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà trễ nải việc quốc gia đại sự, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn dám chạy tới đây, Thiên Mạc nhất định không có chuyện gì, nếu không Hạo Nguyệt cũng sẽ không để Tư Đồ Cảnh Diễn đến đây.
“Ân nhân. Người có muốn ăn một chút không?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, nở nụ cười ngọt ngào, nói với Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền như hoa của nàng. Đáng chết, nàng không biết nụ cười của nàng rất mê hoặc sao? Bây giờ hắn là một người xa lạ, nàng lại có thể tươi cười vui vẻ trước mặt một người xa lạ? Nghĩ vậy, sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn càng thêm thâm trầm, giọng nói càng lạnh lẽo, “Ta không muốn!"
Thẩm Thiển Mạch thấy phản ứng của Tư Đồ Cảnh Diễn, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ngọt ngào, cầm thịt thỏ chạy tới bên Cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, kéo hắn ngồi xuống, lấy thịt thỏ mang đến trước mặt hắn, “Ân nhân, người mau ăn một chút đi."
Thẩm Thiển Mạch làm vậy, đương nhiên là muốn trêu chọc Tư Đồ Cảnh Diễn. Ai bảo hắn lừa gạt mình thân phận của hắn? Có điều, nàng lại sợ Tư Đồ Cảnh Diễn đói bụng hơn. Dù sao nơi này không có nhiều thịt thú rừng, không chừng Tư Đồ Cảnh Diễn đang đói bụng đấy.
“Ngươi!" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hiện lên một tia không vui, tại sao nàng có thể đối xử nhiệt tình với một nam nhân xa lạ như vậy. Không sợ hắn ghen sao?
Ừm! Nhất định định là vì báo ơn cứu mạng. Hắn nhịn! Dù sao người xa lạ này chính là hắn, không phải sao! Có điều nếu đổi thanh nam nhân khác, hắn nhất định giải quyết tên nam nhân đó!
Tư Đồ Cảnh Diễn vừa tính toán vừa nhận lấy thịt thỏ từ tay Thẩm Thiển Mạch, xé một miếng bỏ vào miệng, nhưng ăn không thấy ngon! Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thiển Mạch, hắn cực kì đau lòng, hận không ôm nàng vào lòng ngay lập tức được, hỏi nàng thế nào rồi, có phải rất khó chịu không, nhưng hắn không thể!
Thấy Tư Đồ Cảnh Diễn ăn một miếng thịt thỏ, nụ cười của Thẩm Thiển Mạch ôn hòa hơn. Ánh mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn tràn ngập dịu dàng, giống như thê tử nhìn phu quân của mình.
Tư Đồ Cảnh Diễn đang ăn, chợt cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch không được bình thường. Bộ dạng này?! Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối tin tưởng Thẩm Thiển Mạch không phải nữ nhân lẳng lơ, thế nhưng vẻ mặt này, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phát hiện ra thân phận của mình rồi sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức quan sát phản ứng của Thẩm Thiển Mạch. Lại thấy nàng đã ngồi ở phía bên kia tiếp tục ăn thịt thỏ, căn bản không nhìn hắn! Xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù thoạt nhìn Thẩm Thiển Mạch như đang chăm chú ăn thịt thỏ, thật ra nàng cũng đang lén nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy Tư Đồ Cảnh Diễn thận trọng nhìn mình, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ thờ ơ nhìn sang hướng khác, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười.
Cảnh Diễn của nàng, chính là kì quặc ở chỗ đó! Nhưng mà chính vì hắn như vậy mới khiến nàng rung động, không phải sao.
Chợt thân thể co rút đau đớn, Thẩm Thiển Mạch biết độc dược không màu không mùi vẫn chưa được giải hoàn toàn. Với năng lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất định đã nghĩ ra cách liên lạc với bên ngoài rồi. Hắn chưa đưa nàng đi, ở lại sơn động này còn an toàn hơn bên ngoài.
Nếu là hắn, vậy nàng sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo sự sắp xếp của hắn, không cần suy nghĩ nên làm thế nào mới phải. Bởi vì những việc hắn làm, vĩnh viễn đều là tốt nhất.
Có điều, loại độc dược không màu không mùi này, nàng sẽ không nghĩ như thế! Đường Môn, nàng nhất định sẽ tiêu diệt không còn một mảnh giáp! Thẩm Thiển Mạch nàng cũng không phải người hiền lành gì, dám đắc tội với nàng, hại nàng khổ sở như vậy, Đường Môn, mối thù này lớn rồi đấy!
Sơn cốc ban đêm rét buốt. Một mảnh đen kịt bao bọc bốn phía, mang theo hơi nước mùa xuân, giống như đang ngưng tụ thành một làn sương mỏng.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển