Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Quyển 3 - Chương 24: Trò cười chốn cung đình
Trò cười chốn cung đình.
Tư Đồ Cảnh Diễn có chút không vui nâng mắt, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch* thoáng hiện tức giận, khoé môi mím chặt lạnh lùng nhìn thiếu nữ quấy rầy hắn và Thẩm Thiển Mạch – Quận chúa An Nhã.
Quận chúa An Nhã là biểu muội của Ngôn Tu Linh. Tính tình vô cùng gian xảo, mặc dù bản tính nàng ta không phải là hư hỏng nhưng cũng vô cùng đáng ghét. Nếu không phải nể mặt mũi của Ngôn Tu Linh, hắn đã sớm phái người ném nàng ta ra khỏi cung rồi.
“Quận chúa không ở biệt viện mà chạy tới nơi này để làm gì?" Hắn nâng mắt, thu lại nụ cười nơi khoé miệng, lạnh lùng nhìn Quận chúa An Nhã, lời nói ra khỏi miệng mang theo lực áp bách tự nhiên thiên thành*, ép cơn tức giận của Quận chúa An Nhã trở về. (Tự nhiên thiên thành: ở đây muốn nói lời nói của ai có sức áp bách tự nhiên)
Quận chúa An Nhã uất ức nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch. Tại buổi hoà thân trước nàng ta đã từng thấy qua Tư Đồ Cảnh Diễn. Người nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hắn đã bị rung động thật sâu, nghe nói bản thân mình sẽ gả cho hắn làm thê, nàng ta cũng khao khát thật lâu nhưng thật không ngờ kết quả lại thành như vậy.
Người nam nhân này đối xử với nàng ta như vứt bỏ giày cũ, từ đầu đến cuối ngay cả một ánh nhìn cũng không nguyện nhìn nàng một cái. Quận chúa An Nhã nàng là mỹ nhân số một số hai tại Lâm Vị, bởi vì được Ngôn Tu Linh chiếu cố cho nên nam nhân mơ tưởng muốn cưới được nàng ta nhiều không đếm xuể, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn này, tại ngày đại hôn đó lại ngang ngạnh ném nàng ở một bên, còn không cho nàng chạm vào mũ phượng và khăn quàng vai, tất cả đều được chuẩn bị vì nữ tử kia, người đang ở bên cạnh hắn!!
Ngay cả khi nàng ta giả bộ thắt cổ, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chẳng thèm quan tâm thăm hỏi. Sau khi nàng ta nghe tiểu thái giám hồi báo lại rằng Tư Đồ Cảnh Diễn nói cứ tuỳ ý nàng ta, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được nữa liền chạy tới Ngự Hoa Viên, chỉ vì tìm hắn tính sổ!
“Ta… Ta tới tìm chàng! Ta là Công chúa hoà thân, chàng không thể đối xử với ta như vậy!" Quận chúa An Nhã chu môi, mang theo ba phần uất ức bảy phần tức giận nói. Cho dù không phải ngôi vị Hoàng hậu thì nàng ta vẫn muốn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn!!
“Ta nói rồi. Ta chỉ có một thê tử là Mạch nhi." Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn không hề biến sắc, lạnh lùng liếc Quận chúa An Nhã một cái, tay vẫn nắm chặt tay Thẩm Thiển Mạch, chưa từng buông ra.
Quận chúa An Nhã nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy, trong đôi mắt thoáng qua một chút bi thương, điêu ngoa nói: “Ta mặc kệ! Chàng nhất định phải lấy ta! Cho dù Tu Linh ca ca tới đây ta cũng không trở về!"
Tư Đồ Cảnh Diễn đang muốn nói lại bị Thẩm Thiển Mạch kéo tay, khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười cao cao tại thượng, vẻ mặt lười biếng, giữa hai đầu lông mày đều là thần sắc thản nhiên: “Ngươi muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu."
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Mạch nhi của hắn vẫn giảo hoạt như vậy. Chẳng qua Quận chúa An Nhã chỉ cam chịu lúc đầu, nếu ở lại một thời gian dài, phát hiện Tư Đồ Cảnh Diễn không có hứng thú với nàng ta, tự nhiên sẽ cảm thấy mất mặt. Mặc dù Thẩm Thiển Mạch nói vậy nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn.
Đúng vậy. Thẩm Thiển Mạch hoàn toàn tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ không nảy sinh tình cảm với bất kỳ nữ tử nào khác ngoài nàng. Quận chúa An Nhã ở lại trong cung thì có thể làm được gì? Cho dù nàng ta đến tẩm cung của Tư Đồ Cảnh Diễn thì nàng cũng không lo lắng! Chỉ là chuyện đó tuyệt sẽ không xảy ra. Coi như nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn nhưng nàng cũng sẽ không để nữ tử khác ở cùng với Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn là của nàng, chỉ một mình nàng!!
Quận chúa An Nhă nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy lập tức bị nghẹn không nói được gì, có phần thẹn quá hoá giận gào lên: “Hừ! Vậy thì chúng ta cùng nhìn xem!"
“Ừ. Ta chờ xem." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên lên tiếng, có đầy đủ khí thế của một chủ vị, tuyệt không để Quận chúa An Nhã vào trong mắt, khoé miệng xuất hiện nụ cười nhạt, lại càng khiến Quận chúa An Nhã cảm thấy tức giận.
Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, đôi tay gắt gao vòng quanh người Thẩm Thiển Mạch, hoàn toàn không để Quận chúa An Nhã vào trong mắt. cho dù không nói lời nào thì thái độ này cũng đã đủ rõ ràng rồi. Quận chúa An Nhã trừng mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch sau đó liền rời đi.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện nụ cười như có như không. Mặc dù tính tình Quận chúa An Nhã này xảo trá nhưng cũng không phải là quá xấu. Chỉ là, muốn khi dễ nàng thì còn phải xem xem bản thân nàng ta có mấy phân mấy lượng!
Ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch nhận được lời mời của Quận chúa An Nhã. Khoé môi nàng thoáng hiện nụ cười, Thẩm Thiển Mạch tuỳ ý chọn xiêm y màu hồng phấn, vấn một búi tóc đơn giản, sau đó đi tới Vinh Hoa Điện của Quận chúa An Nhã.
Lúc Thẩm Thiển Mạch đến thì Quận chúa An Nhã đã đợi một lúc lâu. Nâng mắt nhìn lại, Quận chúa An Nhã đeo vàng đội bạc, cơ hồ mặc tất cả đồ trang sức rườm rà lên người, càng làm nổi bật toàn thân phục trang đẹp đẽ của nàng ta.
Nếu Thẩm Thiển Mạch không xuất hiện, mặc dù Quận chúa An Nhã ăn mặc như vậy có chút tục khí* thì cũng thật sự là quý khí bức người, dù sao nàng ta cũng xuất thân chốn cung đình, cũng không phải không có một thân phong thái. Nhưng Thẩm Thiển Mạch lại xuất hiện, vậy thì giờ phút này, các ăn mặc trang điểm của Quận chúa An Nhã liền giống như một thằng hề, làm sao có thể sánh với vẻ vang sáng chói của mặt trời đây?!!(Tục khí: Thô tục, thô bỉ, tầm thường)
Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ tiện mặc xiêm y hồng phấn, thậm chí đồ trang sức cũng không đeo, búi tóc cũng cực kì đơn giản, ngay cả trâm cài tóc cũng trắng trong thuần khiết vô cùng. Nàng chỉ đứng thoải mái ở đó như vậy đã có một cỗ quý khí khó nói thành lời, ngay lập tức hạ thấp Quận chúa An Nhã cả người phục trang đẹp đẽ.
Quận chúa An Nhã vốn thịnh khí lăng nhân* định bụng châm biếm Thẩm Thiển Mạch, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, trong mắt nàng ta hiện lên một chút không cam lòng, vì cái gì mà nàng ta tỉ mỉ trang điểm như vậy lại vẫn cứ thua kém Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ ý chứ? (Thịnh khí lăng nhân: Cả vú lấp miệng em.)
“Không biết Quận chúa tìm Bổn cung là có chuyện gì?" Ngữ khí Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, nhưng biểu hiện này không thể nghi ngờ chính là phong độ thuộc về Hoàng hậu. Quận chúa An Nhã chỉ là Quận chúa, mà nàng lại là Bổn cung. Liền thể hiện thân phận cao thấp.
Quận chúa An Nhã vốn định ỷ vào thân phận mình để làm tổn hại Thẩm Thiển Mạch, nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy nàng ta mới hiểu ra rằng, cho dù thân phận nàng ta cao quý thì cũng chỉ là một nàng Quận chúa mà thôi, còn Thẩm Thiển Mạch lại là nhất quốc chi mẫu*!! Nghĩ tới đây Quận chúa An Nhã liền cảm thấy tức giận, ngôi vị Hoàng hậu này vốn thuộc về nàng!(Nhất quốc chi mẫu: Mẫu ở đây vừa là mẹ vừa là Hoàng hậu, nếu mình dịch thoát nghĩa là Hoàng hậu một nước thì sẽ không đầy đủ nghĩa của từ “mẫu" này nên để nguyên )
“Ta hi vọng ngươi rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn." Quận chúa An Nhã nhẫn nhịn, giả bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, nói với Thẩm Thiển Mạch.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch không đổi sắc, khoé môi nâng lên nụ cười thờ ơ, biếng nhác nhún vai, cười nói: “Ồ? Ngươi hi vọng? Thật ngại. Vậy thì hi vọng của ngươi đành phải sụp đổ rồi."
“Ngươi…" Quận chúa An Nhã duỗi tay chỉ vào mặt Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi.(diễn đàn)
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần lạnh xuống, đôi mắt nàng trở nên thâm trầm, lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo: “Tốt nhất Quận chúa nên chú ý lời nói và hành vi của mình."
Nàng nhìn Quận chúa An Nhã còn đang chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nàng nhường nhịn nàng ta vài phần nhưng không có nghĩa là Thẩm Thiển Mạch nàng sẽ là một người nuốt giận! Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Nhưng nếu người khác đắc tội với nàng, chắc chắn nàng sẽ hoàn trả gấp trăm lần.
“Vậy thì ngươi cũng đừng quên ta là đại diện của Lâm Vị! Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn cưới ta, như vậy Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ có mối quan hệ thân thiết, nhưng nếu cưới ngươi, vậy thì Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ khai chiến!" Quận chúa An Nhã vẫn không chịu từ bỏ ý định nói, lúc này trong lời nói của nàng ta mang theo vài phần tự tin, đắc ý nâng cằm nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch xuất hiện nụ cười đùa giỡn, đôi mắt đen nhánh như cười như không nhìn Quận chúa An Nhã, lời nói ra rất chậm nhưng từng chữ từng chữ lại như đè lên trái tim của Quận chúa An Nhã: “Ngươi thật sự cho rằng, Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự muốn Thiên Mạc và Lâm Vị có giao hảo sao? Quận chúa không khỏi quá ngây thơ rồi."
“Ngươi có ý gì?" Quận chúa An Nhã trừng lớn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ Thiên Mạc và Lâm Vị không muốn có giao hảo với nhau sao? Vậy tại sao lại muốn nàng tới hoà thân!
Thẩm Thiển Mạch nhìn dáng vẻ không biết gì của Quận chúa An Nhã, nhíu mày, giọng điệu bình thản nói: “Một núi không thể chứa hai cọp. Chắc Quận chúa biết đạo lý này chứ?"
“Ta mặc kệ! Tóm lại ta là Quận chúa hoà thân, ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn." Hiển nhiên Quận chúa An Nhã không đủ trí thông minh để hiểu được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt điêu ngoa nói.
Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch trầm xuống, nụ cười nơi khoé miệng mang theo vài phần lạnh lùng, nàng chịu đựng hết lần này tới lần khác, vậy mà vị Quận chúa An Nhã này còn lên mặt? Vậy cũng đừng trách nàng.
Tư Đồ Cảnh Diễn có chút không vui nâng mắt, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch* thoáng hiện tức giận, khoé môi mím chặt lạnh lùng nhìn thiếu nữ quấy rầy hắn và Thẩm Thiển Mạch – Quận chúa An Nhã.
Quận chúa An Nhã là biểu muội của Ngôn Tu Linh. Tính tình vô cùng gian xảo, mặc dù bản tính nàng ta không phải là hư hỏng nhưng cũng vô cùng đáng ghét. Nếu không phải nể mặt mũi của Ngôn Tu Linh, hắn đã sớm phái người ném nàng ta ra khỏi cung rồi.
“Quận chúa không ở biệt viện mà chạy tới nơi này để làm gì?" Hắn nâng mắt, thu lại nụ cười nơi khoé miệng, lạnh lùng nhìn Quận chúa An Nhã, lời nói ra khỏi miệng mang theo lực áp bách tự nhiên thiên thành*, ép cơn tức giận của Quận chúa An Nhã trở về. (Tự nhiên thiên thành: ở đây muốn nói lời nói của ai có sức áp bách tự nhiên)
Quận chúa An Nhã uất ức nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch. Tại buổi hoà thân trước nàng ta đã từng thấy qua Tư Đồ Cảnh Diễn. Người nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hắn đã bị rung động thật sâu, nghe nói bản thân mình sẽ gả cho hắn làm thê, nàng ta cũng khao khát thật lâu nhưng thật không ngờ kết quả lại thành như vậy.
Người nam nhân này đối xử với nàng ta như vứt bỏ giày cũ, từ đầu đến cuối ngay cả một ánh nhìn cũng không nguyện nhìn nàng một cái. Quận chúa An Nhã nàng là mỹ nhân số một số hai tại Lâm Vị, bởi vì được Ngôn Tu Linh chiếu cố cho nên nam nhân mơ tưởng muốn cưới được nàng ta nhiều không đếm xuể, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn này, tại ngày đại hôn đó lại ngang ngạnh ném nàng ở một bên, còn không cho nàng chạm vào mũ phượng và khăn quàng vai, tất cả đều được chuẩn bị vì nữ tử kia, người đang ở bên cạnh hắn!!
Ngay cả khi nàng ta giả bộ thắt cổ, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chẳng thèm quan tâm thăm hỏi. Sau khi nàng ta nghe tiểu thái giám hồi báo lại rằng Tư Đồ Cảnh Diễn nói cứ tuỳ ý nàng ta, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được nữa liền chạy tới Ngự Hoa Viên, chỉ vì tìm hắn tính sổ!
“Ta… Ta tới tìm chàng! Ta là Công chúa hoà thân, chàng không thể đối xử với ta như vậy!" Quận chúa An Nhã chu môi, mang theo ba phần uất ức bảy phần tức giận nói. Cho dù không phải ngôi vị Hoàng hậu thì nàng ta vẫn muốn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn!!
“Ta nói rồi. Ta chỉ có một thê tử là Mạch nhi." Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn không hề biến sắc, lạnh lùng liếc Quận chúa An Nhã một cái, tay vẫn nắm chặt tay Thẩm Thiển Mạch, chưa từng buông ra.
Quận chúa An Nhã nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói vậy, trong đôi mắt thoáng qua một chút bi thương, điêu ngoa nói: “Ta mặc kệ! Chàng nhất định phải lấy ta! Cho dù Tu Linh ca ca tới đây ta cũng không trở về!"
Tư Đồ Cảnh Diễn đang muốn nói lại bị Thẩm Thiển Mạch kéo tay, khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười cao cao tại thượng, vẻ mặt lười biếng, giữa hai đầu lông mày đều là thần sắc thản nhiên: “Ngươi muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu."
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Mạch nhi của hắn vẫn giảo hoạt như vậy. Chẳng qua Quận chúa An Nhã chỉ cam chịu lúc đầu, nếu ở lại một thời gian dài, phát hiện Tư Đồ Cảnh Diễn không có hứng thú với nàng ta, tự nhiên sẽ cảm thấy mất mặt. Mặc dù Thẩm Thiển Mạch nói vậy nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn.
Đúng vậy. Thẩm Thiển Mạch hoàn toàn tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ không nảy sinh tình cảm với bất kỳ nữ tử nào khác ngoài nàng. Quận chúa An Nhã ở lại trong cung thì có thể làm được gì? Cho dù nàng ta đến tẩm cung của Tư Đồ Cảnh Diễn thì nàng cũng không lo lắng! Chỉ là chuyện đó tuyệt sẽ không xảy ra. Coi như nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn nhưng nàng cũng sẽ không để nữ tử khác ở cùng với Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn là của nàng, chỉ một mình nàng!!
Quận chúa An Nhă nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy lập tức bị nghẹn không nói được gì, có phần thẹn quá hoá giận gào lên: “Hừ! Vậy thì chúng ta cùng nhìn xem!"
“Ừ. Ta chờ xem." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên lên tiếng, có đầy đủ khí thế của một chủ vị, tuyệt không để Quận chúa An Nhã vào trong mắt, khoé miệng xuất hiện nụ cười nhạt, lại càng khiến Quận chúa An Nhã cảm thấy tức giận.
Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, đôi tay gắt gao vòng quanh người Thẩm Thiển Mạch, hoàn toàn không để Quận chúa An Nhã vào trong mắt. cho dù không nói lời nào thì thái độ này cũng đã đủ rõ ràng rồi. Quận chúa An Nhã trừng mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch sau đó liền rời đi.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện nụ cười như có như không. Mặc dù tính tình Quận chúa An Nhã này xảo trá nhưng cũng không phải là quá xấu. Chỉ là, muốn khi dễ nàng thì còn phải xem xem bản thân nàng ta có mấy phân mấy lượng!
Ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch nhận được lời mời của Quận chúa An Nhã. Khoé môi nàng thoáng hiện nụ cười, Thẩm Thiển Mạch tuỳ ý chọn xiêm y màu hồng phấn, vấn một búi tóc đơn giản, sau đó đi tới Vinh Hoa Điện của Quận chúa An Nhã.
Lúc Thẩm Thiển Mạch đến thì Quận chúa An Nhã đã đợi một lúc lâu. Nâng mắt nhìn lại, Quận chúa An Nhã đeo vàng đội bạc, cơ hồ mặc tất cả đồ trang sức rườm rà lên người, càng làm nổi bật toàn thân phục trang đẹp đẽ của nàng ta.
Nếu Thẩm Thiển Mạch không xuất hiện, mặc dù Quận chúa An Nhã ăn mặc như vậy có chút tục khí* thì cũng thật sự là quý khí bức người, dù sao nàng ta cũng xuất thân chốn cung đình, cũng không phải không có một thân phong thái. Nhưng Thẩm Thiển Mạch lại xuất hiện, vậy thì giờ phút này, các ăn mặc trang điểm của Quận chúa An Nhã liền giống như một thằng hề, làm sao có thể sánh với vẻ vang sáng chói của mặt trời đây?!!(Tục khí: Thô tục, thô bỉ, tầm thường)
Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ tiện mặc xiêm y hồng phấn, thậm chí đồ trang sức cũng không đeo, búi tóc cũng cực kì đơn giản, ngay cả trâm cài tóc cũng trắng trong thuần khiết vô cùng. Nàng chỉ đứng thoải mái ở đó như vậy đã có một cỗ quý khí khó nói thành lời, ngay lập tức hạ thấp Quận chúa An Nhã cả người phục trang đẹp đẽ.
Quận chúa An Nhã vốn thịnh khí lăng nhân* định bụng châm biếm Thẩm Thiển Mạch, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, trong mắt nàng ta hiện lên một chút không cam lòng, vì cái gì mà nàng ta tỉ mỉ trang điểm như vậy lại vẫn cứ thua kém Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ ý chứ? (Thịnh khí lăng nhân: Cả vú lấp miệng em.)
“Không biết Quận chúa tìm Bổn cung là có chuyện gì?" Ngữ khí Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, nhưng biểu hiện này không thể nghi ngờ chính là phong độ thuộc về Hoàng hậu. Quận chúa An Nhã chỉ là Quận chúa, mà nàng lại là Bổn cung. Liền thể hiện thân phận cao thấp.
Quận chúa An Nhã vốn định ỷ vào thân phận mình để làm tổn hại Thẩm Thiển Mạch, nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy nàng ta mới hiểu ra rằng, cho dù thân phận nàng ta cao quý thì cũng chỉ là một nàng Quận chúa mà thôi, còn Thẩm Thiển Mạch lại là nhất quốc chi mẫu*!! Nghĩ tới đây Quận chúa An Nhã liền cảm thấy tức giận, ngôi vị Hoàng hậu này vốn thuộc về nàng!(Nhất quốc chi mẫu: Mẫu ở đây vừa là mẹ vừa là Hoàng hậu, nếu mình dịch thoát nghĩa là Hoàng hậu một nước thì sẽ không đầy đủ nghĩa của từ “mẫu" này nên để nguyên )
“Ta hi vọng ngươi rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn." Quận chúa An Nhã nhẫn nhịn, giả bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, nói với Thẩm Thiển Mạch.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch không đổi sắc, khoé môi nâng lên nụ cười thờ ơ, biếng nhác nhún vai, cười nói: “Ồ? Ngươi hi vọng? Thật ngại. Vậy thì hi vọng của ngươi đành phải sụp đổ rồi."
“Ngươi…" Quận chúa An Nhã duỗi tay chỉ vào mặt Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi.(diễn đàn)
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần lạnh xuống, đôi mắt nàng trở nên thâm trầm, lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo: “Tốt nhất Quận chúa nên chú ý lời nói và hành vi của mình."
Nàng nhìn Quận chúa An Nhã còn đang chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nàng nhường nhịn nàng ta vài phần nhưng không có nghĩa là Thẩm Thiển Mạch nàng sẽ là một người nuốt giận! Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Nhưng nếu người khác đắc tội với nàng, chắc chắn nàng sẽ hoàn trả gấp trăm lần.
“Vậy thì ngươi cũng đừng quên ta là đại diện của Lâm Vị! Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn cưới ta, như vậy Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ có mối quan hệ thân thiết, nhưng nếu cưới ngươi, vậy thì Thiên Mạc và Lâm Vị sẽ khai chiến!" Quận chúa An Nhã vẫn không chịu từ bỏ ý định nói, lúc này trong lời nói của nàng ta mang theo vài phần tự tin, đắc ý nâng cằm nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch xuất hiện nụ cười đùa giỡn, đôi mắt đen nhánh như cười như không nhìn Quận chúa An Nhã, lời nói ra rất chậm nhưng từng chữ từng chữ lại như đè lên trái tim của Quận chúa An Nhã: “Ngươi thật sự cho rằng, Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự muốn Thiên Mạc và Lâm Vị có giao hảo sao? Quận chúa không khỏi quá ngây thơ rồi."
“Ngươi có ý gì?" Quận chúa An Nhã trừng lớn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ Thiên Mạc và Lâm Vị không muốn có giao hảo với nhau sao? Vậy tại sao lại muốn nàng tới hoà thân!
Thẩm Thiển Mạch nhìn dáng vẻ không biết gì của Quận chúa An Nhã, nhíu mày, giọng điệu bình thản nói: “Một núi không thể chứa hai cọp. Chắc Quận chúa biết đạo lý này chứ?"
“Ta mặc kệ! Tóm lại ta là Quận chúa hoà thân, ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn." Hiển nhiên Quận chúa An Nhã không đủ trí thông minh để hiểu được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt điêu ngoa nói.
Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch trầm xuống, nụ cười nơi khoé miệng mang theo vài phần lạnh lùng, nàng chịu đựng hết lần này tới lần khác, vậy mà vị Quận chúa An Nhã này còn lên mặt? Vậy cũng đừng trách nàng.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển